Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 310
30310
Quản gia thở dài một tiếng thật sâu. Ông đi xuống lầu, nhìn thấy Mộc Du Dương đang ngồi trên ghế sô pha nhíu mày không biết suy tư điều gì.
Ông vội vàng đi đến nói với Mộc Du Dương: “Đại thiếu gia à, đại thiếu phu nhân muốn đưa Lạc thiếu gia đi! Cậu đi khuyên cô ấy được không?”
Mộc Du Dương vẫn ngồi im không nói tiếng nào.
Lần này quản gia vội vã nói: “Đại thiếu gia à, cậu không phải thật sự xảy ra chuyện gì với cô An Ly đấy chứ?”
Mộc Du Dương không nói lời nào nhưng trong biểu hiện và ánh mắt của anh, quản gia đã hiểu tất cả.
“Đại thiếu gia à, sao cậu lại hồ đồ như vậy! Cậu đã quên cậu và thiếu phu nhân đã vượt qua bao nhiêu khó khăn mới có thể đến được với nhau sao? Cậu làm như vậy là có lỗi với thiếu phu nhân, có lỗi với Lạc thiếu gia, có lỗi với lão gia quá cố đó!”
Quản gia nói không sai, Mộc Du Dương lúc này cảm thấy vô cùng áy náy.
Anh không cách nào tha thứ cho bản thân cũng không cách nào dối diện với Phương Tiểu Ngư và Lạc Bảo Nhi nữa.
Quản gia vẫn tận tình khuyên nhủ: “Đại thiếu gia à, nếu cậu thật sự để đại thiếu phu nhân và Lạc thiếu gia bỏ đi như vậy thì cậu sẽ phải hối hận cả đời. Cậu nghe tôi khuyên, mau mau giữ họ ở lại đi!”
Mộc Du Dương từ từ đứng dậy, bước lên lầu hai. Quản gia ở sau lưng anh cũng không ngừng thở dài.
Phương Tiểu Ngư ngậm ngùi thu dọn hành ly. Cô thề sẽ không bao giờ trở lại nơi này nữa!
Ngoại tình một lần hay vô số lần thì Mộc Du Dương cũng đã tổn thương sâu sắc đến trái tim cô. Cô không thể nào tha thứ cho anh, trong mắt cô không thể nào có một hạt cát như thế!
Thu dọn xong một số đồ đơn giản, cô một tay kéo Lạc Bảo Nhi, một tay kéo hành lý chuẩn bị ra khỏi cửa thì đụng phải một người.
“Tránh ra.” Phương Tiểu Ngư bước đến lạnh lùng nói với bóng người kia.
“Đừng đi.” Mộc Du Dương nắm lấy cổ tay cô, giọng nói vô cùng khẩn cầu.
“Tôi nói anh tránh ra!” Phương Tiểu Ngư lớn tiếng. Cô ép mình không rơi lệ trước mặt anh.
“Đừng đi.” Anh nắm chặt tay cô, thấp giọng nói: “Em muốn đi đâu?”
Phương Tiểu Ngư quát: “Không cần anh lo! Tôi sẽ đi khỏi cái nhà này. Anh đi mà cưới cô ta về đây!”
Mộc Du Dương nhíu mày thật chặt, thật lâu, anh mới cất tiếng: “Là anh có lỗi với em. Muốn đi thì phải lành anh đi. Em và Lạc Bảo Nhi cứ ở lại.”
Nói xong, anh nhìn sâu vào mắt cô, không nói lời nào, anh quay người đi xuống lầu.
Sau khi anh đi không bao lâu, quản gia cũng đi lên.
Quản gia đứng trước mặt Phương Tiểu Ngư, nói với cô: “Đại thiếu phu nhân, cô và Lạc thiếu gia ở lại đi. Đại thiếu gia trong thời gian này sẽ không quay về đâu. Cô yên tâm, chuyện này, cậu ấy nhất định cho cô một câu trả lời thỏa đáng. Chỉ khi cô tha thứ cho cậu ấy rồi thì cậu ấy mới có thể về nhà.”
Phương Tiểu Ngư vốn định dẫn Lạc Bảo Nhi về căn nhà lúc trước mua để ở. Nhưng chuyện đã đến nước này, quản gia cũng đã nói vậy, cô cũng không còn lý do gì để đi nữa.
Cô gật đầu, ôm Lạc Bảo Nhi vào phòng, đặt cậu lên giường. Còn cô thì ngồi trên đầu giường, cô nói: “Lạc Bảo Nhi, xin lỗi con, lúc nãy mẹ đã làm con sợ rồi…”
Trong một khoảng thời gian dài như vậy, Lạc Bảo Nhi cũng không nói câu nào...
Lạc Bảo Nhi bĩu môi, tủi thân trả lời: “Lạc Bảo Nhi không sợ, Lạc Bảo Nhi chỉ không hiểu tại sao bố mẹ lại cãi nhau... ”
Phương Tiểu Ngư thở dài, khổ sở cười: “Lạc Bảo Nhi, nếu có một ngày bố mẹ thật sự phải chia tay thì con muốn ở với bố hay với mẹ?”
Tia sáng lấp lánh trong mắt Lạc Bảo Nhi dần dần biến mất, sau một hồi, cậu mới trả lời: “Nhưng Lạc Bảo Nhi không muốn bố mẹ chia tay... Lạc Bảo Nhi không muốn sống như lúc trước, lúc chỉ có mẹ và Lạc Bảo Nhi, hai người nương tựa sống với nhau. Mẹ cực khổ hơn Lạc Bảo Nhi... Lạc Bảo Nhi không muốn mẹ lại khổ như thế... ”
Nghe được lời đứa con trai hiểu chuyện của mình, Phương Tiểu Ngư cảm giác nước mắt lại sắp tuôn. Cô nhanh chóng ngẩng đầu, không cho nước mắt rơi xuống, dịu dàng nói: “Lạc Bảo Nhi ngoan, mau ngủ đi.”
Lạc Bảo Nhi ngoan ngoãn gật đầu, từ từ khép mi mắt lại.
Phương Tiểu Ngư tắt đèn phòng ngủ, bước ra ngoài.
Cô không biết những ngày tháng sau này nên thế nào đây. Cô yêu anh tha thiết là thế nhưng cô không thể nào tha thứ cho lỗi lầm này của anh.
Sau khi Mộc Du Dương rời khỏi nhà, bỗng chốc anh không biết nên đi đâu. Bất động sản trong tay anh có rất nhiều nhưng không đâu là nhà.
Càng nghĩ, chỉ có một nơi có thể đi, đó là ngôi nhà tân hôn của anh và Phương Tiểu Ngư lúc trước.
Phương Tiểu Ngư và Lạc Bảo Nhi đã từng sống ở đó. Chỉ có nơi đó mới làm cho anh có cảm giác không khí của gia đình.
Mở cửa bước vào nhà, anh ngồi lên ghế sô pha, cầm điện thoại gọi cho Lục Trạch.
Khi bên kia đã bắt máy, câu đầu tiên là: “Tra được chưa? Clip là do ai phát tán?”
Lục Trạch thở dài, uể oải trả lời: “Clip của camera theo dõi đó là do một kẻ nặc danh gửi cho bên truyền thông, không tra được manh mối gì cả.”
Mộc Du Dương cảm thấy rất đau đầu. Không biết là ai mà đối nghịch với anh như thế, đem clip của camera theo dõi khách sạn đêm đó làm tin tức.
Đêm đó anh đi không vững, là An Ly dìu vào anh đi vào khách sạn, nhưng nhìn trong clip thì giống như là hai người đang cặp kè đi vào, bộ dạng rất mập mờ.
“Được rồi, tôi biết rồi. Bây giờ giao cho anh một nhiệm vụ mới. Anh còn nhớ giám đốc Hứa Tuấn trước đây của công ty chứ?” Mộc Du Dương hỏi.
Lục Trạch trả lời: “Vâng, tôi đương nhiên nhớ. Tổng tài, anh đột nhiên nhắc đến anh ta làm gì?”
Mộc Du Dương nói: “Chuyện lần này, hắn chính là kẻ chủ mưu! Hạn cho anh trong một ngày phải tìm thấy hắn. Bắt hắn lại, tôi sẽ đích thân tra hỏi!”
Lục Trạch cung kính vâng lệnh rồi cúp điện thoại.
Mộc Du Dương ngồi trên ghế chìm dần vào bóng đêm.
Hôm sau, mới sáng sớm Mộc Du Dương đã đến công ty. Lục Trạch đi đầu dẫn đường đến một căn biệt thự khác.
Trong tầng hầm ngầm của biệt thự, một người đàn ông đang bị trói trên ghế. Anh ta chính là Hứa Tuấn.
“Tổng tài, tôi đã tìm thấy hắn tối qua ở sân bay. Hắn đang chuẩn bị chạy ra nước ngoài!” Lục Trạch báo cáo cho Mộc Du Dương xong thì đứng sang một bên.
Mộc Du Dương gật đầu, bước đến trước mặt Hứa Tuấn, sau khó khom người xuống, nói bên tai anh ta: “Anh muốn chạy đi đâu?”
Hứa Tuấn bị hù đến sợ run bắn cả người.
Lúc đầu Tô Lạc Nhĩ sai hắn tẩm thuốc Mộc Du Dương, đồng thời bảo đảm an toàn cho anh ta. Sau chuyện đêm qua, Tô Lạc Nhĩ lập tức mua vé máy bay cho anh ta ra nước ngoài tránh nạn.
Nhưng không ngờ, người của Mộc Du Dương lại nhanh chóng tìm thấy anh ta.
Anh ta lo lắng hãi hùng một đêm, biết Mộc Du Dương tuyệt đối sẽ không buông tha cho mình.
Quản gia thở dài một tiếng thật sâu. Ông đi xuống lầu, nhìn thấy Mộc Du Dương đang ngồi trên ghế sô pha nhíu mày không biết suy tư điều gì.
Ông vội vàng đi đến nói với Mộc Du Dương: “Đại thiếu gia à, đại thiếu phu nhân muốn đưa Lạc thiếu gia đi! Cậu đi khuyên cô ấy được không?”
Mộc Du Dương vẫn ngồi im không nói tiếng nào.
Lần này quản gia vội vã nói: “Đại thiếu gia à, cậu không phải thật sự xảy ra chuyện gì với cô An Ly đấy chứ?”
Mộc Du Dương không nói lời nào nhưng trong biểu hiện và ánh mắt của anh, quản gia đã hiểu tất cả.
“Đại thiếu gia à, sao cậu lại hồ đồ như vậy! Cậu đã quên cậu và thiếu phu nhân đã vượt qua bao nhiêu khó khăn mới có thể đến được với nhau sao? Cậu làm như vậy là có lỗi với thiếu phu nhân, có lỗi với Lạc thiếu gia, có lỗi với lão gia quá cố đó!”
Quản gia nói không sai, Mộc Du Dương lúc này cảm thấy vô cùng áy náy.
Anh không cách nào tha thứ cho bản thân cũng không cách nào dối diện với Phương Tiểu Ngư và Lạc Bảo Nhi nữa.
Quản gia vẫn tận tình khuyên nhủ: “Đại thiếu gia à, nếu cậu thật sự để đại thiếu phu nhân và Lạc thiếu gia bỏ đi như vậy thì cậu sẽ phải hối hận cả đời. Cậu nghe tôi khuyên, mau mau giữ họ ở lại đi!”
Mộc Du Dương từ từ đứng dậy, bước lên lầu hai. Quản gia ở sau lưng anh cũng không ngừng thở dài.
Phương Tiểu Ngư ngậm ngùi thu dọn hành ly. Cô thề sẽ không bao giờ trở lại nơi này nữa!
Ngoại tình một lần hay vô số lần thì Mộc Du Dương cũng đã tổn thương sâu sắc đến trái tim cô. Cô không thể nào tha thứ cho anh, trong mắt cô không thể nào có một hạt cát như thế!
Thu dọn xong một số đồ đơn giản, cô một tay kéo Lạc Bảo Nhi, một tay kéo hành lý chuẩn bị ra khỏi cửa thì đụng phải một người.
“Tránh ra.” Phương Tiểu Ngư bước đến lạnh lùng nói với bóng người kia.
“Đừng đi.” Mộc Du Dương nắm lấy cổ tay cô, giọng nói vô cùng khẩn cầu.
“Tôi nói anh tránh ra!” Phương Tiểu Ngư lớn tiếng. Cô ép mình không rơi lệ trước mặt anh.
“Đừng đi.” Anh nắm chặt tay cô, thấp giọng nói: “Em muốn đi đâu?”
Phương Tiểu Ngư quát: “Không cần anh lo! Tôi sẽ đi khỏi cái nhà này. Anh đi mà cưới cô ta về đây!”
Mộc Du Dương nhíu mày thật chặt, thật lâu, anh mới cất tiếng: “Là anh có lỗi với em. Muốn đi thì phải lành anh đi. Em và Lạc Bảo Nhi cứ ở lại.”
Nói xong, anh nhìn sâu vào mắt cô, không nói lời nào, anh quay người đi xuống lầu.
Sau khi anh đi không bao lâu, quản gia cũng đi lên.
Quản gia đứng trước mặt Phương Tiểu Ngư, nói với cô: “Đại thiếu phu nhân, cô và Lạc thiếu gia ở lại đi. Đại thiếu gia trong thời gian này sẽ không quay về đâu. Cô yên tâm, chuyện này, cậu ấy nhất định cho cô một câu trả lời thỏa đáng. Chỉ khi cô tha thứ cho cậu ấy rồi thì cậu ấy mới có thể về nhà.”
Phương Tiểu Ngư vốn định dẫn Lạc Bảo Nhi về căn nhà lúc trước mua để ở. Nhưng chuyện đã đến nước này, quản gia cũng đã nói vậy, cô cũng không còn lý do gì để đi nữa.
Cô gật đầu, ôm Lạc Bảo Nhi vào phòng, đặt cậu lên giường. Còn cô thì ngồi trên đầu giường, cô nói: “Lạc Bảo Nhi, xin lỗi con, lúc nãy mẹ đã làm con sợ rồi…”
Trong một khoảng thời gian dài như vậy, Lạc Bảo Nhi cũng không nói câu nào...
Lạc Bảo Nhi bĩu môi, tủi thân trả lời: “Lạc Bảo Nhi không sợ, Lạc Bảo Nhi chỉ không hiểu tại sao bố mẹ lại cãi nhau... ”
Phương Tiểu Ngư thở dài, khổ sở cười: “Lạc Bảo Nhi, nếu có một ngày bố mẹ thật sự phải chia tay thì con muốn ở với bố hay với mẹ?”
Tia sáng lấp lánh trong mắt Lạc Bảo Nhi dần dần biến mất, sau một hồi, cậu mới trả lời: “Nhưng Lạc Bảo Nhi không muốn bố mẹ chia tay... Lạc Bảo Nhi không muốn sống như lúc trước, lúc chỉ có mẹ và Lạc Bảo Nhi, hai người nương tựa sống với nhau. Mẹ cực khổ hơn Lạc Bảo Nhi... Lạc Bảo Nhi không muốn mẹ lại khổ như thế... ”
Nghe được lời đứa con trai hiểu chuyện của mình, Phương Tiểu Ngư cảm giác nước mắt lại sắp tuôn. Cô nhanh chóng ngẩng đầu, không cho nước mắt rơi xuống, dịu dàng nói: “Lạc Bảo Nhi ngoan, mau ngủ đi.”
Lạc Bảo Nhi ngoan ngoãn gật đầu, từ từ khép mi mắt lại.
Phương Tiểu Ngư tắt đèn phòng ngủ, bước ra ngoài.
Cô không biết những ngày tháng sau này nên thế nào đây. Cô yêu anh tha thiết là thế nhưng cô không thể nào tha thứ cho lỗi lầm này của anh.
Sau khi Mộc Du Dương rời khỏi nhà, bỗng chốc anh không biết nên đi đâu. Bất động sản trong tay anh có rất nhiều nhưng không đâu là nhà.
Càng nghĩ, chỉ có một nơi có thể đi, đó là ngôi nhà tân hôn của anh và Phương Tiểu Ngư lúc trước.
Phương Tiểu Ngư và Lạc Bảo Nhi đã từng sống ở đó. Chỉ có nơi đó mới làm cho anh có cảm giác không khí của gia đình.
Mở cửa bước vào nhà, anh ngồi lên ghế sô pha, cầm điện thoại gọi cho Lục Trạch.
Khi bên kia đã bắt máy, câu đầu tiên là: “Tra được chưa? Clip là do ai phát tán?”
Lục Trạch thở dài, uể oải trả lời: “Clip của camera theo dõi đó là do một kẻ nặc danh gửi cho bên truyền thông, không tra được manh mối gì cả.”
Mộc Du Dương cảm thấy rất đau đầu. Không biết là ai mà đối nghịch với anh như thế, đem clip của camera theo dõi khách sạn đêm đó làm tin tức.
Đêm đó anh đi không vững, là An Ly dìu vào anh đi vào khách sạn, nhưng nhìn trong clip thì giống như là hai người đang cặp kè đi vào, bộ dạng rất mập mờ.
“Được rồi, tôi biết rồi. Bây giờ giao cho anh một nhiệm vụ mới. Anh còn nhớ giám đốc Hứa Tuấn trước đây của công ty chứ?” Mộc Du Dương hỏi.
Lục Trạch trả lời: “Vâng, tôi đương nhiên nhớ. Tổng tài, anh đột nhiên nhắc đến anh ta làm gì?”
Mộc Du Dương nói: “Chuyện lần này, hắn chính là kẻ chủ mưu! Hạn cho anh trong một ngày phải tìm thấy hắn. Bắt hắn lại, tôi sẽ đích thân tra hỏi!”
Lục Trạch cung kính vâng lệnh rồi cúp điện thoại.
Mộc Du Dương ngồi trên ghế chìm dần vào bóng đêm.
Hôm sau, mới sáng sớm Mộc Du Dương đã đến công ty. Lục Trạch đi đầu dẫn đường đến một căn biệt thự khác.
Trong tầng hầm ngầm của biệt thự, một người đàn ông đang bị trói trên ghế. Anh ta chính là Hứa Tuấn.
“Tổng tài, tôi đã tìm thấy hắn tối qua ở sân bay. Hắn đang chuẩn bị chạy ra nước ngoài!” Lục Trạch báo cáo cho Mộc Du Dương xong thì đứng sang một bên.
Mộc Du Dương gật đầu, bước đến trước mặt Hứa Tuấn, sau khó khom người xuống, nói bên tai anh ta: “Anh muốn chạy đi đâu?”
Hứa Tuấn bị hù đến sợ run bắn cả người.
Lúc đầu Tô Lạc Nhĩ sai hắn tẩm thuốc Mộc Du Dương, đồng thời bảo đảm an toàn cho anh ta. Sau chuyện đêm qua, Tô Lạc Nhĩ lập tức mua vé máy bay cho anh ta ra nước ngoài tránh nạn.
Nhưng không ngờ, người của Mộc Du Dương lại nhanh chóng tìm thấy anh ta.
Anh ta lo lắng hãi hùng một đêm, biết Mộc Du Dương tuyệt đối sẽ không buông tha cho mình.