Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21
3121
Nói ra thì thật là thê lương.
Lục Quang Thành đã yêu Đổng Lam Yên nhiều năm như vậy, còn Đổng Lam Yên thì yêu thầm anh ấy cũng nhiều năm như vậy, nhưng hai người, lại là lần đầu tiên hôn nhau như thế này.
Với ý chí như sắt thép của Lục Quang Thành, khi bị Đổng Lam Yên hôn một cách cuồng nhiệt với nước mắt sướt mướt như thế này, thì ý chí ấy đã bị đánh bại thảm hại.
Anh ấy điên cuồng mà hôn cô ấy, ôm chặt lấy cô ấy, cho đến khi không khí bên trong phổi cũng bị đối phương hút rỗng, mặc cho sự choáng váng và sự nghẹt thở có dữ dội thế nào đi chăng nữa, anh ấy cũng không nỡ buông cô ấy ra một giây phút nào…
Tiếng kêu gọi của Bạch Nhã Hân ở dưới lầu đột nhiên truyền đến, đã thức tỉnh hai người đang chìm đắm trong cơn say nồng nhiệt ấy…
Lục Quang Thành đột nhiên buông Đổng Lam Yên ra, bế cô ấy lên và nhanh chóng chạy xuống lầu.
Giả làm tài xế đến đây, Triệu Đình sớm đã xử lý hết những người canh cửa, và lập tức tiến về phía Lục Quang Thành.
Lục Quang Thành nhanh chóng đưa Đổng Lam Yên chuyển giao cho anh ta, ánh mắt tuy không nỡ, nhưng ngữ khí lại rất kiến quyết, nói nhỏ, “Nhất định phải an toàn đưa cô ấy đến bên cạnh Phùng Nguyên, nếu không thì, ta sẽ không có người anh em như ngươi nữa!”
Triệu Đình gật đầu một cái thật mạnh, Đổng Lam Yên khóc không thành lời, “Ngũ gia…anh phải bảo trọng… em…”
Cả đời này của em, chỉ vì anh mà sống….
Cuối cùng cô ấy vẫn không dám nói ra…
Đang mang trong bụng đứa con của người khác, lại mang đến cho anh ấy sự rắc rối lớn như vậy, cô ấy thật sự không có tư cách để nói thêm nửa chữ nào cả…
“Mau chạy đi!”
Lục Quang Thành cố nén sự đau đớn trong lòng, giọng nói nặng trĩu mà ra lệnh.
Nhìn thấy Triệu Đình đã đặt cô ấy vào trong xe, và khởi động cho xe chạy, anh ấy liền giơ cánh tay nặng như đá chì lên, và nhẹ nhàng vẫy tay với Đổng Lam Yên đang áp sát vào cửa xe nhìn anh ấy khóc lóc thảm thiết…
Anh ấy cứ thẳng tắp mà đứng như vậy, từ đầu đến cuối ánh mắt cũng không hề rời khỏi gương mặt sát bên cửa xe mà anh ấy sợ rằng cả đời này sẽ không còn gặp được nữa, mặc cho lòng đau như cắt, hơi thở nặng nề như thế nào, anh ấy cũng đứng sừng sững không hề động đậy…
Dưới ánh đèn vàng ấy, tầm nhìn của Đổng Lam Yên đã trở nên mơ hồ và gần như không còn nhìn thấy rõ gương mặt tuấn tú cương nghị của anh ấy…cô ấy biết rằng, lần ly biệt này, có lẽ sẽ mãi mãi xa cách chân trời. Cô ấy chỉ ra dức không ngừng lắc đầu, muốn cố gắng khắc sâu hình dáng anh ấy vào trong trí nhớ, để cô ấy có thể nhớ lại trong quãng đời còn lại…
Cho đến khi họ không còn nhìn thấy bóng dáng của đối phương, đôi mắt từng người một mới sụp xuống, và nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Lục Quang Thành hít một hơi thật sâu, từ từ quay người lại, sải bước thật to đến phòng trà, nơi phát ra tiếng thảm khóc của Bạch Nhã Hân…
Còn Đổng Lam Yên thì che mặt khóc trong đau khổ và tuyệt vọng.
Triệu Đình nghẹn ngào, và nói trong nhỏ nhẹ, “Ngũ gia nhờ tôi chuyển lời cho cô, nếu như anh ấy có thể an toàn thoát ra ngoài, chỉ cần cô bằng lòng ở bên anh ấy, anh ấy sẽ bằng mọi cách mà đem cô về bên cạnh, và bảo vệ cô cả đời, và sẽ không bao giờ rời khỏi nhau. Còn nếu anh ấy không có cơ hội trở về tìm cô, thì xin cô… hãy chăm sóc tốt cho bản thân mình, và đứa con.”
Đổng Lam Yên toàn thân run rẩy, “ Cái gì?”
“Ngũ gia không hề đụng đến cô Bạch Nhã Hân kia, cưới cô ta về chỉ vì muốn thực thi kế hoạch của Ngũ gia, đứa con trong bụng cô ta không phải là của anh ấy…mà đứa con của cô, mới chính là máu mủ của Lục gia. Mặc dù cô đã phản bội Ngũ gia, nhưng anh ấy chưa từng phụ lòng cô…cô cũng đừng trách anh ấy đã từng nhẫn tâm làm mất đứa con của Phùng Nguyên trong bụng cô, Ngũ gia đối với cô, thật sự đã tận tình tận nghĩa rồi…”
Đổng Lam Yên bịt cái đầu lại, nỗi đau long trời lỡ đất ấy, như sắp sửa ngập đầu…
…
Trong ngôi nhà của Tỉnh Điền Hạnh Chi.
Lục Quang Thành từ từ mở cánh cửa phòng trà ra.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng cảnh tượng kinh khủng trong căn phòng đó, vẫn khiến cho anh ấy cảm thấy buồn nôn.
Tỉnh Điền Hạnh Chi như một con dã thú đang động đực vậy, điên cuồng mà co giật trên người của Bạch Nhã Hân, cổ họng của cô ta đã sớm bị tiếng thét làm cho rách ra, đầu tóc rối bù mà không ngừng giãy giụa, đang phát ra âm thanh như một con ma đang gào thét lên vậy, và ngay thân dưới cô ta, là một vũng máu đỏ thẫm.
Trong giây phút Bạch Nhã Hân liếc qua nhìn bóng dáng của Lục Quang Thành, điên cuồng mà thét lên.
“Quang Thành…cứu em… mau cứu em…”
Lục Quang Thành vẻ mặt lạnh như băng, cánh tay từ từ đưa lên, nhắm vào não sau của Tỉnh Điền Hạnh Chi sau đó liền bắn một phát.
Trong lúc máu văng tứ phía, Tỉnh Điền Hạnh Chi trừng đôi mắt thật to, sau đó cái đầu gục mạnh xuống ngực của Bạch Nhã Hân…
Bị máu văng tung toé vào toàn thân và cả gương mặt mình, Bạch Nhã Hân phát ra một tiếng thảm khốc, sau đó hai mắt chao đảo, và ngất lịm đi…
Nói ra thì thật là thê lương.
Lục Quang Thành đã yêu Đổng Lam Yên nhiều năm như vậy, còn Đổng Lam Yên thì yêu thầm anh ấy cũng nhiều năm như vậy, nhưng hai người, lại là lần đầu tiên hôn nhau như thế này.
Với ý chí như sắt thép của Lục Quang Thành, khi bị Đổng Lam Yên hôn một cách cuồng nhiệt với nước mắt sướt mướt như thế này, thì ý chí ấy đã bị đánh bại thảm hại.
Anh ấy điên cuồng mà hôn cô ấy, ôm chặt lấy cô ấy, cho đến khi không khí bên trong phổi cũng bị đối phương hút rỗng, mặc cho sự choáng váng và sự nghẹt thở có dữ dội thế nào đi chăng nữa, anh ấy cũng không nỡ buông cô ấy ra một giây phút nào…
Tiếng kêu gọi của Bạch Nhã Hân ở dưới lầu đột nhiên truyền đến, đã thức tỉnh hai người đang chìm đắm trong cơn say nồng nhiệt ấy…
Lục Quang Thành đột nhiên buông Đổng Lam Yên ra, bế cô ấy lên và nhanh chóng chạy xuống lầu.
Giả làm tài xế đến đây, Triệu Đình sớm đã xử lý hết những người canh cửa, và lập tức tiến về phía Lục Quang Thành.
Lục Quang Thành nhanh chóng đưa Đổng Lam Yên chuyển giao cho anh ta, ánh mắt tuy không nỡ, nhưng ngữ khí lại rất kiến quyết, nói nhỏ, “Nhất định phải an toàn đưa cô ấy đến bên cạnh Phùng Nguyên, nếu không thì, ta sẽ không có người anh em như ngươi nữa!”
Triệu Đình gật đầu một cái thật mạnh, Đổng Lam Yên khóc không thành lời, “Ngũ gia…anh phải bảo trọng… em…”
Cả đời này của em, chỉ vì anh mà sống….
Cuối cùng cô ấy vẫn không dám nói ra…
Đang mang trong bụng đứa con của người khác, lại mang đến cho anh ấy sự rắc rối lớn như vậy, cô ấy thật sự không có tư cách để nói thêm nửa chữ nào cả…
“Mau chạy đi!”
Lục Quang Thành cố nén sự đau đớn trong lòng, giọng nói nặng trĩu mà ra lệnh.
Nhìn thấy Triệu Đình đã đặt cô ấy vào trong xe, và khởi động cho xe chạy, anh ấy liền giơ cánh tay nặng như đá chì lên, và nhẹ nhàng vẫy tay với Đổng Lam Yên đang áp sát vào cửa xe nhìn anh ấy khóc lóc thảm thiết…
Anh ấy cứ thẳng tắp mà đứng như vậy, từ đầu đến cuối ánh mắt cũng không hề rời khỏi gương mặt sát bên cửa xe mà anh ấy sợ rằng cả đời này sẽ không còn gặp được nữa, mặc cho lòng đau như cắt, hơi thở nặng nề như thế nào, anh ấy cũng đứng sừng sững không hề động đậy…
Dưới ánh đèn vàng ấy, tầm nhìn của Đổng Lam Yên đã trở nên mơ hồ và gần như không còn nhìn thấy rõ gương mặt tuấn tú cương nghị của anh ấy…cô ấy biết rằng, lần ly biệt này, có lẽ sẽ mãi mãi xa cách chân trời. Cô ấy chỉ ra dức không ngừng lắc đầu, muốn cố gắng khắc sâu hình dáng anh ấy vào trong trí nhớ, để cô ấy có thể nhớ lại trong quãng đời còn lại…
Cho đến khi họ không còn nhìn thấy bóng dáng của đối phương, đôi mắt từng người một mới sụp xuống, và nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Lục Quang Thành hít một hơi thật sâu, từ từ quay người lại, sải bước thật to đến phòng trà, nơi phát ra tiếng thảm khóc của Bạch Nhã Hân…
Còn Đổng Lam Yên thì che mặt khóc trong đau khổ và tuyệt vọng.
Triệu Đình nghẹn ngào, và nói trong nhỏ nhẹ, “Ngũ gia nhờ tôi chuyển lời cho cô, nếu như anh ấy có thể an toàn thoát ra ngoài, chỉ cần cô bằng lòng ở bên anh ấy, anh ấy sẽ bằng mọi cách mà đem cô về bên cạnh, và bảo vệ cô cả đời, và sẽ không bao giờ rời khỏi nhau. Còn nếu anh ấy không có cơ hội trở về tìm cô, thì xin cô… hãy chăm sóc tốt cho bản thân mình, và đứa con.”
Đổng Lam Yên toàn thân run rẩy, “ Cái gì?”
“Ngũ gia không hề đụng đến cô Bạch Nhã Hân kia, cưới cô ta về chỉ vì muốn thực thi kế hoạch của Ngũ gia, đứa con trong bụng cô ta không phải là của anh ấy…mà đứa con của cô, mới chính là máu mủ của Lục gia. Mặc dù cô đã phản bội Ngũ gia, nhưng anh ấy chưa từng phụ lòng cô…cô cũng đừng trách anh ấy đã từng nhẫn tâm làm mất đứa con của Phùng Nguyên trong bụng cô, Ngũ gia đối với cô, thật sự đã tận tình tận nghĩa rồi…”
Đổng Lam Yên bịt cái đầu lại, nỗi đau long trời lỡ đất ấy, như sắp sửa ngập đầu…
…
Trong ngôi nhà của Tỉnh Điền Hạnh Chi.
Lục Quang Thành từ từ mở cánh cửa phòng trà ra.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng cảnh tượng kinh khủng trong căn phòng đó, vẫn khiến cho anh ấy cảm thấy buồn nôn.
Tỉnh Điền Hạnh Chi như một con dã thú đang động đực vậy, điên cuồng mà co giật trên người của Bạch Nhã Hân, cổ họng của cô ta đã sớm bị tiếng thét làm cho rách ra, đầu tóc rối bù mà không ngừng giãy giụa, đang phát ra âm thanh như một con ma đang gào thét lên vậy, và ngay thân dưới cô ta, là một vũng máu đỏ thẫm.
Trong giây phút Bạch Nhã Hân liếc qua nhìn bóng dáng của Lục Quang Thành, điên cuồng mà thét lên.
“Quang Thành…cứu em… mau cứu em…”
Lục Quang Thành vẻ mặt lạnh như băng, cánh tay từ từ đưa lên, nhắm vào não sau của Tỉnh Điền Hạnh Chi sau đó liền bắn một phát.
Trong lúc máu văng tứ phía, Tỉnh Điền Hạnh Chi trừng đôi mắt thật to, sau đó cái đầu gục mạnh xuống ngực của Bạch Nhã Hân…
Bị máu văng tung toé vào toàn thân và cả gương mặt mình, Bạch Nhã Hân phát ra một tiếng thảm khốc, sau đó hai mắt chao đảo, và ngất lịm đi…