Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 329
30329
Tô Lạc Nhĩ đặt dao nĩa trên tay xuống, dùng khăn nhẹ nhàng lau lên khóe miệng, khẽ nói: “Sắp hết một tháng rồi.”
Mộc Du Dương gật đầu, hạ giọng: “Ừ, tôi biết.”
Tô Lạc Nhĩ ngẩng đầu lên, nheo mắt như cười: “Vậy mà cậu chẳng có chút tiến triển nào?”
Mộc Du Dương thoáng giật mình, đặt dao nĩa xuống, ngẩng đầu lên nói: “Họ đã bắt đầu nghi ngờ tôi rồi.”
Sắc mặt Tô Lạc Nhĩ có chút biến đổi, giọng nói có phần tức giận: “Thẩm Mục, tôi tốn không ít tiền mời cậu về đây giả mạo Mộc Du Dương, không phải để cậu trả lại cho tôi kết quả như bây giờ đâu!”
Mộc Du Dương... không đúng, bây giờ phải gọi anh ta là Thẩm Mục.
Thẩm Mục cầm khăn quẹt lên khóe miệng, hạ giọng nói: “Bà không hiểu tình hình bây giờ khó đối phó nhất không phải là Phương Tiểu Ngư, mà là tên trợ lý đặc biệt của Mộc Du Dương. Từ ngày tôi trở về, bọn họ đã nhìn ra sơ hở, suy cho cùng, cứ coi như tôi đã cố học nhưng vẫn không thể trở thành một người hoàn toàn giống Mộc Du Dương được.”
Trước khi anh ta đến Thịnh Thế Mộc Thiên, Tô Lạc Nhĩ đã chuẩn bị cho anh ta vô số thứ.
Về cách xử sự thường ngày của Mộc Du Dương, thói quen sinh hoạt, vân vân, anh ta đều bỏ nhiều tâm sức để học, mong có thể lộng giả thành chân.
Nhưng anh ta không ngờ, phí bao nhiêu công sức là vậy mà vẫn có thể bị Lục Trạch và Phương Tiểu Ngư nhìn ra sơ hở dễ như trở bàn tay.
“Thẩm Mục, tôi cảnh cáo cậu, cậu phải mau tăng tốc cho tôi! Tôi hôm nay hẹn cậu đến đây không phải muốn nghe kết quả thế này!” Tô Lạc Nhĩ tức giận vỗ bàn một cái, hoàn toàn không để ý đến hình tượng.
Thẩm Mục lắc đầu, “Bà Tô, tôi chỉ có thể nói tôi sẽ tận lực nhưng còn kết quả ra sao thì thật tình tôi không dám bảo đảm.”
Tô Lạc Nhĩ bỗng nhiên nở một nụ cười gian xảo. Bà ta nhìn Thẩm Mục, dùng âm lượng thấp nhất để nói: “Thẩm Mục, đứa bé trong bụng An Ly đã bảy tháng rồi, cậu không muốn tôi sẽ thay cậu vứt nó đi đó chứ?”
Thẩm Mục run lên bần bật, trán toát mồ hôi, cố gắng đè nén nỗi sợ mà nói: “Phu nhân, xin bà đừng làm bậy! Tôi hứa tôi nhất định sẽ nhanh chóng hoàn thành mục đích của bà, như vậy được chưa?”
Tô Lạc Nhĩ gật đầu hài lòng, mỉm cười nói: “Cho cậu thêm mười ngày, trong mười ngày này phải hoàn tất mọi chuyện.”
Nói xong, Tô Lạc Nhĩ liền bỏ đi, để lại một mình Thẩm Mục ngẩn ngơ ngồi trên ghế.
Thẩm Mục không ngờ, bí mật sâu thẳm trong nội tâm anh ta giấu kín bấy lâu nay đã sớm bị Tô Lạc Nhĩ phát hiện.
Bí mật của anh ta chính là An Ly.
Anh ta yêu An Ly, yêu đã nhiều năm rồi.
Mấy năm trước, khi An Ly vẫn đang học đại học, cô là hoa khôi của cả trường.
Cứ mỗi lần cô bước chân vào trường, làn gió nhẹ thổi bay bay mái tóc đen dài kia làm si mê biết bao chàng trai.
Anh ta cũng là một trong số đó.
Nhưng anh ta lúc đó chỉ là một chàng trai bình thường, rất bình thường. Người ái mộ An Ly rất nhiều, ngoài gương mặt điển trai này, Thẩm Mục căn bản không có tư cách để tranh giành.
Cho nên, ngay cả chuyện gửi thư tình anh ta cũng không dám gửi. Vì vậy, An Ly không biết trong số những người ái mộ cô năm đó, có một chàng trai tên là Thẩm Mục.
Sau khi tốt nghiệp, Thẩm Mục ra nước ngoài tiếp tục nghiên cứu, hoàn thành xong việc học, anh ta vẫn tiếp tục ở nước ngoài.
Trong số người ái mộ An Ly năm đó, những người âm thầm kiên trì ái mộ cô đến nay chắc cũng không có mấy người.
Thẩm Mục chính là người luôn ái mộ cô, mặc dù qua bao nhiêu thời gian, mặc dù anh ta đã gặp không ít người đẹp ở nước ngoài nhưng lòng anh ta trước sau như một, vẫn không quên được cô gái váy trắng, mái tóc đen dài thanh thoát bước chân ở trường năm đó, không quên được giấc mộng một thời thanh xuân.
Duyên phận là một thứ thật kỳ diệu. Sau này anh ta vô tình gặp được Tô Lạc Nhĩ , đồng thời, khi biết Tô Lạc Nhĩ chính là mẹ của An Ly, anh ta đã không ngần ngại mà đồng ý theo bà ta về nước.
Anh ta thậm chí còn hứa với Tô Lạc Nhĩ, chỉnh sửa gương mặt thành Mộc Du Dương.
Tô Lạc Nhĩ cho rằng anh ta làm những chuyện này đều là vì tiền. Nhưng thật ra cơ bản không phải vậy. Anh ta làm mọi chuyện là để có thể gần An Ly thêm chút nữa.
Khi gặp lại An Ly, anh ta phát hiện cô đã thay đổi rất nhiều, rất nhiều. Duy một thứ không đổi, đó chính là khuôn mặt thanh thoát tựa tiên nữ của cô.
Còn anh ta, vẫn vẹn nguyên tấm lòng xao xuyến như năm nào, dù cho An Ly không quen biết anh ta.
Sau này, khi Tô Lạc Nhĩ nói muốn anh ta cho... An Ly một đứa con, anh ta không biết nên làm sao.
Anh ta đã tự hỏi tận sâu trong tim mình và đáp án anh ta nhận được chính là anh ta muốn cô, anh ta muốn chăm sóc cô suốt đời này.
Tuy biết An Ly thân mang quá nhiều mối thâm thù huyết hải, cả đời này của cô có thể sẽ không được hạnh phúc như người bình thường, nhưng anh ta vẫn muốn chăm sóc cho cô.
Cho nên đêm đó, anh ta đã đến bên cô. Họ thật sự đã có con với nhau.
Anh ta biết người An Ly thích là người đàn ông có tên Mộc Du Dương, nhưng người đàn ông đó đã không còn nữa. Anh ta bây giờ lại có một gương mặt của Mộc Du Dương, cho nên anh ta cảm thấy tự tin có thể làm An Ly yêu mình.
Bây giờ điều anh ta cần làm là làm theo sự sắp xếp của Tô Lạc Nhĩ.
Chỉ cần đoạt Thịnh Thế Mộc Thiên về cho cô, cho Tô Lạc Nhĩ thì cô có thể giải thoát rồi.
Lúc đó anh ta có thể có thể danh chính ngôn thuận mà nói với cô, anh ta yêu cô, yêu cô từ rất lâu rồi.
Nối liền thành phố Y nhộn nhịp là thành phố H vô cùng yên tĩnh.
Thành phố H vẫn chưa phát triển cho nên tụt hậu khá nhiều so với thành phố Y. Nhưng vì kinh tế chưa phát triển, phong cảnh của thành phố H lại đep hơn rất nhiều thành phố Y. Rất nhiều người đã bỏ tiền đến thành phố H xây biệt thự nghỉ dưỡng.
Có không ít biệt thự như vậy ở thành phố H, mỗi căn đều mang một vẻ đẹp riêng.
Trong đêm khuya lúc này, bên trong một căn biệt thự nhỏ ngoại ô thành phố H, ánh đèn vẫn bật sáng trưng.
Một người đàn ông dáng người cao ráo đang đứng trước cửa sổ, trong tay cầm một ly rượu đỏ, thỉnh thoảng nhấm nháp vài ngụm.
Tiếng phanh xe gấp rút trước biệt thự vang lên, bước xuống xe là một người phụ nữ thân hình yểu điệu. Khi cô bước đến, cửa biệt thự liền được mở ra.
Người đàn ông không quay đầu lại, chỉ lạnh lùng nói một câu: “Em đến rồi à.”
Người phụ nữ gật đầu, bỏ túi xách xuống, bước đến ôm eo phía sau người đàn ông.
“Vẫn chưa nhớ ra sao?” Giọng nói dịu dàng của người phụ nữ vang lên phía sau làm cho người nghe cảm thấy tê dại.
Người đàn ông gật đầu, xoay người lại, nhìn vào mắt người phụ nữ, rồi ôm cô vào lòng.
Động tác này chỉ là động tác bản năng. Ôm người phụ nữ trước mặt nhưng trong lòng anh không có chút nào xao động.
Anh chỉ cảm giác, người trước mặt mình không phải là người phụ nữ thường xuất hiện trong giấc mơ của anh.
Tô Lạc Nhĩ đặt dao nĩa trên tay xuống, dùng khăn nhẹ nhàng lau lên khóe miệng, khẽ nói: “Sắp hết một tháng rồi.”
Mộc Du Dương gật đầu, hạ giọng: “Ừ, tôi biết.”
Tô Lạc Nhĩ ngẩng đầu lên, nheo mắt như cười: “Vậy mà cậu chẳng có chút tiến triển nào?”
Mộc Du Dương thoáng giật mình, đặt dao nĩa xuống, ngẩng đầu lên nói: “Họ đã bắt đầu nghi ngờ tôi rồi.”
Sắc mặt Tô Lạc Nhĩ có chút biến đổi, giọng nói có phần tức giận: “Thẩm Mục, tôi tốn không ít tiền mời cậu về đây giả mạo Mộc Du Dương, không phải để cậu trả lại cho tôi kết quả như bây giờ đâu!”
Mộc Du Dương... không đúng, bây giờ phải gọi anh ta là Thẩm Mục.
Thẩm Mục cầm khăn quẹt lên khóe miệng, hạ giọng nói: “Bà không hiểu tình hình bây giờ khó đối phó nhất không phải là Phương Tiểu Ngư, mà là tên trợ lý đặc biệt của Mộc Du Dương. Từ ngày tôi trở về, bọn họ đã nhìn ra sơ hở, suy cho cùng, cứ coi như tôi đã cố học nhưng vẫn không thể trở thành một người hoàn toàn giống Mộc Du Dương được.”
Trước khi anh ta đến Thịnh Thế Mộc Thiên, Tô Lạc Nhĩ đã chuẩn bị cho anh ta vô số thứ.
Về cách xử sự thường ngày của Mộc Du Dương, thói quen sinh hoạt, vân vân, anh ta đều bỏ nhiều tâm sức để học, mong có thể lộng giả thành chân.
Nhưng anh ta không ngờ, phí bao nhiêu công sức là vậy mà vẫn có thể bị Lục Trạch và Phương Tiểu Ngư nhìn ra sơ hở dễ như trở bàn tay.
“Thẩm Mục, tôi cảnh cáo cậu, cậu phải mau tăng tốc cho tôi! Tôi hôm nay hẹn cậu đến đây không phải muốn nghe kết quả thế này!” Tô Lạc Nhĩ tức giận vỗ bàn một cái, hoàn toàn không để ý đến hình tượng.
Thẩm Mục lắc đầu, “Bà Tô, tôi chỉ có thể nói tôi sẽ tận lực nhưng còn kết quả ra sao thì thật tình tôi không dám bảo đảm.”
Tô Lạc Nhĩ bỗng nhiên nở một nụ cười gian xảo. Bà ta nhìn Thẩm Mục, dùng âm lượng thấp nhất để nói: “Thẩm Mục, đứa bé trong bụng An Ly đã bảy tháng rồi, cậu không muốn tôi sẽ thay cậu vứt nó đi đó chứ?”
Thẩm Mục run lên bần bật, trán toát mồ hôi, cố gắng đè nén nỗi sợ mà nói: “Phu nhân, xin bà đừng làm bậy! Tôi hứa tôi nhất định sẽ nhanh chóng hoàn thành mục đích của bà, như vậy được chưa?”
Tô Lạc Nhĩ gật đầu hài lòng, mỉm cười nói: “Cho cậu thêm mười ngày, trong mười ngày này phải hoàn tất mọi chuyện.”
Nói xong, Tô Lạc Nhĩ liền bỏ đi, để lại một mình Thẩm Mục ngẩn ngơ ngồi trên ghế.
Thẩm Mục không ngờ, bí mật sâu thẳm trong nội tâm anh ta giấu kín bấy lâu nay đã sớm bị Tô Lạc Nhĩ phát hiện.
Bí mật của anh ta chính là An Ly.
Anh ta yêu An Ly, yêu đã nhiều năm rồi.
Mấy năm trước, khi An Ly vẫn đang học đại học, cô là hoa khôi của cả trường.
Cứ mỗi lần cô bước chân vào trường, làn gió nhẹ thổi bay bay mái tóc đen dài kia làm si mê biết bao chàng trai.
Anh ta cũng là một trong số đó.
Nhưng anh ta lúc đó chỉ là một chàng trai bình thường, rất bình thường. Người ái mộ An Ly rất nhiều, ngoài gương mặt điển trai này, Thẩm Mục căn bản không có tư cách để tranh giành.
Cho nên, ngay cả chuyện gửi thư tình anh ta cũng không dám gửi. Vì vậy, An Ly không biết trong số những người ái mộ cô năm đó, có một chàng trai tên là Thẩm Mục.
Sau khi tốt nghiệp, Thẩm Mục ra nước ngoài tiếp tục nghiên cứu, hoàn thành xong việc học, anh ta vẫn tiếp tục ở nước ngoài.
Trong số người ái mộ An Ly năm đó, những người âm thầm kiên trì ái mộ cô đến nay chắc cũng không có mấy người.
Thẩm Mục chính là người luôn ái mộ cô, mặc dù qua bao nhiêu thời gian, mặc dù anh ta đã gặp không ít người đẹp ở nước ngoài nhưng lòng anh ta trước sau như một, vẫn không quên được cô gái váy trắng, mái tóc đen dài thanh thoát bước chân ở trường năm đó, không quên được giấc mộng một thời thanh xuân.
Duyên phận là một thứ thật kỳ diệu. Sau này anh ta vô tình gặp được Tô Lạc Nhĩ , đồng thời, khi biết Tô Lạc Nhĩ chính là mẹ của An Ly, anh ta đã không ngần ngại mà đồng ý theo bà ta về nước.
Anh ta thậm chí còn hứa với Tô Lạc Nhĩ, chỉnh sửa gương mặt thành Mộc Du Dương.
Tô Lạc Nhĩ cho rằng anh ta làm những chuyện này đều là vì tiền. Nhưng thật ra cơ bản không phải vậy. Anh ta làm mọi chuyện là để có thể gần An Ly thêm chút nữa.
Khi gặp lại An Ly, anh ta phát hiện cô đã thay đổi rất nhiều, rất nhiều. Duy một thứ không đổi, đó chính là khuôn mặt thanh thoát tựa tiên nữ của cô.
Còn anh ta, vẫn vẹn nguyên tấm lòng xao xuyến như năm nào, dù cho An Ly không quen biết anh ta.
Sau này, khi Tô Lạc Nhĩ nói muốn anh ta cho... An Ly một đứa con, anh ta không biết nên làm sao.
Anh ta đã tự hỏi tận sâu trong tim mình và đáp án anh ta nhận được chính là anh ta muốn cô, anh ta muốn chăm sóc cô suốt đời này.
Tuy biết An Ly thân mang quá nhiều mối thâm thù huyết hải, cả đời này của cô có thể sẽ không được hạnh phúc như người bình thường, nhưng anh ta vẫn muốn chăm sóc cho cô.
Cho nên đêm đó, anh ta đã đến bên cô. Họ thật sự đã có con với nhau.
Anh ta biết người An Ly thích là người đàn ông có tên Mộc Du Dương, nhưng người đàn ông đó đã không còn nữa. Anh ta bây giờ lại có một gương mặt của Mộc Du Dương, cho nên anh ta cảm thấy tự tin có thể làm An Ly yêu mình.
Bây giờ điều anh ta cần làm là làm theo sự sắp xếp của Tô Lạc Nhĩ.
Chỉ cần đoạt Thịnh Thế Mộc Thiên về cho cô, cho Tô Lạc Nhĩ thì cô có thể giải thoát rồi.
Lúc đó anh ta có thể có thể danh chính ngôn thuận mà nói với cô, anh ta yêu cô, yêu cô từ rất lâu rồi.
Nối liền thành phố Y nhộn nhịp là thành phố H vô cùng yên tĩnh.
Thành phố H vẫn chưa phát triển cho nên tụt hậu khá nhiều so với thành phố Y. Nhưng vì kinh tế chưa phát triển, phong cảnh của thành phố H lại đep hơn rất nhiều thành phố Y. Rất nhiều người đã bỏ tiền đến thành phố H xây biệt thự nghỉ dưỡng.
Có không ít biệt thự như vậy ở thành phố H, mỗi căn đều mang một vẻ đẹp riêng.
Trong đêm khuya lúc này, bên trong một căn biệt thự nhỏ ngoại ô thành phố H, ánh đèn vẫn bật sáng trưng.
Một người đàn ông dáng người cao ráo đang đứng trước cửa sổ, trong tay cầm một ly rượu đỏ, thỉnh thoảng nhấm nháp vài ngụm.
Tiếng phanh xe gấp rút trước biệt thự vang lên, bước xuống xe là một người phụ nữ thân hình yểu điệu. Khi cô bước đến, cửa biệt thự liền được mở ra.
Người đàn ông không quay đầu lại, chỉ lạnh lùng nói một câu: “Em đến rồi à.”
Người phụ nữ gật đầu, bỏ túi xách xuống, bước đến ôm eo phía sau người đàn ông.
“Vẫn chưa nhớ ra sao?” Giọng nói dịu dàng của người phụ nữ vang lên phía sau làm cho người nghe cảm thấy tê dại.
Người đàn ông gật đầu, xoay người lại, nhìn vào mắt người phụ nữ, rồi ôm cô vào lòng.
Động tác này chỉ là động tác bản năng. Ôm người phụ nữ trước mặt nhưng trong lòng anh không có chút nào xao động.
Anh chỉ cảm giác, người trước mặt mình không phải là người phụ nữ thường xuất hiện trong giấc mơ của anh.