Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 36
3136
Đổng Lam Yên đã tìm được một cặp vợ chồng người Trung Hoa rất thích hợp để nhận nuôi tiểu Thiên Kỳ.
Cô ấy dỗ ngọt mà thuyết phục tiểu Thiên Kỳ đến nhà cô chú ấy chơi một ngày, để cô ấy vệ sinh nhà sạch sẽ một cách triệt để. Khi nhìn Thiên Kỳ theo đôi vợ chồng ấy bước ra khỏi cửa, Đổng Lam Yên cảm thấy, trong lòng của mình, xem như là đã buông xuống một nửa.
Sau khi đến ngân hàng hoàn tất thủ tục chuyển khoản cho tổ quốc mình, cô ấy nhìn lên bầu trời trong xanh, và tâm trạng u ám đã lâu ấy, cuối cùng cũng đã phát sáng lên.
Cuối cùng, cô ấy đã giải quyết xong tất cả tâm nguyện của mình.
Những ngày còn lại, đều là những ngày lời của mình, cô ấy chỉ cần hưởng thụ cho thật tốt.
Tâm huyết đang dâng trào, thì đột nhiên cô ấy muốn đến thị trấn nhỏ mà mình đã từng ở đó suốt 11 năm ấy xem xem, đặc biệt là mang một suy nghĩ muốn thử xem, sau hơn 3 năm cô ấy đã rời khỏi nơi này, thì người đó, rốt cuộc có còn gửi đến đôi câu vài lời…
Xuôi theo con đường quen thuộc ấy, cô ấy chậm rãi bước đi.
Càng gần đến ngôi nhà đã từng ở, trái tim cô ấy, không hiểu tại sao lại càng đập nhanh một cách điên cuồng.
Và khi cô ấy đứng ở góc đường gần đó, thì đột nhiên có một bóng hình mà cô ấy đã nhớ da diết suốt 14 năm lao vào trong tầm nhìn cô ấy, khiến trong đầu cô ấy, trong phút chốc như quẹt qua ngọn lửa và bốc lên những ánh lửa của pháo hoa…
Cô ấy ngớ người ra mà đứng nhìn khuôn mặt ngày nhớ đem mong ấy, đôi chân như bị đóng đinh xuống mặt đất vậy, một bước cũng không thể xê dịch.
Rốt cuộc ông trời đã xem trọng anh ấy nhiều thế nào.
Suốt thời gian 14 năm, dường như không để lại bao nhiêu dấu vết trên gương mặt anh ấy.
Anh ấy vẫn đẹp trai như vậy, anh tuấn như vậy, vẫn khiến người khác nhìn thấy mà vẫn khó quên như vậy.
Chỉ ngoại trừ, một nửa mái tóc anh ấy là màu muối tiêu…
Trong giây phút cô ấy chú ý đến mái tóc anh ấy đã chuyển sang màu muối tiêu, cô ấy bịt miệng lại, và rồi nước mắt như mưa…
Giống như có sự cảm ứng vậy, anh ấy vốn đang nhìn vào thùng thư ở trước cửa của căn nhà đó, nhưng rồi đột nhiên chuyển hướng sang cô ấy.
Trong khoảnh khắc bốn mắt giao nhau, và trong giây phút nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên mừng rỡ kèm theo sự phẫn nộ của anh ấy, đôi chân cô ấy liền bủn rủn, bối rối đến nỗi té ngã xuống đất.
Tiếng bước chân vững vàng ngày càng đến gần, cô ấy hốt hoảng đứng dậy, và liền quay lưng chạy…
Nhưng lại bị đôi tay cường tráng ấy kéo mạnh vào lòng…
“Đổng, Lam, Yên! Còn muốn chạy đi đâu nữa? Ngoài trừ âm ty địa phủ ra, em đừng hòng trốn tránh anh!”
Anh ấy vô cùng phẫn nộ, bỗng nhiên thét lên.
“Cho dù là âm ty địa phủ, thì em cũng đừng hòng thoát khỏi sự kiểm soát của anh! Đời đời kiếp kiếp này anh tuyệt đối sẽ không buông em ra nữa!”
Ngay sau đó, đôi môi lạnh buốt của anh ấy hôn lên đôi môi đang run rẩy của cô ấy.
Bộ râu xồm xoàm và thô cứng của anh ấy châm chích vào cô ấy có chút đau đớn, sự thân mật đã xa cách 14 năm ấy, khiến đáy lòng trong cô ấy như nở ra một đoá hoa vui mừng khôn xiết xen lẫn với nỗi đau mãnh liệt…
Nụ hôn bá đạo của anh ấy đã nhanh chóng khiến cho cô ấy toàn thân như bị tê liệt, sau đó anh ấy dùng những ngón tay thô kệch của mình lau đi những giọt nước mắt của cô ấy, và đi kèm với hơi thở hồng hộc ấy, là tiếng quát như ra lệnh cho mình vậy, “dẫn anh đến nhà của em! Anh phải gặp người đàn ông của em! Anh phải cám ơn hắn đã thay anh chăm sóc em lâu như vậy, nhưng, bắt đầu từ hôm nay hắn ta nhất định phải, hoàn toàn biến khỏi thế giới của em!”
Lời nói của anh ấy khiến trong lòng Đổng Lam Yên, vừa ấm áp nhưng lại vừa cay đắng.
Cô ấy rưng rưng nước mắt mà mỉm cười, “Anh không chê em sao? Em và anh ta ngay cả con cũng có rồi.”
Cô ấy nhìn thấy sắc mặt anh ấy có đôi chút thay đổi, nhưng cũng chỉ là trong phút chốc, ngay sau đó anh ấy liền híp mắt nói, “Vậy càng tốt, anh cũng không cần phải áy náy với hắn ta nữa. Để đứa con lại cho hắn ta, còn em, đi theo anh, nhất định phải đi!”
Đổng Lam Yên nói không ra mùi vị trong lòng hiện giờ dằn vặt như thế nào…
Anh Thành, nếu như, em không mắc phải bệnh…thì có lẽ em sẽ rất vui mừng với sự trùng phùng sau bao nhiêu năm xa cách này…
Nhưng rất tiếc…
Cô ấy nhắm mắt lại, “anh đi đi, em không thể bỏ rơi đứa con và chồng em được. Những lời nên nói, mấy năm trước em đã nói rõ rồi.”
Cô ấy vừa nói xong liền nhẫn tâm đẩy anh ấy ra, nào ngờ đôi tay như sắt thép của anh ấy lại trói buộc thật chặt lấy cô ấy.
“Muốn anh đem em trói về thì cứ nói thắng ra! Còn nói nhảm thì đừng trách anh ngay cả gặp mặt đứa con lần cuối cũng không cho gặp!” trong ánh mắt anh ấy chứa đầy sự đau khổ, nghiến răng mà nói.
Ngẩng đầu lên nhìn mái tóc bạc trắng của anh ấy, tầm nhìn của Đổng Lam Yên đột nhiên bắt đầu mờ nhạt đi.
Cô ấy rất muốn đếm thử, xa cách 14 năm trời, rốt cuộc anh ấy đã mọc bao nhiêu sợi tóc trắng…
Nhưng cô ấy vẫn chưa kịp đếm, thì đã hoàn toàn hôn mê trong lòng anh ấy.
Vào giây phút cuối cùng trước khi cô ấy mất đi ý thức, cô ấy nghe được tiếng gào thét thảm thiết của anh ấy, “Yên nhi…”
Đủ rồi, cả đời này, được anh ấy yêu thương đến như vậy, cô ấy chết không hối tiếc.
Đổng Lam Yên đã tìm được một cặp vợ chồng người Trung Hoa rất thích hợp để nhận nuôi tiểu Thiên Kỳ.
Cô ấy dỗ ngọt mà thuyết phục tiểu Thiên Kỳ đến nhà cô chú ấy chơi một ngày, để cô ấy vệ sinh nhà sạch sẽ một cách triệt để. Khi nhìn Thiên Kỳ theo đôi vợ chồng ấy bước ra khỏi cửa, Đổng Lam Yên cảm thấy, trong lòng của mình, xem như là đã buông xuống một nửa.
Sau khi đến ngân hàng hoàn tất thủ tục chuyển khoản cho tổ quốc mình, cô ấy nhìn lên bầu trời trong xanh, và tâm trạng u ám đã lâu ấy, cuối cùng cũng đã phát sáng lên.
Cuối cùng, cô ấy đã giải quyết xong tất cả tâm nguyện của mình.
Những ngày còn lại, đều là những ngày lời của mình, cô ấy chỉ cần hưởng thụ cho thật tốt.
Tâm huyết đang dâng trào, thì đột nhiên cô ấy muốn đến thị trấn nhỏ mà mình đã từng ở đó suốt 11 năm ấy xem xem, đặc biệt là mang một suy nghĩ muốn thử xem, sau hơn 3 năm cô ấy đã rời khỏi nơi này, thì người đó, rốt cuộc có còn gửi đến đôi câu vài lời…
Xuôi theo con đường quen thuộc ấy, cô ấy chậm rãi bước đi.
Càng gần đến ngôi nhà đã từng ở, trái tim cô ấy, không hiểu tại sao lại càng đập nhanh một cách điên cuồng.
Và khi cô ấy đứng ở góc đường gần đó, thì đột nhiên có một bóng hình mà cô ấy đã nhớ da diết suốt 14 năm lao vào trong tầm nhìn cô ấy, khiến trong đầu cô ấy, trong phút chốc như quẹt qua ngọn lửa và bốc lên những ánh lửa của pháo hoa…
Cô ấy ngớ người ra mà đứng nhìn khuôn mặt ngày nhớ đem mong ấy, đôi chân như bị đóng đinh xuống mặt đất vậy, một bước cũng không thể xê dịch.
Rốt cuộc ông trời đã xem trọng anh ấy nhiều thế nào.
Suốt thời gian 14 năm, dường như không để lại bao nhiêu dấu vết trên gương mặt anh ấy.
Anh ấy vẫn đẹp trai như vậy, anh tuấn như vậy, vẫn khiến người khác nhìn thấy mà vẫn khó quên như vậy.
Chỉ ngoại trừ, một nửa mái tóc anh ấy là màu muối tiêu…
Trong giây phút cô ấy chú ý đến mái tóc anh ấy đã chuyển sang màu muối tiêu, cô ấy bịt miệng lại, và rồi nước mắt như mưa…
Giống như có sự cảm ứng vậy, anh ấy vốn đang nhìn vào thùng thư ở trước cửa của căn nhà đó, nhưng rồi đột nhiên chuyển hướng sang cô ấy.
Trong khoảnh khắc bốn mắt giao nhau, và trong giây phút nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên mừng rỡ kèm theo sự phẫn nộ của anh ấy, đôi chân cô ấy liền bủn rủn, bối rối đến nỗi té ngã xuống đất.
Tiếng bước chân vững vàng ngày càng đến gần, cô ấy hốt hoảng đứng dậy, và liền quay lưng chạy…
Nhưng lại bị đôi tay cường tráng ấy kéo mạnh vào lòng…
“Đổng, Lam, Yên! Còn muốn chạy đi đâu nữa? Ngoài trừ âm ty địa phủ ra, em đừng hòng trốn tránh anh!”
Anh ấy vô cùng phẫn nộ, bỗng nhiên thét lên.
“Cho dù là âm ty địa phủ, thì em cũng đừng hòng thoát khỏi sự kiểm soát của anh! Đời đời kiếp kiếp này anh tuyệt đối sẽ không buông em ra nữa!”
Ngay sau đó, đôi môi lạnh buốt của anh ấy hôn lên đôi môi đang run rẩy của cô ấy.
Bộ râu xồm xoàm và thô cứng của anh ấy châm chích vào cô ấy có chút đau đớn, sự thân mật đã xa cách 14 năm ấy, khiến đáy lòng trong cô ấy như nở ra một đoá hoa vui mừng khôn xiết xen lẫn với nỗi đau mãnh liệt…
Nụ hôn bá đạo của anh ấy đã nhanh chóng khiến cho cô ấy toàn thân như bị tê liệt, sau đó anh ấy dùng những ngón tay thô kệch của mình lau đi những giọt nước mắt của cô ấy, và đi kèm với hơi thở hồng hộc ấy, là tiếng quát như ra lệnh cho mình vậy, “dẫn anh đến nhà của em! Anh phải gặp người đàn ông của em! Anh phải cám ơn hắn đã thay anh chăm sóc em lâu như vậy, nhưng, bắt đầu từ hôm nay hắn ta nhất định phải, hoàn toàn biến khỏi thế giới của em!”
Lời nói của anh ấy khiến trong lòng Đổng Lam Yên, vừa ấm áp nhưng lại vừa cay đắng.
Cô ấy rưng rưng nước mắt mà mỉm cười, “Anh không chê em sao? Em và anh ta ngay cả con cũng có rồi.”
Cô ấy nhìn thấy sắc mặt anh ấy có đôi chút thay đổi, nhưng cũng chỉ là trong phút chốc, ngay sau đó anh ấy liền híp mắt nói, “Vậy càng tốt, anh cũng không cần phải áy náy với hắn ta nữa. Để đứa con lại cho hắn ta, còn em, đi theo anh, nhất định phải đi!”
Đổng Lam Yên nói không ra mùi vị trong lòng hiện giờ dằn vặt như thế nào…
Anh Thành, nếu như, em không mắc phải bệnh…thì có lẽ em sẽ rất vui mừng với sự trùng phùng sau bao nhiêu năm xa cách này…
Nhưng rất tiếc…
Cô ấy nhắm mắt lại, “anh đi đi, em không thể bỏ rơi đứa con và chồng em được. Những lời nên nói, mấy năm trước em đã nói rõ rồi.”
Cô ấy vừa nói xong liền nhẫn tâm đẩy anh ấy ra, nào ngờ đôi tay như sắt thép của anh ấy lại trói buộc thật chặt lấy cô ấy.
“Muốn anh đem em trói về thì cứ nói thắng ra! Còn nói nhảm thì đừng trách anh ngay cả gặp mặt đứa con lần cuối cũng không cho gặp!” trong ánh mắt anh ấy chứa đầy sự đau khổ, nghiến răng mà nói.
Ngẩng đầu lên nhìn mái tóc bạc trắng của anh ấy, tầm nhìn của Đổng Lam Yên đột nhiên bắt đầu mờ nhạt đi.
Cô ấy rất muốn đếm thử, xa cách 14 năm trời, rốt cuộc anh ấy đã mọc bao nhiêu sợi tóc trắng…
Nhưng cô ấy vẫn chưa kịp đếm, thì đã hoàn toàn hôn mê trong lòng anh ấy.
Vào giây phút cuối cùng trước khi cô ấy mất đi ý thức, cô ấy nghe được tiếng gào thét thảm thiết của anh ấy, “Yên nhi…”
Đủ rồi, cả đời này, được anh ấy yêu thương đến như vậy, cô ấy chết không hối tiếc.