Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 305
30305
Sáng hôm sau, Lạc Bảo Nhi dậy sớm, đánh răng rửa mặt xong xuôi còn ngồi chải chuốt một lúc, mặc bộ đồ vest của mình lên một cách cẩn thận, dáng vẻ hệt như người lớn đi hẹn hò.
Quản gia mau chóng đưa Lạc Bảo Nhi ra ngoài, Mộc Du Dương cũng đến công ty, chỉ còn một mình Phương Tiểu Ngư ở nhà.
Trên đường đến công ty, Mộc Du Dương chợt nhận được cuộc điện thoại của Hứa Tuấn, anh khó chịu lập tức cúp máy. Nhưng Hứa Tuấn sau đó lại gọi lại, anh đành phải bực bội nghe máy, hỏi một cách không khách sáo: “Chuyện gì?”
Hứa Tuấn ở đầu dây bên kia nói: “Anh Mộc, chuyện hôm qua thật sự là tôi sai rồi, tôi không nên có mắt không tròng không nhận ra phu nhân, càng không nên làm chuyện mất thể diện trong văn phòng! Tổng tài, tôi biết mình đã phạm lỗi tày đình, không có tư cách ở lại công ty nữa!”
Mộc Du Dương khó chịu nói: “Nếu đã biết rồi thì sau này đừng gọi điện đến nữa!”
Dứt lời, anh định cúp máy thì chợt nghe Hứa Tuấn nói tiếp: “Đừng mà, khoan đã! Tổng tài, tài liệu quan trọng của cuộc họp quản trị lần trước tôi vẫn đang giữ, tối nay anh cùng tôi ăn một bữa cơm, xem như là tôi tạ lỗi với anh, nhân tiện trả tài liệu này lại cho anh, có được không?”
Mộc Du Dương từ chối thẳng thừng: “Tài liệu bảo Lục Trạch đi lấy là được rồi, tôi bận lắm, không rảnh!”
Hứa Tuấn có vẻ đã dự liệu Mộc Du Dương sẽ nói như thế nên vẫn kiên trì: “Anh Mộc, ở chỗ tôi còn có một tấm ảnh có liên quan đến vợ anh, tôi tin anh chắc chắn sẽ có hứng thú!”
Mộc Du Dương hơi ngẩn người rồi lạnh lùng hỏi: “Tấm ảnh gì?”
Hứa Tuấn cười ha ha rồi trả lời rất tự tin: “Tối nay anh đến thì sẽ biết thôi. Nhà hàng Kim Sắc Sơn Trang, phòng VIP số 18, tôi sẽ đợi anh ở đó!”
Hứa Tuấn cúp máy, Mộc Du Dương suy nghĩ, anh quả thực rất có hứng thú với “tấm ảnh của Phương Tiểu Ngư” này, thế nên quyết định sẽ đến chỗ hẹn.
Một ngày trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến tối, Mộc Du Dương gửi tin nhắn cho Phương Tiểu Ngư, bảo với cô rằng tối nay anh sẽ về muộn một chút, cô và Lạc Bảo Nhi không cần đợi.
Sau đó anh đến nhà hàng Kim Sắc Sơn Trang mà Hứa Tuấn đã nói, nhân viên phục vụ dẫn anh đến phòng số 18, Hứa Tuấn đã chờ sẵn ở đó.
“Anh Mộc, cuối cùng anh cũng đến!” Hứa Tuấn hớn hở chào đón: “Nào nào nào, anh mau ngồi xuống đi!”
Mộc Du Dương ngồi xuống ghế rồi hỏi ngay: “Đừng nhiều lời, tấm ảnh đâu?”
Hứa Tuấn rút từ trong túi ra một tấm ảnh, đó là một tấm ảnh trông có vẻ đã cũ lắm rồi, Phương Tiểu Ngư trong ảnh trông vẫn còn rất trẻ, khung cảnh dường như là ở một căn phòng sinh của bệnh viện, lúc đó có vẻ cô vừa mới sinh xong, sắc mặt rất mệt mỏi.
Mộc Du Dương giật mình, đây có phải là bức ảnh chụp lúc cô vừa sinh Lạc Bảo Nhi không?
Hứa Tuấn gật đầu nói: “Anh Mộc, tôi tin anh đã đoán ra rồi, đây là tấm ảnh chụp lúc vợ anh vừa sinh con cho anh. Hôm qua tôi biết mình đã làm sai, thế nên muốn tạ lỗi với anh, vậy là tôi đã đi tìm tấm ảnh này.”
Trong thời gian Phương Tiểu Ngư mang thai, có một bác sĩ đã giúp đỡ rất nhiều cho cô.
Tấm ảnh này là do bác sĩ ấy đã giữ lại, sau này khi Tô Lạc Nhĩ điều tra thân thế của Phương Tiểu Ngư đã có được nó.
Tấm ảnh đối với người khác mà nói hoàn toàn không có giá trị gì, nhưng với Mộc Du Dương thì lại có ý nghĩa rất đặc biệt.
Nhìn tấm ảnh, anh cảm thấy rưng rưng muốn khóc.
Anh không thể nào tưởng tượng được trong suốt thời gian năm năm không có anh bên cạnh, một mình cô đã phải sống như thế nào.
Cô làm sao có thể kiên trì một mình suốt mười tháng rồi sinh ra Lạc Bảo Nhi? Cô sao có thể một mình nuôi con, vất vả đến tận năm năm? Cô sao có thể sống trong sự khó khăn mà vẫn nuôi dạy được một cậu bé đáng yêu xuất sắc như Lạc Bảo Nhi?
Anh không thể tưởng tượng được cô đã khổ sở ra sao. Nỗi khổ ấy có khi còn hơn cả nỗi khổ mà cô từng chịu khi bị mẹ kế và em trai ngược đãi.
Anh cầm chặt bức ảnh trong tay giống như cầm một món bảo bối.
Thời gian trước đây, anh đã không thể ở bên cô, cũng không thể cùng cô chia sẻ nỗi vất vả, nhưng sau này, anh nhất định sẽ luôn ở bên cô, không bao giờ rời xa cô nữa.
Mộc Du Dương cất tấm ảnh vào túi rồi hỏi Hứa Tuấn: “Tài liệu đâu?”
Hứa Tuấn cười nheo mắt đáp: “Đừng vội, anh Mộc, chúng ta dùng bữa, cứ dùng bữa trước đi được không? Ăn xong rồi xem tài liệu cũng được!”
Mộc Du Dương khó chịu cau này, không nói gì nữa mà cầm đũa lên.
Hứa Tuấn rót rượu cho anh, anh không nghi ngờ gì, cầm li rượu lên cạn sạch.
“Nào, anh Mộc, đây là rượu Mao Đài thượng hạng đấy, anh uống nhiều vào!” Hứa Tuấn vừa nói vừa rót rượu đưa cho Mộc Du Dương.
Mộc Du Dương cau mày đẩy li rượu ra: “Thôi đủ rồi.”
Anh không dám uống nhiều, vì sợ tối về nhà sẽ bị vợ cằn nhằn.
Nhưng Mộc Du Dương chợt cảm thấy đầu nặng trịch, anh muốn đứng dậy khỏi ghế, nhưng phát hiện ra ngay cả sức đứng dậy cũng không còn nữa.
Anh không phải kẻ ngốc, anh chỉ vừa mới uống một li rượu, nếu không phải trong rượu có thuốc thì anh sẽ không dễ dàng bị say thế này.
“Hứa Tuấn!” Mộc Du Dương quát lên: “Anh dám bỏ thuốc tôi?”
Hứa Tuấn bị tiếng quát của Mộc Du Dương làm cho hoảng sợ, bàn tay cầm đũa run lẩy bẩy, anh ta lắp bắp nói: “Không… không có… Anh Mộc, anh hiểu lầm rồi… Cho dù tôi có một trăm lá gan cũng không dám… không dám bỏ thuốc anh đâu…”
Vừa nói Hứa Tuấn vừa đứng dậy, rút một tập hồ sơ ra đặt trên bàn: “Anh… anh Mộc, tài liệu này… anh cất đi, đừng… đừng làm mất đấy…”
Mộc Du Dương cố gắng đứng dậy, cầm tài liệu trên bàn rồi men theo tường mà đi.
Anh đi đứng loạng choạng, nghiêng bên này ngả bên kia. Nhân viên phục vụ trông thấy hỏi anh có cần giúp không, nhưng anh phẩy tay bảo không cần, muốn lập tức ra cổng nhà hàng bắt xe về nhà.
Đến cổng nhà hàng rồi, anh chờ rất lâu mà không thấy một chiếc taxi nào cả. Cũng khó trách, Kim Sắc Sơn Trang nằm ở một nơi rất xa, nhất là vào buổi tối thì lại càng ít có taxi chạy đến.
Anh hết cách, đành phải đi bộ một quãng, xem có thể bắt được xe không.
Đúng lúc đó thì anh chợt phát hiện phía trước có một nhóm người đi đến, mà hai người đi đầu vừa hay lại là người mà anh rất quen, đó là Tô Lạc Nhĩ và An Ly.
Họ sao lại trùng hợp xuất hiện ở đây?
Đám người An Ly và Tô Lạc Nhĩ có vẻ không trông thấy anh, đang trò chuyện vui vẻ chuẩn bị bước vào nhà hàng.
Nhưng lúc này chợt có một người nhận ra anh, liền hô to: “Này, mọi người xem kìa, đó không phải tổng tài Mộc sao?”
Mọi người lập tức quay sang nhìn anh, An Ly và Tô Lạc Nhĩ cũng quay đầu sang.
“Đúng là anh Mộc rồi!”
“Anh ta ở đây làm gì? Sao chỉ có một mình?”
“Tôi thấy bộ dạng anh ta có vẻ không ổn lắm, chúng ta có cần qua đó giúp không?”
Vừa nói đám người ấy vừa bước sang, An Ly là người đầu tiên bước đến bên cạnh anh. Cô đỡ lấy thân người đang loạng choạng của anh, khẽ hỏi: “Du Dương, sao anh lại ở đây?”
Mộc Du Dương cảm thấy toàn thân nóng bừng, ngay khoảnh khắc chạm vào người An Ly, anh cảm thấy dường như đã tìm được chỗ để phát tiết, liền đưa tay nắm chặt lấy cánh tay cô.
Sáng hôm sau, Lạc Bảo Nhi dậy sớm, đánh răng rửa mặt xong xuôi còn ngồi chải chuốt một lúc, mặc bộ đồ vest của mình lên một cách cẩn thận, dáng vẻ hệt như người lớn đi hẹn hò.
Quản gia mau chóng đưa Lạc Bảo Nhi ra ngoài, Mộc Du Dương cũng đến công ty, chỉ còn một mình Phương Tiểu Ngư ở nhà.
Trên đường đến công ty, Mộc Du Dương chợt nhận được cuộc điện thoại của Hứa Tuấn, anh khó chịu lập tức cúp máy. Nhưng Hứa Tuấn sau đó lại gọi lại, anh đành phải bực bội nghe máy, hỏi một cách không khách sáo: “Chuyện gì?”
Hứa Tuấn ở đầu dây bên kia nói: “Anh Mộc, chuyện hôm qua thật sự là tôi sai rồi, tôi không nên có mắt không tròng không nhận ra phu nhân, càng không nên làm chuyện mất thể diện trong văn phòng! Tổng tài, tôi biết mình đã phạm lỗi tày đình, không có tư cách ở lại công ty nữa!”
Mộc Du Dương khó chịu nói: “Nếu đã biết rồi thì sau này đừng gọi điện đến nữa!”
Dứt lời, anh định cúp máy thì chợt nghe Hứa Tuấn nói tiếp: “Đừng mà, khoan đã! Tổng tài, tài liệu quan trọng của cuộc họp quản trị lần trước tôi vẫn đang giữ, tối nay anh cùng tôi ăn một bữa cơm, xem như là tôi tạ lỗi với anh, nhân tiện trả tài liệu này lại cho anh, có được không?”
Mộc Du Dương từ chối thẳng thừng: “Tài liệu bảo Lục Trạch đi lấy là được rồi, tôi bận lắm, không rảnh!”
Hứa Tuấn có vẻ đã dự liệu Mộc Du Dương sẽ nói như thế nên vẫn kiên trì: “Anh Mộc, ở chỗ tôi còn có một tấm ảnh có liên quan đến vợ anh, tôi tin anh chắc chắn sẽ có hứng thú!”
Mộc Du Dương hơi ngẩn người rồi lạnh lùng hỏi: “Tấm ảnh gì?”
Hứa Tuấn cười ha ha rồi trả lời rất tự tin: “Tối nay anh đến thì sẽ biết thôi. Nhà hàng Kim Sắc Sơn Trang, phòng VIP số 18, tôi sẽ đợi anh ở đó!”
Hứa Tuấn cúp máy, Mộc Du Dương suy nghĩ, anh quả thực rất có hứng thú với “tấm ảnh của Phương Tiểu Ngư” này, thế nên quyết định sẽ đến chỗ hẹn.
Một ngày trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến tối, Mộc Du Dương gửi tin nhắn cho Phương Tiểu Ngư, bảo với cô rằng tối nay anh sẽ về muộn một chút, cô và Lạc Bảo Nhi không cần đợi.
Sau đó anh đến nhà hàng Kim Sắc Sơn Trang mà Hứa Tuấn đã nói, nhân viên phục vụ dẫn anh đến phòng số 18, Hứa Tuấn đã chờ sẵn ở đó.
“Anh Mộc, cuối cùng anh cũng đến!” Hứa Tuấn hớn hở chào đón: “Nào nào nào, anh mau ngồi xuống đi!”
Mộc Du Dương ngồi xuống ghế rồi hỏi ngay: “Đừng nhiều lời, tấm ảnh đâu?”
Hứa Tuấn rút từ trong túi ra một tấm ảnh, đó là một tấm ảnh trông có vẻ đã cũ lắm rồi, Phương Tiểu Ngư trong ảnh trông vẫn còn rất trẻ, khung cảnh dường như là ở một căn phòng sinh của bệnh viện, lúc đó có vẻ cô vừa mới sinh xong, sắc mặt rất mệt mỏi.
Mộc Du Dương giật mình, đây có phải là bức ảnh chụp lúc cô vừa sinh Lạc Bảo Nhi không?
Hứa Tuấn gật đầu nói: “Anh Mộc, tôi tin anh đã đoán ra rồi, đây là tấm ảnh chụp lúc vợ anh vừa sinh con cho anh. Hôm qua tôi biết mình đã làm sai, thế nên muốn tạ lỗi với anh, vậy là tôi đã đi tìm tấm ảnh này.”
Trong thời gian Phương Tiểu Ngư mang thai, có một bác sĩ đã giúp đỡ rất nhiều cho cô.
Tấm ảnh này là do bác sĩ ấy đã giữ lại, sau này khi Tô Lạc Nhĩ điều tra thân thế của Phương Tiểu Ngư đã có được nó.
Tấm ảnh đối với người khác mà nói hoàn toàn không có giá trị gì, nhưng với Mộc Du Dương thì lại có ý nghĩa rất đặc biệt.
Nhìn tấm ảnh, anh cảm thấy rưng rưng muốn khóc.
Anh không thể nào tưởng tượng được trong suốt thời gian năm năm không có anh bên cạnh, một mình cô đã phải sống như thế nào.
Cô làm sao có thể kiên trì một mình suốt mười tháng rồi sinh ra Lạc Bảo Nhi? Cô sao có thể một mình nuôi con, vất vả đến tận năm năm? Cô sao có thể sống trong sự khó khăn mà vẫn nuôi dạy được một cậu bé đáng yêu xuất sắc như Lạc Bảo Nhi?
Anh không thể tưởng tượng được cô đã khổ sở ra sao. Nỗi khổ ấy có khi còn hơn cả nỗi khổ mà cô từng chịu khi bị mẹ kế và em trai ngược đãi.
Anh cầm chặt bức ảnh trong tay giống như cầm một món bảo bối.
Thời gian trước đây, anh đã không thể ở bên cô, cũng không thể cùng cô chia sẻ nỗi vất vả, nhưng sau này, anh nhất định sẽ luôn ở bên cô, không bao giờ rời xa cô nữa.
Mộc Du Dương cất tấm ảnh vào túi rồi hỏi Hứa Tuấn: “Tài liệu đâu?”
Hứa Tuấn cười nheo mắt đáp: “Đừng vội, anh Mộc, chúng ta dùng bữa, cứ dùng bữa trước đi được không? Ăn xong rồi xem tài liệu cũng được!”
Mộc Du Dương khó chịu cau này, không nói gì nữa mà cầm đũa lên.
Hứa Tuấn rót rượu cho anh, anh không nghi ngờ gì, cầm li rượu lên cạn sạch.
“Nào, anh Mộc, đây là rượu Mao Đài thượng hạng đấy, anh uống nhiều vào!” Hứa Tuấn vừa nói vừa rót rượu đưa cho Mộc Du Dương.
Mộc Du Dương cau mày đẩy li rượu ra: “Thôi đủ rồi.”
Anh không dám uống nhiều, vì sợ tối về nhà sẽ bị vợ cằn nhằn.
Nhưng Mộc Du Dương chợt cảm thấy đầu nặng trịch, anh muốn đứng dậy khỏi ghế, nhưng phát hiện ra ngay cả sức đứng dậy cũng không còn nữa.
Anh không phải kẻ ngốc, anh chỉ vừa mới uống một li rượu, nếu không phải trong rượu có thuốc thì anh sẽ không dễ dàng bị say thế này.
“Hứa Tuấn!” Mộc Du Dương quát lên: “Anh dám bỏ thuốc tôi?”
Hứa Tuấn bị tiếng quát của Mộc Du Dương làm cho hoảng sợ, bàn tay cầm đũa run lẩy bẩy, anh ta lắp bắp nói: “Không… không có… Anh Mộc, anh hiểu lầm rồi… Cho dù tôi có một trăm lá gan cũng không dám… không dám bỏ thuốc anh đâu…”
Vừa nói Hứa Tuấn vừa đứng dậy, rút một tập hồ sơ ra đặt trên bàn: “Anh… anh Mộc, tài liệu này… anh cất đi, đừng… đừng làm mất đấy…”
Mộc Du Dương cố gắng đứng dậy, cầm tài liệu trên bàn rồi men theo tường mà đi.
Anh đi đứng loạng choạng, nghiêng bên này ngả bên kia. Nhân viên phục vụ trông thấy hỏi anh có cần giúp không, nhưng anh phẩy tay bảo không cần, muốn lập tức ra cổng nhà hàng bắt xe về nhà.
Đến cổng nhà hàng rồi, anh chờ rất lâu mà không thấy một chiếc taxi nào cả. Cũng khó trách, Kim Sắc Sơn Trang nằm ở một nơi rất xa, nhất là vào buổi tối thì lại càng ít có taxi chạy đến.
Anh hết cách, đành phải đi bộ một quãng, xem có thể bắt được xe không.
Đúng lúc đó thì anh chợt phát hiện phía trước có một nhóm người đi đến, mà hai người đi đầu vừa hay lại là người mà anh rất quen, đó là Tô Lạc Nhĩ và An Ly.
Họ sao lại trùng hợp xuất hiện ở đây?
Đám người An Ly và Tô Lạc Nhĩ có vẻ không trông thấy anh, đang trò chuyện vui vẻ chuẩn bị bước vào nhà hàng.
Nhưng lúc này chợt có một người nhận ra anh, liền hô to: “Này, mọi người xem kìa, đó không phải tổng tài Mộc sao?”
Mọi người lập tức quay sang nhìn anh, An Ly và Tô Lạc Nhĩ cũng quay đầu sang.
“Đúng là anh Mộc rồi!”
“Anh ta ở đây làm gì? Sao chỉ có một mình?”
“Tôi thấy bộ dạng anh ta có vẻ không ổn lắm, chúng ta có cần qua đó giúp không?”
Vừa nói đám người ấy vừa bước sang, An Ly là người đầu tiên bước đến bên cạnh anh. Cô đỡ lấy thân người đang loạng choạng của anh, khẽ hỏi: “Du Dương, sao anh lại ở đây?”
Mộc Du Dương cảm thấy toàn thân nóng bừng, ngay khoảnh khắc chạm vào người An Ly, anh cảm thấy dường như đã tìm được chỗ để phát tiết, liền đưa tay nắm chặt lấy cánh tay cô.