Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 612
38612
Ngày hai mươi sáu tháng bảy năm Tân Mão dương lịch.
Quẻ trung thượng, ngày đại cát.
Sáu giờ, chung cư Thượng Phẩm.
Vì để ngày thứ hai xuất hành được thuận lợi nên Lâm Lam, Coco và Tăng Tuyết ngủ chung với nhau bỗng bị tiếng gọi của Trình Phi làm thức giấc, họ mơ hồ không hiểu chuyện gì, liền bị bảy, tám người kéo vào phòng tắm.
Sau hai giờ.
Lâm Lam đang mặc trên mình chiếc váy cưới trắng đẹp lung linh đứng tại sân bay tư nhân, Tăng Tuyết và Coco cũng không ngoại lệ.
“Tiểu Lam em đẹp quá.” Tăng Tuyết nhìn Lâm Lam, cảm thán thốt lên khen ngợi.
Lâm Lam đưa tay sờ lên váy cưới của Tăng Tuyết:“Chị cũng vậy mà, thật xinh đẹp, ba bộ áo cưới này đều có nét đặc biệt của riêng nó, giống như chúng được thiết kế dành riêng cho chúng ta vậy đó.”
Ngắm xong Tăng Tuyết, Lâm Lam lại quay sang cảm thán với Coco, trông cô ấy có chút không quen khi mặc áo cưới nhưng lại đẹp một cách xuất chúng.
“Tại sao tôi lại có cảm giác đây đều là công lao của mình nhỉ?” Trình Phi người phụ trách trang điểm và tạo hình cho ba cô gái hạnh phúc nhất hôm nay, nghe những lời Lâm Lam nói, không ngại tự luyến chỉ vào mình.
Ba người cùng cười: Thật đúng là cạn lời mà.
Hiện giờ danh tiếng của Trình Phi đã nổi tiếng vang xa, năng lực của cô ấy không ai dám khinh thường.
“Đi thôi, tất cả mọi người đang chờ chúng ta.” Nhìn lại quá khứ, Trình Phi âm thầm thở ra một hơi, thúc giục ba người nhanh chóng lên máy bay.
Sau một giờ bay, cuối cùng chín giờ cũng đến Vân Đảo.
Vừa xuống sân bay, một làn gió biển thổi vào, mang theo vị mặn nhè nhẹ của biển cả, thật khiến cho người ta cảm thấy vô cùng thoải mái và dễ chịu giữa tiết trời mùa hè.
“Thật là tuyệt vời!” Tăng Tuyết hưng phấn hô to một tiếng, liền thấy cách đó không xa có ba người đàn ông mặc Âu phục, đôi chân dài như những mẫu nam, đang chậm rãi đi về phía họ, cô ấy theo bản năng chớp chớp mắt:“Tiểu Lam, Coco, nhìn kìa.”
“Họ định làm gì vậy?” Lâm Lam cũng có chút lúng túng.
Coco cũng quay qua nhìn:“Trời ơi còn ôm hoa hồng, thật phô trương.”
“Đẹp trai quá đi!” Tăng Tuyết mê trai thốt lên.
Trình Phi đứng một bên cũng vô thức nuốt nước bọt, cô ấy cũng rất kích động, quá đẹp trai, nhưng tiếc là chẳng phải của mình.
“Các anh đang làm cái gì vậy?” Ba người đã bước đến gần, Tăng Tuyết ngốc nghếch hỏi.
Nào ngờ khi cô ấy vừa nói xong, ba người đàn ông tay cầm hoa hồng đứng trước mặt một nửa còn lại của mình, quỳ một chân xuống, đồng thời lên tiếng.
“Lam Lam, gả cho anh nhé!”
“Coco, gả cho anh nhé!”
“Tiểu Tuyết, gả cho anh nhé!”
Ơ!
Ba cô gái cảm giác như mình đang nằm mơ, Tăng Tuyết không thể tưởng tượng nổi miệng lắp bắp nhìn Lâm Lam rồi lại liếc Coco, cuối cùng hướng về phía người đàn ông đang quỳ trước mặt cô Thẩm Hoằng:“Anh... anh... làm cái gì vậy?”
“Em chỉ cần trả lời YES hoặc NO.” Ánh mắt Thẩm Hoằng rạng rỡ như phát sáng nhìn bộ váy cưới của Tăng Tuyết, đẹp đến mức anh ta chỉ muốn ôm cô ấy vào lòng ngay lập tức.
Lý Húc cũng dõi theo Coco:“Vũ Nhu, anh có thể gọi em như vậy không?”
“Ây, sao anh lại học theo họ? Không thấy sến hả?” Coco có chút ngại ngùng hỏi.
“Vậy em thích không?” Lý Húc không giỏi ăn nói, cũng không có nghĩa là không biết biểu đạt.
Coco cắn nhẹ môi, khẽ gật đầu, Lý Húc không khỏi hạnh phúc liền đứng dậy ôm lấy cô ấy.
“Em còn chưa đồng ý mà.” Hai má Coco đỏ ửng lên, một lần nữa cảm nhận được nhịp tim của mình.
“Em gật đầu rồi.” Lý Húc nhìn bên ngoài rất hiền lành nhưng thực chất lại vô cùng xấu xa.
Bên này Thẩm Hoằng cười càng tà mị hơn, nói với Tăng Tuyết:“Nếu em không nói YES, anh cũng cưỡng ép em.”
“Anh... vậy em chọn...” Tăng Tuyết cố ý dừng một chút, nhìn vẻ mặt sốt ruột của Thẩm Hoằng đang nắm chặt đóa hoa hồng:“YES!”
“Yeah!” Thẩm Hoằng bật dậy, hưng phấn hét lên một tiếng rồi ôm Tăng Tuyết vào lòng.
Giờ đây chỉ còn lại một mình Diêm Quân Lệnh đang quỳ một chân.
Chẳng biết từ lúc nào xung quanh đã đứng đầy người, ông bà nhà họ Diêm, bố mẹ Diêm Quân Lệnh, Hoắc Quốc Bang cùng Tô Mộ Bạch cũng đều có mặt, còn có nhà họ Thẩm, nhà họ Lý cùng người thân của Tăng Tuyết.
Diêm Như Tuyết đứng bên cạnh bế Tiểu Sư Tử, Lôi Tử cùng Tiêu Chấn Nhạc thì trêu đùa và chụp ảnh, cạnh bên còn có Lương Sảng và Vân Bích.
Bầu trời Vân Đảo trong xanh, gió biển mát mẻ, mọi người cùng nhau háo hức nhìn đôi cuối cùng.
“Vợ à, anh cũng cần thể diện.” Diêm Quân Lệnh nhìn Lâm Lam hai tay ôm trước ngực, mỉm cười đầy quyến rũ.
“Anh quên sinh nhật em?”
“Anh nhớ, ngày 1 tháng 7.”
“Anh quên kỷ niệm ngày cưới của chúng ta.”
“Anh nhớ, ngày 3 tháng 7.”
“Hừm?” Nhớ mà lại không bày tỏ với cô.
“Vì muốn dành cho em một bất ngờ lớn hơn.” Vẻ mặt Diêm Quân Lệnh đầy chân thành, những người khác cũng cùng nhau hò hét đầy phấn khích.
Lâm Lam kiêu ngạo ngẩng đầu, duỗi ngón tay tinh tế ra:“Vậy em đành cố gắng đồng ý anh vậy.”
“Cảm ơn bánh bao nhỏ.”
“Không được gọi bằng tên này.” Lâm Lam cự tuyệt.
Diêm Quân Lệnh đặt hoa hồng vào tay cô, rồi bế cô lên, nhìn về phía hai người kia, nói giọng đầy khiêu khích:“Ai bế cô dâu của mình tới đích trước, đêm nay người đó sẽ được dùng chiếc giường lớn nhất Vân Đảo, thế nào?”
“Đồng ý.” Thẩm Hoằng và Lý Húc đồng thanh trả lời.
Lôi Tử tiến lên:“Tôi sẽ thổi còi.”
“OK!”
“Chuẩn bị xong chưa? Bắt đầu!” Lôi Tử nói xong liền huýt sáo, ba cặp đôi yêu nhau xông lên như mũi tên.
Lâm Lam ôm cổ Diêm Quân Lệnh, thấy người đàn ông chạy không đến mười mét liền chậm lại, nhìn hai người đang bế Coco và Tăng Tuyết đang chạy phía trước.
“Anh không thi nữa?” Lâm Lam được ôm gọn trong lòng, mỉm cười trêu anh.
“Chẳng có tác dụng gì cả, anh cần chiếc giường lớn nhất làm gì chứ?” Diêm Quân Lệnh nhún vai, đột nhiên đáy mắt hiện lên một ý đồ xấu xa:“Nếu như em bằng lòng vì anh phục vụ, thì anh sẽ không hề để ý mà cố gắng một chút!
“Anh muốn phục vụ cái gì?” Lâm Lam nhướng mày.
Diêm Quân Lệnh liền cúi đầu hôn nhẹ lên đôi môi của Lâm Lam, sau đó nhanh chóng đưa đầu lưỡi đi vào dò xét rồi rút ra, nói đầy mập mờ:“Như thế này đó.”
“Anh... Còn có thể không biết xấu hổ hơn nữa không vậy?” Lâm Lam cảm thấy mình cũng ngày càng đen tối, nếu không làm sao lại hiểu ngay tức khắc.
“Có thể, chỉ cần em muốn.”
Nghe xong câu này của Diêm Quân Lệnh, Lâm Lam xấu hổ che mặt.
Xa bên kia, Thẩm Hoằng và Lý Húc đang hừng hực khí thế chạy thi, còn hai người này ung dung chậm rãi đi tới, nhưng lại giống như có cơn gió nóng thổi qua, khiến toàn thân Lâm Lam đều nóng lên như bị thiêu cháy.
Những người khác đi theo phía ngay sau họ, Tiêu Chấn Nhạc nói móc Diêm Quân Lệnh cáo già, sau đó liền nghiêng đầu nhìn người phụ nữ đang đi bên cạnh:“Em định khi nào mới gả cho anh?”
“Chờ đến khi anh chuẩn bị sẵn sàng rồi nói.” Vân Bích liếc mắt nhìn Tiêu Chấn Nhạc trả lời.
“Anh lúc nào cũng sẵn sàng.” Tiêu Chấn Nhạc cười vui vẻ.
Giả Tử Hoàn vừa là đàn anh vừa là bạn bè đứng bên cạnh Tiêu Chấn Nhạc, một tay ôm lấy cô vợ Cố Nhã, tay kia giơ lên làm tư thế cổ vũ:“Tiểu Nhạc Nhạc cố lên!”
“Trời ạ, ai đặt tên này cho tôi thế?” Tiêu Chấn Nhạc nghe được ba từ Tiểu Nhạc Nhạc, lập tức cả người nổi da gà.
Giả Tử Hoàn cười xấu xa, Cố Nhã đi cạnh cũng nhịn không được, Vân Bích thì cười càng thoải mái hơn, thuận tay dắt Cẩu Oa và Tiểu Xí Nga bên cạnh Cố Nhã:“Cẩu Oa, Tiểu Xí Nga, cô đưa các con đi lấy giỏ hoa nhé, có được không?”
“Được ạ.” Tiểu Xí Nga nhìn thấy cô gái xinh đẹp liền không nghĩ ngợi đưa tay ra.
Cẩu Oa, cậu cả nhà họ Giả thì cứ lầm bầm đi theo:“Ai cũng có thể lừa bắt cóc em, lần trước bị bắt cóc sang tận Anh còn chưa đủ à?”
Tiểu Xí Nga ấm ức:“Có anh trai ở đây, anh nhất định bảo vệ em.”
Tất cả mọi người cùng cười, Diêm Quân Lệnh không nhịn được cúi đầu nhìn người phụ nữ đang được ôm trong lòng:“Đứa bé trong bụng em là con gái thì thật tuyệt.”
“Tốt nhất nên là con gái.” Hoắc Quốc Bang không biết từ khi nào đã đi đến gần họ, trên tay vẫn đang bế Tiểu Sư Tử.
Diêm Quân Lệnh bất mãn:“Bế con trai của con rồi vậy mà vẫn còn muốn con gái của con nữa? Nằm mơ.”
“Người con đang bế cũng là con gái của bố đấy.” Hoắc Quốc Bang thong thả trả lời.
Lâm Lam che mặt: Hai người này không lẽ lại muốn tranh cãi?
Cũng may rất nhanh đã đến nơi tổ chức hôn lễ.
Thẩm Hoằng và Lý Húc tay vịn vào lẵng hoa thở mạnh, quay lại nhìn Diêm Quân Lệnh phía sau thoải mái nhàn nhã, quả nhiên tâm của Đại Boss thật đen tối.
Diêm Quân Lệnh nhún vai, buông Lâm Lam xuống, tao nhã nắm tay cô tiến vào lễ đường.
Sắc màu rực rỡ, toàn bộ hôn lễ được trang trí vô cùng lộng lẫy, Lâm Lam vô thức nghiêng đầu nhìn sang người đàn ông đang khoác tay bên cạnh mình, liền phát hiện anh cũng đang nhìn cô, cảm giác hạnh phúc tự nhiên trào dâng mãnh liệt.
Âm nhạc nổi lên.
Ba cặp đôi cô dâu chú rể bước từng bước trên thảm đỏ chậm rãi tiến vào lễ đường, sau lưng là sáu cặp bé trai bé gái vô cùng xinh xắn đáng yêu đang xách những giỏ hoa tươi cùng bước vào.
“Gâu gâu gâu...”
Vượng Tài trên đầu đeo vòng hoa hồng nhỏ, cũng tới lễ đường. Điều này làm cho hôn lễ càng thêm đẹp đẽ, thú vị và ấm áp.
“Thật hạnh phúc!” Lương Sảng nhìn thấy khung cảnh này vô cùng cảm động thốt lên.
“Anh có thể cho em những thứ đẹp hơn thế.” Lôi Tử nói nhỏ bên tai cô.
Lương Sảng hiếm khi không cãi lại Lôi Tử.
Mấy vị trưởng bối nhìn cảnh tượng này, không nhịn được sự vui mừng trong lòng mà rơi những giọt nước mắt hạnh phúc, nhất là bà nội nhà họ Diêm, từng phút ngóng trông hai đứa tiến vào lễ đường.
Thật tốt.
Thanh âm trang nghiêm của mục sư vang lên, ba cặp đôi cùng nhau hẹn ước thề nguyện.
“Với thế giới, em chỉ là một người, nhưng đối với anh, em là toàn bộ thế giới, chỉ mong cùng nắm tay em, hạnh phúc bên nhau đến già.”
Lâm Lam nghiêng đầu nhìn về phía Diêm Quân Lệnh, một giây sau đó anh liền cúi xuống hôn cô thật nồng nhiệt, thật ngọt ngào.
Thẩm Hoằng cũng không thể chờ đợi thêm nữa, ôm chặt Tăng Tuyết vào lòng.
Chỉ có Lý Húc vẫn còn duy trì dáng vẻ lịch thiệp:“Vũ Nhu, từ hôm nay trở đi em chính là người vợ hợp pháp của anh, anh có thể hôn em rồi chứ?”
“Ừm.” Coco hiếm khi thẹn thùng như vậy.
“Gâu gâu gâu...” Vượng Tài kêu lên vài tiếng như đang hưởng ứng khung cảnh tuyệt đẹp này.
Tiểu Xí Nga tò mò nhìn họ:“Anh ơi, họ đang làm gì đó?”
“Trẻ con không được hỏi linh tinh.”
“Anh không phải cũng là trẻ con ư?”
“Im lặng.”
Mọi người nghe được cuộc hội thoại đều vui vẻ cười sảng khoái.
Tiểu Sư Tử như cảm nhận được niềm vui sự hạnh phúc xung quanh, cũng khoái chí dang tay duỗi chân, vô cùng hưng phấn.
Hôn lễ vẫn tiếp tục và một cuộc sống mới vừa bắt đầu.
...
Cảm ơn mọi người, Siêu mẫu kết thúc rồi!
Ngày hai mươi sáu tháng bảy năm Tân Mão dương lịch.
Quẻ trung thượng, ngày đại cát.
Sáu giờ, chung cư Thượng Phẩm.
Vì để ngày thứ hai xuất hành được thuận lợi nên Lâm Lam, Coco và Tăng Tuyết ngủ chung với nhau bỗng bị tiếng gọi của Trình Phi làm thức giấc, họ mơ hồ không hiểu chuyện gì, liền bị bảy, tám người kéo vào phòng tắm.
Sau hai giờ.
Lâm Lam đang mặc trên mình chiếc váy cưới trắng đẹp lung linh đứng tại sân bay tư nhân, Tăng Tuyết và Coco cũng không ngoại lệ.
“Tiểu Lam em đẹp quá.” Tăng Tuyết nhìn Lâm Lam, cảm thán thốt lên khen ngợi.
Lâm Lam đưa tay sờ lên váy cưới của Tăng Tuyết:“Chị cũng vậy mà, thật xinh đẹp, ba bộ áo cưới này đều có nét đặc biệt của riêng nó, giống như chúng được thiết kế dành riêng cho chúng ta vậy đó.”
Ngắm xong Tăng Tuyết, Lâm Lam lại quay sang cảm thán với Coco, trông cô ấy có chút không quen khi mặc áo cưới nhưng lại đẹp một cách xuất chúng.
“Tại sao tôi lại có cảm giác đây đều là công lao của mình nhỉ?” Trình Phi người phụ trách trang điểm và tạo hình cho ba cô gái hạnh phúc nhất hôm nay, nghe những lời Lâm Lam nói, không ngại tự luyến chỉ vào mình.
Ba người cùng cười: Thật đúng là cạn lời mà.
Hiện giờ danh tiếng của Trình Phi đã nổi tiếng vang xa, năng lực của cô ấy không ai dám khinh thường.
“Đi thôi, tất cả mọi người đang chờ chúng ta.” Nhìn lại quá khứ, Trình Phi âm thầm thở ra một hơi, thúc giục ba người nhanh chóng lên máy bay.
Sau một giờ bay, cuối cùng chín giờ cũng đến Vân Đảo.
Vừa xuống sân bay, một làn gió biển thổi vào, mang theo vị mặn nhè nhẹ của biển cả, thật khiến cho người ta cảm thấy vô cùng thoải mái và dễ chịu giữa tiết trời mùa hè.
“Thật là tuyệt vời!” Tăng Tuyết hưng phấn hô to một tiếng, liền thấy cách đó không xa có ba người đàn ông mặc Âu phục, đôi chân dài như những mẫu nam, đang chậm rãi đi về phía họ, cô ấy theo bản năng chớp chớp mắt:“Tiểu Lam, Coco, nhìn kìa.”
“Họ định làm gì vậy?” Lâm Lam cũng có chút lúng túng.
Coco cũng quay qua nhìn:“Trời ơi còn ôm hoa hồng, thật phô trương.”
“Đẹp trai quá đi!” Tăng Tuyết mê trai thốt lên.
Trình Phi đứng một bên cũng vô thức nuốt nước bọt, cô ấy cũng rất kích động, quá đẹp trai, nhưng tiếc là chẳng phải của mình.
“Các anh đang làm cái gì vậy?” Ba người đã bước đến gần, Tăng Tuyết ngốc nghếch hỏi.
Nào ngờ khi cô ấy vừa nói xong, ba người đàn ông tay cầm hoa hồng đứng trước mặt một nửa còn lại của mình, quỳ một chân xuống, đồng thời lên tiếng.
“Lam Lam, gả cho anh nhé!”
“Coco, gả cho anh nhé!”
“Tiểu Tuyết, gả cho anh nhé!”
Ơ!
Ba cô gái cảm giác như mình đang nằm mơ, Tăng Tuyết không thể tưởng tượng nổi miệng lắp bắp nhìn Lâm Lam rồi lại liếc Coco, cuối cùng hướng về phía người đàn ông đang quỳ trước mặt cô Thẩm Hoằng:“Anh... anh... làm cái gì vậy?”
“Em chỉ cần trả lời YES hoặc NO.” Ánh mắt Thẩm Hoằng rạng rỡ như phát sáng nhìn bộ váy cưới của Tăng Tuyết, đẹp đến mức anh ta chỉ muốn ôm cô ấy vào lòng ngay lập tức.
Lý Húc cũng dõi theo Coco:“Vũ Nhu, anh có thể gọi em như vậy không?”
“Ây, sao anh lại học theo họ? Không thấy sến hả?” Coco có chút ngại ngùng hỏi.
“Vậy em thích không?” Lý Húc không giỏi ăn nói, cũng không có nghĩa là không biết biểu đạt.
Coco cắn nhẹ môi, khẽ gật đầu, Lý Húc không khỏi hạnh phúc liền đứng dậy ôm lấy cô ấy.
“Em còn chưa đồng ý mà.” Hai má Coco đỏ ửng lên, một lần nữa cảm nhận được nhịp tim của mình.
“Em gật đầu rồi.” Lý Húc nhìn bên ngoài rất hiền lành nhưng thực chất lại vô cùng xấu xa.
Bên này Thẩm Hoằng cười càng tà mị hơn, nói với Tăng Tuyết:“Nếu em không nói YES, anh cũng cưỡng ép em.”
“Anh... vậy em chọn...” Tăng Tuyết cố ý dừng một chút, nhìn vẻ mặt sốt ruột của Thẩm Hoằng đang nắm chặt đóa hoa hồng:“YES!”
“Yeah!” Thẩm Hoằng bật dậy, hưng phấn hét lên một tiếng rồi ôm Tăng Tuyết vào lòng.
Giờ đây chỉ còn lại một mình Diêm Quân Lệnh đang quỳ một chân.
Chẳng biết từ lúc nào xung quanh đã đứng đầy người, ông bà nhà họ Diêm, bố mẹ Diêm Quân Lệnh, Hoắc Quốc Bang cùng Tô Mộ Bạch cũng đều có mặt, còn có nhà họ Thẩm, nhà họ Lý cùng người thân của Tăng Tuyết.
Diêm Như Tuyết đứng bên cạnh bế Tiểu Sư Tử, Lôi Tử cùng Tiêu Chấn Nhạc thì trêu đùa và chụp ảnh, cạnh bên còn có Lương Sảng và Vân Bích.
Bầu trời Vân Đảo trong xanh, gió biển mát mẻ, mọi người cùng nhau háo hức nhìn đôi cuối cùng.
“Vợ à, anh cũng cần thể diện.” Diêm Quân Lệnh nhìn Lâm Lam hai tay ôm trước ngực, mỉm cười đầy quyến rũ.
“Anh quên sinh nhật em?”
“Anh nhớ, ngày 1 tháng 7.”
“Anh quên kỷ niệm ngày cưới của chúng ta.”
“Anh nhớ, ngày 3 tháng 7.”
“Hừm?” Nhớ mà lại không bày tỏ với cô.
“Vì muốn dành cho em một bất ngờ lớn hơn.” Vẻ mặt Diêm Quân Lệnh đầy chân thành, những người khác cũng cùng nhau hò hét đầy phấn khích.
Lâm Lam kiêu ngạo ngẩng đầu, duỗi ngón tay tinh tế ra:“Vậy em đành cố gắng đồng ý anh vậy.”
“Cảm ơn bánh bao nhỏ.”
“Không được gọi bằng tên này.” Lâm Lam cự tuyệt.
Diêm Quân Lệnh đặt hoa hồng vào tay cô, rồi bế cô lên, nhìn về phía hai người kia, nói giọng đầy khiêu khích:“Ai bế cô dâu của mình tới đích trước, đêm nay người đó sẽ được dùng chiếc giường lớn nhất Vân Đảo, thế nào?”
“Đồng ý.” Thẩm Hoằng và Lý Húc đồng thanh trả lời.
Lôi Tử tiến lên:“Tôi sẽ thổi còi.”
“OK!”
“Chuẩn bị xong chưa? Bắt đầu!” Lôi Tử nói xong liền huýt sáo, ba cặp đôi yêu nhau xông lên như mũi tên.
Lâm Lam ôm cổ Diêm Quân Lệnh, thấy người đàn ông chạy không đến mười mét liền chậm lại, nhìn hai người đang bế Coco và Tăng Tuyết đang chạy phía trước.
“Anh không thi nữa?” Lâm Lam được ôm gọn trong lòng, mỉm cười trêu anh.
“Chẳng có tác dụng gì cả, anh cần chiếc giường lớn nhất làm gì chứ?” Diêm Quân Lệnh nhún vai, đột nhiên đáy mắt hiện lên một ý đồ xấu xa:“Nếu như em bằng lòng vì anh phục vụ, thì anh sẽ không hề để ý mà cố gắng một chút!
“Anh muốn phục vụ cái gì?” Lâm Lam nhướng mày.
Diêm Quân Lệnh liền cúi đầu hôn nhẹ lên đôi môi của Lâm Lam, sau đó nhanh chóng đưa đầu lưỡi đi vào dò xét rồi rút ra, nói đầy mập mờ:“Như thế này đó.”
“Anh... Còn có thể không biết xấu hổ hơn nữa không vậy?” Lâm Lam cảm thấy mình cũng ngày càng đen tối, nếu không làm sao lại hiểu ngay tức khắc.
“Có thể, chỉ cần em muốn.”
Nghe xong câu này của Diêm Quân Lệnh, Lâm Lam xấu hổ che mặt.
Xa bên kia, Thẩm Hoằng và Lý Húc đang hừng hực khí thế chạy thi, còn hai người này ung dung chậm rãi đi tới, nhưng lại giống như có cơn gió nóng thổi qua, khiến toàn thân Lâm Lam đều nóng lên như bị thiêu cháy.
Những người khác đi theo phía ngay sau họ, Tiêu Chấn Nhạc nói móc Diêm Quân Lệnh cáo già, sau đó liền nghiêng đầu nhìn người phụ nữ đang đi bên cạnh:“Em định khi nào mới gả cho anh?”
“Chờ đến khi anh chuẩn bị sẵn sàng rồi nói.” Vân Bích liếc mắt nhìn Tiêu Chấn Nhạc trả lời.
“Anh lúc nào cũng sẵn sàng.” Tiêu Chấn Nhạc cười vui vẻ.
Giả Tử Hoàn vừa là đàn anh vừa là bạn bè đứng bên cạnh Tiêu Chấn Nhạc, một tay ôm lấy cô vợ Cố Nhã, tay kia giơ lên làm tư thế cổ vũ:“Tiểu Nhạc Nhạc cố lên!”
“Trời ạ, ai đặt tên này cho tôi thế?” Tiêu Chấn Nhạc nghe được ba từ Tiểu Nhạc Nhạc, lập tức cả người nổi da gà.
Giả Tử Hoàn cười xấu xa, Cố Nhã đi cạnh cũng nhịn không được, Vân Bích thì cười càng thoải mái hơn, thuận tay dắt Cẩu Oa và Tiểu Xí Nga bên cạnh Cố Nhã:“Cẩu Oa, Tiểu Xí Nga, cô đưa các con đi lấy giỏ hoa nhé, có được không?”
“Được ạ.” Tiểu Xí Nga nhìn thấy cô gái xinh đẹp liền không nghĩ ngợi đưa tay ra.
Cẩu Oa, cậu cả nhà họ Giả thì cứ lầm bầm đi theo:“Ai cũng có thể lừa bắt cóc em, lần trước bị bắt cóc sang tận Anh còn chưa đủ à?”
Tiểu Xí Nga ấm ức:“Có anh trai ở đây, anh nhất định bảo vệ em.”
Tất cả mọi người cùng cười, Diêm Quân Lệnh không nhịn được cúi đầu nhìn người phụ nữ đang được ôm trong lòng:“Đứa bé trong bụng em là con gái thì thật tuyệt.”
“Tốt nhất nên là con gái.” Hoắc Quốc Bang không biết từ khi nào đã đi đến gần họ, trên tay vẫn đang bế Tiểu Sư Tử.
Diêm Quân Lệnh bất mãn:“Bế con trai của con rồi vậy mà vẫn còn muốn con gái của con nữa? Nằm mơ.”
“Người con đang bế cũng là con gái của bố đấy.” Hoắc Quốc Bang thong thả trả lời.
Lâm Lam che mặt: Hai người này không lẽ lại muốn tranh cãi?
Cũng may rất nhanh đã đến nơi tổ chức hôn lễ.
Thẩm Hoằng và Lý Húc tay vịn vào lẵng hoa thở mạnh, quay lại nhìn Diêm Quân Lệnh phía sau thoải mái nhàn nhã, quả nhiên tâm của Đại Boss thật đen tối.
Diêm Quân Lệnh nhún vai, buông Lâm Lam xuống, tao nhã nắm tay cô tiến vào lễ đường.
Sắc màu rực rỡ, toàn bộ hôn lễ được trang trí vô cùng lộng lẫy, Lâm Lam vô thức nghiêng đầu nhìn sang người đàn ông đang khoác tay bên cạnh mình, liền phát hiện anh cũng đang nhìn cô, cảm giác hạnh phúc tự nhiên trào dâng mãnh liệt.
Âm nhạc nổi lên.
Ba cặp đôi cô dâu chú rể bước từng bước trên thảm đỏ chậm rãi tiến vào lễ đường, sau lưng là sáu cặp bé trai bé gái vô cùng xinh xắn đáng yêu đang xách những giỏ hoa tươi cùng bước vào.
“Gâu gâu gâu...”
Vượng Tài trên đầu đeo vòng hoa hồng nhỏ, cũng tới lễ đường. Điều này làm cho hôn lễ càng thêm đẹp đẽ, thú vị và ấm áp.
“Thật hạnh phúc!” Lương Sảng nhìn thấy khung cảnh này vô cùng cảm động thốt lên.
“Anh có thể cho em những thứ đẹp hơn thế.” Lôi Tử nói nhỏ bên tai cô.
Lương Sảng hiếm khi không cãi lại Lôi Tử.
Mấy vị trưởng bối nhìn cảnh tượng này, không nhịn được sự vui mừng trong lòng mà rơi những giọt nước mắt hạnh phúc, nhất là bà nội nhà họ Diêm, từng phút ngóng trông hai đứa tiến vào lễ đường.
Thật tốt.
Thanh âm trang nghiêm của mục sư vang lên, ba cặp đôi cùng nhau hẹn ước thề nguyện.
“Với thế giới, em chỉ là một người, nhưng đối với anh, em là toàn bộ thế giới, chỉ mong cùng nắm tay em, hạnh phúc bên nhau đến già.”
Lâm Lam nghiêng đầu nhìn về phía Diêm Quân Lệnh, một giây sau đó anh liền cúi xuống hôn cô thật nồng nhiệt, thật ngọt ngào.
Thẩm Hoằng cũng không thể chờ đợi thêm nữa, ôm chặt Tăng Tuyết vào lòng.
Chỉ có Lý Húc vẫn còn duy trì dáng vẻ lịch thiệp:“Vũ Nhu, từ hôm nay trở đi em chính là người vợ hợp pháp của anh, anh có thể hôn em rồi chứ?”
“Ừm.” Coco hiếm khi thẹn thùng như vậy.
“Gâu gâu gâu...” Vượng Tài kêu lên vài tiếng như đang hưởng ứng khung cảnh tuyệt đẹp này.
Tiểu Xí Nga tò mò nhìn họ:“Anh ơi, họ đang làm gì đó?”
“Trẻ con không được hỏi linh tinh.”
“Anh không phải cũng là trẻ con ư?”
“Im lặng.”
Mọi người nghe được cuộc hội thoại đều vui vẻ cười sảng khoái.
Tiểu Sư Tử như cảm nhận được niềm vui sự hạnh phúc xung quanh, cũng khoái chí dang tay duỗi chân, vô cùng hưng phấn.
Hôn lễ vẫn tiếp tục và một cuộc sống mới vừa bắt đầu.
...
Cảm ơn mọi người, Siêu mẫu kết thúc rồi!