Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 267
30267
Mộc lão gia hỏi: “Con cảm thấy là do An Ly làm?”
“Vâng.” Mộc Du Dương gật đầu.
Mộc lão gia nổi trận lôi đình, đứng lên lớn tiếng nói: “Giờ ông đi phái người!”
Cả đời ông hô mưa gọi gió, bây giờ đứa chắt chưa ra đời của ông cứ thế bị người ta hại chết không rõ ràng như vậy, làm sao mà ông nhịn được?
Sắc mặt Mộc Du Dương sa sầm: “Không được đâu ông nội, chúng ta không có chứng cứ.”
“Ông mặc kệ có chứng cứ hay không!”
Mộc lão gia đã lâu rồi không nổi trận lôi đình như thế, nhưng hiện giờ ông thực sự không nhịn được.
“Ông nội, con nói thật với ông. Từ rất lâu trước đây con đã bắt đầu điều tra An Ly rồi. Cách đây không lâu con đã điều tra được rất nhiều chuyện đều không phải do một mình cô ta làm. Mẹ cô ta, Tô Lạc Nhĩ mới là chủ mưu phía sau. Cô ta chỉ là một con cờ của Tô Lạc Nhĩ mà thôi. Sau đó con tiếp tục điều tra Tô Lạc Nhĩ mới phát hiện mọi chuyện không hề đơn giản như ccon tưởng.”
Mộc lão gia đã có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, thấp giọng hỏi: “Không đơn giản là sao?”
Mộc Du Dương nói tiếp: “Tô Lạc Nhĩ dường như có mối quan hệ nào đó với Thịnh Thế Mộc Thiên chúng ta. Tất cả mọi chuyện bà ta từng làm đều nhắm vào Thịnh Thế Mộc Thiên, nhắm vào nhà họ Mộc. Ông nội, từ lâu con đã muốn hỏi ông, Tô Lạc Nhĩ trước kia có khúc mắc gì với nhà họ Mộc chúng ta sao? Không thì, chồng bà ta, An Vân Long, ở công ty chúng ta là người thế nào?”
Sau khi Mộc Du Dương điều tra đến điểm đáng ngờ của Tô Lạc Nhĩ thì đã bắt đầu nghi ngờ có phải bà ta đang làm gì đó vì An Vân Long không.
An Vân Long đã qua đời từ lâu vì tai nạn xe. Ngoại trừ điều này, anh thật sự không nghĩ ra Tô Lạc Nhĩ còn có thể có khúc mắc gì mới Thịnh Thế Mộc Thiên, với nhà họ Mộc.
Mộc lão gia suy nghĩ kĩ càng một lượt rồi trả lời: “Ngoại trừ chồng cô ta, An Vân Long ra, cô ta còn có thể có khúc mắc gì với Thịnh Thế Mộc Thiên chúng ta chứ? Hơn nữa ông đã cho người điều tra kĩ càng tai nạn năm đó rồi, hoàn toàn chỉ là tai nạn mà. Chẳng lẽ cô ta cho rằng tai nạn xe đó là do chúng ta cố tình tạo ra nên muốn tìm nhà chúng ta trả thù?”
Mộc Du Dương lắc đầu. Anh cứ cảm thấy chuyện này không đơn giản như thế. Nhất định còn có một âm mưu to lớn đang được che giấu phía sau Tô Lạc Nhĩ.
Anh nói tiếp: “Vậy nên bây giờ chúng ta cần phải thả sợi dây dài câu con cá lớn. Chuyện lần này con chỉ đoán là do An Ly làm thôi, nhưng cuối cùng có phải cô ta không thì không ai trong chúng ta khẳng định được.”
Nói xong, anh đi đến trước mặt Phương Tiểu Ngư, dịu giọng nói: “Tiểu Ngư, anh hứa với em. Anh nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này. Anh sẽ điều tra cho đến cùng, cho đến khi điều tra được đến bàn tay thủ ác đằng sau tấm màn mới thôi. Mặc kệ là mất bao lâu, mặc kệ sẽ hao tổn bao nhiêu sức lực, anh cũng sẽ không từ bỏ.”
Phương Tiểu Ngư nhìn thấy ánh mắt kiên định của anh, cô cũng chẳng biết nói gì bây giờ.
Cô âm thầm thề trong lòng, từ nay về sau nhất định phải càng thêm cẩn thận bảo vệ Lạc Bảo Nhi của cô, không thể để Lạc Bảo Nhi phải chịu bất kì tổn hại nào.
Cô không thể chịu thêm nỗi đau mất mát nào nữa.
Thời gian này Phương Tiểu Ngư ở tại bệnh viện, ngày nào Mộc Du Dương cũng đến thăm cô, Lạc Bảo Nhi cũng thế.
Hiện giờ, Mộc Du Dương đang ngồi bên cạnh, cẩn thận lột cam cho cô.
Phương Tiểu Ngư cảm giác được, từ sau khi mất con, giữa cô và Mộc Du Dương dường như có một bức tường ngăn cách vô hình. Tựa như Mộc Du Dương đang có chuyện gì đó giấu cô.
Bỗng có ai đó gõ cửa phòng bệnh. Theo tiếng mở cửa bước vào là một vị bác sĩ mặc áo blouse trắng.
Bác sĩ mỉm cười chào hỏi cô, sau đó nói nhỏ gì đó vào tai Mộc Du Dương.
Bác sĩ nói xong, Mộc Du Dương đứng lên dịu dàng nói với Phương Tiểu Ngư: “Tiểu Ngư, anh ra ngoài một lát, sẽ quay lại ngay.”
Phương Tiểu Ngư gật đầu, nhìn Mộc Du Dương và bác sĩ cùng nhau ra ngoài. Cô rón rén ngồi dậy, nhẹ chân đi đến cửa phòng bệnh rồi mở hé cửa phòng ra.
Mộc Du Dương và bác sĩ đã đi mất dạng. Cô không biết họ đã đi đâu nên chỉ đành đi dọc theo hành lang.
Lúc đi ngang qua văn phòng của bác sĩ, cô nghe loáng thoáng thấy giọng của Mộc Du Dương.
“Anh nói cái gì?”
Nghe giọng nói thì dường như anh đang kiềm nén lửa giận của mình.
Sự tò mò mãnh liệt khiến Phương Tiểu Ngư nhẹ tựa đầu lên cửa, sau đó cô nghe thấy những lời nói của bác sĩ.
Mà những lời này lại khiến cô đau lòng tuyệt vọng khôn cùng.
“Xin lỗi, anh Mộc, chúng tôi đã cố gắng hết sức. Đây là lần thứ hai cô Phương sảy thai rồi, về sau có thể sẽ không bao giờ có con được nữa. Chúng tôi đã cố gắng hết mức nhưng vẫn không đạt được yêu cầu của anh, xin lỗi!”
“Tôi không muốn nghe thấy lời xin lỗi! Anh phải dùng thuốc tốt nhất cho tôi! Nhất định phải khiến cô ấy hồi phục lại như bình thường!”
“Xin lỗi anh Mộc.”
Phương Tiểu Ngư không nghe rõ được từ nào trong những câu nói tiếp theo của họ nữa.
Cô chỉ cảm thấy đầu óc kêu lên ong ong, tựa như có một đàn ong đang bay loạn xạ trong đầu cô vậy, khiến cô cảm thấy phiền muộn vô cùng.
Cô tựa vào cửa trượt ngồi xuống đất, nước mắt không ngừng rơi xuống sàn.
Lúc trước, khi cô và Mộc Du Dương quen biết nhau chưa đến một năm, đúng là cô đã từng mang thai đứa con của anh. Lần đó, con của cô cũng mất đi.
Bây giờ, cô lại lần nữa mang thai con của anh, nhưng cô cũng chẳng thể giữ được đứa bé này.
Hơn nữa, bác sĩ nói sau này cô sẽ không thể có con nữa.
Không thể có con nữa...
Dù biết bản thân mình đã có Lạc Bảo Nhi, Phương Tiểu Ngư vẫn không nhịn được mà đau lòng.
Thử hỏi trên đời này, có người phụ nữ nào muốn bị tước đi quyền làm mẹ chứ?
Cô vốn dĩ muốn có thêm một, thậm chí là hai thiên thần nhỏ đáng yêu như Lạc Bảo Nhi.
Nhưng hiện tại, tất cả chỉ là giấc mơ mà thôi.
Cửa phòng bác sĩ đột nhiên mở ra, Phương Tiểu Ngư bị mất điểm tựa nên ngã thẳng xuống sàn.
Mộc Du Dương phản ứng kịp thời quỳ xuống đỡ lấy cô, sau đó bế cô lên, cau mày đau lòng hỏi: “Sao em lại ở đây?”
Phương Tiểu Ngư đau khổ lắc đầu, nói nhỏ: “Thả em xuống.”
Mộc Du Dương không nghe lời cô mà bế cô đi thẳng về phòng bệnh, nhẹ nhàng đặt cô lên giường.
Cả một đoạn đường Phương Tiểu Ngư không hề nhìn anh.
Thì ra trực giác của cô đã đúng. Quả thật anh có chuyện giấu cô. Chỉ là cô không ngờ lại là chuyện này.
“Chúng ta chia tay đi.” Cô nhẹ giọng nói: “Sau khi xuất viện, em sẽ dẫn Lạc Bảo Nhi dọn ra ngoài.”
“Anh không đồng ý!”
Mộc Du Dương sốt ruột, muốn tiến lên ôm lấy cô, nhưng bị cô ngăn lại.
Cô nói một cách khô khốc: “Mộc Du Dương, em không yêu anh, em không hề yêu anh chút nào, chúng ta chia tay đi!”
“Không thể nào!” Mộc Du Dương hét lên, nắm chặt lấy tay cô đặt lên tim mình: “Em cảm nhận được không?”
Cô cảm nhận được trái tim anh đang đập liên hồi.
“Trái tim này, từ rất lâu trước đây, đã chỉ đập vì em. Chỉ có em mới có thể khiến nó đau, cũng chỉ có em mới có thể khiến nó run rẩy.”
Từng lời nói của anh rơi vào tai cô như đâm từng mũi kim vào tim cô.
Mộc lão gia hỏi: “Con cảm thấy là do An Ly làm?”
“Vâng.” Mộc Du Dương gật đầu.
Mộc lão gia nổi trận lôi đình, đứng lên lớn tiếng nói: “Giờ ông đi phái người!”
Cả đời ông hô mưa gọi gió, bây giờ đứa chắt chưa ra đời của ông cứ thế bị người ta hại chết không rõ ràng như vậy, làm sao mà ông nhịn được?
Sắc mặt Mộc Du Dương sa sầm: “Không được đâu ông nội, chúng ta không có chứng cứ.”
“Ông mặc kệ có chứng cứ hay không!”
Mộc lão gia đã lâu rồi không nổi trận lôi đình như thế, nhưng hiện giờ ông thực sự không nhịn được.
“Ông nội, con nói thật với ông. Từ rất lâu trước đây con đã bắt đầu điều tra An Ly rồi. Cách đây không lâu con đã điều tra được rất nhiều chuyện đều không phải do một mình cô ta làm. Mẹ cô ta, Tô Lạc Nhĩ mới là chủ mưu phía sau. Cô ta chỉ là một con cờ của Tô Lạc Nhĩ mà thôi. Sau đó con tiếp tục điều tra Tô Lạc Nhĩ mới phát hiện mọi chuyện không hề đơn giản như ccon tưởng.”
Mộc lão gia đã có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, thấp giọng hỏi: “Không đơn giản là sao?”
Mộc Du Dương nói tiếp: “Tô Lạc Nhĩ dường như có mối quan hệ nào đó với Thịnh Thế Mộc Thiên chúng ta. Tất cả mọi chuyện bà ta từng làm đều nhắm vào Thịnh Thế Mộc Thiên, nhắm vào nhà họ Mộc. Ông nội, từ lâu con đã muốn hỏi ông, Tô Lạc Nhĩ trước kia có khúc mắc gì với nhà họ Mộc chúng ta sao? Không thì, chồng bà ta, An Vân Long, ở công ty chúng ta là người thế nào?”
Sau khi Mộc Du Dương điều tra đến điểm đáng ngờ của Tô Lạc Nhĩ thì đã bắt đầu nghi ngờ có phải bà ta đang làm gì đó vì An Vân Long không.
An Vân Long đã qua đời từ lâu vì tai nạn xe. Ngoại trừ điều này, anh thật sự không nghĩ ra Tô Lạc Nhĩ còn có thể có khúc mắc gì mới Thịnh Thế Mộc Thiên, với nhà họ Mộc.
Mộc lão gia suy nghĩ kĩ càng một lượt rồi trả lời: “Ngoại trừ chồng cô ta, An Vân Long ra, cô ta còn có thể có khúc mắc gì với Thịnh Thế Mộc Thiên chúng ta chứ? Hơn nữa ông đã cho người điều tra kĩ càng tai nạn năm đó rồi, hoàn toàn chỉ là tai nạn mà. Chẳng lẽ cô ta cho rằng tai nạn xe đó là do chúng ta cố tình tạo ra nên muốn tìm nhà chúng ta trả thù?”
Mộc Du Dương lắc đầu. Anh cứ cảm thấy chuyện này không đơn giản như thế. Nhất định còn có một âm mưu to lớn đang được che giấu phía sau Tô Lạc Nhĩ.
Anh nói tiếp: “Vậy nên bây giờ chúng ta cần phải thả sợi dây dài câu con cá lớn. Chuyện lần này con chỉ đoán là do An Ly làm thôi, nhưng cuối cùng có phải cô ta không thì không ai trong chúng ta khẳng định được.”
Nói xong, anh đi đến trước mặt Phương Tiểu Ngư, dịu giọng nói: “Tiểu Ngư, anh hứa với em. Anh nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này. Anh sẽ điều tra cho đến cùng, cho đến khi điều tra được đến bàn tay thủ ác đằng sau tấm màn mới thôi. Mặc kệ là mất bao lâu, mặc kệ sẽ hao tổn bao nhiêu sức lực, anh cũng sẽ không từ bỏ.”
Phương Tiểu Ngư nhìn thấy ánh mắt kiên định của anh, cô cũng chẳng biết nói gì bây giờ.
Cô âm thầm thề trong lòng, từ nay về sau nhất định phải càng thêm cẩn thận bảo vệ Lạc Bảo Nhi của cô, không thể để Lạc Bảo Nhi phải chịu bất kì tổn hại nào.
Cô không thể chịu thêm nỗi đau mất mát nào nữa.
Thời gian này Phương Tiểu Ngư ở tại bệnh viện, ngày nào Mộc Du Dương cũng đến thăm cô, Lạc Bảo Nhi cũng thế.
Hiện giờ, Mộc Du Dương đang ngồi bên cạnh, cẩn thận lột cam cho cô.
Phương Tiểu Ngư cảm giác được, từ sau khi mất con, giữa cô và Mộc Du Dương dường như có một bức tường ngăn cách vô hình. Tựa như Mộc Du Dương đang có chuyện gì đó giấu cô.
Bỗng có ai đó gõ cửa phòng bệnh. Theo tiếng mở cửa bước vào là một vị bác sĩ mặc áo blouse trắng.
Bác sĩ mỉm cười chào hỏi cô, sau đó nói nhỏ gì đó vào tai Mộc Du Dương.
Bác sĩ nói xong, Mộc Du Dương đứng lên dịu dàng nói với Phương Tiểu Ngư: “Tiểu Ngư, anh ra ngoài một lát, sẽ quay lại ngay.”
Phương Tiểu Ngư gật đầu, nhìn Mộc Du Dương và bác sĩ cùng nhau ra ngoài. Cô rón rén ngồi dậy, nhẹ chân đi đến cửa phòng bệnh rồi mở hé cửa phòng ra.
Mộc Du Dương và bác sĩ đã đi mất dạng. Cô không biết họ đã đi đâu nên chỉ đành đi dọc theo hành lang.
Lúc đi ngang qua văn phòng của bác sĩ, cô nghe loáng thoáng thấy giọng của Mộc Du Dương.
“Anh nói cái gì?”
Nghe giọng nói thì dường như anh đang kiềm nén lửa giận của mình.
Sự tò mò mãnh liệt khiến Phương Tiểu Ngư nhẹ tựa đầu lên cửa, sau đó cô nghe thấy những lời nói của bác sĩ.
Mà những lời này lại khiến cô đau lòng tuyệt vọng khôn cùng.
“Xin lỗi, anh Mộc, chúng tôi đã cố gắng hết sức. Đây là lần thứ hai cô Phương sảy thai rồi, về sau có thể sẽ không bao giờ có con được nữa. Chúng tôi đã cố gắng hết mức nhưng vẫn không đạt được yêu cầu của anh, xin lỗi!”
“Tôi không muốn nghe thấy lời xin lỗi! Anh phải dùng thuốc tốt nhất cho tôi! Nhất định phải khiến cô ấy hồi phục lại như bình thường!”
“Xin lỗi anh Mộc.”
Phương Tiểu Ngư không nghe rõ được từ nào trong những câu nói tiếp theo của họ nữa.
Cô chỉ cảm thấy đầu óc kêu lên ong ong, tựa như có một đàn ong đang bay loạn xạ trong đầu cô vậy, khiến cô cảm thấy phiền muộn vô cùng.
Cô tựa vào cửa trượt ngồi xuống đất, nước mắt không ngừng rơi xuống sàn.
Lúc trước, khi cô và Mộc Du Dương quen biết nhau chưa đến một năm, đúng là cô đã từng mang thai đứa con của anh. Lần đó, con của cô cũng mất đi.
Bây giờ, cô lại lần nữa mang thai con của anh, nhưng cô cũng chẳng thể giữ được đứa bé này.
Hơn nữa, bác sĩ nói sau này cô sẽ không thể có con nữa.
Không thể có con nữa...
Dù biết bản thân mình đã có Lạc Bảo Nhi, Phương Tiểu Ngư vẫn không nhịn được mà đau lòng.
Thử hỏi trên đời này, có người phụ nữ nào muốn bị tước đi quyền làm mẹ chứ?
Cô vốn dĩ muốn có thêm một, thậm chí là hai thiên thần nhỏ đáng yêu như Lạc Bảo Nhi.
Nhưng hiện tại, tất cả chỉ là giấc mơ mà thôi.
Cửa phòng bác sĩ đột nhiên mở ra, Phương Tiểu Ngư bị mất điểm tựa nên ngã thẳng xuống sàn.
Mộc Du Dương phản ứng kịp thời quỳ xuống đỡ lấy cô, sau đó bế cô lên, cau mày đau lòng hỏi: “Sao em lại ở đây?”
Phương Tiểu Ngư đau khổ lắc đầu, nói nhỏ: “Thả em xuống.”
Mộc Du Dương không nghe lời cô mà bế cô đi thẳng về phòng bệnh, nhẹ nhàng đặt cô lên giường.
Cả một đoạn đường Phương Tiểu Ngư không hề nhìn anh.
Thì ra trực giác của cô đã đúng. Quả thật anh có chuyện giấu cô. Chỉ là cô không ngờ lại là chuyện này.
“Chúng ta chia tay đi.” Cô nhẹ giọng nói: “Sau khi xuất viện, em sẽ dẫn Lạc Bảo Nhi dọn ra ngoài.”
“Anh không đồng ý!”
Mộc Du Dương sốt ruột, muốn tiến lên ôm lấy cô, nhưng bị cô ngăn lại.
Cô nói một cách khô khốc: “Mộc Du Dương, em không yêu anh, em không hề yêu anh chút nào, chúng ta chia tay đi!”
“Không thể nào!” Mộc Du Dương hét lên, nắm chặt lấy tay cô đặt lên tim mình: “Em cảm nhận được không?”
Cô cảm nhận được trái tim anh đang đập liên hồi.
“Trái tim này, từ rất lâu trước đây, đã chỉ đập vì em. Chỉ có em mới có thể khiến nó đau, cũng chỉ có em mới có thể khiến nó run rẩy.”
Từng lời nói của anh rơi vào tai cô như đâm từng mũi kim vào tim cô.