Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 31
3131
Đổng Lam Yên lại một lần nữa bị sẩy thai, cộng thêm đã từng bị Bạch Nhã Hân dùng nước lạnh làm hại, khiến cho sức khoẻ của cô ấy bị tổn thương nặng nề, cô ấy rất có khả năng cả đời này không thể sinh con được nữa, thậm chí, cho dù may mắn có thể mang thai, thì bản thân cô ấy cũng rất có khả năng vì mang trong mình một sinh mạng mới, mà đánh mất sinh mạng của mình.
Nghe được những lời của bác sĩ phương Tây, trái tim Lục Quang Thành đau như cắt.
Trước mắt đang gươm sùng sẳn sàng với người Nhật, anh ấy ngày đêm lo lắng cho hành tung Đổng Lam Yên sẽ bị người Nhật phát hiện.
Không giống như người của Bạch gia, một khi bị người Nhật bắt được Đổng Lam Yên, anh ấy nhất định sẽ không thể nào cứu cô ấy ra một cách nhẹ nhàng như vậy, thậm chí, điều khiến anh ấy đau lòng nhất chính là, nếu như người Nhật lấy Đổng Lam Yên ra uy hiếp anh ấy bắt anh ấy phải nhượng bộ trong nguyên tắc đại sự, anh ấy nhất định sẽ không thể nào thoả hiệp…
Vì vậy dù cho anh ấy rất muốn đích thân chăm sóc cô ấy cho đến khi cô ấy hồi phục, dù cho rất muốn tiếp tục tìm kiếm phương thuốc chữa trị, điều dưỡng sức khoẻ cho cô ấy, anh ấy cũng không thể để mặc mình, mà phải nhanh chóng đưa cô ấy rời xa Thành Uyển.
Lần này, ngay cả bên phía Nam cũng không còn an toàn nữa rồi.
Quân Tây Thần bên Phùng Nguyên cùng với quân Giang Bắc đã nhất trí với nhau, quyết định cùng nhau liên kết lại trục xuất người Nhật, một khi chiến tranh trổi dậy, Giang Bắc và Giang Nam cũng không thể may mắn thoát khỏi sự tàn khốc của chiến tranh.
Anh ấy đã dùng số tiền lớn, dưới sự giúp đỡ của một người bạn của cha mang quốc tịch Mỹ, để giúp cô ấy liên lạc ổn thoả việc đi Mỹ. Cho dù không nỡ thế nào đi chăng nữa, cho dù biết rõ rằng cả đời này sẽ rất khó gặp lại, nhưng vì nghĩ đến sự an toàn của cô ấy, anh ấy cũng nhất định phải nhanh chóng đưa cô ấy đi…
Thời gian đoàn tụ với nhau luôn ngắn ngủi như vậy, ngày tháng ly biệt, chẳng mấy chốc lại đến.
Lục Quang Thành không hề dám nói với Đổng Lam Yên cuộc ly biệt vượt qua cả nửa vòng trái đất này, anh ấy sợ rằng sự ngoan cố của cô ấy không chịu đi, càng sợ nước mắt và sự cầu xin thảm thiết của cô ấy sẽ làm sụp đổ sự kiên quyết của anh ấy, khiến cho anh ấy quyết định sai lầm…
Vì vậy anh ấy mỗi ngày đều phải chịu đựng sự dày vò gặp được lần nào hay lần đó, cố gắng dành sự dịu dàng và vui vẻ cho Đổng Lam Yên, cho những ký ức sau này của cô ấy, có thêm một chút hơi ấm.
“Anh Thành, em biết anh rất bận, anh không cần thiết phải rút thời gian qua đây xem em đâu. Anh dành những thời gian đó, để đi ngủ đi, cho dù là người sắt ngày đêm không nghỉ không ngủ, cũng không chịu nỗi đâu!” Đổng Lam Yên nhìn thấy hai gò má của Lục Quang Thành ngày càng gầy đi, lòng đau không ngớt.
“Đợi em khoẻ lại rồi em sẽ trở về phủ Soái, ngày đêm ở bên cạnh anh, chăm sóc anh, giống như lúc trước vậy. Nhưng lần này, anh đừng có suốt ngày làm mặt nghiêm với em, và đừng có mười ngày nửa tháng không thèm nói với em một câu nào, có được không?” Cô ấy rưng rưng nước mắt, cố tỏ ra nụ cười thoải mái.
Lời nói của cô ấy, khiến trái tim Lục Quang Thành, tràn ngập đau đớn của sự hối tiếc.
Đã 4 năm, trong suốt thời gian 4 năm trời, anh ấy đã vì những ghen ghét và sự hẹp hòi trong lòng, mà đối xử tàn nhẫn với cô ấy như vậy… nhưng cô ấy vẫn cứ yêu anh ấy như thế…
Những ngày gần đây anh ấy thường nghĩ, anh ấy vẫn luôn cho rằng mình là người rất yêu rất yêu cô ấy, nhưng trên thực tế, tình yêu của anh ấy, so với của cô ấy, thật sự nhỏ bé đến đáng thương…
Rất tiếc lúc anh ấy giác ngộ ra thì đã quá trễ, mà ly biệt thì lại đến rất nhanh…
“Được, anh nghe lời em. Cả cuộc đời sau này, Lục Quang Thành ta, dù là bất cứ việc gì, đều cũng nghe theo Yên nhi. Được chưa?”
Anh ấy nhẹ nhàng chống lên trán cô ấy và mỉm cười.
Giọng nói vô cùng dịu dàng ấy, khiến cho trái tim Đổng Lam Yên rung động…
Vẻ lảnh lùng ấy của một người đàn ông, ngoại trừ lúc niên thiếu thỉnh thoảng lộ ra nụ cười ấm áp với cô ấy, thì cô ấy gần như đã không còn nhìn thấy qua anh ấy cười, càng đừng nói đến nghe được giọng điệu này và nụ hôn của anh ấy…
Cô ấy dùng sức ôm lấy anh ấy, giống như một con mèo vậy mà nhẹ nhàng cạ vào sau gáy anh ấy, cứ thế mà cọ xát…
“Anh Thành, tối nay em muốn cùng anh trở về phủ Soái, em muốn…giống như trước kia vậy, mỗi đêm ngủ bên cạnh anh…”
Đổng Lam Yên trước giờ chưa từng nói qua những lời lộ liễu mạnh dạn đến như vậy, lời vừa thốt ra, không những làm kinh ngạc đến Lục Quang Thành, mà ngay cả bản thân cô ấy cũng xấu hổ đến nỗi hai bên tai đỏ bừng.
Đầu cô ấy trốn sâu vào lòng của anh ấy, không dám ngẩng lên.
Nhìn dáng vẻ cô ấy như vậy càng kích thích mỗi một bộ phận giác quan của Lục Quang Thành…
Nhịp tim của anh ta đập một cách điên cuồng đến loạn nhịp, một cái trở mình thì đã che phủ toàn thân cô ấy ở phía dưới…
Đổng Lam Yên lại một lần nữa bị sẩy thai, cộng thêm đã từng bị Bạch Nhã Hân dùng nước lạnh làm hại, khiến cho sức khoẻ của cô ấy bị tổn thương nặng nề, cô ấy rất có khả năng cả đời này không thể sinh con được nữa, thậm chí, cho dù may mắn có thể mang thai, thì bản thân cô ấy cũng rất có khả năng vì mang trong mình một sinh mạng mới, mà đánh mất sinh mạng của mình.
Nghe được những lời của bác sĩ phương Tây, trái tim Lục Quang Thành đau như cắt.
Trước mắt đang gươm sùng sẳn sàng với người Nhật, anh ấy ngày đêm lo lắng cho hành tung Đổng Lam Yên sẽ bị người Nhật phát hiện.
Không giống như người của Bạch gia, một khi bị người Nhật bắt được Đổng Lam Yên, anh ấy nhất định sẽ không thể nào cứu cô ấy ra một cách nhẹ nhàng như vậy, thậm chí, điều khiến anh ấy đau lòng nhất chính là, nếu như người Nhật lấy Đổng Lam Yên ra uy hiếp anh ấy bắt anh ấy phải nhượng bộ trong nguyên tắc đại sự, anh ấy nhất định sẽ không thể nào thoả hiệp…
Vì vậy dù cho anh ấy rất muốn đích thân chăm sóc cô ấy cho đến khi cô ấy hồi phục, dù cho rất muốn tiếp tục tìm kiếm phương thuốc chữa trị, điều dưỡng sức khoẻ cho cô ấy, anh ấy cũng không thể để mặc mình, mà phải nhanh chóng đưa cô ấy rời xa Thành Uyển.
Lần này, ngay cả bên phía Nam cũng không còn an toàn nữa rồi.
Quân Tây Thần bên Phùng Nguyên cùng với quân Giang Bắc đã nhất trí với nhau, quyết định cùng nhau liên kết lại trục xuất người Nhật, một khi chiến tranh trổi dậy, Giang Bắc và Giang Nam cũng không thể may mắn thoát khỏi sự tàn khốc của chiến tranh.
Anh ấy đã dùng số tiền lớn, dưới sự giúp đỡ của một người bạn của cha mang quốc tịch Mỹ, để giúp cô ấy liên lạc ổn thoả việc đi Mỹ. Cho dù không nỡ thế nào đi chăng nữa, cho dù biết rõ rằng cả đời này sẽ rất khó gặp lại, nhưng vì nghĩ đến sự an toàn của cô ấy, anh ấy cũng nhất định phải nhanh chóng đưa cô ấy đi…
Thời gian đoàn tụ với nhau luôn ngắn ngủi như vậy, ngày tháng ly biệt, chẳng mấy chốc lại đến.
Lục Quang Thành không hề dám nói với Đổng Lam Yên cuộc ly biệt vượt qua cả nửa vòng trái đất này, anh ấy sợ rằng sự ngoan cố của cô ấy không chịu đi, càng sợ nước mắt và sự cầu xin thảm thiết của cô ấy sẽ làm sụp đổ sự kiên quyết của anh ấy, khiến cho anh ấy quyết định sai lầm…
Vì vậy anh ấy mỗi ngày đều phải chịu đựng sự dày vò gặp được lần nào hay lần đó, cố gắng dành sự dịu dàng và vui vẻ cho Đổng Lam Yên, cho những ký ức sau này của cô ấy, có thêm một chút hơi ấm.
“Anh Thành, em biết anh rất bận, anh không cần thiết phải rút thời gian qua đây xem em đâu. Anh dành những thời gian đó, để đi ngủ đi, cho dù là người sắt ngày đêm không nghỉ không ngủ, cũng không chịu nỗi đâu!” Đổng Lam Yên nhìn thấy hai gò má của Lục Quang Thành ngày càng gầy đi, lòng đau không ngớt.
“Đợi em khoẻ lại rồi em sẽ trở về phủ Soái, ngày đêm ở bên cạnh anh, chăm sóc anh, giống như lúc trước vậy. Nhưng lần này, anh đừng có suốt ngày làm mặt nghiêm với em, và đừng có mười ngày nửa tháng không thèm nói với em một câu nào, có được không?” Cô ấy rưng rưng nước mắt, cố tỏ ra nụ cười thoải mái.
Lời nói của cô ấy, khiến trái tim Lục Quang Thành, tràn ngập đau đớn của sự hối tiếc.
Đã 4 năm, trong suốt thời gian 4 năm trời, anh ấy đã vì những ghen ghét và sự hẹp hòi trong lòng, mà đối xử tàn nhẫn với cô ấy như vậy… nhưng cô ấy vẫn cứ yêu anh ấy như thế…
Những ngày gần đây anh ấy thường nghĩ, anh ấy vẫn luôn cho rằng mình là người rất yêu rất yêu cô ấy, nhưng trên thực tế, tình yêu của anh ấy, so với của cô ấy, thật sự nhỏ bé đến đáng thương…
Rất tiếc lúc anh ấy giác ngộ ra thì đã quá trễ, mà ly biệt thì lại đến rất nhanh…
“Được, anh nghe lời em. Cả cuộc đời sau này, Lục Quang Thành ta, dù là bất cứ việc gì, đều cũng nghe theo Yên nhi. Được chưa?”
Anh ấy nhẹ nhàng chống lên trán cô ấy và mỉm cười.
Giọng nói vô cùng dịu dàng ấy, khiến cho trái tim Đổng Lam Yên rung động…
Vẻ lảnh lùng ấy của một người đàn ông, ngoại trừ lúc niên thiếu thỉnh thoảng lộ ra nụ cười ấm áp với cô ấy, thì cô ấy gần như đã không còn nhìn thấy qua anh ấy cười, càng đừng nói đến nghe được giọng điệu này và nụ hôn của anh ấy…
Cô ấy dùng sức ôm lấy anh ấy, giống như một con mèo vậy mà nhẹ nhàng cạ vào sau gáy anh ấy, cứ thế mà cọ xát…
“Anh Thành, tối nay em muốn cùng anh trở về phủ Soái, em muốn…giống như trước kia vậy, mỗi đêm ngủ bên cạnh anh…”
Đổng Lam Yên trước giờ chưa từng nói qua những lời lộ liễu mạnh dạn đến như vậy, lời vừa thốt ra, không những làm kinh ngạc đến Lục Quang Thành, mà ngay cả bản thân cô ấy cũng xấu hổ đến nỗi hai bên tai đỏ bừng.
Đầu cô ấy trốn sâu vào lòng của anh ấy, không dám ngẩng lên.
Nhìn dáng vẻ cô ấy như vậy càng kích thích mỗi một bộ phận giác quan của Lục Quang Thành…
Nhịp tim của anh ta đập một cách điên cuồng đến loạn nhịp, một cái trở mình thì đã che phủ toàn thân cô ấy ở phía dưới…