Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 15
3115
Bị lời từ biệt của Đổng Lam Yên nói đến trái tim Lục Quang Thành vỡ tan, hoàn toàn lơ là đề phòng tâm trạng bất ổn của cô ấy sẽ có hành động điên cuồng gì.
Những người có mặt ở đó đều không ngờ đến cô ấy sẽ làm vậy.
Tiếng súng vang lên, trong giây phút máu văng tung toé, mọi người đều bị làm cho sợ hãi.
Ngoại trừ một người ra, đã sớm có chuẩn bị.
Đó chính là Triệu sĩ quan, Triệu Đình.
Thân là tâm phúc của Lục Quang Thành, không những biết rõ tất cả các kế hoạch trong công việc, mà ngay cả chuyện riêng và chuyện tình cảm, anh ta đều biết rõ mồn một.
Vì vậy từ lúc Đổng Lam Yên ôm lấy Lục Quang Thành, và bắt đầu vừa khóc vừa nói những lời nghe như lời từ biệt vậy, thì tay anh ta đã lập tức cằm chặt lấy súng của mình.
Đừng nhìn Đổng Lam Yên như một phụ nữ yếu đuối, vì Lục Quang Thành đã từng tay cằm tay cô ấy mà dạy cô ấy thuật bắn súng, nên Triệu Đình biết rõ sức sát thương của Đổng Lam Yên.
Trong một khoảnh khắc nào đó anh ấy lo lắng Đổng Lam Yên muốn giết chết Lục Quang Thành…
Thật ra anh ta có thể trực tiếp một phát bắn vào đầu cô ấy, để bảo đảm an toàn cho Lục Quang Thành.
Nhưng anh ta hiểu rõ Lục Quang Thành hơn ai hết, Lục Quang Thành hành hạ Đổng Lam Yên thế nào cũng được, nhưng anh ấy tuyệt đối không cho phép người khác đụng vào cô ấy một chút nào! Cho dù là anh ta vì cứu Lục Quang Thành mà bắn chết Đổng Lam Yên, thì Lục Quang Thành nhất định cũng sẽ quay ngược lại mà giết chết anh ta…
Vì vậy, bất luận là Đổng Lam Yên muốn bắn ai, thì anh ta cũng không dám giết cô ấy!
Anh ta chỉ có thể nhanh tay nhanh mắt mà cấp tốc nhắm đến vị trí chuẩn nhất, trong giây phút cô ấy kéo cò súng, thì anh ta đã nhanh một bước nổ súng trước…
Trong khoảnh khắc viên đạn tách ra khỏi nòng súng, Triệu Đình đã sợ hãi đến nỗi toàn thân toát cả mồ hôi lạnh.
Bởi vì Đổng Lam Yên và Lục Quang Thanh đang đứng áp sát vào nhau, chỉ cần viên đạn anh ta sơ suất lệch một chút xíu thôi, e rằng sẽ làm tổn thương đến Lục Quang Thành, đồng thời sẽ không cứu được Đổng Lam Yên đang muốn tự sát ấy…
Điều vô cùng may mắn đó là, sự phán đoán chuẩn xác và thuật bắn súng xuất sắc của Triệu Đình, đã thuận lợi bắn trúng ngay xương tay của Đổng Lam Yên…
Và với kinh nghiệm và sự nhạy bén của Lục Quang Thành, khi vừa xoay người lại nhìn thấy Đổng Lam Yên đau đớn co rúm người lại, trên tay máu chảy không ngừng, thì anh ấy lập tức đã hiểu ra.
Anh ấy bỗng nhiên gào thét lên, “Láo xược! Lại dám ám sát bổn Soái! Triệu sĩ quan nghe lệnh! Tăng thêm hình phạt dùng gậy đánh đến chết cho ta! Ta sẽ đích thân kiểm tra tử thi!”
Anh ấy vừa nói xong liền giận dữ bỏ đi mà không thèm quay đầu lại, anh trai và chị dâu nhà họ Bạch nhìn Đổng Lam Yên với ánh mắt hết sức khinh thường, sau đó sải bước đi theo Lục Quang Thành.
Sự đau đớn trên xương tay sắp khiến cho cô ấy phải ngất đi, bóng dáng càng ngày càng mơ hồ của Lục Quang Thành, càng khiến cho cô ấy hoàn toàn tuyệt vọng…
Không ngờ anh ấy, lại tuyệt tình như vậy…
Đổng Lam Yên à Đổng Lam Yên, cô đã khổ sở giữ lấy tình yêu này suốt 12 năm trời, đến cuối cùng, cũng chỉ là một trò cười mà thôi…
Lục Quang Thành…
Đổng Lam Yên tôi và anh…
Suốt đời suốt kiếp, sống sẽ căm ghét, chết sẽ oán hận với nhau!
…..
Triệu Đình nhìn vào Đổng Lam Yên vì đau lòng mà khiến cho hơi thở gần như không còn, sau đó gương mặt anh ta trở nên lạnh lùng, nheo đôi mắt lại và tiến về phía trước, “Đổng cô nương, xin mạo phạm.”
Anh ta vẫy vẫy tay, trong tức khắc liền có người bước lên kéo Đổng Lam Yên đứng dậy, sau đó trực tiếp lôi cô ấy đến phòng sau…
Sân sau của phủ Thiếu Soái, nhanh chóng vang lên tiếng kinh thiên động địa của tiếng gậy đánh.
Mỗi một gậy đánh xuống, đều khiến cho những người hầu sợ đến run lẩy bẩy.
Còn bà Du thì khóc lên đến nỗi gần như sắp ngất đi vậy…
Khi tiếng gậy đánh dần dần không còn nữa, thì mọi người ngay cả thở mạnh cũng không dám thở ra.
Một lát sau, Triệu Đình bước ra từ phòng sau với gương mặt không một biểu cảm và toàn thân bám đầy vết máu, tiếp đó là vẻ mặt đau buồn của bác sĩ Từ đi theo sau.
“Lão phu đã xác nhận, nữ tội nhân Đổng thị đã bị gậy đánh đến chết. Xin quản gia mời Thiếu Soái, đến để kiểm tra thi thể.”
Bị lời từ biệt của Đổng Lam Yên nói đến trái tim Lục Quang Thành vỡ tan, hoàn toàn lơ là đề phòng tâm trạng bất ổn của cô ấy sẽ có hành động điên cuồng gì.
Những người có mặt ở đó đều không ngờ đến cô ấy sẽ làm vậy.
Tiếng súng vang lên, trong giây phút máu văng tung toé, mọi người đều bị làm cho sợ hãi.
Ngoại trừ một người ra, đã sớm có chuẩn bị.
Đó chính là Triệu sĩ quan, Triệu Đình.
Thân là tâm phúc của Lục Quang Thành, không những biết rõ tất cả các kế hoạch trong công việc, mà ngay cả chuyện riêng và chuyện tình cảm, anh ta đều biết rõ mồn một.
Vì vậy từ lúc Đổng Lam Yên ôm lấy Lục Quang Thành, và bắt đầu vừa khóc vừa nói những lời nghe như lời từ biệt vậy, thì tay anh ta đã lập tức cằm chặt lấy súng của mình.
Đừng nhìn Đổng Lam Yên như một phụ nữ yếu đuối, vì Lục Quang Thành đã từng tay cằm tay cô ấy mà dạy cô ấy thuật bắn súng, nên Triệu Đình biết rõ sức sát thương của Đổng Lam Yên.
Trong một khoảnh khắc nào đó anh ấy lo lắng Đổng Lam Yên muốn giết chết Lục Quang Thành…
Thật ra anh ta có thể trực tiếp một phát bắn vào đầu cô ấy, để bảo đảm an toàn cho Lục Quang Thành.
Nhưng anh ta hiểu rõ Lục Quang Thành hơn ai hết, Lục Quang Thành hành hạ Đổng Lam Yên thế nào cũng được, nhưng anh ấy tuyệt đối không cho phép người khác đụng vào cô ấy một chút nào! Cho dù là anh ta vì cứu Lục Quang Thành mà bắn chết Đổng Lam Yên, thì Lục Quang Thành nhất định cũng sẽ quay ngược lại mà giết chết anh ta…
Vì vậy, bất luận là Đổng Lam Yên muốn bắn ai, thì anh ta cũng không dám giết cô ấy!
Anh ta chỉ có thể nhanh tay nhanh mắt mà cấp tốc nhắm đến vị trí chuẩn nhất, trong giây phút cô ấy kéo cò súng, thì anh ta đã nhanh một bước nổ súng trước…
Trong khoảnh khắc viên đạn tách ra khỏi nòng súng, Triệu Đình đã sợ hãi đến nỗi toàn thân toát cả mồ hôi lạnh.
Bởi vì Đổng Lam Yên và Lục Quang Thanh đang đứng áp sát vào nhau, chỉ cần viên đạn anh ta sơ suất lệch một chút xíu thôi, e rằng sẽ làm tổn thương đến Lục Quang Thành, đồng thời sẽ không cứu được Đổng Lam Yên đang muốn tự sát ấy…
Điều vô cùng may mắn đó là, sự phán đoán chuẩn xác và thuật bắn súng xuất sắc của Triệu Đình, đã thuận lợi bắn trúng ngay xương tay của Đổng Lam Yên…
Và với kinh nghiệm và sự nhạy bén của Lục Quang Thành, khi vừa xoay người lại nhìn thấy Đổng Lam Yên đau đớn co rúm người lại, trên tay máu chảy không ngừng, thì anh ấy lập tức đã hiểu ra.
Anh ấy bỗng nhiên gào thét lên, “Láo xược! Lại dám ám sát bổn Soái! Triệu sĩ quan nghe lệnh! Tăng thêm hình phạt dùng gậy đánh đến chết cho ta! Ta sẽ đích thân kiểm tra tử thi!”
Anh ấy vừa nói xong liền giận dữ bỏ đi mà không thèm quay đầu lại, anh trai và chị dâu nhà họ Bạch nhìn Đổng Lam Yên với ánh mắt hết sức khinh thường, sau đó sải bước đi theo Lục Quang Thành.
Sự đau đớn trên xương tay sắp khiến cho cô ấy phải ngất đi, bóng dáng càng ngày càng mơ hồ của Lục Quang Thành, càng khiến cho cô ấy hoàn toàn tuyệt vọng…
Không ngờ anh ấy, lại tuyệt tình như vậy…
Đổng Lam Yên à Đổng Lam Yên, cô đã khổ sở giữ lấy tình yêu này suốt 12 năm trời, đến cuối cùng, cũng chỉ là một trò cười mà thôi…
Lục Quang Thành…
Đổng Lam Yên tôi và anh…
Suốt đời suốt kiếp, sống sẽ căm ghét, chết sẽ oán hận với nhau!
…..
Triệu Đình nhìn vào Đổng Lam Yên vì đau lòng mà khiến cho hơi thở gần như không còn, sau đó gương mặt anh ta trở nên lạnh lùng, nheo đôi mắt lại và tiến về phía trước, “Đổng cô nương, xin mạo phạm.”
Anh ta vẫy vẫy tay, trong tức khắc liền có người bước lên kéo Đổng Lam Yên đứng dậy, sau đó trực tiếp lôi cô ấy đến phòng sau…
Sân sau của phủ Thiếu Soái, nhanh chóng vang lên tiếng kinh thiên động địa của tiếng gậy đánh.
Mỗi một gậy đánh xuống, đều khiến cho những người hầu sợ đến run lẩy bẩy.
Còn bà Du thì khóc lên đến nỗi gần như sắp ngất đi vậy…
Khi tiếng gậy đánh dần dần không còn nữa, thì mọi người ngay cả thở mạnh cũng không dám thở ra.
Một lát sau, Triệu Đình bước ra từ phòng sau với gương mặt không một biểu cảm và toàn thân bám đầy vết máu, tiếp đó là vẻ mặt đau buồn của bác sĩ Từ đi theo sau.
“Lão phu đã xác nhận, nữ tội nhân Đổng thị đã bị gậy đánh đến chết. Xin quản gia mời Thiếu Soái, đến để kiểm tra thi thể.”