Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 100
30100
Cô giáo Trương trông thấy Phương Tiểu Ngư đến liền nở nụ cười nói: “Chị Phương, chị đến rồi, Lạc Bảo Nhi chờ chị lâu lắm rồi đấy.”
Vừa nói cô vừa mở cổng trường cho Lạc Bảo Nhi bước ra.
Cửa vừa mở, cậu bé liền ngay lập tức vui vẻ sà vào lòng Phương Tiểu Ngư nũng nịu.
Phương Tiểu Ngư âu yếm vuốt tóc Lạc Bảo Nhi rồi xin lỗi cô giáo Trương: “Xin lỗi cô nhé cô Trương, bắt cô phải trông Lạc Bảo Nhi lâu như vậy.”
Cô Trương không ngần ngại phẩy tay cười nói: “Không sao không sao, chị đến là được rồi, Lạc Bảo Nhi là một đứa bé ngoan, tôi rất quý.”
Vừa nói cô vừa xoa đầu Lạc Bảo Nhi nói: “Lạc Bảo Nhi mau theo mẹ về nhà đi, ngày mai đừng đi học muộn đấy!”
“Vâng!” Lạc Bảo Nhi trả lời, trịnh trọng gật đầu.
Phương Tiểu Ngư cảm ơn cô giáo Trương rồi dắt Lạc Bảo Nhi về nhà.
Hai mẹ con đang đi trên đường thì Lạc Bảo Nhi đột nhiên khựng lại.
Phương Tiểu Ngư ngẩn người, cúi đầu hỏi con trai: “Cục cưng, sao con không đi tiếp?”
Lạc Bảo Nhi ngẩng đầu, hấp háy đôi mắt to tròn nói với cô: “Mẹ ơi, Lạc Bảo Nhi nhớ chú Mộc, chúng ta đi tìm chú Mộc chơi có được không?”
Nhắc đến Mộc Du Dương, Phương Tiểu Ngư lại nhớ đến cảnh tượng anh bế An Ly vừa rồi, trong lòng chua xót cực độ, nhất thời không biết trả lời Lạc Bảo Nhi thế nào.
Lạc Bảo Nhi thấy Phương Tiểu Ngư không trả lời liền đưa tay lắc lư tay cô nũng nịu nói: “Mẹ ơn, có được không? Lạc Bảo Nhi muốn tìm chú Mộc chơi!”
Phương Tiểu Ngư thấy lòng rối như tơ vò, rất bực bội, liền giận dữ nói: “Chú Mộc chú Mộc, con cả ngày chỉ biết đến chú Mộc thôi, con rốt cuộc là con của anh ta hay là con của mẹ thế?”
Cậu bé lập tức chu môi đầy uất ức, nước mắt chực trào ra, dáng vẻ vô cùng đáng thương.
Phương Tiểu Ngư chợt nhận ra mình đã hơi nặng lời, bèn thở dài rồi ngồi xuống dỗ dành: “Lạc Bảo Nhi ngoan, mẹ không phải cố ý hung dữ với con đâu.”
Nhưng cậu bé không thông cảm, vẻ mặt càng uất ức hơn, nước mặt lúc này bắt đầu tuôn ra, cậu khóc lóc: “Chú Mộc nói sẽ không bỏ rơi Lạc Bảo Nhi, mẹ lại không dẫn Lạc Bảo Nhi đi tìm chú, mẹ xấu lắm, con sẽ tự đi tìm chú!”
Nói xong, cậu bé giằng khỏi tay Phương Tiểu Ngư rồi bỏ chạy.
Phương Tiểu Ngư lập tức đứng dậy định đuổi theo, nhưng khi đứng lên, chân mang giày cao gót đứng không vững nên ngã lăn ra đất, đầu gối bị trầy xước rách da, rơm rớm máu.
Cô đau đến nhăn nhó mặt mày, nhưng không thèm kiểm tra vết thương mà lồm cồm bò dậy rồi đuổi theo hướng Lạc Bảo Nhi vừa chạy đi.
Giờ đang là giờ tan làm tan học, người đi đường rất đông, xe cộ tấp nập, Lạc Bảo Nhi thoắt cái đã biến mất trên phố, không thấy bóng dáng đâu nữa.
Phương Tiểu Ngư hốt hoảng nhìn xung quanh, miệng liên tục gọi tên Lạc Bảo Nhi, nhưng không nhận được lời hồi đáp nào…
Trời sắp tối, là một đô thị lớn, các con đường của thành phố Y chẳng mấy chốc đã lên đèn, chiếu sáng rực màn đêm.
Bên vệ đường, một cậu bé con trạc bốn năm tuổi đang vác cặp sách đi một mình, cái đầu để tóc quả dưa cúi gằm, vẻ mặt thất thần bất an.
Lạc Bảo Nhi do giận dỗi nên mới bỏ chạy, giờ không tìm được đường về nhà nữa, đã đi bộ lang thang trên đường suốt mấy tiếng đồng hồ, cái bụng nhỏ bắt đầu sôi ùng ục.
Lạc Bảo Nhi xoa xoa lên bụng rồi nuốt nước bọt một cách đáng thương.
Cậu bắt đầu thấy hối hận vì đã bỏ chạy khỏi mẹ, trời càng lúc càng tối, cậu bé càng lúc càng cảm thấy sợ.
Đột nhiên, Lạc Bảo Nhi chợt nhớ lại lời mẹ từng dặn, nếu đi lạc hoặc gặp phải người xấu thì phải đi tìm chú cảnh sát.
Đôi mắt to tròn đen láy của cậu lập tức sáng lên, vừa đi vừa ngẩng đầu nhìn bốn phía, muốn tìm xem có chú cảnh sát nào không.
Bỗng dưng, cậu bé chợt ngửi thấy một mùi thơm nức mũi, mùi thơm này đối với một đứa bé đang đói bụng mà nói thật sự là đầy mê hoặc!
Lạc Bảo Nhi lần theo mùi hương, tìm ra nơi bắt nguồn.
Mùi hương ấy tỏa ra từ nhà bếp của một nhà hàng sang trọng, Lạc Bảo Nhi càng đến gần thì hương thơm càng ngào ngạt.
Lạc Bảo Nhi lách thân mình nhỏ bé nhòm qua cửa kính nhà bếp, nhìn ánh đèn ấm cúng và làn khói bốc lên lại càng thấy nhớ mẹ hơn.
Cửa sau nhà bếp đột nhiên có người mở ra, Lạc Bảo Nhi lập tức lủi vào trong một góc tối.
Một người đàn ông mập mạp trông có vẻ là đầu bếp bước vào, tay cầm một bọc rác to.
Ông ta ném bọc rác vào cái thùng rác ngoài cửa rồi quay người bước vào trong bếp, quên đóng cánh cửa vừa rồi đã mở.
Lạc Bảo Nhi từ từ bước vào cửa, cái đầu bé xinh tò mò ngắm nhìn xung quanh.
Đây là một căn bếp rất sạch sẽ, bên trong có đầy đủ các thiết bị và dụng cụ nấu nướng, nhưng không hề có ai cả, chỉ có duy nhất một cái nồi hình như đang nấu gì đó, tỏa ra mùi hương nức mũi dụ dỗ Lạc Bảo Nhi.
Lạc Bảo Nhi đói ngấu, kiễng chân lên muốn nhìn món ăn trong nồi, nhưng vì thân hình quá thấp bé nên không thể thấy được.
Cậu đưa mắt nhìn bốn phía, trông thấy một cái ghế nhỏ.
Thế là cậu liền xách cái ghế qua, đứng lên đó rồi nhón chân lên, cuối cùng cũng với được nắp nồi.
Nắp nồi mở ra, một mùi thơm ngào ngạt tỏa lên.
Lạc Bảo Nhi đưa tay bốc một miếng bánh trong đó rồi cắn một miếng.
“Ngon quá!” Cậu bé không kiềm được mà xuýt xoa, gương mặt tỏ rõ niềm vui.
Ăn được vài miếng thì chợt nghe có tiếng bước chân của đầu bếp vọng đến!
Lạc Bảo Nhi vội nhanh nhẹn leo xuống ghế, nấp vào dưới một cái giá để độ rộng lớn của nhà bếp, nín thở không dám động đậy.
Có hai đầu bếp bước vào từ một cánh cửa khác.
Vừa rồi Lạc Bảo Nhi đã lẻn vào nhà bếp bằng cửa sau, cánh cửa ấy chỉ dùng để nhập hàng và đổ rác, còn hai đầu bếp này thì vào bằng cửa trước hướng ra sảnh chuyên dùng để đón khách của nhà hàng.
Đầu bếp bước vào liền đi thẳng đến chỗ cái nồi, muốn xem món ăn bên trong đã chín chưa.
Nhưng anh ta vừa nhìn đã lập tức kinh ngạc: “Sao nắp nồi lại mở rồi? Anh mở đấy à?”
Câu hỏi thứ hai là hỏi người đầu bếp kia.
Người đầu bếp còn lại cũng nhìn vào trong nồi rồi thốt lên: “Tôi đâu có, anh xem này, bánh trong nồi hình như cũng bị mất một cái!”
“Đúng thế thật!” Đầu bếp kia kinh ngạc.
Lạc Bảo Nhi thầm nghĩ: Thôi chết! Ăn trộm đồ bị phát hiện rồi!
Cậu bé sợ điếng người, muốn men theo giá để đồ mà bò ra cửa sau để bỏ trốn.
Thế là cậu bèn khom người thật thấp, cố gắng hết sức bò ra đầu bên kia..
Lạc Bảo Nhi khẽ ló đầu ra ngoài, sau đó co giò chạy thật nhanh về phía cửa.
Nhưng cậu chợt phát hiện mình đã định hướng sai rồi, bởi vì cậu đã bò ra phía cửa chính!
Cậu liền lập tức quay đầu lại, nhưng đã quá muộn!
Hai đầu bếp kia đã phát hiện ra cậu, lập tức biết ngay cậu chính là tên trộm đã ăn vụng, liền hô hoán rồi đuổi theo.
Lạc Bảo Nhi hốt hoảng kêu lên rồi ba chân bốn cẳng chạy ra cửa trước.
Lúc này, Mộc Du Dương và An Ly đang dùng bữa bên ngoài sảnh.
Cô giáo Trương trông thấy Phương Tiểu Ngư đến liền nở nụ cười nói: “Chị Phương, chị đến rồi, Lạc Bảo Nhi chờ chị lâu lắm rồi đấy.”
Vừa nói cô vừa mở cổng trường cho Lạc Bảo Nhi bước ra.
Cửa vừa mở, cậu bé liền ngay lập tức vui vẻ sà vào lòng Phương Tiểu Ngư nũng nịu.
Phương Tiểu Ngư âu yếm vuốt tóc Lạc Bảo Nhi rồi xin lỗi cô giáo Trương: “Xin lỗi cô nhé cô Trương, bắt cô phải trông Lạc Bảo Nhi lâu như vậy.”
Cô Trương không ngần ngại phẩy tay cười nói: “Không sao không sao, chị đến là được rồi, Lạc Bảo Nhi là một đứa bé ngoan, tôi rất quý.”
Vừa nói cô vừa xoa đầu Lạc Bảo Nhi nói: “Lạc Bảo Nhi mau theo mẹ về nhà đi, ngày mai đừng đi học muộn đấy!”
“Vâng!” Lạc Bảo Nhi trả lời, trịnh trọng gật đầu.
Phương Tiểu Ngư cảm ơn cô giáo Trương rồi dắt Lạc Bảo Nhi về nhà.
Hai mẹ con đang đi trên đường thì Lạc Bảo Nhi đột nhiên khựng lại.
Phương Tiểu Ngư ngẩn người, cúi đầu hỏi con trai: “Cục cưng, sao con không đi tiếp?”
Lạc Bảo Nhi ngẩng đầu, hấp háy đôi mắt to tròn nói với cô: “Mẹ ơi, Lạc Bảo Nhi nhớ chú Mộc, chúng ta đi tìm chú Mộc chơi có được không?”
Nhắc đến Mộc Du Dương, Phương Tiểu Ngư lại nhớ đến cảnh tượng anh bế An Ly vừa rồi, trong lòng chua xót cực độ, nhất thời không biết trả lời Lạc Bảo Nhi thế nào.
Lạc Bảo Nhi thấy Phương Tiểu Ngư không trả lời liền đưa tay lắc lư tay cô nũng nịu nói: “Mẹ ơn, có được không? Lạc Bảo Nhi muốn tìm chú Mộc chơi!”
Phương Tiểu Ngư thấy lòng rối như tơ vò, rất bực bội, liền giận dữ nói: “Chú Mộc chú Mộc, con cả ngày chỉ biết đến chú Mộc thôi, con rốt cuộc là con của anh ta hay là con của mẹ thế?”
Cậu bé lập tức chu môi đầy uất ức, nước mắt chực trào ra, dáng vẻ vô cùng đáng thương.
Phương Tiểu Ngư chợt nhận ra mình đã hơi nặng lời, bèn thở dài rồi ngồi xuống dỗ dành: “Lạc Bảo Nhi ngoan, mẹ không phải cố ý hung dữ với con đâu.”
Nhưng cậu bé không thông cảm, vẻ mặt càng uất ức hơn, nước mặt lúc này bắt đầu tuôn ra, cậu khóc lóc: “Chú Mộc nói sẽ không bỏ rơi Lạc Bảo Nhi, mẹ lại không dẫn Lạc Bảo Nhi đi tìm chú, mẹ xấu lắm, con sẽ tự đi tìm chú!”
Nói xong, cậu bé giằng khỏi tay Phương Tiểu Ngư rồi bỏ chạy.
Phương Tiểu Ngư lập tức đứng dậy định đuổi theo, nhưng khi đứng lên, chân mang giày cao gót đứng không vững nên ngã lăn ra đất, đầu gối bị trầy xước rách da, rơm rớm máu.
Cô đau đến nhăn nhó mặt mày, nhưng không thèm kiểm tra vết thương mà lồm cồm bò dậy rồi đuổi theo hướng Lạc Bảo Nhi vừa chạy đi.
Giờ đang là giờ tan làm tan học, người đi đường rất đông, xe cộ tấp nập, Lạc Bảo Nhi thoắt cái đã biến mất trên phố, không thấy bóng dáng đâu nữa.
Phương Tiểu Ngư hốt hoảng nhìn xung quanh, miệng liên tục gọi tên Lạc Bảo Nhi, nhưng không nhận được lời hồi đáp nào…
Trời sắp tối, là một đô thị lớn, các con đường của thành phố Y chẳng mấy chốc đã lên đèn, chiếu sáng rực màn đêm.
Bên vệ đường, một cậu bé con trạc bốn năm tuổi đang vác cặp sách đi một mình, cái đầu để tóc quả dưa cúi gằm, vẻ mặt thất thần bất an.
Lạc Bảo Nhi do giận dỗi nên mới bỏ chạy, giờ không tìm được đường về nhà nữa, đã đi bộ lang thang trên đường suốt mấy tiếng đồng hồ, cái bụng nhỏ bắt đầu sôi ùng ục.
Lạc Bảo Nhi xoa xoa lên bụng rồi nuốt nước bọt một cách đáng thương.
Cậu bắt đầu thấy hối hận vì đã bỏ chạy khỏi mẹ, trời càng lúc càng tối, cậu bé càng lúc càng cảm thấy sợ.
Đột nhiên, Lạc Bảo Nhi chợt nhớ lại lời mẹ từng dặn, nếu đi lạc hoặc gặp phải người xấu thì phải đi tìm chú cảnh sát.
Đôi mắt to tròn đen láy của cậu lập tức sáng lên, vừa đi vừa ngẩng đầu nhìn bốn phía, muốn tìm xem có chú cảnh sát nào không.
Bỗng dưng, cậu bé chợt ngửi thấy một mùi thơm nức mũi, mùi thơm này đối với một đứa bé đang đói bụng mà nói thật sự là đầy mê hoặc!
Lạc Bảo Nhi lần theo mùi hương, tìm ra nơi bắt nguồn.
Mùi hương ấy tỏa ra từ nhà bếp của một nhà hàng sang trọng, Lạc Bảo Nhi càng đến gần thì hương thơm càng ngào ngạt.
Lạc Bảo Nhi lách thân mình nhỏ bé nhòm qua cửa kính nhà bếp, nhìn ánh đèn ấm cúng và làn khói bốc lên lại càng thấy nhớ mẹ hơn.
Cửa sau nhà bếp đột nhiên có người mở ra, Lạc Bảo Nhi lập tức lủi vào trong một góc tối.
Một người đàn ông mập mạp trông có vẻ là đầu bếp bước vào, tay cầm một bọc rác to.
Ông ta ném bọc rác vào cái thùng rác ngoài cửa rồi quay người bước vào trong bếp, quên đóng cánh cửa vừa rồi đã mở.
Lạc Bảo Nhi từ từ bước vào cửa, cái đầu bé xinh tò mò ngắm nhìn xung quanh.
Đây là một căn bếp rất sạch sẽ, bên trong có đầy đủ các thiết bị và dụng cụ nấu nướng, nhưng không hề có ai cả, chỉ có duy nhất một cái nồi hình như đang nấu gì đó, tỏa ra mùi hương nức mũi dụ dỗ Lạc Bảo Nhi.
Lạc Bảo Nhi đói ngấu, kiễng chân lên muốn nhìn món ăn trong nồi, nhưng vì thân hình quá thấp bé nên không thể thấy được.
Cậu đưa mắt nhìn bốn phía, trông thấy một cái ghế nhỏ.
Thế là cậu liền xách cái ghế qua, đứng lên đó rồi nhón chân lên, cuối cùng cũng với được nắp nồi.
Nắp nồi mở ra, một mùi thơm ngào ngạt tỏa lên.
Lạc Bảo Nhi đưa tay bốc một miếng bánh trong đó rồi cắn một miếng.
“Ngon quá!” Cậu bé không kiềm được mà xuýt xoa, gương mặt tỏ rõ niềm vui.
Ăn được vài miếng thì chợt nghe có tiếng bước chân của đầu bếp vọng đến!
Lạc Bảo Nhi vội nhanh nhẹn leo xuống ghế, nấp vào dưới một cái giá để độ rộng lớn của nhà bếp, nín thở không dám động đậy.
Có hai đầu bếp bước vào từ một cánh cửa khác.
Vừa rồi Lạc Bảo Nhi đã lẻn vào nhà bếp bằng cửa sau, cánh cửa ấy chỉ dùng để nhập hàng và đổ rác, còn hai đầu bếp này thì vào bằng cửa trước hướng ra sảnh chuyên dùng để đón khách của nhà hàng.
Đầu bếp bước vào liền đi thẳng đến chỗ cái nồi, muốn xem món ăn bên trong đã chín chưa.
Nhưng anh ta vừa nhìn đã lập tức kinh ngạc: “Sao nắp nồi lại mở rồi? Anh mở đấy à?”
Câu hỏi thứ hai là hỏi người đầu bếp kia.
Người đầu bếp còn lại cũng nhìn vào trong nồi rồi thốt lên: “Tôi đâu có, anh xem này, bánh trong nồi hình như cũng bị mất một cái!”
“Đúng thế thật!” Đầu bếp kia kinh ngạc.
Lạc Bảo Nhi thầm nghĩ: Thôi chết! Ăn trộm đồ bị phát hiện rồi!
Cậu bé sợ điếng người, muốn men theo giá để đồ mà bò ra cửa sau để bỏ trốn.
Thế là cậu bèn khom người thật thấp, cố gắng hết sức bò ra đầu bên kia..
Lạc Bảo Nhi khẽ ló đầu ra ngoài, sau đó co giò chạy thật nhanh về phía cửa.
Nhưng cậu chợt phát hiện mình đã định hướng sai rồi, bởi vì cậu đã bò ra phía cửa chính!
Cậu liền lập tức quay đầu lại, nhưng đã quá muộn!
Hai đầu bếp kia đã phát hiện ra cậu, lập tức biết ngay cậu chính là tên trộm đã ăn vụng, liền hô hoán rồi đuổi theo.
Lạc Bảo Nhi hốt hoảng kêu lên rồi ba chân bốn cẳng chạy ra cửa trước.
Lúc này, Mộc Du Dương và An Ly đang dùng bữa bên ngoài sảnh.