Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2
362
“A”
Tiếng kêu thảm thiết xé rách bầu trời đêm.
Trán Hứa Vy Lương toát mồ hôi hột, trong nháy mắt, lớp ngụy trang mạnh mẽ bị đánh tan: “Dừng lại…đây là con anh, anh sẽ làm nó bị thương mất! Xin anh…mau dừng lại…”
“Em gái ruột của cô bị cô hại mất xác dưới biển, cô dựa vào đâu mà yên tâm thoải mái ở đây mang thai sinh con?”
Lệ Hàn Quân bóp khuôn mặt cô đến biến dạng, muốn tư thế của cô phải thật sâu và mãi cho đến khi vào tận sâu trong u cốc, càng lúc càng mạnh mẽ…
Cô bị hắn đâm đến mất hồn mất vía, từ đau đớn đơn thuần thành đau đớn cực độ.
Hứa Vy Lương biết hắn không yêu cô, nhưng cũng không nghĩ rằng hắn máu lạnh đến vậy, hoàn toàn không để ý đến sự sống chết của cô và đứa nhỏ!
Mùi máu tươi nồng bỗng nhiên tràn ngập không gian...
Đầu mũi Lệ Hàn Quân hơi chấn động, động tác không khỏi ngừng lại, cúi đầu mới nhìn thấy nơi hai người giao hợp chảy ra một vùng đỏ thẫm, đem ghế sô pha dưới thân nhuộm thành màu máu...
Thân dưới Hứa Vy Lương máu chảy ồ ạt.
Cả căn phòng nhất thời yên lặng.
“Tam thiếu gia, cái này... Lệ phu nhân cô ta...” Cô bồ nhí nhìn đến ngây ngốc.
“Im miệng!” Con ngươi đen u ám của Lệ Hàn Quân nhíu lại, văng tục một câu, không do dự mà rút vật đó ra, lấy điện thoại lập tức gọi đi.
Tầm mắt Hứa Vy Lương dần dần trở nên mơ hồ.
Vì mất máu quá nhiều, cơ thể cô trở nên lạnh lẽo…
Mười phút sau, bác sĩ mặc áo blouse vội vã lo lắng chạy đến.
Vẫn còn chưa kịp mở miệng, Lệ Hàn Quân liền đưa ra mệnh lệnh kì quái: “Xem xem đứa bé đã chết chưa? Vẫn chưa chết thì mổ bụng cô ta lấy đứa bé ra.”
Hắn thậm chí còn không thèm liếc Hứa Vy Lương một cái.
Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ run lẩy bẩy nói có thể chuẩn bị làm phẫu thuật mổ bụng được rồi, sau đó Lệ Hàn Quân nghiễm nhiên không cho phép bác sĩ tiêm thuốc mê cho cô.
Hứa Vy Lương cảm giác được con dao phẫu thuật sắc bén của bác sĩ rạch bụng cô ra.
Cô giống như con cừu con chờ bị làm thịt nằm trên mặt đất, bị cô bồ nhí và Lệ Hàn Quân quan sát trong suốt quá trình, sự đau đớn truyền từ bụng đến toàn thân. Khoảnh khắc đó cô mới hiểu được cái gì gọi là lăng trì, cái gì gọi là tâm địa sắt đá…
“Lệ phu nhân, chút đau đớn này so với sự ác độc của cô chẳng qua chỉ là vỏ quýt dày có móng tay nhọn thôi, vẫn mong cô vui vẻ nhận lấy. Cô nhất định phải chịu đó, nếu không tay bác sĩ mất kiểm soát rồi không may đâm vào tim con trai cô một cái đó…”
Hứa Vy Lương cắn môi, dùng ý chí lớn nhất để gắng sức không khiến mình vùng vẫy, nhưng cũng không cam tâm mà gầm lên giận dữ với Lệ Hàn Quân: “Lệ Hàn Quân, đến mạng của con ruột mà anh cũng có thể mang ra làm trò đùa sao? Anh…quả đúng là…không…bằng…cầm…thú!”
Gầm xong thì cô hôn mê, không bao lâu sau lại bị đau đớn làm thức tỉnh.
Tình xong lại hôn mê, hôn mê rồi lại tỉnh…
Cô đang chịu đựng tất cả những cực hình tàn khốc nhất ở địa ngục, Lệ Hàn Quân thấy cô đau đến chết đi sống lại nhưng vẫn cắn chặt răng kiên quyết không kêu đau lấy một câu, từng giọt máu uốn lượn nơi thân dưới giống như đóa mai nở rộ trong ngày đông vậy.
Cổ họng hơi bỏng rát, trái tim Lệ Hàn Quân chấn động, đáy mắt có thứ gì đó đang dần dần ngưng tụ lại...
Nhưng vừa nghĩ tới Hứa Uyển vô tội bị cô ép chết, chút tình cảm khác thường nơi đáy lòng này chợt tan biến.
Đây chính là sự trừng phạt dành cho cô.
Trong lúc ý thức mơ màng, cuối cùng Hứa Vy Lương cũng nghe thấy bác sĩ nói phẫu thuật hoàn thành rồi, Lệ Hàn Quân chán ghét liếc đứa bé một cái: “Thật xấu, ác độc giống hệt mẹ nó.”
Hứa Vy Lương cảm nhận được sự lạnh lùng trước giờ chưa từng có...
Vào lúc này, điện thoại của Lệ Hàn Quân đột nhiên reo lên, hắn nhíu mày nhận máy, không biết đối phương nói gì mà cả người hắn như bị sét đánh, thậm chí đến tiếng nói cũng đang run rẩy.
Hứa Vy Lương mệt mỏi kiệt sức gần ngất đi nên nghe không được rõ ràng lắm.
Đại khái là Lệ Hàn Quân đang hỏi...
“Anh nói lại lần nữa, ai quay về rồi?”
“A”
Tiếng kêu thảm thiết xé rách bầu trời đêm.
Trán Hứa Vy Lương toát mồ hôi hột, trong nháy mắt, lớp ngụy trang mạnh mẽ bị đánh tan: “Dừng lại…đây là con anh, anh sẽ làm nó bị thương mất! Xin anh…mau dừng lại…”
“Em gái ruột của cô bị cô hại mất xác dưới biển, cô dựa vào đâu mà yên tâm thoải mái ở đây mang thai sinh con?”
Lệ Hàn Quân bóp khuôn mặt cô đến biến dạng, muốn tư thế của cô phải thật sâu và mãi cho đến khi vào tận sâu trong u cốc, càng lúc càng mạnh mẽ…
Cô bị hắn đâm đến mất hồn mất vía, từ đau đớn đơn thuần thành đau đớn cực độ.
Hứa Vy Lương biết hắn không yêu cô, nhưng cũng không nghĩ rằng hắn máu lạnh đến vậy, hoàn toàn không để ý đến sự sống chết của cô và đứa nhỏ!
Mùi máu tươi nồng bỗng nhiên tràn ngập không gian...
Đầu mũi Lệ Hàn Quân hơi chấn động, động tác không khỏi ngừng lại, cúi đầu mới nhìn thấy nơi hai người giao hợp chảy ra một vùng đỏ thẫm, đem ghế sô pha dưới thân nhuộm thành màu máu...
Thân dưới Hứa Vy Lương máu chảy ồ ạt.
Cả căn phòng nhất thời yên lặng.
“Tam thiếu gia, cái này... Lệ phu nhân cô ta...” Cô bồ nhí nhìn đến ngây ngốc.
“Im miệng!” Con ngươi đen u ám của Lệ Hàn Quân nhíu lại, văng tục một câu, không do dự mà rút vật đó ra, lấy điện thoại lập tức gọi đi.
Tầm mắt Hứa Vy Lương dần dần trở nên mơ hồ.
Vì mất máu quá nhiều, cơ thể cô trở nên lạnh lẽo…
Mười phút sau, bác sĩ mặc áo blouse vội vã lo lắng chạy đến.
Vẫn còn chưa kịp mở miệng, Lệ Hàn Quân liền đưa ra mệnh lệnh kì quái: “Xem xem đứa bé đã chết chưa? Vẫn chưa chết thì mổ bụng cô ta lấy đứa bé ra.”
Hắn thậm chí còn không thèm liếc Hứa Vy Lương một cái.
Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ run lẩy bẩy nói có thể chuẩn bị làm phẫu thuật mổ bụng được rồi, sau đó Lệ Hàn Quân nghiễm nhiên không cho phép bác sĩ tiêm thuốc mê cho cô.
Hứa Vy Lương cảm giác được con dao phẫu thuật sắc bén của bác sĩ rạch bụng cô ra.
Cô giống như con cừu con chờ bị làm thịt nằm trên mặt đất, bị cô bồ nhí và Lệ Hàn Quân quan sát trong suốt quá trình, sự đau đớn truyền từ bụng đến toàn thân. Khoảnh khắc đó cô mới hiểu được cái gì gọi là lăng trì, cái gì gọi là tâm địa sắt đá…
“Lệ phu nhân, chút đau đớn này so với sự ác độc của cô chẳng qua chỉ là vỏ quýt dày có móng tay nhọn thôi, vẫn mong cô vui vẻ nhận lấy. Cô nhất định phải chịu đó, nếu không tay bác sĩ mất kiểm soát rồi không may đâm vào tim con trai cô một cái đó…”
Hứa Vy Lương cắn môi, dùng ý chí lớn nhất để gắng sức không khiến mình vùng vẫy, nhưng cũng không cam tâm mà gầm lên giận dữ với Lệ Hàn Quân: “Lệ Hàn Quân, đến mạng của con ruột mà anh cũng có thể mang ra làm trò đùa sao? Anh…quả đúng là…không…bằng…cầm…thú!”
Gầm xong thì cô hôn mê, không bao lâu sau lại bị đau đớn làm thức tỉnh.
Tình xong lại hôn mê, hôn mê rồi lại tỉnh…
Cô đang chịu đựng tất cả những cực hình tàn khốc nhất ở địa ngục, Lệ Hàn Quân thấy cô đau đến chết đi sống lại nhưng vẫn cắn chặt răng kiên quyết không kêu đau lấy một câu, từng giọt máu uốn lượn nơi thân dưới giống như đóa mai nở rộ trong ngày đông vậy.
Cổ họng hơi bỏng rát, trái tim Lệ Hàn Quân chấn động, đáy mắt có thứ gì đó đang dần dần ngưng tụ lại...
Nhưng vừa nghĩ tới Hứa Uyển vô tội bị cô ép chết, chút tình cảm khác thường nơi đáy lòng này chợt tan biến.
Đây chính là sự trừng phạt dành cho cô.
Trong lúc ý thức mơ màng, cuối cùng Hứa Vy Lương cũng nghe thấy bác sĩ nói phẫu thuật hoàn thành rồi, Lệ Hàn Quân chán ghét liếc đứa bé một cái: “Thật xấu, ác độc giống hệt mẹ nó.”
Hứa Vy Lương cảm nhận được sự lạnh lùng trước giờ chưa từng có...
Vào lúc này, điện thoại của Lệ Hàn Quân đột nhiên reo lên, hắn nhíu mày nhận máy, không biết đối phương nói gì mà cả người hắn như bị sét đánh, thậm chí đến tiếng nói cũng đang run rẩy.
Hứa Vy Lương mệt mỏi kiệt sức gần ngất đi nên nghe không được rõ ràng lắm.
Đại khái là Lệ Hàn Quân đang hỏi...
“Anh nói lại lần nữa, ai quay về rồi?”