Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 542
38542
Hàn Hinh Nhi nhìn dáng vẻ suy sụp của mẹ mình, nhất thời luống cuống cảm thấy đầy bất lực.
Một lúc sau cảm xúc của Chu Vũ Vi mới dần bình tĩnh lại, đối diện với ánh mắt nghi hoặc của con gái, bà quay đầu lảng tránh.
Cho dù đến giờ phút này, Chu Vũ Vi cũng không cách nào thẳng thắn đối diện với con bé.
Hàn Hinh Nhi nhìn dáng vẻ khổ sở của mẹ mình, nét mặt vô cùng ảm đạm.
Đây chính người phụ nữ hai năm trước luôn chăm sóc bản thân rất tốt, một người luôn vạch lá tìm sâu ư, có lẽ cô ta đã sai thật rồi, bà ấy ở lại nhà họ Hàn, cho dù uất ức nhưng cũng được hưởng phú quý.
Nhưng còn bây giờ thì sao?
Hàn Hinh Nhi nhìn tấm lưng đó, trong lòng đau khổ đầy chua xót.
Một lúc sau cô ta liền rút điện thoại ra bấm một dãy số cũ: “Giúp tôi điều tra Hoắc Quốc Bang.”
“Chị Hinh, chị cuối cùng cũng chịu gọi điện thoại cho em.” Người ở bên kia nhận điện thoại có chút hào hứng.
“Có thể điều tra không?” Hàn Hinh Nhi lạnh lùng hỏi.
“Đương nhiên có thể.”
“Tốt.” Nói xong Hàn Hinh Nhi cúp luôn điện thoại.
Người bên kia điện thoại có chút thất vọng, nhưng nghĩ tới Hàn Hinh Nhi cuối cùng cũng chịu liên hệ với mình, Tiểu Trần vẫn rất vui mừng.
Chỉ là cái tên Hoắc Quốc Bang này hình như nghe rất quen tai? Trước đây làm trợ lý cho Hàn Hinh Nhi, Tiểu Trần đối với những nhân vật trong ngành giải trí ít nhiều cũng có chút hiểu biết. Nghĩ xong hắn lập tức đi điều tra thông tin, mới phát hiện người mà Hàn Hinh Nhi yêu cầu điều tra hóa ra lại là cậu ba nhà họ Hoắc.
Trong lòng có chút nghi hoặc, Hàn Hinh Nhi sao lại điều tra ông ta?
Nhưng tốt hơn là nhanh chóng làm việc.
Ba giờ sau Hàn Hinh Nhi liền nhận được tin tức từ Tiểu Trần, nhìn thông tin về Hoắc Quốc Bang, sắc mặt cô ta trở lên trắng bệch.
Khóe mắt liếc nhìn mẹ từ lúc trở về tinh thần sa sút, bà làm sao lại động phải loại người này?
Mặc dù tư liệu Tiểu Trần cung cấp không được đầy đủ, nhưng vẫn có thể thấy được thế lực của Hoắc Quốc Bang không hề nhỏ, là một người rất có máu mặt.
Làm việc tàn nhẫn không nể mặt ai, không những phong lưu mà còn tự cao tự đại, nếu như nói động phải Diêm Quân Lệnh còn có cơ hội bảo đảm toàn thân xác, còn chọc phải Hoắc Quốc Bang thì chỉ có thể nói đến xác cũng thành trăm mảnh.
“Mẹ, sao mẹ lại đụng phải kiểu người như Hoắc Quốc Bang vậy?” Hàn Hinh Nhi càng xem càng kinh sợ.
“Không được, mẹ phải nhắc nhở Lâm Lam một câu.” Chu Vũ Vi dường như không nghe thấy lời của Hàn Hinh Nhi, lầm bầm gọi điện thoại nhưng đáng tiếc đầu dây bên kia chỉ vang lên giọng nói của tổng đài.
Đây chính là đã đưa bà vào danh sách đen rồi.
Hàn Hinh Nhi nhìn bộ dạng này của bà, biết mình có nói gì thì bà cũng không nghe, tức giận không thèm quan tâm nữa.
...
Biệt thự Đỉnh Thành.
Lâm Lam tắt điện thoại của Chu Vũ Vi, thuận tay đưa số của bà vào danh sách đen, đang muốn trở về phòng thì màn hình điện thoại lại xuất hiện dãy số quen thuộc gọi tới, thật ngoài dự đoán: “Chủ tịch Cung.”
“Tiểu Lam, bất ngờ chứ?” Cung Vân Hải nhẹ nhàng mỉn cười hỏi.
Lâm Lam vội vàng lắc đầu: “Lần này trở lại Tấn Thị, định đến chào hỏi chủ tịch Cung một câu, nhưng mà bận quá nên vẫn chưa có cơ hội, vẫn mong ngài thứ lỗi cho.”
“Không sao, tôi biết cô bận rộn, tình trạng ông Lâm đã tốt hơn chưa?” Cung Vân Hải đối với tình hình gần đây của Lâm Lam nắm rõ vô cùng.
“Không lạc quan cho lắm.” Giọng nói Lâm Lam đầy vẻ buồn đau.
“Thật có lỗi.”
“Không có gì, bệnh của bố tôi đã không thể xoay sở được như xưa rồi, ông ấy chỉ hi vọng tôi có thể ở lại Tấn Thị, ở bên ông là được.” Lâm Lam nhẹ nhàng đáp lại.
Cung Vân Hải thở dài: “Ông Lâm có người con gái như cô thật đúng là có phúc.”
“Không nói những điều này nữa, chủ tịch Cung hẳn sẽ không vô cớ gọi điện thoại cho tôi chứ, có chuyện gì xin ngài cứ nói.” Lâm Lam cố tỏ vẻ bình thường rồi chuyển sang chuyện khác.
“Còn nhớ cuộc hẹn của chúng ta chứ?” Cung Vân Hải cũng không khách sáo.
Lâm Lam có chút sững sờ, nhưng lập tức mỉm cười: “Làm sao quên được, chủ tịch Cung cứ việc nói thời gian đi.”
“Tôi biết cô Lâm thời gian có hạn, vậy hẹn ngày mai luôn, về mặt giá cả...”
“Không cần, nếu như ngày trước không có sự dìu dắt của chủ tịch Cung, tôi bây giờ có thể vẫn ở Tấn Thị làm một người mẫu vô danh, bất luận là đại diện phát ngôn hay là quảng cáo, đều là việc tôi nên làm.” Lâm Lam mặc dù yêu tiền, nhưng không hề tham tiền.
“Rất thẳng thắn.” Cung Vân Hải biết rằng năm đó mình đã không nhìn lầm cô gái này.
Sự tình chỉ đơn giản như vậy, tình huống cụ thể thì chỉ có thể đợi ngày mai Lâm Lam đến trụ sở LG nói chuyện.
Cúp điện thoại, Lâm Lam định sang phòng bố, ông Lâm vẫn đang ngủ, cô thở dài trở lại phòng ăn thì nhìn thấy Diêm Quân Lệnh đang xách hành lý.
“Có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Chuyện của công ty, Như Tuyết không kịp ứng phó, anh phải trở về một chuyến, em yên tâm, anh sẽ đi nhanh về nhanh.” Diêm Quân Lệnh nói, liền nắm chặt tay Lâm Lam.
“Nghiêm trọng không?” Lâm Lam hỏi.
“Anh có thể xử lý được.” Diêm Quân Lệnh không muốn cô lo lắng.
Nhìn sắc mặt Diêm Quân Lệnh, Lâm Lam chần chừ một lúc: “Là vì Hoắc Quốc Bang sao?”
“Không phải, đừng có đoán mò, chỉ là một hạng mục trước kia xảy ra chút vấn đề.” Diêm Quân Lệnh xoa xoa đầu cô.
“Thật ư?”
“Chồng em đã lừa em bao giờ chưa?” Diêm Quân Lệnh cúi đầu hôn một cái lên chóp mũi Lâm Lam: “Chăm sóc tốt bố, ngoan ngoãn chờ anh về.”
Lâm Lam gật đầu: “Anh đợi em chút.”
Lâm Lam nhanh chóng đi vào phòng bếp, cho thức ăn vào hộp cơm giữ nhiệt, sau đó đưa cho Diêm Quân Lệnh: “Trên đường ăn nhé.”
Họ đều chưa ăn cơm.
“ Được.” Diêm Quân Lệnh dứt khoát trả lời, cầm lấy hộp cơm liền đi ra bên ngoài.
Lâm Lam vẫn không yên lòng, gọi Vương Đại tiễn anh.
“Một mình anh lái xe ban đêm em không yên tâm, lát nữa em sẽ gọi điện thoại cho Coco, có Coco cùng chị Tuyết, em sẽ không sao.” Không đợi Diêm Quân Lệnh từ chối, Lâm Lam đã ra quyết định.
Diêm Quân Lệnh không tranh cãi với Lâm Lam, gật đầu lên xe: “Đợi anh.”
Lâm Lam “ừm” một tiếng, vẫy tay với anh.
Nhìn xe dần biến mất trong màn đêm, Lâm Lam mới trở lại phòng khách, Vượng Tài cứ kêu “gâu gâu gâu” bên cạnh, còn thím Vương vẫn đang giục cô vào ăn cơm.
“Thím Vương, thím vào ăn cùng đi.” Cả bàn ăn chỉ có mình Lâm Lam, cảm giác cô đơn không nói thành lời.
“ Vâng.” Thím Vương lên tiếng.
Hai người ngồi ăn mà không hề trò chuyện câu nào.
“Tiểu Lam cháu cũng đừng quá lo lắng chuyện ông Lâm, con người ấy mà, đều có số mệnh cả, ông ấy đã nằm trên giường bệnh nhiều năm như vậy, có thể sống tốt hai năm qua, cũng coi như cướp lại mạng sống từ chỗ Diêm Vương, nhưng cuối cùng cũng vẫn phải trả.” Thím Vương lòng đầy tâm trạng đành khuyên nhủ cô.
Lâm Lam cười đầy cay đắng: “Chắc bố cháu bảo thím nói vậy.”
“Cháu ấy, chính là quá bướng bỉnh.” Thím Vương gật đầu, thật ra bà với ông Lâm có chung suy nghĩ, nếu như là con của bà, khi bị bệnh cũng không muốn sẽ liên lụy chúng.
Lâm Lam không nói chuyện, cúi đầu ăn tiếp.
Cơm nước xong xuôi, Lâm Lam lại vào phòng bệnh lau người cho bố, sau đó mới trở lại phòng ngủ của mình.
Diêm Quân Lệnh không có ở nhà, Lâm Lam một mình khó tránh khỏi có chút không quen.
Từ lúc sinh con đến giờ, rất nhiều việc liên tiếp xảy đến, họ cũng bôn ba khắp nơi, nghĩ kỹ lại thì đã lâu lắm không có một ngày bên nhau tán gẫu, thậm chí các mối quan hệ bạn bè cũng dừng lại ở một năm trước.
Cô cầm điện thoại gửi tin nhắn hỏi han: “Anh đi đến đâu rồi?”
“Vẫn chưa đến, đang nhớ anh ư?” Diêm Quân Lệnh cố ý trêu cô.
“Ừm, nhớ em không?” Lâm Lam nói xong câu này, không tự chủ được nở một nụ cười, ngồi xuống ghế sofa và chờ tin nhắn.
“Nhớ, rất nhớ, em nhớ cái gì của anh?” Diêm Quân Lệnh nghĩ đến tiếng ừm của cô, cả khuôn mặt đều là ý cười.
Lâm Lam nghĩ ngợi: “Mặt, mặt đẹp trai.”
“Anh tưởng em sẽ nhớ cái đó đó của anh.” Diêm Quân Lệnh cười đầy vẻ xấu xa gửi tin nhắn cho cô.
Nhận được tin nhắn, mặt Lâm Lam bỗng nhiên nóng lên, theo bản năng nhìn ra xung quanh, xác định chắc chắn không có ai ở phòng nhìn thấy bộ dạng ngượng ngùng của mình, sau đó xấu hổ trả lời tin nhắn: “Đồ lưu manh thối tha.”
“Cái anh nói là cơ bụng mà, sao lại lưu manh? Chẳng lẽ em đang nghĩ điều gì sai trái ư?” Nhìn màn hình, Diêm Quân Lệnh nghĩ đến dáng vẻ yêu kiều của cô, đột nhiên không muốn quay về Bắc Kinh.
Lâm Lam sờ lên khuôn mặt đang nóng của mình: “Ai nghĩ đến việc sai trái chứ? Anh đừng có nói nhảm.”
“Ồ, không phải à, anh còn tưởng rằng em nhớ người anh em của anh đó.” Diêm Quân Lệnh càng nói càng không biết xấu hổ.
“Anh... đồ háo sắc.”
“Anh chỉ háo sắc với vợ anh thôi, nhưng nghiêm túc mà nói, lâu như vậy không làm, em thật sự không muốn?” Nếu không phải có quá nhiều chuyện đang phải xử lý như vậy, Diêm Quân Lệnh thật muốn chỉnh đốn lại bánh bao nhỏ đang ở nhà.
Lâm Lam sững sờ, cách qua màn hình điện thoại mà cô cũng có thể cảm giác được mùi vị mãnh liệt của sự kích thích, cô cắn môi, siết chặt cơ thể: “Khi nào thì anh trở về?”
“Mới có như vậy mà đã không thể đợi được ư?”
“Anh thôi đi.”
Hàn Hinh Nhi nhìn dáng vẻ suy sụp của mẹ mình, nhất thời luống cuống cảm thấy đầy bất lực.
Một lúc sau cảm xúc của Chu Vũ Vi mới dần bình tĩnh lại, đối diện với ánh mắt nghi hoặc của con gái, bà quay đầu lảng tránh.
Cho dù đến giờ phút này, Chu Vũ Vi cũng không cách nào thẳng thắn đối diện với con bé.
Hàn Hinh Nhi nhìn dáng vẻ khổ sở của mẹ mình, nét mặt vô cùng ảm đạm.
Đây chính người phụ nữ hai năm trước luôn chăm sóc bản thân rất tốt, một người luôn vạch lá tìm sâu ư, có lẽ cô ta đã sai thật rồi, bà ấy ở lại nhà họ Hàn, cho dù uất ức nhưng cũng được hưởng phú quý.
Nhưng còn bây giờ thì sao?
Hàn Hinh Nhi nhìn tấm lưng đó, trong lòng đau khổ đầy chua xót.
Một lúc sau cô ta liền rút điện thoại ra bấm một dãy số cũ: “Giúp tôi điều tra Hoắc Quốc Bang.”
“Chị Hinh, chị cuối cùng cũng chịu gọi điện thoại cho em.” Người ở bên kia nhận điện thoại có chút hào hứng.
“Có thể điều tra không?” Hàn Hinh Nhi lạnh lùng hỏi.
“Đương nhiên có thể.”
“Tốt.” Nói xong Hàn Hinh Nhi cúp luôn điện thoại.
Người bên kia điện thoại có chút thất vọng, nhưng nghĩ tới Hàn Hinh Nhi cuối cùng cũng chịu liên hệ với mình, Tiểu Trần vẫn rất vui mừng.
Chỉ là cái tên Hoắc Quốc Bang này hình như nghe rất quen tai? Trước đây làm trợ lý cho Hàn Hinh Nhi, Tiểu Trần đối với những nhân vật trong ngành giải trí ít nhiều cũng có chút hiểu biết. Nghĩ xong hắn lập tức đi điều tra thông tin, mới phát hiện người mà Hàn Hinh Nhi yêu cầu điều tra hóa ra lại là cậu ba nhà họ Hoắc.
Trong lòng có chút nghi hoặc, Hàn Hinh Nhi sao lại điều tra ông ta?
Nhưng tốt hơn là nhanh chóng làm việc.
Ba giờ sau Hàn Hinh Nhi liền nhận được tin tức từ Tiểu Trần, nhìn thông tin về Hoắc Quốc Bang, sắc mặt cô ta trở lên trắng bệch.
Khóe mắt liếc nhìn mẹ từ lúc trở về tinh thần sa sút, bà làm sao lại động phải loại người này?
Mặc dù tư liệu Tiểu Trần cung cấp không được đầy đủ, nhưng vẫn có thể thấy được thế lực của Hoắc Quốc Bang không hề nhỏ, là một người rất có máu mặt.
Làm việc tàn nhẫn không nể mặt ai, không những phong lưu mà còn tự cao tự đại, nếu như nói động phải Diêm Quân Lệnh còn có cơ hội bảo đảm toàn thân xác, còn chọc phải Hoắc Quốc Bang thì chỉ có thể nói đến xác cũng thành trăm mảnh.
“Mẹ, sao mẹ lại đụng phải kiểu người như Hoắc Quốc Bang vậy?” Hàn Hinh Nhi càng xem càng kinh sợ.
“Không được, mẹ phải nhắc nhở Lâm Lam một câu.” Chu Vũ Vi dường như không nghe thấy lời của Hàn Hinh Nhi, lầm bầm gọi điện thoại nhưng đáng tiếc đầu dây bên kia chỉ vang lên giọng nói của tổng đài.
Đây chính là đã đưa bà vào danh sách đen rồi.
Hàn Hinh Nhi nhìn bộ dạng này của bà, biết mình có nói gì thì bà cũng không nghe, tức giận không thèm quan tâm nữa.
...
Biệt thự Đỉnh Thành.
Lâm Lam tắt điện thoại của Chu Vũ Vi, thuận tay đưa số của bà vào danh sách đen, đang muốn trở về phòng thì màn hình điện thoại lại xuất hiện dãy số quen thuộc gọi tới, thật ngoài dự đoán: “Chủ tịch Cung.”
“Tiểu Lam, bất ngờ chứ?” Cung Vân Hải nhẹ nhàng mỉn cười hỏi.
Lâm Lam vội vàng lắc đầu: “Lần này trở lại Tấn Thị, định đến chào hỏi chủ tịch Cung một câu, nhưng mà bận quá nên vẫn chưa có cơ hội, vẫn mong ngài thứ lỗi cho.”
“Không sao, tôi biết cô bận rộn, tình trạng ông Lâm đã tốt hơn chưa?” Cung Vân Hải đối với tình hình gần đây của Lâm Lam nắm rõ vô cùng.
“Không lạc quan cho lắm.” Giọng nói Lâm Lam đầy vẻ buồn đau.
“Thật có lỗi.”
“Không có gì, bệnh của bố tôi đã không thể xoay sở được như xưa rồi, ông ấy chỉ hi vọng tôi có thể ở lại Tấn Thị, ở bên ông là được.” Lâm Lam nhẹ nhàng đáp lại.
Cung Vân Hải thở dài: “Ông Lâm có người con gái như cô thật đúng là có phúc.”
“Không nói những điều này nữa, chủ tịch Cung hẳn sẽ không vô cớ gọi điện thoại cho tôi chứ, có chuyện gì xin ngài cứ nói.” Lâm Lam cố tỏ vẻ bình thường rồi chuyển sang chuyện khác.
“Còn nhớ cuộc hẹn của chúng ta chứ?” Cung Vân Hải cũng không khách sáo.
Lâm Lam có chút sững sờ, nhưng lập tức mỉm cười: “Làm sao quên được, chủ tịch Cung cứ việc nói thời gian đi.”
“Tôi biết cô Lâm thời gian có hạn, vậy hẹn ngày mai luôn, về mặt giá cả...”
“Không cần, nếu như ngày trước không có sự dìu dắt của chủ tịch Cung, tôi bây giờ có thể vẫn ở Tấn Thị làm một người mẫu vô danh, bất luận là đại diện phát ngôn hay là quảng cáo, đều là việc tôi nên làm.” Lâm Lam mặc dù yêu tiền, nhưng không hề tham tiền.
“Rất thẳng thắn.” Cung Vân Hải biết rằng năm đó mình đã không nhìn lầm cô gái này.
Sự tình chỉ đơn giản như vậy, tình huống cụ thể thì chỉ có thể đợi ngày mai Lâm Lam đến trụ sở LG nói chuyện.
Cúp điện thoại, Lâm Lam định sang phòng bố, ông Lâm vẫn đang ngủ, cô thở dài trở lại phòng ăn thì nhìn thấy Diêm Quân Lệnh đang xách hành lý.
“Có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Chuyện của công ty, Như Tuyết không kịp ứng phó, anh phải trở về một chuyến, em yên tâm, anh sẽ đi nhanh về nhanh.” Diêm Quân Lệnh nói, liền nắm chặt tay Lâm Lam.
“Nghiêm trọng không?” Lâm Lam hỏi.
“Anh có thể xử lý được.” Diêm Quân Lệnh không muốn cô lo lắng.
Nhìn sắc mặt Diêm Quân Lệnh, Lâm Lam chần chừ một lúc: “Là vì Hoắc Quốc Bang sao?”
“Không phải, đừng có đoán mò, chỉ là một hạng mục trước kia xảy ra chút vấn đề.” Diêm Quân Lệnh xoa xoa đầu cô.
“Thật ư?”
“Chồng em đã lừa em bao giờ chưa?” Diêm Quân Lệnh cúi đầu hôn một cái lên chóp mũi Lâm Lam: “Chăm sóc tốt bố, ngoan ngoãn chờ anh về.”
Lâm Lam gật đầu: “Anh đợi em chút.”
Lâm Lam nhanh chóng đi vào phòng bếp, cho thức ăn vào hộp cơm giữ nhiệt, sau đó đưa cho Diêm Quân Lệnh: “Trên đường ăn nhé.”
Họ đều chưa ăn cơm.
“ Được.” Diêm Quân Lệnh dứt khoát trả lời, cầm lấy hộp cơm liền đi ra bên ngoài.
Lâm Lam vẫn không yên lòng, gọi Vương Đại tiễn anh.
“Một mình anh lái xe ban đêm em không yên tâm, lát nữa em sẽ gọi điện thoại cho Coco, có Coco cùng chị Tuyết, em sẽ không sao.” Không đợi Diêm Quân Lệnh từ chối, Lâm Lam đã ra quyết định.
Diêm Quân Lệnh không tranh cãi với Lâm Lam, gật đầu lên xe: “Đợi anh.”
Lâm Lam “ừm” một tiếng, vẫy tay với anh.
Nhìn xe dần biến mất trong màn đêm, Lâm Lam mới trở lại phòng khách, Vượng Tài cứ kêu “gâu gâu gâu” bên cạnh, còn thím Vương vẫn đang giục cô vào ăn cơm.
“Thím Vương, thím vào ăn cùng đi.” Cả bàn ăn chỉ có mình Lâm Lam, cảm giác cô đơn không nói thành lời.
“ Vâng.” Thím Vương lên tiếng.
Hai người ngồi ăn mà không hề trò chuyện câu nào.
“Tiểu Lam cháu cũng đừng quá lo lắng chuyện ông Lâm, con người ấy mà, đều có số mệnh cả, ông ấy đã nằm trên giường bệnh nhiều năm như vậy, có thể sống tốt hai năm qua, cũng coi như cướp lại mạng sống từ chỗ Diêm Vương, nhưng cuối cùng cũng vẫn phải trả.” Thím Vương lòng đầy tâm trạng đành khuyên nhủ cô.
Lâm Lam cười đầy cay đắng: “Chắc bố cháu bảo thím nói vậy.”
“Cháu ấy, chính là quá bướng bỉnh.” Thím Vương gật đầu, thật ra bà với ông Lâm có chung suy nghĩ, nếu như là con của bà, khi bị bệnh cũng không muốn sẽ liên lụy chúng.
Lâm Lam không nói chuyện, cúi đầu ăn tiếp.
Cơm nước xong xuôi, Lâm Lam lại vào phòng bệnh lau người cho bố, sau đó mới trở lại phòng ngủ của mình.
Diêm Quân Lệnh không có ở nhà, Lâm Lam một mình khó tránh khỏi có chút không quen.
Từ lúc sinh con đến giờ, rất nhiều việc liên tiếp xảy đến, họ cũng bôn ba khắp nơi, nghĩ kỹ lại thì đã lâu lắm không có một ngày bên nhau tán gẫu, thậm chí các mối quan hệ bạn bè cũng dừng lại ở một năm trước.
Cô cầm điện thoại gửi tin nhắn hỏi han: “Anh đi đến đâu rồi?”
“Vẫn chưa đến, đang nhớ anh ư?” Diêm Quân Lệnh cố ý trêu cô.
“Ừm, nhớ em không?” Lâm Lam nói xong câu này, không tự chủ được nở một nụ cười, ngồi xuống ghế sofa và chờ tin nhắn.
“Nhớ, rất nhớ, em nhớ cái gì của anh?” Diêm Quân Lệnh nghĩ đến tiếng ừm của cô, cả khuôn mặt đều là ý cười.
Lâm Lam nghĩ ngợi: “Mặt, mặt đẹp trai.”
“Anh tưởng em sẽ nhớ cái đó đó của anh.” Diêm Quân Lệnh cười đầy vẻ xấu xa gửi tin nhắn cho cô.
Nhận được tin nhắn, mặt Lâm Lam bỗng nhiên nóng lên, theo bản năng nhìn ra xung quanh, xác định chắc chắn không có ai ở phòng nhìn thấy bộ dạng ngượng ngùng của mình, sau đó xấu hổ trả lời tin nhắn: “Đồ lưu manh thối tha.”
“Cái anh nói là cơ bụng mà, sao lại lưu manh? Chẳng lẽ em đang nghĩ điều gì sai trái ư?” Nhìn màn hình, Diêm Quân Lệnh nghĩ đến dáng vẻ yêu kiều của cô, đột nhiên không muốn quay về Bắc Kinh.
Lâm Lam sờ lên khuôn mặt đang nóng của mình: “Ai nghĩ đến việc sai trái chứ? Anh đừng có nói nhảm.”
“Ồ, không phải à, anh còn tưởng rằng em nhớ người anh em của anh đó.” Diêm Quân Lệnh càng nói càng không biết xấu hổ.
“Anh... đồ háo sắc.”
“Anh chỉ háo sắc với vợ anh thôi, nhưng nghiêm túc mà nói, lâu như vậy không làm, em thật sự không muốn?” Nếu không phải có quá nhiều chuyện đang phải xử lý như vậy, Diêm Quân Lệnh thật muốn chỉnh đốn lại bánh bao nhỏ đang ở nhà.
Lâm Lam sững sờ, cách qua màn hình điện thoại mà cô cũng có thể cảm giác được mùi vị mãnh liệt của sự kích thích, cô cắn môi, siết chặt cơ thể: “Khi nào thì anh trở về?”
“Mới có như vậy mà đã không thể đợi được ư?”
“Anh thôi đi.”