Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 316
30316
An Ly không dám tin trên thế gian lại có hai người mặt mũi giống hệt nhau như thế.
Tô Lạc Nhĩ trả lời: “Lần trước mẹ ra nước ngoài gặp một khách hàng đã vô tình gặp cậu ta, cảm giác đầu tiên của mẹ chính là cậu ta trông rất giống Mộc Du Dương.”
An Ly quan sát kĩ gương mặt người đàn ông kia, trong lòng không khỏi cảm thấy trầm trồ, người đàn ông này thật sự có gương mặt giống hệt Mộc Du Dương.
Ngắm nhìn gương mặt ấy, cô đột nhiên có một cảm giác kích động muốn chạy đến ôm lấy anh ta, nhưng cô kiềm lại được.
“Thật ra lúc đầu không phải giống hệt thế này, mà chỉ là có đường nét giống mà thôi.” Tô Lạc Nhĩ vừa nói vừa bảo người đàn ông ấy và An Ly ngồi xuống, rót cho mỗi người một tách trà rồi nói tiếp: “Nhưng sau đó cậu ta vừa hay lại cầu xin mẹ, thế là mẹ đã thỏa thuận điều kiện với cậu ta.”
“Điều kiện gì vậy?” An Ly hỏi.
Tô Lạc Nhĩ trả lời: “Mẹ đưa cậu ta qua Hàn Quốc phẫu thuật thẩm mĩ, chỉnh sửa hoàn toàn theo gương mặt của Mộc Du Dương, cho nên bây giờ mới có được một người giống hệt như Mộc Du Dương xuất hiện trước mặt con.”
Thì ra là thế! Thảo nào lại giống nhau như đúc, thì ra là đã hoàn toàn chỉnh sửa gương mặt theo mặt của Mộc Du Dương!
Nhưng ngay sau đó, một nghi vấn lớn hơn nảy lên trong đầu An Ly, cô liền hỏi ra nghi vấn ấy: “Mẹ ơi, mục đích mẹ làm việc này… là gì?”
Tô Lạc Nhĩ nhếch mép nở nụ cười thâm hiểm rồi khẽ nói: “Ly Nhi, lần trước con và Mộc Du Dương không hề có quan hệ, con cũng biết chứ?”
An Ly hơi ngẩn người, sau đó gật đầu.
“Mẹ có một cách rất hay, đó chính là nếu bây giờ mà con lại có thai thì con sẽ hoàn toàn có thể dựa vào đứa bé ấy mà tranh giành Mộc Du Dương.” Giọng của Tô Lạc Nhĩ không hề có một chút tình cảm nào, nếu có thì cũng chỉ là sự lạnh lùng.
An Ly không tin được mà nói: “Nhưng mà mẹ ơi, con không hiểu, chuyện ấy thì có liên quan gì đến người đàn ông này?”
Tô Lạc Nhĩ nói: “Ly Nhi, người con yêu nhất lẽ nào không phải Mộc Du Dương sao? Giờ mẹ đưa người đàn ông này đến bên con không phải vì muốn con vui lên sao? Ít ra thì cậu ta trông cũng giống hệt Mộc Du Dương.”
Câu nói ấy rất đúng, nhưng thứ mà An Ly yêu không phải chỉ là gương mặt của Mộc Du Dương mà là cả con người anh, từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài, cô đều yêu cả.
Vẻ mặt Tô Lạc Nhĩ chợt trở nên nghiêm túc, giọng nói cũng cao lên, “Ly Nhi, con có nghe lời mẹ không? Ngoan đi, chỉ cần con và người đàn ông này có con rồi thì con sẽ có thể đi nói cho Mộc Du Dương biết đứa bé ấy là con của cậu ta. Đến lúc đó, nếu cậu ta vẫn cứ kiên quyết không chịu ở bên cạnh con thì chúng ta sẽ đưa người đàn ông này ra thay thế Mộc Du Dương luôn!”
Câu nói của Tô Lạc Nhĩ khiến An Ly lạnh sống lưng.
Thì ra mẹ lại có ý định như thế.
Nếu cô có thể thuận lợi mang thai một đứa con với người giống hệt Mộc Du Dương này thì sẽ có thể dùng đứa bé để uy hiếp anh, nói đứa bé chính là con anh. Nhưng nếu Mộc Du Dương vẫn kiên quyết không chịu chấp nhận cô thì Tô Lạc Nhĩ sẽ lấy người đàn ông này ra thay thế Mộc Du Dương!
Dù gì thì hai người họ cũng giống hệt nhau, thậm chí ngay cả vẻ mặt cũng rất giống, người bình thường chắc chắn không thể phân biệt được!
Nói cách khác, chỉ cần An Ly có con với người đàn ông này thì cho dù Mộc Du Dương có chấp nhận cô hay không, kế hoạch của Tô Lạc Nhĩ cũng vẫn sẽ có thể thành công thuận lợi!
Trong lòng An Ly chợt dâng lên một cảm giác lạnh lẽo, thì ra trong mắt của mẹ, cô thật sự chỉ là một công cụ mà thôi, chỉ là một cỗ máy không có tình cảm, không có suy nghĩ, sự tồn tại của cô chẳng qua chỉ là để giúp mẹ đạt được kế hoạch trả thù.
Thế nên trinh tiết của cô, tâm tư của cô, tất cả đều không quan trọng. Tô Lạc Nhĩ bây giờ có thể dễ dàng bắt cô phải mang thai với một người đàn ông xa lạ, sau này biết đâu chừng sẽ không do dự mà bảo cô đi chết.
An Ly cảm thấy bản thân mình thật đáng thương, bởi cô không thể điều khiển được cuộc sống của chính mình. Điều đau lòng hơn nữa chính là, cô phát hiện ra cho dù Mộc Du Dương đã không còn yêu cô nữa, nhưng cô vẫn cứ không thể nào không nghĩ cho anh.
So với việc dùng người đàn ông này để thay thế cho Mộc Du Dương thì cô vẫn mong thà đánh mất đi tất cả của mình để đổi lấy sự bình an của Mộc Du Dương. Chỉ cần anh có thể sống tốt thì cô có mất đi trinh tiết, mất đi lòng tự tôn thì cũng đã sao?
Thế nên cô đã đồng ý yêu cầu của Tô Lạc Nhĩ.
Buổi tối, Tô Lạc Nhĩ rời khỏi trang viên, An Ly và người đàn ông kia thì lại vào nhà.
Đây là một căn nhà từ trong ra ngoài đều được trang trí theo phong cách cung đình châu Âu, ánh đèn phòng khách vô cùng ôn hòa, soi rọi lên mặt người rất ấm áp.
An Ly và người đàn ông kia ngồi đối diện nhau trên bàn ăn, nhìn một bàn đầy cao lương mĩ vị nhưng cả hai đều không động đũa.
Một lúc lâu sau, An Ly cuối cùng cũng lấy hết can đảm mở miệng hỏi: “Anh tên gì?”
Người đàn ông kia mỉm cười, nụ cười ấy giống hệt với nụ cười của Mộc Du Dương trong lòng An Ly, khiến cô chợt có một cảm giác ấm áp ngập tràn trong tim.
Người đàn ông khẽ đáp: “Thẩm Mục.”
An Ly mỉm cười nói: “Anh Thẩm, anh mau ăn đi, thức ăn nguội cả rồi.”
Thẩm Mục gật đầu rồi bắt đầu ăn. An Ly chỉ hỏi tên anh ta, còn về những chuyện khác của anh ta, cô hoàn toàn không muốn biết.
Yêu cầu Tô Lạc Nhĩ đặt ra cho họ chính là họ phải cùng nhau ở trong căn nhà này ba ngày, trong ba ngày đó họ nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ “có thai”.
Nhưng việc này với An Ly mà nói thật sự là một việc rất nực cười. Chuyện cùng lên giường với một người đàn ông xa lạ chỉ mới quen ba ngày đối với cô trước đây là một việc nghĩ cũng không dám nghĩ.
Ăn cơm xong, cả hai ngượng ngập ai về phòng nấy. Nhưng sau khi về phòng không bao lâu, An Ly chợt cảm thấy cơ thể có một cảm giác kì lạ.
Cô thấy toàn thân nóng bừng lên một cách khó hiểu, cổ họng chợt khô khốc, cô tưởng mình khát nước, nhưng có uống bao nhiêu nước thì cũng không hề cảm thấy khá hơn.
Khi cản giác nóng bừng càng lúc càng nghiêm trọng, An Ly cuối cùng cũng hiểu ra, mẹ cô hẳn đã bỏ thuốc vào li rượu mà hai người họ uống lúc dùng bữa tối rồi.
An Ly cười cay đắng, không ngờ mẹ cô lại nóng lòng đến mức này, nóng lòng muốn nhìn thấy cảnh cô lên giường với một người đàn ông xa lạ.
Điện thoại trong túi chợt rung lên, An Ly rút ra xem, là tin nhắn do mẹ cô gửi đến.
“Mẹ xin lỗi con, Ly Nhi, mẹ cũng là nghĩ cho con, nghĩ cho kế hoạch của chúng ta thôi! Thuốc này rất công hiệu, rất giúp ích cho việc mang thai, nói không chừng chỉ cần một đêm nay thôi là các con sẽ có thể có con! Ly Nhi, con đừng trách mẹ, tối nay cứ xem cậu ta là Mộc Du Dương đi!”
An Ly đau khổ vứt điện thoại sang một bên. Dược tính của thuốc này mạnh thế nào, cô hiểu rất rõ, bởi đó chính là thuốc mà đêm đó Hứa Tuấn đã bỏ vào cho Mộc Du Dương uống. An Ly nghĩ mình sẽ không thể có sự kiên định và sức chịu đựng tốt như Mộc Du Dương, khó mà chịu được sự giày vò suốt cả một đêm.
Cô nằm trên giường, liên tục quằn quại. Khi cảm giác nóng bừng càng lúc càng mạnh cũng là lúc ý thức cô dần trở nên mơ hồ.
Trong lúc mơ màng, cô trông thấy một người đàn ông mở cửa phòng mình.
An Ly không dám tin trên thế gian lại có hai người mặt mũi giống hệt nhau như thế.
Tô Lạc Nhĩ trả lời: “Lần trước mẹ ra nước ngoài gặp một khách hàng đã vô tình gặp cậu ta, cảm giác đầu tiên của mẹ chính là cậu ta trông rất giống Mộc Du Dương.”
An Ly quan sát kĩ gương mặt người đàn ông kia, trong lòng không khỏi cảm thấy trầm trồ, người đàn ông này thật sự có gương mặt giống hệt Mộc Du Dương.
Ngắm nhìn gương mặt ấy, cô đột nhiên có một cảm giác kích động muốn chạy đến ôm lấy anh ta, nhưng cô kiềm lại được.
“Thật ra lúc đầu không phải giống hệt thế này, mà chỉ là có đường nét giống mà thôi.” Tô Lạc Nhĩ vừa nói vừa bảo người đàn ông ấy và An Ly ngồi xuống, rót cho mỗi người một tách trà rồi nói tiếp: “Nhưng sau đó cậu ta vừa hay lại cầu xin mẹ, thế là mẹ đã thỏa thuận điều kiện với cậu ta.”
“Điều kiện gì vậy?” An Ly hỏi.
Tô Lạc Nhĩ trả lời: “Mẹ đưa cậu ta qua Hàn Quốc phẫu thuật thẩm mĩ, chỉnh sửa hoàn toàn theo gương mặt của Mộc Du Dương, cho nên bây giờ mới có được một người giống hệt như Mộc Du Dương xuất hiện trước mặt con.”
Thì ra là thế! Thảo nào lại giống nhau như đúc, thì ra là đã hoàn toàn chỉnh sửa gương mặt theo mặt của Mộc Du Dương!
Nhưng ngay sau đó, một nghi vấn lớn hơn nảy lên trong đầu An Ly, cô liền hỏi ra nghi vấn ấy: “Mẹ ơi, mục đích mẹ làm việc này… là gì?”
Tô Lạc Nhĩ nhếch mép nở nụ cười thâm hiểm rồi khẽ nói: “Ly Nhi, lần trước con và Mộc Du Dương không hề có quan hệ, con cũng biết chứ?”
An Ly hơi ngẩn người, sau đó gật đầu.
“Mẹ có một cách rất hay, đó chính là nếu bây giờ mà con lại có thai thì con sẽ hoàn toàn có thể dựa vào đứa bé ấy mà tranh giành Mộc Du Dương.” Giọng của Tô Lạc Nhĩ không hề có một chút tình cảm nào, nếu có thì cũng chỉ là sự lạnh lùng.
An Ly không tin được mà nói: “Nhưng mà mẹ ơi, con không hiểu, chuyện ấy thì có liên quan gì đến người đàn ông này?”
Tô Lạc Nhĩ nói: “Ly Nhi, người con yêu nhất lẽ nào không phải Mộc Du Dương sao? Giờ mẹ đưa người đàn ông này đến bên con không phải vì muốn con vui lên sao? Ít ra thì cậu ta trông cũng giống hệt Mộc Du Dương.”
Câu nói ấy rất đúng, nhưng thứ mà An Ly yêu không phải chỉ là gương mặt của Mộc Du Dương mà là cả con người anh, từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài, cô đều yêu cả.
Vẻ mặt Tô Lạc Nhĩ chợt trở nên nghiêm túc, giọng nói cũng cao lên, “Ly Nhi, con có nghe lời mẹ không? Ngoan đi, chỉ cần con và người đàn ông này có con rồi thì con sẽ có thể đi nói cho Mộc Du Dương biết đứa bé ấy là con của cậu ta. Đến lúc đó, nếu cậu ta vẫn cứ kiên quyết không chịu ở bên cạnh con thì chúng ta sẽ đưa người đàn ông này ra thay thế Mộc Du Dương luôn!”
Câu nói của Tô Lạc Nhĩ khiến An Ly lạnh sống lưng.
Thì ra mẹ lại có ý định như thế.
Nếu cô có thể thuận lợi mang thai một đứa con với người giống hệt Mộc Du Dương này thì sẽ có thể dùng đứa bé để uy hiếp anh, nói đứa bé chính là con anh. Nhưng nếu Mộc Du Dương vẫn kiên quyết không chịu chấp nhận cô thì Tô Lạc Nhĩ sẽ lấy người đàn ông này ra thay thế Mộc Du Dương!
Dù gì thì hai người họ cũng giống hệt nhau, thậm chí ngay cả vẻ mặt cũng rất giống, người bình thường chắc chắn không thể phân biệt được!
Nói cách khác, chỉ cần An Ly có con với người đàn ông này thì cho dù Mộc Du Dương có chấp nhận cô hay không, kế hoạch của Tô Lạc Nhĩ cũng vẫn sẽ có thể thành công thuận lợi!
Trong lòng An Ly chợt dâng lên một cảm giác lạnh lẽo, thì ra trong mắt của mẹ, cô thật sự chỉ là một công cụ mà thôi, chỉ là một cỗ máy không có tình cảm, không có suy nghĩ, sự tồn tại của cô chẳng qua chỉ là để giúp mẹ đạt được kế hoạch trả thù.
Thế nên trinh tiết của cô, tâm tư của cô, tất cả đều không quan trọng. Tô Lạc Nhĩ bây giờ có thể dễ dàng bắt cô phải mang thai với một người đàn ông xa lạ, sau này biết đâu chừng sẽ không do dự mà bảo cô đi chết.
An Ly cảm thấy bản thân mình thật đáng thương, bởi cô không thể điều khiển được cuộc sống của chính mình. Điều đau lòng hơn nữa chính là, cô phát hiện ra cho dù Mộc Du Dương đã không còn yêu cô nữa, nhưng cô vẫn cứ không thể nào không nghĩ cho anh.
So với việc dùng người đàn ông này để thay thế cho Mộc Du Dương thì cô vẫn mong thà đánh mất đi tất cả của mình để đổi lấy sự bình an của Mộc Du Dương. Chỉ cần anh có thể sống tốt thì cô có mất đi trinh tiết, mất đi lòng tự tôn thì cũng đã sao?
Thế nên cô đã đồng ý yêu cầu của Tô Lạc Nhĩ.
Buổi tối, Tô Lạc Nhĩ rời khỏi trang viên, An Ly và người đàn ông kia thì lại vào nhà.
Đây là một căn nhà từ trong ra ngoài đều được trang trí theo phong cách cung đình châu Âu, ánh đèn phòng khách vô cùng ôn hòa, soi rọi lên mặt người rất ấm áp.
An Ly và người đàn ông kia ngồi đối diện nhau trên bàn ăn, nhìn một bàn đầy cao lương mĩ vị nhưng cả hai đều không động đũa.
Một lúc lâu sau, An Ly cuối cùng cũng lấy hết can đảm mở miệng hỏi: “Anh tên gì?”
Người đàn ông kia mỉm cười, nụ cười ấy giống hệt với nụ cười của Mộc Du Dương trong lòng An Ly, khiến cô chợt có một cảm giác ấm áp ngập tràn trong tim.
Người đàn ông khẽ đáp: “Thẩm Mục.”
An Ly mỉm cười nói: “Anh Thẩm, anh mau ăn đi, thức ăn nguội cả rồi.”
Thẩm Mục gật đầu rồi bắt đầu ăn. An Ly chỉ hỏi tên anh ta, còn về những chuyện khác của anh ta, cô hoàn toàn không muốn biết.
Yêu cầu Tô Lạc Nhĩ đặt ra cho họ chính là họ phải cùng nhau ở trong căn nhà này ba ngày, trong ba ngày đó họ nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ “có thai”.
Nhưng việc này với An Ly mà nói thật sự là một việc rất nực cười. Chuyện cùng lên giường với một người đàn ông xa lạ chỉ mới quen ba ngày đối với cô trước đây là một việc nghĩ cũng không dám nghĩ.
Ăn cơm xong, cả hai ngượng ngập ai về phòng nấy. Nhưng sau khi về phòng không bao lâu, An Ly chợt cảm thấy cơ thể có một cảm giác kì lạ.
Cô thấy toàn thân nóng bừng lên một cách khó hiểu, cổ họng chợt khô khốc, cô tưởng mình khát nước, nhưng có uống bao nhiêu nước thì cũng không hề cảm thấy khá hơn.
Khi cản giác nóng bừng càng lúc càng nghiêm trọng, An Ly cuối cùng cũng hiểu ra, mẹ cô hẳn đã bỏ thuốc vào li rượu mà hai người họ uống lúc dùng bữa tối rồi.
An Ly cười cay đắng, không ngờ mẹ cô lại nóng lòng đến mức này, nóng lòng muốn nhìn thấy cảnh cô lên giường với một người đàn ông xa lạ.
Điện thoại trong túi chợt rung lên, An Ly rút ra xem, là tin nhắn do mẹ cô gửi đến.
“Mẹ xin lỗi con, Ly Nhi, mẹ cũng là nghĩ cho con, nghĩ cho kế hoạch của chúng ta thôi! Thuốc này rất công hiệu, rất giúp ích cho việc mang thai, nói không chừng chỉ cần một đêm nay thôi là các con sẽ có thể có con! Ly Nhi, con đừng trách mẹ, tối nay cứ xem cậu ta là Mộc Du Dương đi!”
An Ly đau khổ vứt điện thoại sang một bên. Dược tính của thuốc này mạnh thế nào, cô hiểu rất rõ, bởi đó chính là thuốc mà đêm đó Hứa Tuấn đã bỏ vào cho Mộc Du Dương uống. An Ly nghĩ mình sẽ không thể có sự kiên định và sức chịu đựng tốt như Mộc Du Dương, khó mà chịu được sự giày vò suốt cả một đêm.
Cô nằm trên giường, liên tục quằn quại. Khi cảm giác nóng bừng càng lúc càng mạnh cũng là lúc ý thức cô dần trở nên mơ hồ.
Trong lúc mơ màng, cô trông thấy một người đàn ông mở cửa phòng mình.