Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 19
4319
Tối hôm đó, chúng tôi làm rất nhiều lần, từ bàn sách cho đến phòng tắm, nhìn cơ thể trần như nhộng của chúng tôi đang quấn lấy nhau ở trong gương, giống như một bức tranh vô cùng hoàn mỹ tràn đầy dục vong.
Ánh mắt nhìn tôi của Thẩm Thiên không chỉ có dục vọng mà còn mang theo chút tình cảm, nhưng tôi không biết đó là là loại tình cảm gì, tôi ôm anh ấy, cảm thấy tất cả mọi thứ giống như một giấc mơ, tôi đắm chìm trong đó không muốn tỉnh lại.
Trời cuối cùng cũng sáng rồi.
Tôi cả đêm không ngủ, nhìn mọi thứ lộn xộn xung quanh, xuống giường mặc lại quần áo, lúc tôi rời đi Thẩm Thiên vẫn còn đang ngủ, tôi sợ làm phiền anh ấy, liền nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Bệnh viện.
Tôi xách một ít đồ đi thăm Dương Hàm, bệnh tình của cô ấy phải nằm trên giường, sắc mặt xám xanh, tím tái, không có trang điểm, nhưng lại xinh đẹp giống như những đám mây trắng tinh khiết trên bầu trời, khiến người khác nhìn qua thôi cũng không thể nào quên được.
Trên tay vẫn cắm ống truyền nước, bên cạnh để cháo trắng và thực phẩm dinh dưỡng nhưng cô ấy lại không có chút khẩu vị nào.
“Ăn nhiều một chút, mới có sức để làm phẫu thuật, bệnh tình mời có thể chuyển biến tốt lên được”. tôi nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh giường bệnh của Dương Hàm, nhìn cô ấy múc một thía cháo trắng lên khổ sở nuốt xuống hòa lẫn với nước mắt.
Hy vọng sống mạnh mẽ của cô gái này khiến tôi cảm thấy tim mình như bị xé nát, Dương Hàm mặt đầy nước mắt nhìn tôi, nghẹn ngào một lúc lâu, giọng khàn khàn nói: “Cô đồng ý?”.
Tôi biết cô ấy nói về chuyện hiến thận, tôi ừ một tiếng, nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Cô đồng ý là vì Thẩm Thiên, không phải là vì tôi” Dương Hàm nói trực tiếp, không chút vòng vo, trừng trừng nhìn tôi, đột nhiên khóe miệng nở một nụ cười bình tĩnh nói: “Cô yêu anh ấy rồi”.
Ở trong phòng bệnh yên tĩnh, trái tim của tôi rung lên, cuối cùng đập loạn một nhịp.
Nghe Dương Hàm tự nói với mình: “Anh ấy là một người đàn ông vô cùng xuất sắc, bất luận là học thức hay nhân phẩm, phụ nữ đều yêu thầm anh ấy, bởi vì trời sinh anh ấy đã có một sức hút khiến người khác không thể chống cự, phải không?”.
Tôi không biết phải trả lời như nào, chỉ có thể im lặng.
Im lặng một lúc, Dương Hàm hỏi tôi: “Hai người ngủ với nhau rồi sao?”.
Bỗng nhiên sắc mặt tôi có chút khó coi, cảm thấy vô cùng xấu hổ, giống như tôi đang đóng vai kẻ thứ ba vậy.
“Bức ảnh đêm đó truyền thông đều đã đưa tin rồi, không chỉ có tôi mà cả nước đều biết chuyện này”.
“Từ nhỏ thận của tôi đã không tốt, bác sĩ khuyên tôi không nên quan hệ, bởi tôi sẽ không chịu được” Dương Hàm nhìn ánh mắt ngạc nhiên của tôi, bất lực nói: “Buồn cười lắm đúng không, Thẩm Thiên trước giờ vẫn chưa hề đụng vào tôi”.
“Mọi người đều nói, không có tình yêu nào mà không có tình dục, tình yêu như vậy sẽ không hoàn chỉnh, ít nhất là đối với nam giới mà nói chính là như vậy, có tình yêu mà không có tình dục nhiều nhất cũng chỉ có thể coi là tình bạn mà thôi”.
Cô ấy nói, Thẩm Thiên trước giờ chưa từng đụng vào cô ấy.
Nhớ lại lần chúng tôi đắm đuối bên nhau, tôi đột nhiên cảm thấy giống như mình vừa cướp được món đồ quý giá mà người ta giữ gìn bao nhiêu năm nay vậy.
Tôi vội vàng đứng lên, ánh mắt bối rối, cuối cùng nói xin lỗi một cách vô thức: “Xin lỗi cô”.
“Cô xin lỗi gì chứ, cô đồng ý hiến thận, nên là tôi cảm ơn cô” Dương Hàm dừng lại một lúc, quay người lại, trên mặt toàn bộ đều là nước mắt, “Tôi có một dự cảm không lành, cảm thấy sau khi phẫu thuật xong, tôi sẽ mất đi món đồ quan trọng nhất trong cuộc đời tôi”.
Dương Hàm khóc tới mức cả khuôn mặt đều là nước mắt, giơ cánh tay lên, sống chết túm lấy tay tôi, khóc một lúc lâu.
Tôi biết tình trạng cơ thể hiện giờ của cô ấy, không được quá xúc động, tôi đỡ Dương Hàm nắm xuống, đắp chăn cho cô ấy, nghe thấy của phòng bệnh bị đẩy ra.
“Thẩm Thiên, anh tới rồi?” Dương Hàm lau sạch nước mặt, mang theo niềm hân hoan.
Tôi xoay đầu lại, nhìn thấy Thẩm Thiên mặc một bộ vest màu xám, cà vạt được thắt tỉ mỉ, mái tóc đen được xịt keo, lấy lại tinh thần, khuôn mặt tuấn dật và đôi mắt thâm sâu, dáng vẻ phi phàm, trong tay còn đang ôm một bó hoa tường vy màu vàng, đặt lên phía đầu giường bệnh của Dương Hàm.
“Hôm nay em cảm thấy như thế nào?”. Thẩm Thiên xoa đầu Dương hàm, ánh mắt ngưng lại “sao lại khóc?”.
“Em không sao” Dương Hàm có chút hoảng loạn cười nói: “Hà An đồng ý hiến thận, em rất cảm động”.
Thẩm Thiên dừng lại một lúc, sau đó xoay người, đôi mắt đen nhìn thẳng tôi, một dòng cảm xúc không tên lướt qua.
Mục đích ngay từ đầu anh ấy tiếp cận tôi không đơn giản, bản thân anh ấy biết.
Hỏi tôi có thể không oán hận không? Nhưng đối mặt với Thẩm Thiên, một câu nói làm tổn thương anh ấy tôi cũng không nói ra được, dù sao anh ấy cũng từng giúp đỡ tôi, không phải sao?
Tôi cố gắng mỉm cười, đi tới cạnh giường của Dương Hàm, ngửi mùi thơm thoang thoảng của hoa tường vi mà Thẩm Thiên mang tới, nhẹ nhàng nói: “Cô cố gắng nghỉ ngơi cho tốt, bác sĩ gọi tôi tới kiểm tra sức khỏe, đợi khi nào sắp xếp xong thời gian phẫu thuật, y tá sẽ thông báo cho cô, cô đừng nghĩ ngợi nhiều”.
Trước khi phẫu thuật ghép thận, bác sĩ trị liệu chính sắp xếp cho tôi một lần kiểm tra tổng thể sức khỏe, tất cả kết quả kiểm tra đều rất bình thường, chỉ có duy nhất một chuyện phát sinh ngoài ý muốn.
Bác sĩ nói với tôi, tôi đã mang thai được bảy ngày rồi.
Là khi dùng thiết bị tiến tiến nhất kiểm tra ra.
Ánh đèn sáng rực chiếu lên mặt tôi, Thẩm Thiên ở bên cạnh tôi cũng nghe thấy rồi.
Bảy ngày, chúng tôi đều biết rất rõ đứa bé là con ai.
“Bệnh viện có quy định, bà mẹ có thai không được phép tiến hành phẫu thuật ghép thận, phải làm như nào, mong hai vị suy nghĩ cho kĩ”. Bác sĩ nói xong liền cùng y tá đi ra khỏi phòng bệnh.
Tôi sờ cái bụng còn bằng phẳng của mình, không dám tin rằng trong đó đang tồn tại một sinh linh bé nhỏ, mọi người đều nói tình yêu của người mẹ vô cùng vĩ đại, vào lúc biết tin mình mang thai, cảm thấy vô cùng cảm kích với thế giới này, đó là một cảm giác vô cùng kì diệu.
Nhưng Thẩm Thiên lại không có hứng thú để làm bố, khi anh ấy nghe thấy tin tôi mang thai, một chút vui sướng cũng không có, ngược lại cảm thấy phiền, là một chuyện phiền phức.
Lúc khuôn mặt tuấn dật của anh ấy liền biến sắc, trở lên tái mét, cùng ánh mắt lạnh lẽo rơi lên người tôi, giọng nói lạnh lùng vô cùng nói: “Nhất định phải bỏ đứa bé này đi!”.
Tối hôm đó, chúng tôi làm rất nhiều lần, từ bàn sách cho đến phòng tắm, nhìn cơ thể trần như nhộng của chúng tôi đang quấn lấy nhau ở trong gương, giống như một bức tranh vô cùng hoàn mỹ tràn đầy dục vong.
Ánh mắt nhìn tôi của Thẩm Thiên không chỉ có dục vọng mà còn mang theo chút tình cảm, nhưng tôi không biết đó là là loại tình cảm gì, tôi ôm anh ấy, cảm thấy tất cả mọi thứ giống như một giấc mơ, tôi đắm chìm trong đó không muốn tỉnh lại.
Trời cuối cùng cũng sáng rồi.
Tôi cả đêm không ngủ, nhìn mọi thứ lộn xộn xung quanh, xuống giường mặc lại quần áo, lúc tôi rời đi Thẩm Thiên vẫn còn đang ngủ, tôi sợ làm phiền anh ấy, liền nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Bệnh viện.
Tôi xách một ít đồ đi thăm Dương Hàm, bệnh tình của cô ấy phải nằm trên giường, sắc mặt xám xanh, tím tái, không có trang điểm, nhưng lại xinh đẹp giống như những đám mây trắng tinh khiết trên bầu trời, khiến người khác nhìn qua thôi cũng không thể nào quên được.
Trên tay vẫn cắm ống truyền nước, bên cạnh để cháo trắng và thực phẩm dinh dưỡng nhưng cô ấy lại không có chút khẩu vị nào.
“Ăn nhiều một chút, mới có sức để làm phẫu thuật, bệnh tình mời có thể chuyển biến tốt lên được”. tôi nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh giường bệnh của Dương Hàm, nhìn cô ấy múc một thía cháo trắng lên khổ sở nuốt xuống hòa lẫn với nước mắt.
Hy vọng sống mạnh mẽ của cô gái này khiến tôi cảm thấy tim mình như bị xé nát, Dương Hàm mặt đầy nước mắt nhìn tôi, nghẹn ngào một lúc lâu, giọng khàn khàn nói: “Cô đồng ý?”.
Tôi biết cô ấy nói về chuyện hiến thận, tôi ừ một tiếng, nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Cô đồng ý là vì Thẩm Thiên, không phải là vì tôi” Dương Hàm nói trực tiếp, không chút vòng vo, trừng trừng nhìn tôi, đột nhiên khóe miệng nở một nụ cười bình tĩnh nói: “Cô yêu anh ấy rồi”.
Ở trong phòng bệnh yên tĩnh, trái tim của tôi rung lên, cuối cùng đập loạn một nhịp.
Nghe Dương Hàm tự nói với mình: “Anh ấy là một người đàn ông vô cùng xuất sắc, bất luận là học thức hay nhân phẩm, phụ nữ đều yêu thầm anh ấy, bởi vì trời sinh anh ấy đã có một sức hút khiến người khác không thể chống cự, phải không?”.
Tôi không biết phải trả lời như nào, chỉ có thể im lặng.
Im lặng một lúc, Dương Hàm hỏi tôi: “Hai người ngủ với nhau rồi sao?”.
Bỗng nhiên sắc mặt tôi có chút khó coi, cảm thấy vô cùng xấu hổ, giống như tôi đang đóng vai kẻ thứ ba vậy.
“Bức ảnh đêm đó truyền thông đều đã đưa tin rồi, không chỉ có tôi mà cả nước đều biết chuyện này”.
“Từ nhỏ thận của tôi đã không tốt, bác sĩ khuyên tôi không nên quan hệ, bởi tôi sẽ không chịu được” Dương Hàm nhìn ánh mắt ngạc nhiên của tôi, bất lực nói: “Buồn cười lắm đúng không, Thẩm Thiên trước giờ vẫn chưa hề đụng vào tôi”.
“Mọi người đều nói, không có tình yêu nào mà không có tình dục, tình yêu như vậy sẽ không hoàn chỉnh, ít nhất là đối với nam giới mà nói chính là như vậy, có tình yêu mà không có tình dục nhiều nhất cũng chỉ có thể coi là tình bạn mà thôi”.
Cô ấy nói, Thẩm Thiên trước giờ chưa từng đụng vào cô ấy.
Nhớ lại lần chúng tôi đắm đuối bên nhau, tôi đột nhiên cảm thấy giống như mình vừa cướp được món đồ quý giá mà người ta giữ gìn bao nhiêu năm nay vậy.
Tôi vội vàng đứng lên, ánh mắt bối rối, cuối cùng nói xin lỗi một cách vô thức: “Xin lỗi cô”.
“Cô xin lỗi gì chứ, cô đồng ý hiến thận, nên là tôi cảm ơn cô” Dương Hàm dừng lại một lúc, quay người lại, trên mặt toàn bộ đều là nước mắt, “Tôi có một dự cảm không lành, cảm thấy sau khi phẫu thuật xong, tôi sẽ mất đi món đồ quan trọng nhất trong cuộc đời tôi”.
Dương Hàm khóc tới mức cả khuôn mặt đều là nước mắt, giơ cánh tay lên, sống chết túm lấy tay tôi, khóc một lúc lâu.
Tôi biết tình trạng cơ thể hiện giờ của cô ấy, không được quá xúc động, tôi đỡ Dương Hàm nắm xuống, đắp chăn cho cô ấy, nghe thấy của phòng bệnh bị đẩy ra.
“Thẩm Thiên, anh tới rồi?” Dương Hàm lau sạch nước mặt, mang theo niềm hân hoan.
Tôi xoay đầu lại, nhìn thấy Thẩm Thiên mặc một bộ vest màu xám, cà vạt được thắt tỉ mỉ, mái tóc đen được xịt keo, lấy lại tinh thần, khuôn mặt tuấn dật và đôi mắt thâm sâu, dáng vẻ phi phàm, trong tay còn đang ôm một bó hoa tường vy màu vàng, đặt lên phía đầu giường bệnh của Dương Hàm.
“Hôm nay em cảm thấy như thế nào?”. Thẩm Thiên xoa đầu Dương hàm, ánh mắt ngưng lại “sao lại khóc?”.
“Em không sao” Dương Hàm có chút hoảng loạn cười nói: “Hà An đồng ý hiến thận, em rất cảm động”.
Thẩm Thiên dừng lại một lúc, sau đó xoay người, đôi mắt đen nhìn thẳng tôi, một dòng cảm xúc không tên lướt qua.
Mục đích ngay từ đầu anh ấy tiếp cận tôi không đơn giản, bản thân anh ấy biết.
Hỏi tôi có thể không oán hận không? Nhưng đối mặt với Thẩm Thiên, một câu nói làm tổn thương anh ấy tôi cũng không nói ra được, dù sao anh ấy cũng từng giúp đỡ tôi, không phải sao?
Tôi cố gắng mỉm cười, đi tới cạnh giường của Dương Hàm, ngửi mùi thơm thoang thoảng của hoa tường vi mà Thẩm Thiên mang tới, nhẹ nhàng nói: “Cô cố gắng nghỉ ngơi cho tốt, bác sĩ gọi tôi tới kiểm tra sức khỏe, đợi khi nào sắp xếp xong thời gian phẫu thuật, y tá sẽ thông báo cho cô, cô đừng nghĩ ngợi nhiều”.
Trước khi phẫu thuật ghép thận, bác sĩ trị liệu chính sắp xếp cho tôi một lần kiểm tra tổng thể sức khỏe, tất cả kết quả kiểm tra đều rất bình thường, chỉ có duy nhất một chuyện phát sinh ngoài ý muốn.
Bác sĩ nói với tôi, tôi đã mang thai được bảy ngày rồi.
Là khi dùng thiết bị tiến tiến nhất kiểm tra ra.
Ánh đèn sáng rực chiếu lên mặt tôi, Thẩm Thiên ở bên cạnh tôi cũng nghe thấy rồi.
Bảy ngày, chúng tôi đều biết rất rõ đứa bé là con ai.
“Bệnh viện có quy định, bà mẹ có thai không được phép tiến hành phẫu thuật ghép thận, phải làm như nào, mong hai vị suy nghĩ cho kĩ”. Bác sĩ nói xong liền cùng y tá đi ra khỏi phòng bệnh.
Tôi sờ cái bụng còn bằng phẳng của mình, không dám tin rằng trong đó đang tồn tại một sinh linh bé nhỏ, mọi người đều nói tình yêu của người mẹ vô cùng vĩ đại, vào lúc biết tin mình mang thai, cảm thấy vô cùng cảm kích với thế giới này, đó là một cảm giác vô cùng kì diệu.
Nhưng Thẩm Thiên lại không có hứng thú để làm bố, khi anh ấy nghe thấy tin tôi mang thai, một chút vui sướng cũng không có, ngược lại cảm thấy phiền, là một chuyện phiền phức.
Lúc khuôn mặt tuấn dật của anh ấy liền biến sắc, trở lên tái mét, cùng ánh mắt lạnh lẽo rơi lên người tôi, giọng nói lạnh lùng vô cùng nói: “Nhất định phải bỏ đứa bé này đi!”.