Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 519
38519
Lâm Lam bước xuống từ chiếc xe con màu đen, sau đó chuyển sang một chiếc khác màu xám.
“Con trai tôi không được khỏe, rốt cuộc chúng ta đang đi đâu?” Lúc bước xuống đổi xe, Lâm Lam liền phát hiện ra con xe màu đen hẳn đã để lộ hành tung, cho nên cô cố ý hỏi để kéo dài thời gian.
Tiểu Tây quét mắt nhìn cô: “Đừng có giở trò mánh khóe, vô dụng thôi.”
“Tôi không giở trò, con trai tôi thật sự không được khỏe, hình như là bị sốt, có thể giúp tôi tìm chút nước đá không?” Lâm Lam sờ lên trán của Tiểu Sư Tử, không để ý đến lời của Tiểu Tây, vẻ mặt cô vô cùng lo lắng.
“Đừng làm trò, không có tác dụng đâu.”
“Nhưng con trai tôi đang sốt...”
“Vậy thì đã sao chứ, dù sao cuối cùng cũng chết, chết vì bệnh có thể sẽ dễ chịu hơn so với chết đuối.” Nghe thấy giọng điệu máu lạnh của đối phương, cả người Lâm Lam run lên, sau đó thì bị nhét vào xe.
“Ôm Tiểu Sư Tử trong lòng, cô thấy trán con có chút nóng, Lâm Lam không chắc chắn có phải là bị bệnh hay không, chỉ có thể từng chút từng chút vỗ nhè nhẹ, dỗ dành.
Trong lòng càng thêm sốt ruột, vừa rồi những lời của Tiểu Tây đã chứng minh một sự thật rằng, Hàn Đống căn bản không hề có ý định để mẹ con họ sống sót rời khỏi Sri Lanka.
Hàn Đống hạ quyết tâm dùng cô và Tiểu Sư Tử làm vật tế cho Đồng Thiên Hoa.
Xe bắt đầu chạy nhanh hơn, Lâm Lam ôm đứa con trai vào lòng, tâm trạng ngày càng chùng xuống. Cô không biết Diêm Quân Lệnh có thể phát hiện ra điểm bất thường của chiếc xe không, nếu như không, vậy thì cô thật sự phải ngồi chờ chết sao?
Liếc mắt nhìn Tiểu Tây ngồi bên cạnh, phía trước ngoại trừ tài xế, còn có một người dân bản xứ, Lâm Lam không biết thực lực hai người đó thế nào, nhưng cô biết chắc chắn Tiểu Tây này không hề đơn giản.
Nếu như không có Tiểu Sư Tử ở đây thì Lâm Lam còn có thể đánh một trận với Tiểu Tây, nhưng bây giờ đang ôm Tiểu Sư Tử trên tay, Lâm Lam không thể không có chút kiêng kị.
Nhất là trên tay Tiểu Tây luôn cầm sẵn một khẩu súng.
“Có nước suối không?” Âm thầm quan sát những người trên xe, nhưng nét mặt của cô lại đang vô cùng căng thẳng, cuối cùng hướng về phía lái xe mở miệng hỏi nước suối.
Tiểu Tây chĩa ngay họng súng vào lưng Lâm Lam một lần nữa: “Tôi cảnh cáo cô đừng có giở trò mà.”
“Chi bằng cô trực tiếp giết chết tôi đi.” Lâm Lam bỗng nhiên quay đầu về phía đối phương, ánh mắt lạnh lùng, khiến Tiểu Tây kia không khỏi rùng mình.
“Cô cho rằng tôi không dám sao?” Lấy lại tinh thần, Tiểu Tây cũng cứng rắn nhìn lại.
“Nếu như Hàn Đống thực sự muốn giết chết mẹ con tôi, như vậy hắn có thể xử lý ngay ở trong nước mà, làm gì phải chật vật kéo dài tới tận bây giờ như vậy, tôi cũng chỉ là muốn giúp con trai tôi hạ sốt, dù sao cô cũng là phụ nữ, cũng có bố mẹ, chẳng lẽ cô không hiểu được tấm lòng của người làm mẹ ư?” Hai mắt Lâm Lam ửng đỏ, nhìn chằm chằm Tiểu Tây.
“Cho cô ấy một chai nước suối.” Sau khi giằng co nội tâm khoảng năm giây, Tiểu Tây nói một câu với người phía trước.
Lâm Lam nhận lấy chai nước suối, biết chắc cô đã đoán trúng.
Hàn Đống hạ lệnh cho Tiểu Tây bắt buộc phải dẫn hai mẹ con họ còn sống đến sông Sri Lanka, cho nên khoảng thời gian trên xe này tạm thời sẽ an toàn với cô và Tiểu Sư Tử.
Nhưng một khi đến được nơi hẹn thì mọi chuyện lại không dễ nói nữa.
Vì vậy thời gian tốt nhất để cô và Tiểu Sư Tử có thể trốn thoát được chính là đoạn đường này.
Lâm Lam suy nghĩ tính toán, vừa đem nước khoáng đổ vào lòng bàn tay, sau đó vỗ nhè nhẹ lên trán Tiểu Sư Tử.
Không giống với trong nước, lúc này Malé đang rất nóng, lại thêm dân số đông đúc và ô nhiễm môi trường nên bầu không khí sẽ không tốt cho lắm. Tiểu Sư Tử hẳn là không quen với khí hậu này nên bắt đầu có phản ứng, trán và toàn thân đều bắt đầu nóng lên.
“Chị Tây, phía trước có trạm kiểm soát.” Ngay lúc Lâm Lam đang tính toán làm sao để trốn thoát thì tài xế dùng ngôn ngữ địa phương nói với Tiểu Tây.
Cô ta nhíu mày, quay sang nhìn nhìn Lâm Lam: “Chuyển hướng.”
“Vâng.” Người lái xe phía trước liền cho xe quay đầu sang một hướng khác, hết lần này đến lần khác căn bản không để cho Lâm Lam có cơ hội.
Xe vòng qua trạm kiểm soát rồi đi vào một khu chợ địa phương, cuối cùng lại vòng qua đường xe lửa, từ đó băng qua con đường bên dưới đường xe lửa và trở về giao lộ lớn.
Lâm Lam đưa mắt nhìn ra sau, thầm nghĩ “không hay rồi, bọn họ đã tránh được trạm kiểm soát”.
Lâm Lam vô thức nhìn về phía tài xế lái xe, sợ rằng đối phương không chỉ là một tài xế đơn giản, hắn ta hẳn là vô cùng hiểu rõ địa hình nơi đây, nắm rõ thành thạo mọi ngóc ngách.
Cái này chứng tỏ rằng thế lực của Hàn Đống tại Maldives là không hề nhỏ.
Lâm Lam đột nhiên nhớ đến lần trước Đồng Thiên Hoa từng đưa cô đến khách sạn Four Seasons ở làng du lịch, lúc ấy cô mới biết được khách sạn đó là tài sản của anh ta.
Về sau Đồng Thiên Hoa xảy ra chuyện, hầu hết tài sản của anh ta ở trong nước đều bị đóng băng và tịch thu, nhưng tài sản và mối quan hệ ở nước ngoài được ai tiếp nhận thì không một ai biết.
Nhìn sang Tiểu Tây bên cạnh, trong đầu Lâm Lam đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ, có lẽ Tiểu Tây và hai người phía trước đều là thuộc hạ của Đồng Thiên Hoa.
Thậm chí cô Tiểu Tây này chính là một nhân vật quan trọng.
Nếu là vậy thì cho dù cô ta nghe lệnh của Hàn Đống, thì nguyên nhân chính có phải là vì Đồng Thiên Hoa?
Nhìn thấy xe đang ra khỏi thành Malé, hướng về phía sông Sri Lanka, Lâm Lam cúi đầu sờ lên trán Tiểu Sư Tử, nhiệt độ đã giảm xuống nhưng vẫn còn hơi nóng.
“Cô và Hàn Đống có quan hệ thế nào?” Trong đầu đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ, Lâm Lam tự nhiên muốn hỏi thử xem.
“Chúng tôi có quan hệ thế nào, liên quan gì tới cô?” Tiểu Tây tức giận trả lời.
Lâm Lam cũng không hề giận: “Vậy cô biết Đồng Thiên Hoa chứ?”
“Cô không xứng nhắc đến anh ấy.” Quả nhiên Lâm Lam vừa mới nhắc đến Đồng Thiên Hoa, phản ứng của Tiểu Tây liền vô cùng gay gắt, hoàn toàn không giống với giọng điệu mỉa mai như lúc nhắc đến Hàn Đống.
“Nói như vậy là cô biết Đồng Thiên Hoa?” Dường như không cảm nhận được sự phẫn nộ của Tiểu Tây, Lâm Lam tiếp tục hỏi.
“Cô muốn làm gì?” Tiểu Tây cảnh giác nhìn Lâm Lam.
“Nhìn dáng vẻ của cô, chắc chắn rất thân quen với Đồng Thiên Hoa, mà hơn thế, cô rất để ý đến anh ta đúng không?” Lâm Lam tiếp tục.
Tiểu Tây nhìn cô mỉa mai: Cô tưởng rằng dùng kiểu kết thân này thì tôi sẽ bỏ qua ư, sao có thể chứ?
“Cô không cần nhìn tôi như vậy, tôi chỉ là hiếu kỳ thôi, nếu cô thật sự muốn thành tâm cống hiến hết sức lực với Đồng Thiên Hoa như vậy thì đáng lẽ cô không nên bắt cóc tôi, ngược lại là nên tôn trọng tôi.” Mặc dù lợi dụng người đã mất rất vô đạo đức, nhưng Lâm Lam hiện tại bất đắc dĩ đành phải dùng cách này.
Chỉ hi vọng Đồng Thiên Hoa sẽ không trách cô.
“Cô dựa vào cái gì chứ?” Biểu cảm của Tiểu Tây như đang nghe được một chuyện cười.
“Dựa vào việc tôi chính là nguyện vọng cuối cùng của Đồng Thiên Hoa.” Lâm Lam nhìn Tiểu Tây rồi thấp giọng trả lời, trong lòng cô thoáng qua nỗi đau đớn vô tận, nghĩ đến khi còn nhỏ ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy tình hình của Đồng Thiên Hoa, nếu như khi đó anh ta không chuyển nhà, không có lang bạt đầu đường xó chợ, không bị mẹ mình ngược đãi, có lẽ cô đã nhận ra anh ta sớm hơn, thì tất cả mọi chuyện có thể sẽ khác đi?
Cô còn nhớ rõ thời khắc anh ta đứng trước mặt cô, nhớ những điều anh ta đã nói. Anh ta hỏi cô có nhớ ra anh ta không, anh ta nói mình hối hận rồi, nên để Quân Lệnh sống, nếu không sẽ không ai chăm sóc cô.
Cho đến giây phút cuối cùng của cuộc đời, điều anh ta lo lắng không phải là cái chết, mà là không ai chăm sóc cho cô.
Trước kia Lâm Lam không dám nghĩ đến chuyện này, cũng không dám nhớ lại cái đêm ánh lửa đầy trời đó.
Càng không dám nghĩ, có một người yêu mình sâu đậm như vậy, mà cuối cùng sau tất cả chỉ còn lại nỗi đau.
Mặc dù Diêm Quân Lệnh đã trở về, nhưng đêm hôm đó vẫn luôn là một vết sẹo mà cô không dám động vào cũng vĩnh viễn không thể xóa đi được, hôm nay chính miệng cô nói ra, cảm thấy vô cùng đau đớn.
Như bị ai đó rạch vào vết thương cũ, máu chảy đầm đìa.
Lâm Lam bước xuống từ chiếc xe con màu đen, sau đó chuyển sang một chiếc khác màu xám.
“Con trai tôi không được khỏe, rốt cuộc chúng ta đang đi đâu?” Lúc bước xuống đổi xe, Lâm Lam liền phát hiện ra con xe màu đen hẳn đã để lộ hành tung, cho nên cô cố ý hỏi để kéo dài thời gian.
Tiểu Tây quét mắt nhìn cô: “Đừng có giở trò mánh khóe, vô dụng thôi.”
“Tôi không giở trò, con trai tôi thật sự không được khỏe, hình như là bị sốt, có thể giúp tôi tìm chút nước đá không?” Lâm Lam sờ lên trán của Tiểu Sư Tử, không để ý đến lời của Tiểu Tây, vẻ mặt cô vô cùng lo lắng.
“Đừng làm trò, không có tác dụng đâu.”
“Nhưng con trai tôi đang sốt...”
“Vậy thì đã sao chứ, dù sao cuối cùng cũng chết, chết vì bệnh có thể sẽ dễ chịu hơn so với chết đuối.” Nghe thấy giọng điệu máu lạnh của đối phương, cả người Lâm Lam run lên, sau đó thì bị nhét vào xe.
“Ôm Tiểu Sư Tử trong lòng, cô thấy trán con có chút nóng, Lâm Lam không chắc chắn có phải là bị bệnh hay không, chỉ có thể từng chút từng chút vỗ nhè nhẹ, dỗ dành.
Trong lòng càng thêm sốt ruột, vừa rồi những lời của Tiểu Tây đã chứng minh một sự thật rằng, Hàn Đống căn bản không hề có ý định để mẹ con họ sống sót rời khỏi Sri Lanka.
Hàn Đống hạ quyết tâm dùng cô và Tiểu Sư Tử làm vật tế cho Đồng Thiên Hoa.
Xe bắt đầu chạy nhanh hơn, Lâm Lam ôm đứa con trai vào lòng, tâm trạng ngày càng chùng xuống. Cô không biết Diêm Quân Lệnh có thể phát hiện ra điểm bất thường của chiếc xe không, nếu như không, vậy thì cô thật sự phải ngồi chờ chết sao?
Liếc mắt nhìn Tiểu Tây ngồi bên cạnh, phía trước ngoại trừ tài xế, còn có một người dân bản xứ, Lâm Lam không biết thực lực hai người đó thế nào, nhưng cô biết chắc chắn Tiểu Tây này không hề đơn giản.
Nếu như không có Tiểu Sư Tử ở đây thì Lâm Lam còn có thể đánh một trận với Tiểu Tây, nhưng bây giờ đang ôm Tiểu Sư Tử trên tay, Lâm Lam không thể không có chút kiêng kị.
Nhất là trên tay Tiểu Tây luôn cầm sẵn một khẩu súng.
“Có nước suối không?” Âm thầm quan sát những người trên xe, nhưng nét mặt của cô lại đang vô cùng căng thẳng, cuối cùng hướng về phía lái xe mở miệng hỏi nước suối.
Tiểu Tây chĩa ngay họng súng vào lưng Lâm Lam một lần nữa: “Tôi cảnh cáo cô đừng có giở trò mà.”
“Chi bằng cô trực tiếp giết chết tôi đi.” Lâm Lam bỗng nhiên quay đầu về phía đối phương, ánh mắt lạnh lùng, khiến Tiểu Tây kia không khỏi rùng mình.
“Cô cho rằng tôi không dám sao?” Lấy lại tinh thần, Tiểu Tây cũng cứng rắn nhìn lại.
“Nếu như Hàn Đống thực sự muốn giết chết mẹ con tôi, như vậy hắn có thể xử lý ngay ở trong nước mà, làm gì phải chật vật kéo dài tới tận bây giờ như vậy, tôi cũng chỉ là muốn giúp con trai tôi hạ sốt, dù sao cô cũng là phụ nữ, cũng có bố mẹ, chẳng lẽ cô không hiểu được tấm lòng của người làm mẹ ư?” Hai mắt Lâm Lam ửng đỏ, nhìn chằm chằm Tiểu Tây.
“Cho cô ấy một chai nước suối.” Sau khi giằng co nội tâm khoảng năm giây, Tiểu Tây nói một câu với người phía trước.
Lâm Lam nhận lấy chai nước suối, biết chắc cô đã đoán trúng.
Hàn Đống hạ lệnh cho Tiểu Tây bắt buộc phải dẫn hai mẹ con họ còn sống đến sông Sri Lanka, cho nên khoảng thời gian trên xe này tạm thời sẽ an toàn với cô và Tiểu Sư Tử.
Nhưng một khi đến được nơi hẹn thì mọi chuyện lại không dễ nói nữa.
Vì vậy thời gian tốt nhất để cô và Tiểu Sư Tử có thể trốn thoát được chính là đoạn đường này.
Lâm Lam suy nghĩ tính toán, vừa đem nước khoáng đổ vào lòng bàn tay, sau đó vỗ nhè nhẹ lên trán Tiểu Sư Tử.
Không giống với trong nước, lúc này Malé đang rất nóng, lại thêm dân số đông đúc và ô nhiễm môi trường nên bầu không khí sẽ không tốt cho lắm. Tiểu Sư Tử hẳn là không quen với khí hậu này nên bắt đầu có phản ứng, trán và toàn thân đều bắt đầu nóng lên.
“Chị Tây, phía trước có trạm kiểm soát.” Ngay lúc Lâm Lam đang tính toán làm sao để trốn thoát thì tài xế dùng ngôn ngữ địa phương nói với Tiểu Tây.
Cô ta nhíu mày, quay sang nhìn nhìn Lâm Lam: “Chuyển hướng.”
“Vâng.” Người lái xe phía trước liền cho xe quay đầu sang một hướng khác, hết lần này đến lần khác căn bản không để cho Lâm Lam có cơ hội.
Xe vòng qua trạm kiểm soát rồi đi vào một khu chợ địa phương, cuối cùng lại vòng qua đường xe lửa, từ đó băng qua con đường bên dưới đường xe lửa và trở về giao lộ lớn.
Lâm Lam đưa mắt nhìn ra sau, thầm nghĩ “không hay rồi, bọn họ đã tránh được trạm kiểm soát”.
Lâm Lam vô thức nhìn về phía tài xế lái xe, sợ rằng đối phương không chỉ là một tài xế đơn giản, hắn ta hẳn là vô cùng hiểu rõ địa hình nơi đây, nắm rõ thành thạo mọi ngóc ngách.
Cái này chứng tỏ rằng thế lực của Hàn Đống tại Maldives là không hề nhỏ.
Lâm Lam đột nhiên nhớ đến lần trước Đồng Thiên Hoa từng đưa cô đến khách sạn Four Seasons ở làng du lịch, lúc ấy cô mới biết được khách sạn đó là tài sản của anh ta.
Về sau Đồng Thiên Hoa xảy ra chuyện, hầu hết tài sản của anh ta ở trong nước đều bị đóng băng và tịch thu, nhưng tài sản và mối quan hệ ở nước ngoài được ai tiếp nhận thì không một ai biết.
Nhìn sang Tiểu Tây bên cạnh, trong đầu Lâm Lam đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ, có lẽ Tiểu Tây và hai người phía trước đều là thuộc hạ của Đồng Thiên Hoa.
Thậm chí cô Tiểu Tây này chính là một nhân vật quan trọng.
Nếu là vậy thì cho dù cô ta nghe lệnh của Hàn Đống, thì nguyên nhân chính có phải là vì Đồng Thiên Hoa?
Nhìn thấy xe đang ra khỏi thành Malé, hướng về phía sông Sri Lanka, Lâm Lam cúi đầu sờ lên trán Tiểu Sư Tử, nhiệt độ đã giảm xuống nhưng vẫn còn hơi nóng.
“Cô và Hàn Đống có quan hệ thế nào?” Trong đầu đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ, Lâm Lam tự nhiên muốn hỏi thử xem.
“Chúng tôi có quan hệ thế nào, liên quan gì tới cô?” Tiểu Tây tức giận trả lời.
Lâm Lam cũng không hề giận: “Vậy cô biết Đồng Thiên Hoa chứ?”
“Cô không xứng nhắc đến anh ấy.” Quả nhiên Lâm Lam vừa mới nhắc đến Đồng Thiên Hoa, phản ứng của Tiểu Tây liền vô cùng gay gắt, hoàn toàn không giống với giọng điệu mỉa mai như lúc nhắc đến Hàn Đống.
“Nói như vậy là cô biết Đồng Thiên Hoa?” Dường như không cảm nhận được sự phẫn nộ của Tiểu Tây, Lâm Lam tiếp tục hỏi.
“Cô muốn làm gì?” Tiểu Tây cảnh giác nhìn Lâm Lam.
“Nhìn dáng vẻ của cô, chắc chắn rất thân quen với Đồng Thiên Hoa, mà hơn thế, cô rất để ý đến anh ta đúng không?” Lâm Lam tiếp tục.
Tiểu Tây nhìn cô mỉa mai: Cô tưởng rằng dùng kiểu kết thân này thì tôi sẽ bỏ qua ư, sao có thể chứ?
“Cô không cần nhìn tôi như vậy, tôi chỉ là hiếu kỳ thôi, nếu cô thật sự muốn thành tâm cống hiến hết sức lực với Đồng Thiên Hoa như vậy thì đáng lẽ cô không nên bắt cóc tôi, ngược lại là nên tôn trọng tôi.” Mặc dù lợi dụng người đã mất rất vô đạo đức, nhưng Lâm Lam hiện tại bất đắc dĩ đành phải dùng cách này.
Chỉ hi vọng Đồng Thiên Hoa sẽ không trách cô.
“Cô dựa vào cái gì chứ?” Biểu cảm của Tiểu Tây như đang nghe được một chuyện cười.
“Dựa vào việc tôi chính là nguyện vọng cuối cùng của Đồng Thiên Hoa.” Lâm Lam nhìn Tiểu Tây rồi thấp giọng trả lời, trong lòng cô thoáng qua nỗi đau đớn vô tận, nghĩ đến khi còn nhỏ ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy tình hình của Đồng Thiên Hoa, nếu như khi đó anh ta không chuyển nhà, không có lang bạt đầu đường xó chợ, không bị mẹ mình ngược đãi, có lẽ cô đã nhận ra anh ta sớm hơn, thì tất cả mọi chuyện có thể sẽ khác đi?
Cô còn nhớ rõ thời khắc anh ta đứng trước mặt cô, nhớ những điều anh ta đã nói. Anh ta hỏi cô có nhớ ra anh ta không, anh ta nói mình hối hận rồi, nên để Quân Lệnh sống, nếu không sẽ không ai chăm sóc cô.
Cho đến giây phút cuối cùng của cuộc đời, điều anh ta lo lắng không phải là cái chết, mà là không ai chăm sóc cho cô.
Trước kia Lâm Lam không dám nghĩ đến chuyện này, cũng không dám nhớ lại cái đêm ánh lửa đầy trời đó.
Càng không dám nghĩ, có một người yêu mình sâu đậm như vậy, mà cuối cùng sau tất cả chỉ còn lại nỗi đau.
Mặc dù Diêm Quân Lệnh đã trở về, nhưng đêm hôm đó vẫn luôn là một vết sẹo mà cô không dám động vào cũng vĩnh viễn không thể xóa đi được, hôm nay chính miệng cô nói ra, cảm thấy vô cùng đau đớn.
Như bị ai đó rạch vào vết thương cũ, máu chảy đầm đìa.