Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 301
30301
Vì ở trong căn phòng này có đến mười mấy người đàn ông cao to lực lưỡng, xăm trổ đầy mình. Mà cô gái hét thảm thiết lúc nãy hiện giờ đang nằm trên sô pha, quần áo cô ấy đã bị cởi ra không ít, đầu tóc cũng trở nên bù xù rối loạn.
Trên người cô gái đó còn bị một người đàn ông trung niên béo tròn đè lên.
Người đàn ông trung niên không vui đứng thẳng người dậy, nói giọng khó chịu: “Ông lo chuyện bao đồng cái gì? Muốn chết sao?”
Mười mấy người đàn ông lực lưỡng kia liền bao vây lại khiến ông Trương hoảng sợ lùi ra sau mấy bước.
“Này này... chỉ... chỉ có mấy người có đông người thôi sao? Tôi... tôi cũng có thể gọi người đến đây! Cứ đợi đấy cho tôi!”
Nói rồi ông Trương liền muốn rời khỏi phòng.
Lúc này những người đi cùng ông Trương cũng đã đi theo đến. Đám người này đa số đều là các giám đốc bạn nhậu của ông ta. Đừng nhìn họ to béo thế mà lầm, nếu thật sự đánh nhau thì thật sự không phải đối thủ của đám vệ sĩ này.
Một giám đốc mắt tinh tường, vừa liếc một cái đã nhìn rõ được mặt mũi cô gái ngồi trên sô pha.
“Mọi người nhìn kìa, đó không phải là An Ly sao?”
“An Ly là ai?”
“Chuyện này mà cũng không biết ư? Đó là bạn gái cũ của tổng tài Mộc, còn từng đính hôn nữa, suýt chút nữa là đã kết hôn với anh ấy rồi.”
Mộc Du Dương vốn đang ngồi một mình ở trong phòng thì nghe loáng thoáng thấy hai từ “An Ly”, thế là anh đứng dậy đi sang phòng bên.
Cô gái đang ngồi trên sô pha đó quả nhiên là An Ly! Cả người cô nhếch nhác chật vật vô cùng, vẻ mặt đau khổ, ngân ngấn nước mắt.
Mộc Du Dương giật mình, anh lập tức xông đến một cước đá cho người đàn ông trung niên kia ngã xuống đất.
Người đàn ông kia bị đá một cú như vậy thì sẽ làm sao?
Ông ta hét lên ra lệnh cho đám vệ sĩ tấn công Mộc Du Dương.
Các vệ sĩ nhận được lệnh liền xông về phía Mộc Du Dương, bao vây anh lại.
Năm phút sau.
Mười mấy người đàn ông lực lưỡng ấy đang nằm dưới đất rên rỉ đau đớn.
Mộc Du Dương vì tình cảnh hỗn loạn của chỗ này mà áo sơ mi cũng trở nên xốc xếch. Anh đi về phía An Ly đang ngồi trên sô pha.
Một đám giám đốc ở ngoài cửa vừa rồi còn đang xem kịch, bây giờ đều đang vỗ tay bôm bốp khen hay.
Lúc đi ngang qua người đàn ông trung niên kia, Mộc Du Dương còn trừng mắt hung dữ với ông ta.
Người đàn ông trung niên bị dọa hết hồn, lập tức bò dậy từ dưới đất nói: “Mày... mày đợi đấy cho tao! Có giỏi thì mày cho tao biết mày là ai đi, xem tao có gọi người đến giết mày không!”
Mộc Du Dương chẳng thèm bố thí cho ông ta một ánh mắt mà chỉ lạnh lùng nói: “Thịnh Thế Mộc Thiên, Mộc Du Dương! Cút!”
Lúc nghe thấy cái tên này, người đàn ông trung niên bị dọa sợ mất mật, ngồi bệch xuống đất. Sau đó khi tỉnh táo lại, ông ta lập tức đứng lên nói: “Xin... xin lỗi anh Mộc, là tôi có mắt mà không nhìn thấy Thái Sơn, tôi sai rồi!”
Nói rồi ông ta đá những tên vệ sĩ đang nằm dưới đất mấy cái, sau đó kéo nhau chạy mất.
Mộc Du Dương đi đến bên cạnh An Ly, cởi áo khoác ngoài ra khoác lên cho cô, nhẹ giọng nói: “Không sao chứ?”
“Hu hu hu...” An Ly bật khóc, vùi vào trong lòng Mộc Du Dương.
Mộc Du Dương nhíu mày, vốn theo phản xạ muốn đẩy cô ra, nhưng nhận thấy bả vai cô đang run rẩy kịch liệt nên tay anh dừng lại giữa chừng.
Thôi vậy, để cô ấy dựa một lát đi.
Khóc một lúc lâu, An Ly dường như đã khóc cạn nước mắt, lúc này mới dừng lại.
Mộc Du Dương nói: “Đi thôi, tôi đưa cô về.”
An Ly gật đầu đứng lên, nhưng vừa đứng lên thì đã ngã khụy xuống.
“Sao vậy?” Mộc Du Dương cau mày, cúi xuống kiểm tra chân của cô.
“Vừa rồi không cẩn thận trật chân.” Khi nãy bị người đàn ông kia ức hiếp, trong lúc phản kháng cô đã bất cẩn trật chân, hiện giờ cô chẳng thể đi nổi.
Mộc Du Dương thở dài nói: “Tôi bế cô vậy.”
An Ly ngoan ngoãn gật đầu, khoác tay lên vai anh, để anh tiện về bế cô lên.
Anh cứ thế ôm cô cả một đoạn đường rời khỏi phòng karaoke. Đang muốn đưa cô về thì An Ly lắc đầu nói: “Em không về, đưa em đi khách sạn đi.”
Anh gật đầu, không hề hỏi lí do.
Sau khi đến khách sạn, anh thuê một phòng cho cô, đặt cô lên giường rồi chuẩn bị rời đi.
Cô nắm lấy ống tay áo anh, vừa khóc vừa nói: “Du Dương, em sợ lắm... anh đừng đi được không? Em cầu xin anh.”
Mộc Du Dương nhíu mày, nhẹ gỡ tay cô ra nói: “Cô đã an toàn rồi. Xin lỗi, tôi phải đi.”
Phương Tiểu Ngư và Lạc Bảo Nhi còn đang ở nhà đợi anh về.
“Hu hu...”
Cô ngồi bó gối, khóc lớn tiếng.
Cuối cùng Mộc Du Dương vẫn mềm lòng, anh ngồi xuống sô pha cạnh cửa sổ nói: “Được rồi, đừng khóc nữa. Tôi ở đây cùng cô một lúc, cô ngủ đi.”
An Ly ngẩng đầu lên, dùng mu bàn tay lau nước mắt, nói lí nhí: “Vâng, cảm ơn anh.”
“Sao cô lại xuất hiện ở chỗ đó?” Cuối cùng Mộc Du Dương cũng hỏi ra sự nghi hoặc trong lòng.
“Em... em...” An Ly mấp máy môi nhưng không thốt nên lời: “Em...”
Cô nên nói sao đây? Cô phải nói với anh rằng mẹ cô ép cô đi hầu rượu người đàn ông đó sao?
Cô không ngờ rằng người đàn ông kia lại đối xử với cô như thế. Bằng không có chết cô cũng sẽ không đi.
“Được rồi, đừng khóc nữa, mau ngủ đi.” Mộc Du Dương nói rồi đắp chăn lại cho cô. Sau đó ngồi xuống sô pha, không nói gì nữa.
Anh có thể đoán được đại khái vì sao cô xuất hiện ở nơi như thế, nhưng nguyên nhân cụ thể thế nào anh cũng không muốn hỏi nhiều nữa.
Dù gì hiện tại, anh đã không còn liên quan gì đến cô nữa.
“Du Dương, cũng may hôm nay gặp được anh. Bằng không thì... bằng không thì... Du Dương...”
Giọng nói của An Ly vẫn yếu ớt như lúc thường. Nếu đổi thành một người đàn ông khác nghe thấy, chắc hẳn sẽ đau lòng không thôi. Nhưng Mộc Du Dương thì không giống thế. Trong lòng anh, ngoại trừ Phương Tiểu Ngư thì đã không còn chứa được người phụ nữ khác từ lâu.
“Được rồi, đừng khóc nữa được không? Ngủ sớm đi.” Trong giọng nói của Mộc Du Dương có chút mất kiên nhẫn. Hôm nay anh cứu cô cũng chỉ vì không thể nhìn thấy chuyện bất bình như thế xảy ra.
Dù gì họ cũng đã từng yêu nhau, dù thế nào anh cũng không thể bỏ mặc để cô bị loại người đó làm nhục.
“Vâng.” An Ly nhẹ giọng đáp lại, sau đó nằm xuống giường ngủ. Qua một lúc lâu, thấy hơi thở của cô đã ổn định, Mộc Du Dương biết cô đã ngủ.
Anh đứng dậy rời khỏi khách sạn, trong lòng nghĩ đến hai người đang đợi ở nhà, nhanh chóng vào xe rồi lái đi.
Lúc về đến nhà, đèn ở phòng khách vẫn còn sáng trưng, dường như là mở đèn vì anh. Nhưng trong phòng khách lại chẳng có ai, hình như Phương Tiểu Ngư và Lạc Bảo Nhi đều đã về phòng ngủ.
Mộc Du Dương nhẹ tay nhẹ chân vào phòng ngủ. Vậy mới phát hiện Phương Tiểu Ngư vẫn chưa ngủ, hai tay bó gối, đầu gục xuống, nhìn không rõ vẻ mặt của cô.
Cô ấy... lại đang giận sao?
Mộc Du Dương thấy có chút buồn cười, nhưng anh cố nhịn lại.
Vì ở trong căn phòng này có đến mười mấy người đàn ông cao to lực lưỡng, xăm trổ đầy mình. Mà cô gái hét thảm thiết lúc nãy hiện giờ đang nằm trên sô pha, quần áo cô ấy đã bị cởi ra không ít, đầu tóc cũng trở nên bù xù rối loạn.
Trên người cô gái đó còn bị một người đàn ông trung niên béo tròn đè lên.
Người đàn ông trung niên không vui đứng thẳng người dậy, nói giọng khó chịu: “Ông lo chuyện bao đồng cái gì? Muốn chết sao?”
Mười mấy người đàn ông lực lưỡng kia liền bao vây lại khiến ông Trương hoảng sợ lùi ra sau mấy bước.
“Này này... chỉ... chỉ có mấy người có đông người thôi sao? Tôi... tôi cũng có thể gọi người đến đây! Cứ đợi đấy cho tôi!”
Nói rồi ông Trương liền muốn rời khỏi phòng.
Lúc này những người đi cùng ông Trương cũng đã đi theo đến. Đám người này đa số đều là các giám đốc bạn nhậu của ông ta. Đừng nhìn họ to béo thế mà lầm, nếu thật sự đánh nhau thì thật sự không phải đối thủ của đám vệ sĩ này.
Một giám đốc mắt tinh tường, vừa liếc một cái đã nhìn rõ được mặt mũi cô gái ngồi trên sô pha.
“Mọi người nhìn kìa, đó không phải là An Ly sao?”
“An Ly là ai?”
“Chuyện này mà cũng không biết ư? Đó là bạn gái cũ của tổng tài Mộc, còn từng đính hôn nữa, suýt chút nữa là đã kết hôn với anh ấy rồi.”
Mộc Du Dương vốn đang ngồi một mình ở trong phòng thì nghe loáng thoáng thấy hai từ “An Ly”, thế là anh đứng dậy đi sang phòng bên.
Cô gái đang ngồi trên sô pha đó quả nhiên là An Ly! Cả người cô nhếch nhác chật vật vô cùng, vẻ mặt đau khổ, ngân ngấn nước mắt.
Mộc Du Dương giật mình, anh lập tức xông đến một cước đá cho người đàn ông trung niên kia ngã xuống đất.
Người đàn ông kia bị đá một cú như vậy thì sẽ làm sao?
Ông ta hét lên ra lệnh cho đám vệ sĩ tấn công Mộc Du Dương.
Các vệ sĩ nhận được lệnh liền xông về phía Mộc Du Dương, bao vây anh lại.
Năm phút sau.
Mười mấy người đàn ông lực lưỡng ấy đang nằm dưới đất rên rỉ đau đớn.
Mộc Du Dương vì tình cảnh hỗn loạn của chỗ này mà áo sơ mi cũng trở nên xốc xếch. Anh đi về phía An Ly đang ngồi trên sô pha.
Một đám giám đốc ở ngoài cửa vừa rồi còn đang xem kịch, bây giờ đều đang vỗ tay bôm bốp khen hay.
Lúc đi ngang qua người đàn ông trung niên kia, Mộc Du Dương còn trừng mắt hung dữ với ông ta.
Người đàn ông trung niên bị dọa hết hồn, lập tức bò dậy từ dưới đất nói: “Mày... mày đợi đấy cho tao! Có giỏi thì mày cho tao biết mày là ai đi, xem tao có gọi người đến giết mày không!”
Mộc Du Dương chẳng thèm bố thí cho ông ta một ánh mắt mà chỉ lạnh lùng nói: “Thịnh Thế Mộc Thiên, Mộc Du Dương! Cút!”
Lúc nghe thấy cái tên này, người đàn ông trung niên bị dọa sợ mất mật, ngồi bệch xuống đất. Sau đó khi tỉnh táo lại, ông ta lập tức đứng lên nói: “Xin... xin lỗi anh Mộc, là tôi có mắt mà không nhìn thấy Thái Sơn, tôi sai rồi!”
Nói rồi ông ta đá những tên vệ sĩ đang nằm dưới đất mấy cái, sau đó kéo nhau chạy mất.
Mộc Du Dương đi đến bên cạnh An Ly, cởi áo khoác ngoài ra khoác lên cho cô, nhẹ giọng nói: “Không sao chứ?”
“Hu hu hu...” An Ly bật khóc, vùi vào trong lòng Mộc Du Dương.
Mộc Du Dương nhíu mày, vốn theo phản xạ muốn đẩy cô ra, nhưng nhận thấy bả vai cô đang run rẩy kịch liệt nên tay anh dừng lại giữa chừng.
Thôi vậy, để cô ấy dựa một lát đi.
Khóc một lúc lâu, An Ly dường như đã khóc cạn nước mắt, lúc này mới dừng lại.
Mộc Du Dương nói: “Đi thôi, tôi đưa cô về.”
An Ly gật đầu đứng lên, nhưng vừa đứng lên thì đã ngã khụy xuống.
“Sao vậy?” Mộc Du Dương cau mày, cúi xuống kiểm tra chân của cô.
“Vừa rồi không cẩn thận trật chân.” Khi nãy bị người đàn ông kia ức hiếp, trong lúc phản kháng cô đã bất cẩn trật chân, hiện giờ cô chẳng thể đi nổi.
Mộc Du Dương thở dài nói: “Tôi bế cô vậy.”
An Ly ngoan ngoãn gật đầu, khoác tay lên vai anh, để anh tiện về bế cô lên.
Anh cứ thế ôm cô cả một đoạn đường rời khỏi phòng karaoke. Đang muốn đưa cô về thì An Ly lắc đầu nói: “Em không về, đưa em đi khách sạn đi.”
Anh gật đầu, không hề hỏi lí do.
Sau khi đến khách sạn, anh thuê một phòng cho cô, đặt cô lên giường rồi chuẩn bị rời đi.
Cô nắm lấy ống tay áo anh, vừa khóc vừa nói: “Du Dương, em sợ lắm... anh đừng đi được không? Em cầu xin anh.”
Mộc Du Dương nhíu mày, nhẹ gỡ tay cô ra nói: “Cô đã an toàn rồi. Xin lỗi, tôi phải đi.”
Phương Tiểu Ngư và Lạc Bảo Nhi còn đang ở nhà đợi anh về.
“Hu hu...”
Cô ngồi bó gối, khóc lớn tiếng.
Cuối cùng Mộc Du Dương vẫn mềm lòng, anh ngồi xuống sô pha cạnh cửa sổ nói: “Được rồi, đừng khóc nữa. Tôi ở đây cùng cô một lúc, cô ngủ đi.”
An Ly ngẩng đầu lên, dùng mu bàn tay lau nước mắt, nói lí nhí: “Vâng, cảm ơn anh.”
“Sao cô lại xuất hiện ở chỗ đó?” Cuối cùng Mộc Du Dương cũng hỏi ra sự nghi hoặc trong lòng.
“Em... em...” An Ly mấp máy môi nhưng không thốt nên lời: “Em...”
Cô nên nói sao đây? Cô phải nói với anh rằng mẹ cô ép cô đi hầu rượu người đàn ông đó sao?
Cô không ngờ rằng người đàn ông kia lại đối xử với cô như thế. Bằng không có chết cô cũng sẽ không đi.
“Được rồi, đừng khóc nữa, mau ngủ đi.” Mộc Du Dương nói rồi đắp chăn lại cho cô. Sau đó ngồi xuống sô pha, không nói gì nữa.
Anh có thể đoán được đại khái vì sao cô xuất hiện ở nơi như thế, nhưng nguyên nhân cụ thể thế nào anh cũng không muốn hỏi nhiều nữa.
Dù gì hiện tại, anh đã không còn liên quan gì đến cô nữa.
“Du Dương, cũng may hôm nay gặp được anh. Bằng không thì... bằng không thì... Du Dương...”
Giọng nói của An Ly vẫn yếu ớt như lúc thường. Nếu đổi thành một người đàn ông khác nghe thấy, chắc hẳn sẽ đau lòng không thôi. Nhưng Mộc Du Dương thì không giống thế. Trong lòng anh, ngoại trừ Phương Tiểu Ngư thì đã không còn chứa được người phụ nữ khác từ lâu.
“Được rồi, đừng khóc nữa được không? Ngủ sớm đi.” Trong giọng nói của Mộc Du Dương có chút mất kiên nhẫn. Hôm nay anh cứu cô cũng chỉ vì không thể nhìn thấy chuyện bất bình như thế xảy ra.
Dù gì họ cũng đã từng yêu nhau, dù thế nào anh cũng không thể bỏ mặc để cô bị loại người đó làm nhục.
“Vâng.” An Ly nhẹ giọng đáp lại, sau đó nằm xuống giường ngủ. Qua một lúc lâu, thấy hơi thở của cô đã ổn định, Mộc Du Dương biết cô đã ngủ.
Anh đứng dậy rời khỏi khách sạn, trong lòng nghĩ đến hai người đang đợi ở nhà, nhanh chóng vào xe rồi lái đi.
Lúc về đến nhà, đèn ở phòng khách vẫn còn sáng trưng, dường như là mở đèn vì anh. Nhưng trong phòng khách lại chẳng có ai, hình như Phương Tiểu Ngư và Lạc Bảo Nhi đều đã về phòng ngủ.
Mộc Du Dương nhẹ tay nhẹ chân vào phòng ngủ. Vậy mới phát hiện Phương Tiểu Ngư vẫn chưa ngủ, hai tay bó gối, đầu gục xuống, nhìn không rõ vẻ mặt của cô.
Cô ấy... lại đang giận sao?
Mộc Du Dương thấy có chút buồn cười, nhưng anh cố nhịn lại.