Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 295
30295
“Em… em…”
Nếu năm đó cô biết người đàn ông ấy chính là tổng tài của Thịnh Thế Mộc Thiên thì có đánh chết cũng không dám bỏ một đồng xu ra để mua một đêm của anh.
“Sao?” Mộc Du Dương đưa môi sát vào tai cô, phà hơi thở vào đó, cô dần cảm thấy một bầu không khí nguy hiểm, lập tức muốn bỏ chạy.
Nhưng anh đã đưa tay ôm chặt cô vào lòng, không cho cô cơ hội thoát. Anh khẽ nói: “Một đồng xu thôi mà muốn mua một đêm của anh à?”
Cô vùng vẫy trong lòng anh, muốn thoát ra, nhưng anh đã mau chóng hôn lên môi cô.
“Ưm… ưm…”
Một đồng xu không thể mua được một đêm của anh, nhưng nếu người mua là Phương Tiểu Ngư thì anh thậm chí có thể tặng không cho cô.
Hôm sau, Mộc Du Dương lái xe chở Phương Tiểu Ngư và Lạc Bảo Nhi cùng đến thăm mộ Mộc lão gia.
Trong nghĩa trang ở ngoại ô thành phó Y, có một người đang đứng trước mộ của Mộc lão gia.
Đó chính là Tô Lạc Nhĩ.
Hôm nay bà ta đến trước mộ của ông, mục đích chính là muốn trút hết nỗi lòng suốt bao nhiêu năm nay ra.
“Mộc Phong, suốt bao nhiêu năm qua, ông có từng hối hận không?”
Tô Lạc Nhĩ cười lạnh lùng, cầm bức ảnh đen trắng trong tay đặt trước mộ Mộc lão gia, “Ông có còn nhớ họ không?”
Người trong ảnh chính là bố mẹ bà ta.
“Mộc Phong, ông là kẻ vong ơn bội nghĩa, không giữ chữ tín, tại sao lại có thể sống an nhàn một đời như thế? Thịnh Thế Mộc Thiên không nên là của nhà họ Mộc các người, không thể nào! Tôi nhất định sẽ không ngồi yên, chừng nào còn chưa nhìn thấy ngày Thịnh Thế Mộc Thiên sụp đổ! Đây là món nợ mà các người nợ nhà họ Tô chúng tôi!”
Tô Lạc Nhĩ nhìn bức ảnh Mộc lão gia trên mộ, nở nụ cười thâm hiểm.
Mộc Phong đã chết rồi, tuy không giống hoàn toàn như kế hoạch của bà ta, nhưng cũng xem như đạt được một tâm nguyện nhỏ của bà ta.
Mục tiêu tiếp theo chính là phải hủy hoại Thịnh Thế Mộc Thiên.
Tô Lạc Nhĩ đang đứng lặng người chợt nghe thấy từ xa có tiếng bước chân. Trực giác nói cho bà ta biết nơi này không thể ở lâu nữa.
Bà ta mau chóng tìm một nơi ẩn nấp.
Từ xa, bà ta trông thấy Mộc Du Dương và Phương Tiểu Ngư đang dắt tay Lạc Bảo Nhi bước đến trước mộ Mộc Phong, phía sau còn có quản gia của nhà họ Mộc.
Mộc Du Dương đặt một bó hoa xuống trước mộ Mộc lão gia rồi khẽ nói: “Ông ơi, ông có biết không, thật ra, trên người Lạc Bảo Nhi có mang dòng máu của nhà họ Mộc chúng ta, nó chính là con cháu thật sự của nhà họ Mộc chúng ta.”
“Thế mà đến bây giờ con mới biết, Lạc Bảo Nhi chính là con ruột của con. Ông ơi, ông ở dưới suối vàng nếu biết chắc cũng cảm thấy vui giống con đúng không?”
Phương Tiểu Ngư đứng trước mộ liên tục rơi lệ, khiến Mộc Du Dương không khỏi đau lòng.
Lạc Bảo Nhi nhìn bức ảnh Mộc lão gia trên mộ mà ngẩn người, cậu bước lên phía trước, ôm lấy bia mộ nói: “Ông ơi, mẹ nói ông đã đến một nơi rất xa rồi, Lạc Bảo Nhi nhớ ông lắm, Nếu ông nghe được lời con nói thì ông phải luôn sống thật vui vẻ nhé! Có thế thì Lạc Bảo Nhi mới thấy vui được!”
Cả nhà ba người đứng trước mộ đều rất thương tâm.
Họ không biết rằng ở cách đó, có một bóng người đang nhìn họ bằng ánh mắt căm hận.
Tuy ở cách khá xa, nhưng do trong nghĩa trang rất yên tĩnh nên Tô Lạc Nhĩ có thể nghe thấy rất rõ lời họ nói.
Thì ra Phương Thiên Lạc chính là con trai ruột của Mộc Du Dương!
Tuy tin tức này đối với bà ta mà nói chẳng có chút ý nghĩa gì, nhưng trong lòng bà ta vẫn cảm thấy có hơi bất mãn.
Tại sao, tại sao nhà họ Mộc các người thì có thể được hưởng cuộc sống tốt, được hưởng tất cả hạnh phúc, còn nhà họ Tô chúng tôi thì cả đời chỉ có thể sống để trả thù?
Tô Lạc Nhĩ lặng lẽ rời đi bằng cổng sau nghĩa trang, đám người Mộc Du Dương từ đầu đến cuối đều không hay biết gì cả.
Nhưng họ phát hiện ra có một bức ảnh đen trắng đặt trước mộ của Mộc lão gia.
Mộc Du Dương thắc mắc cầm bức ảnh lên quan sát, nhận thấy người trong ảnh là một đôi nam nữ trẻ mà anh không hề quen biết.
Anh chìa tấm ảnh ra cho quản gia đứng sau lưng rồi hỏi: “Chú Lưu, bức ảnh này từ đâu mà ra thế?”
Quản gia cũng rất ngạc nhiên, ông nhận bức ảnh xem kĩ một lúc rồi chợt giật mình.
Mộc Du Dương liền cau mày hỏi: “Chú Lưu, chú nhận ra người trong ảnh sao?”
Quản gia ngẩn người một lúc rồi lắp bắp trả lời: “Không… không quen…”
Mộc Du Dương cảm thấy sắc mặt của ông có hơi bất thường, trực giác nói cho anh biết quản gia chắc chắn có quen người trong ảnh, nhưng nếu ông không chịu nói thì anh cũng không làm được gì.
Sau khi từ nghĩa trang trở về, Mộc Du Dương muốn công bố thân phận của Lạc Bảo Nhi cho mọi người biết.
Anh định sẽ tổ chức một buổi tiệc lớn, tuyên bố thân phận của Lạc Bảo Nhi ở buổi tiệc đó, đồng thời cũng đem số tiền một tỉ đi làm từ thiện trên danh nghĩa của Phương Tiểu Ngư và Lạc Bảo Nhi.
Phương Tiểu Ngư ban đầu định phản đối, cô cảm thấy đây chỉ là một chuyện nhỏ, chỉ cần nhờ truyền thông đăng một thông báo là được, không cần thiết phải làm lớn ra như thế, nhưng Mộc Du Dương lại không đồng ý, kiên quyết đòi làm cho bằng được.
Hết cách, Phương Tiểu Ngư đành phải bằng lòng, thậm chí còn giúp tổ chức buổi tiệc.
Phương Tiểu Ngư và Mộc Du Dương phát thiệp mời đi khắp nơi, còn gửi đến cả cho tập đoàn S.
Quá trình chuẩn bị rất thuận lợi, chẳng mấy chốc đã đến ngày diễn ra buổi tiệc.
Tô Lạc Nhĩ và An Ly đến nơi từ rất sớm.
An Ly mặc một bộ váy liền thân trắng tinh, vừa thanh cao vừa dịu dàng, trông vẫn là một người rất nho nhã. Còn Tô Lạc Nhĩ lại mặc một váy màu đen rất sang trọng quý phái. Do chăm sóc nhan sắc tốt nên bà ta đứng bên cạnh An Ly trông không giống hai mẹ con mà như hai chị em.
Mộc Du Dương và Phương Tiểu Ngư là nhân vật chính của ngày hôm nay, từ từ tiến vào sảnh dưới cặp mắt quan sát của mọi người.
À không đúng, nhân vật chính của ngày hôm nay phải là cục cưng của họ, Lạc Bảo Nhi.
Cả nhà ba người hôm nay đều mặc những bộ trang phục do chính tay Phương Tiểu Ngư thiết kế.
Mộc Du Dương mặc bộ đồ vest màu đen, Phương Tiểu Ngư mặc váy ren trắng, còn Lạc Bảo Nhi mặc một bộ đồ vest hoa văn đen trắng, cổ còn thắt một cái nơ bướm nhỏ, cộng thêm quả tóc dưa hấu cực kì đáng yêu, khiến người xung quanh trông thấy chỉ muốn ôm hôn.
Ba người bước vào liền nhận được tràng pháo tay và hoan hô nhiệt liệt, hệt như một buổi biểu diễn thời trang vậy.
Thật ra công lớn là nhờ Mộc Du Dương, bởi mấy tiếng hoan hô ấy đều là của các quý cô đứng bên dưới. Bình thường họ đã biết Mộc Du Dương rất đẹp trai rồi, hôm nay trông anh ăn mặc thế này lại còn đẹp trai hơn vạn phần, thế nên họ không kiềm được sự phấn khích.
“Mộc phu nhân quả là có phước!”
“Đúng thế! Cô có biết không, nghe nói ở buổi tiệc hôm nay, Mộc Du Dương sẽ làm từ thiện một tỉ với danh nghĩa của hai mẹ con họ đấy!”
“Trời ơi, có thật không? Một tỉ sao? Cô có chắc là không nhầm không?”
“Tôi nghe nói thằng bé ấy không phải là con ruột của anh ấy! Hình như là con riêng của vợ anh ấy và người đàn ông khác!”
“Tin tức của các cô cũng lạc hậu quá rồi đấy! Các cô chưa biết à? Mộc Du Dương hôm nay tổ chức buổi tiệc này chính là muốn công bố cho mọi người biết cậu bé này chính là con trai ruột của anh ấy!”
“Cái gì? Thật không đấy?”
“Cô quan tâm chuyện ấy làm gì? Người ta công bố thế nào thì cứ tin như thế ấy đi! Dù sao cũng không liên quan gì đến chúng ta…”
Mấy lời bàn tán ấy, Phương Tiểu Ngư cũng loáng thoáng nghe được ít nhiều.
“Em… em…”
Nếu năm đó cô biết người đàn ông ấy chính là tổng tài của Thịnh Thế Mộc Thiên thì có đánh chết cũng không dám bỏ một đồng xu ra để mua một đêm của anh.
“Sao?” Mộc Du Dương đưa môi sát vào tai cô, phà hơi thở vào đó, cô dần cảm thấy một bầu không khí nguy hiểm, lập tức muốn bỏ chạy.
Nhưng anh đã đưa tay ôm chặt cô vào lòng, không cho cô cơ hội thoát. Anh khẽ nói: “Một đồng xu thôi mà muốn mua một đêm của anh à?”
Cô vùng vẫy trong lòng anh, muốn thoát ra, nhưng anh đã mau chóng hôn lên môi cô.
“Ưm… ưm…”
Một đồng xu không thể mua được một đêm của anh, nhưng nếu người mua là Phương Tiểu Ngư thì anh thậm chí có thể tặng không cho cô.
Hôm sau, Mộc Du Dương lái xe chở Phương Tiểu Ngư và Lạc Bảo Nhi cùng đến thăm mộ Mộc lão gia.
Trong nghĩa trang ở ngoại ô thành phó Y, có một người đang đứng trước mộ của Mộc lão gia.
Đó chính là Tô Lạc Nhĩ.
Hôm nay bà ta đến trước mộ của ông, mục đích chính là muốn trút hết nỗi lòng suốt bao nhiêu năm nay ra.
“Mộc Phong, suốt bao nhiêu năm qua, ông có từng hối hận không?”
Tô Lạc Nhĩ cười lạnh lùng, cầm bức ảnh đen trắng trong tay đặt trước mộ Mộc lão gia, “Ông có còn nhớ họ không?”
Người trong ảnh chính là bố mẹ bà ta.
“Mộc Phong, ông là kẻ vong ơn bội nghĩa, không giữ chữ tín, tại sao lại có thể sống an nhàn một đời như thế? Thịnh Thế Mộc Thiên không nên là của nhà họ Mộc các người, không thể nào! Tôi nhất định sẽ không ngồi yên, chừng nào còn chưa nhìn thấy ngày Thịnh Thế Mộc Thiên sụp đổ! Đây là món nợ mà các người nợ nhà họ Tô chúng tôi!”
Tô Lạc Nhĩ nhìn bức ảnh Mộc lão gia trên mộ, nở nụ cười thâm hiểm.
Mộc Phong đã chết rồi, tuy không giống hoàn toàn như kế hoạch của bà ta, nhưng cũng xem như đạt được một tâm nguyện nhỏ của bà ta.
Mục tiêu tiếp theo chính là phải hủy hoại Thịnh Thế Mộc Thiên.
Tô Lạc Nhĩ đang đứng lặng người chợt nghe thấy từ xa có tiếng bước chân. Trực giác nói cho bà ta biết nơi này không thể ở lâu nữa.
Bà ta mau chóng tìm một nơi ẩn nấp.
Từ xa, bà ta trông thấy Mộc Du Dương và Phương Tiểu Ngư đang dắt tay Lạc Bảo Nhi bước đến trước mộ Mộc Phong, phía sau còn có quản gia của nhà họ Mộc.
Mộc Du Dương đặt một bó hoa xuống trước mộ Mộc lão gia rồi khẽ nói: “Ông ơi, ông có biết không, thật ra, trên người Lạc Bảo Nhi có mang dòng máu của nhà họ Mộc chúng ta, nó chính là con cháu thật sự của nhà họ Mộc chúng ta.”
“Thế mà đến bây giờ con mới biết, Lạc Bảo Nhi chính là con ruột của con. Ông ơi, ông ở dưới suối vàng nếu biết chắc cũng cảm thấy vui giống con đúng không?”
Phương Tiểu Ngư đứng trước mộ liên tục rơi lệ, khiến Mộc Du Dương không khỏi đau lòng.
Lạc Bảo Nhi nhìn bức ảnh Mộc lão gia trên mộ mà ngẩn người, cậu bước lên phía trước, ôm lấy bia mộ nói: “Ông ơi, mẹ nói ông đã đến một nơi rất xa rồi, Lạc Bảo Nhi nhớ ông lắm, Nếu ông nghe được lời con nói thì ông phải luôn sống thật vui vẻ nhé! Có thế thì Lạc Bảo Nhi mới thấy vui được!”
Cả nhà ba người đứng trước mộ đều rất thương tâm.
Họ không biết rằng ở cách đó, có một bóng người đang nhìn họ bằng ánh mắt căm hận.
Tuy ở cách khá xa, nhưng do trong nghĩa trang rất yên tĩnh nên Tô Lạc Nhĩ có thể nghe thấy rất rõ lời họ nói.
Thì ra Phương Thiên Lạc chính là con trai ruột của Mộc Du Dương!
Tuy tin tức này đối với bà ta mà nói chẳng có chút ý nghĩa gì, nhưng trong lòng bà ta vẫn cảm thấy có hơi bất mãn.
Tại sao, tại sao nhà họ Mộc các người thì có thể được hưởng cuộc sống tốt, được hưởng tất cả hạnh phúc, còn nhà họ Tô chúng tôi thì cả đời chỉ có thể sống để trả thù?
Tô Lạc Nhĩ lặng lẽ rời đi bằng cổng sau nghĩa trang, đám người Mộc Du Dương từ đầu đến cuối đều không hay biết gì cả.
Nhưng họ phát hiện ra có một bức ảnh đen trắng đặt trước mộ của Mộc lão gia.
Mộc Du Dương thắc mắc cầm bức ảnh lên quan sát, nhận thấy người trong ảnh là một đôi nam nữ trẻ mà anh không hề quen biết.
Anh chìa tấm ảnh ra cho quản gia đứng sau lưng rồi hỏi: “Chú Lưu, bức ảnh này từ đâu mà ra thế?”
Quản gia cũng rất ngạc nhiên, ông nhận bức ảnh xem kĩ một lúc rồi chợt giật mình.
Mộc Du Dương liền cau mày hỏi: “Chú Lưu, chú nhận ra người trong ảnh sao?”
Quản gia ngẩn người một lúc rồi lắp bắp trả lời: “Không… không quen…”
Mộc Du Dương cảm thấy sắc mặt của ông có hơi bất thường, trực giác nói cho anh biết quản gia chắc chắn có quen người trong ảnh, nhưng nếu ông không chịu nói thì anh cũng không làm được gì.
Sau khi từ nghĩa trang trở về, Mộc Du Dương muốn công bố thân phận của Lạc Bảo Nhi cho mọi người biết.
Anh định sẽ tổ chức một buổi tiệc lớn, tuyên bố thân phận của Lạc Bảo Nhi ở buổi tiệc đó, đồng thời cũng đem số tiền một tỉ đi làm từ thiện trên danh nghĩa của Phương Tiểu Ngư và Lạc Bảo Nhi.
Phương Tiểu Ngư ban đầu định phản đối, cô cảm thấy đây chỉ là một chuyện nhỏ, chỉ cần nhờ truyền thông đăng một thông báo là được, không cần thiết phải làm lớn ra như thế, nhưng Mộc Du Dương lại không đồng ý, kiên quyết đòi làm cho bằng được.
Hết cách, Phương Tiểu Ngư đành phải bằng lòng, thậm chí còn giúp tổ chức buổi tiệc.
Phương Tiểu Ngư và Mộc Du Dương phát thiệp mời đi khắp nơi, còn gửi đến cả cho tập đoàn S.
Quá trình chuẩn bị rất thuận lợi, chẳng mấy chốc đã đến ngày diễn ra buổi tiệc.
Tô Lạc Nhĩ và An Ly đến nơi từ rất sớm.
An Ly mặc một bộ váy liền thân trắng tinh, vừa thanh cao vừa dịu dàng, trông vẫn là một người rất nho nhã. Còn Tô Lạc Nhĩ lại mặc một váy màu đen rất sang trọng quý phái. Do chăm sóc nhan sắc tốt nên bà ta đứng bên cạnh An Ly trông không giống hai mẹ con mà như hai chị em.
Mộc Du Dương và Phương Tiểu Ngư là nhân vật chính của ngày hôm nay, từ từ tiến vào sảnh dưới cặp mắt quan sát của mọi người.
À không đúng, nhân vật chính của ngày hôm nay phải là cục cưng của họ, Lạc Bảo Nhi.
Cả nhà ba người hôm nay đều mặc những bộ trang phục do chính tay Phương Tiểu Ngư thiết kế.
Mộc Du Dương mặc bộ đồ vest màu đen, Phương Tiểu Ngư mặc váy ren trắng, còn Lạc Bảo Nhi mặc một bộ đồ vest hoa văn đen trắng, cổ còn thắt một cái nơ bướm nhỏ, cộng thêm quả tóc dưa hấu cực kì đáng yêu, khiến người xung quanh trông thấy chỉ muốn ôm hôn.
Ba người bước vào liền nhận được tràng pháo tay và hoan hô nhiệt liệt, hệt như một buổi biểu diễn thời trang vậy.
Thật ra công lớn là nhờ Mộc Du Dương, bởi mấy tiếng hoan hô ấy đều là của các quý cô đứng bên dưới. Bình thường họ đã biết Mộc Du Dương rất đẹp trai rồi, hôm nay trông anh ăn mặc thế này lại còn đẹp trai hơn vạn phần, thế nên họ không kiềm được sự phấn khích.
“Mộc phu nhân quả là có phước!”
“Đúng thế! Cô có biết không, nghe nói ở buổi tiệc hôm nay, Mộc Du Dương sẽ làm từ thiện một tỉ với danh nghĩa của hai mẹ con họ đấy!”
“Trời ơi, có thật không? Một tỉ sao? Cô có chắc là không nhầm không?”
“Tôi nghe nói thằng bé ấy không phải là con ruột của anh ấy! Hình như là con riêng của vợ anh ấy và người đàn ông khác!”
“Tin tức của các cô cũng lạc hậu quá rồi đấy! Các cô chưa biết à? Mộc Du Dương hôm nay tổ chức buổi tiệc này chính là muốn công bố cho mọi người biết cậu bé này chính là con trai ruột của anh ấy!”
“Cái gì? Thật không đấy?”
“Cô quan tâm chuyện ấy làm gì? Người ta công bố thế nào thì cứ tin như thế ấy đi! Dù sao cũng không liên quan gì đến chúng ta…”
Mấy lời bàn tán ấy, Phương Tiểu Ngư cũng loáng thoáng nghe được ít nhiều.