Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 534
38534
Diêm Quân Lệnh đuổi theo tới bãi đỗ xe ngầm của bệnh viện.
“Lam Lam !”Diêm Quân Lệnh kéo tay cô lại, dùng lực ôm chặt cô trong vòng tay, lúc này mới nhìn thấy cả mặt cô gái nhỏ đều là nước mắt.
“Anh buông em ra.” Lâm Lam giãy dụa không muốn để người đàn ông này chạm vào.
“Lam Lam, nghe lời...” Diêm Quân Lệnh dùng lực giữ chặt cô trong vòng tay, bàn tay nhẹ nhàng giúp cô lau đi những giọt lệ đang chảy dài trên mặt.
Lâm Lam cứng đờ người để anh ôm chặt trong vòng tay.
“Anh biết em khó chấp nhận, anh cũng vậy, nhưng bây giờ không phải lúc để trốn tránh.” Diêm Quân Lệnh biết cô gái nhỏ của anh đang rất đau lòng, anh cũng chẳng dễ chịu gì.
Đặc biệt Hoắc Quốc Bang là người anh chuẩn bị đối phó.
Lần này tiểu sư tử bị bắt cóc, Hoắc Quốc Bang chắc chắn cũng có mối liên quan trong này, lại còn cạnh tranh ở công ty với anh đều là mối họa ngầm.
“Em biết không thể trốn tránh, nhưng em thật sự không thể chấp nhận...” Lâm Lam ngước đầu lên nhìn Diêm Quân Lệnh, những giọt nước mắt không thể kiểm soát lại rơi xuống.
“Anh hiểu, anh hiểu mà.”
Loại chuyện như này, đặt trên người ai cũng không thể chấp nhận dễ dàng được.
Hơn nữa Lâm Lam từ nhỏ đã sống với Lâm Phúc Sinh, ông ấy là người thân thiết nhất của cô, là mối quan tâm duy nhất trước khi cô gặp được Diêm Quân Lệnh.
Nhưng bây giờ lại nói với cô, tất cả đều là giả.
Ba ruột không phải ba ruột, người coi là kẻ thù lại là ba ruột.
Chuyện này làm Lâm Lam không cách nào chấp nhận được.
Bao nhiêu năm rồi cô không có mẹ, cô đã dành ra hai mươi ba năm đi tìm mẹ, cuối cùng đã gặp đã được Chu Vũ Vi. Biết rõ trên thế giới không phải ai cũng nhận được tình yêu từ người mẹ, có lẽ là cô không may mắn, không có phước phận được cái tình cảm thiêng liêng ấy.
Chấp nhận được thực tế không có được tình yêu của mẹ, không có nghĩa có cũng có thể chấp nhận được không có được tình yêu của ba.
Nếu như Lâm Phúc Sinh không phải ba ruột của cô, vậy ngày đó sinh ra làm gì?
Sự tồn tại của cô là gì?
Nghe tới lời của Diêm Quân Lệnh, nước mắt Lâm Lam chực trào ra trái tim co thắt lại, ngước đầu nhìn người đàn ông “Anh không hiểu, cũng không thể nào hiểu được.”
“Anh không hiểu, nhưng anh biết, cho dù lý do là gì nhưng có một sự thật em không thể phủ nhận, chính là ba rất yêu em. Cho dù Hoắc Quốc Bang có phải ba ruột của em không, ba em cũng không có làm sai điều gì, những năm qua chưa từng đối xử tệ với em, mà còn xem em như con ruột của mình, như vậy chưa đủ hay sao?” Diêm Quân Lệnh nhìn Lâm Lam, cúi đầu hôn lên những giọt nước mắt cô, nhẹ nhàng an ủi dỗ dành cô.
Lâm Lam khó khăn gật đầu, nhưng nước mắt vẫn chực trào rơi xuống, không cách nào kiểm soát được.
Chuyện này cô hiểu rõ, nhưng vẫn cảm thấy không thể nào chấp nhận được.
Người hơn hai mươi năm qua cô kêu là ba, lại không phải ba của mình.
“Nếu thật sự yêu em, không phải ba ruột thì sao? Nếu không yêu em, là ba ruột thì thế nào?” Lời này nói ra rất tàn nhẫn, nhưng Diêm Quân Lệnh bắt buộc phải nói.
Theo vết xe đổ của Chu Vũ Vi, một câu này của Diêm Quân Lệnh thật sự chạm vào nỗi đau của Lâm Lam.
Đúng vậy, người thân ruột thịt nếu như không yêu cô, thì sao chứ?
Cô bị ba mẹ ruột bỏ rơi.
Những lời này của Diêm Quân Lệnh gián tiếp làm Lâm Lam nhận ra, cô không được chào đón ngay từ khi sinh ra.
Cho dù là Hoắc Quốc Bang hay là Chu Vũ Vi đều bỏ rơi cô.
“Không cho phép nghĩ ngợi linh tinh.” Vừa nhìn nét mặt của Lâm Lam, Diêm Quân Lệnh liền biết cái nha đầu ngốc lại nghĩ ngợi linh tinh.
Lâm Lam kìm nén những giọt nước mắt, không dám lại rơi thêm một giọt nước mắt nào nữa, khó khăn lắm mới gật đầu nhìn Diêm Quân Lệnh, những đôi mắt ngập nước đã tố cáo lên tất cả, rằng cô đau lòng đến nhường nào.
Ngay lúc này điện thoại Diêm Quân Lệnh rung lên, là Lý Húc.
“Lâm Lam chạy vào phòng cấp cứu, Chấn Nhạc đã liên hệ với Cổ Tử Hoàn, nhưng không thể liên lạc được với Cổ trưởng, bên này cũng chưa chắc chắn, anh nói chị dâu chuẩn bị trước tâm lý.” Giọng nói Lý Húc rất nghiêm trọng.
Từng chuyện từng chuyện xảy ra, đổi lại là ai cũng khó mà chấp nhận nổi.
Lâm Lam đứng bên cạnh Diêm Quân Cạnh, nghe rõ lời của Lý Húc, cả người mềm nhũn gần như ngã ập xuống đất. May mà Diêm Quân Lệnh nhanh tay nhanh mắt, vứt lại một câu lập tức tới ngay, rồi đỡ lấy Lâm Lam “Lam Lam, em đừng hoảng ...”
“Ba...Quân Lệnh cứu ba em.” Lúc nãy bởi vì không thể nào chấp nhận được sự thật Lâm Phúc Sinh không phải ba ruột của mình, Lâm Lam ngỡ ngàng trong đau đớn. Mà lúc này nghe tới ba đang ở trong tình trạng nguy kịch, mọi lo nghĩ dường như đều bị đập tan hết, trong đầu lúc này chỉ nghĩ phải cứu ba, nhất định phải cứu ba.
“Chúng ta quay về trước đã.” Diêm Quân Lệnh đỡ Lâm Lam, nhận ra hai đôi chân của cô gái nhỏ đang phát run.
Những đả kích liên tục làm trái tim Lâm Lam sụp đổ hết lần này đến lần trước, toàn bộ cơ thể mềm nhũn.
Diêm Quân lệnh thở nhẹ một hơi, cúi người xuống “Lên đi.”
“Em đi được.” Lâm Lam miễn cưỡng nói, nhưng Diêm Quân Lệnh lần nữa lại ngồi xổm xuống, ấn hai chân của cô trên lưng, sức nặng cả người cô đang đè lên tấm lưng dày rộng của anh.
Lâm Lam bất ngờ bị ấn lên lưng anh, đôi mắt đẫm lệ đỏ au, nhưng trái tim dần dần bình tĩnh lại.
“Nếu như mệt, nằm trên lưng anh nghỉ một chút, đến nơi anh gọi em.” Diêm Quân Lệnh quay đầu thì thầm với cô gái nhỏ.
Lâm Lam muốn nói chuyện, nhưng cổ họng không phát ra tiếng, chỉ đành miễn cưỡng gật đầu, rồi dựa đầu lên tấm lưng dày rộng của Diêm Quân Lệnh.
Cô biết người đàn ông này nói đúng, cô cũng hiểu rõ buồn rầu như này không có tác dụng gì, nhưng nếu cảm xúc con người là thứ có thể dễ dàng kiểm soát, vậy thì sẽ không có đau đớn nào không thể chữa lành được.
Gối đầu lên vai Diêm Quân Lệnh, Lâm Lam cảm thấy mệt mỏi, nặng nề nhắm mắt lại.
Trong đầu cô bất giác hiện ra ký ức ngày học trung học, lúc đó là lần tiên cô rời xa ba mình để đi học. Một mình đi đến một nơi xa, không có tiểu ca ca bên cạnh, ngày đầu tiên đi học bị bạn bè chế nhạo là đồ không có mẹ.
Cô mười hai tuổi da mặt vừa mỏng vừa yêu khóc nhè, bị bắt nạt cũng chỉ biết trốn tránh, còn cực kỳ ghét ba ba, vì sao người khác có ba mà cô lại không có.
Vì vậy mà khóc rất lâu, cuối cùng ngủ quên dưới thanh xà đơn ở sân thể dục, tỉnh lại phát hiện mình đang nằm trên bờ vai dày rộng.
Ngày đó, cô nghĩ rằng đó là nơi ấm áp nhất trên thế giới. Cô như vậy được ba cõng về nhà, cũng chính từ ngày đó cô càng muốn biết mẹ ruột là ai.
Người ba một mực nuông chiều cô, chỉ riêng vấn đề này trước nay vẫn không nhượng bộ một bước. Chỉ đi nói chuyện với cô giáo chủ nhiệm, sau này không được để bạn học mắng cô là đồ không có mẹ nữa.
Những tầng phong bì chất đống cũ kỹ bị bám bụi, lần này dường như được phủi đi lớp bám bụi ấy, mọi thứ hiện ra rõ ràng hơn bao giờ.
Cũng từ lúc đó Lâm Lam quyết định, thế giới của cô chỉ có ba ba, những tưởng niệm đẹp đẽ về người mẹ biến thành động lực giúp cô chăm chỉ làm việc bước trên con đường người mẫu.
Mà ba ba là hậu phương vững chắc của cô.
Bây giờ hậu phương vững chãi không phải là ba cô, mà lúc này cô còn có thể mất đi người đàn ông này bất kỳ lúc nào.
Vừa nghĩ tới như vậy, Lâm Lam đau lòng không thôi đến cả hô hấp cũng khó khăn.
“Đừng...đừng..tôi không muốn...”
“Lam Lam!” Diêm Quân Lệnh nghe tới tiếng nói mơ vô cùng thống khổ của cô, quay đầu phát hiện Lâm Lam đang nằm chặt mắt, chỉ là trên miệng líu ríu nói mơ, ngay cả trong giấc mơ cô cũng đau lòng như vậy.
Chỉ là bệnh của Lâm Phúc Sinh, lần này sợ là ông trời cũng bó tay.
Thở dài một hơi, Diêm Quân Lệnh cõng cô trên lưng chậm rãi đi về phía bệnh viện. Đến lúc tới phòng cấp cứu, cửa phòng phẫu thuật vẫn chưa được mở ra.
Lâm Phúc Sinh sống chết chưa rõ.
Diêm Quân Lệnh cõng Lâm Lam, có thể cảm nhận được sự ướt đẫm trên bờ vai của mình, cái nha đầu này lại khóc.
Anh đã rất lâu rồi không nhìn thấy bánh bao nhỏ khóc, dường như bánh bao nhỏ ba khóc nhè năm ba tuổi quay lại, nhưng lần này Diêm Quân Lệnh không biết làm sao để chọc cô cười.
Diêm Quân Lệnh đuổi theo tới bãi đỗ xe ngầm của bệnh viện.
“Lam Lam !”Diêm Quân Lệnh kéo tay cô lại, dùng lực ôm chặt cô trong vòng tay, lúc này mới nhìn thấy cả mặt cô gái nhỏ đều là nước mắt.
“Anh buông em ra.” Lâm Lam giãy dụa không muốn để người đàn ông này chạm vào.
“Lam Lam, nghe lời...” Diêm Quân Lệnh dùng lực giữ chặt cô trong vòng tay, bàn tay nhẹ nhàng giúp cô lau đi những giọt lệ đang chảy dài trên mặt.
Lâm Lam cứng đờ người để anh ôm chặt trong vòng tay.
“Anh biết em khó chấp nhận, anh cũng vậy, nhưng bây giờ không phải lúc để trốn tránh.” Diêm Quân Lệnh biết cô gái nhỏ của anh đang rất đau lòng, anh cũng chẳng dễ chịu gì.
Đặc biệt Hoắc Quốc Bang là người anh chuẩn bị đối phó.
Lần này tiểu sư tử bị bắt cóc, Hoắc Quốc Bang chắc chắn cũng có mối liên quan trong này, lại còn cạnh tranh ở công ty với anh đều là mối họa ngầm.
“Em biết không thể trốn tránh, nhưng em thật sự không thể chấp nhận...” Lâm Lam ngước đầu lên nhìn Diêm Quân Lệnh, những giọt nước mắt không thể kiểm soát lại rơi xuống.
“Anh hiểu, anh hiểu mà.”
Loại chuyện như này, đặt trên người ai cũng không thể chấp nhận dễ dàng được.
Hơn nữa Lâm Lam từ nhỏ đã sống với Lâm Phúc Sinh, ông ấy là người thân thiết nhất của cô, là mối quan tâm duy nhất trước khi cô gặp được Diêm Quân Lệnh.
Nhưng bây giờ lại nói với cô, tất cả đều là giả.
Ba ruột không phải ba ruột, người coi là kẻ thù lại là ba ruột.
Chuyện này làm Lâm Lam không cách nào chấp nhận được.
Bao nhiêu năm rồi cô không có mẹ, cô đã dành ra hai mươi ba năm đi tìm mẹ, cuối cùng đã gặp đã được Chu Vũ Vi. Biết rõ trên thế giới không phải ai cũng nhận được tình yêu từ người mẹ, có lẽ là cô không may mắn, không có phước phận được cái tình cảm thiêng liêng ấy.
Chấp nhận được thực tế không có được tình yêu của mẹ, không có nghĩa có cũng có thể chấp nhận được không có được tình yêu của ba.
Nếu như Lâm Phúc Sinh không phải ba ruột của cô, vậy ngày đó sinh ra làm gì?
Sự tồn tại của cô là gì?
Nghe tới lời của Diêm Quân Lệnh, nước mắt Lâm Lam chực trào ra trái tim co thắt lại, ngước đầu nhìn người đàn ông “Anh không hiểu, cũng không thể nào hiểu được.”
“Anh không hiểu, nhưng anh biết, cho dù lý do là gì nhưng có một sự thật em không thể phủ nhận, chính là ba rất yêu em. Cho dù Hoắc Quốc Bang có phải ba ruột của em không, ba em cũng không có làm sai điều gì, những năm qua chưa từng đối xử tệ với em, mà còn xem em như con ruột của mình, như vậy chưa đủ hay sao?” Diêm Quân Lệnh nhìn Lâm Lam, cúi đầu hôn lên những giọt nước mắt cô, nhẹ nhàng an ủi dỗ dành cô.
Lâm Lam khó khăn gật đầu, nhưng nước mắt vẫn chực trào rơi xuống, không cách nào kiểm soát được.
Chuyện này cô hiểu rõ, nhưng vẫn cảm thấy không thể nào chấp nhận được.
Người hơn hai mươi năm qua cô kêu là ba, lại không phải ba của mình.
“Nếu thật sự yêu em, không phải ba ruột thì sao? Nếu không yêu em, là ba ruột thì thế nào?” Lời này nói ra rất tàn nhẫn, nhưng Diêm Quân Lệnh bắt buộc phải nói.
Theo vết xe đổ của Chu Vũ Vi, một câu này của Diêm Quân Lệnh thật sự chạm vào nỗi đau của Lâm Lam.
Đúng vậy, người thân ruột thịt nếu như không yêu cô, thì sao chứ?
Cô bị ba mẹ ruột bỏ rơi.
Những lời này của Diêm Quân Lệnh gián tiếp làm Lâm Lam nhận ra, cô không được chào đón ngay từ khi sinh ra.
Cho dù là Hoắc Quốc Bang hay là Chu Vũ Vi đều bỏ rơi cô.
“Không cho phép nghĩ ngợi linh tinh.” Vừa nhìn nét mặt của Lâm Lam, Diêm Quân Lệnh liền biết cái nha đầu ngốc lại nghĩ ngợi linh tinh.
Lâm Lam kìm nén những giọt nước mắt, không dám lại rơi thêm một giọt nước mắt nào nữa, khó khăn lắm mới gật đầu nhìn Diêm Quân Lệnh, những đôi mắt ngập nước đã tố cáo lên tất cả, rằng cô đau lòng đến nhường nào.
Ngay lúc này điện thoại Diêm Quân Lệnh rung lên, là Lý Húc.
“Lâm Lam chạy vào phòng cấp cứu, Chấn Nhạc đã liên hệ với Cổ Tử Hoàn, nhưng không thể liên lạc được với Cổ trưởng, bên này cũng chưa chắc chắn, anh nói chị dâu chuẩn bị trước tâm lý.” Giọng nói Lý Húc rất nghiêm trọng.
Từng chuyện từng chuyện xảy ra, đổi lại là ai cũng khó mà chấp nhận nổi.
Lâm Lam đứng bên cạnh Diêm Quân Cạnh, nghe rõ lời của Lý Húc, cả người mềm nhũn gần như ngã ập xuống đất. May mà Diêm Quân Lệnh nhanh tay nhanh mắt, vứt lại một câu lập tức tới ngay, rồi đỡ lấy Lâm Lam “Lam Lam, em đừng hoảng ...”
“Ba...Quân Lệnh cứu ba em.” Lúc nãy bởi vì không thể nào chấp nhận được sự thật Lâm Phúc Sinh không phải ba ruột của mình, Lâm Lam ngỡ ngàng trong đau đớn. Mà lúc này nghe tới ba đang ở trong tình trạng nguy kịch, mọi lo nghĩ dường như đều bị đập tan hết, trong đầu lúc này chỉ nghĩ phải cứu ba, nhất định phải cứu ba.
“Chúng ta quay về trước đã.” Diêm Quân Lệnh đỡ Lâm Lam, nhận ra hai đôi chân của cô gái nhỏ đang phát run.
Những đả kích liên tục làm trái tim Lâm Lam sụp đổ hết lần này đến lần trước, toàn bộ cơ thể mềm nhũn.
Diêm Quân lệnh thở nhẹ một hơi, cúi người xuống “Lên đi.”
“Em đi được.” Lâm Lam miễn cưỡng nói, nhưng Diêm Quân Lệnh lần nữa lại ngồi xổm xuống, ấn hai chân của cô trên lưng, sức nặng cả người cô đang đè lên tấm lưng dày rộng của anh.
Lâm Lam bất ngờ bị ấn lên lưng anh, đôi mắt đẫm lệ đỏ au, nhưng trái tim dần dần bình tĩnh lại.
“Nếu như mệt, nằm trên lưng anh nghỉ một chút, đến nơi anh gọi em.” Diêm Quân Lệnh quay đầu thì thầm với cô gái nhỏ.
Lâm Lam muốn nói chuyện, nhưng cổ họng không phát ra tiếng, chỉ đành miễn cưỡng gật đầu, rồi dựa đầu lên tấm lưng dày rộng của Diêm Quân Lệnh.
Cô biết người đàn ông này nói đúng, cô cũng hiểu rõ buồn rầu như này không có tác dụng gì, nhưng nếu cảm xúc con người là thứ có thể dễ dàng kiểm soát, vậy thì sẽ không có đau đớn nào không thể chữa lành được.
Gối đầu lên vai Diêm Quân Lệnh, Lâm Lam cảm thấy mệt mỏi, nặng nề nhắm mắt lại.
Trong đầu cô bất giác hiện ra ký ức ngày học trung học, lúc đó là lần tiên cô rời xa ba mình để đi học. Một mình đi đến một nơi xa, không có tiểu ca ca bên cạnh, ngày đầu tiên đi học bị bạn bè chế nhạo là đồ không có mẹ.
Cô mười hai tuổi da mặt vừa mỏng vừa yêu khóc nhè, bị bắt nạt cũng chỉ biết trốn tránh, còn cực kỳ ghét ba ba, vì sao người khác có ba mà cô lại không có.
Vì vậy mà khóc rất lâu, cuối cùng ngủ quên dưới thanh xà đơn ở sân thể dục, tỉnh lại phát hiện mình đang nằm trên bờ vai dày rộng.
Ngày đó, cô nghĩ rằng đó là nơi ấm áp nhất trên thế giới. Cô như vậy được ba cõng về nhà, cũng chính từ ngày đó cô càng muốn biết mẹ ruột là ai.
Người ba một mực nuông chiều cô, chỉ riêng vấn đề này trước nay vẫn không nhượng bộ một bước. Chỉ đi nói chuyện với cô giáo chủ nhiệm, sau này không được để bạn học mắng cô là đồ không có mẹ nữa.
Những tầng phong bì chất đống cũ kỹ bị bám bụi, lần này dường như được phủi đi lớp bám bụi ấy, mọi thứ hiện ra rõ ràng hơn bao giờ.
Cũng từ lúc đó Lâm Lam quyết định, thế giới của cô chỉ có ba ba, những tưởng niệm đẹp đẽ về người mẹ biến thành động lực giúp cô chăm chỉ làm việc bước trên con đường người mẫu.
Mà ba ba là hậu phương vững chắc của cô.
Bây giờ hậu phương vững chãi không phải là ba cô, mà lúc này cô còn có thể mất đi người đàn ông này bất kỳ lúc nào.
Vừa nghĩ tới như vậy, Lâm Lam đau lòng không thôi đến cả hô hấp cũng khó khăn.
“Đừng...đừng..tôi không muốn...”
“Lam Lam!” Diêm Quân Lệnh nghe tới tiếng nói mơ vô cùng thống khổ của cô, quay đầu phát hiện Lâm Lam đang nằm chặt mắt, chỉ là trên miệng líu ríu nói mơ, ngay cả trong giấc mơ cô cũng đau lòng như vậy.
Chỉ là bệnh của Lâm Phúc Sinh, lần này sợ là ông trời cũng bó tay.
Thở dài một hơi, Diêm Quân Lệnh cõng cô trên lưng chậm rãi đi về phía bệnh viện. Đến lúc tới phòng cấp cứu, cửa phòng phẫu thuật vẫn chưa được mở ra.
Lâm Phúc Sinh sống chết chưa rõ.
Diêm Quân Lệnh cõng Lâm Lam, có thể cảm nhận được sự ướt đẫm trên bờ vai của mình, cái nha đầu này lại khóc.
Anh đã rất lâu rồi không nhìn thấy bánh bao nhỏ khóc, dường như bánh bao nhỏ ba khóc nhè năm ba tuổi quay lại, nhưng lần này Diêm Quân Lệnh không biết làm sao để chọc cô cười.