Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3
383
Hốc mắt ngập đầy nước mắt, Lâm Lam muốn đạp phăng cửa để xông vào nhưng thời khắc cuối cùng cô lại trở nên hèn nhát.
“Hứa với em là đá Lâm Lam ra khỏi công ty được không? Em giúp anh kiếm tiền, Kiệt…” Hàn Hinh Nhi nói một cách ú ớ.
“Không được, cô ta vẫn còn có ích…” Trần Lâm Kiệt nói.
“Thế thì đã sao? Bây giờ em là quán quân, còn có ích hơn cô ta.” Hàn Hinh Nhi nói.
“Bảo bối, chú tâm một chút…” Trần Lâm Kiệt dùng sức, bắt đầu di chuyển nhanh dần.
Lúc này Lâm Lam đã không còn nghe thấy gì cả, cô không biết bản thân làm thế nào để rời khỏi đó.
17 tuổi cô quen Trần Lâm Kiệt, anh luôn đối tốt với cô, giúp ba cô chữa bệnh, 18 tuổi hai người ở bên nhau, 19 tuổi cô bước vào công ty của anh, ba năm nay cô dốc sức kiếm tiền giúp anh, chỉ đợi đến khi cuộc thi kết thúc sẽ tuyên bố đính hôn, không ngờ điều mà cô chờ đợi được lại là sự phản bội ghê tởm như vậy.
Lòng bàn chân vẫn đang chảy máu, lúc này Lâm Lam không biết mình muốn đi đâu, cô không muốn người khác nhìn thấy sự thảm hại của mình nên đã vòng racửa sau để rời đi, không biết từ lúc nào bầu trời đã thay đổi, một cơn mưa rào sấm chớp đột nhiên ập xuống khiến Lâm Lam càng buồn hơn.
Không muốn ở lại tòa nhà này thêm một phút giây nào nữa, cô cứ thế chạy vào màn mưa, đi được mấy được thì toàn thân cô ướt sũng, nhưng Lâm Lam không cảm nhận được gì cả, cố chấp đi về phía trước.
Nước mưa lạnh lẽo cũng không thể gột rửa được vết thương trong tim cô.
Cô cứ đi mà không có điểm đến, đột nhiên dưới chân trẹo sang một bên, Lâm Lam giật mình kêu lên một tiếng, gót giày bị mắc vào chiếc nắp cống bị hỏng, khiến cô không thể nhúc nhích được.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, hai ánh đèn ô tô chiếu đến, chiếc xe lao nhanh về phía Lâm Lam.
Lâm Lam mở to mắt, sợ đến nỗi quên cả hét lên và bỏ chạy.
Có lẽ, chết cũng tốt, chỉ có điều còn ba ….
Hừ!
Chiếc xe nhanh chóng rẽ thành hình vòng cung, nước bùn bắt tóe lên người Lâm Lam, cô ngã xuống đất, do sợ hãi nên cơ thể thể run lên lịch liệt.
Trong xe, Diêm Quân Lệnh căng chiếc ô đen ra rồi bước xuống.
“Muốn chết?” Diêm Quân Lệnh hỏi với giọng lạnh băng, tuy giọng nói không lớn nhưng lại khiến người khác áp lực bội lần.
Anh cầm ô, thân hình cao lớn đứng trước mặt Lâm Lam, giống như thần chết mặt lạnh vậy.
Lâm Lam bừng tỉnh, cô nhìn thấy chiếc xe cách mình không đến một centimet, rồi lại nhìn người đàn ông đáng sợ đó, đột nhiên không nhịn được òa lên khóc nức nở.
Diêm Quân Lệnh chau mày, lần đầu tiên nhìn thấy người để cố tình bị đâm mà thành như vậy.
“Cho cô một phút để đứng lên.” Diêm Quân Lệnh nhìn thời gian, có chút đau đầu khi nhìn người phụ nữ khóc đến nỗi thở dốc, hắn cảm thấy thật nực cười.
Dường như không nghe thấy lời nói của người đàn ông, Lâm Lam càng khóc dữ dội hơn, khóc như mất hết sức lực, như đem mọi nỗi uất ức khóc ra vậy.
Diêm Quân Lệnh cau mày, đây là bị làm sao?
Đi đến gần, dưới ánh đèn xe, nhìn vào khuôn mặt gần như bị phá hủy bởi lớp trang điểm, vẻ mặt nghiêm nghị của Diêm Quân Lệnh bỗng chốc trở nên ôn hòa.
Anh đưa tay ra đỡ Lâm Lam đang ngồi trên mặt đất.
Ai ngờ lần thứ nhất không đỡ dậy được, lần thứ lại ngã xuống dưới đất, có phải là đã bị dọa sợ quá rồi không?
“Giày…giày bị mắc kẹt rồi…” Lâm Lam nghẹn lời, toàn thân cô ướt sũng, tóc cũng dính hết lên mặt, từ trước đến nay cô chưa bao giờ nhếch nhác như vậy, lại còn là trước mặt người khác nữa.
Diêm Quân Lệnh giờ mới để ý đến giày của Lâm Lam, cau mày nhìn, thì ra là giày bị kẹt.
“Cô đứng cho vững.” Dứt lời Diêm Quân Lênh ngồi xổm xuống, nắm lấy một bên giày rồi dùng sức.
Lạch cạch!
Gót giày gãy rồi.
Hiếm thấy một người đàn ông ở địa vị cao lại hạ mình làm hỏng giày của người khác.
Trên khuôn mặt của Diêm Quân Lệnh vụt qua một chút xấu hổ, sau đó đứng dậy nhìn người phụ nữ, “Có thể đứng dậy được rồi?”
Lâm Lam miễn cưỡng đứng dậy, do lòng bàn chân bị thương, cô kêu nhẹ một tiếng rồi lập tức ngã xuống, chân cô sớm đã sưng lên rồi.
Đáy mắt Diêm Quân Lệnh vụt qua một nét ngạc nhiên, “Chân cô?”
“Cảm ơn anh, tôi có thể đi được.” Cuối cũng cô cũng khôi phục lại lý trí, mạnh mẽ lau khuôn mặt đẫm nước mưa hòa lẫn với nước mắt, đứng dậy định rời đi mà không hề có ý định trả lời người lạ.
“Cô chắc chắn mình có thể tự đi?” Diêm Quân Lệnh không nhúc nhích.
Lâm Lam gật đầu, chỉ có điều mới bước được một bước lại ngã xuống.
Diêm Quân Lệnh không thể đứng nhìn được nữa, đưa tay ôm cô đứng dậy.
“A, anh làm gì thế?” Lâm Lam sợ hãi
“ Đưa cô đến bệnh viện.” câu nói vỏn vẹn năm chữ với giọng điều đầy uy nghiêm.
Lâm Lam cau mày, “Tôi không quen anh.”
“ Cứ coi như đây là sự bồi thường do tôi làm hỏng giày của cô.” Nói xong Diêm Quân Lệnh khởi động xe, lái xe đến bệnh viện Vi Ái gần đó nhất.
Trên đường anh ta dừng xe lại, không lâu sau xách hai túi đồ lên, ném một túi cho Lâm Lam, “Thay đi”
“Umh?” Nghe thấy vậy, Lâm Lam mở chiếc túi ra nhìn thấy bên trong là một chiếc áo phông màu trắng, theo phản xạ thu người lại lùi về sau.
Diêm Quân Lệnh quét mắt qua gương chiếu hậu, “Không muốn bị cảm thì mau thay đi.”
Lâm Lam vẫn ngồi yên, co ro ngồi trên hàng ghế sau, sao có thể thay đồ trước mặt một người đàn ông được!
“Yên tâm, tôi không có hứng thú với ngực lép.” Diêm Quân Lệnh đưa tay điều chỉnh gương chiếu hậu tránh khỏi ghế sau.
“Anh!” Lâm Lam bỗng tức giận, trông có vẻ là một người đàng hoàng mà lại nói ra những lời như vậy!
“Tôi sao nào? Là cô lộ ra đấy chứ.” Diêm Quân Lệnh nói.
Lâm Lam vội vàng nhìn xuống ngực, khi nãy cả người ướt sũng, lớp quần áo mỏng tang dính lên người khiến cho nội y màu đen đều lộ ra. Thấy vậy mặt cô đỏ lên.
Từ trước đến nay chưa từng quẫn bách như thế này, lại còn trước mặt một người lạ mặt, mà cũng may là trước mặt người lạ.
Lâm Lam ngồi xổm nửa người, nấp sau lưng ghế để thay quần áo, chốc chốc lại liếc đằng trước một cái.
Lâm Quân Lệnh không nhịn được cong khóe môi, khuôn mặt cool ngầu phảng phất chút ý cười: Cô gái này phòng bị cũng khá ngặt đấy.
Khi đến bệnh viện ngoài trời đã ngớt mưa, đỗ xe xong, Diêm Quân Lệnh nhìn quần áo đã ướt sũng một nửa của mình, cuối cùng liếc chiếc áo phông màu trắng giống của Lâm Lam, nhanh chóng mở cúc áo sơ mi để thay.
“Anh muốn làm gì?” Nhìn thấy người đàn ông muốn cởi áo, Lâm Lam sợ hãi hét lên.
“Như cô đã thấy.” Diêm Quân Lệnh ném lại bốn chữ, động tác không hề có ý muốn dừng lại.
“Tôi cảnh cáo anh, tôi không phải là hạng phụ nữ tùy tiện….” Lâm Lam căng thẳng thu mình vào góc ghế, hoảng loạn dùng tay kéo cửa, nhưng cửa đã bị khóa trái, không thể mở ra được.
“Thì ra là anh thay áo.” Lâm Lam nói được nửa câu liền nhìn thấy người đa ông phía trước đã mặc xong chiếc áo phông trắng sạch sẽ, mở cửa xe, chỉ là một động tác tùy ý đút tay vào túi rồi mở cửa xe mà trôi chảy như phim ngôn tình vậy, đây cũng là lần đầu tiên Lâm Lam nhìn rõ mặt của đối phương,
Mái tóc ngắn cắt bằng, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, sống mũi cao, lông mày hình mũi kiếm, đôi mắt sâu, môi mỏng hơi nhếch lên, chiếc áo phông giá rẻ trên người cũng không ảnh hưởng đến sự thanh nhã của anh ta, so với người mẫu nam quốc tế Tô Mộ Bạch đang nổi hiện nay thì anh ta còn tuấn tú hơn mấy phần, Lâm Lam ngơ ngác, nhất thời quên cả cử động.
Người ta nói đầu đinh là tiêu chuẩn để kiểm tra soái ca thực sự, vậy thì người đàn ông này chắc chắn có thể lấy làm mẫu vật.
Chỉ có điều so với vẻ đẹp trai, khí chất trên người đối phương còn mê người hơn, bá đạo cương quyết, trời sinh đã giàu có, trên người lại có cả một chút nguy hiểm và thần bí.
“Hình như cô rất thất vọng? Không muốn xuống xe?” Diêm Quân Lệnh ngó đầu vào, híp mắt nhắc nhở.
Lúc này Lâm Lam mới giật mình, nhanh chóng xuống xe, kết quả là chân sưng quá to nên không đứng vững, té về đằng trước.
“Ngu ngốc” Đúng vào lúc Lâm Lam chuẩn bị tiếp xúc thân mật với mặt đất thì người đàn ông bên cạnh thốt ra hai từ, đôi tay dài kéo cô lại, giây tiếp theo là bế theo kiểu công chúa, ôm cô vào lòng.
“Anh thả tôi xuống, tôi có thể…” Lâm Lam ngửi thấy mùi hương trên người của người đàn ông, khoảnh khắc đó cô có chút thất thần.
Tại sao lại thơm như vậy nhỉ?
“ Đừng có lãng phí thời gian, ngậm miệng lại.” Diêm Quân Lệnh lạnh lùng đáp.
Hốc mắt ngập đầy nước mắt, Lâm Lam muốn đạp phăng cửa để xông vào nhưng thời khắc cuối cùng cô lại trở nên hèn nhát.
“Hứa với em là đá Lâm Lam ra khỏi công ty được không? Em giúp anh kiếm tiền, Kiệt…” Hàn Hinh Nhi nói một cách ú ớ.
“Không được, cô ta vẫn còn có ích…” Trần Lâm Kiệt nói.
“Thế thì đã sao? Bây giờ em là quán quân, còn có ích hơn cô ta.” Hàn Hinh Nhi nói.
“Bảo bối, chú tâm một chút…” Trần Lâm Kiệt dùng sức, bắt đầu di chuyển nhanh dần.
Lúc này Lâm Lam đã không còn nghe thấy gì cả, cô không biết bản thân làm thế nào để rời khỏi đó.
17 tuổi cô quen Trần Lâm Kiệt, anh luôn đối tốt với cô, giúp ba cô chữa bệnh, 18 tuổi hai người ở bên nhau, 19 tuổi cô bước vào công ty của anh, ba năm nay cô dốc sức kiếm tiền giúp anh, chỉ đợi đến khi cuộc thi kết thúc sẽ tuyên bố đính hôn, không ngờ điều mà cô chờ đợi được lại là sự phản bội ghê tởm như vậy.
Lòng bàn chân vẫn đang chảy máu, lúc này Lâm Lam không biết mình muốn đi đâu, cô không muốn người khác nhìn thấy sự thảm hại của mình nên đã vòng racửa sau để rời đi, không biết từ lúc nào bầu trời đã thay đổi, một cơn mưa rào sấm chớp đột nhiên ập xuống khiến Lâm Lam càng buồn hơn.
Không muốn ở lại tòa nhà này thêm một phút giây nào nữa, cô cứ thế chạy vào màn mưa, đi được mấy được thì toàn thân cô ướt sũng, nhưng Lâm Lam không cảm nhận được gì cả, cố chấp đi về phía trước.
Nước mưa lạnh lẽo cũng không thể gột rửa được vết thương trong tim cô.
Cô cứ đi mà không có điểm đến, đột nhiên dưới chân trẹo sang một bên, Lâm Lam giật mình kêu lên một tiếng, gót giày bị mắc vào chiếc nắp cống bị hỏng, khiến cô không thể nhúc nhích được.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, hai ánh đèn ô tô chiếu đến, chiếc xe lao nhanh về phía Lâm Lam.
Lâm Lam mở to mắt, sợ đến nỗi quên cả hét lên và bỏ chạy.
Có lẽ, chết cũng tốt, chỉ có điều còn ba ….
Hừ!
Chiếc xe nhanh chóng rẽ thành hình vòng cung, nước bùn bắt tóe lên người Lâm Lam, cô ngã xuống đất, do sợ hãi nên cơ thể thể run lên lịch liệt.
Trong xe, Diêm Quân Lệnh căng chiếc ô đen ra rồi bước xuống.
“Muốn chết?” Diêm Quân Lệnh hỏi với giọng lạnh băng, tuy giọng nói không lớn nhưng lại khiến người khác áp lực bội lần.
Anh cầm ô, thân hình cao lớn đứng trước mặt Lâm Lam, giống như thần chết mặt lạnh vậy.
Lâm Lam bừng tỉnh, cô nhìn thấy chiếc xe cách mình không đến một centimet, rồi lại nhìn người đàn ông đáng sợ đó, đột nhiên không nhịn được òa lên khóc nức nở.
Diêm Quân Lệnh chau mày, lần đầu tiên nhìn thấy người để cố tình bị đâm mà thành như vậy.
“Cho cô một phút để đứng lên.” Diêm Quân Lệnh nhìn thời gian, có chút đau đầu khi nhìn người phụ nữ khóc đến nỗi thở dốc, hắn cảm thấy thật nực cười.
Dường như không nghe thấy lời nói của người đàn ông, Lâm Lam càng khóc dữ dội hơn, khóc như mất hết sức lực, như đem mọi nỗi uất ức khóc ra vậy.
Diêm Quân Lệnh cau mày, đây là bị làm sao?
Đi đến gần, dưới ánh đèn xe, nhìn vào khuôn mặt gần như bị phá hủy bởi lớp trang điểm, vẻ mặt nghiêm nghị của Diêm Quân Lệnh bỗng chốc trở nên ôn hòa.
Anh đưa tay ra đỡ Lâm Lam đang ngồi trên mặt đất.
Ai ngờ lần thứ nhất không đỡ dậy được, lần thứ lại ngã xuống dưới đất, có phải là đã bị dọa sợ quá rồi không?
“Giày…giày bị mắc kẹt rồi…” Lâm Lam nghẹn lời, toàn thân cô ướt sũng, tóc cũng dính hết lên mặt, từ trước đến nay cô chưa bao giờ nhếch nhác như vậy, lại còn là trước mặt người khác nữa.
Diêm Quân Lệnh giờ mới để ý đến giày của Lâm Lam, cau mày nhìn, thì ra là giày bị kẹt.
“Cô đứng cho vững.” Dứt lời Diêm Quân Lênh ngồi xổm xuống, nắm lấy một bên giày rồi dùng sức.
Lạch cạch!
Gót giày gãy rồi.
Hiếm thấy một người đàn ông ở địa vị cao lại hạ mình làm hỏng giày của người khác.
Trên khuôn mặt của Diêm Quân Lệnh vụt qua một chút xấu hổ, sau đó đứng dậy nhìn người phụ nữ, “Có thể đứng dậy được rồi?”
Lâm Lam miễn cưỡng đứng dậy, do lòng bàn chân bị thương, cô kêu nhẹ một tiếng rồi lập tức ngã xuống, chân cô sớm đã sưng lên rồi.
Đáy mắt Diêm Quân Lệnh vụt qua một nét ngạc nhiên, “Chân cô?”
“Cảm ơn anh, tôi có thể đi được.” Cuối cũng cô cũng khôi phục lại lý trí, mạnh mẽ lau khuôn mặt đẫm nước mưa hòa lẫn với nước mắt, đứng dậy định rời đi mà không hề có ý định trả lời người lạ.
“Cô chắc chắn mình có thể tự đi?” Diêm Quân Lệnh không nhúc nhích.
Lâm Lam gật đầu, chỉ có điều mới bước được một bước lại ngã xuống.
Diêm Quân Lệnh không thể đứng nhìn được nữa, đưa tay ôm cô đứng dậy.
“A, anh làm gì thế?” Lâm Lam sợ hãi
“ Đưa cô đến bệnh viện.” câu nói vỏn vẹn năm chữ với giọng điều đầy uy nghiêm.
Lâm Lam cau mày, “Tôi không quen anh.”
“ Cứ coi như đây là sự bồi thường do tôi làm hỏng giày của cô.” Nói xong Diêm Quân Lệnh khởi động xe, lái xe đến bệnh viện Vi Ái gần đó nhất.
Trên đường anh ta dừng xe lại, không lâu sau xách hai túi đồ lên, ném một túi cho Lâm Lam, “Thay đi”
“Umh?” Nghe thấy vậy, Lâm Lam mở chiếc túi ra nhìn thấy bên trong là một chiếc áo phông màu trắng, theo phản xạ thu người lại lùi về sau.
Diêm Quân Lệnh quét mắt qua gương chiếu hậu, “Không muốn bị cảm thì mau thay đi.”
Lâm Lam vẫn ngồi yên, co ro ngồi trên hàng ghế sau, sao có thể thay đồ trước mặt một người đàn ông được!
“Yên tâm, tôi không có hứng thú với ngực lép.” Diêm Quân Lệnh đưa tay điều chỉnh gương chiếu hậu tránh khỏi ghế sau.
“Anh!” Lâm Lam bỗng tức giận, trông có vẻ là một người đàng hoàng mà lại nói ra những lời như vậy!
“Tôi sao nào? Là cô lộ ra đấy chứ.” Diêm Quân Lệnh nói.
Lâm Lam vội vàng nhìn xuống ngực, khi nãy cả người ướt sũng, lớp quần áo mỏng tang dính lên người khiến cho nội y màu đen đều lộ ra. Thấy vậy mặt cô đỏ lên.
Từ trước đến nay chưa từng quẫn bách như thế này, lại còn trước mặt một người lạ mặt, mà cũng may là trước mặt người lạ.
Lâm Lam ngồi xổm nửa người, nấp sau lưng ghế để thay quần áo, chốc chốc lại liếc đằng trước một cái.
Lâm Quân Lệnh không nhịn được cong khóe môi, khuôn mặt cool ngầu phảng phất chút ý cười: Cô gái này phòng bị cũng khá ngặt đấy.
Khi đến bệnh viện ngoài trời đã ngớt mưa, đỗ xe xong, Diêm Quân Lệnh nhìn quần áo đã ướt sũng một nửa của mình, cuối cùng liếc chiếc áo phông màu trắng giống của Lâm Lam, nhanh chóng mở cúc áo sơ mi để thay.
“Anh muốn làm gì?” Nhìn thấy người đàn ông muốn cởi áo, Lâm Lam sợ hãi hét lên.
“Như cô đã thấy.” Diêm Quân Lệnh ném lại bốn chữ, động tác không hề có ý muốn dừng lại.
“Tôi cảnh cáo anh, tôi không phải là hạng phụ nữ tùy tiện….” Lâm Lam căng thẳng thu mình vào góc ghế, hoảng loạn dùng tay kéo cửa, nhưng cửa đã bị khóa trái, không thể mở ra được.
“Thì ra là anh thay áo.” Lâm Lam nói được nửa câu liền nhìn thấy người đa ông phía trước đã mặc xong chiếc áo phông trắng sạch sẽ, mở cửa xe, chỉ là một động tác tùy ý đút tay vào túi rồi mở cửa xe mà trôi chảy như phim ngôn tình vậy, đây cũng là lần đầu tiên Lâm Lam nhìn rõ mặt của đối phương,
Mái tóc ngắn cắt bằng, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, sống mũi cao, lông mày hình mũi kiếm, đôi mắt sâu, môi mỏng hơi nhếch lên, chiếc áo phông giá rẻ trên người cũng không ảnh hưởng đến sự thanh nhã của anh ta, so với người mẫu nam quốc tế Tô Mộ Bạch đang nổi hiện nay thì anh ta còn tuấn tú hơn mấy phần, Lâm Lam ngơ ngác, nhất thời quên cả cử động.
Người ta nói đầu đinh là tiêu chuẩn để kiểm tra soái ca thực sự, vậy thì người đàn ông này chắc chắn có thể lấy làm mẫu vật.
Chỉ có điều so với vẻ đẹp trai, khí chất trên người đối phương còn mê người hơn, bá đạo cương quyết, trời sinh đã giàu có, trên người lại có cả một chút nguy hiểm và thần bí.
“Hình như cô rất thất vọng? Không muốn xuống xe?” Diêm Quân Lệnh ngó đầu vào, híp mắt nhắc nhở.
Lúc này Lâm Lam mới giật mình, nhanh chóng xuống xe, kết quả là chân sưng quá to nên không đứng vững, té về đằng trước.
“Ngu ngốc” Đúng vào lúc Lâm Lam chuẩn bị tiếp xúc thân mật với mặt đất thì người đàn ông bên cạnh thốt ra hai từ, đôi tay dài kéo cô lại, giây tiếp theo là bế theo kiểu công chúa, ôm cô vào lòng.
“Anh thả tôi xuống, tôi có thể…” Lâm Lam ngửi thấy mùi hương trên người của người đàn ông, khoảnh khắc đó cô có chút thất thần.
Tại sao lại thơm như vậy nhỉ?
“ Đừng có lãng phí thời gian, ngậm miệng lại.” Diêm Quân Lệnh lạnh lùng đáp.