Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 127
30127
Ngoài tiếng nhai đồ ăn của Phương Tiểu Ngư, không khí lúc này thật yên tĩnh.
Phương Tiểu Ngư cảm thấy lúc này là cơ hội tốt. Mộc Du Dương đã không chịu cứng thì cô phải dùng cách mềm dẻo hơn. Nói không chừng anh sẽ thả cô đi.
Tuy giờ đây cô rất hận Mộc Du Dương, dù đó chẳng là gì so với nỗi hận của anh đối với cô, nhưng cô vẫn hiểu đạo lý kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
Cô bây giờ chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi đây, nhanh chóng gặp lại Lạc Bảo Nhi.
Còn lại, tất cả đều không quan trọng.
Hạ quyết tâm, Phương Tiểu Ngư dũng cảm, ra vẻ bình tĩnh: “Mộc Du Dương, tại sao anh nhốt tôi ở đây? Làm vậy thì anh có lợi gì?”
Mộc Du Dương liếc mắt nhìn cô, không chút phản ứng.
Phương Tiểu Ngư quyết định đánh vào tâm lý, tiếp tục nói: “Mộc Du Dương, anh biết không? Lạc Bảo Nhi rất hiếm khi xa tôi quá một ngày. Bây giờ đã là một ngày một đêm rồi, không biết nó sẽ khóc đến thế nào nữa.”
Cô nói trong nghẹn ngào.
Mộc Du Dương cuối cùng cũng có chút rung động.
Phương Tiểu Ngư cứ nhắc đến Lạc Bảo Nhi, anh liền nghĩ đến gương mặt ngây thơ và giọng nói dễ thương của Lạc Bảo Nhi mỗi lúc gọi chú Mộc.
Lần này anh thật sự đã quá nóng vội, chẳng nói chẳng rằng đã bắt Phương Tiểu Ngư đi còn đánh tiếng với cảnh sát, đem hủy clip luôn.
Lạc Bảo Nhi bây giờ chắc chắn đang khóc đòi mẹ.
Mộc Du Dương đặt đũa xuống, miễn cưỡng lạnh lùng nói: “Phương Tiểu Ngư, quan hệ của cô và Tống Đình Hi đã bắt đầu từ trước, trước cả hôn lễ của chúng ta đúng không? Nếu đã như vậy sao cô còn chọn kết hôn với tôi?”
Nếu Phương Tiểu Ngư cho anh một câu trả lời vừa ý, anh lập tức thả cô ra.
Quả nhiên giờ đây tim anh cũng đã bị hình ảnh của cậu nhóc nhỏ đáng yêu Lạc Bảo Nhi bóp chặt.
Phương Tiểu Ngư thấy đây là cơ hội tốt để giải thích. Không chút nghĩ ngợi, cô nói: “Nếu tôi nói, tôi và Tống Đình Hi là trong sạch, chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường thôi, anh có tin không?”
“Mộc Du Dương, thật sự tôi và Tống Đình Hi chẳng có gì cả. Bất luận là trước đây hay là bây giờ, tôi và anh ấy đều rất trong sạch!”
“Vậy tấm ảnh trên tạp chí đó là sao?” Nếu là trước đây, có đánh chết Mộc Du Dương cũng không ngờ có ngày anh lại có thể hỏi một vấn đề ấu trĩ đến vậy, nhưng anh thật sự rất muốn nghe câu trả lời.
Phương Tiểu Ngư trả lời: “Đêm trước ngày cưới, Tống Đình Hi hẹn tôi ra ngoài ăn tối. Anh ấy muốn chúc phúc cho chúng ta. Ăn xong thì tôi cũng về. Hình ảnh trên tấm hình đó chụp được cũng chỉ cái nắm tay của mối quan hệ bạn bè bình thường mà thôi.”
Nhìn mặt Mộc Du Dương có thể thấy anh đã rất hài lòng với câu trả lời của cô.
Nhưng anh lại bắt đầu nổi lòng tham, muốn hỏi cô nhiều hơn nữa.
Mộc Du Dương hỏi tiếp: “Vậy tại sao cô lại dọn đến ở nhà Tống Đình Hi? Hơn nữa cô còn dẫn Lạc Bảo Nhi đến ở cùng, ăn cùng món ăn mà chúng ta đã từng ăn?”
Phương Tiểu Ngư phân bua rành mạch: “Đó là bởi vì lúc đó tôi vừa dọn khỏi nhà An Ly, tạm thời chưa tìm được nhà nên mới phải đến ở nhờ Tống gia. Hôm qua tôi cũng đã dọn khỏi nhà họ Tống. Dọn nhà xong vừa mệt, vừa đói nên tôi mới dẫn Lạc Bảo Nhi đi ăn lẩu cay cùng anh ấy.”
Nói đến đây thì tất cả gút mắc trong lòng Mộc Du Dương đều được gỡ. Tuy anh không hoàn toàn tin vào lời Phương Tiểu Ngư nói nhưng anh cảm thấy cực kỳ thỏa mãn với câu trả lời của cô.
Mộc Du Dương quyết định hỏi câu cuối, hỏi xong anh sẽ thả cô đi.
“Nếu cô và Tống Đình Hi là trong sạch, vậy thì tại sao tối qua cô nói kỹ năng trên giường của tôi không bằng hắn?” Vừa nói anh vừa kéo cằm cô ngẩng lên, hai mắt nhìn nhau chằm chằm, “Kỹ năng trên giường của tôi tệ đến thế sao?”
Phương Tiểu Ngư hôm qua bị anh ức hiếp đến hồ đồ cả lên nên mới nói những lời như vậy.
Tối qua, anh giày vò cô đến muốn chết đi. Nếu như vậy mà gọi là kỹ năng trên giường yếu kém thì chắc những người đàn ông khác không cần làm đàn ông nữa.
Xem ra, Mộc Du Dương sắp thả cô đi. Anh rõ ràng không còn phẫn nộ như trước nữa.
Chỉ cần trả lời tốt câu hỏi này thì cô sẽ được tự do rồi.
Đến lúc đó cô nhất định sẽ trốn đến một nơi thật xa để anh không còn cơ hội giày vò cô nữa!
Phương Tiểu Ngư nói: “Tôi và Đình Hi thật sự là trong sạch. Tối qua là do tôi bị anh ức hiếp đến hồ đồ nên mới nói ra những điều như vậy. Đúng rồi, Mộc Du Dương, đối với chuyện hôn lễ, anh đừng để bụng nữa, đừng ray rứt vì chuyện anh đào hôn nữa. Tôi đã sớm quên hết chuyện đó rồi!”
Sở dĩ nhắc đến chuyện hôn lễ là do cô muốn phủi sạch mối quan hệ với Mộc Du Dương. Đây cũng là điểm yếu của Mộc Du Dương, anh nhất định sẽ có chút áy náy với cô.
Và Phương Tiểu Ngư cũng không muốn gặp lại anh nữa. Hơn nữa người anh yêu nhất là An Ly đã quay trở về. Cứ cho là cô yêu anh đi, nhưng cô không muốn tranh giành với An Ly.
Nói như vậy là để Mộc Du Dương quên đi chuyện hôm lễ cưới.
Thế thì cô sẽ không cảm thấy áy náy bởi nỗi nhớ của anh nữa!
Phương Tiểu Ngư ung dung nói tiếp: “Mộc Du Dương, chúng ta sau này đường ai nấy đi. Tôi tuyệt không tìm đến anh, anh cũng đừng tìm tôi. Chúng ta cứ vờ như không biết nhau. Anh thấy như vậy có được không?”
Nói xong Phương Tiểu Ngư tràn đầy mong đợi cái gật đầu của Mộc Du Dương, sau đó anh sẽ thả cô đi.
Nhưng cái cảnh tốt đẹp trong tưởng tượng đó lại không xuất hiện.
Đó chỉ là những điều Phương Tiểu Ngư tưởng tượng ra, mặt Mộc Du Dương càng lúc càng u ám, cảm giác như toàn thân anh phát ra hơi lạnh đến xương tủy.
Bộ dạng Mộc Du Dương có chút đáng sợ, Phương Tiểu Ngư mở miệng run sợ dò xét: “Mộc...Mộc Du Dương...”
“Phương Tiểu Ngư, cô đừng hòng thoát khỏi đây! Cả đời này cũng đừng hòng!”
Sau khi buông ra câu nói đó anh trừng trừng nhìn vào mắt cô, đứng dậy rời khỏi tầng hầm.
Phương Tiểu Ngư chạy theo muốn phá cửa nhưng vệ sĩ bên ngoài đã đóng chặt cửa.
“Chết tiệt! Mộc Du Dương, anh là đồ khốn!” Phương Tiểu Ngư giận dữ đá mấy cái vào cửa. Lý trí tỉnh táo ban nãy đã không còn nữa.
Chân thì đau mà cửa lại chẳng động đậy tí nào. Phương Tiểu Ngư tuyệt vọng ngồi xuống bắt đầu nhớ lại những lời nói lúc nãy của mình xem có câu nào đã chọc giận anh ta.
Cửa xe Aston Martin mở rộng, Mộc Du Dương kê nửa mặt lên trên bàn điều khiển. Khói thuốc trên tay phả đầy xe như màn sương mù.
Cô gái đáng ghét đó!
Lúc cô gọi anh thì lúc nào cũng là Mộc Du Dương, ngay cả họ cũng kêu ra. Nhưng đến khi nhắc đến Tống Đình Hi thì luôn miệng gọi hai chữ Đình Hi thân mật.
Còn nữa cô còn nói cô đã quên sạch hôn lễ của hai người? Trong khoảng thời gian sống trong những lời đường mật của Tống Đình Hi, cô đã quên hết tất cả ký ức của cô với Mộc Du Dương anh rồi sao?
Xem ra những lời cô nói trước đây đều là giả dối, nếu không sao cô có thể mau quên đến vậy?
Nhất định là trong lòng cô đã luôn có hình bóng Tống Đình Hi nên mới quên Mộc Du Dương anh!
“Đường ai nấy đi.”
Nghĩ đến câu nói lạnh lùng thốt ra từ miệng của cô, tay anh không ngăn được, khẽ run lên bần bật.
Cô nhất định là muốn nhanh chóng phủi sạch mối quan hệ với anh để tranh thủ thời gian sống cạnh Tống Đình Hi!
Mơ tưởng!
Mộc Du Dương hoàn toàn không phát giác, lúc này anh hoàn toàn giống kiểu người đàn ông đang chìm đắm trong ghen tuông.
Ngoài tiếng nhai đồ ăn của Phương Tiểu Ngư, không khí lúc này thật yên tĩnh.
Phương Tiểu Ngư cảm thấy lúc này là cơ hội tốt. Mộc Du Dương đã không chịu cứng thì cô phải dùng cách mềm dẻo hơn. Nói không chừng anh sẽ thả cô đi.
Tuy giờ đây cô rất hận Mộc Du Dương, dù đó chẳng là gì so với nỗi hận của anh đối với cô, nhưng cô vẫn hiểu đạo lý kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
Cô bây giờ chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi đây, nhanh chóng gặp lại Lạc Bảo Nhi.
Còn lại, tất cả đều không quan trọng.
Hạ quyết tâm, Phương Tiểu Ngư dũng cảm, ra vẻ bình tĩnh: “Mộc Du Dương, tại sao anh nhốt tôi ở đây? Làm vậy thì anh có lợi gì?”
Mộc Du Dương liếc mắt nhìn cô, không chút phản ứng.
Phương Tiểu Ngư quyết định đánh vào tâm lý, tiếp tục nói: “Mộc Du Dương, anh biết không? Lạc Bảo Nhi rất hiếm khi xa tôi quá một ngày. Bây giờ đã là một ngày một đêm rồi, không biết nó sẽ khóc đến thế nào nữa.”
Cô nói trong nghẹn ngào.
Mộc Du Dương cuối cùng cũng có chút rung động.
Phương Tiểu Ngư cứ nhắc đến Lạc Bảo Nhi, anh liền nghĩ đến gương mặt ngây thơ và giọng nói dễ thương của Lạc Bảo Nhi mỗi lúc gọi chú Mộc.
Lần này anh thật sự đã quá nóng vội, chẳng nói chẳng rằng đã bắt Phương Tiểu Ngư đi còn đánh tiếng với cảnh sát, đem hủy clip luôn.
Lạc Bảo Nhi bây giờ chắc chắn đang khóc đòi mẹ.
Mộc Du Dương đặt đũa xuống, miễn cưỡng lạnh lùng nói: “Phương Tiểu Ngư, quan hệ của cô và Tống Đình Hi đã bắt đầu từ trước, trước cả hôn lễ của chúng ta đúng không? Nếu đã như vậy sao cô còn chọn kết hôn với tôi?”
Nếu Phương Tiểu Ngư cho anh một câu trả lời vừa ý, anh lập tức thả cô ra.
Quả nhiên giờ đây tim anh cũng đã bị hình ảnh của cậu nhóc nhỏ đáng yêu Lạc Bảo Nhi bóp chặt.
Phương Tiểu Ngư thấy đây là cơ hội tốt để giải thích. Không chút nghĩ ngợi, cô nói: “Nếu tôi nói, tôi và Tống Đình Hi là trong sạch, chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường thôi, anh có tin không?”
“Mộc Du Dương, thật sự tôi và Tống Đình Hi chẳng có gì cả. Bất luận là trước đây hay là bây giờ, tôi và anh ấy đều rất trong sạch!”
“Vậy tấm ảnh trên tạp chí đó là sao?” Nếu là trước đây, có đánh chết Mộc Du Dương cũng không ngờ có ngày anh lại có thể hỏi một vấn đề ấu trĩ đến vậy, nhưng anh thật sự rất muốn nghe câu trả lời.
Phương Tiểu Ngư trả lời: “Đêm trước ngày cưới, Tống Đình Hi hẹn tôi ra ngoài ăn tối. Anh ấy muốn chúc phúc cho chúng ta. Ăn xong thì tôi cũng về. Hình ảnh trên tấm hình đó chụp được cũng chỉ cái nắm tay của mối quan hệ bạn bè bình thường mà thôi.”
Nhìn mặt Mộc Du Dương có thể thấy anh đã rất hài lòng với câu trả lời của cô.
Nhưng anh lại bắt đầu nổi lòng tham, muốn hỏi cô nhiều hơn nữa.
Mộc Du Dương hỏi tiếp: “Vậy tại sao cô lại dọn đến ở nhà Tống Đình Hi? Hơn nữa cô còn dẫn Lạc Bảo Nhi đến ở cùng, ăn cùng món ăn mà chúng ta đã từng ăn?”
Phương Tiểu Ngư phân bua rành mạch: “Đó là bởi vì lúc đó tôi vừa dọn khỏi nhà An Ly, tạm thời chưa tìm được nhà nên mới phải đến ở nhờ Tống gia. Hôm qua tôi cũng đã dọn khỏi nhà họ Tống. Dọn nhà xong vừa mệt, vừa đói nên tôi mới dẫn Lạc Bảo Nhi đi ăn lẩu cay cùng anh ấy.”
Nói đến đây thì tất cả gút mắc trong lòng Mộc Du Dương đều được gỡ. Tuy anh không hoàn toàn tin vào lời Phương Tiểu Ngư nói nhưng anh cảm thấy cực kỳ thỏa mãn với câu trả lời của cô.
Mộc Du Dương quyết định hỏi câu cuối, hỏi xong anh sẽ thả cô đi.
“Nếu cô và Tống Đình Hi là trong sạch, vậy thì tại sao tối qua cô nói kỹ năng trên giường của tôi không bằng hắn?” Vừa nói anh vừa kéo cằm cô ngẩng lên, hai mắt nhìn nhau chằm chằm, “Kỹ năng trên giường của tôi tệ đến thế sao?”
Phương Tiểu Ngư hôm qua bị anh ức hiếp đến hồ đồ cả lên nên mới nói những lời như vậy.
Tối qua, anh giày vò cô đến muốn chết đi. Nếu như vậy mà gọi là kỹ năng trên giường yếu kém thì chắc những người đàn ông khác không cần làm đàn ông nữa.
Xem ra, Mộc Du Dương sắp thả cô đi. Anh rõ ràng không còn phẫn nộ như trước nữa.
Chỉ cần trả lời tốt câu hỏi này thì cô sẽ được tự do rồi.
Đến lúc đó cô nhất định sẽ trốn đến một nơi thật xa để anh không còn cơ hội giày vò cô nữa!
Phương Tiểu Ngư nói: “Tôi và Đình Hi thật sự là trong sạch. Tối qua là do tôi bị anh ức hiếp đến hồ đồ nên mới nói ra những điều như vậy. Đúng rồi, Mộc Du Dương, đối với chuyện hôn lễ, anh đừng để bụng nữa, đừng ray rứt vì chuyện anh đào hôn nữa. Tôi đã sớm quên hết chuyện đó rồi!”
Sở dĩ nhắc đến chuyện hôn lễ là do cô muốn phủi sạch mối quan hệ với Mộc Du Dương. Đây cũng là điểm yếu của Mộc Du Dương, anh nhất định sẽ có chút áy náy với cô.
Và Phương Tiểu Ngư cũng không muốn gặp lại anh nữa. Hơn nữa người anh yêu nhất là An Ly đã quay trở về. Cứ cho là cô yêu anh đi, nhưng cô không muốn tranh giành với An Ly.
Nói như vậy là để Mộc Du Dương quên đi chuyện hôm lễ cưới.
Thế thì cô sẽ không cảm thấy áy náy bởi nỗi nhớ của anh nữa!
Phương Tiểu Ngư ung dung nói tiếp: “Mộc Du Dương, chúng ta sau này đường ai nấy đi. Tôi tuyệt không tìm đến anh, anh cũng đừng tìm tôi. Chúng ta cứ vờ như không biết nhau. Anh thấy như vậy có được không?”
Nói xong Phương Tiểu Ngư tràn đầy mong đợi cái gật đầu của Mộc Du Dương, sau đó anh sẽ thả cô đi.
Nhưng cái cảnh tốt đẹp trong tưởng tượng đó lại không xuất hiện.
Đó chỉ là những điều Phương Tiểu Ngư tưởng tượng ra, mặt Mộc Du Dương càng lúc càng u ám, cảm giác như toàn thân anh phát ra hơi lạnh đến xương tủy.
Bộ dạng Mộc Du Dương có chút đáng sợ, Phương Tiểu Ngư mở miệng run sợ dò xét: “Mộc...Mộc Du Dương...”
“Phương Tiểu Ngư, cô đừng hòng thoát khỏi đây! Cả đời này cũng đừng hòng!”
Sau khi buông ra câu nói đó anh trừng trừng nhìn vào mắt cô, đứng dậy rời khỏi tầng hầm.
Phương Tiểu Ngư chạy theo muốn phá cửa nhưng vệ sĩ bên ngoài đã đóng chặt cửa.
“Chết tiệt! Mộc Du Dương, anh là đồ khốn!” Phương Tiểu Ngư giận dữ đá mấy cái vào cửa. Lý trí tỉnh táo ban nãy đã không còn nữa.
Chân thì đau mà cửa lại chẳng động đậy tí nào. Phương Tiểu Ngư tuyệt vọng ngồi xuống bắt đầu nhớ lại những lời nói lúc nãy của mình xem có câu nào đã chọc giận anh ta.
Cửa xe Aston Martin mở rộng, Mộc Du Dương kê nửa mặt lên trên bàn điều khiển. Khói thuốc trên tay phả đầy xe như màn sương mù.
Cô gái đáng ghét đó!
Lúc cô gọi anh thì lúc nào cũng là Mộc Du Dương, ngay cả họ cũng kêu ra. Nhưng đến khi nhắc đến Tống Đình Hi thì luôn miệng gọi hai chữ Đình Hi thân mật.
Còn nữa cô còn nói cô đã quên sạch hôn lễ của hai người? Trong khoảng thời gian sống trong những lời đường mật của Tống Đình Hi, cô đã quên hết tất cả ký ức của cô với Mộc Du Dương anh rồi sao?
Xem ra những lời cô nói trước đây đều là giả dối, nếu không sao cô có thể mau quên đến vậy?
Nhất định là trong lòng cô đã luôn có hình bóng Tống Đình Hi nên mới quên Mộc Du Dương anh!
“Đường ai nấy đi.”
Nghĩ đến câu nói lạnh lùng thốt ra từ miệng của cô, tay anh không ngăn được, khẽ run lên bần bật.
Cô nhất định là muốn nhanh chóng phủi sạch mối quan hệ với anh để tranh thủ thời gian sống cạnh Tống Đình Hi!
Mơ tưởng!
Mộc Du Dương hoàn toàn không phát giác, lúc này anh hoàn toàn giống kiểu người đàn ông đang chìm đắm trong ghen tuông.