Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 30
3030
Là Mộc Du Dương.
Anh đứng dậy bước đến bên cạnh Phương Tiểu Ngư nói: “Tôi cùng đi với cô.”
Phương Tiểu Ngư vội vàng xua tay: “Không cần không cần, tôi tự đi là được rồi, hai người cứ ở nhà chờ đi.”
“Tôi không đi thì cô làm sao biết tôi thích ăn gì?” Mộc Du Dương nói chuyện lúc nào cũng có lí, lí do này khiến cô không thể phản bác được.
Phương Tiểu Ngư cứ đứng ngây ra ở cửa.
Mộc Du Dương mặc kệ cô, nhấc đôi chân dài bước đến mở cửa bước ra ngoài, à, sau lưng anh còn có một cục thịt bé xíu bám chặt lấy, không rời một bước.
Phương Tiểu Ngư nhìn theo bóng dáng một lớn một nhỏ ấy rồi đưa mắt nhìn sang Lương Vệ Lễ như đang cầu cứu, nhưng anh chỉ nhìn cô nhún vai đầy bất lực.
Phương Tiểu Ngư thở dài rồi đành bước theo.
Cả ba đến một siêu thị lớn gần đó, bên trong siêu thị rất đông người.
Phương Tiểu Ngư cẩn thận chọn thực phẩm, còn Lạc Bảo Nhi thì cứ nắm chặt vạt áo của Mộc Du Dương không buông ra, đôi mắt to tròn tò mò quan sát xung quanh.
Mộc Du Dương rõ ràng không quen với việc chen chúc giữa bao nhiêu người lạ, đây là lần đầu tiên anh đến một nơi như thế này.
Trước nay những thứ cần dùng trong nhà, Mộc gia đều có người giúp việc chuyên phụ trách mua sắm, thức ăn cũng là do đầu bếp riêng và chuyên gia dinh dưỡng nấu nướng.
Nhìn thấy cảnh tượng hiện giờ, một người thích sạch sẽ như Mộc Du Dương tuy có hơi cảm thấy khó chịu, nhưng đồng thời cũng cảm thấy tò mò giống như Lạc Bảo Nhi.
Phương Tiểu Ngư thấy hai người cứ nhìn ngó khắp nơi thì liền cười nói: “Hai người trông không giống đi mua đồ gì cả mà giống như đang kiểm tra vệ sinh vậy, tổng tài à, phiền anh qua bên kia lấy một chiếc xe đẩy qua đây.”
Mộc Du Dương nhìn theo hướng tay chỉ của Phương Tiểu Ngư, nhìn thấy có một loạt xe đẩy màu bạc đang được xếp ngay ngắn.
Anh bèn dắt Lạc Bảo Nhi bước đến.
Phương Tiểu Ngư sau khi ra lệnh xong cho hai chú cháu thì lại quay lại chọn đồ, trông thấy một quả cà chua có vẻ rất ngon, đang định đưa tay cầm lên thì đột nhiên bị người bên cạnh nhanh tay cầm lên trước.
Cô có hơi bực bội ngẩng đầu lên, nhìn chủ nhân của bàn tay ấy, nhưng rồi lập tức nở nụ cười mừng rỡ: “Cô giáo Trương, sao lại là cô?”
Thì ra đó là giáo viên ở trường mẫu giao song ngữ quốc tế Úc Dương.
Người được gọi là cô giáo Trương ấy là một cô gái trẻ, rất hiền lành và biết cách dạy bọn trẻ, Phương Tiểu Ngư vô cùng quý mến.
Cô giáo Trương cũng tít mắt chào hỏi: “Thì ra là chị Phương! Trùng hợp quá, không ngờ đến đây đi chợ cũng gặp chị.”
“Đúng thế đúng thế!” Phương Tiểu Ngư cười đáp.
Cô giáo Trương ngó nghiêng xung quanh Phương Tiểu Ngư một chút rồi hỏi: “Lạc Bảo Nhi không đi với chị sao?”
Phương Tiểu Ngư đang định trả lời thì chợt thấy Mộc Du Dương đẩy xe qua, còn Lạc Bảo Nhi thì đang phấn khích ngồi bên trong xe đẩy.
Mộc Du Dương rõ ràng lần đầu làm việc này, động tác đẩy xe có hơi loạng choạng, nhưng vẫn cẩn thận bảo vệ an toàn cho cậu bé trong xe, hệt như một người cha đang làm tròn trách nhiệm yêu thương con trai.
Cả hai mau chóng đến bên Phương Tiểu Ngư, Lạc Bảo Nhi ngồi trong xe trông thấy cô giáo của mình thì liền ngoan ngoãn cất lời chào.
Cô giáo Trương xoa đầu cậu rồi quay sang nhìn người đàn ông đang đẩy xe, vừa trông thấy đã tròn xoe mắt.
Người đàn ông trước mặt cô đẹp trai ngời ngời, hơn nữa trên người còn toát ra một khí chất khó mà tả được, khí chất ấy tuy khiến người ta cảm thấy có chút không thoải mái, nhưng lại vô cùng có sức hút và bí ẩn, hơn nữa ánh mắt của anh nhìn Lạc Bảo Nhi đầy quan tâm, rõ ràng là một người cha tốt.
Cô Trương thán phục nhìn “cả nhà ba người” này, bố mẹ đều là trai xinh gái đẹp, đúng là trời sinh một cặp, con trai lại thông minh đáng yêu, quả thực khiến người ta nhìn mà ngưỡng mộ vô cùng.
Rồi cô đột nhiên nghĩ ra gì đó, bèn cười nói: “Cuối tuần này trường chúng ta có tổ chức sự kiện dành cho phụ huynh, đến lúc đó chị Phương nhớ đến tham gia nhé, phải rồi, bố của Lạc Bảo Nhi cũng phải đến đấy!”
Câu cuối cùng cô quay sang nói với Mộc Du Dương.
Phương Tiểu Ngư lúc này mới biết cô giáo Trương đã hiểu lầm, vội vàng thanh minh: “Không phải đâu, cô Trương à, cô hiểu lầm rồi…”
Phương Tiểu Ngư đang định giải thích thì chợt bị Mộc Du Dương ngắt lời.
“Được, chúng tôi sẽ đến đúng giờ.”
Một giọng nói nam tính trầm dày quyến rũ, thật sự chính là giọng nói nghe xong là muốn có thai trong truyền thuyết.
Cô giáo Trương hài lòng gật đầu, bước đi rồi mà vẫn tủm tỉm, hi hi, trai đẹp cực phẩm thế này, gặp một lần thôi đã thấy rất hời rồi, sau này còn được gặp lại nữa, thế thì là hời gấp đôi rồi.
Phương Tiểu Ngư thấy cô giáo Trương đã đi xa rồi mới hơi tức giận quay sang nhìn Mộc Du Dương hỏi: “Mộc Du Dương, anh bị bệnh thần kinh gì thế? Tại sao lại không cho tôi giải thích rõ với cô giáo?”
Mộc Du Dương thản nhiên nói: “Cô muốn giải thích rõ cái gì?”
“Đương nhiên phải nói rõ, anh không phải là bố của Lạc Bảo Nhi!”
Phương Tiểu Ngư thật sự cạn lời, người này rõ ràng đã biết rồi sao còn hỏi?
Ai ngờ, Mộc Du Dương lại vẫn thản nhiên như không: “Rồi sao nữa? Sẽ cho người ta biết Lạc Bảo Nhi không có bố, để nó bị chê cười sao?”
“Chuyện này…” Phương Tiểu Ngư nhất thời không nói được gì.
Cô biết điều Mộc Du Dương vừa nói rất đúng.
Khi Lạc Bảo Nhi học ở trường cũ, chính vì bị mọi người biết là không có bố nên mới hay bị bạn bè chọc ghẹo ức hiếp.
Giờ chuyển sang một môi trường mới, cô thật sự vẫn mong chuyện cũ tái diễn sao?
Câu trả lời đương nhiên là không rồi.
Phương Tiểu Ngư đành thở dài nói: “Thôi được rồi, xem như tôi đã trách lầm anh, nhưng anh cũng không thể hứa lèo, nói là sẽ tham gia sự kiện của phụ huynh, đến lúc đó anh lại không xuất hiện, tôi biết giải thích thế nào với cô giáo đây?”
“Ai bảo là tôi sẽ không đến?” Mộc Du Dương nhếch mép nhìn Phương Tiểu Ngư.
Phương Tiểu Ngư nói ra vẻ rất hiểu biết: “Anh đường đường là tổng tài của tập đoàn Thịnh Thế Mộc Thiên, bận trăm công ngàn việc, làm gì có thời gian tham gia mấy trò chơi phụ huynh của dân thường chúng tôi?”
Ánh mặt Mộc Du Dương chợt lộ lên một tia cười, bình thản nói: “Tôi trước nay nói lời giữ lời, nếu đã hứa rồi thì chắc chắn sẽ đến, hơn nữa lại còn là lời hứa với cô… và Lạc Bảo Nhi.”
Chữ “cô” của anh có hơi kéo dài ra, khiến trái tim Phương Tiểu Ngư như vừa đập lỗi một nhịp, gương mắt bắt đầu nóng bừng lên, cô đành chu môi nói một câu: “Tùy anh thôi.”
Sau đó vội vàng quay mặt đi, không nhìn anh nữa.
Nhưng cậu bé đang ngồi trong xe đẩy nghe thấy câu trả lời của Mộc Du Dương thì mừng rỡ hết cỡ, đôi mắt to tròn cứ hấp háy, lập tức bắt đầu mong chờ đến sự kiện cuối tuần.
Phương Tiểu Ngư thấy bộ dạng hưng phấn của con trai thì chỉ biết nhìn cậu âu yếm, bất lực lắc đầu.
Cả ba đi một lúc, cuối cùng cũng mua xong thức ăn, quay về nhà, Lương Vệ Lễ trông thấy ba người quay về thì ánh mắt sáng rực.
Anh nói với vẻ hơi than vãn trách móc: “Cuối cùng mọi người cũng về rồi, muộn thêm chút nữa là tôi đã chết đói rồi đấy…”
Phương Tiểu Ngư bật cười rồi nói hệt như đang dỗ dành con trai: “Rồi rồi rồi, không phải bây giờ tôi đã về rồi sao? Mọi người cứ nghỉ ngơi đi, chốc nữa sẽ có thức ăn ngay.”
Nói xong cô bước vào bếp, để lại ba người ngồi trong phòng khách chờ ăn.
Chẳng bao lâu sau, một mâm cơm thịnh soạn đã được bày ra trên bàn.
Phương Tiểu Ngư vừa tháo tạp dề vừa gọi mọi người vào ăn cơm.
Lương Vệ Lễ và Lạc Bảo Nhi đều đã đói ngấu, nhìn thấy thức ăn thơm ngon lập tức ngồi xuống, ăn uống ngấu nghiến.
Phương Tiểu Ngư thấy thành quả của mình được hoan nghênh như thế liền mỉm cười đầy tự hào.
Mộc Du Dương thì vẫn giữ dáng vẻ như khi đi ăn lẩu cay lần trước, ăn uống vô cùng nho nhã, nhưng đôi mày vốn hay nhíu của anh lúc này đã giãn ra nhiều, có thể nhận ra, anh rất hài lòng với mùi vị của bữa cơm gia đình này.
Nhìn dáng vẻ của anh, Phương Tiểu Ngư bất giác cảm thán, những người thượng lưu đúng là được giáo dục tốt, đến ngay cả khi ngồi ăn cũng cao sang thế này.
Rồi cô liếc nhìn sang Lương Vệ Lễ, thôi được rồi, Lương Vệ Lễ là một ngoại lệ.
Ăn được một lúc, điện thoại của Lương Vệ Lễ đột nhiên reo lên.
Là Mộc Du Dương.
Anh đứng dậy bước đến bên cạnh Phương Tiểu Ngư nói: “Tôi cùng đi với cô.”
Phương Tiểu Ngư vội vàng xua tay: “Không cần không cần, tôi tự đi là được rồi, hai người cứ ở nhà chờ đi.”
“Tôi không đi thì cô làm sao biết tôi thích ăn gì?” Mộc Du Dương nói chuyện lúc nào cũng có lí, lí do này khiến cô không thể phản bác được.
Phương Tiểu Ngư cứ đứng ngây ra ở cửa.
Mộc Du Dương mặc kệ cô, nhấc đôi chân dài bước đến mở cửa bước ra ngoài, à, sau lưng anh còn có một cục thịt bé xíu bám chặt lấy, không rời một bước.
Phương Tiểu Ngư nhìn theo bóng dáng một lớn một nhỏ ấy rồi đưa mắt nhìn sang Lương Vệ Lễ như đang cầu cứu, nhưng anh chỉ nhìn cô nhún vai đầy bất lực.
Phương Tiểu Ngư thở dài rồi đành bước theo.
Cả ba đến một siêu thị lớn gần đó, bên trong siêu thị rất đông người.
Phương Tiểu Ngư cẩn thận chọn thực phẩm, còn Lạc Bảo Nhi thì cứ nắm chặt vạt áo của Mộc Du Dương không buông ra, đôi mắt to tròn tò mò quan sát xung quanh.
Mộc Du Dương rõ ràng không quen với việc chen chúc giữa bao nhiêu người lạ, đây là lần đầu tiên anh đến một nơi như thế này.
Trước nay những thứ cần dùng trong nhà, Mộc gia đều có người giúp việc chuyên phụ trách mua sắm, thức ăn cũng là do đầu bếp riêng và chuyên gia dinh dưỡng nấu nướng.
Nhìn thấy cảnh tượng hiện giờ, một người thích sạch sẽ như Mộc Du Dương tuy có hơi cảm thấy khó chịu, nhưng đồng thời cũng cảm thấy tò mò giống như Lạc Bảo Nhi.
Phương Tiểu Ngư thấy hai người cứ nhìn ngó khắp nơi thì liền cười nói: “Hai người trông không giống đi mua đồ gì cả mà giống như đang kiểm tra vệ sinh vậy, tổng tài à, phiền anh qua bên kia lấy một chiếc xe đẩy qua đây.”
Mộc Du Dương nhìn theo hướng tay chỉ của Phương Tiểu Ngư, nhìn thấy có một loạt xe đẩy màu bạc đang được xếp ngay ngắn.
Anh bèn dắt Lạc Bảo Nhi bước đến.
Phương Tiểu Ngư sau khi ra lệnh xong cho hai chú cháu thì lại quay lại chọn đồ, trông thấy một quả cà chua có vẻ rất ngon, đang định đưa tay cầm lên thì đột nhiên bị người bên cạnh nhanh tay cầm lên trước.
Cô có hơi bực bội ngẩng đầu lên, nhìn chủ nhân của bàn tay ấy, nhưng rồi lập tức nở nụ cười mừng rỡ: “Cô giáo Trương, sao lại là cô?”
Thì ra đó là giáo viên ở trường mẫu giao song ngữ quốc tế Úc Dương.
Người được gọi là cô giáo Trương ấy là một cô gái trẻ, rất hiền lành và biết cách dạy bọn trẻ, Phương Tiểu Ngư vô cùng quý mến.
Cô giáo Trương cũng tít mắt chào hỏi: “Thì ra là chị Phương! Trùng hợp quá, không ngờ đến đây đi chợ cũng gặp chị.”
“Đúng thế đúng thế!” Phương Tiểu Ngư cười đáp.
Cô giáo Trương ngó nghiêng xung quanh Phương Tiểu Ngư một chút rồi hỏi: “Lạc Bảo Nhi không đi với chị sao?”
Phương Tiểu Ngư đang định trả lời thì chợt thấy Mộc Du Dương đẩy xe qua, còn Lạc Bảo Nhi thì đang phấn khích ngồi bên trong xe đẩy.
Mộc Du Dương rõ ràng lần đầu làm việc này, động tác đẩy xe có hơi loạng choạng, nhưng vẫn cẩn thận bảo vệ an toàn cho cậu bé trong xe, hệt như một người cha đang làm tròn trách nhiệm yêu thương con trai.
Cả hai mau chóng đến bên Phương Tiểu Ngư, Lạc Bảo Nhi ngồi trong xe trông thấy cô giáo của mình thì liền ngoan ngoãn cất lời chào.
Cô giáo Trương xoa đầu cậu rồi quay sang nhìn người đàn ông đang đẩy xe, vừa trông thấy đã tròn xoe mắt.
Người đàn ông trước mặt cô đẹp trai ngời ngời, hơn nữa trên người còn toát ra một khí chất khó mà tả được, khí chất ấy tuy khiến người ta cảm thấy có chút không thoải mái, nhưng lại vô cùng có sức hút và bí ẩn, hơn nữa ánh mắt của anh nhìn Lạc Bảo Nhi đầy quan tâm, rõ ràng là một người cha tốt.
Cô Trương thán phục nhìn “cả nhà ba người” này, bố mẹ đều là trai xinh gái đẹp, đúng là trời sinh một cặp, con trai lại thông minh đáng yêu, quả thực khiến người ta nhìn mà ngưỡng mộ vô cùng.
Rồi cô đột nhiên nghĩ ra gì đó, bèn cười nói: “Cuối tuần này trường chúng ta có tổ chức sự kiện dành cho phụ huynh, đến lúc đó chị Phương nhớ đến tham gia nhé, phải rồi, bố của Lạc Bảo Nhi cũng phải đến đấy!”
Câu cuối cùng cô quay sang nói với Mộc Du Dương.
Phương Tiểu Ngư lúc này mới biết cô giáo Trương đã hiểu lầm, vội vàng thanh minh: “Không phải đâu, cô Trương à, cô hiểu lầm rồi…”
Phương Tiểu Ngư đang định giải thích thì chợt bị Mộc Du Dương ngắt lời.
“Được, chúng tôi sẽ đến đúng giờ.”
Một giọng nói nam tính trầm dày quyến rũ, thật sự chính là giọng nói nghe xong là muốn có thai trong truyền thuyết.
Cô giáo Trương hài lòng gật đầu, bước đi rồi mà vẫn tủm tỉm, hi hi, trai đẹp cực phẩm thế này, gặp một lần thôi đã thấy rất hời rồi, sau này còn được gặp lại nữa, thế thì là hời gấp đôi rồi.
Phương Tiểu Ngư thấy cô giáo Trương đã đi xa rồi mới hơi tức giận quay sang nhìn Mộc Du Dương hỏi: “Mộc Du Dương, anh bị bệnh thần kinh gì thế? Tại sao lại không cho tôi giải thích rõ với cô giáo?”
Mộc Du Dương thản nhiên nói: “Cô muốn giải thích rõ cái gì?”
“Đương nhiên phải nói rõ, anh không phải là bố của Lạc Bảo Nhi!”
Phương Tiểu Ngư thật sự cạn lời, người này rõ ràng đã biết rồi sao còn hỏi?
Ai ngờ, Mộc Du Dương lại vẫn thản nhiên như không: “Rồi sao nữa? Sẽ cho người ta biết Lạc Bảo Nhi không có bố, để nó bị chê cười sao?”
“Chuyện này…” Phương Tiểu Ngư nhất thời không nói được gì.
Cô biết điều Mộc Du Dương vừa nói rất đúng.
Khi Lạc Bảo Nhi học ở trường cũ, chính vì bị mọi người biết là không có bố nên mới hay bị bạn bè chọc ghẹo ức hiếp.
Giờ chuyển sang một môi trường mới, cô thật sự vẫn mong chuyện cũ tái diễn sao?
Câu trả lời đương nhiên là không rồi.
Phương Tiểu Ngư đành thở dài nói: “Thôi được rồi, xem như tôi đã trách lầm anh, nhưng anh cũng không thể hứa lèo, nói là sẽ tham gia sự kiện của phụ huynh, đến lúc đó anh lại không xuất hiện, tôi biết giải thích thế nào với cô giáo đây?”
“Ai bảo là tôi sẽ không đến?” Mộc Du Dương nhếch mép nhìn Phương Tiểu Ngư.
Phương Tiểu Ngư nói ra vẻ rất hiểu biết: “Anh đường đường là tổng tài của tập đoàn Thịnh Thế Mộc Thiên, bận trăm công ngàn việc, làm gì có thời gian tham gia mấy trò chơi phụ huynh của dân thường chúng tôi?”
Ánh mặt Mộc Du Dương chợt lộ lên một tia cười, bình thản nói: “Tôi trước nay nói lời giữ lời, nếu đã hứa rồi thì chắc chắn sẽ đến, hơn nữa lại còn là lời hứa với cô… và Lạc Bảo Nhi.”
Chữ “cô” của anh có hơi kéo dài ra, khiến trái tim Phương Tiểu Ngư như vừa đập lỗi một nhịp, gương mắt bắt đầu nóng bừng lên, cô đành chu môi nói một câu: “Tùy anh thôi.”
Sau đó vội vàng quay mặt đi, không nhìn anh nữa.
Nhưng cậu bé đang ngồi trong xe đẩy nghe thấy câu trả lời của Mộc Du Dương thì mừng rỡ hết cỡ, đôi mắt to tròn cứ hấp háy, lập tức bắt đầu mong chờ đến sự kiện cuối tuần.
Phương Tiểu Ngư thấy bộ dạng hưng phấn của con trai thì chỉ biết nhìn cậu âu yếm, bất lực lắc đầu.
Cả ba đi một lúc, cuối cùng cũng mua xong thức ăn, quay về nhà, Lương Vệ Lễ trông thấy ba người quay về thì ánh mắt sáng rực.
Anh nói với vẻ hơi than vãn trách móc: “Cuối cùng mọi người cũng về rồi, muộn thêm chút nữa là tôi đã chết đói rồi đấy…”
Phương Tiểu Ngư bật cười rồi nói hệt như đang dỗ dành con trai: “Rồi rồi rồi, không phải bây giờ tôi đã về rồi sao? Mọi người cứ nghỉ ngơi đi, chốc nữa sẽ có thức ăn ngay.”
Nói xong cô bước vào bếp, để lại ba người ngồi trong phòng khách chờ ăn.
Chẳng bao lâu sau, một mâm cơm thịnh soạn đã được bày ra trên bàn.
Phương Tiểu Ngư vừa tháo tạp dề vừa gọi mọi người vào ăn cơm.
Lương Vệ Lễ và Lạc Bảo Nhi đều đã đói ngấu, nhìn thấy thức ăn thơm ngon lập tức ngồi xuống, ăn uống ngấu nghiến.
Phương Tiểu Ngư thấy thành quả của mình được hoan nghênh như thế liền mỉm cười đầy tự hào.
Mộc Du Dương thì vẫn giữ dáng vẻ như khi đi ăn lẩu cay lần trước, ăn uống vô cùng nho nhã, nhưng đôi mày vốn hay nhíu của anh lúc này đã giãn ra nhiều, có thể nhận ra, anh rất hài lòng với mùi vị của bữa cơm gia đình này.
Nhìn dáng vẻ của anh, Phương Tiểu Ngư bất giác cảm thán, những người thượng lưu đúng là được giáo dục tốt, đến ngay cả khi ngồi ăn cũng cao sang thế này.
Rồi cô liếc nhìn sang Lương Vệ Lễ, thôi được rồi, Lương Vệ Lễ là một ngoại lệ.
Ăn được một lúc, điện thoại của Lương Vệ Lễ đột nhiên reo lên.