Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 24
3124
Đôi chân mày Bạch Thụ Phong siết chặt lại, “rồi sau đó?”
“Lưu Tam một mạch đuổi theo đến một biệt thự ở ngoại thành, sau đó lại đi đến trạm xe lửa, nhưng hình như đã bị người lái xe đó phát hiện ra cái gì đó, nên vừa đuổi theo đến gần trạm xe lửa thì đã bị mất dấu! Lưu Tam lập tức chuyển lời về hỏi con có cần tiếp tục tìm người không…” Bạch Vân Cẩm tỏ ra đắc ý nói, “cha yên tâm, con đã phái người đến mai phục xung quanh căn biệt thự đó rồi, còn sắp xếp thêm mười mấy người đến trạm xe lửa chi viện cho Lưu Tam khi có yêu cầu, con thực sự rất hiếu kỳ em rễ có phải có vụng trộm gì không cho người khác biết được!”
Bạch Thụ Phong liên tục gật đầu, trầm giọng nói, “đi, xem thế nào!”
…..
Vì lo lắng cho Đổng Lam Yên bụng mang dạ chữa đi đến phía Nam không có ai bên cạnh chăm sóc, nên Lục Quang Thành đồng ý cho bà Du theo cô ấy đi xuống phía Nam. Còn bên phía Phùng Nguyên đã liên lạc ổn thoả, anh ta đã chuẩn bị tất cả để đón tiếp Đổng Lam Yên.
Triệu Đình đã vô cùng cẩn thận, anh ta đã phái người lái chiếc xe về phủ Thiếu Soái, sau đó dẫn bà Du và Đổng Lam Yên hai người ngồi xe kéo đi đến trạm xe lửa. Nhưng khi sắp đến trạm xe lửa thì anh ta vẫn phát hiện ra có điều bất thường, liền kêu bà Du một mình đi về phía khác, còn mình thì dẫn theo Đổng Lam Yên đi theo một hướng khác, những người đó đã lượn vòng xung quanh hơn nửa tiếng đồng hồ, mới đến trạm xe lửa tập trung lại.
Để tránh tai mắt của người khác, Lục Quang Thành không dám sắp xếp cho Đổng Lam Yên ngồi chiếc xe lửa chuyên dụng của mình để đi về phía Nam, mà chỉ có thể cho cô ấy và Triệu Đình giả dạng thành cặp vợ chồng, dẫn theo một người “bà” bà Du, mà đáp chuyến xe lửa bình thường.
Cách giờ xuất phát của chuyến xe lửa vẫn còn khoảng một tiếng đồng hồ.
Trong lúc đang đối mặt đàm phán với người Nhật thì Lục Quang Thành lại thỉnh thoảng nhìn vào đồng hồ, trong lòng thấp thỏm không yên.
Và Triệu Đình thì đang ngồi trong phòng chờ của trạm xe lửa, trái tim như muốn nhảy ra khỏi cuống họng, trong lòng sốt ruột mong muốn xe lửa nhanh chóng vào trạm, để tránh khỏi bất cứ sai sót gì có thể xảy ra.
Còn Đổng Lam Yên vì câu nói trước đó của Triệu Đình nên tâm trạng vô cùng sa sút, đôi mắt luôn đỏ hoe.
Trong một buổi tối đầy sự dằn vặt này, nỗi kinh hãi kèm theo sự đau đớn trong lòng cô ấy, khiến cho bên trong dạ dày như đang dời sông lấp biển vậy.
Sự ốm nghén của cô ấy vốn đã rất nghiêm trọng, và sau những lần nhợn họng đó, cuối cùng dưới sự dìu đỡ của bà Du, đã đi đến nhà vệ sinh và nôn hết ra như thác nước đổ một cách mạnh mẽ….
Triệu Đình luôn đứng canh giữ ngoài cửa và nghiêm túc lắng nghe tiếng động bên trong.
Có lẽ là do tình thế bất ổn của Giang Bắc trong thời gian gần đây, nên số người đi về phía Nam cũng tăng lên rõ rệt, cho dù là chuyến xe lúc rạng sáng, thì cũng tấp nập người qua lại. Triệu Đình canh giữ trước cửa nhà vệ sinh nữ, đương nhiên sẽ dẫn đến nhiều ánh mắt bất mãn, một số phụ nữ đã có tuổi khi ra vào nhà vệ sinh còn chỉ tay lớn tiếng trách mắng anh ta, tuần cảnh đường sắt nghe được tin liền chạy đến, và kiên quyết bắt anh ta đi chỗ khác mà vặn hỏi.
Triệu Đình không còn cách nào khác nên đã nói ra thân phận của mình, người tuần cảnh đó bán tín bán nghi mà thả anh ta ra, nhưng vẫn bắt anh ta đi cách xa nhà vệ sinh nữ đó mấy bước, đồng thời còn nói rằng sẽ tìm một nhân viên nữ đến giúp anh ta.
Sau hai ba phút trôi qua của sự vặn hỏi đó, Triệu Đình nghiên tai lắng nghe, âm thanh nôn mửa gần như không còn nữa, và anh ta đã đợi một hồi lâu, nhưng vẫn chưa thấy Đổng Lam Yên và bà Du đi ra…
Cả đầu của Triệu Đình đột nhiên cảm thấy tê tê, anh ta không màng đến gì cả mà xông vào nhà vệ sinh nữ, nhưng bên trong nhà vệ sinh trống không đó ngoài bà Du đang nằm bất tỉnh nhân sự trên đất ra, thì chẳng thấy bóng dáng Đổng Lam Yên đâu cả! Anh ta mới bừng tỉnh ra, những người phụ nữ trách mắng anh ta thậm chí cả tuần cảnh lúc nảy, rất có khả năng là chung một nhóm người xấu đã làm thủ thuật che mắt anh ta!
Sự đả kích mạnh mẽ đó chẳng thua kém gì những sấm sét cùng một lúc giáng xuống, Triệu Đình lập tức kéo bà Du ra và đưa bà ấy đến phòng chờ, sau đó anh ta như phát điên lên mà tìm kiếm những người khả nghi ở xung quanh…
Sau khi nhận ra đây là một vụ bắt cóc với âm mưu tinh tế, Triệu Đình không dám kéo dài thời gian, mà nhanh chóng chạy đi tìm Lục Quang Thành…
Trong giấy phút Lục Quang Thành nhìn thấy Triệu Đình, trái tim, thật sự, đã ngừng đập trong vài giây.
Đầu anh ấy trong phút chốc như bị đốt cháy lên vậy, và hình ảnh chao đảo trước mắt khiến anh ấy cảm thấy choáng váng…
Đôi chân mày Bạch Thụ Phong siết chặt lại, “rồi sau đó?”
“Lưu Tam một mạch đuổi theo đến một biệt thự ở ngoại thành, sau đó lại đi đến trạm xe lửa, nhưng hình như đã bị người lái xe đó phát hiện ra cái gì đó, nên vừa đuổi theo đến gần trạm xe lửa thì đã bị mất dấu! Lưu Tam lập tức chuyển lời về hỏi con có cần tiếp tục tìm người không…” Bạch Vân Cẩm tỏ ra đắc ý nói, “cha yên tâm, con đã phái người đến mai phục xung quanh căn biệt thự đó rồi, còn sắp xếp thêm mười mấy người đến trạm xe lửa chi viện cho Lưu Tam khi có yêu cầu, con thực sự rất hiếu kỳ em rễ có phải có vụng trộm gì không cho người khác biết được!”
Bạch Thụ Phong liên tục gật đầu, trầm giọng nói, “đi, xem thế nào!”
…..
Vì lo lắng cho Đổng Lam Yên bụng mang dạ chữa đi đến phía Nam không có ai bên cạnh chăm sóc, nên Lục Quang Thành đồng ý cho bà Du theo cô ấy đi xuống phía Nam. Còn bên phía Phùng Nguyên đã liên lạc ổn thoả, anh ta đã chuẩn bị tất cả để đón tiếp Đổng Lam Yên.
Triệu Đình đã vô cùng cẩn thận, anh ta đã phái người lái chiếc xe về phủ Thiếu Soái, sau đó dẫn bà Du và Đổng Lam Yên hai người ngồi xe kéo đi đến trạm xe lửa. Nhưng khi sắp đến trạm xe lửa thì anh ta vẫn phát hiện ra có điều bất thường, liền kêu bà Du một mình đi về phía khác, còn mình thì dẫn theo Đổng Lam Yên đi theo một hướng khác, những người đó đã lượn vòng xung quanh hơn nửa tiếng đồng hồ, mới đến trạm xe lửa tập trung lại.
Để tránh tai mắt của người khác, Lục Quang Thành không dám sắp xếp cho Đổng Lam Yên ngồi chiếc xe lửa chuyên dụng của mình để đi về phía Nam, mà chỉ có thể cho cô ấy và Triệu Đình giả dạng thành cặp vợ chồng, dẫn theo một người “bà” bà Du, mà đáp chuyến xe lửa bình thường.
Cách giờ xuất phát của chuyến xe lửa vẫn còn khoảng một tiếng đồng hồ.
Trong lúc đang đối mặt đàm phán với người Nhật thì Lục Quang Thành lại thỉnh thoảng nhìn vào đồng hồ, trong lòng thấp thỏm không yên.
Và Triệu Đình thì đang ngồi trong phòng chờ của trạm xe lửa, trái tim như muốn nhảy ra khỏi cuống họng, trong lòng sốt ruột mong muốn xe lửa nhanh chóng vào trạm, để tránh khỏi bất cứ sai sót gì có thể xảy ra.
Còn Đổng Lam Yên vì câu nói trước đó của Triệu Đình nên tâm trạng vô cùng sa sút, đôi mắt luôn đỏ hoe.
Trong một buổi tối đầy sự dằn vặt này, nỗi kinh hãi kèm theo sự đau đớn trong lòng cô ấy, khiến cho bên trong dạ dày như đang dời sông lấp biển vậy.
Sự ốm nghén của cô ấy vốn đã rất nghiêm trọng, và sau những lần nhợn họng đó, cuối cùng dưới sự dìu đỡ của bà Du, đã đi đến nhà vệ sinh và nôn hết ra như thác nước đổ một cách mạnh mẽ….
Triệu Đình luôn đứng canh giữ ngoài cửa và nghiêm túc lắng nghe tiếng động bên trong.
Có lẽ là do tình thế bất ổn của Giang Bắc trong thời gian gần đây, nên số người đi về phía Nam cũng tăng lên rõ rệt, cho dù là chuyến xe lúc rạng sáng, thì cũng tấp nập người qua lại. Triệu Đình canh giữ trước cửa nhà vệ sinh nữ, đương nhiên sẽ dẫn đến nhiều ánh mắt bất mãn, một số phụ nữ đã có tuổi khi ra vào nhà vệ sinh còn chỉ tay lớn tiếng trách mắng anh ta, tuần cảnh đường sắt nghe được tin liền chạy đến, và kiên quyết bắt anh ta đi chỗ khác mà vặn hỏi.
Triệu Đình không còn cách nào khác nên đã nói ra thân phận của mình, người tuần cảnh đó bán tín bán nghi mà thả anh ta ra, nhưng vẫn bắt anh ta đi cách xa nhà vệ sinh nữ đó mấy bước, đồng thời còn nói rằng sẽ tìm một nhân viên nữ đến giúp anh ta.
Sau hai ba phút trôi qua của sự vặn hỏi đó, Triệu Đình nghiên tai lắng nghe, âm thanh nôn mửa gần như không còn nữa, và anh ta đã đợi một hồi lâu, nhưng vẫn chưa thấy Đổng Lam Yên và bà Du đi ra…
Cả đầu của Triệu Đình đột nhiên cảm thấy tê tê, anh ta không màng đến gì cả mà xông vào nhà vệ sinh nữ, nhưng bên trong nhà vệ sinh trống không đó ngoài bà Du đang nằm bất tỉnh nhân sự trên đất ra, thì chẳng thấy bóng dáng Đổng Lam Yên đâu cả! Anh ta mới bừng tỉnh ra, những người phụ nữ trách mắng anh ta thậm chí cả tuần cảnh lúc nảy, rất có khả năng là chung một nhóm người xấu đã làm thủ thuật che mắt anh ta!
Sự đả kích mạnh mẽ đó chẳng thua kém gì những sấm sét cùng một lúc giáng xuống, Triệu Đình lập tức kéo bà Du ra và đưa bà ấy đến phòng chờ, sau đó anh ta như phát điên lên mà tìm kiếm những người khả nghi ở xung quanh…
Sau khi nhận ra đây là một vụ bắt cóc với âm mưu tinh tế, Triệu Đình không dám kéo dài thời gian, mà nhanh chóng chạy đi tìm Lục Quang Thành…
Trong giấy phút Lục Quang Thành nhìn thấy Triệu Đình, trái tim, thật sự, đã ngừng đập trong vài giây.
Đầu anh ấy trong phút chốc như bị đốt cháy lên vậy, và hình ảnh chao đảo trước mắt khiến anh ấy cảm thấy choáng váng…