Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 302
30302
“Tiểu Ngư?” Mộc Du Dương khẽ gọi rồi bước về phía cô. Anh ngồi xuống bên cạnh cô, đưa tay ra định ôm lấy cô, muốn hỏi cô rốt cuộc là đang giận chuyện gì.
“Đừng động vào tôi.” Giọng nói của Phương Tiểu Ngư cực kì lạnh lùng, nói với anh hệt như một người xa lạ.
Cô ngẩng đầu lên, trên mặt đầm đìa nước mắt.
Mộc Du Dương lập tức lo lắng, liền hỏi: “Em sao thế?”
Phương Tiểu Ngư nghẹn ngào: “Anh đã đi đâu? Tại sao không gọi được cho anh?”
Thì ra là vì chuyện này, Mộc Du Dương liền thở phào nhẹ nhõm, rồi mặc kệ sự vùng vẫy của cô, anh ôm chặt cô vào lòng khẽ nói: “Anh xin lỗi, điện thoại của anh hết pin nên tắt máy. Lúc tan làm anh đã muốn về nhà rồi, nhưng lại chợt có một buổi gặp mặt quan trọng, anh phải tham gia. Anh xin lỗi đã quên báo với em.”
Phương Tiểu Ngư ngồi trong lòng anh vùng vẫy mạnh muốn thoát ra, nhưng anh vẫn cứ ôm chặt cô.
Cố gắng một lúc lâu mà không được gì, cô đành từ bỏ, lớn tiếng nói: “Mộc Du Dương, mới kết hôn có vài tháng thôi mà anh đã muốn qua đêm ở bên ngoài rồi, chuyện này sao mà được chứ?”
Mộc Du Dương không nhịn được nữa mà bật cười khanh khách: “Anh xin lỗi anh xin lỗi, anh thật sự biết lỗi rồi, sau này anh đảm bảo sẽ không phạm lỗi này nữa! Thật đấy, anh hứa!”
Dáng vẻ anh chợt trở nên nghiêm túc, hệt như một đứa trẻ phạm lỗi đang năn nỉ bố mẹ tha thứ vậy.
Phương Tiểu Ngư nhìn thấy gương mặt thành khẩn ấy của anh mới cảm thấy hả giận.
Anh ấy không biết mình đã lo lắng cho anh ấy thế nào! Gọi điện thì không được, gọi cho Lục Trạch cũng không ai nghe máy.
Cô và Lạc Bảo Nhi đã ngồi ở phòng khách chờ anh mấy tiếng đồng hồ, đến tận tối khuya, Lạc Bảo Nhi không chịu được nữa nên đã ngủ quên, còn cô thì vẫn không ngủ được, cứ ngồi trong phòng chờ anh mà sốt ruột.
Phương Tiểu Ngư chợt phát hiện ra, hình như sau khi kết hôn thì cô trở thành một người lụy tình nhiều hơn, lúc trước cô đâu có thế này!
Nhưng lúc này, khi ngồi trong lòng anh thế này, cơn giận của cô đã nguôi đi rất nhiều. Thôi vậy, dù sao anh ấy cũng nhận lỗi rồi, sau này nếu còn dám phạm lỗi như thế nữa thì mình tuyệt đối sẽ không buông tha dễ dàng như thế đâu!
Ánh mặt trời buổi sáng chiếu vào căn phòng khách sạn, An Ly lúc này đã dậy. Cô ngồi bên cạnh giường, ánh mắt thẫn thờ trống rỗng.
Nhớ lại dáng vẻ bỏ đi không thèm ngoảnh đầu lại của Mộc Du Dương tối qua, cô liền cười cay đắng, đứng dậy thay quần áo rồi về nhà.
Thấy cổng biệt thự chỉ khép hờ, đẩy nhẹ là có thể mở ra, An Ly có hơi ngẩn người, nhưng sau đó định thần lại, từ từ bước vào trong.
Tô Lạc Nhĩ đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách xem tạp chí như thường lệ, tựa hồ như không có việc gì xảy ra. Tai trái bà ta cầm một cốc cà phê còn đang bốc khói nghi ngút, chốc chốc lại đưa lên miệng nhấp một ngụm.
Thấy tiếng động ngoài cửa, Tô Lạc Nhĩ quay đầu nhìn rồi nở nụ cười với An Ly: “Về rồi à?”
An Ly có hơi ngạc nhiên, bởi cô không bị mắng như đã tưởng.
“Con mau ngồi xuống đi, tối qua không bị thương chứ?” Tô Lạc Nhĩ vẫn mỉm cười với An Ly, vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh mình, tỏ ý bảo cô đến ngồi xuống đó.
“Vâng… con… con không bị thương… Mẹ ơi, việc tối qua, mẹ đã biết cả rồi sao?” An Ly khẽ ngồi xuống bên cạnh Tô Lạc Nhĩ, e dè hỏi.
“Ừ, mẹ biết cả rồi, là mẹ có lỗi với con, mẹ không nên để con đi gặp người đàn ông đó! Đều là lỗi của mẹ, mẹ không biết ông ta lại dám làm như thế!” Giọng của Tô Lạc Nhĩ có hơi tự trách, nhưng An Ly nghe không biết lời đó là thật hay giả.
“Không, mẹ à, đây cũng không phải là lỗi của mẹ…” Khi An Ly nói ra câu này chợt cảm thấy mình và mẹ thật là xa cách.
“Con yên tâm đi, cái tên tối qua, hôm nay mẹ đã xử lí rồi, chẳng qua chỉ là một đối tác thôi mà lại dám sỉ nhục con gái mẹ như thế sao? Đúng là vọng tưởng!” Gương mặt Tô Lạc Nhĩ nở một nụ cười nham hiểm, khiến An Ly không khỏi lạnh sống lưng.
Phải rồi, đây mới đúng là người mẹ mà cô vẫn biết.
Đêm qua, khi Tô Lạc Nhĩ đang ngồi dùng bữa tối trong nhà thì chợt có vệ sĩ gọi điện đến báo, nói rằng An Ly bị tên đàn ông ấy ức hiếp, nhưng sau đó Mộc Du Dương đã xuất hiện cứu cô đi.
Tô Lạc Nhĩ không hỏi thêm nữa, nói không chừng đây là một chuyện tốt, chứng tỏ Mộc Du Dương vẫn còn một chút tình cũ với An Ly.
“Việc tối qua, con làm rất tốt.” Tô Lạc Nhĩ nhìn An Ly mỉm cười.
“Việc… việc gì ạ?” An Ly có hơi ngạc nhiên hỏi.
“Chính là việc với Mộc Du Dương ấy. Con rất thông minh, lại có thể dụ cậu ta đến khách sạn. Con có biết không, đây chính là một hành động rất hay, cũng là một cái thóp rất tốt!”
Tô Lạc Nhĩ lại nở nụ cười khiến An Ly lạnh sống lưng lần nữa.
An Ly thở dài, thắc mắc hỏi: “Mẹ, sao mẹ lại nói như thế? Không phải mẹ vẫn luôn phản đối con đi tìm Mộc Du Dương sao?”
Tô Lạc Nhĩ đáp: “Bây giờ đã khác lúc trước! Kế hoạch của chúng ta gặp phải trở ngại trước nay chưa từng có! Thịnh Thế Mộc Thiên hoàn toàn không dễ sụp đổ như chúng ta đã nghĩ!”
An Ly nhắm mắt, đau khổ hỏi: “Mẹ, tại sao, tại sao chúng ta cứ phải báo thù? Tại sao? Mộc Phong không phải đã chết rồi sao? Kẻ ác nhất không phải đã chết rồi sao? Tại sao chúng ta vẫn cứ phải sống trong thù hận?”
Tô Lạc Nhĩ thu lại nụ cười trên mặt, chuyển sang vẻ nghiêm khắc, nghiến răng nói: “Mộc Phong chết rồi, nhưng Thịnh Thế Mộc Thiên vẫn còn! Thịnh Thế Mộc Thiên là sản nghiệp đáng lẽ thuộc về cả hai nhà họ Tô và họ Mộc! Nhà họ Mộc đã chiếm lấy Thịnh Thế Mộc Thiên nhiều năm như vậy, sau này có phải nên trả lại cho nhà họ Tô chúng ta không?”
An Ly lắc đầu, “Con không hiểu, con không hiểu! Mẹ, từ trả lại mà mẹ nói nghĩa là sao? Thịnh Thế Mộc Thiên hiện giờ đang thuộc về Mộc Du Dương, cũng là thuộc về nhà họ Mộc, chúng ta làm sao có thể thay đổi chứ?”
Tô Lạc Nhĩ tỏ vẻ chắc chắn: “Chính vì mẹ không làm được nên mới cần con giúp! Mẹ đã đổi ý rồi, mẹ không cần Thịnh Thế Mộc Thiên sụp đổ nữa, mà mẹ muốn giành lại Thịnh Thế Mộc Thiên, đổi lại thành họ Tô của chúng ta! Còn điều hiện giờ con cần làm chính là mau nghĩ cách để Mộc Du Dương lại yêu con!”
An Ly cười cay đắng, đứng dậy bước lên lầu.
Phía sau vẫn vọng lên tiếng nói của Tô Lạc Nhĩ: “Con đã nghe rõ chưa?”
An Ly tự mỉa mai: “Con còn quyền lựa chọn sao?”
Không, cô trước nay không hề có quyền lựa chọn, chưa bao giờ có cả. Cô mãi mãi là một con cờ để mặc cho người ta sai khiến, lần này cũng thế.
“Con phải biết, nếu chúng ta thành công thì Mộc Du Dương sẽ quay về bên cạnh con!”
Tô Lạc Nhĩ không hổ là mẹ của cô, rất hiểu thứ mà trong lòng cô muốn nhất rốt cuộc là gì.
Thứ cô muốn có nhất trước nay chỉ có Mộc Du Dương mà thôi!
“Tiểu Ngư?” Mộc Du Dương khẽ gọi rồi bước về phía cô. Anh ngồi xuống bên cạnh cô, đưa tay ra định ôm lấy cô, muốn hỏi cô rốt cuộc là đang giận chuyện gì.
“Đừng động vào tôi.” Giọng nói của Phương Tiểu Ngư cực kì lạnh lùng, nói với anh hệt như một người xa lạ.
Cô ngẩng đầu lên, trên mặt đầm đìa nước mắt.
Mộc Du Dương lập tức lo lắng, liền hỏi: “Em sao thế?”
Phương Tiểu Ngư nghẹn ngào: “Anh đã đi đâu? Tại sao không gọi được cho anh?”
Thì ra là vì chuyện này, Mộc Du Dương liền thở phào nhẹ nhõm, rồi mặc kệ sự vùng vẫy của cô, anh ôm chặt cô vào lòng khẽ nói: “Anh xin lỗi, điện thoại của anh hết pin nên tắt máy. Lúc tan làm anh đã muốn về nhà rồi, nhưng lại chợt có một buổi gặp mặt quan trọng, anh phải tham gia. Anh xin lỗi đã quên báo với em.”
Phương Tiểu Ngư ngồi trong lòng anh vùng vẫy mạnh muốn thoát ra, nhưng anh vẫn cứ ôm chặt cô.
Cố gắng một lúc lâu mà không được gì, cô đành từ bỏ, lớn tiếng nói: “Mộc Du Dương, mới kết hôn có vài tháng thôi mà anh đã muốn qua đêm ở bên ngoài rồi, chuyện này sao mà được chứ?”
Mộc Du Dương không nhịn được nữa mà bật cười khanh khách: “Anh xin lỗi anh xin lỗi, anh thật sự biết lỗi rồi, sau này anh đảm bảo sẽ không phạm lỗi này nữa! Thật đấy, anh hứa!”
Dáng vẻ anh chợt trở nên nghiêm túc, hệt như một đứa trẻ phạm lỗi đang năn nỉ bố mẹ tha thứ vậy.
Phương Tiểu Ngư nhìn thấy gương mặt thành khẩn ấy của anh mới cảm thấy hả giận.
Anh ấy không biết mình đã lo lắng cho anh ấy thế nào! Gọi điện thì không được, gọi cho Lục Trạch cũng không ai nghe máy.
Cô và Lạc Bảo Nhi đã ngồi ở phòng khách chờ anh mấy tiếng đồng hồ, đến tận tối khuya, Lạc Bảo Nhi không chịu được nữa nên đã ngủ quên, còn cô thì vẫn không ngủ được, cứ ngồi trong phòng chờ anh mà sốt ruột.
Phương Tiểu Ngư chợt phát hiện ra, hình như sau khi kết hôn thì cô trở thành một người lụy tình nhiều hơn, lúc trước cô đâu có thế này!
Nhưng lúc này, khi ngồi trong lòng anh thế này, cơn giận của cô đã nguôi đi rất nhiều. Thôi vậy, dù sao anh ấy cũng nhận lỗi rồi, sau này nếu còn dám phạm lỗi như thế nữa thì mình tuyệt đối sẽ không buông tha dễ dàng như thế đâu!
Ánh mặt trời buổi sáng chiếu vào căn phòng khách sạn, An Ly lúc này đã dậy. Cô ngồi bên cạnh giường, ánh mắt thẫn thờ trống rỗng.
Nhớ lại dáng vẻ bỏ đi không thèm ngoảnh đầu lại của Mộc Du Dương tối qua, cô liền cười cay đắng, đứng dậy thay quần áo rồi về nhà.
Thấy cổng biệt thự chỉ khép hờ, đẩy nhẹ là có thể mở ra, An Ly có hơi ngẩn người, nhưng sau đó định thần lại, từ từ bước vào trong.
Tô Lạc Nhĩ đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách xem tạp chí như thường lệ, tựa hồ như không có việc gì xảy ra. Tai trái bà ta cầm một cốc cà phê còn đang bốc khói nghi ngút, chốc chốc lại đưa lên miệng nhấp một ngụm.
Thấy tiếng động ngoài cửa, Tô Lạc Nhĩ quay đầu nhìn rồi nở nụ cười với An Ly: “Về rồi à?”
An Ly có hơi ngạc nhiên, bởi cô không bị mắng như đã tưởng.
“Con mau ngồi xuống đi, tối qua không bị thương chứ?” Tô Lạc Nhĩ vẫn mỉm cười với An Ly, vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh mình, tỏ ý bảo cô đến ngồi xuống đó.
“Vâng… con… con không bị thương… Mẹ ơi, việc tối qua, mẹ đã biết cả rồi sao?” An Ly khẽ ngồi xuống bên cạnh Tô Lạc Nhĩ, e dè hỏi.
“Ừ, mẹ biết cả rồi, là mẹ có lỗi với con, mẹ không nên để con đi gặp người đàn ông đó! Đều là lỗi của mẹ, mẹ không biết ông ta lại dám làm như thế!” Giọng của Tô Lạc Nhĩ có hơi tự trách, nhưng An Ly nghe không biết lời đó là thật hay giả.
“Không, mẹ à, đây cũng không phải là lỗi của mẹ…” Khi An Ly nói ra câu này chợt cảm thấy mình và mẹ thật là xa cách.
“Con yên tâm đi, cái tên tối qua, hôm nay mẹ đã xử lí rồi, chẳng qua chỉ là một đối tác thôi mà lại dám sỉ nhục con gái mẹ như thế sao? Đúng là vọng tưởng!” Gương mặt Tô Lạc Nhĩ nở một nụ cười nham hiểm, khiến An Ly không khỏi lạnh sống lưng.
Phải rồi, đây mới đúng là người mẹ mà cô vẫn biết.
Đêm qua, khi Tô Lạc Nhĩ đang ngồi dùng bữa tối trong nhà thì chợt có vệ sĩ gọi điện đến báo, nói rằng An Ly bị tên đàn ông ấy ức hiếp, nhưng sau đó Mộc Du Dương đã xuất hiện cứu cô đi.
Tô Lạc Nhĩ không hỏi thêm nữa, nói không chừng đây là một chuyện tốt, chứng tỏ Mộc Du Dương vẫn còn một chút tình cũ với An Ly.
“Việc tối qua, con làm rất tốt.” Tô Lạc Nhĩ nhìn An Ly mỉm cười.
“Việc… việc gì ạ?” An Ly có hơi ngạc nhiên hỏi.
“Chính là việc với Mộc Du Dương ấy. Con rất thông minh, lại có thể dụ cậu ta đến khách sạn. Con có biết không, đây chính là một hành động rất hay, cũng là một cái thóp rất tốt!”
Tô Lạc Nhĩ lại nở nụ cười khiến An Ly lạnh sống lưng lần nữa.
An Ly thở dài, thắc mắc hỏi: “Mẹ, sao mẹ lại nói như thế? Không phải mẹ vẫn luôn phản đối con đi tìm Mộc Du Dương sao?”
Tô Lạc Nhĩ đáp: “Bây giờ đã khác lúc trước! Kế hoạch của chúng ta gặp phải trở ngại trước nay chưa từng có! Thịnh Thế Mộc Thiên hoàn toàn không dễ sụp đổ như chúng ta đã nghĩ!”
An Ly nhắm mắt, đau khổ hỏi: “Mẹ, tại sao, tại sao chúng ta cứ phải báo thù? Tại sao? Mộc Phong không phải đã chết rồi sao? Kẻ ác nhất không phải đã chết rồi sao? Tại sao chúng ta vẫn cứ phải sống trong thù hận?”
Tô Lạc Nhĩ thu lại nụ cười trên mặt, chuyển sang vẻ nghiêm khắc, nghiến răng nói: “Mộc Phong chết rồi, nhưng Thịnh Thế Mộc Thiên vẫn còn! Thịnh Thế Mộc Thiên là sản nghiệp đáng lẽ thuộc về cả hai nhà họ Tô và họ Mộc! Nhà họ Mộc đã chiếm lấy Thịnh Thế Mộc Thiên nhiều năm như vậy, sau này có phải nên trả lại cho nhà họ Tô chúng ta không?”
An Ly lắc đầu, “Con không hiểu, con không hiểu! Mẹ, từ trả lại mà mẹ nói nghĩa là sao? Thịnh Thế Mộc Thiên hiện giờ đang thuộc về Mộc Du Dương, cũng là thuộc về nhà họ Mộc, chúng ta làm sao có thể thay đổi chứ?”
Tô Lạc Nhĩ tỏ vẻ chắc chắn: “Chính vì mẹ không làm được nên mới cần con giúp! Mẹ đã đổi ý rồi, mẹ không cần Thịnh Thế Mộc Thiên sụp đổ nữa, mà mẹ muốn giành lại Thịnh Thế Mộc Thiên, đổi lại thành họ Tô của chúng ta! Còn điều hiện giờ con cần làm chính là mau nghĩ cách để Mộc Du Dương lại yêu con!”
An Ly cười cay đắng, đứng dậy bước lên lầu.
Phía sau vẫn vọng lên tiếng nói của Tô Lạc Nhĩ: “Con đã nghe rõ chưa?”
An Ly tự mỉa mai: “Con còn quyền lựa chọn sao?”
Không, cô trước nay không hề có quyền lựa chọn, chưa bao giờ có cả. Cô mãi mãi là một con cờ để mặc cho người ta sai khiến, lần này cũng thế.
“Con phải biết, nếu chúng ta thành công thì Mộc Du Dương sẽ quay về bên cạnh con!”
Tô Lạc Nhĩ không hổ là mẹ của cô, rất hiểu thứ mà trong lòng cô muốn nhất rốt cuộc là gì.
Thứ cô muốn có nhất trước nay chỉ có Mộc Du Dương mà thôi!