Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 320
30320
Về đến nhà, Phương Tiểu Ngư lau sơ mình mẩy cho Mộc Du DƯơng rồi dìu anh lên giường nghỉ ngơi.
Lạc Bảo Nhi cũng về phòng ngủ, Phương Tiểu Ngư cũng đang định đi tắm thì chợt bị Mộc Du Dương nắm tay lại.
“Tiểu Ngư… Tiểu Ngư…”
Giọng của anh có hơi căng thẳng, tựa hồ như sắp đánh mất cô.
Cô nhoẻn miệng cười, ngồi xuống bên cạnh giường, mặc cho anh nắm tay mình rồi khẽ nói: “Được rồi được rồi, đừng gọi nữa, em ở ngay đây mà.”
Lúc này, cô cảm thấy cực kì hạnh phúc, hoàn toàn không ngờ được rằng, chỉ không lâu sau đó, một trận phong ba bão táp sẽ giáng xuống, cướp đi hạnh phúc ngắn ngủi này của cô.
Hôm sau, khi trời vừa tờ mờ sáng thì Mộc Du Dương đã thức.
Sau cơn say, đầu của anh rất đau, anh quay sang nhìn Phương Tiểu Ngư vẫn đang say ngủ bên cạnh mình, chống tay đứng dậy muốn xuống lầu uống một tách trà giải rượu.
Vừa xuống lầu đã trông thấy quản gia bưng trà đến, mỉm cười đưa tách trà cho anh rồi khẽ nói: “Đại thiếu gia, uống đi, uống trà giải rượu rồi sẽ không còn đau đầu nữa.”
Mộc Du Dương gật đầu, nhận tách trà rồi từ từ uống sạch, sau đó để xuống bàn rồi nói: “Chú Lưu, sao hôm nay chú dậy sớm thế?”
Quản gia cười đáp: “Đại thiếu gia không biết đấy thôi, tôi trước nay luôn dậy sớm, chỉ là hôm nay dậy sớm hơn thường lệ một chút, bởi vì tối qua có một cuộc điện thoại gọi đến nhà tìm đại thiếu gia, nhưng lúc ấy cậu uống say nên đã ngủ mất, thiếu phu nhân cũng buồn ngủ rồi nên tôi đã nghe cuộc điện thoại ấy giúp cho hai người.”
Mộc Du Dương thắc mắc: “Cuộc điện thoại gì thế?”
Quản gia đáp: “Cũng không phải việc gì to tát, là trợ lí Lục Trạch của cậu gọi đến, cậu ấy nói công ty hôm nay có một cuộc họp quản trị, cậu nhất định phải có mặt, còn bảo tôi nhắc cậu không được quên. Còn nữa, cậu ấy nói mong cậu đến sớm một chút.”
Mộc Du Dương lúc này mới nhớ ra, hình như đúng là có chuyện đó, chỉ là do anh dạo này bận quá nên quên, Lục Trạch biết anh sẽ quên nên mới gọi điện đến nhắc.
Anh mau chóng đánh răng rửa mặt, sau đó thay quần áo rồi vội vàng chạy ra cửa.
Khi đến công ty thì Lục Trạch đã đợi sẵn ở đó rồi. Nhìn thấy anh đến, Lục Trạch lập tức đặt một xấp tài liệu trước mặt mời anh xem.
Mộc Du Dương giở xem tài liệu, một tiếng nữa cuộc họp sẽ bắt đầu nên anh phải tranh thủ thời gian.
Cuộc họp như thường lệ diễn ra rất thuận lợi.
Nội dung cuộc họp là bàn về việc phát triển một dự án bất động sản lớn, Thịnh Thế Mộc Thiên bỏ vốn, hợp tác với công ty khác triển khai.
Địa điểm là ở một khu vực đang phát triển tại ngoại ô thành phố, nói là đang phát triển nhưng thật ra đã bỏ hoang nhiều năm rồi.
Trước đây từng có công ty vừa mắt với mảnh đất ấy, đã bỏ tiền ra mua định phát triển, nhưng sau đó công ty ấy lại gặp vấn đề nợ nần nên phá sản, vì vậy dự án cũng theo đó mà dừng lại.
Thời gian này, Thịnh Thế Mộc Thiên phát hiện ra mảnh đất ấy có tính phát triển cao, thế nên đã đề xuất với chính phủ cho phép mua mảnh đất ấy, dự định xây dựng một khu dân cư lớn dành cho tầng lớp trung lưu, khách hàng chủ yếu là những người đi làm ở thành phố Y.
Cuộc họp hôm nay chính là muốn quyết định xem ai sẽ là người phụ trách dự án này và kế hoạch phát triển dự án.
Mộc Du Dương tiến hành sắp xếp ổn thỏa mọi việc trong cuộc họp, hiện giờ điều duy nhất còn lại phải làm chính là ngày mai anh phải đến vùng ngoại ô ấy để tiến hành buổi lễ khởi công dự án.
Buổi tối về đến nhà, Mộc Du Dương báo lại việc này cho Phương Tiểu Ngư, cô chỉ khẽ gật đầu, còn về việc Mộc Du Dương có thể cả ngày mai sẽ không về nhà, cô lại tỏ ra không quan tâm chút nào.
Thái độ của Phương Tiểu Ngư dành cho Mộc Du Dương vẫn có chút xa cách, nhưng anh cũng không làm được gì. Trong lòng anh hiểu rõ, cô vẫn còn để bụng chuyện lần trước.
Chuyện đó anh còn để bụng nhiều hơn cả cô, đến tận bây giờ vẫn cảm thấy đau đầu. Anh đã nhờ Lục Trạch sắp xếp cho An Ly đi bệnh viện, nhưng An Ly sống chết cũng không chịu đi, nói gì cũng muốn phải sinh cho được đứa con này.
Không những thế, cô còn nói có chết cũng không buông tay, chờ sau khi đứa bé ra đời rồi thì cô sẽ công bố thân phận thật sự của nó cho mọi người biết.
Trừ phi Mộc Du Dương bằng lòng ở bên cô, cho dù có là tình nhân thôi thì cô cũng bằng lòng.
Mộc Du Dương không dám tin An Ly bây giờ lại thảm hại đến mức này.
Trước đây cô trong mắt anh luôn là một người nho nhã thuần khiết, không nhiễm chút bụi trần, nhưng giờ đây cô đã hoàn toàn thay đổi rồi.
Mộc Du Dương bây giờ tạm thời không muốn nghĩ những chuyện này nữa, anh đã làm việc mình nên làm, tiếp theo đây sự việc tiến triển ra sao, anh cũng không thể kiểm soát được.
Anh không thể ra tay tàn nhẫn với An Ly, ép cô đi phá thai, bởi dù gì đêm đó chính anh là người có lỗi với cô.
Anh lắc đầu thật mạnh, muốn gạt đi những việc phiền não trong đầu.
Mong rằng thời gian sẽ từ từ làm lành vết thương của An Ly, cũng mong cô sớm nhận rõ được rằng, anh không phải là một nửa của cô.
Hôm sau, Mộc Du Dương vẫn thức dậy từ sớm.
Như thường lệ, Phương Tiểu Ngư vẫn còn đang ngủ. Anh nhẹ nhàng hôn lên má cô, đắp chăn lại cho cô rồi bước ra ngoài.
Khu đất ấy nằm ở một nơi rất xa, nói là ngoại ô thành phố nhưng thật ra nằm hẳn bên ngoài thành phố. Xe phải lái rất lâu mới đến nơi, mấy vị giám đốc đi cùng ai cũng say xe xây xẩm mặt mày.
Sau khi đến nơi, mọi người chỉnh đốn lại một chút rồi bắt đầu cho lễ khởi công.
Mộc Du Dương hôm nay mặc một bộ đồ vét màu xám, các đường may đo vừa vặn tôn lên dáng người cao ráo hoàn hảo của anh. Anh mỉm cười bước lên sân khấu, cầm micro phát biểu.
Lúc này, ở cách đó không xa, có một chiếc xe đỗ nấp sau một bụi rậm.
Cửa trước mở ra, hai người phụ nữ bước xuống.
Đó chính là Tô Lạc Nhĩ và An Ly.
“Mẹ ơi, con cầu xin mẹ… con cầu xin mẹ…”
Trên mặt An Ly, nước mắt cũ còn chưa khô, nước mắt mới đã tuôn đầm đìa.
“Đủ rồi! Ly Nhi, con còn chưa nhìn rõ sự thật sao? Cho dù con cố gắng nhiều ra sao thì Mộc Du Dương cũng tuyệt đối không chọn con đâu! Con còn không mau từ bỏ đi! Sự việc đã đến nước này thì không còn vãn hồi được nữa!”
Tô Lạc Nhĩ có hơi khó chịu nhìn An Ly, bà ta không thể hiểu được đứa con gái do mình sinh ra sao lại có thể nhu nhược yếu đuối thế này.
An Ly biết giờ bản thân không thể làm gì được nữa, chỉ có thể liên tục khóc nức nở mà thôi.
Đêm nay, mẹ cô sẽ ra tay với người đàn ông mà cô yêu, làm cho anh mãi mãi biến mất trên thế gian này.
Cho dù cô khóc hết nước mắt, mẹ vẫn không chút xót thương, không chút động lòng.
Những người ngồi trong mấy chiếc xe sau lưng họ chính là mấy vệ sĩ đêm nay sẽ hành động, người nào người nấy cũng đều được huấn luyện bài bản, tất cả là vì nhiệm vụ quan trọng ngày hôm nay.
Đột nhiên, cô nghĩ ra một chuyện.
Cô lau nước mắt, bước đến trước mặt Tô Lạc Nhĩ, giấu đi vẻ bi thương trong mắt mình, nhẹ nhàng nói một câu đầy tuyệt vọng: “Mẹ, con biết cho dù con có làm gì thì cũng không thể ngăn cản được mẹ.”
Tô Lạc Nhĩ không nhìn cô mà rút ra một cái ống nhòm, từ xa quan sát Mộc Du Dương đang làm lễ khởi công.
An Ly nói tiếp: “Mẹ, quan hệ giữa con và Mộc Du Dương nên do chính tay con kết thúc.”
Về đến nhà, Phương Tiểu Ngư lau sơ mình mẩy cho Mộc Du DƯơng rồi dìu anh lên giường nghỉ ngơi.
Lạc Bảo Nhi cũng về phòng ngủ, Phương Tiểu Ngư cũng đang định đi tắm thì chợt bị Mộc Du Dương nắm tay lại.
“Tiểu Ngư… Tiểu Ngư…”
Giọng của anh có hơi căng thẳng, tựa hồ như sắp đánh mất cô.
Cô nhoẻn miệng cười, ngồi xuống bên cạnh giường, mặc cho anh nắm tay mình rồi khẽ nói: “Được rồi được rồi, đừng gọi nữa, em ở ngay đây mà.”
Lúc này, cô cảm thấy cực kì hạnh phúc, hoàn toàn không ngờ được rằng, chỉ không lâu sau đó, một trận phong ba bão táp sẽ giáng xuống, cướp đi hạnh phúc ngắn ngủi này của cô.
Hôm sau, khi trời vừa tờ mờ sáng thì Mộc Du Dương đã thức.
Sau cơn say, đầu của anh rất đau, anh quay sang nhìn Phương Tiểu Ngư vẫn đang say ngủ bên cạnh mình, chống tay đứng dậy muốn xuống lầu uống một tách trà giải rượu.
Vừa xuống lầu đã trông thấy quản gia bưng trà đến, mỉm cười đưa tách trà cho anh rồi khẽ nói: “Đại thiếu gia, uống đi, uống trà giải rượu rồi sẽ không còn đau đầu nữa.”
Mộc Du Dương gật đầu, nhận tách trà rồi từ từ uống sạch, sau đó để xuống bàn rồi nói: “Chú Lưu, sao hôm nay chú dậy sớm thế?”
Quản gia cười đáp: “Đại thiếu gia không biết đấy thôi, tôi trước nay luôn dậy sớm, chỉ là hôm nay dậy sớm hơn thường lệ một chút, bởi vì tối qua có một cuộc điện thoại gọi đến nhà tìm đại thiếu gia, nhưng lúc ấy cậu uống say nên đã ngủ mất, thiếu phu nhân cũng buồn ngủ rồi nên tôi đã nghe cuộc điện thoại ấy giúp cho hai người.”
Mộc Du Dương thắc mắc: “Cuộc điện thoại gì thế?”
Quản gia đáp: “Cũng không phải việc gì to tát, là trợ lí Lục Trạch của cậu gọi đến, cậu ấy nói công ty hôm nay có một cuộc họp quản trị, cậu nhất định phải có mặt, còn bảo tôi nhắc cậu không được quên. Còn nữa, cậu ấy nói mong cậu đến sớm một chút.”
Mộc Du Dương lúc này mới nhớ ra, hình như đúng là có chuyện đó, chỉ là do anh dạo này bận quá nên quên, Lục Trạch biết anh sẽ quên nên mới gọi điện đến nhắc.
Anh mau chóng đánh răng rửa mặt, sau đó thay quần áo rồi vội vàng chạy ra cửa.
Khi đến công ty thì Lục Trạch đã đợi sẵn ở đó rồi. Nhìn thấy anh đến, Lục Trạch lập tức đặt một xấp tài liệu trước mặt mời anh xem.
Mộc Du Dương giở xem tài liệu, một tiếng nữa cuộc họp sẽ bắt đầu nên anh phải tranh thủ thời gian.
Cuộc họp như thường lệ diễn ra rất thuận lợi.
Nội dung cuộc họp là bàn về việc phát triển một dự án bất động sản lớn, Thịnh Thế Mộc Thiên bỏ vốn, hợp tác với công ty khác triển khai.
Địa điểm là ở một khu vực đang phát triển tại ngoại ô thành phố, nói là đang phát triển nhưng thật ra đã bỏ hoang nhiều năm rồi.
Trước đây từng có công ty vừa mắt với mảnh đất ấy, đã bỏ tiền ra mua định phát triển, nhưng sau đó công ty ấy lại gặp vấn đề nợ nần nên phá sản, vì vậy dự án cũng theo đó mà dừng lại.
Thời gian này, Thịnh Thế Mộc Thiên phát hiện ra mảnh đất ấy có tính phát triển cao, thế nên đã đề xuất với chính phủ cho phép mua mảnh đất ấy, dự định xây dựng một khu dân cư lớn dành cho tầng lớp trung lưu, khách hàng chủ yếu là những người đi làm ở thành phố Y.
Cuộc họp hôm nay chính là muốn quyết định xem ai sẽ là người phụ trách dự án này và kế hoạch phát triển dự án.
Mộc Du Dương tiến hành sắp xếp ổn thỏa mọi việc trong cuộc họp, hiện giờ điều duy nhất còn lại phải làm chính là ngày mai anh phải đến vùng ngoại ô ấy để tiến hành buổi lễ khởi công dự án.
Buổi tối về đến nhà, Mộc Du Dương báo lại việc này cho Phương Tiểu Ngư, cô chỉ khẽ gật đầu, còn về việc Mộc Du Dương có thể cả ngày mai sẽ không về nhà, cô lại tỏ ra không quan tâm chút nào.
Thái độ của Phương Tiểu Ngư dành cho Mộc Du Dương vẫn có chút xa cách, nhưng anh cũng không làm được gì. Trong lòng anh hiểu rõ, cô vẫn còn để bụng chuyện lần trước.
Chuyện đó anh còn để bụng nhiều hơn cả cô, đến tận bây giờ vẫn cảm thấy đau đầu. Anh đã nhờ Lục Trạch sắp xếp cho An Ly đi bệnh viện, nhưng An Ly sống chết cũng không chịu đi, nói gì cũng muốn phải sinh cho được đứa con này.
Không những thế, cô còn nói có chết cũng không buông tay, chờ sau khi đứa bé ra đời rồi thì cô sẽ công bố thân phận thật sự của nó cho mọi người biết.
Trừ phi Mộc Du Dương bằng lòng ở bên cô, cho dù có là tình nhân thôi thì cô cũng bằng lòng.
Mộc Du Dương không dám tin An Ly bây giờ lại thảm hại đến mức này.
Trước đây cô trong mắt anh luôn là một người nho nhã thuần khiết, không nhiễm chút bụi trần, nhưng giờ đây cô đã hoàn toàn thay đổi rồi.
Mộc Du Dương bây giờ tạm thời không muốn nghĩ những chuyện này nữa, anh đã làm việc mình nên làm, tiếp theo đây sự việc tiến triển ra sao, anh cũng không thể kiểm soát được.
Anh không thể ra tay tàn nhẫn với An Ly, ép cô đi phá thai, bởi dù gì đêm đó chính anh là người có lỗi với cô.
Anh lắc đầu thật mạnh, muốn gạt đi những việc phiền não trong đầu.
Mong rằng thời gian sẽ từ từ làm lành vết thương của An Ly, cũng mong cô sớm nhận rõ được rằng, anh không phải là một nửa của cô.
Hôm sau, Mộc Du Dương vẫn thức dậy từ sớm.
Như thường lệ, Phương Tiểu Ngư vẫn còn đang ngủ. Anh nhẹ nhàng hôn lên má cô, đắp chăn lại cho cô rồi bước ra ngoài.
Khu đất ấy nằm ở một nơi rất xa, nói là ngoại ô thành phố nhưng thật ra nằm hẳn bên ngoài thành phố. Xe phải lái rất lâu mới đến nơi, mấy vị giám đốc đi cùng ai cũng say xe xây xẩm mặt mày.
Sau khi đến nơi, mọi người chỉnh đốn lại một chút rồi bắt đầu cho lễ khởi công.
Mộc Du Dương hôm nay mặc một bộ đồ vét màu xám, các đường may đo vừa vặn tôn lên dáng người cao ráo hoàn hảo của anh. Anh mỉm cười bước lên sân khấu, cầm micro phát biểu.
Lúc này, ở cách đó không xa, có một chiếc xe đỗ nấp sau một bụi rậm.
Cửa trước mở ra, hai người phụ nữ bước xuống.
Đó chính là Tô Lạc Nhĩ và An Ly.
“Mẹ ơi, con cầu xin mẹ… con cầu xin mẹ…”
Trên mặt An Ly, nước mắt cũ còn chưa khô, nước mắt mới đã tuôn đầm đìa.
“Đủ rồi! Ly Nhi, con còn chưa nhìn rõ sự thật sao? Cho dù con cố gắng nhiều ra sao thì Mộc Du Dương cũng tuyệt đối không chọn con đâu! Con còn không mau từ bỏ đi! Sự việc đã đến nước này thì không còn vãn hồi được nữa!”
Tô Lạc Nhĩ có hơi khó chịu nhìn An Ly, bà ta không thể hiểu được đứa con gái do mình sinh ra sao lại có thể nhu nhược yếu đuối thế này.
An Ly biết giờ bản thân không thể làm gì được nữa, chỉ có thể liên tục khóc nức nở mà thôi.
Đêm nay, mẹ cô sẽ ra tay với người đàn ông mà cô yêu, làm cho anh mãi mãi biến mất trên thế gian này.
Cho dù cô khóc hết nước mắt, mẹ vẫn không chút xót thương, không chút động lòng.
Những người ngồi trong mấy chiếc xe sau lưng họ chính là mấy vệ sĩ đêm nay sẽ hành động, người nào người nấy cũng đều được huấn luyện bài bản, tất cả là vì nhiệm vụ quan trọng ngày hôm nay.
Đột nhiên, cô nghĩ ra một chuyện.
Cô lau nước mắt, bước đến trước mặt Tô Lạc Nhĩ, giấu đi vẻ bi thương trong mắt mình, nhẹ nhàng nói một câu đầy tuyệt vọng: “Mẹ, con biết cho dù con có làm gì thì cũng không thể ngăn cản được mẹ.”
Tô Lạc Nhĩ không nhìn cô mà rút ra một cái ống nhòm, từ xa quan sát Mộc Du Dương đang làm lễ khởi công.
An Ly nói tiếp: “Mẹ, quan hệ giữa con và Mộc Du Dương nên do chính tay con kết thúc.”