Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13
3313
Vì sao phải đến nơi này?
Người đàn ông đứng trong gió, mắt nhìn về căn biệt thự vừa thân thuộc vừa xa lạ trước mặt, cảm giác như rơi vào sự rối rắm mù mịt, đêm nay thật sự đã uống nhiều rồi.
Có lẽ đêm nay có chút cô đơn chăng?
Đều trách những hành động của người phụ nữ ấy khiến anh khó hiểu.
Đều trách tên béo họ Lâm ở buổi gặp mặt lớp cấp 3 lắm mồm.
Thẩm Mộ Diễm đứng trước cửa lớn, cúi cầu lặng lẽ nhìn bảng khóa mật mã, trong đầu anh dãy mật mã mở khóa chợt hiện rõ ra, lúc trước người phụ nữ ấy nhất quyết muốn dùng ngày cưới của họ làm mật mã, dùng tận bảy năm rồi, anh sợ muốn quên cũng chẳng quên được.
Lúc đó bản thân không phản đối, người phụ nữ ấy liền vui mừng như vừa có được cả thế giới, còn anh thì sao? anh chỉ đứng bên cạnh, cảm giác như đang xem một trò cười của cô ta, xem cô ta vui vẻ hí hửng cài dãy mật mã ấy, có ý nghĩa gì chứ?
Anh hiểu dụng ý của cô khi làm như thế, chỉ là cảm thấy thật nực cười.
Một dãy mật mã, liệu có đủ kéo gần lại khoảng cách giữa hai người không?
Thẩm Mộ Diễn nghĩ thầm, phút chốc những ngón tay thon dài của anh đã ấn mật mã, cửa mở, căn phòng tối om, anh bật đèn phòng khách lên, bao trùm lấy anh là bầu không khí lạnh lẽo, thiếu hơi thở của con người, thật sự vô cùng lạnh lẽo.
Không hiểu vì sao căn phòng tĩnh lặng thiếu hơi thở con người này, bất giác khiến anh vò nhẹ trán.
Mùi vị trong không khí có chút xa lạ, anh chợt cảm thấy hình như thiếu mất cái gì đó.
Mũi hít hít vài cái, đột nhiên nhận ra, chính bầu không khí này khiến bản thân có chút không quen!
Thì ra là đã thiếu đi hương hoa bách hợp, bất giác Thẩm Mộ Diễn đưa mắt nhìn quanh, mọi ngóc ngách xó xỉnh trong căn phòng, từ bàn trà bàn ăn đến từng bài xếp trên khung cửa sổ, đã không còn nhìn thấy những bông hoa bách hợp quen thuộc nữa.
Không thể hiểu được cảm giác lạc lõng vô cớ trong lòng, Thẩm Mộ Diễn ngao ngán đi lên lầu hai, anh không định sẽ nán lại ở cái nơi khiến anh thấy khó chịu này nữa.
Đứng trước phòng ngủ, chân người đàn ông bỗng khựng lại, cảm giác tẻ nhạt lộ rõ trong ánh mắt, cuối cùng vẫn phải nhấc chân bước vào trong.
Bật công tắc đèn, cả căn phòng bừng sáng, nhưng trên khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Mộ Diễn không hề có một biểu cảm vui vẻ nào, tắm một lát, Thẩm Mộ Diễn bước đến trước tủ quần áo, chuẩn bị lấy một bộ quần áo để thay, cửa tủ vừa mở, anh chợt đứng sững lại.
Trong tủ quần áo trước mặt, quần áo của anh được treo gọn gàng ngăn nắp, điều này xem ra hình như chẳng có vấn đề gì, nhưng Thẩm Mộ Diễn lại sững sờ.
Sau khi kết hôn và chuyển đến đây sống, người phụ nữ ấy cười nói vui vẻ với anh rằng: " Thẩm Mộ Diễn, quần áo của chúng mình đều treo cùng nhau nhé. Quần áo của anh và của em, anh và em chúng mình mãi mãi ở bên nhau nhé."
Lúc đó anh chỉ lạnh lùng cười, nhìn cô chạy tới chạy lui, mặc kệ cô cứ sống trong giấc mơ huyễn hoặc tự mình vẽ nên, cứ lần lượt đem quần áo của cô và anh treo cùng với nhau trong tủ.
Anh nghĩ thầm: Sao cũng được, mặc sức cho cô tự bày trò, làm như vậy có thay đổi được sự thật cô đã ép buộc anh ở bên cô không?
Một người ngạo mạn thanh cao như Thẩm Mộ Diễn, cả đời này chưa từng bị ai uy hiếp ngoài một mình Đường Tiểu Nhiễm. Càng huống hồ, Hạ An vừa mất, anh cũng chưa từng động lòng với ai.
Cảm giác của bảy năm trước chợt quay lại, Thẩm Mộ Diễn nhìn vào khoảng không trống rỗng trước mặt, chỉ còn lại quần áo của mình, đột nhiên anh giơ tay, thật nhanh mở hết tất cả các cánh của chiếc tủ, ở bên trong, những gì thuộc về người phụ nữ ấy đều đã biến mất sạch, chỉ còn lại mỗi quần áo của anh.
Người đàn ông dường như nhớ ra điều gì đó, lập tức đi nhanh đến bàn trang điểm, trên bàn trang điểm không còn thấy bóng dáng những bình, hộp của người phụ nữ ấy đâu nữa. Anh quay người, lại đi thật nhanh xuống dưới lầu.
Anh đi có chút vội vã, vừa xuống dưới lầu liền đi tìm một lượt khắp những nơi có thể tìm, nhà bếp, phòng vệ sinh, phòng khách, phòng ăn, thậm chí cả phòng tạp vụ, anh đảo khắp một lượt rồi bần thần đứng lại.
Anh đứng sững, nhìn quanh căn phòng trống rỗng, không còn bất kì dấu vết nào về người phụ nữ đã từng sống tại đây, anh thẫn thờ, khuôn mặt hết sức hoang mang, rồi đột nhiên nắm chặt lấy nắm tay, cắn răng hét lớn: "Đường Tiểu Nhiễm, cô thật độc ác!" cô âm thầm rời đi, một chút dấu vết cũng không còn.
Trong lòng bỗng trở nên buồn bã, Thẩm Mộ Diễn ấn ấn thái dương, tự giễu chính mình: Hôm nay quả thực đã uống quá nhiều rồi.
Dứt lời liền gọi điện thoại cho Hứa Thiệu: "Đặt giúp tôi lịch kiểm tra tổng quát vào ngày mai."
"Hả? Đột ngột như vậy sao?" Hứa Thiệu ngờ vực hỏi lại: "Thẩm Mộ Diễn, anh cảm thấy chỗ nào không khỏe?"
"Đêm nay uống quá nhiều rồi, tuổi tác cũng cao rồi, trong lòng tự dưng có chút phiền muộn."
Hứa Thiệu không hiểu nổi anh, "Ừ" một tiếng, đáp: "được, sáng sớm ngày mai tôi sẽ đặt giúp anh, buổi chiều có cần tôi đi cùng anh không?"
"Cũng được."
Vì sao phải đến nơi này?
Người đàn ông đứng trong gió, mắt nhìn về căn biệt thự vừa thân thuộc vừa xa lạ trước mặt, cảm giác như rơi vào sự rối rắm mù mịt, đêm nay thật sự đã uống nhiều rồi.
Có lẽ đêm nay có chút cô đơn chăng?
Đều trách những hành động của người phụ nữ ấy khiến anh khó hiểu.
Đều trách tên béo họ Lâm ở buổi gặp mặt lớp cấp 3 lắm mồm.
Thẩm Mộ Diễm đứng trước cửa lớn, cúi cầu lặng lẽ nhìn bảng khóa mật mã, trong đầu anh dãy mật mã mở khóa chợt hiện rõ ra, lúc trước người phụ nữ ấy nhất quyết muốn dùng ngày cưới của họ làm mật mã, dùng tận bảy năm rồi, anh sợ muốn quên cũng chẳng quên được.
Lúc đó bản thân không phản đối, người phụ nữ ấy liền vui mừng như vừa có được cả thế giới, còn anh thì sao? anh chỉ đứng bên cạnh, cảm giác như đang xem một trò cười của cô ta, xem cô ta vui vẻ hí hửng cài dãy mật mã ấy, có ý nghĩa gì chứ?
Anh hiểu dụng ý của cô khi làm như thế, chỉ là cảm thấy thật nực cười.
Một dãy mật mã, liệu có đủ kéo gần lại khoảng cách giữa hai người không?
Thẩm Mộ Diễn nghĩ thầm, phút chốc những ngón tay thon dài của anh đã ấn mật mã, cửa mở, căn phòng tối om, anh bật đèn phòng khách lên, bao trùm lấy anh là bầu không khí lạnh lẽo, thiếu hơi thở của con người, thật sự vô cùng lạnh lẽo.
Không hiểu vì sao căn phòng tĩnh lặng thiếu hơi thở con người này, bất giác khiến anh vò nhẹ trán.
Mùi vị trong không khí có chút xa lạ, anh chợt cảm thấy hình như thiếu mất cái gì đó.
Mũi hít hít vài cái, đột nhiên nhận ra, chính bầu không khí này khiến bản thân có chút không quen!
Thì ra là đã thiếu đi hương hoa bách hợp, bất giác Thẩm Mộ Diễn đưa mắt nhìn quanh, mọi ngóc ngách xó xỉnh trong căn phòng, từ bàn trà bàn ăn đến từng bài xếp trên khung cửa sổ, đã không còn nhìn thấy những bông hoa bách hợp quen thuộc nữa.
Không thể hiểu được cảm giác lạc lõng vô cớ trong lòng, Thẩm Mộ Diễn ngao ngán đi lên lầu hai, anh không định sẽ nán lại ở cái nơi khiến anh thấy khó chịu này nữa.
Đứng trước phòng ngủ, chân người đàn ông bỗng khựng lại, cảm giác tẻ nhạt lộ rõ trong ánh mắt, cuối cùng vẫn phải nhấc chân bước vào trong.
Bật công tắc đèn, cả căn phòng bừng sáng, nhưng trên khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Mộ Diễn không hề có một biểu cảm vui vẻ nào, tắm một lát, Thẩm Mộ Diễn bước đến trước tủ quần áo, chuẩn bị lấy một bộ quần áo để thay, cửa tủ vừa mở, anh chợt đứng sững lại.
Trong tủ quần áo trước mặt, quần áo của anh được treo gọn gàng ngăn nắp, điều này xem ra hình như chẳng có vấn đề gì, nhưng Thẩm Mộ Diễn lại sững sờ.
Sau khi kết hôn và chuyển đến đây sống, người phụ nữ ấy cười nói vui vẻ với anh rằng: " Thẩm Mộ Diễn, quần áo của chúng mình đều treo cùng nhau nhé. Quần áo của anh và của em, anh và em chúng mình mãi mãi ở bên nhau nhé."
Lúc đó anh chỉ lạnh lùng cười, nhìn cô chạy tới chạy lui, mặc kệ cô cứ sống trong giấc mơ huyễn hoặc tự mình vẽ nên, cứ lần lượt đem quần áo của cô và anh treo cùng với nhau trong tủ.
Anh nghĩ thầm: Sao cũng được, mặc sức cho cô tự bày trò, làm như vậy có thay đổi được sự thật cô đã ép buộc anh ở bên cô không?
Một người ngạo mạn thanh cao như Thẩm Mộ Diễn, cả đời này chưa từng bị ai uy hiếp ngoài một mình Đường Tiểu Nhiễm. Càng huống hồ, Hạ An vừa mất, anh cũng chưa từng động lòng với ai.
Cảm giác của bảy năm trước chợt quay lại, Thẩm Mộ Diễn nhìn vào khoảng không trống rỗng trước mặt, chỉ còn lại quần áo của mình, đột nhiên anh giơ tay, thật nhanh mở hết tất cả các cánh của chiếc tủ, ở bên trong, những gì thuộc về người phụ nữ ấy đều đã biến mất sạch, chỉ còn lại mỗi quần áo của anh.
Người đàn ông dường như nhớ ra điều gì đó, lập tức đi nhanh đến bàn trang điểm, trên bàn trang điểm không còn thấy bóng dáng những bình, hộp của người phụ nữ ấy đâu nữa. Anh quay người, lại đi thật nhanh xuống dưới lầu.
Anh đi có chút vội vã, vừa xuống dưới lầu liền đi tìm một lượt khắp những nơi có thể tìm, nhà bếp, phòng vệ sinh, phòng khách, phòng ăn, thậm chí cả phòng tạp vụ, anh đảo khắp một lượt rồi bần thần đứng lại.
Anh đứng sững, nhìn quanh căn phòng trống rỗng, không còn bất kì dấu vết nào về người phụ nữ đã từng sống tại đây, anh thẫn thờ, khuôn mặt hết sức hoang mang, rồi đột nhiên nắm chặt lấy nắm tay, cắn răng hét lớn: "Đường Tiểu Nhiễm, cô thật độc ác!" cô âm thầm rời đi, một chút dấu vết cũng không còn.
Trong lòng bỗng trở nên buồn bã, Thẩm Mộ Diễn ấn ấn thái dương, tự giễu chính mình: Hôm nay quả thực đã uống quá nhiều rồi.
Dứt lời liền gọi điện thoại cho Hứa Thiệu: "Đặt giúp tôi lịch kiểm tra tổng quát vào ngày mai."
"Hả? Đột ngột như vậy sao?" Hứa Thiệu ngờ vực hỏi lại: "Thẩm Mộ Diễn, anh cảm thấy chỗ nào không khỏe?"
"Đêm nay uống quá nhiều rồi, tuổi tác cũng cao rồi, trong lòng tự dưng có chút phiền muộn."
Hứa Thiệu không hiểu nổi anh, "Ừ" một tiếng, đáp: "được, sáng sớm ngày mai tôi sẽ đặt giúp anh, buổi chiều có cần tôi đi cùng anh không?"
"Cũng được."