Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 45
3045
Cô ta giận dữ xông đến trước mặt Phương Tiểu Ngư, cả người giận đến run bần bật, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chồng tôi trước nay là người trong sạch, chắc chắn là do ả đàn bà lăng loàn như cô có ý đồ, lợi dụng lúc anh ấy say rượu mà dụ dỗ anh ấy!”
Tiêu Tử Mộng rất khác so với Tiêu Tử Dao.
Cô ta không phải người thích trang điểm lòe loẹt, mặc một bộ quần áo màu sắc đơn giản, tóc cũng búi lại ở phía sau, toát lên một vẻ hiền lành đoan chính.
Nhưng không ngờ một người phụ nữ trông có vẻ dịu dàng lại vẫn có thể thốt ra những lời cay nghiệt thế này.
“Đúng là một người phụ nữ đáng thương!” Hai má Phương Tiểu Ngư đều đã sưng phồng, nhưng cô không quan tâm mà bắt đầu phản kích những người trong căn nhà đáng ghét này, giọng của cô rất nhỏ nhưng đầy sự mỉa mai.
“Con khốn này nói cái gì thế?” Tiêu Tử Mộng không hiểu cô đang nói gì.
Phương Tiểu Ngư cười khinh bỉ: “Ha ha, tôi nói cô đúng là một người phụ nữ đáng thương, ngay cả việc mình đã lấy một tên khốn ra sao cũng không biết nữa!”
“Cô…” Tiêu Tử Mộng bị miệng lưỡi của Phương Tiểu Ngư khích bác, giận dữ quát ầm lên: “Cô… cô là thứ thấp kém, lập tức cút khỏi đây cho tôi!”
Tiêu Tử Mộng vừa nói vừa bước đến đẩy Phương Tiểu Ngư, nhưng Phương Tiểu Ngư nhanh nhẹn né tránh.
Phương Tiểu Ngư lạnh lùng cười nói: “Không cần cô phải mời tôi, tự tôi sẽ đi, hơn nữa cũng không bao giờ quay lại cái chốn quỷ quái này!”
Cô nhấc túi xách đang nằm dưới đất của mình lên rồi chạy thẳng ra khỏi nhà họ Tiêu.
Sau khi rời khỏi nhà họ Tiêu, chạy được một quãng đường khá xa rồi, cô mới dừng lại, khom lưng thở dốc.
Nước mắt từ nãy cố nén bây giờ cuối cùng cũng không kiềm được nữa mà tuôn ra.
Phương Tiểu Ngư từ từ ngồi xổm xuống, ôm lấy đầu gối mình, gục mặt xuống khóc thút thít.
Cô đang tự ôm chính mình, tự an ủi chính mình.
Từ sau chuyện năm năm trước rời khỏi nhà một mình không nơi nương tựa, cô đã học được cách tự mình chịu đựng tất cả, cho dù có khó khăn đến đâu, cô cũng đều vượt qua được.
Cô cứ tưởng cuộc sống sẽ ngày một tốt hơn, nhưng ông trời dường như cứ muốn đùa bỡn với cô, từ khi gặp Mộc Du Dương, cuộc sống của cô cứ đi theo một hướng không thể kiểm soát được, luôn khiến cô trở tay không kịp!
Mộc Du Dương….
Chính là cái tên đó!
Nếu không phải tại anh ta thì mình đã không rơi vào cái hang sói là nhà họ Tiêu này, sẽ không bị đám người Tiêu Tử Dao nghi oan rồi nhục mạ!
Nỗi uất ức oan uổng vừa rồi phải chịu giờ đều hóa thành cơn oán hận đối với Mộc Du Dương, trong đầu cô liên tục mắng chửi người đàn ông ấy.
Đột nhiên, Phương Tiểu Ngư đang ngồi xổm chợt cảm thấy có tiếng động sau lưng mình, cô ngước đôi mắt đẫm lệ của mình lên, nhìn thấy một chiếc Aston Martin đang đỗ bên cạnh mình.
Là Mộc Du Dương!
Đúng là vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo liền đến!
Cô có hơi phẫn nộ đứng dậy, nhưng vì ngồi xổm quá lâu, chân có hơi tê, khi đứng dậy có hơi khó khăn.
Mộc Du Dương chậm rãi mở cửa kính xe rồi nói với cô: “Lên xe.”
Cô liếc nhìn anh, cơn giận trong lòng vẫn chưa dứt, mặc kệ lời anh nói mà tự mình bước đi men theo vỉa hè.
Mộc Du Dương bèn lái xe từ tốn chạy theo cô.
Phương Tiểu Ngư càng khó chịu hơn, dừng lại trừng mắt hỏi Mộc Du Dương: “Anh theo tôi làm gì?”
“Lên xe.” Mộc Du Dương vẫn cứ bình thản, lặp lại mệnh lệnh vừa rồi chưa được cô tuân theo.
Phương Tiểu Ngư lạnh lùng hừ mũi: “Tại sao tôi phải lên xe của anh, để anh đẩy tôi vào nhà họ Tiêu, ném tôi vào cái hang sói đó?”
“Tôi không có hứng thú đến nhà người phụ nữ đó, tôi chỉ muốn đến xem thử cô làm bảo mẫu ở nhà họ Tiêu như thế nào thôi.” Mộc Du Dương hơi cau mày nói, giọng điệu có chút đùa bỡn.
“Hừ!” Phương Tiểu Ngư lừ mắt, “Xin lỗi, e là đã làm cho Mộc đại tổng tài thất vọng rồi, bởi vì tôi hoàn toàn không phải người dễ dàng cúi đầu, làm bảo mẫu gì đó không hợp với tôi, tôi không bao giờ đặt chân vào nhà họ Tiêu nữa đâu!”
Mộc Du Dương đã sớm biết sẽ có kết quả như thế này, lúc đầu sở dĩ anh đề xuất việc Phương Tiểu Ngư đến nhà họ Tiêu hầu hạ Tiêu Bác chỉ là vì Tống Đình Hi lúc ấy đã làm anh tức giận mà thôi.
Còn thực tế, anh hoàn toàn không muốn Phương Tiểu Ngư bị Tiêu Tử Dao ức hiếp, thế nên muộn thế này mà anh còn đến nhà họ Tiêu thăm cô, không ngờ còn chưa đến cổng biệt thự Tiêu gia đã trông thấy Phương Tiểu Ngư ngồi co ro bên vệ đường.
Mộc Du Dương lúc này đã hết giận, mở cửa bước xuống xe, đứng trước mặt Phương Tiểu Ngư châm chọc: “Tôi không thất vọng, tôi đến là vì muốn xem vẻ mặt khóc lóc do bị ức hiếp của cô, giờ không phải đã được nhìn thấy rồi sao?”
“Mộc Du Dương, anh quá đáng lắm!” Phương Tiểu Ngư ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh, giận muốn bốc hỏa.
Mộc Du Dương lúc này mới nhìn thấy đôi má sưng phồng của Phương Tiểu Ngư, liền cau mày hỏi: “Mặt cô làm sao thế?”
Phương Tiểu Ngư tưởng anh lại muốn mỉa mai cô nên khó chịu nói: “Không liên quan đến anh!”
“Tôi hỏi lại lần nữa, mặt của cô làm sao thế?” Ánh mắt Mộc Du Dương chợt trở nên nguy hiểm, giọng điệu cũng hạ thấp hơn.
Phương Tiểu Ngư bị anh bức ép quá đành hét lên: “Sao hả sao hả? Tôi bị vị hôn thê đáng ghét của anh và chị của cô ta đánh đấy, anh hài lòng chưa?”
Mộc Du Dương rõ ràng không hài lòng, anh nắm lấy cánh tay Phương Tiểu Ngư kéo cô đến bên cạnh chiếc xe, mặc kệ sự phản kháng của cô mà mở cửa đẩy cô vào trong.
Phương Tiểu Ngư vừa giận lại vừa thắc mắc trước hành động của Mộc Du Dương, không hiểu sao anh đột nhiên lại nổi giận đùng đùng như thế, lập tức hốt hoảng nói: “Anh muốn gì? Mau cho tôi xuống xe!”
Mộc Du Dương mặc kệ cô, sa sầm nét mặt khởi động xe phóng như bay về phía biệt thự họ Tiêu.
Phương Tiểu Ngư thấy anh không trả lời thì lại càng lo lắng, hỏi to: “Rốt cuộc anh muốn đưa tôi đi đâu?”
Mộc Du Dương vẫn không trả lời, ngược lại còn tăng tốc nhanh hơn.
Phương Tiểu Ngư trong lúc hốt hoảng quyết định làm liều, hét lên một tiếng rồi giằng lấy vô lăng của Mộc Du Dương.
Mộc Du Dương không kịp phòng bị, chiếc xe ngay lập tức mất phương hướng, đánh võng mấy vòng trên đường rồi nhằm thẳng vào một cái cột đèn bên đường.
Phương Tiểu Ngư lúc này mới phản ứng, sợ đến mức gào lên một tràng dài.
Mộc Du Dương mau chóng lấy lại quyền chủ động, anh không quá hốt hoảng, chỉ hơi cau mày rồi bình tĩnh xoay vô lăng, đạp mạnh chân phanh.
Một tiếng phanh xe chói tai vang lên, chiếc xe kịp thời dừng lại ngay khi chỉ còn cách cột đèn có vài milimet.
Đúng là quá nguy hiểm!
Phương Tiểu Ngư sợ đến mức toát mồ hôi hột, ngơ ngác trợn tròn mắt, hệt như không dám tin rằng mình vẫn còn sống.
Ở nhà họ Tiêu thì suýt nữa đã bị tên ma men sàm sỡ, còn mấy giây trước thì lại suýt nữa đã mất mạng!
Tối nay cô thật sự đã trải qua quá nhiều chuyện rồi!
Phương Tiểu Ngư vừa vỗ ngực vừa niệm chú: “Bồ tát phù hộ, bồ tát phù hộ…”
“Cô không muốn sống nữa à?”
Tiếng quát mắng bất chợt vang lên làm Phương Tiểu Ngư giật bắn mình.
Cô quay sang nhìn Mộc Du Dương, thấy anh đang trừng mắt nhìn cô, ánh mắt vô cùng sắc bén.
Phương Tiểu Ngư chợt thấy lạnh người, nhận ra hành vi vừa rồi của mình quá lỗ mãng, suýt nữa đã hại cả hai người mất mạng, lí lẽ rành rành, cô chỉ biết cúi đầu nhận lỗi: “Xin lỗi anh, là do tôi rối quá, tôi xin lỗi.”
Vẻ mặt Mộc Du Dương vẫn không giãn ra, anh lạnh lùng nói: “Trước khi làm gì đó thì phải dùng não suy nghĩ, mạng của cô không phải chỉ là của một mình cô đâu!”
Thế thì còn của ai nữa?
Cô ta giận dữ xông đến trước mặt Phương Tiểu Ngư, cả người giận đến run bần bật, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chồng tôi trước nay là người trong sạch, chắc chắn là do ả đàn bà lăng loàn như cô có ý đồ, lợi dụng lúc anh ấy say rượu mà dụ dỗ anh ấy!”
Tiêu Tử Mộng rất khác so với Tiêu Tử Dao.
Cô ta không phải người thích trang điểm lòe loẹt, mặc một bộ quần áo màu sắc đơn giản, tóc cũng búi lại ở phía sau, toát lên một vẻ hiền lành đoan chính.
Nhưng không ngờ một người phụ nữ trông có vẻ dịu dàng lại vẫn có thể thốt ra những lời cay nghiệt thế này.
“Đúng là một người phụ nữ đáng thương!” Hai má Phương Tiểu Ngư đều đã sưng phồng, nhưng cô không quan tâm mà bắt đầu phản kích những người trong căn nhà đáng ghét này, giọng của cô rất nhỏ nhưng đầy sự mỉa mai.
“Con khốn này nói cái gì thế?” Tiêu Tử Mộng không hiểu cô đang nói gì.
Phương Tiểu Ngư cười khinh bỉ: “Ha ha, tôi nói cô đúng là một người phụ nữ đáng thương, ngay cả việc mình đã lấy một tên khốn ra sao cũng không biết nữa!”
“Cô…” Tiêu Tử Mộng bị miệng lưỡi của Phương Tiểu Ngư khích bác, giận dữ quát ầm lên: “Cô… cô là thứ thấp kém, lập tức cút khỏi đây cho tôi!”
Tiêu Tử Mộng vừa nói vừa bước đến đẩy Phương Tiểu Ngư, nhưng Phương Tiểu Ngư nhanh nhẹn né tránh.
Phương Tiểu Ngư lạnh lùng cười nói: “Không cần cô phải mời tôi, tự tôi sẽ đi, hơn nữa cũng không bao giờ quay lại cái chốn quỷ quái này!”
Cô nhấc túi xách đang nằm dưới đất của mình lên rồi chạy thẳng ra khỏi nhà họ Tiêu.
Sau khi rời khỏi nhà họ Tiêu, chạy được một quãng đường khá xa rồi, cô mới dừng lại, khom lưng thở dốc.
Nước mắt từ nãy cố nén bây giờ cuối cùng cũng không kiềm được nữa mà tuôn ra.
Phương Tiểu Ngư từ từ ngồi xổm xuống, ôm lấy đầu gối mình, gục mặt xuống khóc thút thít.
Cô đang tự ôm chính mình, tự an ủi chính mình.
Từ sau chuyện năm năm trước rời khỏi nhà một mình không nơi nương tựa, cô đã học được cách tự mình chịu đựng tất cả, cho dù có khó khăn đến đâu, cô cũng đều vượt qua được.
Cô cứ tưởng cuộc sống sẽ ngày một tốt hơn, nhưng ông trời dường như cứ muốn đùa bỡn với cô, từ khi gặp Mộc Du Dương, cuộc sống của cô cứ đi theo một hướng không thể kiểm soát được, luôn khiến cô trở tay không kịp!
Mộc Du Dương….
Chính là cái tên đó!
Nếu không phải tại anh ta thì mình đã không rơi vào cái hang sói là nhà họ Tiêu này, sẽ không bị đám người Tiêu Tử Dao nghi oan rồi nhục mạ!
Nỗi uất ức oan uổng vừa rồi phải chịu giờ đều hóa thành cơn oán hận đối với Mộc Du Dương, trong đầu cô liên tục mắng chửi người đàn ông ấy.
Đột nhiên, Phương Tiểu Ngư đang ngồi xổm chợt cảm thấy có tiếng động sau lưng mình, cô ngước đôi mắt đẫm lệ của mình lên, nhìn thấy một chiếc Aston Martin đang đỗ bên cạnh mình.
Là Mộc Du Dương!
Đúng là vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo liền đến!
Cô có hơi phẫn nộ đứng dậy, nhưng vì ngồi xổm quá lâu, chân có hơi tê, khi đứng dậy có hơi khó khăn.
Mộc Du Dương chậm rãi mở cửa kính xe rồi nói với cô: “Lên xe.”
Cô liếc nhìn anh, cơn giận trong lòng vẫn chưa dứt, mặc kệ lời anh nói mà tự mình bước đi men theo vỉa hè.
Mộc Du Dương bèn lái xe từ tốn chạy theo cô.
Phương Tiểu Ngư càng khó chịu hơn, dừng lại trừng mắt hỏi Mộc Du Dương: “Anh theo tôi làm gì?”
“Lên xe.” Mộc Du Dương vẫn cứ bình thản, lặp lại mệnh lệnh vừa rồi chưa được cô tuân theo.
Phương Tiểu Ngư lạnh lùng hừ mũi: “Tại sao tôi phải lên xe của anh, để anh đẩy tôi vào nhà họ Tiêu, ném tôi vào cái hang sói đó?”
“Tôi không có hứng thú đến nhà người phụ nữ đó, tôi chỉ muốn đến xem thử cô làm bảo mẫu ở nhà họ Tiêu như thế nào thôi.” Mộc Du Dương hơi cau mày nói, giọng điệu có chút đùa bỡn.
“Hừ!” Phương Tiểu Ngư lừ mắt, “Xin lỗi, e là đã làm cho Mộc đại tổng tài thất vọng rồi, bởi vì tôi hoàn toàn không phải người dễ dàng cúi đầu, làm bảo mẫu gì đó không hợp với tôi, tôi không bao giờ đặt chân vào nhà họ Tiêu nữa đâu!”
Mộc Du Dương đã sớm biết sẽ có kết quả như thế này, lúc đầu sở dĩ anh đề xuất việc Phương Tiểu Ngư đến nhà họ Tiêu hầu hạ Tiêu Bác chỉ là vì Tống Đình Hi lúc ấy đã làm anh tức giận mà thôi.
Còn thực tế, anh hoàn toàn không muốn Phương Tiểu Ngư bị Tiêu Tử Dao ức hiếp, thế nên muộn thế này mà anh còn đến nhà họ Tiêu thăm cô, không ngờ còn chưa đến cổng biệt thự Tiêu gia đã trông thấy Phương Tiểu Ngư ngồi co ro bên vệ đường.
Mộc Du Dương lúc này đã hết giận, mở cửa bước xuống xe, đứng trước mặt Phương Tiểu Ngư châm chọc: “Tôi không thất vọng, tôi đến là vì muốn xem vẻ mặt khóc lóc do bị ức hiếp của cô, giờ không phải đã được nhìn thấy rồi sao?”
“Mộc Du Dương, anh quá đáng lắm!” Phương Tiểu Ngư ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh, giận muốn bốc hỏa.
Mộc Du Dương lúc này mới nhìn thấy đôi má sưng phồng của Phương Tiểu Ngư, liền cau mày hỏi: “Mặt cô làm sao thế?”
Phương Tiểu Ngư tưởng anh lại muốn mỉa mai cô nên khó chịu nói: “Không liên quan đến anh!”
“Tôi hỏi lại lần nữa, mặt của cô làm sao thế?” Ánh mắt Mộc Du Dương chợt trở nên nguy hiểm, giọng điệu cũng hạ thấp hơn.
Phương Tiểu Ngư bị anh bức ép quá đành hét lên: “Sao hả sao hả? Tôi bị vị hôn thê đáng ghét của anh và chị của cô ta đánh đấy, anh hài lòng chưa?”
Mộc Du Dương rõ ràng không hài lòng, anh nắm lấy cánh tay Phương Tiểu Ngư kéo cô đến bên cạnh chiếc xe, mặc kệ sự phản kháng của cô mà mở cửa đẩy cô vào trong.
Phương Tiểu Ngư vừa giận lại vừa thắc mắc trước hành động của Mộc Du Dương, không hiểu sao anh đột nhiên lại nổi giận đùng đùng như thế, lập tức hốt hoảng nói: “Anh muốn gì? Mau cho tôi xuống xe!”
Mộc Du Dương mặc kệ cô, sa sầm nét mặt khởi động xe phóng như bay về phía biệt thự họ Tiêu.
Phương Tiểu Ngư thấy anh không trả lời thì lại càng lo lắng, hỏi to: “Rốt cuộc anh muốn đưa tôi đi đâu?”
Mộc Du Dương vẫn không trả lời, ngược lại còn tăng tốc nhanh hơn.
Phương Tiểu Ngư trong lúc hốt hoảng quyết định làm liều, hét lên một tiếng rồi giằng lấy vô lăng của Mộc Du Dương.
Mộc Du Dương không kịp phòng bị, chiếc xe ngay lập tức mất phương hướng, đánh võng mấy vòng trên đường rồi nhằm thẳng vào một cái cột đèn bên đường.
Phương Tiểu Ngư lúc này mới phản ứng, sợ đến mức gào lên một tràng dài.
Mộc Du Dương mau chóng lấy lại quyền chủ động, anh không quá hốt hoảng, chỉ hơi cau mày rồi bình tĩnh xoay vô lăng, đạp mạnh chân phanh.
Một tiếng phanh xe chói tai vang lên, chiếc xe kịp thời dừng lại ngay khi chỉ còn cách cột đèn có vài milimet.
Đúng là quá nguy hiểm!
Phương Tiểu Ngư sợ đến mức toát mồ hôi hột, ngơ ngác trợn tròn mắt, hệt như không dám tin rằng mình vẫn còn sống.
Ở nhà họ Tiêu thì suýt nữa đã bị tên ma men sàm sỡ, còn mấy giây trước thì lại suýt nữa đã mất mạng!
Tối nay cô thật sự đã trải qua quá nhiều chuyện rồi!
Phương Tiểu Ngư vừa vỗ ngực vừa niệm chú: “Bồ tát phù hộ, bồ tát phù hộ…”
“Cô không muốn sống nữa à?”
Tiếng quát mắng bất chợt vang lên làm Phương Tiểu Ngư giật bắn mình.
Cô quay sang nhìn Mộc Du Dương, thấy anh đang trừng mắt nhìn cô, ánh mắt vô cùng sắc bén.
Phương Tiểu Ngư chợt thấy lạnh người, nhận ra hành vi vừa rồi của mình quá lỗ mãng, suýt nữa đã hại cả hai người mất mạng, lí lẽ rành rành, cô chỉ biết cúi đầu nhận lỗi: “Xin lỗi anh, là do tôi rối quá, tôi xin lỗi.”
Vẻ mặt Mộc Du Dương vẫn không giãn ra, anh lạnh lùng nói: “Trước khi làm gì đó thì phải dùng não suy nghĩ, mạng của cô không phải chỉ là của một mình cô đâu!”
Thế thì còn của ai nữa?