Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37
3137
Mẹ ruột của Lục Quang Thành là vợ lẻ thứ ba của cha anh ấy.
Mẹ anh ấy là một người đẹp nhất nhì Thành Uyển, và cha anh ấy là một Đại Soái được mọi người kính trọng. Hai người họ kết duyên với nhau vào một lần gặp nhau ở hội hoa đăng, cha anh vừa gặp thì đã yêu phải mẹ anh, qua sáng sớm ngày hôm sau thì đến tận nhà xin cưới hỏi, có một nửa là dựa vào quyền lực và vật chất, mà cưới mẹ anh về nhà.
Trước khi sinh Lục Quang Thành, hai người vợ trước của cha anh chưa hề sinh cho ông ấy một đứa con nối dõi nào cả.
Mẹ Lục Quang Thành vì được cưng chiều, nên vào phủ chưa được bao lâu thì đã có thai, nhưng lại không biết vì sao, thai nhi luôn cứ bị chết trong bụng một cách quái lạ. Sau khi bà ấy liên tục mất đi bốn đứa con, sức khoẻ yếu ớt của bà ấy, lại có thêm Lục Quang Thành nhưng lần này bà ấy bị cha anh sắp xếp ở một căn nhà khác đồng thời phái thêm một lực lượng hùng hậu đến canh giữ, Lục Quang Thành mới có thể may mắn đến với thế giới này. Cha mẹ vô cùng cưng chiều Lục Quang Thành, và gọi anh ấy một cách thân mật là Tiểu Ngũ Tử. Những người khác trong phủ và những người khá thân thiết, đều gọi anh ấy là Ngũ gia.
Mặc dù được cha mẹ cưng chiều gấp bội, vốn nên là một Lục Quang Thành không lo không nghĩ, nhưng trong giai đoạn trưởng thành dần dần lại có rất nhiều tâm sự trong lòng, bởi vì, anh ấy phát hiện, mẹ mình không hề hạnh phúc.
Anh ấy nhìn ra mẹ thật sự rất là yêu cha, và bà ấy cũng là một trong những người vợ được cha cưng chiều và che chở nhất, nhưng Lục Quang Thành biết rất rõ, mẹ thật sự không hạnh phúc.
Tuy rằng bình thường những người vợ trước không dám có những cử chỉ không tôn kính anh ấy và mẹ mình, nhưng sau lưng lại không ngừng giở thủ đoạn và tung trò lừa bịp, khiến anh ấy không nề phiền phức, và cũng dần dần hiểu ra, tại sao mẹ rõ ràng rất yêu cha, rõ ràng là đang ở cạnh cha, nhưng lại không hạnh phúc đến như vậy.
Vì vậy thời niên thiếu của anh ấy đã lập ra lời thề, nếu như có một ngày anh ấy gặp được người con gái mà mình yêu thương, anh ấy tuyệt đối sẽ không giống cha mình và đa số những người đàn ông trên đời thế kia, mà khiến cô ấy rơi vào vòng xoáy giữa những người phụ nữ tranh sủng.
Lục Quang Thành anh ấy, bất luận sau này làm cái gì, bất luận là bần hàn hay phú quý, anh ấy cũng thề rằng, cả đời chỉ cưới một người, cả đời chỉ yêu một người.
Và người phụ nữ mà anh ấy yêu, hoặc nói một cách chính xác hơn, người con gái, vào năm 16 tuổi của anh ấy, lúc cha anh đã hao tổn tâm tư mời người thầy nổi tiếng du học nước ngoài trở về và dẫn vào phủ Đại Soái, trong phút chốc đã xông vào trái tim anh ấy.
Người con gái ấy, có một cái tên nghe rất hay, Lam Yên.
Một cô gái tuổi tác còn nhỏ mà cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông, hơn nữa lại kinh thư đầy mình, biện luận với một cô gái thua mình 6 tuổi, cũng chẳng hề thua kém gì.
Cô ấy rất xinh đẹp, lúc cười lên, đôi mắt đen óng ánh ấy cong lên như một ánh trăng lưỡi liềm, hai bên khóe môi lại có hai lúm đồng tiền nhỏ nhắn, khiến anh ấy mỗi lần đều đẫn đờ vài giây, ngơ ngác mà nhìn cô ấy cười.
Cô ấy rất hiền lành, hơn nữa lại tràn đầy chính nghĩa.
Cô ấy có tất cả phẩm chất dịu dàng của một người phụ nữ truyền thống cần phải có, vừa có tính phóng khoáng ung dung của một phụ nữ thời đại mới.
Anh ấy biết rằng, cả đời này của anh ấy, không thể không có cô ấy.
Anh ấy kiên nhẫn chờ đợi cô ấy trưởng thành, chờ anh ấy danh chính ngôn thuận mà cưới cô ấy về, hai vợ chồng tôn trọng lẫn nhau, và yêu thương nhau suốt đời.
Nào ngờ ông trời lại có bất trắc.
Cha cô ấy chỉ làm được 4 năm thầy giáo của anh ấy, thì đột nhiên gặp phải bất trắc.
Trong một đêm cô ấy đã trở thành cô nhi mất đi cha mẹ.
Anh ấy ôm chặt lấy cô ấy đang khóc nức nở vào lòng, và trịnh trọng hứa rằng, “anh nhất định sẽ chắm sóc em cả đời được chu toàn.”
Nhưng anh ấy tùy tiện dẫn cô ấy về phủ Soái là không đúng với phép tắc, anh ấy nhất định phải có được sự đồng ý của cha mẹ, để tránh khiến cho cha mẹ bất mãn trong lòng, mà sau này lạnh nhạt cô ấy khiến cô ấy cảm thấy bị tủi thân, suy cho cùng với thân phận và địa vị của cha anh, vợ anh ấy nhất định phải là một cô gái của gia đình giàu có môn đăng hộ đối với anh ấy, hơn nữa, cô ấy nhỏ hơn anh ấy đến 6 tuổi, trong mắt cha mẹ anh ấy vẫn là một đứa trẻ con.
Anh ấy dặn đi dặn lại cô ấy phải ở trong nhà đợi anh ấy, chưa đến một tiếng đồng hồ anh ấy sẽ quay về đón cô ấy, anh ấy còn đặc biệt để lại hai người hầu để chăm sóc cho cô ấy, và sau đó vội vã chạy đi.
Nào ngờ khi anh ấy về đến nhà vừa đưa ra yêu cầu này, thì ngay lập tức bị cha răn dạy và mắng quở.
Anh ấy là đứa con trai duy nhất của cha anh, ông ấy muốn anh ấy nhanh chóng thừa kế đại nghiệp, mà muốn thừa kế đại nghiệp, thì nhất định phải thành gia lập thất, mới có thể khiến cho các thuộc hạ phục tùng. Anh ấy đã 20 tuổi, cũng đã đến tuổi phải lấy vợ , ông ấy hy vọng anh ấy có thể lấy vợ sinh con ngay năm đó, đi trên con đường mà ông ấy sắp đặt sẵn, mà tiếp tục tiến về phía trước.
Và Đổng Lam Yên lúc đó chỉ mới có 14 tuổi, mặc dù phụ nữ ở thời đại ấy đều lấy chồng sớm sinh con sớm, nhưng đã bị ảnh hưởng bởi sự xung kích của thời đại mới, cha anh hoàn toàn không cho rằng một cô gái 14 tuổi này có thể gánh nổi danh hiệu Thiếu Soái phu nhân.
Anh ấy và cha đã xảy ra sự tranh chấp quyết liệt, nên đã bị cha anh trong một lúc nóng giận mà giam cầm lại.
Trong lòng anh ấy nôn nóng như bị lửa đốt, và sau khi hao tổn hết tâm tư để thoát ra ngoài, thì trong căn nhà ấy chẳng thấy hình bóng cô ấy đâu cả! ngay cả hai người hầu cũng biến mất bặt vô âm tín!
Những ngày sau đó anh ấy như một kẻ ăn chơi vô học vậy, không làm gì cả, chỉ dẫn theo người đi qua những con đường lớn những con hẻm nhỏ của cả Thành Uyển, như một thằng điên vậy mà đi tìm cô ấy khắp nơi.
Cho đến khi cha anh trong lúc nổi điên lên rút súng ra bắn vào ngón chân anh ấy, và sau đó vì vết thương bị nhiễm trùng khiến anh cả ngày không thể rời khỏi giường bệnh, nên anh mới đành chịu từ bỏ.
Đó là những ngày tháng sống mà chẳng còn gì để luyến tiếc, mà anh ấy không dám nhớ lại.
Ngay lúc tình hình vết thương anh ấy có chuyển biến tốt, miễn cưỡng có thể phục hồi huấn luyện cưỡi ngựa, bắn cung, bắn súng bình thường, thì đột nhiên anh ấy nhận được thư từ cô ấy, trong thư còn kèm theo một tấm ảnh cô ấy đang dựa vào lòng của một người đàn ông khác.
Anh ấy biết người đàn ông đó, là người đã quen biết từ nhỏ với cô ấy, sau này cũng theo gia đình cô ấy mà đi đến Thành Uyển, và còn lớn hơn anh ấy 2 tuổi, Phủng Nguyên.
Anh ấy không thể kiềm chế cơn phẫn nộ của mình, như một người điên vậy mà đem hết những thứ có thể đập vỡ ở trong nhà đều đập vỡ hết…
Suốt ba ngày ba đêm, anh ấy nằm trên giường, không hề chạm đến một giọt nước, không hề ăn đến một hạt cơm.
Là mẹ anh đã khóc nức nở cầu xin anh ấy, cho dù không nghĩ cho người khác, thì cũng phải nghĩ cho người mẹ đã sinh mình ra và nuôi nấng mình, anh ấy cũng không nên suy sụp tinh thần như vậy.
Lúc ấy, sức khỏe của mẹ anh đã vô cùng suy yếu, không hề khoa trương mà nói, một ngày không uống thuốc, e rằng qua ngày sau sẽ phải đi…
Cuối cùng, anh ấy cũng phải phấn chấn lên.
Tiếp tục luyện tập hết những thứ mà anh ấy cần phải luyện tập, để trở thành một quân nhân đạt yêu cầu và người kế thừa cho sự nghiệp của cha, mà cả ngày bận rộn, và chỉ có bận rộn đến không kịp thở như vậy, mới có thể khiến cho anh ấy quên đi nỗi đau trong đáy lòng.
Đổng Lam Yên, ba từ này, đã trở thành một vết sẹo trong trái tim anh ấy.
Không được nhớ đến, không được đụng đến, nếu không sẽ bị máu bắn tung tóe…
Trong 4 năm ấy, anh ấy đã miệt mài luyện tập trở thành người đàn ông sắt thép, nhưng sau đó lại lần lượt mất đi mẹ và cha.
Không biết có phải ông trời đã thương xót cho anh ấy vì đã không còn người thân nào, mà vào một đêm mưa gió khi anh ấy đang trên đường về phủ, một hình bóng ốm yếu quen thuộc nhưng lại khiến anh ấy như bị nghẹt thở đột nhiên đụng vào xe anh ấy.
Anh ấy cố dồn nén sự hoảng loạn trong lòng, bước xuống xe kiểm tra.
Không ngờ lại là cô ấy.
Đổng Lam Yên.
Trong sự kinh ngạc vui mừng xen lẫn với sự hoảng sợ, anh ấy vội vàng bế cô ấy lên đi bệnh viện.
Trong giây phút đó, anh ấy trịnh trọng quyết định, nếu như cô ấy bị Phùng Nguyên vứt bỏ, anh ấy sẽ không những không chê cô ấy, mà còn cho cô ấy danh phận Thiếu Soái phu nhân vinh quang không ai bằng, cùng với sự trung thành và bảo vệ cả đời của anh ấy.
Nào ngờ sau khi cô ấy tỉnh dậy câu đầu tiên lại là, muốn anh ấy đi cứu Phùng Nguyên…
Phùng Nguyên vì trên đường gặp chuyện bất bình nên đã đắc tội với một đám lưu manh ở Thành Uyển, và sau đó bị họ đánh gần chết. Trong thời đại đang thiếu thốn thuốc, chứng viêm của anh ấy vẫn cứ không khỏi, cứ thế này sẽ nhanh chóng bị mất mang.
Trong khoảnh khắc đó, anh ấy không biết cô ấy có nghe được, tiếng trái tim vụn vỡ của anh ấy không.
Anh ấy lập tức cười lên một cách lạnh lùng và yêu cầu cô ấy dùng cơ thể của mình để đổi lại sự cứu giúp của anh ấy, anh ấy nghĩ rằng cô ấy là một phụ nữa kiên trinh bất khuất, nhất định sẽ dùng lời lẽ chính nghĩa mà từ chối mình, nào ngờ, cô ấy lại gật đầu mà không một chút do dự nào…
Thế là đêm hôm đó, dưới sự thúc đẩy của những tâm trạng thất vọng, căm phẫn và tổn thương dồn lại, anh ấy đã chiếm đoạt cơ thể cô ấy một cách vô cùng tàn nhẫn.
Đó là lần đầu tiên của anh ấy, anh ấy không biết rằng cơ thể của phụ nữ lại có thể đem đến cho anh ấy sự khoái cảm cực độ đến như vậy.
Nhưng chính vì nhận thức được sự khoái cảm đó, nên anh ấy lại càng ghen ghét Phùng Nguyên hơn vì đã từng hưởng thụ sự tốt đẹp của cô ấy…
Điều buồn cười là, anh ấy biết rõ rằng cơ thể cô ấy sớm đã không còn trong sạch, nhưng anh ấy lại đi tìm kiếm vết máu trên tấm ra giường…anh ấy làm sao mà tìm ra được? Sau đó anh ấy nghênh ngang bỏ đi, tức giận mà chửi mắng chính mình, thằng điên hèn mạt, không còn thuốc chữa!
4 năm sau đó, anh ấy vừa yêu vừa hận mà giam cầm cô ấy trong phủ Soái, lời nói với cô ấy lại không nhiều, chỉ khi hứng lên anh ấy mới đòi cơ thể cô ấy một cách điên cuồng, không hề màng đến cảm xúc của cô ấy. Thậm chí khi cô ấy khóc lên la đau, anh ấy lại còn châm biếm cô ấy, chẳng lẽ Phùng Nguyên làm cô không đau sao? Mỗi lần cô ấy đều lắc đầu nhìn anh ấy với nước mắt đầm đìa, nhưng anh ấy lại không thèm quan tâm đến.
Và điều đã khiến cho anh ấy mất đi lý trí, chính là ngày anh ấy trở về sau khi rời khỏi phủ Soái được hơn một tháng, trong phủ có người báo lại cho anh ấy, rằng cô ấy đã có nhiều đêm không về ngủ, anh ấy liền phóng vào phòng cô ấy, suýt chút nữa là bắn chết cô ấy, nhưng lại bị nụ cười dịu dạng và sự hỏi han ân cần của cô ấy, mà làm mất đi chính mình, và làm cô ấy gần như cả đêm.
Và ngày hôm sau, khi anh ấy đang khuyên nhủ chính mình, chỉ cần cảnh cáo cô ấy đừng phản bội anh, thì anh ấy có thể tha thứ cho cô ấy lần này, nhưng tuyệt đối không có lần sau, thì bác sĩ Từ lại nói với anh ấy, cô ấy đã có thai, và thai nhi chưa được một tháng…
Lần này anh ấy thật sự điên lên rồi…
Anh ấy một mặt giả vờ cưng chiều Bạch Nhã Hân để kích động cô ấy, một mặt tàn nhẫn mà giết chết đứa con đó.
Mặc dù khi nhìn thấy ánh mắt bi thương tuyệt vọng của cô ấy, anh ấy cũng có một khoảnh khắc nào đó không nỡ…dù sao thì cũng là người phụ nữ duy nhất mà anh ấy yêu thương nhất…
Nhưng người cao quý như anh ấy, làm sao có thể giữ lại nghiệt chủng của kẻ khác?
Hơn nữa bác sĩ Từ đã biết hết sự việc này, nếu như anh ấy mềm lòng, nhất định sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ.
Lục Quang Thành, anh ấy, tuyệt đối không thể nhịn!
Anh ấy tưởng rằng chỉ là làm mất đi một đứa con, sẽ không có gì nguy hiểm đến tính mạng, nào ngờ Đổng Lam Yên lại hôn mê bất tỉnh. Bác sĩ Từ cũng đành chịu bó tay, trong lòng anh ấy nôn nóng như bị lửa thêu, liền phái Triệu Đình đi tìm bác sĩ người Tây về chữa trị cho cô ấy. Bác sĩ người Tây nói, bản thân cô ấy vốn không còn ý thức muốn sống, cho dù cho thuốc tốt đến cỡ nào cũng không thể cứu nổi cô ấy.
Trong lòng anh ấy hoảng hốt như sắp phải chết đi vậy, thậm chí bắt đầu cảm thấy hối hận, mà ở bên cạnh giường cô ấy thốt ra một câu, “Cái chết của cha mẹ cô, vốn không phải là tai nạn, nếu như không muốn báo thù, thì cứ việc mà chết.”
Sau đó Phùng Nguyên lén lút đến phủ thăm cô ấy, còn đem điểm tâm quê nhà đến cho cô ấy.
Và cô ấy lại tỉnh dậy vào ngay hôm đó.
Sau khi anh ấy biết được, lập tức quên đi sự lo lắng không ngớt cho sự nguy hiểm của cô ấy, mà nổi giận lôi đình…
Sau đó, anh ấy một mặt trả thù giày vò cô ấy, một mặt chuẩn bị hôn lễ với Bạch Nhã Hân.
Thực ra anh ấy cưới người phụ nữ này, chỉ vì kế hoạch để đối phó với người Nhật và muốn trả thù cho cha mẹ Đổng Lam Yên. Anh ấy đối với người phụ nữ này đừng nói là yêu, ngay cả nhìn anh ấy cũng cảm thấy buồn nôn. Anh ấy ghét nhất là loại tiểu thư toàn thân sặc mùi tiền, trong bụng đầy cỏ hoang mà hóng hách, ngang ngược tàn ác!
Mỗi khi anh ấy đóng kịch giả vờ cưng chiều Bạch Nhã Hân đều làm cho vẻ mặt Đổng Lam Yên trở nên u ám thất vọng, trong lòng anh ấy lại có loại cảm giác dễ chịu đến biến thái, nhưng tiếp đó lại càng trở nên khó chịu.
Anh ấy nói không ra rốt cuộc mình đã bị gì, anh ấy cảm thấy mình có lẽ đã bị người phụ nữ Đổng Lam Yên độc ác này ép đến điên lên…
Nhưng cho dù điên cuồng đến cỡ nào, trước giờ anh ấy cũng không thay đổi nguyên tắc và giới hạn của mình.
Cuộc làm tình dữ dội vào đêm tân hôn ấy, nam chính vốn chẳng phải là anh ấy, mà chính là Triệu Đình, người có mối thù với Bạch gia và Bạch Nhã Hân vì đã giết chết chị mình.
Nhưng khi anh ấy đứng ở một góc nghe thấy những tiếng động điên cuồng của Triệu Đình và Bạch Nhã Hân, cả người anh bừng nóng như đang bị lửa đốt vậy…anh ấy không chịu nỗi nữa mà đi ra ngoài bế Đổng Lam Yên đang hôn mê đi, giống như trước kia vậy điên cuồng mà làm cô ấy, nào ngờ người phụ nữ này lại không biết trời cao đất dày mà cắn thật mạnh vào anh ấy… trong một lúc nóng giận đã đánh cô ấy ngất xỉu, nhưng vài ngày sau đó, nhìn thấy vết răng trên vai vẫn chưa tan đi, anh ấy vừa cảm thấy tức giận, vừa cảm thấy tức cười.
Ngày tháng cứ thế mà tiếp tục trôi đi.
Trên danh nghĩa Bạch Nhã Hân là một Thiếu Soái phu nhân được cưng chiều, nhưng mỗi một đêm tàn nhẫn hung bạo với cô ta, đều là Triệu Đình.
Sĩ quan của anh ấy có thể trả thù trút giận, còn anh ấy có thể thoát khỏi người đàn bà đáng ghét ấy, cả hai người đều đạt được mục đích của mình.
Anh ấy lo bận về việc bố trí kế hoạch của mình, mà có một thời gian không chú ý đến Đổng Lam Yên. Và còn sắp xếp cô ấy ở nhà củi, thực ra là muốn khiến cho Bạch Nhã Hân nghĩ rằng anh ấy không còn yêu cô ấy nữa, mà đừng đến gây rối cho cô ấy.
Đột nhiên hôm đó anh ấy nghe được tin cô ấy và Phùng Nguyên cùng nhau bỏ chạy, anh ấy vội vàng chạy về, và ngay khi nhìn thấy hành động mờ ám của hai người trên xe, máu điên dâng trào, suýt chút đã rút súng bắn chết hai người họ.
Và khi nhìn lại thấy rõ Đổng Lam Yên đã gần như trở thành người đá hoàn toàn mất đi hơi thở, sự sợ hãi vô cùng ấy gần như đã hủy diệt anh ấy…
Trong thời gian cô ấy cấp cứu, cuối cùng anh ấy đã thấy rõ, mình đã yêu cô ấy quá sâu đậm, và đã trở thành ma chướng.
Tình yêu này, đã thấm sâu vào tận xương tủy, cho dù có căm hận cỡ nào cũng không thể nào xóa đi.
Vì vậy, anh ấy quyết định thả cô ấy ra, cho cô ấy đi tìm Phùng Nguyên, cho cô ấy sống một cuộc sống tự do vui vẻ.
Và sau đó chính là những cảnh tượng nguy hiểm liên tục xảy ra và làm rung động lòng người…
Khi đã an toàn đưa cô ấy ra nước ngoài, anh ấy mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh ấy không thương lượng trước với cô ấy, là bởi vì anh ấy biết rất rõ tính tình cô ấy, và anh ấy lại yêu cô ấy như vậy, nếu như cô ấy vì anh ấy mà bị làm hại, hoặc trong thời buổi loạn lạc, chiến tranh lan tràn mà xảy ra tai nạn bất trắc gì, thì cả đời anh ấy, đều phải chịu cảnh địa ngục.
Mười mấy năm xa cách dài đằng đẵng và dày vò ấy…
Anh ấy cũng không biết mình đã trải qua như thế nào…
Nhất là khi Phùng Nguyên đem một chồng thư dày đặc đến trước mặt anh ấy, anh ấy mới biết được, trong 4 năm mà cô ấy đã rời khỏi, hoàn toàn không có phản bội anh ấy, mà chính là Phùng Nguyên, một người cũng yêu cô ấy sâu đậm muốn gần quan được ban lộc để có được cô ấy, anh ta đã lén lút giấu đi những bức thư mà cô ấy viết cho anh ấy, trái lại còn bịa đặt tin tức giả rằng họ đã thành hôn, để cho anh ấy mất đi hy vọng….
Anh ấy đánh cho Phùng Nguyên một trận tơi bời, suýt chút đã bắn chết anh ta.
Chính Phùng Nguyên đã làm lỡ mất suốt 4 năm thời gian của họ!
Nếu không nhờ Triệu Đình lấy cái chết ra khuyên nhủ anh ấy, thì anh ấy đã gây ra tội lỗi lớn, mà bắn chết đại tướng Phùng Nguyên kháng Nhật này rồi…và Phùng Nguyên cũng chính vì biết rõ được tình yêu sâu đậm của anh ấy đối với Đổng Lam Yên đến chết vẫn không thay đổi, nên mới mạo hiểm nói hết sự thật ra, và hy vọng sau khi kết thúc chiến tranh, họ có thể yêu thương nhau mà không có trắc trở gì…
Và anh ấy sau này mới biết được, không phải mỗi một người con gái đều phải nhất định rỉ máu trong lần đầu tiên của họ, đặc biệt là anh ấy đã từng dạy cô ấy cưỡi ngựa bắn cung, làm những động tác kịch liệt…lớp màng mỏng manh ấy, thực sự không thể chứng minh sự trong sạch của một người con gái…
Nhưng ngay khi anh ấy cảm thấy càng yêu cô ấy hơn, thì lại nhận được thư tuyệt giao rằng cô ấy phải lấy chồng rồi…
Anh ấy gần như bị tiêu hủy, điên cuồng mà tập trung vào chiến tranh để ép mình quên đi!
Cô ấy cô đơn nên phải lấy chồng, anh ấy hiểu, anh ấy đau lòng, anh ấy bằng lòng…
Nhưng mặc kệ cô ấy có lấy chồng hay không, đợi đến khi anh ấy tìm được cô ấy, thì cô ấy nhất định phải ngoan ngoãn trở về bên cạnh anh ấy, và làm người phụ nữ của anh ấy!
Và ngày trùng phùng ấy, không hề báo động trước cứ vậy mà đến.
Lòng căm hận, thương xót và tình yêu sâu đậm của anh ấy…sau khi anh dồn hết những tâm trạng ấy bộc phát lên cô ấy, thì đột nhiên nhìn thấy cô ấy ngất xỉu, mới biết được tin cô ấy đã mắc phải bệnh nặng, và mới hiểu được, hóa ra cái gọi là tuyệt tình ấy, lại là tình yêu sâu đậm khắc cốt ghi tâm nhất…
Đêm hôm ấy, tại một hành lang trong bệnh viện nơi tha hương xứ người, một người đã từng bị kẻ địch bắn xuyên cơ thể suýt chút mất mạng cũng chưa từng rơi qua nửa giọt lệ nào như anh ấy, giờ đây lại khóc không nên lời…
May mắn thay, được ông trời thương xót.
Anh ấy kiên quyết cho cô ấy làm cuộc phẫu thuật thứ hai, đồng thời cuộc phẫu thuật đó rất thành công.
Khi nhìn thấy đứa bé tóc vàng mắt xanh ấy lại có thể nói tiếng trung một cách lưu loát như vậy, trái tim anh ấy vừa chua chát lại vừa ấm áp mà cười lên.
“Con tên là Lục Thiên Kỳ, cha con là một anh hùng cái thế, ông ấy tên là Lục Quang Thành.”
Câu nói này, ngoài người phụ nữ của mình đã dựa vào lòng mình và nói yêu anh ấy ra, là câu nói khiến anh ấy cảm thấy ấm áp nhất.
Sau đó anh ấy đã nhanh chóng rước mẹ con họ trở về nước.
Cả nhà ba người, vui vẻ hòa thuận.
Anh ấy thường nhìn vào vẻ mặt tràn đầy niềm vui của cô ấy, và gương mặt ngây thơ hồn nhiên của tiểu Thiên Kỳ, mà thỏa mãn thở dài.
Cả đời này , cuối cùng anh ấy cũng không phụ lòng với lời hứa mà thời niên thiếu anh ấy đã lập ra.
Cả đời này của Lục Quang Thành, bất luận tuổi thọ dài hay ngắn, cũng chỉ yêu sâu đậm một người.
Như thế đã quá đủ rồi.
Mẹ ruột của Lục Quang Thành là vợ lẻ thứ ba của cha anh ấy.
Mẹ anh ấy là một người đẹp nhất nhì Thành Uyển, và cha anh ấy là một Đại Soái được mọi người kính trọng. Hai người họ kết duyên với nhau vào một lần gặp nhau ở hội hoa đăng, cha anh vừa gặp thì đã yêu phải mẹ anh, qua sáng sớm ngày hôm sau thì đến tận nhà xin cưới hỏi, có một nửa là dựa vào quyền lực và vật chất, mà cưới mẹ anh về nhà.
Trước khi sinh Lục Quang Thành, hai người vợ trước của cha anh chưa hề sinh cho ông ấy một đứa con nối dõi nào cả.
Mẹ Lục Quang Thành vì được cưng chiều, nên vào phủ chưa được bao lâu thì đã có thai, nhưng lại không biết vì sao, thai nhi luôn cứ bị chết trong bụng một cách quái lạ. Sau khi bà ấy liên tục mất đi bốn đứa con, sức khoẻ yếu ớt của bà ấy, lại có thêm Lục Quang Thành nhưng lần này bà ấy bị cha anh sắp xếp ở một căn nhà khác đồng thời phái thêm một lực lượng hùng hậu đến canh giữ, Lục Quang Thành mới có thể may mắn đến với thế giới này. Cha mẹ vô cùng cưng chiều Lục Quang Thành, và gọi anh ấy một cách thân mật là Tiểu Ngũ Tử. Những người khác trong phủ và những người khá thân thiết, đều gọi anh ấy là Ngũ gia.
Mặc dù được cha mẹ cưng chiều gấp bội, vốn nên là một Lục Quang Thành không lo không nghĩ, nhưng trong giai đoạn trưởng thành dần dần lại có rất nhiều tâm sự trong lòng, bởi vì, anh ấy phát hiện, mẹ mình không hề hạnh phúc.
Anh ấy nhìn ra mẹ thật sự rất là yêu cha, và bà ấy cũng là một trong những người vợ được cha cưng chiều và che chở nhất, nhưng Lục Quang Thành biết rất rõ, mẹ thật sự không hạnh phúc.
Tuy rằng bình thường những người vợ trước không dám có những cử chỉ không tôn kính anh ấy và mẹ mình, nhưng sau lưng lại không ngừng giở thủ đoạn và tung trò lừa bịp, khiến anh ấy không nề phiền phức, và cũng dần dần hiểu ra, tại sao mẹ rõ ràng rất yêu cha, rõ ràng là đang ở cạnh cha, nhưng lại không hạnh phúc đến như vậy.
Vì vậy thời niên thiếu của anh ấy đã lập ra lời thề, nếu như có một ngày anh ấy gặp được người con gái mà mình yêu thương, anh ấy tuyệt đối sẽ không giống cha mình và đa số những người đàn ông trên đời thế kia, mà khiến cô ấy rơi vào vòng xoáy giữa những người phụ nữ tranh sủng.
Lục Quang Thành anh ấy, bất luận sau này làm cái gì, bất luận là bần hàn hay phú quý, anh ấy cũng thề rằng, cả đời chỉ cưới một người, cả đời chỉ yêu một người.
Và người phụ nữ mà anh ấy yêu, hoặc nói một cách chính xác hơn, người con gái, vào năm 16 tuổi của anh ấy, lúc cha anh đã hao tổn tâm tư mời người thầy nổi tiếng du học nước ngoài trở về và dẫn vào phủ Đại Soái, trong phút chốc đã xông vào trái tim anh ấy.
Người con gái ấy, có một cái tên nghe rất hay, Lam Yên.
Một cô gái tuổi tác còn nhỏ mà cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông, hơn nữa lại kinh thư đầy mình, biện luận với một cô gái thua mình 6 tuổi, cũng chẳng hề thua kém gì.
Cô ấy rất xinh đẹp, lúc cười lên, đôi mắt đen óng ánh ấy cong lên như một ánh trăng lưỡi liềm, hai bên khóe môi lại có hai lúm đồng tiền nhỏ nhắn, khiến anh ấy mỗi lần đều đẫn đờ vài giây, ngơ ngác mà nhìn cô ấy cười.
Cô ấy rất hiền lành, hơn nữa lại tràn đầy chính nghĩa.
Cô ấy có tất cả phẩm chất dịu dàng của một người phụ nữ truyền thống cần phải có, vừa có tính phóng khoáng ung dung của một phụ nữ thời đại mới.
Anh ấy biết rằng, cả đời này của anh ấy, không thể không có cô ấy.
Anh ấy kiên nhẫn chờ đợi cô ấy trưởng thành, chờ anh ấy danh chính ngôn thuận mà cưới cô ấy về, hai vợ chồng tôn trọng lẫn nhau, và yêu thương nhau suốt đời.
Nào ngờ ông trời lại có bất trắc.
Cha cô ấy chỉ làm được 4 năm thầy giáo của anh ấy, thì đột nhiên gặp phải bất trắc.
Trong một đêm cô ấy đã trở thành cô nhi mất đi cha mẹ.
Anh ấy ôm chặt lấy cô ấy đang khóc nức nở vào lòng, và trịnh trọng hứa rằng, “anh nhất định sẽ chắm sóc em cả đời được chu toàn.”
Nhưng anh ấy tùy tiện dẫn cô ấy về phủ Soái là không đúng với phép tắc, anh ấy nhất định phải có được sự đồng ý của cha mẹ, để tránh khiến cho cha mẹ bất mãn trong lòng, mà sau này lạnh nhạt cô ấy khiến cô ấy cảm thấy bị tủi thân, suy cho cùng với thân phận và địa vị của cha anh, vợ anh ấy nhất định phải là một cô gái của gia đình giàu có môn đăng hộ đối với anh ấy, hơn nữa, cô ấy nhỏ hơn anh ấy đến 6 tuổi, trong mắt cha mẹ anh ấy vẫn là một đứa trẻ con.
Anh ấy dặn đi dặn lại cô ấy phải ở trong nhà đợi anh ấy, chưa đến một tiếng đồng hồ anh ấy sẽ quay về đón cô ấy, anh ấy còn đặc biệt để lại hai người hầu để chăm sóc cho cô ấy, và sau đó vội vã chạy đi.
Nào ngờ khi anh ấy về đến nhà vừa đưa ra yêu cầu này, thì ngay lập tức bị cha răn dạy và mắng quở.
Anh ấy là đứa con trai duy nhất của cha anh, ông ấy muốn anh ấy nhanh chóng thừa kế đại nghiệp, mà muốn thừa kế đại nghiệp, thì nhất định phải thành gia lập thất, mới có thể khiến cho các thuộc hạ phục tùng. Anh ấy đã 20 tuổi, cũng đã đến tuổi phải lấy vợ , ông ấy hy vọng anh ấy có thể lấy vợ sinh con ngay năm đó, đi trên con đường mà ông ấy sắp đặt sẵn, mà tiếp tục tiến về phía trước.
Và Đổng Lam Yên lúc đó chỉ mới có 14 tuổi, mặc dù phụ nữ ở thời đại ấy đều lấy chồng sớm sinh con sớm, nhưng đã bị ảnh hưởng bởi sự xung kích của thời đại mới, cha anh hoàn toàn không cho rằng một cô gái 14 tuổi này có thể gánh nổi danh hiệu Thiếu Soái phu nhân.
Anh ấy và cha đã xảy ra sự tranh chấp quyết liệt, nên đã bị cha anh trong một lúc nóng giận mà giam cầm lại.
Trong lòng anh ấy nôn nóng như bị lửa đốt, và sau khi hao tổn hết tâm tư để thoát ra ngoài, thì trong căn nhà ấy chẳng thấy hình bóng cô ấy đâu cả! ngay cả hai người hầu cũng biến mất bặt vô âm tín!
Những ngày sau đó anh ấy như một kẻ ăn chơi vô học vậy, không làm gì cả, chỉ dẫn theo người đi qua những con đường lớn những con hẻm nhỏ của cả Thành Uyển, như một thằng điên vậy mà đi tìm cô ấy khắp nơi.
Cho đến khi cha anh trong lúc nổi điên lên rút súng ra bắn vào ngón chân anh ấy, và sau đó vì vết thương bị nhiễm trùng khiến anh cả ngày không thể rời khỏi giường bệnh, nên anh mới đành chịu từ bỏ.
Đó là những ngày tháng sống mà chẳng còn gì để luyến tiếc, mà anh ấy không dám nhớ lại.
Ngay lúc tình hình vết thương anh ấy có chuyển biến tốt, miễn cưỡng có thể phục hồi huấn luyện cưỡi ngựa, bắn cung, bắn súng bình thường, thì đột nhiên anh ấy nhận được thư từ cô ấy, trong thư còn kèm theo một tấm ảnh cô ấy đang dựa vào lòng của một người đàn ông khác.
Anh ấy biết người đàn ông đó, là người đã quen biết từ nhỏ với cô ấy, sau này cũng theo gia đình cô ấy mà đi đến Thành Uyển, và còn lớn hơn anh ấy 2 tuổi, Phủng Nguyên.
Anh ấy không thể kiềm chế cơn phẫn nộ của mình, như một người điên vậy mà đem hết những thứ có thể đập vỡ ở trong nhà đều đập vỡ hết…
Suốt ba ngày ba đêm, anh ấy nằm trên giường, không hề chạm đến một giọt nước, không hề ăn đến một hạt cơm.
Là mẹ anh đã khóc nức nở cầu xin anh ấy, cho dù không nghĩ cho người khác, thì cũng phải nghĩ cho người mẹ đã sinh mình ra và nuôi nấng mình, anh ấy cũng không nên suy sụp tinh thần như vậy.
Lúc ấy, sức khỏe của mẹ anh đã vô cùng suy yếu, không hề khoa trương mà nói, một ngày không uống thuốc, e rằng qua ngày sau sẽ phải đi…
Cuối cùng, anh ấy cũng phải phấn chấn lên.
Tiếp tục luyện tập hết những thứ mà anh ấy cần phải luyện tập, để trở thành một quân nhân đạt yêu cầu và người kế thừa cho sự nghiệp của cha, mà cả ngày bận rộn, và chỉ có bận rộn đến không kịp thở như vậy, mới có thể khiến cho anh ấy quên đi nỗi đau trong đáy lòng.
Đổng Lam Yên, ba từ này, đã trở thành một vết sẹo trong trái tim anh ấy.
Không được nhớ đến, không được đụng đến, nếu không sẽ bị máu bắn tung tóe…
Trong 4 năm ấy, anh ấy đã miệt mài luyện tập trở thành người đàn ông sắt thép, nhưng sau đó lại lần lượt mất đi mẹ và cha.
Không biết có phải ông trời đã thương xót cho anh ấy vì đã không còn người thân nào, mà vào một đêm mưa gió khi anh ấy đang trên đường về phủ, một hình bóng ốm yếu quen thuộc nhưng lại khiến anh ấy như bị nghẹt thở đột nhiên đụng vào xe anh ấy.
Anh ấy cố dồn nén sự hoảng loạn trong lòng, bước xuống xe kiểm tra.
Không ngờ lại là cô ấy.
Đổng Lam Yên.
Trong sự kinh ngạc vui mừng xen lẫn với sự hoảng sợ, anh ấy vội vàng bế cô ấy lên đi bệnh viện.
Trong giây phút đó, anh ấy trịnh trọng quyết định, nếu như cô ấy bị Phùng Nguyên vứt bỏ, anh ấy sẽ không những không chê cô ấy, mà còn cho cô ấy danh phận Thiếu Soái phu nhân vinh quang không ai bằng, cùng với sự trung thành và bảo vệ cả đời của anh ấy.
Nào ngờ sau khi cô ấy tỉnh dậy câu đầu tiên lại là, muốn anh ấy đi cứu Phùng Nguyên…
Phùng Nguyên vì trên đường gặp chuyện bất bình nên đã đắc tội với một đám lưu manh ở Thành Uyển, và sau đó bị họ đánh gần chết. Trong thời đại đang thiếu thốn thuốc, chứng viêm của anh ấy vẫn cứ không khỏi, cứ thế này sẽ nhanh chóng bị mất mang.
Trong khoảnh khắc đó, anh ấy không biết cô ấy có nghe được, tiếng trái tim vụn vỡ của anh ấy không.
Anh ấy lập tức cười lên một cách lạnh lùng và yêu cầu cô ấy dùng cơ thể của mình để đổi lại sự cứu giúp của anh ấy, anh ấy nghĩ rằng cô ấy là một phụ nữa kiên trinh bất khuất, nhất định sẽ dùng lời lẽ chính nghĩa mà từ chối mình, nào ngờ, cô ấy lại gật đầu mà không một chút do dự nào…
Thế là đêm hôm đó, dưới sự thúc đẩy của những tâm trạng thất vọng, căm phẫn và tổn thương dồn lại, anh ấy đã chiếm đoạt cơ thể cô ấy một cách vô cùng tàn nhẫn.
Đó là lần đầu tiên của anh ấy, anh ấy không biết rằng cơ thể của phụ nữ lại có thể đem đến cho anh ấy sự khoái cảm cực độ đến như vậy.
Nhưng chính vì nhận thức được sự khoái cảm đó, nên anh ấy lại càng ghen ghét Phùng Nguyên hơn vì đã từng hưởng thụ sự tốt đẹp của cô ấy…
Điều buồn cười là, anh ấy biết rõ rằng cơ thể cô ấy sớm đã không còn trong sạch, nhưng anh ấy lại đi tìm kiếm vết máu trên tấm ra giường…anh ấy làm sao mà tìm ra được? Sau đó anh ấy nghênh ngang bỏ đi, tức giận mà chửi mắng chính mình, thằng điên hèn mạt, không còn thuốc chữa!
4 năm sau đó, anh ấy vừa yêu vừa hận mà giam cầm cô ấy trong phủ Soái, lời nói với cô ấy lại không nhiều, chỉ khi hứng lên anh ấy mới đòi cơ thể cô ấy một cách điên cuồng, không hề màng đến cảm xúc của cô ấy. Thậm chí khi cô ấy khóc lên la đau, anh ấy lại còn châm biếm cô ấy, chẳng lẽ Phùng Nguyên làm cô không đau sao? Mỗi lần cô ấy đều lắc đầu nhìn anh ấy với nước mắt đầm đìa, nhưng anh ấy lại không thèm quan tâm đến.
Và điều đã khiến cho anh ấy mất đi lý trí, chính là ngày anh ấy trở về sau khi rời khỏi phủ Soái được hơn một tháng, trong phủ có người báo lại cho anh ấy, rằng cô ấy đã có nhiều đêm không về ngủ, anh ấy liền phóng vào phòng cô ấy, suýt chút nữa là bắn chết cô ấy, nhưng lại bị nụ cười dịu dạng và sự hỏi han ân cần của cô ấy, mà làm mất đi chính mình, và làm cô ấy gần như cả đêm.
Và ngày hôm sau, khi anh ấy đang khuyên nhủ chính mình, chỉ cần cảnh cáo cô ấy đừng phản bội anh, thì anh ấy có thể tha thứ cho cô ấy lần này, nhưng tuyệt đối không có lần sau, thì bác sĩ Từ lại nói với anh ấy, cô ấy đã có thai, và thai nhi chưa được một tháng…
Lần này anh ấy thật sự điên lên rồi…
Anh ấy một mặt giả vờ cưng chiều Bạch Nhã Hân để kích động cô ấy, một mặt tàn nhẫn mà giết chết đứa con đó.
Mặc dù khi nhìn thấy ánh mắt bi thương tuyệt vọng của cô ấy, anh ấy cũng có một khoảnh khắc nào đó không nỡ…dù sao thì cũng là người phụ nữ duy nhất mà anh ấy yêu thương nhất…
Nhưng người cao quý như anh ấy, làm sao có thể giữ lại nghiệt chủng của kẻ khác?
Hơn nữa bác sĩ Từ đã biết hết sự việc này, nếu như anh ấy mềm lòng, nhất định sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ.
Lục Quang Thành, anh ấy, tuyệt đối không thể nhịn!
Anh ấy tưởng rằng chỉ là làm mất đi một đứa con, sẽ không có gì nguy hiểm đến tính mạng, nào ngờ Đổng Lam Yên lại hôn mê bất tỉnh. Bác sĩ Từ cũng đành chịu bó tay, trong lòng anh ấy nôn nóng như bị lửa thêu, liền phái Triệu Đình đi tìm bác sĩ người Tây về chữa trị cho cô ấy. Bác sĩ người Tây nói, bản thân cô ấy vốn không còn ý thức muốn sống, cho dù cho thuốc tốt đến cỡ nào cũng không thể cứu nổi cô ấy.
Trong lòng anh ấy hoảng hốt như sắp phải chết đi vậy, thậm chí bắt đầu cảm thấy hối hận, mà ở bên cạnh giường cô ấy thốt ra một câu, “Cái chết của cha mẹ cô, vốn không phải là tai nạn, nếu như không muốn báo thù, thì cứ việc mà chết.”
Sau đó Phùng Nguyên lén lút đến phủ thăm cô ấy, còn đem điểm tâm quê nhà đến cho cô ấy.
Và cô ấy lại tỉnh dậy vào ngay hôm đó.
Sau khi anh ấy biết được, lập tức quên đi sự lo lắng không ngớt cho sự nguy hiểm của cô ấy, mà nổi giận lôi đình…
Sau đó, anh ấy một mặt trả thù giày vò cô ấy, một mặt chuẩn bị hôn lễ với Bạch Nhã Hân.
Thực ra anh ấy cưới người phụ nữ này, chỉ vì kế hoạch để đối phó với người Nhật và muốn trả thù cho cha mẹ Đổng Lam Yên. Anh ấy đối với người phụ nữ này đừng nói là yêu, ngay cả nhìn anh ấy cũng cảm thấy buồn nôn. Anh ấy ghét nhất là loại tiểu thư toàn thân sặc mùi tiền, trong bụng đầy cỏ hoang mà hóng hách, ngang ngược tàn ác!
Mỗi khi anh ấy đóng kịch giả vờ cưng chiều Bạch Nhã Hân đều làm cho vẻ mặt Đổng Lam Yên trở nên u ám thất vọng, trong lòng anh ấy lại có loại cảm giác dễ chịu đến biến thái, nhưng tiếp đó lại càng trở nên khó chịu.
Anh ấy nói không ra rốt cuộc mình đã bị gì, anh ấy cảm thấy mình có lẽ đã bị người phụ nữ Đổng Lam Yên độc ác này ép đến điên lên…
Nhưng cho dù điên cuồng đến cỡ nào, trước giờ anh ấy cũng không thay đổi nguyên tắc và giới hạn của mình.
Cuộc làm tình dữ dội vào đêm tân hôn ấy, nam chính vốn chẳng phải là anh ấy, mà chính là Triệu Đình, người có mối thù với Bạch gia và Bạch Nhã Hân vì đã giết chết chị mình.
Nhưng khi anh ấy đứng ở một góc nghe thấy những tiếng động điên cuồng của Triệu Đình và Bạch Nhã Hân, cả người anh bừng nóng như đang bị lửa đốt vậy…anh ấy không chịu nỗi nữa mà đi ra ngoài bế Đổng Lam Yên đang hôn mê đi, giống như trước kia vậy điên cuồng mà làm cô ấy, nào ngờ người phụ nữ này lại không biết trời cao đất dày mà cắn thật mạnh vào anh ấy… trong một lúc nóng giận đã đánh cô ấy ngất xỉu, nhưng vài ngày sau đó, nhìn thấy vết răng trên vai vẫn chưa tan đi, anh ấy vừa cảm thấy tức giận, vừa cảm thấy tức cười.
Ngày tháng cứ thế mà tiếp tục trôi đi.
Trên danh nghĩa Bạch Nhã Hân là một Thiếu Soái phu nhân được cưng chiều, nhưng mỗi một đêm tàn nhẫn hung bạo với cô ta, đều là Triệu Đình.
Sĩ quan của anh ấy có thể trả thù trút giận, còn anh ấy có thể thoát khỏi người đàn bà đáng ghét ấy, cả hai người đều đạt được mục đích của mình.
Anh ấy lo bận về việc bố trí kế hoạch của mình, mà có một thời gian không chú ý đến Đổng Lam Yên. Và còn sắp xếp cô ấy ở nhà củi, thực ra là muốn khiến cho Bạch Nhã Hân nghĩ rằng anh ấy không còn yêu cô ấy nữa, mà đừng đến gây rối cho cô ấy.
Đột nhiên hôm đó anh ấy nghe được tin cô ấy và Phùng Nguyên cùng nhau bỏ chạy, anh ấy vội vàng chạy về, và ngay khi nhìn thấy hành động mờ ám của hai người trên xe, máu điên dâng trào, suýt chút đã rút súng bắn chết hai người họ.
Và khi nhìn lại thấy rõ Đổng Lam Yên đã gần như trở thành người đá hoàn toàn mất đi hơi thở, sự sợ hãi vô cùng ấy gần như đã hủy diệt anh ấy…
Trong thời gian cô ấy cấp cứu, cuối cùng anh ấy đã thấy rõ, mình đã yêu cô ấy quá sâu đậm, và đã trở thành ma chướng.
Tình yêu này, đã thấm sâu vào tận xương tủy, cho dù có căm hận cỡ nào cũng không thể nào xóa đi.
Vì vậy, anh ấy quyết định thả cô ấy ra, cho cô ấy đi tìm Phùng Nguyên, cho cô ấy sống một cuộc sống tự do vui vẻ.
Và sau đó chính là những cảnh tượng nguy hiểm liên tục xảy ra và làm rung động lòng người…
Khi đã an toàn đưa cô ấy ra nước ngoài, anh ấy mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh ấy không thương lượng trước với cô ấy, là bởi vì anh ấy biết rất rõ tính tình cô ấy, và anh ấy lại yêu cô ấy như vậy, nếu như cô ấy vì anh ấy mà bị làm hại, hoặc trong thời buổi loạn lạc, chiến tranh lan tràn mà xảy ra tai nạn bất trắc gì, thì cả đời anh ấy, đều phải chịu cảnh địa ngục.
Mười mấy năm xa cách dài đằng đẵng và dày vò ấy…
Anh ấy cũng không biết mình đã trải qua như thế nào…
Nhất là khi Phùng Nguyên đem một chồng thư dày đặc đến trước mặt anh ấy, anh ấy mới biết được, trong 4 năm mà cô ấy đã rời khỏi, hoàn toàn không có phản bội anh ấy, mà chính là Phùng Nguyên, một người cũng yêu cô ấy sâu đậm muốn gần quan được ban lộc để có được cô ấy, anh ta đã lén lút giấu đi những bức thư mà cô ấy viết cho anh ấy, trái lại còn bịa đặt tin tức giả rằng họ đã thành hôn, để cho anh ấy mất đi hy vọng….
Anh ấy đánh cho Phùng Nguyên một trận tơi bời, suýt chút đã bắn chết anh ta.
Chính Phùng Nguyên đã làm lỡ mất suốt 4 năm thời gian của họ!
Nếu không nhờ Triệu Đình lấy cái chết ra khuyên nhủ anh ấy, thì anh ấy đã gây ra tội lỗi lớn, mà bắn chết đại tướng Phùng Nguyên kháng Nhật này rồi…và Phùng Nguyên cũng chính vì biết rõ được tình yêu sâu đậm của anh ấy đối với Đổng Lam Yên đến chết vẫn không thay đổi, nên mới mạo hiểm nói hết sự thật ra, và hy vọng sau khi kết thúc chiến tranh, họ có thể yêu thương nhau mà không có trắc trở gì…
Và anh ấy sau này mới biết được, không phải mỗi một người con gái đều phải nhất định rỉ máu trong lần đầu tiên của họ, đặc biệt là anh ấy đã từng dạy cô ấy cưỡi ngựa bắn cung, làm những động tác kịch liệt…lớp màng mỏng manh ấy, thực sự không thể chứng minh sự trong sạch của một người con gái…
Nhưng ngay khi anh ấy cảm thấy càng yêu cô ấy hơn, thì lại nhận được thư tuyệt giao rằng cô ấy phải lấy chồng rồi…
Anh ấy gần như bị tiêu hủy, điên cuồng mà tập trung vào chiến tranh để ép mình quên đi!
Cô ấy cô đơn nên phải lấy chồng, anh ấy hiểu, anh ấy đau lòng, anh ấy bằng lòng…
Nhưng mặc kệ cô ấy có lấy chồng hay không, đợi đến khi anh ấy tìm được cô ấy, thì cô ấy nhất định phải ngoan ngoãn trở về bên cạnh anh ấy, và làm người phụ nữ của anh ấy!
Và ngày trùng phùng ấy, không hề báo động trước cứ vậy mà đến.
Lòng căm hận, thương xót và tình yêu sâu đậm của anh ấy…sau khi anh dồn hết những tâm trạng ấy bộc phát lên cô ấy, thì đột nhiên nhìn thấy cô ấy ngất xỉu, mới biết được tin cô ấy đã mắc phải bệnh nặng, và mới hiểu được, hóa ra cái gọi là tuyệt tình ấy, lại là tình yêu sâu đậm khắc cốt ghi tâm nhất…
Đêm hôm ấy, tại một hành lang trong bệnh viện nơi tha hương xứ người, một người đã từng bị kẻ địch bắn xuyên cơ thể suýt chút mất mạng cũng chưa từng rơi qua nửa giọt lệ nào như anh ấy, giờ đây lại khóc không nên lời…
May mắn thay, được ông trời thương xót.
Anh ấy kiên quyết cho cô ấy làm cuộc phẫu thuật thứ hai, đồng thời cuộc phẫu thuật đó rất thành công.
Khi nhìn thấy đứa bé tóc vàng mắt xanh ấy lại có thể nói tiếng trung một cách lưu loát như vậy, trái tim anh ấy vừa chua chát lại vừa ấm áp mà cười lên.
“Con tên là Lục Thiên Kỳ, cha con là một anh hùng cái thế, ông ấy tên là Lục Quang Thành.”
Câu nói này, ngoài người phụ nữ của mình đã dựa vào lòng mình và nói yêu anh ấy ra, là câu nói khiến anh ấy cảm thấy ấm áp nhất.
Sau đó anh ấy đã nhanh chóng rước mẹ con họ trở về nước.
Cả nhà ba người, vui vẻ hòa thuận.
Anh ấy thường nhìn vào vẻ mặt tràn đầy niềm vui của cô ấy, và gương mặt ngây thơ hồn nhiên của tiểu Thiên Kỳ, mà thỏa mãn thở dài.
Cả đời này , cuối cùng anh ấy cũng không phụ lòng với lời hứa mà thời niên thiếu anh ấy đã lập ra.
Cả đời này của Lục Quang Thành, bất luận tuổi thọ dài hay ngắn, cũng chỉ yêu sâu đậm một người.
Như thế đã quá đủ rồi.