Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4
314
Đổng Lam Yên bị những trận pháo nổ đinh tai nhức óc làm cho tỉnh dậy.
Cô ấy cố gắng một hồi lâu, chống mí mắt lên, mới phát hiện ra mình đang nằm ở nhà củi.
Theo như lời Bà Du nói, cô ấy lại bị hôn mê gần mười ngày trời.
Là nhờ có Triệu sĩ quan nhân lúc Lục Quang Thành rời khỏi phủ, đã lén lén đi tìm bác sĩ người Tây về chữa trị cho cô ấy, cô ấy mới giữ lại được sinh mạng.
Tuy rằng cô ấy đã được sống lại, nhưng sự đối đãi đã không còn như trước. Lục Quang Thành đã sắp đặt cho cô ấy sống ở nhà củi, và cho cô ấy sau này cùng làm việc với những người hầu cấp thấp nhất trong phủ…
“Ngũ gia… có đến… thăm qua tôi không?”
Đổng Lam Yên đến cuối cùng vẫn không cam tâm, mà hỏi nhỏ một câu.
Đôi chân mày bà Du liền chau lại, cay đắng than vãn, “Cô nương, nghe bà Du này khuyên một câu đi, trong lòng Ngũ gia, đã không còn để tâm đến cô nữa, thì cô đừng có mà chuốc khổ vào thân nữa. Con người sống trên đời này, không có gì quan trọng bằng phải sống cho thật tốt, cô hiểu chưa?”
Trái tim của Đổng Lam Yên như bị đâm vào một nhát thật sâu vậy…
Cô ấy nhìn bà Du và mỉm cười.
“Dạ, cháu sẽ nghe lời bà Du. Cháu sẽ sống thật tốt ạ”
Đôi mắt bà Du đỏ ửng lên giúp cô ấy vuốt lại mái tóc, và trong lòng không ngừng than thở.
Dưới sự giúp đỡ của bà Du, Đổng Lam Yên đã được chải bới lại mái tóc một cách đơn giản, ngay sau đó liền có người đến đưa cô ấy đi tiếp nhận công việc mới mà quen thuộc ấy.
Bước ra nhà củi, nhìn thấy xung quanh khuôn viên phủ Soái trang trí toàn màu đỏ của giấy dán chữ hỷ, ngửi được mùi khó chịu của mồi nổ, cô ấy mới biết rằng, thì ra, hôm nay đã là ngày sáu.
Hơn nữa, nghe nói, Lục Quang Thành và Bạch Nhã Hân, đã ở sân trước tiến hành xong nghi lễ bái thiên địa theo kiểu Trung Hoa, giờ đây đang đi đến lâu đài Serravi xa hoa nhất Thành Uyển, sau đó lại cử hành hôn lễ theo kiểu phương Tây, đọc lời thề hôn nhân…
Đổng Lam Yên ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xanh thẳm, liên tưởng đến cảnh người đàn ông ấy đang ôm và hôn cô dâu được phản chiếu lên bầu trời, trái tim đau đến nỗi không thể thở được.
Người đàn ông ấy, đã lấy đi hơn một nửa sinh mạng của mình…
Ý nghĩa để cô ấy sống tiếp, rốt cuộc là gì đây?
“Con người hầu hèn mọn kia, không lo làm việc mà ở đó đơ người ra đó làm gì? Đồ thối tha như cô không biết xấu hổ mà leo lên giường Ngũ gia, là tưởng mình là thiên kim tiểu thư thật à? Lần này bị Ngũ gia một chân đá ra ngoài, không lẽ vẫn còn hoang tưởng muốn Ngũ gia quay về với cô sao? Còn không lấy nước tiểu mình mà rọi vào mình mà nhìn xem! Mau lo làm việc đi, còn làm biếng nữa coi chừng tôi lóc thịt cô ra đó!”
Một mụ bà vung tay lên và cho cô ấy một bạt tay.
Đổng Lam Yên liền lấy tay che lại chỗ gò má đang đau ấy, không nói năng gì cả, chỉ biết cuối đầu xuống.
Lòng người là luôn thực tế như vậy.
Trước kia khi cô ấy có thể ra vào phòng của Lục Quang Thành, thì tất cả những người hầu trong phủ đều giành nhau lấy lòng cô ấy, nịnh bợ cô ấy, giờ đây… cô ấy chỉ còn có thể cười một cách cay đắng.
Vô tri vô giác mà tiếp tục công việc của mình, cô ấy làm việc nào sai việc nấy như một người không hồn vậy, công sức cả buổi chiều, phải chịu nhiều lần bị chửi mắng.
Khó khăn lắm mới chịu đựng được đến tối, cơ thể mệt lả người của cô ấy chỉ uống được một ngụm cháo liền quay về nhà củi nằm xuống, một mình trong một không gian vắng vẻ và lạnh lẻo ấy, cô ấy liếm lên vết thương của mình…
Cót két một tiếng, cánh cửa nhà củi đột nhiên bị mở ra .
“Mau đi thay lại bộ đồ sạch sẽ, và đi đến sân trước!” một người hầu giọng nói thô lỗ thét lên, “Phu nhân nghe nói cô đánh đàn rất hay, muốn cô lập tức đi đến sân trước đánh đàn góp vui cho Ngũ gia và phu nhân !”
Đổng Lam Yên gấp các ngón tay lại.
Đêm nay, không phải là đêm động phòng hoa trúc của họ sao?
Bắt cô ấy đánh đàn để chứng kiến chuyện vui của họ sao? Vậy thì thà giết chết cô ấy còn hơn…
“Tôi không được khỏe, phiền cô nói với phu nhân…”
Lời của cô ấy vẫn chưa nói xong, thì trên gương mặt cô ấy lập tức bị giáng ngay một bạt tai, “Phu nhân kêu cô đi đánh đàn là xem trọng cô rồi! đừng có mà nhiều lời!”
Đổng Lam Yên cứ như vậy mà bị hai nha đầu to khỏe kéo vào sân trước.
Chủ nhân căn phòng ngủ đứng trước cửa với vẻ mặt ấm áp như xuân, Bạch Nhã Hân nhìn cô ấy và cười một cách nham hiểm, sau đó tựa vào lòng của Lục Quang Thành, “Quang Thành, những người Tây họ thường chú trọng sự lãng mạn trong tình yêu, đêm nay chúng ta hãy học theo sự lãng mạn của họ, dưới sự góp vui của tiếng đàn, nhất định sẽ có một đêm tân hôn khó quên…anh nói có đúng không?”
Lục Quang Thành lướt nhìn qua Đổng Lam Yên đang ôm cây đàn quỳ trên đất ấy, ánh mắt có hơi rung động.
Gần mười ngày không gặp, cô ấy gầy gò hốc hác đến nỗi như da bọc xương vậy…
Nhưng đây không phải đều do cô ấy không biết tự trọng mà tự chuốc lấy sao? Tại sao anh ấy phải nảy sinh lòng thương hại!
“Đàn một đêm , không được ngừng.”
Mệnh lệnh lạnh lùng của anh ấy khiến cho đôi tay của Đổng Lam Yên run lẩy bẩy, và giai điệu vang lên với một âm tiết run rẩy…
Bạch Nhã Hân cười và ôm lấy cổ của Lục Quang Thành, và không thể chờ đợi được nữa mà hôn lên môi anh ấy…Lục Quang Thành rên nhẹ một tiếng, sau đó liền vòng eo và bế Bạch Nhã Hân lên, sãi bước tiến về phòng ngủ…
Sau một trận cười, những ánh đèn đã bị dập tắt đồng loạt.
Không biết đã qua được bao lâu rồi, bên trong chiếc giường điêu khắc mà Đổng Lam Yên đã ngủ qua không biết bao nhiêu đêm, bỗng nhiên lại phát ra tiếng Cót Két điên cuồng.
Âm thanh ngày càng mãnh liệt hơn, chiếc giường kia gần như sắp bị sụp đổ vậy…
“Ơ…A…”
Tiếp theo đó là tiếng thét khoa trương của Bạch Nhã Hân…
“Quang Thành…nhẹ một chút…A…đau quá…buông em ra…đừng…A…”
Đổng Lam Yên chỉ cảm thấy chóng mặt hoa mắt, những sợi dây đàn dưới các ngón tay, như lưỡi dao sắc bén vậy, tàn bạo mà cắt lên các ngón tay cô ấy, cắt lên trái tim cô ấy…
Một giai điệu vốn linh động du dương, giờ đây như chỉ nghe thấy âm thanh kêu khóc của sự bi thương.
“Bưng” một tiếng, sợi dây đàn đột nhiên bị đứt, Đổng Lam Yên nhìn vào ngón tay không ngừng chảy máu của mình, đồng thời nghe thấy âm thanh đang yêu điên cuồng ấy càng khiến cho cô ấy lòng đau như cắt, cái đầu đập thẳng xuống mặt cây đàn, hôn mê bất tỉnh…
Trong lúc mơ mơ hồ hồ, dường như có ai đó đã bế cô ấy lên.
Cô ấy nhanh chóng đã bị người đó đặt lên một nơi vừa ấm áp vừa mềm mại, ngay sau đó, một cơ thể khoẻ mạnh cường tráng, đè mạnh lên cô ấy…
Trong phút chốc quần áo đã bị lột ra, ý thức trở lại của cô ấy phát ra một tiếng kêu yếu ớt, nhưng một giây sau đó, đôi chân cô ấy đã bị một sức mạnh kéo mạnh ra, người đàn ông nóng bỏng như sắt đó ấy, trong phút chốc đã đâm xuyên vào cô ấy…
“Không!”
Đổng Lam Yên đau đến nỗi toàn thân co giật, cô ấy cố sức vùng vẫy.
Cô ấy không cam chịu bị làm nhục, dốc hết toàn bộ sức lực của mình, cắn mạnh vào bả vai của người đàn ông đó…
Chỉ nghe được tiếng đau khó chịu của người đàn ông đó, ngay sau đó một bạt tai tàn bạo liền giáng xuống cô ấy, Đổng Lam Yên lập tức ngất đi…
Đổng Lam Yên bị những trận pháo nổ đinh tai nhức óc làm cho tỉnh dậy.
Cô ấy cố gắng một hồi lâu, chống mí mắt lên, mới phát hiện ra mình đang nằm ở nhà củi.
Theo như lời Bà Du nói, cô ấy lại bị hôn mê gần mười ngày trời.
Là nhờ có Triệu sĩ quan nhân lúc Lục Quang Thành rời khỏi phủ, đã lén lén đi tìm bác sĩ người Tây về chữa trị cho cô ấy, cô ấy mới giữ lại được sinh mạng.
Tuy rằng cô ấy đã được sống lại, nhưng sự đối đãi đã không còn như trước. Lục Quang Thành đã sắp đặt cho cô ấy sống ở nhà củi, và cho cô ấy sau này cùng làm việc với những người hầu cấp thấp nhất trong phủ…
“Ngũ gia… có đến… thăm qua tôi không?”
Đổng Lam Yên đến cuối cùng vẫn không cam tâm, mà hỏi nhỏ một câu.
Đôi chân mày bà Du liền chau lại, cay đắng than vãn, “Cô nương, nghe bà Du này khuyên một câu đi, trong lòng Ngũ gia, đã không còn để tâm đến cô nữa, thì cô đừng có mà chuốc khổ vào thân nữa. Con người sống trên đời này, không có gì quan trọng bằng phải sống cho thật tốt, cô hiểu chưa?”
Trái tim của Đổng Lam Yên như bị đâm vào một nhát thật sâu vậy…
Cô ấy nhìn bà Du và mỉm cười.
“Dạ, cháu sẽ nghe lời bà Du. Cháu sẽ sống thật tốt ạ”
Đôi mắt bà Du đỏ ửng lên giúp cô ấy vuốt lại mái tóc, và trong lòng không ngừng than thở.
Dưới sự giúp đỡ của bà Du, Đổng Lam Yên đã được chải bới lại mái tóc một cách đơn giản, ngay sau đó liền có người đến đưa cô ấy đi tiếp nhận công việc mới mà quen thuộc ấy.
Bước ra nhà củi, nhìn thấy xung quanh khuôn viên phủ Soái trang trí toàn màu đỏ của giấy dán chữ hỷ, ngửi được mùi khó chịu của mồi nổ, cô ấy mới biết rằng, thì ra, hôm nay đã là ngày sáu.
Hơn nữa, nghe nói, Lục Quang Thành và Bạch Nhã Hân, đã ở sân trước tiến hành xong nghi lễ bái thiên địa theo kiểu Trung Hoa, giờ đây đang đi đến lâu đài Serravi xa hoa nhất Thành Uyển, sau đó lại cử hành hôn lễ theo kiểu phương Tây, đọc lời thề hôn nhân…
Đổng Lam Yên ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xanh thẳm, liên tưởng đến cảnh người đàn ông ấy đang ôm và hôn cô dâu được phản chiếu lên bầu trời, trái tim đau đến nỗi không thể thở được.
Người đàn ông ấy, đã lấy đi hơn một nửa sinh mạng của mình…
Ý nghĩa để cô ấy sống tiếp, rốt cuộc là gì đây?
“Con người hầu hèn mọn kia, không lo làm việc mà ở đó đơ người ra đó làm gì? Đồ thối tha như cô không biết xấu hổ mà leo lên giường Ngũ gia, là tưởng mình là thiên kim tiểu thư thật à? Lần này bị Ngũ gia một chân đá ra ngoài, không lẽ vẫn còn hoang tưởng muốn Ngũ gia quay về với cô sao? Còn không lấy nước tiểu mình mà rọi vào mình mà nhìn xem! Mau lo làm việc đi, còn làm biếng nữa coi chừng tôi lóc thịt cô ra đó!”
Một mụ bà vung tay lên và cho cô ấy một bạt tay.
Đổng Lam Yên liền lấy tay che lại chỗ gò má đang đau ấy, không nói năng gì cả, chỉ biết cuối đầu xuống.
Lòng người là luôn thực tế như vậy.
Trước kia khi cô ấy có thể ra vào phòng của Lục Quang Thành, thì tất cả những người hầu trong phủ đều giành nhau lấy lòng cô ấy, nịnh bợ cô ấy, giờ đây… cô ấy chỉ còn có thể cười một cách cay đắng.
Vô tri vô giác mà tiếp tục công việc của mình, cô ấy làm việc nào sai việc nấy như một người không hồn vậy, công sức cả buổi chiều, phải chịu nhiều lần bị chửi mắng.
Khó khăn lắm mới chịu đựng được đến tối, cơ thể mệt lả người của cô ấy chỉ uống được một ngụm cháo liền quay về nhà củi nằm xuống, một mình trong một không gian vắng vẻ và lạnh lẻo ấy, cô ấy liếm lên vết thương của mình…
Cót két một tiếng, cánh cửa nhà củi đột nhiên bị mở ra .
“Mau đi thay lại bộ đồ sạch sẽ, và đi đến sân trước!” một người hầu giọng nói thô lỗ thét lên, “Phu nhân nghe nói cô đánh đàn rất hay, muốn cô lập tức đi đến sân trước đánh đàn góp vui cho Ngũ gia và phu nhân !”
Đổng Lam Yên gấp các ngón tay lại.
Đêm nay, không phải là đêm động phòng hoa trúc của họ sao?
Bắt cô ấy đánh đàn để chứng kiến chuyện vui của họ sao? Vậy thì thà giết chết cô ấy còn hơn…
“Tôi không được khỏe, phiền cô nói với phu nhân…”
Lời của cô ấy vẫn chưa nói xong, thì trên gương mặt cô ấy lập tức bị giáng ngay một bạt tai, “Phu nhân kêu cô đi đánh đàn là xem trọng cô rồi! đừng có mà nhiều lời!”
Đổng Lam Yên cứ như vậy mà bị hai nha đầu to khỏe kéo vào sân trước.
Chủ nhân căn phòng ngủ đứng trước cửa với vẻ mặt ấm áp như xuân, Bạch Nhã Hân nhìn cô ấy và cười một cách nham hiểm, sau đó tựa vào lòng của Lục Quang Thành, “Quang Thành, những người Tây họ thường chú trọng sự lãng mạn trong tình yêu, đêm nay chúng ta hãy học theo sự lãng mạn của họ, dưới sự góp vui của tiếng đàn, nhất định sẽ có một đêm tân hôn khó quên…anh nói có đúng không?”
Lục Quang Thành lướt nhìn qua Đổng Lam Yên đang ôm cây đàn quỳ trên đất ấy, ánh mắt có hơi rung động.
Gần mười ngày không gặp, cô ấy gầy gò hốc hác đến nỗi như da bọc xương vậy…
Nhưng đây không phải đều do cô ấy không biết tự trọng mà tự chuốc lấy sao? Tại sao anh ấy phải nảy sinh lòng thương hại!
“Đàn một đêm , không được ngừng.”
Mệnh lệnh lạnh lùng của anh ấy khiến cho đôi tay của Đổng Lam Yên run lẩy bẩy, và giai điệu vang lên với một âm tiết run rẩy…
Bạch Nhã Hân cười và ôm lấy cổ của Lục Quang Thành, và không thể chờ đợi được nữa mà hôn lên môi anh ấy…Lục Quang Thành rên nhẹ một tiếng, sau đó liền vòng eo và bế Bạch Nhã Hân lên, sãi bước tiến về phòng ngủ…
Sau một trận cười, những ánh đèn đã bị dập tắt đồng loạt.
Không biết đã qua được bao lâu rồi, bên trong chiếc giường điêu khắc mà Đổng Lam Yên đã ngủ qua không biết bao nhiêu đêm, bỗng nhiên lại phát ra tiếng Cót Két điên cuồng.
Âm thanh ngày càng mãnh liệt hơn, chiếc giường kia gần như sắp bị sụp đổ vậy…
“Ơ…A…”
Tiếp theo đó là tiếng thét khoa trương của Bạch Nhã Hân…
“Quang Thành…nhẹ một chút…A…đau quá…buông em ra…đừng…A…”
Đổng Lam Yên chỉ cảm thấy chóng mặt hoa mắt, những sợi dây đàn dưới các ngón tay, như lưỡi dao sắc bén vậy, tàn bạo mà cắt lên các ngón tay cô ấy, cắt lên trái tim cô ấy…
Một giai điệu vốn linh động du dương, giờ đây như chỉ nghe thấy âm thanh kêu khóc của sự bi thương.
“Bưng” một tiếng, sợi dây đàn đột nhiên bị đứt, Đổng Lam Yên nhìn vào ngón tay không ngừng chảy máu của mình, đồng thời nghe thấy âm thanh đang yêu điên cuồng ấy càng khiến cho cô ấy lòng đau như cắt, cái đầu đập thẳng xuống mặt cây đàn, hôn mê bất tỉnh…
Trong lúc mơ mơ hồ hồ, dường như có ai đó đã bế cô ấy lên.
Cô ấy nhanh chóng đã bị người đó đặt lên một nơi vừa ấm áp vừa mềm mại, ngay sau đó, một cơ thể khoẻ mạnh cường tráng, đè mạnh lên cô ấy…
Trong phút chốc quần áo đã bị lột ra, ý thức trở lại của cô ấy phát ra một tiếng kêu yếu ớt, nhưng một giây sau đó, đôi chân cô ấy đã bị một sức mạnh kéo mạnh ra, người đàn ông nóng bỏng như sắt đó ấy, trong phút chốc đã đâm xuyên vào cô ấy…
“Không!”
Đổng Lam Yên đau đến nỗi toàn thân co giật, cô ấy cố sức vùng vẫy.
Cô ấy không cam chịu bị làm nhục, dốc hết toàn bộ sức lực của mình, cắn mạnh vào bả vai của người đàn ông đó…
Chỉ nghe được tiếng đau khó chịu của người đàn ông đó, ngay sau đó một bạt tai tàn bạo liền giáng xuống cô ấy, Đổng Lam Yên lập tức ngất đi…