Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 333
30333
Thẩm Mục cả đêm không ngủ được, trời vừa sáng đã chạy đến đây tìm Tô Lạc Nhĩ.
Không ngờ Tô Lạc Nhĩ lại hoàn toàn không chịu cho anh ta gặp An Ly, bà ta muốn sau khi có được Thịnh Thế Mộc Thiên rồi thì mới cho Thẩm Mục gặp An Ly.
Nhưng Thẩm Mục sao có thể ngồi yên chờ đợi? Bây giờ trong tim trong đầu anh ta đều toàn là hình ảnh của An Ly.
Nhớ đến đêm bên nhau, hơi thở hổn hển của cô khi nằm bên dưới, còn có cả đứa con của họ mà cô đang mang trong mình, Thẩm Mục thật sự không thể chờ thêm được nữa!
Tô Lạc Nhĩ nhìn dáng vẻ như sắp phát điên của Thẩm Mục, gương mặt liền lộ ra một nụ cười đắc ý.
Bà ta nói tiếp: “Đợi sau khi chính thức có được Thịnh Thế Mộc Thiên rồi thì đừng nói là gặp Ly Nhi, mà cho dù cậu muốn lấy con bé thì tôi cũng không phản đối một chút nào. Tôi thậm chí còn chúc phúc cho hai đứa.”
Khi nghe Tô Lạc Nhĩ nói bà ta thậm chí có thể gả An Ly cho mình, Thẩm Mục không thể không thừa nhận mình đã gần như bị khuất phục.
Người con gái mà anh ta ngày đêm mơ tưởng suốt bao nhiêu năm qua, cuối cùng có thể trở thành vợ của anh ta sao?
Nhưng ngay sau đó, lí trí nói cho anh ta biết, lời của Tô Lạc Nhĩ rõ ràng là muốn đưa anh ta vào tròng, muốn anh ta cam tâm tình nguyện vì bà ta mà nhảy vào nước sôi lửa bỏng.
“Tôi nói rồi, tôi sẽ cố hết sức giúp bà có được Thịnh Thế Mộc Thiên. Nhưng bây giờ tôi chỉ đơn giản là muốn gặp cô ấy một chút thôi, chỉ một chút thôi mà.” Thẩm Mục nói rất thành khẩn, nhưng Tô Lạc Nhĩ lại không thèm quan tâm chút nào.
“Đủ rồi, đừng nói nữa, cậu mau về đi, nếu không Phương Tiểu Ngư sẽ nghi ngờ đấy. Nhớ lấy lời tôi nói, khi nào cậu giúp tôi có được Thịnh Thế Mộc Thiên thì khi ấy Ly Nhi sẽ được gả cho cậu.”
Thẩm Mục thất thểu rời khỏi biệt thự Tô Lạc Nhĩ, anh ta quyết định dùng mọi mối quan hệ để điều tra xem An Ly hiện giờ đang nằm ở bệnh viện nào.
Tốn bao công sức, anh ta cuối cùng cũng tra ra được nơi An Ly đang ở là một bệnh viện tư.
Anh ta vội vàng mua hoa và món cháo hải sản mà cô thích ăn rồi lái xe đến bệnh viện ấy.
Sau khi hỏi được y tá thông tin phòng bệnh của An Ly, anh ta lập tức chạy lên lầu.
Mở của phòng bệnh, Thẩm Mục trông thấy An Ly đang nằm yên trên giường, hai mắt nhắm nghiền, cho dù lúc đang ngủ thì đôi mày cô vẫn cứ nhíu chặt.
Thẩm Mục rón rén bước vào, đưa tay đóng cửa phòng lại.
Tô Lạc Nhĩ có lẽ cho rắng anh ta sẽ không tìm được An Ly, thế nên cũng chẳng phái nhiều người đến canh gác. Thẩm Mục đặt đồ đạc lên bàn rồi ngồi xuống bên giường, trông thấy gương mặt xanh xao và đôi mày đang nhíu của An Ly mà đau xót trong lòng.
Cô dường như có rất nhiều tâm sự, thế nên cho dù là lúc ngủ thì cũng vẫn không yên lòng. Anh ta thật sự mong có thể giúp cô gánh vác những việc ấy, nhưng anh ta biết mình không thể làm được.
An Ly trên giường bệnh chợt động đậy mi mắt, sau đó từ từ mở mắt ra. Khi cô nhìn rõ người trước mặt mình thì liền mừng rỡ kêu lên: “Du Dương?”
Nhưng khi thấy Thẩm Mục cau mày, cô liền biết ngay mình đã nhận nhầm người, bèn ngượng ngùng quay mặt đi, khẽ nói một câu: “Xin lỗi anh.”
Thẩm Mục lắc đầu nói: “Không sao.”
Hai người cứ thế ngượng ngập im lặng một hồi lâu, cuối cùng Thẩm Mục không chịu nổi sự yên tĩnh này, bèn mở miệng nói: “Anh có mua cho em món cháo hải sản mà em thích ăn nhất, giờ em có muốn ăn không?”
An Ly có hơi ngẩn người, hỏi lại: “Sao anh biết tôi thích ăn món này nhất?”
Thẩm Mục cười đau khổ, không đáp.
Anh đã yêu em nhiều năm như thế, sao có thể không biết sở thích của em?
An Ly ngồi dậy, Thẩm Mục vội vàng lấy cháo trên bàn, mở nắp ra, lấy thìa múc một ít đưa lên miệng thổi rồi dịu dàng đưa đến gần miệng cô nói: “Cẩn thận nóng.”
Nhìn gương mặt giống hệt Mộc Du Dương của anh ta, An Ly không khỏi thấy chua xót trong lòng, giá như đây thật sự là Du Dương của cô thì tốt biết bao.
Đêm qua, sở dĩ cô bị ngã xuống cầu thang là vì đã cãi nhau với Mộc Du Dương.
Anh muốn quay về thành phố Y, tuy anh đã mất đi trí nhớ nhưng vẫn biết có người đang đợi anh ở đó.
An Ly đương nhiên không cho anh đi, hai người cãi vã nhau một hồi, sau đó giản tán trong sự khó chịu.
An Ly lái xe suốt đêm về thành phố Y, vào nhà, do trong lòng quá buồn nên lúc đi đã bất cẩn vấp ngã, lăn xuống cầu thang.
Bác sĩ nói đứa bé không sao.
Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, An Ly lại ích kỉ nghĩ rằng, nếu đứa bé này không còn nữa thì thật tốt biết bao. Đứa bé này là của cô và Thẩm Mục, nếu nó không còn nữa thì có phải cô sẽ không còn có mối quan hệ gì với anh ta nữa không?
Thế thì cô sẽ có thể một lòng một dạ ở cùng với Mộc Du Dương của mình.
Cho dù Mộc Du Dương đã mất đi trí nhớ thì anh cũng vẫn cứ là Du Dương của cô.
Ăn cháo xong, Thẩm Mục khẽ hỏi An Ly: “Bây giờ em thấy đỡ hơn chưa?”
Giọng nói cực kì dịu dàng ấy khiến An Ly cảm thấy trái tim mình có hơi tan ra.
Cô gật đầu đáp: “Ừ, tôi không sao rồi. Bác sĩ nói nghỉ ngơi thêm một khoảng thời gian là sẽ ổn.”
Đột nhiên, cô nhớ lại lời Tô Lạc Nhĩ đã nói với mình, bà ta muốn cô phải khuyên Thẩm Mục cố gắng mau chóng đoạt được Thịnh Thế Mộc Thiên, tránh cho đêm dài lắm mộng.
Cô thật sự cũng rất mong mọi chuyện này có thể mau chóng kết thúc, có như thế thì cô mới có thể cùng Mộc Du Dương cao bay xa chạy.
Nghĩ như thế, An Ly liền nói với Thẩm Mục: “À, Thẩm Mục, việc mẹ giao phó cho anh, hiện giờ làm đến đâu rồi?”
Thẩm Mục hơi ngẩn người, sau đó thở dài nói: “Anh xin lỗi, là do anh vô dụng, hiện giờ vẫn chưa có tiến triển gì.”
An Ly nhìn anh ta mỉm cười rồi dịu dàng an ủi: “Thế thì anh phải mau chóng cố gắng.” Vừa nói cô vừa đưa tay xoa xoa lên cái bụng nhô cao của mình, “Đứa bé này đã sắp ra đời rồi. Tôi rất mong trước lúc đó chúng ta sẽ có thể xử lí ổn thỏa mọi chuyện.”
Nghe câu nói của An Ly, lại nhìn vào cái bụng nhô cao của cô, Thẩm Mục như có thêm được một sự cổ vũ cực lớn. Anh ta gật đầu thật mạnh rồi kiên định nói: “Phải! Ly Nhi, tin anh đi, anh sẽ xử lí ổn thỏa mọi việc trước khi con của chúng ta ra đời!”
An Ly gật đầu mỉm cười nói: “Việc anh đến đây chắc mẹ không biết đúng không? Anh mau đi đi, có lẽ mẹ sắp đến đây rồi đấy.”
Thẩm Mục gật đầu, nắm chặt tay cô, hôn nhẹ lên môi cô rồi khẽ nói: “Đợi anh, anh nhất định sẽ quay lại thăm em!”
An Ly nhìn theo bóng dáng rời đi của Thẩm Mục, chợt cảm thấy có một cảm giác tội lỗi trong lòng. Cô không phải kẻ ngốc, rõ ràng hiểu được Thẩm Mục rất thích cô, thậm chí có thể nói là rất yêu cô.
Nhưng cô không biết tình yêu ấy từ đâu mà có, càng không biết tình yêu của anh ta đã tồn tại từ rất lâu rồi.
Tại văn phòng tổng tài Thịnh Thế Mộc Thiên, Phương Tiểu Ngư đang chăm chú làm việc thì cửa phòng chợt có tiếng gõ, người bước vào không ai khác chính là Mộc Du Dương, hay nói đúng hơn là Thẩm Mục.
Phương Tiểu Ngư ngẩng đầu hỏi bằng giọng lạnh lùng: “Có việc gì không?”
Thẩm Mục không trả lời mà bước đến trước mặt Phương Tiểu Ngư, ngồi xuống cái ghế bên cạnh cô rồi mới mở miệng nói: “Tiểu Ngư, anh thấy chúng ta cần phải nói chuyện.”
Thẩm Mục cả đêm không ngủ được, trời vừa sáng đã chạy đến đây tìm Tô Lạc Nhĩ.
Không ngờ Tô Lạc Nhĩ lại hoàn toàn không chịu cho anh ta gặp An Ly, bà ta muốn sau khi có được Thịnh Thế Mộc Thiên rồi thì mới cho Thẩm Mục gặp An Ly.
Nhưng Thẩm Mục sao có thể ngồi yên chờ đợi? Bây giờ trong tim trong đầu anh ta đều toàn là hình ảnh của An Ly.
Nhớ đến đêm bên nhau, hơi thở hổn hển của cô khi nằm bên dưới, còn có cả đứa con của họ mà cô đang mang trong mình, Thẩm Mục thật sự không thể chờ thêm được nữa!
Tô Lạc Nhĩ nhìn dáng vẻ như sắp phát điên của Thẩm Mục, gương mặt liền lộ ra một nụ cười đắc ý.
Bà ta nói tiếp: “Đợi sau khi chính thức có được Thịnh Thế Mộc Thiên rồi thì đừng nói là gặp Ly Nhi, mà cho dù cậu muốn lấy con bé thì tôi cũng không phản đối một chút nào. Tôi thậm chí còn chúc phúc cho hai đứa.”
Khi nghe Tô Lạc Nhĩ nói bà ta thậm chí có thể gả An Ly cho mình, Thẩm Mục không thể không thừa nhận mình đã gần như bị khuất phục.
Người con gái mà anh ta ngày đêm mơ tưởng suốt bao nhiêu năm qua, cuối cùng có thể trở thành vợ của anh ta sao?
Nhưng ngay sau đó, lí trí nói cho anh ta biết, lời của Tô Lạc Nhĩ rõ ràng là muốn đưa anh ta vào tròng, muốn anh ta cam tâm tình nguyện vì bà ta mà nhảy vào nước sôi lửa bỏng.
“Tôi nói rồi, tôi sẽ cố hết sức giúp bà có được Thịnh Thế Mộc Thiên. Nhưng bây giờ tôi chỉ đơn giản là muốn gặp cô ấy một chút thôi, chỉ một chút thôi mà.” Thẩm Mục nói rất thành khẩn, nhưng Tô Lạc Nhĩ lại không thèm quan tâm chút nào.
“Đủ rồi, đừng nói nữa, cậu mau về đi, nếu không Phương Tiểu Ngư sẽ nghi ngờ đấy. Nhớ lấy lời tôi nói, khi nào cậu giúp tôi có được Thịnh Thế Mộc Thiên thì khi ấy Ly Nhi sẽ được gả cho cậu.”
Thẩm Mục thất thểu rời khỏi biệt thự Tô Lạc Nhĩ, anh ta quyết định dùng mọi mối quan hệ để điều tra xem An Ly hiện giờ đang nằm ở bệnh viện nào.
Tốn bao công sức, anh ta cuối cùng cũng tra ra được nơi An Ly đang ở là một bệnh viện tư.
Anh ta vội vàng mua hoa và món cháo hải sản mà cô thích ăn rồi lái xe đến bệnh viện ấy.
Sau khi hỏi được y tá thông tin phòng bệnh của An Ly, anh ta lập tức chạy lên lầu.
Mở của phòng bệnh, Thẩm Mục trông thấy An Ly đang nằm yên trên giường, hai mắt nhắm nghiền, cho dù lúc đang ngủ thì đôi mày cô vẫn cứ nhíu chặt.
Thẩm Mục rón rén bước vào, đưa tay đóng cửa phòng lại.
Tô Lạc Nhĩ có lẽ cho rắng anh ta sẽ không tìm được An Ly, thế nên cũng chẳng phái nhiều người đến canh gác. Thẩm Mục đặt đồ đạc lên bàn rồi ngồi xuống bên giường, trông thấy gương mặt xanh xao và đôi mày đang nhíu của An Ly mà đau xót trong lòng.
Cô dường như có rất nhiều tâm sự, thế nên cho dù là lúc ngủ thì cũng vẫn không yên lòng. Anh ta thật sự mong có thể giúp cô gánh vác những việc ấy, nhưng anh ta biết mình không thể làm được.
An Ly trên giường bệnh chợt động đậy mi mắt, sau đó từ từ mở mắt ra. Khi cô nhìn rõ người trước mặt mình thì liền mừng rỡ kêu lên: “Du Dương?”
Nhưng khi thấy Thẩm Mục cau mày, cô liền biết ngay mình đã nhận nhầm người, bèn ngượng ngùng quay mặt đi, khẽ nói một câu: “Xin lỗi anh.”
Thẩm Mục lắc đầu nói: “Không sao.”
Hai người cứ thế ngượng ngập im lặng một hồi lâu, cuối cùng Thẩm Mục không chịu nổi sự yên tĩnh này, bèn mở miệng nói: “Anh có mua cho em món cháo hải sản mà em thích ăn nhất, giờ em có muốn ăn không?”
An Ly có hơi ngẩn người, hỏi lại: “Sao anh biết tôi thích ăn món này nhất?”
Thẩm Mục cười đau khổ, không đáp.
Anh đã yêu em nhiều năm như thế, sao có thể không biết sở thích của em?
An Ly ngồi dậy, Thẩm Mục vội vàng lấy cháo trên bàn, mở nắp ra, lấy thìa múc một ít đưa lên miệng thổi rồi dịu dàng đưa đến gần miệng cô nói: “Cẩn thận nóng.”
Nhìn gương mặt giống hệt Mộc Du Dương của anh ta, An Ly không khỏi thấy chua xót trong lòng, giá như đây thật sự là Du Dương của cô thì tốt biết bao.
Đêm qua, sở dĩ cô bị ngã xuống cầu thang là vì đã cãi nhau với Mộc Du Dương.
Anh muốn quay về thành phố Y, tuy anh đã mất đi trí nhớ nhưng vẫn biết có người đang đợi anh ở đó.
An Ly đương nhiên không cho anh đi, hai người cãi vã nhau một hồi, sau đó giản tán trong sự khó chịu.
An Ly lái xe suốt đêm về thành phố Y, vào nhà, do trong lòng quá buồn nên lúc đi đã bất cẩn vấp ngã, lăn xuống cầu thang.
Bác sĩ nói đứa bé không sao.
Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, An Ly lại ích kỉ nghĩ rằng, nếu đứa bé này không còn nữa thì thật tốt biết bao. Đứa bé này là của cô và Thẩm Mục, nếu nó không còn nữa thì có phải cô sẽ không còn có mối quan hệ gì với anh ta nữa không?
Thế thì cô sẽ có thể một lòng một dạ ở cùng với Mộc Du Dương của mình.
Cho dù Mộc Du Dương đã mất đi trí nhớ thì anh cũng vẫn cứ là Du Dương của cô.
Ăn cháo xong, Thẩm Mục khẽ hỏi An Ly: “Bây giờ em thấy đỡ hơn chưa?”
Giọng nói cực kì dịu dàng ấy khiến An Ly cảm thấy trái tim mình có hơi tan ra.
Cô gật đầu đáp: “Ừ, tôi không sao rồi. Bác sĩ nói nghỉ ngơi thêm một khoảng thời gian là sẽ ổn.”
Đột nhiên, cô nhớ lại lời Tô Lạc Nhĩ đã nói với mình, bà ta muốn cô phải khuyên Thẩm Mục cố gắng mau chóng đoạt được Thịnh Thế Mộc Thiên, tránh cho đêm dài lắm mộng.
Cô thật sự cũng rất mong mọi chuyện này có thể mau chóng kết thúc, có như thế thì cô mới có thể cùng Mộc Du Dương cao bay xa chạy.
Nghĩ như thế, An Ly liền nói với Thẩm Mục: “À, Thẩm Mục, việc mẹ giao phó cho anh, hiện giờ làm đến đâu rồi?”
Thẩm Mục hơi ngẩn người, sau đó thở dài nói: “Anh xin lỗi, là do anh vô dụng, hiện giờ vẫn chưa có tiến triển gì.”
An Ly nhìn anh ta mỉm cười rồi dịu dàng an ủi: “Thế thì anh phải mau chóng cố gắng.” Vừa nói cô vừa đưa tay xoa xoa lên cái bụng nhô cao của mình, “Đứa bé này đã sắp ra đời rồi. Tôi rất mong trước lúc đó chúng ta sẽ có thể xử lí ổn thỏa mọi chuyện.”
Nghe câu nói của An Ly, lại nhìn vào cái bụng nhô cao của cô, Thẩm Mục như có thêm được một sự cổ vũ cực lớn. Anh ta gật đầu thật mạnh rồi kiên định nói: “Phải! Ly Nhi, tin anh đi, anh sẽ xử lí ổn thỏa mọi việc trước khi con của chúng ta ra đời!”
An Ly gật đầu mỉm cười nói: “Việc anh đến đây chắc mẹ không biết đúng không? Anh mau đi đi, có lẽ mẹ sắp đến đây rồi đấy.”
Thẩm Mục gật đầu, nắm chặt tay cô, hôn nhẹ lên môi cô rồi khẽ nói: “Đợi anh, anh nhất định sẽ quay lại thăm em!”
An Ly nhìn theo bóng dáng rời đi của Thẩm Mục, chợt cảm thấy có một cảm giác tội lỗi trong lòng. Cô không phải kẻ ngốc, rõ ràng hiểu được Thẩm Mục rất thích cô, thậm chí có thể nói là rất yêu cô.
Nhưng cô không biết tình yêu ấy từ đâu mà có, càng không biết tình yêu của anh ta đã tồn tại từ rất lâu rồi.
Tại văn phòng tổng tài Thịnh Thế Mộc Thiên, Phương Tiểu Ngư đang chăm chú làm việc thì cửa phòng chợt có tiếng gõ, người bước vào không ai khác chính là Mộc Du Dương, hay nói đúng hơn là Thẩm Mục.
Phương Tiểu Ngư ngẩng đầu hỏi bằng giọng lạnh lùng: “Có việc gì không?”
Thẩm Mục không trả lời mà bước đến trước mặt Phương Tiểu Ngư, ngồi xuống cái ghế bên cạnh cô rồi mới mở miệng nói: “Tiểu Ngư, anh thấy chúng ta cần phải nói chuyện.”