Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12
3612
Cùng lúc đó.
Sau khi Diệp Cẩn về Hứa gia, bà ta vẫn luôn chờ Hứa Uyển.
Vừa thấy Hứa Uyển trở về, bà lập tức chạy ra đón: “Sao rồi? Hàn Quân và Hứa Vy Lương ly hôn chưa? Không phải con đến cục Dân Chính cùng nó sao, giấy kết hôn đã lấy được chưa?”
Hứa Uyển hung hăng vứt chiếc túi trong tay xuống đất, mặt vô cùng tức giận: “Hỏi hỏi hỏi, chỉ biết hỏi thôi, Hứa Vy Lương là con tiện nhân trở mặt như trở bàn tay, bây giờ cô ta đang đùa giỡn Hàn Quân, khi bọn con đến cục Dân Chính thì cô ta lại nói không muốn ly hôn nữa!”
“Tại sao? Cô ta sắp chết rồi, còn không chịu ly hôn ư! Hay là chúng ta chờ thêm, đợi khi cô ta chết rồi thì Hàn Quân chắc chắn sẽ lấy con...”
“Không được! Một ngày con cũng không thể chờ được nữa!” Đôi môi đỏ chót của Hứa Uyển chu lên: “Con nghĩ cô ta không chịu ly hôn là do đứa nghiệt chủng kia, nếu cô ta ly hôn với Hàn Quân thì đứa nghiệt chủng kia sẽ không có nơi nương tựa...”
“Nếu đã như vậy, hay là xử lý cả nghiệt chủng kia...” Diệp Cẩn làm động tác cắt cổ, giống như người nô bộc trung thành của Hứa Uyển.
...
Một tuần sau, trời đẹp.
Bác sĩ nói thể chất của tiểu Bảo không tồi, có thể xuất viện rồi.
Cô đặt tiểu Bảo lên ghế trẻ nhỏ, tiểu Bảo đã hoạt bát hơn xưa rất nhiều, thỉnh thoảng còn làm mặt xấu cho cô xem.
Cô bật cười, sau khi thắt dây an toàn liền rời đi.
Vừa lái xe đến đầu đường nhỏ cách đó không xa, cô đột nhiên nhận được điện thoại của Dung Thành, giọng nói của hắn có vẻ gấp gáp.
“Hứa phó tổng, cô ở đâu vậy? Tôi nghe nói cô đón tiểu Bảo thiếu gia xuất viện rồi..”
“Tiểu Bảo ở trong viện lâu rồi, tôi đưa nó ra hoài hít thở không khí, có gì sao?”
“Cô nghe tôi nói này, tôi nhận được tin tức có người muốn hại tiểu Bảo thiếu gia, cô mau tìm chỗ đông người trốn đi...”
“Tôi...”
Rầm...
Hứa Vy Lương còn chưa kịp phản ứng lại đã nghe thấy một âm thanh rất lớn.
Chiếc xe bỗng bị đâm vào, Hứa Vy Lương giẫm phanh theo bản năng, chiếc xe không ngừng chuyển động, cuối cùng đâm vào lan can, lộn nhào trên không trung.
“Tiểu Bảo!” Hứa Vy Lương cởi dây an toàn, bất chấp lao đến chỗ tiểu Bảo, như một con thú cái bảo vệ con của mình, ôm chặt thằng bé vào lòng, đôi mắt đỏ ửng.
Cuối cùng chiếc xe xoay 180 độ, dừng ngay tại vực núi.
Hứa Vy Lương ngẩng đầu, dòng nước ấm áp từ trên trán chảy xuống, tiểu Bảo ở trong lòng phát ra tiếng khóc oe oe, nhưng được cô bảo vệ nên không bị thương.
Cô thở phào nhẹ nhõm, sau đó liền thấy mấy người đàn ông lao từ chiếc xe kia xuống, trên mặt mang theo nụ cười nham hiểm.
Trong lòng bỗng như lửa đốt, Hứa Vy Lương nhặt điện thoại trên đất lên.
Cánh tay cô bị thủy tinh ghim vào, đầu ngón tay run run cầm điện thoại lên, màn hình đã vỡ, cô cắn răng thử gọi điện cho Lệ Hàn Quân…
Tút.. tút… tút…
Cảm ơn trời đất.
Kết nối được rồi!
Sau đó điện thoại bỗng vang lên giọng của tổng đài nhắc nhở cô rằng đối phương đã tắt máy, khuôn mặt Hứa Vy Lương trắng bệch, trợn mắt nhìn mấy tên côn đồ đang đến gần....
Cùng lúc đó.
Sau khi Diệp Cẩn về Hứa gia, bà ta vẫn luôn chờ Hứa Uyển.
Vừa thấy Hứa Uyển trở về, bà lập tức chạy ra đón: “Sao rồi? Hàn Quân và Hứa Vy Lương ly hôn chưa? Không phải con đến cục Dân Chính cùng nó sao, giấy kết hôn đã lấy được chưa?”
Hứa Uyển hung hăng vứt chiếc túi trong tay xuống đất, mặt vô cùng tức giận: “Hỏi hỏi hỏi, chỉ biết hỏi thôi, Hứa Vy Lương là con tiện nhân trở mặt như trở bàn tay, bây giờ cô ta đang đùa giỡn Hàn Quân, khi bọn con đến cục Dân Chính thì cô ta lại nói không muốn ly hôn nữa!”
“Tại sao? Cô ta sắp chết rồi, còn không chịu ly hôn ư! Hay là chúng ta chờ thêm, đợi khi cô ta chết rồi thì Hàn Quân chắc chắn sẽ lấy con...”
“Không được! Một ngày con cũng không thể chờ được nữa!” Đôi môi đỏ chót của Hứa Uyển chu lên: “Con nghĩ cô ta không chịu ly hôn là do đứa nghiệt chủng kia, nếu cô ta ly hôn với Hàn Quân thì đứa nghiệt chủng kia sẽ không có nơi nương tựa...”
“Nếu đã như vậy, hay là xử lý cả nghiệt chủng kia...” Diệp Cẩn làm động tác cắt cổ, giống như người nô bộc trung thành của Hứa Uyển.
...
Một tuần sau, trời đẹp.
Bác sĩ nói thể chất của tiểu Bảo không tồi, có thể xuất viện rồi.
Cô đặt tiểu Bảo lên ghế trẻ nhỏ, tiểu Bảo đã hoạt bát hơn xưa rất nhiều, thỉnh thoảng còn làm mặt xấu cho cô xem.
Cô bật cười, sau khi thắt dây an toàn liền rời đi.
Vừa lái xe đến đầu đường nhỏ cách đó không xa, cô đột nhiên nhận được điện thoại của Dung Thành, giọng nói của hắn có vẻ gấp gáp.
“Hứa phó tổng, cô ở đâu vậy? Tôi nghe nói cô đón tiểu Bảo thiếu gia xuất viện rồi..”
“Tiểu Bảo ở trong viện lâu rồi, tôi đưa nó ra hoài hít thở không khí, có gì sao?”
“Cô nghe tôi nói này, tôi nhận được tin tức có người muốn hại tiểu Bảo thiếu gia, cô mau tìm chỗ đông người trốn đi...”
“Tôi...”
Rầm...
Hứa Vy Lương còn chưa kịp phản ứng lại đã nghe thấy một âm thanh rất lớn.
Chiếc xe bỗng bị đâm vào, Hứa Vy Lương giẫm phanh theo bản năng, chiếc xe không ngừng chuyển động, cuối cùng đâm vào lan can, lộn nhào trên không trung.
“Tiểu Bảo!” Hứa Vy Lương cởi dây an toàn, bất chấp lao đến chỗ tiểu Bảo, như một con thú cái bảo vệ con của mình, ôm chặt thằng bé vào lòng, đôi mắt đỏ ửng.
Cuối cùng chiếc xe xoay 180 độ, dừng ngay tại vực núi.
Hứa Vy Lương ngẩng đầu, dòng nước ấm áp từ trên trán chảy xuống, tiểu Bảo ở trong lòng phát ra tiếng khóc oe oe, nhưng được cô bảo vệ nên không bị thương.
Cô thở phào nhẹ nhõm, sau đó liền thấy mấy người đàn ông lao từ chiếc xe kia xuống, trên mặt mang theo nụ cười nham hiểm.
Trong lòng bỗng như lửa đốt, Hứa Vy Lương nhặt điện thoại trên đất lên.
Cánh tay cô bị thủy tinh ghim vào, đầu ngón tay run run cầm điện thoại lên, màn hình đã vỡ, cô cắn răng thử gọi điện cho Lệ Hàn Quân…
Tút.. tút… tút…
Cảm ơn trời đất.
Kết nối được rồi!
Sau đó điện thoại bỗng vang lên giọng của tổng đài nhắc nhở cô rằng đối phương đã tắt máy, khuôn mặt Hứa Vy Lương trắng bệch, trợn mắt nhìn mấy tên côn đồ đang đến gần....