Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 312
30312
Mộc Du Dương không hề suy nghĩ mà từ chối.
An Ly đã biết từ trước rằng anh sẽ từ chối cô, nhưng cô cũng đã có đối sách từ lâu. Cô đổi sang giọng điệu yếu ớt, nghẹn ngào nói: “Du Dương, em chỉ là muốn gặp anh mà thôi, em thật sự chỉ muốn gặp anh một lần nữa thôi. Du Dương, chuyện buổi tối hôm đó, em không trách anh... Trinh tiết của em vốn vẫn luôn giữ lại cho anh, tối hôm đó có thể cho anh, em không hối hận cũng không trách móc.”
Mộc Du Dương quả nhiên bị lung lay vì lời nói của cô. Với một cô gái mà nói, thứ quan trọng nhất có lẽ chính là trinh tiết của mình đúng không? Thử hỏi ai không muốn giữ lần đầu tiên của mình cho người chồng tương lai có thể ở bên mình cả đời?
Đúng thật là anh có lỗi với An Ly. Dù thế nào thì cô cũng chỉ muốn gặp anh một lần thôi. Anh lấy đi thứ quan trọng nhất của cô, sao có thể lấy luôn quyền lợi được gặp anh một lần của cô chứ?
Thôi vậy, vừa hay đi gặp cô ấy, cho cô ấy chút bồi thường, để quan hệ của hai người kết thúc sạch sẽ.
Địa điểm An Ly hẹn gặp là ở khách sạn Nhất Châu. Lúc Mộc Du Dương đến nơi, cô đã đợi anh từ lâu trong một phòng riêng được đặt trước.
Vừa nhìn thấy Mộc Du Dương, An Ly đã lập tức ngân ngấn nước mắt.
Mộc Du Dương nhíu mày đi đến, lấy một tờ khăn giấy từ hộp khăn trên bàn đưa cho cô. Sau đó anh ngồi xuống bên cạnh cô hỏi: “Em có gì muốn nói với anh sao?”
An Ly gật đầu, lấy một quyển album ảnh từ trong túi xách ra.
“Du Dương, đây là album kỉ niệm của chúng ta mà em đã mất suốt hai ngày để làm ra. Mọi tấm ảnh ở trong này đều là những tấm ảnh trước kia chúng ta chụp chung. Số ảnh này đều được em giữ lại. Anh mau xem đi, đây đều là những kí ức tươi đẹp của chúng ta.”
Tim Mộc Du Dương khẽ thắt lại, nhưng anh vẫn nhận lấy quyển album.
Anh mở ra trang đầu tiên, đó là tấm ảnh họ chụp ở công viên trò chơi. Trên ảnh, An Ly cười tươi như hoa, trên tay còn cầm một cây kem to, đó là cây kem anh đã phải xếp hàng rất lâu mới mua được cho cô.
“Du Dương, anh còn nhớ không? Lúc đó em nói em muốn ăn kem, anh lập tức đi xếp hàng hai giờ đồng hồ mới mua được cái này. Cuối cùng em chỉ ăn được hai miếng đã bất cẩn làm rơi xuống đất.”
Mộc Du Dương đương nhiên là nhớ. Lúc đó trong lòng anh yêu cô nên dù phải đứng phơi nắng hơn hai giờ đồng hồ để xếp hàng mua kem, anh cũng không oán thán hối hận gì cả.
“Anh lật qua trang tiếp theo đi.” An Ly mỉm cười nói, sự đau buồn trên mặt lúc trước đã không còn.
Mộc Du Dương mở sang trang thứ hai. Lần này là tấm ảnh họ cùng nhau ăn cơm. Trên tay anh đang cầm khăn giấy dịu dàng lau miệng cho cô.
An Ly cười nói: “Du Dương, ngày trước lần nào chúng ta ra ngoài ăn cơm, anh đều luôn lau miệng giúp cho em như thế.”
Mộc Du Dương nhíu mày không nói gì.
“Anh xem tiếp đi.” Trong giọng nói của An Ly có đôi chút nũng nịu.
Mộc Du Dương dường như đã quyết định gì đó, anh đóng quyển album lại, sau đó nhìn thẳng vào mắt An Ly nói một cách nghiêm túc: “An Ly. Mặc kệ chúng ta đã cùng nhau trải qua những chuyện gì, bất kể trước kia chúng ta có phải thật sự từng yêu nhau không, những chuyện này hiện giờ đều đã trở thành quá khứ rồi.”
An Ly không thể tin nhìn Mộc Du Dương, trong mắt cô lại bắt dầu dâng lên nước mắt, dường như sắp tràn mi.
Mộc Du Dương không nhìn vẻ mặt đau khổ của cô mà tiếp tục nghiêm túc nói: “An Ly, em nên hiểu rõ, bây giờ anh đã có vợ con rồi. Cả đời này của anh sẽ chỉ yêu một mình Phương Tiểu Ngư. Có cô ấy, có Lạc Bảo Nhi, với anh mà nói đã là quá đủ. Còn về những thứ khác, anh không quan tâm, cũng không muốn quan tâm nữa.”
An Ly cười cay đắng, nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống, cô tự giễu nói: “Du Dương, trong lòng anh thật sự chưa từng yêu em sao? Nếu anh đã từng yêu em, thế sao ngay đến quá khứ của chúng ta anh cũng không chịu cùng em nhớ lại chứ?”
Mộc Du Dương thở dài nói: “Rất nhiều năm trước, đúng là anh từng yêu em. Hơn nữa sau khi em ra đi, trong một khoảng thời gian rất dài, anh đều chờ đợi em. Nhưng hiện giờ với anh mà nói, Tiểu Ngư mới là tất cả.”
An Ly yên lặng nghe những lời nói khiến lòng cô tan nát từ Mộc Du Dương: “Du Dương, nhưng lần đầu tiên của em đã trao cho anh rồi. Chẳng lẽ em không phải người phụ nữ của anh sao? Em không cần danh phận, cũng không cần bất cứ thứ gì khác, em chỉ mong được ở bên anh, em chỉ mong thế thôi...”
Mộc Du Dương né tránh hai tay đang muốn ôm lấy anh của An Ly rồi nói: “Xin lỗi, chuyện tối hôm đó đúng là lỗi của anh. Anh sẽ bù đắp cho em bằng vật chất.”
Nói rồi anh lấy từ trong túi áo ra tờ chi phiếu đã chuẩn bị từ trước, là một tờ chi phiếu trị giá 500 triệu.
Mộc Du Dương đưa chi phiếu đến trước mặt An Ly rồi nói: “Cái này cho em. Nếu em vẫn cảm thấy không đủ thì em có thể đưa ra điều kiện với anh. Còn điều kiện duy nhất của anh là chúng ta từ nay về sau đừng gặp lại nhau nữa.”
An Ly lạnh nhạt nhìn tờ chi phiếu, sau đó cất giọng cười sắc nhọn: “Mộc Du Dương, ở trong lòng anh, tình cảm trước kia của chúng ta có thể dùng tiền mua được sao? Ha ha, nếu là thế thì em không còn gì để nói.”
Cô thừa nhận, dù cô đã chuẩn bị tâm lý rất nhiều lần, nhưng khi nhìn thấy tờ chi phiếu kia, cô vẫn cảm thấy sốc.
“Du Dương, anh có thể cho em một cái ôm cuối cùng không?” An Ly cười khổ hỏi: “Tờ chi phiếu này... em không cần”
Mộc Du Dương nhìn khuôn mặt tuyệt vọng của cô, trong lòng vừa khó xử vừa hổ thẹn. Anh suy nghĩ một lát rồi gật đầu.
Cô nhẹ nhàng tựa vào lòng anh, cảm nhận được lồng ngực ấm áp của anh. Anh không hề có động tác gì, để mặc cô dựa, không ôm lại cũng không đẩy ra.
Dù sao hôm nay từ biệt rồi sau này cũng sẽ không gặp lại nữa.
Cái ôm cuối cùng này xem như cho cô một chút ấm áp sau cuối.
An Ly dựa vào lòng anh rất lâu, đột nhiên bả vai cô run lên. Mộc Du Dương cảm nhận được cô đang khóc, nhấc tay lên muốn an ủi cô.
Tay anh nhẹ xoa đầu cô, cô cũng vòng tay ôm chặt lấy anh.
Anh không nói gì, lúc đang chuẩn bị đẩy cô ra thì đột nhiên cửa phòng họ đang ngồi bật mở.
Mộc Du Dương quay đầu qua nhìn thì thấy người đứng ngoài cửa chính là Phương Tiểu Ngư, cô đang dùng ánh mắt không thể tin nổi mà nhìn anh.
Chết rồi!
Mộc Du Dương đẩy An Ly ra rồi đứng dậy.
Phương Tiểu Ngư lập tức rơi nước mắt, xoay người bỏ chạy. Mộc Du Dương liền đuổi theo cô.
An Ly cười cay đắng nhìn tờ chi phiếu còn đặt trên bàn, cảm thấy phiền lòng. Sau đó cô cầm chi phiếu lên xé nát.
Giờ phút này Phương Tiểu Ngư đang chạy như điên trên đường. Khi chạy rất xa rồi bước chân của cô mới từ từ chậm lại.
Nước mắt cô rơi xuống như mưa. Cô tưởng rằng gả cho Mộc Du Dương chính là gả cho hạnh phúc, anh sẽ là tổ ấm suốt đời này của cô.
Nhưng giờ đây cô lại sâu sắc ý thức được, cách nghĩ này của cô ngu ngốc đến thế nào.
Tình cảm nhiều năm như thế của An Ly và Mộc Du Dương, làm sao cô có thể đọ lại được?
Mộc Du Dương không hề suy nghĩ mà từ chối.
An Ly đã biết từ trước rằng anh sẽ từ chối cô, nhưng cô cũng đã có đối sách từ lâu. Cô đổi sang giọng điệu yếu ớt, nghẹn ngào nói: “Du Dương, em chỉ là muốn gặp anh mà thôi, em thật sự chỉ muốn gặp anh một lần nữa thôi. Du Dương, chuyện buổi tối hôm đó, em không trách anh... Trinh tiết của em vốn vẫn luôn giữ lại cho anh, tối hôm đó có thể cho anh, em không hối hận cũng không trách móc.”
Mộc Du Dương quả nhiên bị lung lay vì lời nói của cô. Với một cô gái mà nói, thứ quan trọng nhất có lẽ chính là trinh tiết của mình đúng không? Thử hỏi ai không muốn giữ lần đầu tiên của mình cho người chồng tương lai có thể ở bên mình cả đời?
Đúng thật là anh có lỗi với An Ly. Dù thế nào thì cô cũng chỉ muốn gặp anh một lần thôi. Anh lấy đi thứ quan trọng nhất của cô, sao có thể lấy luôn quyền lợi được gặp anh một lần của cô chứ?
Thôi vậy, vừa hay đi gặp cô ấy, cho cô ấy chút bồi thường, để quan hệ của hai người kết thúc sạch sẽ.
Địa điểm An Ly hẹn gặp là ở khách sạn Nhất Châu. Lúc Mộc Du Dương đến nơi, cô đã đợi anh từ lâu trong một phòng riêng được đặt trước.
Vừa nhìn thấy Mộc Du Dương, An Ly đã lập tức ngân ngấn nước mắt.
Mộc Du Dương nhíu mày đi đến, lấy một tờ khăn giấy từ hộp khăn trên bàn đưa cho cô. Sau đó anh ngồi xuống bên cạnh cô hỏi: “Em có gì muốn nói với anh sao?”
An Ly gật đầu, lấy một quyển album ảnh từ trong túi xách ra.
“Du Dương, đây là album kỉ niệm của chúng ta mà em đã mất suốt hai ngày để làm ra. Mọi tấm ảnh ở trong này đều là những tấm ảnh trước kia chúng ta chụp chung. Số ảnh này đều được em giữ lại. Anh mau xem đi, đây đều là những kí ức tươi đẹp của chúng ta.”
Tim Mộc Du Dương khẽ thắt lại, nhưng anh vẫn nhận lấy quyển album.
Anh mở ra trang đầu tiên, đó là tấm ảnh họ chụp ở công viên trò chơi. Trên ảnh, An Ly cười tươi như hoa, trên tay còn cầm một cây kem to, đó là cây kem anh đã phải xếp hàng rất lâu mới mua được cho cô.
“Du Dương, anh còn nhớ không? Lúc đó em nói em muốn ăn kem, anh lập tức đi xếp hàng hai giờ đồng hồ mới mua được cái này. Cuối cùng em chỉ ăn được hai miếng đã bất cẩn làm rơi xuống đất.”
Mộc Du Dương đương nhiên là nhớ. Lúc đó trong lòng anh yêu cô nên dù phải đứng phơi nắng hơn hai giờ đồng hồ để xếp hàng mua kem, anh cũng không oán thán hối hận gì cả.
“Anh lật qua trang tiếp theo đi.” An Ly mỉm cười nói, sự đau buồn trên mặt lúc trước đã không còn.
Mộc Du Dương mở sang trang thứ hai. Lần này là tấm ảnh họ cùng nhau ăn cơm. Trên tay anh đang cầm khăn giấy dịu dàng lau miệng cho cô.
An Ly cười nói: “Du Dương, ngày trước lần nào chúng ta ra ngoài ăn cơm, anh đều luôn lau miệng giúp cho em như thế.”
Mộc Du Dương nhíu mày không nói gì.
“Anh xem tiếp đi.” Trong giọng nói của An Ly có đôi chút nũng nịu.
Mộc Du Dương dường như đã quyết định gì đó, anh đóng quyển album lại, sau đó nhìn thẳng vào mắt An Ly nói một cách nghiêm túc: “An Ly. Mặc kệ chúng ta đã cùng nhau trải qua những chuyện gì, bất kể trước kia chúng ta có phải thật sự từng yêu nhau không, những chuyện này hiện giờ đều đã trở thành quá khứ rồi.”
An Ly không thể tin nhìn Mộc Du Dương, trong mắt cô lại bắt dầu dâng lên nước mắt, dường như sắp tràn mi.
Mộc Du Dương không nhìn vẻ mặt đau khổ của cô mà tiếp tục nghiêm túc nói: “An Ly, em nên hiểu rõ, bây giờ anh đã có vợ con rồi. Cả đời này của anh sẽ chỉ yêu một mình Phương Tiểu Ngư. Có cô ấy, có Lạc Bảo Nhi, với anh mà nói đã là quá đủ. Còn về những thứ khác, anh không quan tâm, cũng không muốn quan tâm nữa.”
An Ly cười cay đắng, nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống, cô tự giễu nói: “Du Dương, trong lòng anh thật sự chưa từng yêu em sao? Nếu anh đã từng yêu em, thế sao ngay đến quá khứ của chúng ta anh cũng không chịu cùng em nhớ lại chứ?”
Mộc Du Dương thở dài nói: “Rất nhiều năm trước, đúng là anh từng yêu em. Hơn nữa sau khi em ra đi, trong một khoảng thời gian rất dài, anh đều chờ đợi em. Nhưng hiện giờ với anh mà nói, Tiểu Ngư mới là tất cả.”
An Ly yên lặng nghe những lời nói khiến lòng cô tan nát từ Mộc Du Dương: “Du Dương, nhưng lần đầu tiên của em đã trao cho anh rồi. Chẳng lẽ em không phải người phụ nữ của anh sao? Em không cần danh phận, cũng không cần bất cứ thứ gì khác, em chỉ mong được ở bên anh, em chỉ mong thế thôi...”
Mộc Du Dương né tránh hai tay đang muốn ôm lấy anh của An Ly rồi nói: “Xin lỗi, chuyện tối hôm đó đúng là lỗi của anh. Anh sẽ bù đắp cho em bằng vật chất.”
Nói rồi anh lấy từ trong túi áo ra tờ chi phiếu đã chuẩn bị từ trước, là một tờ chi phiếu trị giá 500 triệu.
Mộc Du Dương đưa chi phiếu đến trước mặt An Ly rồi nói: “Cái này cho em. Nếu em vẫn cảm thấy không đủ thì em có thể đưa ra điều kiện với anh. Còn điều kiện duy nhất của anh là chúng ta từ nay về sau đừng gặp lại nhau nữa.”
An Ly lạnh nhạt nhìn tờ chi phiếu, sau đó cất giọng cười sắc nhọn: “Mộc Du Dương, ở trong lòng anh, tình cảm trước kia của chúng ta có thể dùng tiền mua được sao? Ha ha, nếu là thế thì em không còn gì để nói.”
Cô thừa nhận, dù cô đã chuẩn bị tâm lý rất nhiều lần, nhưng khi nhìn thấy tờ chi phiếu kia, cô vẫn cảm thấy sốc.
“Du Dương, anh có thể cho em một cái ôm cuối cùng không?” An Ly cười khổ hỏi: “Tờ chi phiếu này... em không cần”
Mộc Du Dương nhìn khuôn mặt tuyệt vọng của cô, trong lòng vừa khó xử vừa hổ thẹn. Anh suy nghĩ một lát rồi gật đầu.
Cô nhẹ nhàng tựa vào lòng anh, cảm nhận được lồng ngực ấm áp của anh. Anh không hề có động tác gì, để mặc cô dựa, không ôm lại cũng không đẩy ra.
Dù sao hôm nay từ biệt rồi sau này cũng sẽ không gặp lại nữa.
Cái ôm cuối cùng này xem như cho cô một chút ấm áp sau cuối.
An Ly dựa vào lòng anh rất lâu, đột nhiên bả vai cô run lên. Mộc Du Dương cảm nhận được cô đang khóc, nhấc tay lên muốn an ủi cô.
Tay anh nhẹ xoa đầu cô, cô cũng vòng tay ôm chặt lấy anh.
Anh không nói gì, lúc đang chuẩn bị đẩy cô ra thì đột nhiên cửa phòng họ đang ngồi bật mở.
Mộc Du Dương quay đầu qua nhìn thì thấy người đứng ngoài cửa chính là Phương Tiểu Ngư, cô đang dùng ánh mắt không thể tin nổi mà nhìn anh.
Chết rồi!
Mộc Du Dương đẩy An Ly ra rồi đứng dậy.
Phương Tiểu Ngư lập tức rơi nước mắt, xoay người bỏ chạy. Mộc Du Dương liền đuổi theo cô.
An Ly cười cay đắng nhìn tờ chi phiếu còn đặt trên bàn, cảm thấy phiền lòng. Sau đó cô cầm chi phiếu lên xé nát.
Giờ phút này Phương Tiểu Ngư đang chạy như điên trên đường. Khi chạy rất xa rồi bước chân của cô mới từ từ chậm lại.
Nước mắt cô rơi xuống như mưa. Cô tưởng rằng gả cho Mộc Du Dương chính là gả cho hạnh phúc, anh sẽ là tổ ấm suốt đời này của cô.
Nhưng giờ đây cô lại sâu sắc ý thức được, cách nghĩ này của cô ngu ngốc đến thế nào.
Tình cảm nhiều năm như thế của An Ly và Mộc Du Dương, làm sao cô có thể đọ lại được?