Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 40
3640
“Sau này con tránh xa người đàn ông khi nãy một chút.” Hứa Vy Lương nhăn mặt dạy dỗ con gái: “Đừng thấy người ta cho con hai viên kẹo thì con liền cảm thấy thế giới này toàn người tốt, trên mặt người xấu không viết hai chữ người xấu đâu…”
Cô liến thoắng nói một tràng rồi thở hổn hển, nhưng sau khi nói xong Tiểu Vỹ Ba ở trong lòng vẫn không có phản ứng gì.
Cô tức giận.
“Tiểu Vỹ Ba!”
“Dạ, sao ạ? Con đang nghe mà.” Tiểu Vỹ Ba nháy mắt: “Mẹ nói chú ấy là người xấu, chú ấy không đáng tin, trên mặt chú ấy viết hai chữ người xấu mà, con hiểu rồi…”
Hứa Vy Lương: “...”
Rõ ràng lúc nhỏ cô không tinh nghịch phá phách như thế này mà, rốt cuộc tiểu quỷ này được di truyền từ ai vậy?
Ôm Tiểu Vỹ Ba, sau khi cô thấy đèn xanh sáng rồi liền chuẩn bị qua đường. Nhưng một âm thanh chói tai chợt vang lên, Hứa Vy Lương trừng mắt thì thấy một chiếc Bentley màu đen đang lao về hướng cô với tốc độ cực nhanh, như thể không nhìn thấy hai mẹ con cô vậy. Trong giây phút đó, chân tay Hứa Vy Lương lạnh cóng, như thể bị thứ gì đó trói buộc khó mà cựa quậy.
Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc, cô chỉ biết ôm chặt lấy Tiểu Vỹ Ba rồi đột nhiên nhắm mắt lại.
Rầm…
Cũng trong thời khắc đó, một luồng sức mạnh đột nhiên lao tới, hung hăng đầy cô sang một bên, chóp mũi cô tràn ngập hơi thở nam tính mát lạnh, theo sau đó là tiếng nổ cực lớn văng vẳng bên tai.
Bởi vì Hứa Vy Lương ngồi xe lăn, nên cả người đều chật vật ngã xuống mặt đất.
Tiểu Vỹ Ba trong ngực cô cũng sợ đến ngẩn người.
Cô đột nhiên trừng to mắt nhìn lại phía sau, một thân ảnh nam tính to lớn bị xe đâm xoay tròn 180 độ trong không trung rồi rơi bịch xuống đất, miệng đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.
“Oa” một tiếng, Tiểu Vỹ Ba đột nhiên khóc rống lên kinh thiên động địa, nó vùng vẫy đứng dậy từ trong lòng Hứa Vy Lương, ngã xuống trước mặt Lệ Hàn Quân, đôi tay nhỏ gắng sức lay hắn: “Chú đẹp trai, chú không được nằm trên đất, chú dậy đi, chú nói còn phải đưa con đi vườn bách thú mà…”
“Mẹ ơi, sao chú đẹp trai lại nôn ra máu? Mẹ mau gọi bác sĩ đi!”
“Chú đẹp trai, sau này con sẽ ngoan, con sẽ nghe lời chú, chú nói chú phải làm ba con mà, chú không thể nuốt lời, chú mau dậy đi! Mẹ ơi, mẹ ơi…”
Lỗ tai Hứa Vy Lương toàn tiếng “ong ong”, cô cũng không đã gọi bác sĩ đến đưa Lệ Hàn Quân vào phòng phẫu thuật bằng cách nào.
Cuối cùng trước mắt cô chỉ sót lại cảnh tượng kia…
Lệ Hàn Quân đẩy cô ra.
Toàn thân hắn là máu, hắn ngã vào vũng máu.
Trợ lý của Lệ Hàn Quân vội vàng đến, biểu cảm trên mặt vô cùng nghiêm trọng, hắn liếc thấy đèn phòng phẫu thuật sáng lên thì không khỏi nói: “Phu nhân, quả thực bốn năm nay Lệ tiên sinh sống không hề vui vẻ.”
“Bốn năm trước cậu ấy cũng bị tan nạn giao thông, tổn thương đầu, máu tụ lai thành một khối đè lên dây thần kinh, cậu ấy thường ho ra máu, cả đêm không thể chợp mắt. Để lừa dối chính mình, cậu ấy vùi đầu vào làm việc, bệnh vẫn tái phát nhiều lần. Thậm chí bác sĩ còn nói, nếu cậu ấy cứ tiếp tục như vậy thì chỉ sống được thêm vài năm nữa thôi…”
“Mỗi lần đau, cậu ấy đều uống thuốc giảm đau liều lượng cao.”
“Nếu không phải bên Mỹ truyền đến thông tin nói rằng Tiểu Bảo thiếu gia có thể vẫn còn một cơ hội sống, thì tôi thật sự không biết Lệ tiên sinh liệu còn…”
“Anh nói gì?” Cổ họng Hứa Vy Lương khô khốc, khuôn mặt tràn đầy vẻ khó tin, cô nắm chặt lấy cánh tay trợ lý: “Cái gì mà Tiểu Bảo vẫn còn một cơ hội sống? Bốn năm trước…”
“Đó là một ngôi mộ trống, thực ra Tiểu Bảo thiếu gia vẫn chưa hoàn toàn tử vong. Bác sĩ nói cậu ấy đã chết não rồi, đề nghị Lệ tiên sinh từ bỏ trị liệu, nhưng Lệ tiên sinh vẫn cố chấp đưa thiếu gia ra nước ngoài. Bởi vì cậu ấy nghe nói, ở nước ngoài vừa có một công ty đang sử dụng phương pháp cấy tế bào và trị liệu bằng laser, kích thích tủy sống của người bệnh, phục hồi đại não và tủy sống…”
Chân Hứa Vy Lương mềm nhũn, thiếu chút nữa là không đứng vững: “Tiểu Bảo đang ở đâu? Tại sao anh ấy không nói với tôi? Tại sao chứ?”
“Phu nhân, cô đừng kích động!” Trợ lý đặc biệt vội đỡ cô, nói: “Lúc đó Lệ tiên sinh cũng không chắc chắn về kỹ thuật của công ty kia, nên không muốn khiến cô hi vọng rồi lại tuyệt vọng…”
Hứa Vy Lương ngây người, lại chết lặng.
“Sau này con tránh xa người đàn ông khi nãy một chút.” Hứa Vy Lương nhăn mặt dạy dỗ con gái: “Đừng thấy người ta cho con hai viên kẹo thì con liền cảm thấy thế giới này toàn người tốt, trên mặt người xấu không viết hai chữ người xấu đâu…”
Cô liến thoắng nói một tràng rồi thở hổn hển, nhưng sau khi nói xong Tiểu Vỹ Ba ở trong lòng vẫn không có phản ứng gì.
Cô tức giận.
“Tiểu Vỹ Ba!”
“Dạ, sao ạ? Con đang nghe mà.” Tiểu Vỹ Ba nháy mắt: “Mẹ nói chú ấy là người xấu, chú ấy không đáng tin, trên mặt chú ấy viết hai chữ người xấu mà, con hiểu rồi…”
Hứa Vy Lương: “...”
Rõ ràng lúc nhỏ cô không tinh nghịch phá phách như thế này mà, rốt cuộc tiểu quỷ này được di truyền từ ai vậy?
Ôm Tiểu Vỹ Ba, sau khi cô thấy đèn xanh sáng rồi liền chuẩn bị qua đường. Nhưng một âm thanh chói tai chợt vang lên, Hứa Vy Lương trừng mắt thì thấy một chiếc Bentley màu đen đang lao về hướng cô với tốc độ cực nhanh, như thể không nhìn thấy hai mẹ con cô vậy. Trong giây phút đó, chân tay Hứa Vy Lương lạnh cóng, như thể bị thứ gì đó trói buộc khó mà cựa quậy.
Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc, cô chỉ biết ôm chặt lấy Tiểu Vỹ Ba rồi đột nhiên nhắm mắt lại.
Rầm…
Cũng trong thời khắc đó, một luồng sức mạnh đột nhiên lao tới, hung hăng đầy cô sang một bên, chóp mũi cô tràn ngập hơi thở nam tính mát lạnh, theo sau đó là tiếng nổ cực lớn văng vẳng bên tai.
Bởi vì Hứa Vy Lương ngồi xe lăn, nên cả người đều chật vật ngã xuống mặt đất.
Tiểu Vỹ Ba trong ngực cô cũng sợ đến ngẩn người.
Cô đột nhiên trừng to mắt nhìn lại phía sau, một thân ảnh nam tính to lớn bị xe đâm xoay tròn 180 độ trong không trung rồi rơi bịch xuống đất, miệng đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.
“Oa” một tiếng, Tiểu Vỹ Ba đột nhiên khóc rống lên kinh thiên động địa, nó vùng vẫy đứng dậy từ trong lòng Hứa Vy Lương, ngã xuống trước mặt Lệ Hàn Quân, đôi tay nhỏ gắng sức lay hắn: “Chú đẹp trai, chú không được nằm trên đất, chú dậy đi, chú nói còn phải đưa con đi vườn bách thú mà…”
“Mẹ ơi, sao chú đẹp trai lại nôn ra máu? Mẹ mau gọi bác sĩ đi!”
“Chú đẹp trai, sau này con sẽ ngoan, con sẽ nghe lời chú, chú nói chú phải làm ba con mà, chú không thể nuốt lời, chú mau dậy đi! Mẹ ơi, mẹ ơi…”
Lỗ tai Hứa Vy Lương toàn tiếng “ong ong”, cô cũng không đã gọi bác sĩ đến đưa Lệ Hàn Quân vào phòng phẫu thuật bằng cách nào.
Cuối cùng trước mắt cô chỉ sót lại cảnh tượng kia…
Lệ Hàn Quân đẩy cô ra.
Toàn thân hắn là máu, hắn ngã vào vũng máu.
Trợ lý của Lệ Hàn Quân vội vàng đến, biểu cảm trên mặt vô cùng nghiêm trọng, hắn liếc thấy đèn phòng phẫu thuật sáng lên thì không khỏi nói: “Phu nhân, quả thực bốn năm nay Lệ tiên sinh sống không hề vui vẻ.”
“Bốn năm trước cậu ấy cũng bị tan nạn giao thông, tổn thương đầu, máu tụ lai thành một khối đè lên dây thần kinh, cậu ấy thường ho ra máu, cả đêm không thể chợp mắt. Để lừa dối chính mình, cậu ấy vùi đầu vào làm việc, bệnh vẫn tái phát nhiều lần. Thậm chí bác sĩ còn nói, nếu cậu ấy cứ tiếp tục như vậy thì chỉ sống được thêm vài năm nữa thôi…”
“Mỗi lần đau, cậu ấy đều uống thuốc giảm đau liều lượng cao.”
“Nếu không phải bên Mỹ truyền đến thông tin nói rằng Tiểu Bảo thiếu gia có thể vẫn còn một cơ hội sống, thì tôi thật sự không biết Lệ tiên sinh liệu còn…”
“Anh nói gì?” Cổ họng Hứa Vy Lương khô khốc, khuôn mặt tràn đầy vẻ khó tin, cô nắm chặt lấy cánh tay trợ lý: “Cái gì mà Tiểu Bảo vẫn còn một cơ hội sống? Bốn năm trước…”
“Đó là một ngôi mộ trống, thực ra Tiểu Bảo thiếu gia vẫn chưa hoàn toàn tử vong. Bác sĩ nói cậu ấy đã chết não rồi, đề nghị Lệ tiên sinh từ bỏ trị liệu, nhưng Lệ tiên sinh vẫn cố chấp đưa thiếu gia ra nước ngoài. Bởi vì cậu ấy nghe nói, ở nước ngoài vừa có một công ty đang sử dụng phương pháp cấy tế bào và trị liệu bằng laser, kích thích tủy sống của người bệnh, phục hồi đại não và tủy sống…”
Chân Hứa Vy Lương mềm nhũn, thiếu chút nữa là không đứng vững: “Tiểu Bảo đang ở đâu? Tại sao anh ấy không nói với tôi? Tại sao chứ?”
“Phu nhân, cô đừng kích động!” Trợ lý đặc biệt vội đỡ cô, nói: “Lúc đó Lệ tiên sinh cũng không chắc chắn về kỹ thuật của công ty kia, nên không muốn khiến cô hi vọng rồi lại tuyệt vọng…”
Hứa Vy Lương ngây người, lại chết lặng.