Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 36
4036
Ngày làm việc của một tuần sau đó, tôi mang bản thiết kế đã hoàn tất đi giao cho một khách hàng lớn của tôi, người đó bỗng nhiên lật lọng bảo đây không phải là bản thiết kế ban đầu anh ta giao tôi làm, bây giờ tôi không những hại anh ta không thể báo cáo với cấp trên, còn khiến thời hạn của họ bị trễ, bây giờ họ đòi hủy hết mọi kế hoạch hợp tác với tôi, còn bắt tôi phải đưa ra bồi thường hợp lý.
Tôi lập tức liên lạc với trưởng bộ phận quản lý khách hàng của công ty tôi, người đó cho rằng đây đều là lỗi của cá nhân tôi, bắt tôi phải bồi thường theo hợp đồng, hoặc là tự thôi việc.
Tôi cảm thấy hoang đường, muốn vu oan giá họa thì còn gì không nói được? Nhưng bất kể tôi có cố gắng ra sức biện minh thế nào, họ đều nhất quyết nói là vấn đề từ phía tôi, nhưng tôi quả thật cũng không đưa ra được bằng chứng gì để chứng tỏ sự trong sạch của mình.
Lúc này tôi mới hối hận trước đây đi tư vấn ý kiến của khách hàng, không lưu giữ lại bản nháp, càng không nghĩ đến việc thu âm, nếu không phải do tôi nhất thời sơ sót, cũng không thể nào để lại sơ hở cho đối phương.
Sau khi giằng co suốt một tuần, cuối cùng tôi quyết định tự thôi việc, mức phí bồi thường đó không phải một con số nhỏ, tôi không thể nào đưa ra được, cho dù tôi có đưa ra, thì sau này tiếp tục làm việc trong công ty này, cấp trên cũng sẽ không sắp xếp cho tôi công việc tốt nữa, chi bằng tôi chịu thua, tự thôi việc.
Trong tiềm thức tôi lờ mờ đoán ra được, chuyện lần này là do Tống Nguyệt muốn chơi tôi, vì khách hàng đó vừa đúng là do Tống Khởi Minh giới thiệu cho tôi, nghĩ lại chắc quan hệ giữa họ không tầm thường, họ muốn hợp sức giết chết kẻ tép riu như tôi, dễ dàng biết mấy? Nói không chừng ngay cả lãnh đạo của công ty tôi cũng về phe họ, nếu không thì tại sao sau khi tôi xảy ra chuyện, chẳng một ai đứng về phía tôi, nói một câu cho tôi.
Trong đêm tôi nghĩ thông suốt hết mọi chuyện, nhưng không cảm thấy quá buồn, ngược lại còn cảm thấy nhẹ lòng, tôi bảo với chính mình, bắt đầu từ bây giờ, tôi đã không còn mắc nợ Tống Khởi Minh bất kỳ thứ gì nữa
Lúc đó tôi thật sự quá ngây thơ, tưởng rằng chỉ cần còn một ngụm hơi thở, thì lo gì không tìm được việc? Tôi đâu phải là sinh viên mới tốt nghiệp ra trường, bây giờ tôi có một năm kinh nghiệm làm việc, vả lại trên tay cũng tích lũy được nhiều dự án thiết kế.
Ngay đêm hôm từ chức, tôi làm lại một bản sơ yếu lý lịch, chọn một vài công ty thiết kế mà tôi thích đã lâu, lòng đầy dã tâm gửi sơ yếu lý lịch của mình đi.
Buổi sáng hôm sau, tôi ngồi ở nhà, vừa lên mạng, vừa kiên nhẫn chờ điện thoại thông báo đi phỏng vấn, nhưng chờ từ sáng đến tối, tôi không nhận được một cú điện thoại gọi đi phỏng vấn nào cả.
Lúc này tuy là tôi có hơi bị đả kích, nhưng tôi vẫn chưa từ bỏ, tôi nhanh chóng chọn thêm vài công ty thiết kế tầm trung, gửi lý lịch của mình đi.
Ngày hôm sau, quả thật có nhận được phản hồi. Công ty đối phương bảo tôi mang theo tác phẩm thiết kế và sơ yếu lý lịch cá nhân đến công ty của họ phỏng vấn.
Đến ngày phỏng vấn, tôi cố tình dậy sớm, cột hết tóc lên, thay bộ đồ công sở mà đã lâu không mặc, đi ra ga bắt tàu điện ngầm rồi lại chuyển sang xe buýt, cuối cùng tôi có mặt ở công ty đó.
Trưởng phòng nhân sự của công ty đó khá hài lòng với tôi, tiếp theo sẽ do trưởng bộ phận thiết kế phỏng vấn tôi, sau khi nhìn qua bản thiết kế của tôi, người đó cũng ngỏ lời khen, nhưng khi hỏi đến câu chuyện nhạy cảm tại sao tôi nghỉ việc ở công ty cũ, tôi không biết nên trả lời thế nào. Thấy tôi do dự nên người đó cũng không hỏi thêm nữa.
Ngày làm việc của một tuần sau đó, tôi mang bản thiết kế đã hoàn tất đi giao cho một khách hàng lớn của tôi, người đó bỗng nhiên lật lọng bảo đây không phải là bản thiết kế ban đầu anh ta giao tôi làm, bây giờ tôi không những hại anh ta không thể báo cáo với cấp trên, còn khiến thời hạn của họ bị trễ, bây giờ họ đòi hủy hết mọi kế hoạch hợp tác với tôi, còn bắt tôi phải đưa ra bồi thường hợp lý.
Tôi lập tức liên lạc với trưởng bộ phận quản lý khách hàng của công ty tôi, người đó cho rằng đây đều là lỗi của cá nhân tôi, bắt tôi phải bồi thường theo hợp đồng, hoặc là tự thôi việc.
Tôi cảm thấy hoang đường, muốn vu oan giá họa thì còn gì không nói được? Nhưng bất kể tôi có cố gắng ra sức biện minh thế nào, họ đều nhất quyết nói là vấn đề từ phía tôi, nhưng tôi quả thật cũng không đưa ra được bằng chứng gì để chứng tỏ sự trong sạch của mình.
Lúc này tôi mới hối hận trước đây đi tư vấn ý kiến của khách hàng, không lưu giữ lại bản nháp, càng không nghĩ đến việc thu âm, nếu không phải do tôi nhất thời sơ sót, cũng không thể nào để lại sơ hở cho đối phương.
Sau khi giằng co suốt một tuần, cuối cùng tôi quyết định tự thôi việc, mức phí bồi thường đó không phải một con số nhỏ, tôi không thể nào đưa ra được, cho dù tôi có đưa ra, thì sau này tiếp tục làm việc trong công ty này, cấp trên cũng sẽ không sắp xếp cho tôi công việc tốt nữa, chi bằng tôi chịu thua, tự thôi việc.
Trong tiềm thức tôi lờ mờ đoán ra được, chuyện lần này là do Tống Nguyệt muốn chơi tôi, vì khách hàng đó vừa đúng là do Tống Khởi Minh giới thiệu cho tôi, nghĩ lại chắc quan hệ giữa họ không tầm thường, họ muốn hợp sức giết chết kẻ tép riu như tôi, dễ dàng biết mấy? Nói không chừng ngay cả lãnh đạo của công ty tôi cũng về phe họ, nếu không thì tại sao sau khi tôi xảy ra chuyện, chẳng một ai đứng về phía tôi, nói một câu cho tôi.
Trong đêm tôi nghĩ thông suốt hết mọi chuyện, nhưng không cảm thấy quá buồn, ngược lại còn cảm thấy nhẹ lòng, tôi bảo với chính mình, bắt đầu từ bây giờ, tôi đã không còn mắc nợ Tống Khởi Minh bất kỳ thứ gì nữa
Lúc đó tôi thật sự quá ngây thơ, tưởng rằng chỉ cần còn một ngụm hơi thở, thì lo gì không tìm được việc? Tôi đâu phải là sinh viên mới tốt nghiệp ra trường, bây giờ tôi có một năm kinh nghiệm làm việc, vả lại trên tay cũng tích lũy được nhiều dự án thiết kế.
Ngay đêm hôm từ chức, tôi làm lại một bản sơ yếu lý lịch, chọn một vài công ty thiết kế mà tôi thích đã lâu, lòng đầy dã tâm gửi sơ yếu lý lịch của mình đi.
Buổi sáng hôm sau, tôi ngồi ở nhà, vừa lên mạng, vừa kiên nhẫn chờ điện thoại thông báo đi phỏng vấn, nhưng chờ từ sáng đến tối, tôi không nhận được một cú điện thoại gọi đi phỏng vấn nào cả.
Lúc này tuy là tôi có hơi bị đả kích, nhưng tôi vẫn chưa từ bỏ, tôi nhanh chóng chọn thêm vài công ty thiết kế tầm trung, gửi lý lịch của mình đi.
Ngày hôm sau, quả thật có nhận được phản hồi. Công ty đối phương bảo tôi mang theo tác phẩm thiết kế và sơ yếu lý lịch cá nhân đến công ty của họ phỏng vấn.
Đến ngày phỏng vấn, tôi cố tình dậy sớm, cột hết tóc lên, thay bộ đồ công sở mà đã lâu không mặc, đi ra ga bắt tàu điện ngầm rồi lại chuyển sang xe buýt, cuối cùng tôi có mặt ở công ty đó.
Trưởng phòng nhân sự của công ty đó khá hài lòng với tôi, tiếp theo sẽ do trưởng bộ phận thiết kế phỏng vấn tôi, sau khi nhìn qua bản thiết kế của tôi, người đó cũng ngỏ lời khen, nhưng khi hỏi đến câu chuyện nhạy cảm tại sao tôi nghỉ việc ở công ty cũ, tôi không biết nên trả lời thế nào. Thấy tôi do dự nên người đó cũng không hỏi thêm nữa.