Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9
339
Thành phố Minh Châu
Khoảng thời gian này, Thẩm Mộ Diễn như được tận hưởng những ngày tháng thoải mái nhất có thể.
Quả nhiên là không còn kẻ đáng ghét đó, tâm trạng lúc nào cũng vui vẻ.
Niềm vui ấy, cả công ty trên dưới đều có thể cảm nhận được.
Hứa Thiệu mở lời trước: "Không có Đường Tiểu Nhiễm, Thẩm Mộ Diễn xem ra thoải mái hơn hẳn."
Thẩm Mộ Diễn tay kẹp điếu thuốc, hít một hơi rồi "phà..." ra một tiếng, phả khói vào không trung, đôi mắt mơ màng nhìn Hứa Thiệu: "Một chút ấy anh ở cạnh tôi cũng nhiều năm như vậy, không phải đã sớm biết rồi sao?" anh cười Hứa Thiệu đã biết mà còn cố ý hỏi.
Tiện tay đưa cho anh ta một điếu thuốc, Hứa Thiệu cũng chẳng ngần ngại nhận lấy, anh chưa vội châm lửa, điếu thuốc ấy vẫn còn được vân vê trong lòng bàn tay, rồi anh ta bất thình lình quay về phía người bên cạnh: "Thế không còn Thẩm Mộ Diễn, Đường Tiểu Nhiễm sẽ thế nào đây?"
Không có Đường Tiểu Nhiễm, Thẩm Mộ Diễn vui vẻ thoải mái.
Nhưng, không có Thẩm Mộ Diễn, Đường Tiểu Nhiễm sẽ ra sao?
Đôi mắt Thẩm Mộ Diễn lộ vẻ hời hợt không để tâm: "À, cô ta sao?" rồi lạnh nhạt thốt ra một câu: " Người phụ nữ ấy, ai mà biết được chứ."
"Nhưng tôi lại biết, Đường Tiểu Nhiễm đã một thời gian không xuất hiện ở Đường thị nữa, hiện tại quán xuyến công việc chủ yếu là Tô Mật." Hứa Thiệu vẫn vân vê điếu thuốc trong tay: "Thẩm Thị là do cha mẹ đã qua đời của Đường Tiểu Nhiễm giao lại cho cô ấy, lúc đầu khi cô vừa tiếp quản Đường Thị, trong ngoài Đường Gia đều hết sức rối loạn, khó khăn như vậy nhưng cô ấy đều kiên trì giàn xếp ổn thỏa, đủ thấy Đường Thị quan trọng thế nào với cô ấy.
Anh lần này thì tốt rồi, tôi thấy Đường Tiểu Nhiễm lần này thật sự chịu tổn thương không hề ít, nếu không thì chẳng có lí do gì Đường Tiểu Nhiễm bỏ lại tâm huyết cả đời của cha mẹ cô mà không ngó ngàng đến, mất tích đến nay cũng hơn nửa tháng rồi."
Ngón tay thon dài của người đàn ông kẹp điếu thuốc, bần thần ngây người ra một lúc rồi lập tức lấy lại sự tự nhiên, điếu thuốc trên tay bị vùi tắt hẳn trong gạt tàn, "Hứa Thiệu, anh có phần quá bận tâm đến cô ta rồi đấy. Đường Tiểu Nhiễm cô ta là kiểu người thế nào, anh còn không rõ sao?
Hôn nhân giữa tôi và cô ta, từ đâu mà có.
Cuộc hôn nhân suốt bảy năm này, thực chất là như thế nào, trong lòng cô ta khắc rõ, anh cũng nhìn ra được phần nào.
Hứa Thiệu, có lúc đến tôi cũng không thể không khâm phục người phụ nữ này, cuộc hôn nhân như thế mà cô ta vẫn duy trì đến tận bảy năm.
Tôi đã quyết định phó mặc cả cuộc đời này cho cô ta, nào ngờ cô ta lại đột nhiên đề cập với tôi chuyện ly hôn.
Hứa Thiệu, anh hoàn toàn không cần phải đau lòng thay cô ta, cô ta sẽ ra sao ư?
Anh lo lắng cho cô ta, nói không chừng cô ta lại đang ở nơi nào đấy ngắm cảnh, thư giãn, ngày nào Đường Thị còn, Đường Tiểu Nhiễm sẽ không dễ dàng buông xuôi, người phụ nữ ấy không hề mềm yếu như thế."
Hứa Thiệu "à" lên một tiếng, đưa điếu thuốc lên miệng ngậm: " Cũng phải, nếu ngẫu nhiên tìm một người trong chúng ta mà hỏi , ai mà cho rằng Đường Tiểu Nhiễm của Đường gia là một kẻ yêu đuối?
Nhiều năm trôi qua, có lẽ tim cô ấy đã chết rồi, ly hôn xong đi đâu đó nghỉ ngơi, thay đổi tâm trạng cũng không hẳn là không thể."
Hứa Thiệu lại liếc nhìn Thẩm Mộ Diễn một cái: "Thực ra, Mộ Diễn, anh đừng trách tôi lắm mồm. Hạ An đã mất được tám năm rồi, nếu anh không chấp nhận Đường Tiểu Nhiễm, thì cũng nên thử tìm cảm giác mới."
"Hứa Thiệu, anh chuyển nghề làm mục sư rồi à?" người đàn ông nhếch môi: "chuyên khuyên răn dạy bảo những kẻ lầm đường lạc lối sao?"
"Thật sự mà nói, tôi lại thấy Đường Tiểu Nhiễm hợp vs anh hơn là Hạ An. Nếu bảy năm trước không phải vì Hạ An vừa mất chưa bao lâu, Đường Tiểu Nhiễm lại dùng tính mạng của Tâm Nhiên để uy hiếp anh, ép anh cưới cô ấy, thì có lẽ, Thẩm Mộ Diễn, anh cũng ít nhiều sẽ dịu dàng với cô ấy hơn?"
"Đủ rồi." Thẩm Mộ Diễn đã không còn đủ kiên nhẫn.
Hứa Thiệu cũng không dám tiếp tục, hai người lại đổi đề tài, chuyển qua bàn luận về thị trường chứng khoán.
Chuyện của Đường Tiểu Nhiễm, cũng đành gạt sang một bên.
Thành phố Minh Châu
Khoảng thời gian này, Thẩm Mộ Diễn như được tận hưởng những ngày tháng thoải mái nhất có thể.
Quả nhiên là không còn kẻ đáng ghét đó, tâm trạng lúc nào cũng vui vẻ.
Niềm vui ấy, cả công ty trên dưới đều có thể cảm nhận được.
Hứa Thiệu mở lời trước: "Không có Đường Tiểu Nhiễm, Thẩm Mộ Diễn xem ra thoải mái hơn hẳn."
Thẩm Mộ Diễn tay kẹp điếu thuốc, hít một hơi rồi "phà..." ra một tiếng, phả khói vào không trung, đôi mắt mơ màng nhìn Hứa Thiệu: "Một chút ấy anh ở cạnh tôi cũng nhiều năm như vậy, không phải đã sớm biết rồi sao?" anh cười Hứa Thiệu đã biết mà còn cố ý hỏi.
Tiện tay đưa cho anh ta một điếu thuốc, Hứa Thiệu cũng chẳng ngần ngại nhận lấy, anh chưa vội châm lửa, điếu thuốc ấy vẫn còn được vân vê trong lòng bàn tay, rồi anh ta bất thình lình quay về phía người bên cạnh: "Thế không còn Thẩm Mộ Diễn, Đường Tiểu Nhiễm sẽ thế nào đây?"
Không có Đường Tiểu Nhiễm, Thẩm Mộ Diễn vui vẻ thoải mái.
Nhưng, không có Thẩm Mộ Diễn, Đường Tiểu Nhiễm sẽ ra sao?
Đôi mắt Thẩm Mộ Diễn lộ vẻ hời hợt không để tâm: "À, cô ta sao?" rồi lạnh nhạt thốt ra một câu: " Người phụ nữ ấy, ai mà biết được chứ."
"Nhưng tôi lại biết, Đường Tiểu Nhiễm đã một thời gian không xuất hiện ở Đường thị nữa, hiện tại quán xuyến công việc chủ yếu là Tô Mật." Hứa Thiệu vẫn vân vê điếu thuốc trong tay: "Thẩm Thị là do cha mẹ đã qua đời của Đường Tiểu Nhiễm giao lại cho cô ấy, lúc đầu khi cô vừa tiếp quản Đường Thị, trong ngoài Đường Gia đều hết sức rối loạn, khó khăn như vậy nhưng cô ấy đều kiên trì giàn xếp ổn thỏa, đủ thấy Đường Thị quan trọng thế nào với cô ấy.
Anh lần này thì tốt rồi, tôi thấy Đường Tiểu Nhiễm lần này thật sự chịu tổn thương không hề ít, nếu không thì chẳng có lí do gì Đường Tiểu Nhiễm bỏ lại tâm huyết cả đời của cha mẹ cô mà không ngó ngàng đến, mất tích đến nay cũng hơn nửa tháng rồi."
Ngón tay thon dài của người đàn ông kẹp điếu thuốc, bần thần ngây người ra một lúc rồi lập tức lấy lại sự tự nhiên, điếu thuốc trên tay bị vùi tắt hẳn trong gạt tàn, "Hứa Thiệu, anh có phần quá bận tâm đến cô ta rồi đấy. Đường Tiểu Nhiễm cô ta là kiểu người thế nào, anh còn không rõ sao?
Hôn nhân giữa tôi và cô ta, từ đâu mà có.
Cuộc hôn nhân suốt bảy năm này, thực chất là như thế nào, trong lòng cô ta khắc rõ, anh cũng nhìn ra được phần nào.
Hứa Thiệu, có lúc đến tôi cũng không thể không khâm phục người phụ nữ này, cuộc hôn nhân như thế mà cô ta vẫn duy trì đến tận bảy năm.
Tôi đã quyết định phó mặc cả cuộc đời này cho cô ta, nào ngờ cô ta lại đột nhiên đề cập với tôi chuyện ly hôn.
Hứa Thiệu, anh hoàn toàn không cần phải đau lòng thay cô ta, cô ta sẽ ra sao ư?
Anh lo lắng cho cô ta, nói không chừng cô ta lại đang ở nơi nào đấy ngắm cảnh, thư giãn, ngày nào Đường Thị còn, Đường Tiểu Nhiễm sẽ không dễ dàng buông xuôi, người phụ nữ ấy không hề mềm yếu như thế."
Hứa Thiệu "à" lên một tiếng, đưa điếu thuốc lên miệng ngậm: " Cũng phải, nếu ngẫu nhiên tìm một người trong chúng ta mà hỏi , ai mà cho rằng Đường Tiểu Nhiễm của Đường gia là một kẻ yêu đuối?
Nhiều năm trôi qua, có lẽ tim cô ấy đã chết rồi, ly hôn xong đi đâu đó nghỉ ngơi, thay đổi tâm trạng cũng không hẳn là không thể."
Hứa Thiệu lại liếc nhìn Thẩm Mộ Diễn một cái: "Thực ra, Mộ Diễn, anh đừng trách tôi lắm mồm. Hạ An đã mất được tám năm rồi, nếu anh không chấp nhận Đường Tiểu Nhiễm, thì cũng nên thử tìm cảm giác mới."
"Hứa Thiệu, anh chuyển nghề làm mục sư rồi à?" người đàn ông nhếch môi: "chuyên khuyên răn dạy bảo những kẻ lầm đường lạc lối sao?"
"Thật sự mà nói, tôi lại thấy Đường Tiểu Nhiễm hợp vs anh hơn là Hạ An. Nếu bảy năm trước không phải vì Hạ An vừa mất chưa bao lâu, Đường Tiểu Nhiễm lại dùng tính mạng của Tâm Nhiên để uy hiếp anh, ép anh cưới cô ấy, thì có lẽ, Thẩm Mộ Diễn, anh cũng ít nhiều sẽ dịu dàng với cô ấy hơn?"
"Đủ rồi." Thẩm Mộ Diễn đã không còn đủ kiên nhẫn.
Hứa Thiệu cũng không dám tiếp tục, hai người lại đổi đề tài, chuyển qua bàn luận về thị trường chứng khoán.
Chuyện của Đường Tiểu Nhiễm, cũng đành gạt sang một bên.