Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 30
4030
Tôi bấm tắt điện thoại, nằm trên giường lăn qua lăn lại, tôi nói với bản thân rằng xem như chưa từng nhìn thấy tin nhắn đó, nhưng mà lòng vẫn không dối được mình.
Lục Diễn Trạch sao lại vô duyên vô cớ gửi tin nhắn bảo mình ra ngoài?
Rất nhanh sau đó, tin nhắn thứ hai của Lục Diễn Trạch gửi đến, vẫn chỉ ngắn gọn hai chữ: [Chuyện gấp].
Lúc này tôi bắt đầu ngủ hết được rồi, tuy rằng Lục Diễn Trạch rất tệ, nhưng anh cũng không đến nổi tùy tiện nhắn tin.
Tôi nằm trên giường, đếm hơi thở của Tống Khởi Minh, đợi đến anh ta thở đều dần, tôi bèn nhẹ nhàng lật chăn ra, bước xuống giường, mang giày vào, nhẹ tay nhẹ chân mở cửa phòng, đi ra ngoài.
Nhưng tôi không nhìn thấy Lục Diễn Trạch ở trước cửa phòng, tôi bèn đi về hướng thang máy, vừa định quẹo cua, eo tôi bị một đôi tay to lớn ôm chầm lấy, Lục Diễn Trạch kéo tôi về phía anh, ép tôi vào giữa anh và góc tường, tôi vừa định mở miệng, anh liền làm một động tác suỵt. Tôi cũng khá biết điều câm miệng lại.
Anh dường như khá hài lòng với phản ứng của tôi, bàn tay đặt trên eo tôi dần dần giảm bớt chút lực, lúc cúi đầu nhìn tôi, còn nở một nụ cười với tôi nữa.
Lúc anh cười mắt anh cũng sẽ sáng lên, giống y hệt mấy năm trước, năm tháng không để lại dấu tích gì trên gương mặt anh, trông anh vẫn là tên yêu nghiệt họa nước hại dân.
Tôi ngẩn ngơ nhìn vào mắt anh, cứ cảm giác trong đó có một cơn lốc xoáy, dễ dàng cuốn tôi vào trong, nên ngay đến việc tôi bị anh đẩy vào thang máy, dẫn xuống lầu như thế nào, và cả việc bị anh đẩy vào một căn phòng xông hơi tối đen như mực thế nào, sau đó tôi cũng không còn nhớ ra nữa.
Tôi chỉ nhớ là tay anh nắm lấy tay tôi, anh đi rất nhanh, như dẫn theo một cơn gió, chạy bộ suốt một quãng đường, tôi cũng chạy chậm theo sau anh, rồi anh dẫn tôi tới đây …
Tôi nhìn xung quanh tối đen như mực, ngoại trừ đôi mắt của anh tôi không nhìn thấy gì cả, môi anh nhanh chóng áp lên môi của tôi, tôi nghe thấy mùi hương thoang thoảng trên người anh, đó là hương vị mà tôi say đắm, tôi muốn đẩy anh ra, nhưng động tác của anh quá nhanh, tay nhanh chóng kéo áo tôi lên, rồi áp lên ngực tôi, dùng sức chà sát.
Khó khăn lắm tôi mới thở được một ngụm hơi, hỏi anh: “Chẳng phải anh nói có chuyện gấp sao? Là gì?”
Anh cười, rồi nhanh chóng cắn vào tai tôi, “Anh muốn gặp em, có tính là chuyện gấp không?”
Tôi tức giận, ý thức ra được mình bị lừa, giơ chân đá anh một cú, muốn đá anh ra, anh ấy lập tức nâng người tôi lên, ôm chầm lấy, đặt lên trên bục nghỉ ngơi của phòng xông hơi, rồi cúi đầu xuống, nhìn vào ngực tôi, mở từng nút từng nút áo của tôi, nút áo quá rườm rà, anh hơi sốt ruột mò thằng từ dưới vạt áo, trực tiếp kéo áo lên, tay ấn trên phần hông eo của tôi, sờ soạn qua lại khắp người tôi, trông tôi dần dần có vẻ chịu không nổi, anh bèn giơ tay bóp vào ngực tôi, tôi chịu hết nổi thốt lên một tiếng, anh dùng đầu gối tách đùi tôi ra, tiến thẳng vào trong.
Tôi ý thức ra được sự kiên trì bấy lâu nay của mình bị anh phá vỡ, tức đến rơi nước mắt, “Anh không yêu tôi, tại sao lại đối xử với tôi như vậy?”
“Anh yêu em.” Giọng anh lấp lửng nói bên tai tôi: “Cửu Nhi, em nhớ anh không?”
Người tôi khựng lại, tôi thừa nhận là khi anh nói yêu tôi, trái tim tôi như muốn tan chảy, tôi khao khát hơi ấm anh dành cho tôi, càng khao khát anh nói yêu tôi, nhưng tôi biết đây có thể chỉ là giả dối.
Tôi bấm tắt điện thoại, nằm trên giường lăn qua lăn lại, tôi nói với bản thân rằng xem như chưa từng nhìn thấy tin nhắn đó, nhưng mà lòng vẫn không dối được mình.
Lục Diễn Trạch sao lại vô duyên vô cớ gửi tin nhắn bảo mình ra ngoài?
Rất nhanh sau đó, tin nhắn thứ hai của Lục Diễn Trạch gửi đến, vẫn chỉ ngắn gọn hai chữ: [Chuyện gấp].
Lúc này tôi bắt đầu ngủ hết được rồi, tuy rằng Lục Diễn Trạch rất tệ, nhưng anh cũng không đến nổi tùy tiện nhắn tin.
Tôi nằm trên giường, đếm hơi thở của Tống Khởi Minh, đợi đến anh ta thở đều dần, tôi bèn nhẹ nhàng lật chăn ra, bước xuống giường, mang giày vào, nhẹ tay nhẹ chân mở cửa phòng, đi ra ngoài.
Nhưng tôi không nhìn thấy Lục Diễn Trạch ở trước cửa phòng, tôi bèn đi về hướng thang máy, vừa định quẹo cua, eo tôi bị một đôi tay to lớn ôm chầm lấy, Lục Diễn Trạch kéo tôi về phía anh, ép tôi vào giữa anh và góc tường, tôi vừa định mở miệng, anh liền làm một động tác suỵt. Tôi cũng khá biết điều câm miệng lại.
Anh dường như khá hài lòng với phản ứng của tôi, bàn tay đặt trên eo tôi dần dần giảm bớt chút lực, lúc cúi đầu nhìn tôi, còn nở một nụ cười với tôi nữa.
Lúc anh cười mắt anh cũng sẽ sáng lên, giống y hệt mấy năm trước, năm tháng không để lại dấu tích gì trên gương mặt anh, trông anh vẫn là tên yêu nghiệt họa nước hại dân.
Tôi ngẩn ngơ nhìn vào mắt anh, cứ cảm giác trong đó có một cơn lốc xoáy, dễ dàng cuốn tôi vào trong, nên ngay đến việc tôi bị anh đẩy vào thang máy, dẫn xuống lầu như thế nào, và cả việc bị anh đẩy vào một căn phòng xông hơi tối đen như mực thế nào, sau đó tôi cũng không còn nhớ ra nữa.
Tôi chỉ nhớ là tay anh nắm lấy tay tôi, anh đi rất nhanh, như dẫn theo một cơn gió, chạy bộ suốt một quãng đường, tôi cũng chạy chậm theo sau anh, rồi anh dẫn tôi tới đây …
Tôi nhìn xung quanh tối đen như mực, ngoại trừ đôi mắt của anh tôi không nhìn thấy gì cả, môi anh nhanh chóng áp lên môi của tôi, tôi nghe thấy mùi hương thoang thoảng trên người anh, đó là hương vị mà tôi say đắm, tôi muốn đẩy anh ra, nhưng động tác của anh quá nhanh, tay nhanh chóng kéo áo tôi lên, rồi áp lên ngực tôi, dùng sức chà sát.
Khó khăn lắm tôi mới thở được một ngụm hơi, hỏi anh: “Chẳng phải anh nói có chuyện gấp sao? Là gì?”
Anh cười, rồi nhanh chóng cắn vào tai tôi, “Anh muốn gặp em, có tính là chuyện gấp không?”
Tôi tức giận, ý thức ra được mình bị lừa, giơ chân đá anh một cú, muốn đá anh ra, anh ấy lập tức nâng người tôi lên, ôm chầm lấy, đặt lên trên bục nghỉ ngơi của phòng xông hơi, rồi cúi đầu xuống, nhìn vào ngực tôi, mở từng nút từng nút áo của tôi, nút áo quá rườm rà, anh hơi sốt ruột mò thằng từ dưới vạt áo, trực tiếp kéo áo lên, tay ấn trên phần hông eo của tôi, sờ soạn qua lại khắp người tôi, trông tôi dần dần có vẻ chịu không nổi, anh bèn giơ tay bóp vào ngực tôi, tôi chịu hết nổi thốt lên một tiếng, anh dùng đầu gối tách đùi tôi ra, tiến thẳng vào trong.
Tôi ý thức ra được sự kiên trì bấy lâu nay của mình bị anh phá vỡ, tức đến rơi nước mắt, “Anh không yêu tôi, tại sao lại đối xử với tôi như vậy?”
“Anh yêu em.” Giọng anh lấp lửng nói bên tai tôi: “Cửu Nhi, em nhớ anh không?”
Người tôi khựng lại, tôi thừa nhận là khi anh nói yêu tôi, trái tim tôi như muốn tan chảy, tôi khao khát hơi ấm anh dành cho tôi, càng khao khát anh nói yêu tôi, nhưng tôi biết đây có thể chỉ là giả dối.