Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 319
30319
Mộc Du Dương hơi ngẩn người, sau đó gật đầu.
Lời đã đến miệng cuối cùng vẫn không thốt ra được.
“Vừa rồi anh định nói chuyện gì với em? Anh nói đi.” Phương Tiểu Ngư hỏi.
“Không có gì, anh chỉ là muốn hỏi em Lạc Bảo Nhi khi nào sẽ nhập học, nhưng em không phải vừa hay cũng nói với anh rồi sao?” Mộc Du Dương dùng nụ cười che đi nỗi suy tư trong lòng, bây giờ tình hình như thế, anh thật sự không thể nói ra tất cả.
Hôm sau trời vừa sáng, Phương Tiểu Ngư đã gọi hết cả nhà dậy. Cô thay cho Lạc Bảo Nhi một bộ quần áo mới rất đáng yêu, đây là bộ đồ do chính tay cô thiết kế, trên thế gian chỉ có một bộ, vô cùng quý giá.
Mộc Du Dương mặc một bộ đồ vest thẳng thớm, sau khi đánh răng rửa mặt xong liền xuống cùng ngồi ăn sáng với họ.
Ăn sáng xong, cả nhà lái xe đến trường tiểu học Dương Quang.
Trường tiểu học Dương Quang, tên đầy đủ là trường tiểu học song ngữ quốc tế Dương Quang, là một trong những ngôi trường đứng đầu thành phố Y, sở hữu điều kiện giáo dục tiên tiến và lực lượng giáo viên xuất sắc nhất thành phố. Các học sinh theo học ở đây hầu hết đều là con em của các gia đình quý tộc hoặc quan chức cấp cao, nhà bình thường cho dù có chen chân thế nào cũng không thể vào được.
Lạc Bảo Nhi sở dĩ muốn được học ở đây hoàn toàn là vì muốn ở cùng Ôn Nhị, còn Phương Tiểu Ngư đương nhiên là chiều theo ý con.
Sau khi đăng kí xong, Lạc Bảo Nhi nhìn vào danh sách kinh ngạc phát hiện, cậu đã được xếp vào học cùng một lớp với Ôn Nhị!
Chuyện này khiến Lạc Bảo Nhi rất vui, liền ba chân bốn cẳng chạy vào trong lớp, tìm bóng dáng của Ôn Nhị trong số các bạn nhỏ.
“Nhị Nhị!”
Lạc Bảo Nhi phấn khích gọi rồi chạy về phía Ôn Nhị, ôm chầm lấy cô bé.
Ôn Nhị có hơi ngượng, gương mặt lập tức đỏ bừng. Cô bé đưa tay đẩy Lạc Bảo Nhi ra rồi khẽ nói: “Lạc Lạc, sao bạn lại ở đây?”
Lạc Bảo Nhi vui vẻ nói: “Bởi vì mình đã hứa với Nhị Nhị là nhất định sẽ học cùng trường với bạn mà! Nhị Nhị, bạn có biết không, chúng ta đã được xếp học chung một lớp đấy!”
Lạc Bảo Nhi dắt tay Ôn Nhị kéo cô sang một bên, sau đó cậu tháo cặp sách ra, lấy từ trong đó một đóa hồng đưa cho Ôn Nhị.
“Nhị Nhị, đây là hoa mình hái trong vườn nhà mình, tặng bạn.”
Ôn Nhị thích thú nhận đóa hoa, nở nụ cười tươi như trăng rằm, “Cảm ơn bạn, Lạc Lạc, mình thích lắm!”
Lạc Bảo Nhi không hề biết hoa hồng tượng trưng cho tình yêu, chỉ cảm thấy đóa hoa ấy rất đẹp nên muốn tặng cho Nhị Nhị. Cậu muốn tặng tất cả những gì tốt đẹp nhất cho Nhị Nhị, chỉ cần Nhị Nhị vui thì cậu cũng thấy vui.
Phương Tiểu Ngư và Mộc Du Dương đứng bên ngoài lớp học trông thấy cảnh tượng ấy đều không nhịn được cười. Lúc này, sau lưng họ chợt vang lên một giọng nói quen thuộc, đó là giọng của Ôn Minh Nguyệt.
“Tiểu Ngư, chị cũng đến à?” Ôn Minh Nguyệt mừng rỡ gọi rồi bước đến chỗ Phương Tiểu Ngư.
Phương Tiểu Ngư và Mộc Du Dương đều đồng loạt quay người lại, trông thấy Ôn Minh Nguyệt đang mặc một bộ váy màu xanh lam, trông đáng yêu như thiếu nữ.
Sau lưng Ôn Minh Nguyệt còn có một người đi theo, là Tống Đình Hi.
“Anh Mộc, chào anh.” Ôn Minh Nguyệt mỉm cười chào hỏi Mộc Du Dương, Tống Đình Hi bước đến, trông thấy Mộc Du Dương và Phương Tiểu Ngư thì có hơi ngẩn người.
Ôn Minh Nguyệt nhận ra vẻ bất thường ấy liền mở lời: “Anh Mộc, đây là chồng tôi, Tống Đình Hi.”
Ôn Minh Nguyệt giả vờ không biết chuyện Mộc Du Dương và Tống Đình Hi có quen nhau, muốn hóa giải sự ngượng ngập này.
Gương mặt Mộc Du Dương thoáng hiện một nụ cười, nhàn nhạt nói: “Anh Tống, cô Ôn, chào hai người.”
“Tiểu Ngư, Lạc Bảo Nhi có phải vừa hay được xếp học chung lớp với Nhị Nhị không?” Ôn Minh Nguyệt vui vẻ hỏi.
“Ừ!” Phương Tiểu Ngư gật đầu khẳng định.
Phương Tiểu Ngư và Ôn Minh Nguyệt đều vui mừng cho Lạc Bảo Nhi và Ôn Nhị, còn Mộc Du Dương và Tống Đình Hi đứng cạnh hai người họ đều có tâm sự riêng.
Ngày đầu tiên nhập học không cần phải lên lớp, thế nên sau khi làm xong thủ tục, hai nhà quyết định cùng nhau đi ăn một bữa cơm.
Hai chiếc xe sang trọng bắt mắt đỗ lại trước cổng nhà hàng, hai gia đình từ trên xe bước xuống đi vào trong.
Vào phòng ăn sang trọng, Phương Tiểu Ngư liên tục gọi món, đến khi cảm thấy có vẻ trên bàn không còn chỗ để thức ăn nữa, cô mới hài lòng trả thực đơn lại cho nhân viên phục vụ.
Cô là người tuần trước vừa mới nhận được tiền thưởng thiết kế, thế nên khi mời người ta ăn cơm không thể nào quá keo kiệt được.
Khi thức ăn đã được bày hết ra bàn rồi, hai gia đình mới bắt đầu động đũa. Lạc Bảo Nhi tinh ranh lập tức gắp một miếng thịt bỏ vào bát Phương Tiểu Ngư rồi nói: “Mẹ ơi, mẹ ăn đi!”
Sau đó thì liên tục gắp thức ăn vào bát của Ôn Nhị: “Nhị Nhị, cậu ăn món này, món này, món này nữa… Cái này cũng ngon này…”
Người lớn hai nhà nhìn cái bát của Ôn Nhị chất đầy thức ăn cao như núi thì không khỏi bật cười.
Ăn được một lúc, Ôn Minh Nguyệt chợt đề nghị uống chút rượu. Mộc Du Dương và Tống Đình Hi đều không phản đối, bảo nhân viên phục vụ mang rượu lên.
Cũng không hiểu sao, Mộc Du Dương và Tống Đình Hi đều uống rất nhiều, hai người uống hết li này đến li khác vẫn không dừng lại.
Ôn Minh Nguyệt và Phương Tiểu Ngư đều khuyên can, nhưng không khuyên được. Hai người đàn ông như muốn đấu với nhau, mãi mà không ngừng.
Phương Tiểu Ngư và Ôn Minh Nguyệt đều dở khóc dở cười, nghĩ trong đầu có lẽ lát nữa chính họ phải lái xe mất. Đúng ba tiếng đồng hồ sau, khi Lạc Bảo Nhi và Ôn Nhị đã ăn no nê từ lâu, thức ăn trên bàn đều đã nguội cả rồi thì hai người đàn ông mới say rượu nằm ngã vật ra ghế.
Chuyện này trước đây là việc không thể nào xảy ra. Mộc Du Dương chưa bao giờ liều mạng uống rượu, cho dù là bữa ăn quan trọng đến đâu, anh cũng không uống nhiều rượu thế này, cùng lắm chỉ uống một hai li.
Nhưng hôm nay anh chợt nhớ lại chuyện trước kia suýt nữa đã mất Phương Tiểu Ngư, suýt nữa đã khiến cô lấy Tống Đình Hi. Chỉ cần nghĩ đến đó thì anh liền cảm thấy hối hận. Tuy sự việc vẫn còn cứu vãn được, nhưng anh vẫn không gỡ được nút thắt trong lòng mình.
Tống Đình Hi thì càng không cần phải nói, anh rất ít khi uống rượu, chỉ có khoảng thời gian Phương Tiểu Ngư chia tay anh thì anh mới mượn rượu giải sầu. Còn trước nay, chẳng hạn như trong những bữa ăn thế này, anh vốn không bao giờ động đến một giọt rượu.
Nhưng hôm nay, anh lại không muốn thua Mộc Du Dương. Anh đã thua quá nhiều lần rồi, thứ anh thua lớn nhất chính là Phương Tiểu Ngư.
Anh đã hứa với cô, sẽ thử bắt đầu cuộc sống mới, nhưng chuyện ấy liệu có đơn giản như vậy không?
Ôn Minh Nguyệt vừa lái xe vừa nghe tiếng Tống Đình Hi lẩm bẩm gọi một cái tên sau lưng mình, cảm thấy sống mũi cay cay, suýt nữa đã rơi lệ.
Anh ấy vẫn không quên được Phương Tiểu Ngư, ngay cả uống say cũng là vì người ấy, uống say rồi vẫn cứ nhớ đến người ấy.
Nhưng mà không sao, cô sẽ luôn chờ đợi.
Chờ đến ngày anh thật sự tỉnh ra.
Còn Phương Tiểu Ngư lúc này đang lái xe không những phải chăm chú nhìn đường phía trước mà còn phải cẩn thận đề phòng Mộc Du Dương sau lưng mình, sợ anh say rượu rồi sẽ có những hành động điên rồ.
Cũng may, suốt quãng đường anh khá là yên tĩnh.
Mộc Du Dương hơi ngẩn người, sau đó gật đầu.
Lời đã đến miệng cuối cùng vẫn không thốt ra được.
“Vừa rồi anh định nói chuyện gì với em? Anh nói đi.” Phương Tiểu Ngư hỏi.
“Không có gì, anh chỉ là muốn hỏi em Lạc Bảo Nhi khi nào sẽ nhập học, nhưng em không phải vừa hay cũng nói với anh rồi sao?” Mộc Du Dương dùng nụ cười che đi nỗi suy tư trong lòng, bây giờ tình hình như thế, anh thật sự không thể nói ra tất cả.
Hôm sau trời vừa sáng, Phương Tiểu Ngư đã gọi hết cả nhà dậy. Cô thay cho Lạc Bảo Nhi một bộ quần áo mới rất đáng yêu, đây là bộ đồ do chính tay cô thiết kế, trên thế gian chỉ có một bộ, vô cùng quý giá.
Mộc Du Dương mặc một bộ đồ vest thẳng thớm, sau khi đánh răng rửa mặt xong liền xuống cùng ngồi ăn sáng với họ.
Ăn sáng xong, cả nhà lái xe đến trường tiểu học Dương Quang.
Trường tiểu học Dương Quang, tên đầy đủ là trường tiểu học song ngữ quốc tế Dương Quang, là một trong những ngôi trường đứng đầu thành phố Y, sở hữu điều kiện giáo dục tiên tiến và lực lượng giáo viên xuất sắc nhất thành phố. Các học sinh theo học ở đây hầu hết đều là con em của các gia đình quý tộc hoặc quan chức cấp cao, nhà bình thường cho dù có chen chân thế nào cũng không thể vào được.
Lạc Bảo Nhi sở dĩ muốn được học ở đây hoàn toàn là vì muốn ở cùng Ôn Nhị, còn Phương Tiểu Ngư đương nhiên là chiều theo ý con.
Sau khi đăng kí xong, Lạc Bảo Nhi nhìn vào danh sách kinh ngạc phát hiện, cậu đã được xếp vào học cùng một lớp với Ôn Nhị!
Chuyện này khiến Lạc Bảo Nhi rất vui, liền ba chân bốn cẳng chạy vào trong lớp, tìm bóng dáng của Ôn Nhị trong số các bạn nhỏ.
“Nhị Nhị!”
Lạc Bảo Nhi phấn khích gọi rồi chạy về phía Ôn Nhị, ôm chầm lấy cô bé.
Ôn Nhị có hơi ngượng, gương mặt lập tức đỏ bừng. Cô bé đưa tay đẩy Lạc Bảo Nhi ra rồi khẽ nói: “Lạc Lạc, sao bạn lại ở đây?”
Lạc Bảo Nhi vui vẻ nói: “Bởi vì mình đã hứa với Nhị Nhị là nhất định sẽ học cùng trường với bạn mà! Nhị Nhị, bạn có biết không, chúng ta đã được xếp học chung một lớp đấy!”
Lạc Bảo Nhi dắt tay Ôn Nhị kéo cô sang một bên, sau đó cậu tháo cặp sách ra, lấy từ trong đó một đóa hồng đưa cho Ôn Nhị.
“Nhị Nhị, đây là hoa mình hái trong vườn nhà mình, tặng bạn.”
Ôn Nhị thích thú nhận đóa hoa, nở nụ cười tươi như trăng rằm, “Cảm ơn bạn, Lạc Lạc, mình thích lắm!”
Lạc Bảo Nhi không hề biết hoa hồng tượng trưng cho tình yêu, chỉ cảm thấy đóa hoa ấy rất đẹp nên muốn tặng cho Nhị Nhị. Cậu muốn tặng tất cả những gì tốt đẹp nhất cho Nhị Nhị, chỉ cần Nhị Nhị vui thì cậu cũng thấy vui.
Phương Tiểu Ngư và Mộc Du Dương đứng bên ngoài lớp học trông thấy cảnh tượng ấy đều không nhịn được cười. Lúc này, sau lưng họ chợt vang lên một giọng nói quen thuộc, đó là giọng của Ôn Minh Nguyệt.
“Tiểu Ngư, chị cũng đến à?” Ôn Minh Nguyệt mừng rỡ gọi rồi bước đến chỗ Phương Tiểu Ngư.
Phương Tiểu Ngư và Mộc Du Dương đều đồng loạt quay người lại, trông thấy Ôn Minh Nguyệt đang mặc một bộ váy màu xanh lam, trông đáng yêu như thiếu nữ.
Sau lưng Ôn Minh Nguyệt còn có một người đi theo, là Tống Đình Hi.
“Anh Mộc, chào anh.” Ôn Minh Nguyệt mỉm cười chào hỏi Mộc Du Dương, Tống Đình Hi bước đến, trông thấy Mộc Du Dương và Phương Tiểu Ngư thì có hơi ngẩn người.
Ôn Minh Nguyệt nhận ra vẻ bất thường ấy liền mở lời: “Anh Mộc, đây là chồng tôi, Tống Đình Hi.”
Ôn Minh Nguyệt giả vờ không biết chuyện Mộc Du Dương và Tống Đình Hi có quen nhau, muốn hóa giải sự ngượng ngập này.
Gương mặt Mộc Du Dương thoáng hiện một nụ cười, nhàn nhạt nói: “Anh Tống, cô Ôn, chào hai người.”
“Tiểu Ngư, Lạc Bảo Nhi có phải vừa hay được xếp học chung lớp với Nhị Nhị không?” Ôn Minh Nguyệt vui vẻ hỏi.
“Ừ!” Phương Tiểu Ngư gật đầu khẳng định.
Phương Tiểu Ngư và Ôn Minh Nguyệt đều vui mừng cho Lạc Bảo Nhi và Ôn Nhị, còn Mộc Du Dương và Tống Đình Hi đứng cạnh hai người họ đều có tâm sự riêng.
Ngày đầu tiên nhập học không cần phải lên lớp, thế nên sau khi làm xong thủ tục, hai nhà quyết định cùng nhau đi ăn một bữa cơm.
Hai chiếc xe sang trọng bắt mắt đỗ lại trước cổng nhà hàng, hai gia đình từ trên xe bước xuống đi vào trong.
Vào phòng ăn sang trọng, Phương Tiểu Ngư liên tục gọi món, đến khi cảm thấy có vẻ trên bàn không còn chỗ để thức ăn nữa, cô mới hài lòng trả thực đơn lại cho nhân viên phục vụ.
Cô là người tuần trước vừa mới nhận được tiền thưởng thiết kế, thế nên khi mời người ta ăn cơm không thể nào quá keo kiệt được.
Khi thức ăn đã được bày hết ra bàn rồi, hai gia đình mới bắt đầu động đũa. Lạc Bảo Nhi tinh ranh lập tức gắp một miếng thịt bỏ vào bát Phương Tiểu Ngư rồi nói: “Mẹ ơi, mẹ ăn đi!”
Sau đó thì liên tục gắp thức ăn vào bát của Ôn Nhị: “Nhị Nhị, cậu ăn món này, món này, món này nữa… Cái này cũng ngon này…”
Người lớn hai nhà nhìn cái bát của Ôn Nhị chất đầy thức ăn cao như núi thì không khỏi bật cười.
Ăn được một lúc, Ôn Minh Nguyệt chợt đề nghị uống chút rượu. Mộc Du Dương và Tống Đình Hi đều không phản đối, bảo nhân viên phục vụ mang rượu lên.
Cũng không hiểu sao, Mộc Du Dương và Tống Đình Hi đều uống rất nhiều, hai người uống hết li này đến li khác vẫn không dừng lại.
Ôn Minh Nguyệt và Phương Tiểu Ngư đều khuyên can, nhưng không khuyên được. Hai người đàn ông như muốn đấu với nhau, mãi mà không ngừng.
Phương Tiểu Ngư và Ôn Minh Nguyệt đều dở khóc dở cười, nghĩ trong đầu có lẽ lát nữa chính họ phải lái xe mất. Đúng ba tiếng đồng hồ sau, khi Lạc Bảo Nhi và Ôn Nhị đã ăn no nê từ lâu, thức ăn trên bàn đều đã nguội cả rồi thì hai người đàn ông mới say rượu nằm ngã vật ra ghế.
Chuyện này trước đây là việc không thể nào xảy ra. Mộc Du Dương chưa bao giờ liều mạng uống rượu, cho dù là bữa ăn quan trọng đến đâu, anh cũng không uống nhiều rượu thế này, cùng lắm chỉ uống một hai li.
Nhưng hôm nay anh chợt nhớ lại chuyện trước kia suýt nữa đã mất Phương Tiểu Ngư, suýt nữa đã khiến cô lấy Tống Đình Hi. Chỉ cần nghĩ đến đó thì anh liền cảm thấy hối hận. Tuy sự việc vẫn còn cứu vãn được, nhưng anh vẫn không gỡ được nút thắt trong lòng mình.
Tống Đình Hi thì càng không cần phải nói, anh rất ít khi uống rượu, chỉ có khoảng thời gian Phương Tiểu Ngư chia tay anh thì anh mới mượn rượu giải sầu. Còn trước nay, chẳng hạn như trong những bữa ăn thế này, anh vốn không bao giờ động đến một giọt rượu.
Nhưng hôm nay, anh lại không muốn thua Mộc Du Dương. Anh đã thua quá nhiều lần rồi, thứ anh thua lớn nhất chính là Phương Tiểu Ngư.
Anh đã hứa với cô, sẽ thử bắt đầu cuộc sống mới, nhưng chuyện ấy liệu có đơn giản như vậy không?
Ôn Minh Nguyệt vừa lái xe vừa nghe tiếng Tống Đình Hi lẩm bẩm gọi một cái tên sau lưng mình, cảm thấy sống mũi cay cay, suýt nữa đã rơi lệ.
Anh ấy vẫn không quên được Phương Tiểu Ngư, ngay cả uống say cũng là vì người ấy, uống say rồi vẫn cứ nhớ đến người ấy.
Nhưng mà không sao, cô sẽ luôn chờ đợi.
Chờ đến ngày anh thật sự tỉnh ra.
Còn Phương Tiểu Ngư lúc này đang lái xe không những phải chăm chú nhìn đường phía trước mà còn phải cẩn thận đề phòng Mộc Du Dương sau lưng mình, sợ anh say rượu rồi sẽ có những hành động điên rồ.
Cũng may, suốt quãng đường anh khá là yên tĩnh.