Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 275
30275
Lê Thanh nằm trên ghế sô pha, căm phẫn nói: “Thật không ngờ thằng con trai của ông lại có bản lĩnh như thế, nắm chặt được cả một tập đoàn lớn trong tay mình! Ông xem bây giờ chúng ta làm sao mà còn được chia một thứ gì nữa?”
Sau khi kết hôn, bản tính thật sự của Lê Thanh mới bộc lộ, thì ra bà ta dụ dỗ Mộc Thừa Kế là vì muốn có được gia sản nhà họ Mộc!
Từ sau khi ra nước ngoài, Lê Thanh không ngày nào là không oán trách ông ta, nói ông ta vô dụng, ngay cả con trai của mình mà cũng đấu không lại.
Mấy năm nay, Mộc Thừa Kế nghe mấy lời cằn nhằn của bà ta đến mức đau cả đầu, lâu lâu phản bác lại thì Lê Thanh lại khóc lóc ỉ ôi, thậm chí đòi sống đòi chết, nói năm xưa đáng lẽ không nên đi theo ông ta.
Mộc Thừa Kế khó chịu nhìn bà ta nói: “Giờ bà nói mấy câu đó thì có ích gì? Tất cả đều đã được định đoạt cả rồi. Lần này quay về, tôi chỉ mong nhận được sự tha thứ mà thôi. Nếu bà mà còn có ý đồ gì thì đừng trách tôi không nể tình vợ chồng mấy chục năm qua!”
Lê Thanh không tin được mà nhìn ông ta, có vẻ không dám tin ông ta lại có thể nói ra câu đó. Bà ta đang chuẩn bị làm loạn một trận thì Mộc Thừa Kế đã bước vào phòng ngủ, khóa trái cửa lại.
Lê Thanh đứng ngoài cửa la lối một lúc lâu mà Mộc Thừa Kế vẫn không thèm đoái hoài, bà ta bất lực, đành phải ngừng lại.
Một lúc sau, bà ta bèn gọi điện cho con trai đang ở Milan, hỏi anh khi nào mới về.
Mộc Tuấn Nghiêu vẫn rất quan tâm đến Mộc lão gia. Sau khi Lê Thanh báo cho anh biết việc Mộc lão gia không còn sống được bao lâu nữa, anh liền lập tức đi mua vé máy bay, lúc này anh đã đến sân bay rồi, ngày mai là sẽ về nước.
Lê Thanh lúc này mới nở nụ cười hài lòng. Con trai mà về nước thì bà ta sẽ vẫn còn hi vọng.
Bà ta đột nhiên nhớ ra, di chúc của Mộc lão gia vẫn có thể sửa được. Bây giờ không phải thời gian của ông còn đến hai tháng sao? Thế thì trong hai tháng ấy cứ ở bên cạnh ông thật nhiều, làm cho ông cảm động, xem có thể thay đổi được di chúc của ông không!
Nghĩ như thế, tâm trạng Lê Thanh lập tức thấy khá hơn.
Một chiếc máy bay đáp xuống sân bay thành phố Y, Mộc Tuấn Nghiêu kéo va li rời khỏi sân bay, nhìn cảnh xe cộ tấp nập, chợt cảm thấy trống trải.
Mới cách đây không lâu, anh đã rời khỏi nơi này, lúc ấy anh cảm thấy mình mãi mãi sẽ không quay về đây nữa. Nhưng bây giờ mới có vài tháng mà anh lại đứng ở đây.
Trong phòng bệnh bệnh viện Mộc Khang, Phương Tiểu Ngư đang ngồi lặng lẽ vẽ bản thảo, bộ áo cưới đã sắp được thiết kế xong.
Khi nét bút cuối cùng hoàn tất thì cửa phòng bệnh chợt có người đẩy vào.
Phương Tiểu Ngư tưởng đó lại là Mộc Thừa Kế và Lê Thanh mang canh gà đến cho Mộc lão gia nên không quay đầu lên mà thu dọn bản vẽ xong xuôi mới từ từ đứng dậy.
Ai ngờ vừa quay người lại thì trông thấy gương mặt của Mộc Tuấn Nghiêu.
Mộc Tuấn Nghiêu đứng sau lưng cô, nhìn cô nghiêm túc nói: “Tiểu Ngư, anh về rồi đây.”
Phương Tiểu Ngư hơi ngẩn người, nhưng sau đó liền cười ngượng ngùng: “À… ừm…”
Mộc Tuấn Nghiêu liền cười nói: “Nghe nói em đã lấy lại trí nhớ, chúc mừng em.”
Phương Tiểu Ngư cười đáp lại, không biết nên nói gì.
Nếu lúc cô bị mất trí nhớ mà Mộc Tuấn Nghiêu không giấu cô đi, không nói dối cô thì có lẽ giữa họ sẽ không cảm thấy khó xử như lúc này.
Nhưng suy cho cùng thì mạng của cô là do anh cứu, cô phải biết ơn anh mới đúng.
Cô chuyển chủ đề: “Anh về nước thăm ông sao?”
Mộc Tuấn Nghiêu gật đầu khẽ hỏi: “Ông sao rồi?”
Mộc lão gia vẫn đang ngủ, Phương Tiểu Ngư kéo Mộc Tuấn Nghiêu ra ngoài rồi nói với anh: “Tình hình của ông không lạc quan, bác sĩ nói ông không còn bao nhiêu thời gian nữa. Tuấn Nghiêu, lần này anh có thể về thăm ông, em vui lắm.”
Mộc Tuấn Nghiêu đang định cho cô một cái ôm bạn bè thì chợt trông thấy có một bóng người từ xa bước đến.
Đó là Mộc Du Dương, anh đã trông thấy Mộc Tuấn Nghiêu, liền phóng như bay đến kéo Phương Tiểu Ngư ra sau lưng rồi nhìn anh đầy cảnh giác.
Anh hỏi: “Cậu đến đây làm gì?”
Mộc Tuấn Nghiêu trả lời: “Em về thăm ông.”
Mộc Du Dương lạnh lùng nói: “Ông không cần cậu đến thăm.”
Vừa dứt câu thì chợt nghe tiếng Mộc lão gia vọng ra từ trong phòng.
“Du Dương, cho nó vào đi.”
Ba người vào phòng, Mộc lão gia không biết đã dậy từ lúc nào, đang ngồi tựa vào đầu giường.
“Tuấn Nghiêu, sao con về nhanh thế?” Mộc lão gia mừng rỡ hỏi.
Mộc Tuấn Nghiêu ngồi bên giường bệnh khẽ đáp: “Con muốn mau chóng về thăm ông. Ông ơi, ông cảm thấy sao rồi? Sức khỏe đỡ hơn chưa?”
Mộc lão gia mỉm cười nói: “Ông cứ thế thôi, thời gian không còn nhiều nữa. Bây giờ anh con và Tiểu Ngư cũng sắp thành hôn rồi, chờ sau khi bọn nó kết hôn thì ông sẽ không còn hối tiếc gì nữa.”
Mộc Tuấn Nghiêu nghe câu nói ấy thì liền ngẩn người, trong lòng có một nỗi buồn không nói nên lời, nhưng ngoài mặt vẫn cố gượng cười: “Thế thì chúc mừng anh và Tiểu Ngư.”
Mộc lão gia liền nói: “Sau này không được gọi là Tiểu Ngư nữa, phải gọi là chị dâu. Mà nói đến đây thì ông vẫn còn có một tâm nguyện nữa.”
Mộc Du Dương có vẻ biết Mộc lão gia định nói gì tiếp theo, liền ngắt lời ông: “Ông ơi, ông đừng nói nữa, mau nằm xuống nghỉ ngơi đi!”
Mộc lão gia lắc đầu, nheo mắt cười nói: “Hai anh em con từ bé đã không lớn lên bên nhau, thế nên tình cảm đương nhiên không sâu sắc. Ông không mong quan hệ hai con sẽ trở nên thân thiết, nhưng cũng đừng mặt mày nặng nhẹ với nhau. Các con đều là con cháu của nhà họ Mộc, nên dìu dắt giúp đỡ nhau mới phải!”
Mộc Du Dương lạnh lùng hừ một tiếng: “Ông ơi, ông bị nó mua chuộc từ lúc nào thế?”
Mộc lão gia giận dữ quát: “Hỗn láo! Du Dương, con đừng có ngang ngược như thế nữa! Em trai con chỉ có một lỗi duy nhất chính là mang thân phận con trai của Lê Thanh và Thừa Kế! Ngoài điều này ra thì nó chẳng có lỗi gì với con, chẳng có lỗi gì với nhà họ Mộc cả! Con không được làm khó nó nữa!”
Lúc trước, Mộc lão gia không có cảm tình với đứa cháu Mộc Tuấn Nghiêu là vì bố mẹ của anh. Ông cho rằng anh sẽ giống như bố mẹ mình, là một người không xứng đáng làm con cháu nhà họ Mộc.
Nhưng sau này, ông dần phát hiện ra, Mộc Tuấn Nghiêu thật sự giống hệt Mộc Du Dương, đều rất thông minh, trọng tình trọng nghĩa!
Thế nên, Mộc lão gia bắt đầu cảm thấy áy náy, chỉ vì thành kiến của ông đối với bố mẹ anh mà lại bỏ rơi một đứa cháu xuất sắc thế này. Giờ đây ông thật sự muốn bù đắp lại sai lầm.
Mộc Du Dương hiểu rõ lời của Mộc lão gia nói là rất đúng, nhưng anh vừa nghĩ đến việc Mộc Tuấn Nghiêu là con trai của Lê Thanh thì liền cảm thấy không thể ưa nổi.
Mộc Tuấn Nghiêu khẽ nói: “Ông ơi, ông đừng nói nữa, hiện giờ thế này cũng ổn rồi, ông đừng quá ép anh ấy.”
Buổi tối, Mộc Tuấn Nghiêu nằng nặc đòi ở lại bệnh viện với Mộc lão gia, thế nên Phương Tiểu Ngư và Mộc Du Dương trở về nhà.
Trên đường, Phương Tiểu Ngư không kiềm được mà hỏi Mộc Du Dương: “Du Dương, sao anh lại ghét Tuấn Nghiêu như thế?”
Lê Thanh nằm trên ghế sô pha, căm phẫn nói: “Thật không ngờ thằng con trai của ông lại có bản lĩnh như thế, nắm chặt được cả một tập đoàn lớn trong tay mình! Ông xem bây giờ chúng ta làm sao mà còn được chia một thứ gì nữa?”
Sau khi kết hôn, bản tính thật sự của Lê Thanh mới bộc lộ, thì ra bà ta dụ dỗ Mộc Thừa Kế là vì muốn có được gia sản nhà họ Mộc!
Từ sau khi ra nước ngoài, Lê Thanh không ngày nào là không oán trách ông ta, nói ông ta vô dụng, ngay cả con trai của mình mà cũng đấu không lại.
Mấy năm nay, Mộc Thừa Kế nghe mấy lời cằn nhằn của bà ta đến mức đau cả đầu, lâu lâu phản bác lại thì Lê Thanh lại khóc lóc ỉ ôi, thậm chí đòi sống đòi chết, nói năm xưa đáng lẽ không nên đi theo ông ta.
Mộc Thừa Kế khó chịu nhìn bà ta nói: “Giờ bà nói mấy câu đó thì có ích gì? Tất cả đều đã được định đoạt cả rồi. Lần này quay về, tôi chỉ mong nhận được sự tha thứ mà thôi. Nếu bà mà còn có ý đồ gì thì đừng trách tôi không nể tình vợ chồng mấy chục năm qua!”
Lê Thanh không tin được mà nhìn ông ta, có vẻ không dám tin ông ta lại có thể nói ra câu đó. Bà ta đang chuẩn bị làm loạn một trận thì Mộc Thừa Kế đã bước vào phòng ngủ, khóa trái cửa lại.
Lê Thanh đứng ngoài cửa la lối một lúc lâu mà Mộc Thừa Kế vẫn không thèm đoái hoài, bà ta bất lực, đành phải ngừng lại.
Một lúc sau, bà ta bèn gọi điện cho con trai đang ở Milan, hỏi anh khi nào mới về.
Mộc Tuấn Nghiêu vẫn rất quan tâm đến Mộc lão gia. Sau khi Lê Thanh báo cho anh biết việc Mộc lão gia không còn sống được bao lâu nữa, anh liền lập tức đi mua vé máy bay, lúc này anh đã đến sân bay rồi, ngày mai là sẽ về nước.
Lê Thanh lúc này mới nở nụ cười hài lòng. Con trai mà về nước thì bà ta sẽ vẫn còn hi vọng.
Bà ta đột nhiên nhớ ra, di chúc của Mộc lão gia vẫn có thể sửa được. Bây giờ không phải thời gian của ông còn đến hai tháng sao? Thế thì trong hai tháng ấy cứ ở bên cạnh ông thật nhiều, làm cho ông cảm động, xem có thể thay đổi được di chúc của ông không!
Nghĩ như thế, tâm trạng Lê Thanh lập tức thấy khá hơn.
Một chiếc máy bay đáp xuống sân bay thành phố Y, Mộc Tuấn Nghiêu kéo va li rời khỏi sân bay, nhìn cảnh xe cộ tấp nập, chợt cảm thấy trống trải.
Mới cách đây không lâu, anh đã rời khỏi nơi này, lúc ấy anh cảm thấy mình mãi mãi sẽ không quay về đây nữa. Nhưng bây giờ mới có vài tháng mà anh lại đứng ở đây.
Trong phòng bệnh bệnh viện Mộc Khang, Phương Tiểu Ngư đang ngồi lặng lẽ vẽ bản thảo, bộ áo cưới đã sắp được thiết kế xong.
Khi nét bút cuối cùng hoàn tất thì cửa phòng bệnh chợt có người đẩy vào.
Phương Tiểu Ngư tưởng đó lại là Mộc Thừa Kế và Lê Thanh mang canh gà đến cho Mộc lão gia nên không quay đầu lên mà thu dọn bản vẽ xong xuôi mới từ từ đứng dậy.
Ai ngờ vừa quay người lại thì trông thấy gương mặt của Mộc Tuấn Nghiêu.
Mộc Tuấn Nghiêu đứng sau lưng cô, nhìn cô nghiêm túc nói: “Tiểu Ngư, anh về rồi đây.”
Phương Tiểu Ngư hơi ngẩn người, nhưng sau đó liền cười ngượng ngùng: “À… ừm…”
Mộc Tuấn Nghiêu liền cười nói: “Nghe nói em đã lấy lại trí nhớ, chúc mừng em.”
Phương Tiểu Ngư cười đáp lại, không biết nên nói gì.
Nếu lúc cô bị mất trí nhớ mà Mộc Tuấn Nghiêu không giấu cô đi, không nói dối cô thì có lẽ giữa họ sẽ không cảm thấy khó xử như lúc này.
Nhưng suy cho cùng thì mạng của cô là do anh cứu, cô phải biết ơn anh mới đúng.
Cô chuyển chủ đề: “Anh về nước thăm ông sao?”
Mộc Tuấn Nghiêu gật đầu khẽ hỏi: “Ông sao rồi?”
Mộc lão gia vẫn đang ngủ, Phương Tiểu Ngư kéo Mộc Tuấn Nghiêu ra ngoài rồi nói với anh: “Tình hình của ông không lạc quan, bác sĩ nói ông không còn bao nhiêu thời gian nữa. Tuấn Nghiêu, lần này anh có thể về thăm ông, em vui lắm.”
Mộc Tuấn Nghiêu đang định cho cô một cái ôm bạn bè thì chợt trông thấy có một bóng người từ xa bước đến.
Đó là Mộc Du Dương, anh đã trông thấy Mộc Tuấn Nghiêu, liền phóng như bay đến kéo Phương Tiểu Ngư ra sau lưng rồi nhìn anh đầy cảnh giác.
Anh hỏi: “Cậu đến đây làm gì?”
Mộc Tuấn Nghiêu trả lời: “Em về thăm ông.”
Mộc Du Dương lạnh lùng nói: “Ông không cần cậu đến thăm.”
Vừa dứt câu thì chợt nghe tiếng Mộc lão gia vọng ra từ trong phòng.
“Du Dương, cho nó vào đi.”
Ba người vào phòng, Mộc lão gia không biết đã dậy từ lúc nào, đang ngồi tựa vào đầu giường.
“Tuấn Nghiêu, sao con về nhanh thế?” Mộc lão gia mừng rỡ hỏi.
Mộc Tuấn Nghiêu ngồi bên giường bệnh khẽ đáp: “Con muốn mau chóng về thăm ông. Ông ơi, ông cảm thấy sao rồi? Sức khỏe đỡ hơn chưa?”
Mộc lão gia mỉm cười nói: “Ông cứ thế thôi, thời gian không còn nhiều nữa. Bây giờ anh con và Tiểu Ngư cũng sắp thành hôn rồi, chờ sau khi bọn nó kết hôn thì ông sẽ không còn hối tiếc gì nữa.”
Mộc Tuấn Nghiêu nghe câu nói ấy thì liền ngẩn người, trong lòng có một nỗi buồn không nói nên lời, nhưng ngoài mặt vẫn cố gượng cười: “Thế thì chúc mừng anh và Tiểu Ngư.”
Mộc lão gia liền nói: “Sau này không được gọi là Tiểu Ngư nữa, phải gọi là chị dâu. Mà nói đến đây thì ông vẫn còn có một tâm nguyện nữa.”
Mộc Du Dương có vẻ biết Mộc lão gia định nói gì tiếp theo, liền ngắt lời ông: “Ông ơi, ông đừng nói nữa, mau nằm xuống nghỉ ngơi đi!”
Mộc lão gia lắc đầu, nheo mắt cười nói: “Hai anh em con từ bé đã không lớn lên bên nhau, thế nên tình cảm đương nhiên không sâu sắc. Ông không mong quan hệ hai con sẽ trở nên thân thiết, nhưng cũng đừng mặt mày nặng nhẹ với nhau. Các con đều là con cháu của nhà họ Mộc, nên dìu dắt giúp đỡ nhau mới phải!”
Mộc Du Dương lạnh lùng hừ một tiếng: “Ông ơi, ông bị nó mua chuộc từ lúc nào thế?”
Mộc lão gia giận dữ quát: “Hỗn láo! Du Dương, con đừng có ngang ngược như thế nữa! Em trai con chỉ có một lỗi duy nhất chính là mang thân phận con trai của Lê Thanh và Thừa Kế! Ngoài điều này ra thì nó chẳng có lỗi gì với con, chẳng có lỗi gì với nhà họ Mộc cả! Con không được làm khó nó nữa!”
Lúc trước, Mộc lão gia không có cảm tình với đứa cháu Mộc Tuấn Nghiêu là vì bố mẹ của anh. Ông cho rằng anh sẽ giống như bố mẹ mình, là một người không xứng đáng làm con cháu nhà họ Mộc.
Nhưng sau này, ông dần phát hiện ra, Mộc Tuấn Nghiêu thật sự giống hệt Mộc Du Dương, đều rất thông minh, trọng tình trọng nghĩa!
Thế nên, Mộc lão gia bắt đầu cảm thấy áy náy, chỉ vì thành kiến của ông đối với bố mẹ anh mà lại bỏ rơi một đứa cháu xuất sắc thế này. Giờ đây ông thật sự muốn bù đắp lại sai lầm.
Mộc Du Dương hiểu rõ lời của Mộc lão gia nói là rất đúng, nhưng anh vừa nghĩ đến việc Mộc Tuấn Nghiêu là con trai của Lê Thanh thì liền cảm thấy không thể ưa nổi.
Mộc Tuấn Nghiêu khẽ nói: “Ông ơi, ông đừng nói nữa, hiện giờ thế này cũng ổn rồi, ông đừng quá ép anh ấy.”
Buổi tối, Mộc Tuấn Nghiêu nằng nặc đòi ở lại bệnh viện với Mộc lão gia, thế nên Phương Tiểu Ngư và Mộc Du Dương trở về nhà.
Trên đường, Phương Tiểu Ngư không kiềm được mà hỏi Mộc Du Dương: “Du Dương, sao anh lại ghét Tuấn Nghiêu như thế?”