Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 286
30286
Lê Thanh và Mộc Thừa Kế đều bị định tội, phải ngồi tù rất lâu.
Thời gian này, Mộc Tuấn Nghiêu có đến thăm họ một lần, anh rất đau lòng, nhưng cũng cảm thấy họ đáng bị trừng phạt.
Mọi việc có vẻ dần trở về với quỹ đạo.
Phương Tiểu Ngư lại quay về Mirandas làm việc, Lương Vệ Lễ vui mừng khôn xiết, tổ chức một buổi tiệc chúc mừng lớn ở công ty.
Mộc Du Dương thì vẫn như trước đây, vẫn là vị tổng tài lạnh lùng cao ngạo của Thịnh Thế Mộc Thiên, nhưng lâu lâu trong các buổi họp, trên gương mặt anh chợt nở những nụ cười bất ngờ.
Các nhân viên đều lờ mờ đoán ra, Mộc đại tổng tài mới kết hôn nên đang lâng lâng trong niềm vui với vợ mình.
Hôm nay, Phương Tiểu Ngư sau khi tan làm lại lên xe của Mộc Du Dương, cùng anh đến trường đi đón Lạc Bảo Nhi.
Đến đón Lạc Bảo Nhi, cô giáo Trương liền nói với họ Lạc Bảo Nhi và các bạn trong lớp chuẩn bị tốt nghiệp rồi, trường học sẽ tổ chức một buổi lễ, bố mẹ nhất định phải đến tham dự.
Tin này khiến Phương Tiểu Ngư rất vui.
Lạc Bảo Nhi tốt nghiệp mẫu giáo xong nghĩa là sẽ được lên tiểu học. Con trai chẳng mấy chốc đã trưởng thành rồi, Phương Tiểu Ngư sao có thể không vui?
Mộc Du Dương gật đầu nói nhất định sẽ đến dự, sau đó ba người rời khỏi trường mẫu giáo.
Hôm nay Lạc Bảo Nhi muốn ăn lẩu cay, Phương Tiểu Ngư không cản được, huống hồ chính cô cũng đang thèm, thế là cả hai liền kéo Mộc Du Dương đi ăn.
Ăn no xong, ba người hài lòng rời đi, đang định về nhà thì Lạc Bảo Nhi lại cứ nằng nặc đòi đi xem ca nhạc.
Phương Tiểu Ngư bất lực hỏi: “Lạc Bảo Nhi, muộn thế này rồi con còn muốn đi xem ca nhạc ở đâu?”
Lạc Bảo Nhi phấn khích nói: “Các bạn con đều đi xem rồi, chính là buổi biểu diễn ca nhạc ở quảng trường ấy.”
Biểu diễn ca nhạc ở quảng trường sao?
Phương Tiểu Ngư liền hiểu ra, đó chính là buổi biểu diễn ca múa nhạc mà người ta tổ chức ở quảng trường hàng đêm. Nói là ca nhạc nhưng thật ra có rất nhiều tiết mục.
Quảng trường tổ chức biểu diễn nhiều tiết mục để thu hút trẻ em đến xem, nhưng chỉ thu tiền vé vào quảng trường.
Phương Tiểu Ngư nghe xong cũng cảm thấy hay hay, lập tức có hứng thú, thế nên liền bảo Mộc Du Dương đi cùng.
Mộc Du Dương đương nhiên hoàn toàn nghe lời vợ, không nói không rằng quay đầu xe lại đi thẳng về phía quảng trường.
Quảng trường lúc này rất đông người, Phương Tiểu Ngư phải nắm tay Lạc Bảo Nhi thật chặt, sợ cậu bị lạc mất. Lạc Bảo Nhi ngoan ngoãn đứng sau lưng mẹ, một tay nắm chặt lấy vạt áo của Mộc Du Dương.
Ba người vào quảng trường, chọn một chỗ ngồi thật tốt rồi ngồi chờ tiết mục bắt đầu.
Chương trình bắt đầu ngay sau đó, nhưng khi vừa trông thấy MC bước lên sân khấu dẫn chương trình, Phương Tiểu Ngư lập tức trợn tròn mắt.
Bởi vì cô phát hiện ra, MC đó lại chính là em trai nhiều năm không gặp của cô, Phương Thiên Hào!
Phương Tiểu Ngư lập tức sững người, Mộc Du Dương nhận ra điều bất thường liền quan tâm hỏi: “Tiểu Ngư, em sao thế? Không sao chứ?”
Phương Tiểu Ngư lắc đầu khẽ nói: “Không… không sao.”
Nhưng Mộc Du Dương không nghĩ thế, anh biết cô chắc chắn đã trông thấy gì đó, anh có thể cảm nhận được tâm trạng ngẩn ngơ của cô.
Thật ra Phương Tiểu Ngư cũng không phải là sợ Phương Thiên Hào, chỉ là bao nhiêu năm nay không gặp, anh ta sao giờ lại đột nhiên xuất hiện ở đây?
Hơn nữa anh ta còn là một con nghiện cờ bạc, sao có thể trở thành một người dẫn chương trình?
Phương Tiểu Ngư trong đầu có muôn vàn câu hỏi, rồi cô chợt nhớ ra một chuyện, liền hỏi Mộc Du Dương: “À, Du Dương à, lần trước anh đã đưa Lý Vân Phương đến tận đâu vậy?”
Mộc Du Dương có hơi ngạc nhiên, sao đột nhiên cô lại hỏi chuyện này? Nhưng anh cũng không nghĩ nhiều mà trả lời cô: “Bà ta bây giờ có lẽ đang ở châu Phi, lúc ấy anh đã đưa bà ta đến đó.”
Phương Tiểu Ngư nghe thế thì cảm thấy rất buồn cười, nhăn nhó hỏi: “Anh đưa bà ta đến tận đó làm gì?”
Mộc Du Dương đáp: “Không phải là vì anh sợ bà ta sẽ lại gây phiền phức cho em sao? Thế nên chi bằng cứ tống bà ta đi thật xa, tránh cho bà ta quay về.”
Phương Tiểu Ngư bắt đầu nghi ngờ, việc Phương Thiên Hào xuất hiện ở đây có phải là vì muốn tìm mẹ mình hay không?
Cho dù anh ta có biết Lý Vân Phương đang ở đâu hay không thì cuối cùng cũng đều sẽ đến mà gây phiền phức cho Phương Tiểu Ngư thôi.
Phương Tiểu Ngư cố ép bản thân mình không nghĩ lung tung, cô tự dặn lòng, Phương Thiên Hào có khi đã biết hối cải rồi, thế nên mới đi tìm một công việc, hơn nữa sự xuất hiện của anh ta ở đây cũng chỉ là một sự trùng hợp mà thôi.
Vả lại nhìn dáng vẻ mặc âu phục lịch sự của anh ta hiện giờ thật sự không giống một con nghiện cờ bạc trước đây chút nào.
Tuy nghĩ như thế, nhưng những tiết mục biểu diễn sau đó, Phương Tiểu Ngư cũng không còn tâm trạng để xem nữa, cả buổi cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn.
Các diễn viên biểu diễn tiết mục rất hay, mọi người đều vỗ tay không ngớt, Lạc Bảo Nhi cũng mở to mắt để xem.
Những diễn viên này đều hóa trang thành những con thú, trang điểm lộng lẫy, thu hút sự chú ý của khán giả ở đây đa phần là trẻ em.
Buổi diễn kết thúc, Lạc Bảo Nhi đòi đi vệ sinh, Phương Tiểu Ngư liền dắt cậu đi, còn Mộc Du Dương thì ra bên ngoài đợi họ.
Phương Tiểu Ngư không thể ngờ, cô lại chạm mặt Phương Thiên Hào ở đây.
Cô lập tức cúi đầu, giả vờ không nhận ra anh ta mà bước nhanh qua, nhưng ngay lúc đó Phương Thiên Hào lại chộp lấy cánh tay cô.
“Chị, là chị đúng không?”
Phương Thiên Hào mừng rỡ gọi, trên mặt hiện lên một nét vui sướng khác thường.
Phương Tiểu Ngư ngượng ngùng rụt tay lại, bất lực gật đầu.
“Chị, đúng là chị rồi!” Phương Thiên Hào liền lao đến ôm chặt Phương Tiểu Ngư.
Lúc này, Lạc Bảo Nhi từ nhà vệ sinh nam bước ra, vừa hay trông thấy cảnh tượng ấy.
Cậu kinh ngạc há hốc mồm, gọi to: “Mẹ… mẹ ơi… Chú này là ai vậy?”
Phương Tiểu Ngư lập tức đẩy Phương Thiên Hào ra, dắt tay Lạc Bảo Nhi định rời khỏi đó.
“Mẹ không quen người đó.”
Nhưng vừa định bỏ đi thì Phương Thiên Hào đã liền nắm chặt lấy tay cô rồi nói to: “Chị à, sao chị có thể không quen em chứ? Em là em trai của chị đây! Em là Thiên Hào đây!”
Người ra vào nhà vệ sinh rất đông, lúc này đã bắt đầu có nhiều người tò mò vây lấy họ.
Phương Tiểu Ngư hết cách, đành phải trả lời: “Được rồi được rồi, tôi chính là Phương Tiểu Ngư đây, được chưa? Cậu mau thả tôi ra!”
Phương Thiên Hào lúc này mới buông Phương Tiểu Ngư ra, sau đó cùng cô rời khỏi nhà vệ sinh.
“Chị, đây là con trai của chị sao? Cũng có nghĩa là cháu của em đúng không? Chị, thằng bé đáng yêu quá!”
Phương Thiên Hào vừa đi theo Phương Tiểu Ngư vừa phấn khích nói, còn định nắm lấy tay Lạc Bảo Nhi, nhưng bị cậu né tránh.
“Cậu nghe mẹ gọi con là Lạc Bảo Nhi đúng không? Lạc Bảo Nhi ngoan, mau qua đây, cậu là cậu của con đây! Mau gọi cậu đi!”
Lạc Bảo Nhi nấp sang một bên, trực giác trẻ con nói cho cậu biết, ông chú này chắc chắn không phải kẻ tốt lành gì.
Phương Tiểu Ngư càng tăng tốc bước nhanh ra khỏi quảng trường.
Ra đến bên ngoài rồi mà Phương Thiên Hào vẫn cứ bám theo không chịu rời đi.
Mộc Du Dương từ xa đã trông thấy Phương Tiểu Ngư và Lạc Bảo Nhi đang bước về phía mình, sau lưng họ còn có một người đàn ông trông rất kì quặc.
Lê Thanh và Mộc Thừa Kế đều bị định tội, phải ngồi tù rất lâu.
Thời gian này, Mộc Tuấn Nghiêu có đến thăm họ một lần, anh rất đau lòng, nhưng cũng cảm thấy họ đáng bị trừng phạt.
Mọi việc có vẻ dần trở về với quỹ đạo.
Phương Tiểu Ngư lại quay về Mirandas làm việc, Lương Vệ Lễ vui mừng khôn xiết, tổ chức một buổi tiệc chúc mừng lớn ở công ty.
Mộc Du Dương thì vẫn như trước đây, vẫn là vị tổng tài lạnh lùng cao ngạo của Thịnh Thế Mộc Thiên, nhưng lâu lâu trong các buổi họp, trên gương mặt anh chợt nở những nụ cười bất ngờ.
Các nhân viên đều lờ mờ đoán ra, Mộc đại tổng tài mới kết hôn nên đang lâng lâng trong niềm vui với vợ mình.
Hôm nay, Phương Tiểu Ngư sau khi tan làm lại lên xe của Mộc Du Dương, cùng anh đến trường đi đón Lạc Bảo Nhi.
Đến đón Lạc Bảo Nhi, cô giáo Trương liền nói với họ Lạc Bảo Nhi và các bạn trong lớp chuẩn bị tốt nghiệp rồi, trường học sẽ tổ chức một buổi lễ, bố mẹ nhất định phải đến tham dự.
Tin này khiến Phương Tiểu Ngư rất vui.
Lạc Bảo Nhi tốt nghiệp mẫu giáo xong nghĩa là sẽ được lên tiểu học. Con trai chẳng mấy chốc đã trưởng thành rồi, Phương Tiểu Ngư sao có thể không vui?
Mộc Du Dương gật đầu nói nhất định sẽ đến dự, sau đó ba người rời khỏi trường mẫu giáo.
Hôm nay Lạc Bảo Nhi muốn ăn lẩu cay, Phương Tiểu Ngư không cản được, huống hồ chính cô cũng đang thèm, thế là cả hai liền kéo Mộc Du Dương đi ăn.
Ăn no xong, ba người hài lòng rời đi, đang định về nhà thì Lạc Bảo Nhi lại cứ nằng nặc đòi đi xem ca nhạc.
Phương Tiểu Ngư bất lực hỏi: “Lạc Bảo Nhi, muộn thế này rồi con còn muốn đi xem ca nhạc ở đâu?”
Lạc Bảo Nhi phấn khích nói: “Các bạn con đều đi xem rồi, chính là buổi biểu diễn ca nhạc ở quảng trường ấy.”
Biểu diễn ca nhạc ở quảng trường sao?
Phương Tiểu Ngư liền hiểu ra, đó chính là buổi biểu diễn ca múa nhạc mà người ta tổ chức ở quảng trường hàng đêm. Nói là ca nhạc nhưng thật ra có rất nhiều tiết mục.
Quảng trường tổ chức biểu diễn nhiều tiết mục để thu hút trẻ em đến xem, nhưng chỉ thu tiền vé vào quảng trường.
Phương Tiểu Ngư nghe xong cũng cảm thấy hay hay, lập tức có hứng thú, thế nên liền bảo Mộc Du Dương đi cùng.
Mộc Du Dương đương nhiên hoàn toàn nghe lời vợ, không nói không rằng quay đầu xe lại đi thẳng về phía quảng trường.
Quảng trường lúc này rất đông người, Phương Tiểu Ngư phải nắm tay Lạc Bảo Nhi thật chặt, sợ cậu bị lạc mất. Lạc Bảo Nhi ngoan ngoãn đứng sau lưng mẹ, một tay nắm chặt lấy vạt áo của Mộc Du Dương.
Ba người vào quảng trường, chọn một chỗ ngồi thật tốt rồi ngồi chờ tiết mục bắt đầu.
Chương trình bắt đầu ngay sau đó, nhưng khi vừa trông thấy MC bước lên sân khấu dẫn chương trình, Phương Tiểu Ngư lập tức trợn tròn mắt.
Bởi vì cô phát hiện ra, MC đó lại chính là em trai nhiều năm không gặp của cô, Phương Thiên Hào!
Phương Tiểu Ngư lập tức sững người, Mộc Du Dương nhận ra điều bất thường liền quan tâm hỏi: “Tiểu Ngư, em sao thế? Không sao chứ?”
Phương Tiểu Ngư lắc đầu khẽ nói: “Không… không sao.”
Nhưng Mộc Du Dương không nghĩ thế, anh biết cô chắc chắn đã trông thấy gì đó, anh có thể cảm nhận được tâm trạng ngẩn ngơ của cô.
Thật ra Phương Tiểu Ngư cũng không phải là sợ Phương Thiên Hào, chỉ là bao nhiêu năm nay không gặp, anh ta sao giờ lại đột nhiên xuất hiện ở đây?
Hơn nữa anh ta còn là một con nghiện cờ bạc, sao có thể trở thành một người dẫn chương trình?
Phương Tiểu Ngư trong đầu có muôn vàn câu hỏi, rồi cô chợt nhớ ra một chuyện, liền hỏi Mộc Du Dương: “À, Du Dương à, lần trước anh đã đưa Lý Vân Phương đến tận đâu vậy?”
Mộc Du Dương có hơi ngạc nhiên, sao đột nhiên cô lại hỏi chuyện này? Nhưng anh cũng không nghĩ nhiều mà trả lời cô: “Bà ta bây giờ có lẽ đang ở châu Phi, lúc ấy anh đã đưa bà ta đến đó.”
Phương Tiểu Ngư nghe thế thì cảm thấy rất buồn cười, nhăn nhó hỏi: “Anh đưa bà ta đến tận đó làm gì?”
Mộc Du Dương đáp: “Không phải là vì anh sợ bà ta sẽ lại gây phiền phức cho em sao? Thế nên chi bằng cứ tống bà ta đi thật xa, tránh cho bà ta quay về.”
Phương Tiểu Ngư bắt đầu nghi ngờ, việc Phương Thiên Hào xuất hiện ở đây có phải là vì muốn tìm mẹ mình hay không?
Cho dù anh ta có biết Lý Vân Phương đang ở đâu hay không thì cuối cùng cũng đều sẽ đến mà gây phiền phức cho Phương Tiểu Ngư thôi.
Phương Tiểu Ngư cố ép bản thân mình không nghĩ lung tung, cô tự dặn lòng, Phương Thiên Hào có khi đã biết hối cải rồi, thế nên mới đi tìm một công việc, hơn nữa sự xuất hiện của anh ta ở đây cũng chỉ là một sự trùng hợp mà thôi.
Vả lại nhìn dáng vẻ mặc âu phục lịch sự của anh ta hiện giờ thật sự không giống một con nghiện cờ bạc trước đây chút nào.
Tuy nghĩ như thế, nhưng những tiết mục biểu diễn sau đó, Phương Tiểu Ngư cũng không còn tâm trạng để xem nữa, cả buổi cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn.
Các diễn viên biểu diễn tiết mục rất hay, mọi người đều vỗ tay không ngớt, Lạc Bảo Nhi cũng mở to mắt để xem.
Những diễn viên này đều hóa trang thành những con thú, trang điểm lộng lẫy, thu hút sự chú ý của khán giả ở đây đa phần là trẻ em.
Buổi diễn kết thúc, Lạc Bảo Nhi đòi đi vệ sinh, Phương Tiểu Ngư liền dắt cậu đi, còn Mộc Du Dương thì ra bên ngoài đợi họ.
Phương Tiểu Ngư không thể ngờ, cô lại chạm mặt Phương Thiên Hào ở đây.
Cô lập tức cúi đầu, giả vờ không nhận ra anh ta mà bước nhanh qua, nhưng ngay lúc đó Phương Thiên Hào lại chộp lấy cánh tay cô.
“Chị, là chị đúng không?”
Phương Thiên Hào mừng rỡ gọi, trên mặt hiện lên một nét vui sướng khác thường.
Phương Tiểu Ngư ngượng ngùng rụt tay lại, bất lực gật đầu.
“Chị, đúng là chị rồi!” Phương Thiên Hào liền lao đến ôm chặt Phương Tiểu Ngư.
Lúc này, Lạc Bảo Nhi từ nhà vệ sinh nam bước ra, vừa hay trông thấy cảnh tượng ấy.
Cậu kinh ngạc há hốc mồm, gọi to: “Mẹ… mẹ ơi… Chú này là ai vậy?”
Phương Tiểu Ngư lập tức đẩy Phương Thiên Hào ra, dắt tay Lạc Bảo Nhi định rời khỏi đó.
“Mẹ không quen người đó.”
Nhưng vừa định bỏ đi thì Phương Thiên Hào đã liền nắm chặt lấy tay cô rồi nói to: “Chị à, sao chị có thể không quen em chứ? Em là em trai của chị đây! Em là Thiên Hào đây!”
Người ra vào nhà vệ sinh rất đông, lúc này đã bắt đầu có nhiều người tò mò vây lấy họ.
Phương Tiểu Ngư hết cách, đành phải trả lời: “Được rồi được rồi, tôi chính là Phương Tiểu Ngư đây, được chưa? Cậu mau thả tôi ra!”
Phương Thiên Hào lúc này mới buông Phương Tiểu Ngư ra, sau đó cùng cô rời khỏi nhà vệ sinh.
“Chị, đây là con trai của chị sao? Cũng có nghĩa là cháu của em đúng không? Chị, thằng bé đáng yêu quá!”
Phương Thiên Hào vừa đi theo Phương Tiểu Ngư vừa phấn khích nói, còn định nắm lấy tay Lạc Bảo Nhi, nhưng bị cậu né tránh.
“Cậu nghe mẹ gọi con là Lạc Bảo Nhi đúng không? Lạc Bảo Nhi ngoan, mau qua đây, cậu là cậu của con đây! Mau gọi cậu đi!”
Lạc Bảo Nhi nấp sang một bên, trực giác trẻ con nói cho cậu biết, ông chú này chắc chắn không phải kẻ tốt lành gì.
Phương Tiểu Ngư càng tăng tốc bước nhanh ra khỏi quảng trường.
Ra đến bên ngoài rồi mà Phương Thiên Hào vẫn cứ bám theo không chịu rời đi.
Mộc Du Dương từ xa đã trông thấy Phương Tiểu Ngư và Lạc Bảo Nhi đang bước về phía mình, sau lưng họ còn có một người đàn ông trông rất kì quặc.