Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 318
29318
Tập Vị Nam nắm chặt chiếc cốc trong tay, mím môi, toan nói, nhưng Diệp Bạc Hâm đã lững thững đi lên gác.
“Anh và Sở Khả... mới rồi bọn anh...” Tập Vị Nam theo cô vào buồng thay đồ.
Ngửa cổ uống hết sữa trong cốc, tiện tay đưa chiếc cốc trống không, còn bám màu trắng sữa cho anh, Diệp Bạc Hâm mở tủ quần áo: “Em nghe thấy cả rồi, này, anh đi tắm đi.”
Cô lấy một bộ đồ ngủ bằng lụa tơ tằm màu xám đặt vào tay anh, ánh mắt dịu dàng, không có vẻ gì là giận.
Trong phòng tắm, nước từ vòi hoa sen róc rách chảy xuống, lướt qua gương mặt sắc cạnh của người đàn ông, đôi mắt sâu nhắm nghiền, hàng mày rậm càng trở nên lạnh lùng, bờ môi mím lại.
Giọt nước chảy xuống cổ, anh hơi ngẩng đầu, yết hầu gợi cảm quặn lên quặn xuống. Nước men theo vòm ngực chắc nịch đổ xuống dưới. Trong làn hơi nước mù mịt, đường cong bờ hông thoắt ẩn thoắt hiện.
Bạch Sở Khả chưa chết, cô ta trở về, và lòng anh đang rối như tơ vò, không biết phải đối diện với Diệp Bạc Hâm như thế nào. Chuyện xảy ra trong quá khứ, Diệp Bạc Hâm tuy không nhắc lại, nhưng anh luôn biết rõ, Diệp Bạc Hâm vẫn để bụng chuyện đó. Anh luôn thận trọng, sợ cô sẽ tổn thương, sẽ buồn. Song lần này lại không tránh được.
Uổng cho sự nhìn xa trông rộng lý trí của anh, thậm chí chuyện tình cảm cũng không xử lý được.
Tập Vị Nam nhíu mày cưởi khổ.
Đầu giường bật một ngọn đèn, ánh sáng màu cam lắc rắc trên nửa bên gương mặt mịn màng mềm mại của người phụ nữ. Cô xoay lưng về phía anh, tấm chăn mỏng vắt ngang hông.
Tập Vị Nam lặng lẽ đứng bên giường nhìn ngắm cô hồi lâu, bầu không khí áp lực đến ngột ngạt.
Thà cô cứ nổi giận, còn hơn làm vẻ thản nhiên như không có gì vào lúc này.
Tập Vị Nam vén chăn, nằm xuống.
Cơ thể ấm sực sán lại gần, sống lưng Diệp Bạc Hâm cứng đờ, bờ mi khẽ run.
Bàn tay nóng ran luồn qua hông cô, nghịch ngợm chạy khắp cơ thể, những nụ hôn rải rác rơi trên chiếc cổ nõn nà. Bên tai là tiếng thở nặng nề của anh, nóng hôi hổi.
Cả hai thường xuyên sống xa nhau. Anh không phải người nhục dục, nhưng với chuyện giường chiếu lại khát khao khó tả. Trước kia không có cô ở bên, anh cũng không đam mê khoản này, nhưng bây giờ cô đã là người phụ nữ của anh, nằm trong vòng tay anh, làm sao có thể nhịn được?
“Đừng...” Diệp Bạc Hâm lãnh đạm, gạt tay anh ra.
Bạch Sở Khả trở về, lại ở cùng trong một căn nhà, cô thực sự không còn tâm tư nào làm chuyện đó cùng anh, lòng luôn có ngăn cản.
“Em đang chê anh à?” Giọng đàn ông rầu rầu cất lên từ phía sau.
“Không, em chỉ thấy hơi mệt thôi.” Nghe giọng anh buồn buồn, tim cô đau nhói. Cô biết người đàn ông này vô cùng thương mình, tuyệt đối không hai lòng.
Tập Vị Nam không ép cô. Mắt từ từ nhắm lại, đợi cơn sóng tình dịu xuống, giọng khàn khàn: “Ngủ đi.”
Tắt đèn đầu giường, căn phòng vụt tối.
Không biết bao lâu sau, Diệp Bạc Hâm vẫn trằn trọc. Cô biết người đàn ông đang ôm mình cũng vậy, cả hai đều mang những tâm sự riêng.
Bạch Sở Khả trở về, thì đã sao nào?
Bất kể Bạch Sở Khả muốn làm gì, người đàn ông này đã là của cô, cô phải giữ thật chặt, phải lèo lái cuộc hôn nhân, chứ không phải vì một người không liên quan mà lạnh nhạt với anh.
Cô để bụng chuyện của Bạch Sở Khả là thật, nhưng cũng có mấy phần ghen tỵ bên trong. Dù sao so với Bạch Sở Khả, cô cũng không có ưu thế nào hơn.
Nhớ đến dục vọng rạo rực mới rồi của anh, cuối cùng vì cô không vui mà phải đè nén. Diệp Bạc Hâm đỏ mặt hôn lên môi anh, bàn tay luồn vào trong áo ngủ, khẽ vuốt ve.
Trong đêm tối, tiếng thở dốc vang lên.
Người đàn ông lật người đè lên cô, khàn giọng nói: “Chả phải em mệt à?”
Dục vọng lại được nhen nhóm, muốn nén xuống không hề dễ.
Người phụ nữ này đích thị là đang tự chuốc họa vào thân.
“Không thích thì thôi.” Diệp Bạc Hâm bực mình nhéo anh một cái. Cô đã dày mặt, chủ động gạ gẫm anh, vậy mà người đàn ông này vẫn cứ phải truy rõ nguồn cơn.
“Thích!” Anh nghiến răng nói.
Vào lúc cao trào, Diệp Bạc Hâm nhũn nhừ như một bãi bùn, há miệng cắn vai anh, hậm hực nói: “Em ghét anh.”
“Nhưng anh yêu em.” Người đàn ông ôm cô, cưỡi khẽ.
“Đồ hư hỏng, chỉ giỏi bắt nạt em.” Mùi hương thanh mát trên cơ thể anh vẫn dễ chịu đến thế, vòng tay mạnh mẽ săn chắc. Rúc trong lòng anh, Diệp Bạc Hâm không nén được thút thít: “Em cũng yêu anh.”
Tập Vị Nam, vào khoảnh khắc này, em bỗng cảm thấy mình buông bỏ mọi nguyên tắc lẫn giới hạn để đến với anh, đều là xứng đáng. Anh luôn là người anh hùng của em, anh luôn từ trên trời bay xuống mỗi khi em cần.
Ngàn vạn lời đều tan thành ngất ngây, thể xác và linh hôn hòa làm một mới có thể xua tan những hoang mang mông lung trong lòng. Bất luận mưa gió, có anh ở bên luôn là ngày nắng.
Một đêm hoang hoải, Diệp Bạc Hâm trong giấc mơ cũng nở nụ cười bên khóe môi.
Tia nắng mai đầu tiên từ ban công rọi vào qua khe rèm cửa sổ, Diệp Bạc Hâm hơi chống người dậy, áo ngủ trượt khỏi bờ vai tròn lẳn, để lộ những nõn nà, và dấu vết đan xen của ân ái.
Cô đưa tay tỉ mĩ phác họa đường nét cương nghị quá đỗi sắc cạnh của người đàn ông. Động tĩnh cũng không khiến người đàn ông thường ngày luôn đề cao cảnh giác phải bừng tỉnh. Mấy hôm nay, đúng thật anh đã mệt nhoài.
Sự xuất hiện của Bạch Sở Khả khiến cô có cảm giác nguy hiểm, nhưng anh là của cô, cô tuyệt đối không buông tay!
Lúc Tập Vị Nam tỉnh dậy, trời đã sáng bảnh, lọt vào mắt anh là gương mặt tươi cười duyên dáng của người phụ nữ, nước da như ngọc, cặp mắt cong cong như hai vực nước suối trong.
Con tim anh xốn xang, bèn lại gần hôn lên môi cô. Chất giọng khàn khàn, trầm trầm vừa tỉnh giấc vào sáng sớm: “Không ngủ thêm nữa à?”
“Em không ngủ được.” Rõ ràng rất mệt, nhưng lại không buồn ngủ. Lòng cứ nơm nớp, luôn cảm giác có thứ gì đó lướt qua tim, song không nắm bắt được.
“Thế làm việc khác nhé?” Người đàn ông bừng lên ngọn lửa, dục vọng vào sáng sớm như con mãnh thú bị nhốt trong lồng chực nhảy sổng ra, âm ỉ rạo rực đến rùng mình.
Diệp Bạc Hâm kêu lên thất thanh. Bị anh đè xuống, cô bực mình đấm anh: “Đừng đùa nữa, lát nữa dậy muộn, bà lại giận đấy.”
“Em cứ để ý bà làm gì?” Người đàn ông bỗng cười khảy.
Cứ phải gân lên với bà cơ, Diệp Bạc Hâm thở dài, tính cách hai bà cháu đúng thật vừa gàn vừa bướng.
“Em thấy, anh có thành kiến rất lớn với bà. Bà tuổi tác đã cao, cũng chịu nhún nhường rồi, anh đừng lạnh nhạt với bà nữa, nhé?” Nể tình bà cụ đứng về phía mình, Diệp Bạc Hâm quyết định nói vun vào cho bà. Cô có thể nhận ra, thực chất bà cũng yêu thương cháu chắt, chỉ có điều tính cách được nuông chiều, không biết cách biểu đạt mà thôi.
Tập Vị Nam ậm ừ đáp.
...
Lúc xuống nhà, Bạch Sở Khả vẫn chưa đi.
Trên bàn ăn, Giang Nhan và Bạch Sở Khả đang vừa dùng bữa, vừa cười nói.
Bà cụ ngồi ở chính giữa, thần sắc lạnh nhạt, không khí có phần ngưng đọng.
Tập Vị Nam dắt tay Diệp Bạc Hâm xuống nhà, cả hai mặc bộ đồ thoải mái, áo xanh nhạt, quần cotton màu xám.
Bà cụ vẫy tay gọi Diệp Bạc Hâm, Tập Vị Nam cũng theo đó ngồi xuống cạnh bên.
Người làm bưng bữa sáng lên, Tập Vị Nam xắn tay áo, điềm nhiên lấy trứng luộc. Đập nhẹ vào thành bát, những ngón tay thanh mảnh thoăn thoắt bóc vỏ, rồi lại điềm nhiên đặt quả trứng đã bóc sạch sẽ vào đĩa của Diệp Bạc Hâm.
Ánh mắt Bạch Sở Khả tối sầm, gượng gạo nhìn lảng đi, cười chua chát.
“Khả Khả, hành lý của con để ở khách sạn nào? Lát nữa ăn xong, mẹ với con đi lấy. Về nhà rồi, nói gì cũng không thể ở bên ngoài được. Sau này con cứ về nhà sống.” Không khí trên bàn ăn im ắng, người làm trong nhà được dạy bảo quy tắc, hầu như không phát ra tiếng động, thế nên giọng nói của Giang Nhan mới lanh lảnh khác lạ.
Bà cụ dửng dưng với Bạch Sở Khả, Giang Nhan không phải không để ý thấy, nhưng bà không đào sâu tìm hiểu. Dù gì với đám con cháu, bà cụ vẫn luôn tỏ ra lạnh nhạt, Giang Nhan không dám mong mỏi bà cụ có thể hỏi han an ủi Bạch Sở Khả, nhưng không tỏ vẻ sưng sỉa đã là may lắm rồi.
“Mẹ, không cần đâu ạ, lần này con về nước là để thăm mọi người, tiện báo bình an, mấy ngày nữa là con đi rồi.” Bạch Sở Khả từ nhỏ đã quen gọi Giang Nhan bằng mẹ. Bà thực lòng yêu thương cô, cô có thể nhận ra.
Giang Nhan sửng sốt: “Đi? Con lại đi đâu?”
“Con về Mỹ.”
Diệp Bạc Hâm ngẩng đầu nhìn Bạch Sở Khả, Bạch Sở Khả tình cờ cũng nhìn lại cô.
Do cô “lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử” chăng? Bạch Sở Khả lần này về chỉ để báo bình an?
“Con... về Mỹ làm gì? Cả nhà đều ở đây, con ở bên Mỹ thì làm gì có ai chăm sóc. Một thân một mình lưu lạc bên ngoài, lúc ốm đau cũng không có ai biết, Khả Khả à...” Giang Nhan nhíu mày.
“Mẹ, mẹ yên tâm ạ, con không phải trẻ con nữa, con tự biết chăm sóc bản thân. Vả lại, mấy năm qua con ở bên đó cũng quen rồi, con rất thích nơi đó, sau này... chắc sẽ định cư luôn ở bển. Nhưng mẹ cứ yên tâm, con sẽ thường xuyên về thăm mẹ.”
Giang Nhan bặm môi không nói.
Diệp Bạc Hâm len lén nhìn sang Tập Vị Nam. Thấy thần sắc anh hờ hững, như thể không nghe thấy chuyện Bạch Sở Khả nói, nhưng vẻ kinh ngạc thoáng qua đầu mày vẫn bị cô bắt được.
Hồi lâu, Giang Nhan mới thở dài thườn thượt: “Các con cũng lớn cả rồi, đều có cuộc sống của riêng mình. Mẹ cũng không gượng ép, nhưng, mấy ngày ở trong nước, con vẫn nên dọn về nhà sống, khách sạn bên ngoài có tốt mấy cũng không bằng nhà mình được.”
Diệp Bạc Hâm cầm chặt chiếc muỗng, im ỉm ăn cháo đậu đỏ ý dĩ.
“Mẹ, việc dọn về nhà sống, chắc là thôi ạ.” Bạch Sở Khả thoáng nhìn Tập Vị Nam, lòng đau khổ chất chứa, đau đến nghẹt thở.
Khuyên hồi lâu không được, sau cùng Bạch Sở Khả đành thú thật. Cô ấy nói, lần này về nước có bạn trai đi cùng. Bạn trai là người nước ngoài, sợ Giang Nhan không chấp nhận, nên mới không dám nói thật. Bây giờ bạn trai cô ấy đang ở khách sạn, cô dọn về nhà sống thì không ổn lắm.
Giang Nhan thoạt đầu cũng sững sờ trước thông tin này, nghĩ lại cũng mừng, bèn bảo cô dắt bạn về nhà ra mắt.
Diệp Bạc Hâm quả thực cũng thảng thốt. Cô có thế thấy được, Bạch Sở Khả rõ ràng vẫn chưa thực sự buông được Tập Vị Nam, làm sao đã có bạn trai rồi?
Nhẽ nào Bạch Sở Khả lại cam tâm buông xuôi?
Trái lại, Tập Vị Nam nghe xong, vầng trán liền nhẹ nhõm đi hẳn.
Anh không muốn Bạch Sở Khả phải nhỡ nhàng. Ngoại trừ tình anh em, từ nhỏ đến lớn anh chưa từng cho Bạch Sở Khả bất kì cử chỉ lời nói bóng gió dễ gây hiểm lầm nào. Dù cho không gặp Diệp Bạc Hâm, anh cũng không thể đến với Bạch Sở Khả. Bây giờ nghe nói chuyện tình cảm của cô ấy đã có chỗ gửi gắm, sự áy náy trong lòng cuối cùng đã vợi bớt nặng nề.
“Mẹ, vậy mai con dẫn anh ấy về.” Thực sự không qua loa được với Giang Nhan, Bạch Sở Khả đành đồng ý.
Chuyện này coi như đã định, ngày mai Bạch Sở Khả dẫn con rể tương lai về ra mắt, Giang Nhan thông báo toàn thể gia đình phải có mặt.
Sau bữa sáng, Diệp Bạc Hâm phải đến công ty. Tập Vị Nam tiễn cô ra cửa.
Bạch Sở Khả về khách sạn, Giang Nhan cũng đi làm, ba chiếc xe rẽ hướng khác nhau.
Tập Vị Nam nắm chặt chiếc cốc trong tay, mím môi, toan nói, nhưng Diệp Bạc Hâm đã lững thững đi lên gác.
“Anh và Sở Khả... mới rồi bọn anh...” Tập Vị Nam theo cô vào buồng thay đồ.
Ngửa cổ uống hết sữa trong cốc, tiện tay đưa chiếc cốc trống không, còn bám màu trắng sữa cho anh, Diệp Bạc Hâm mở tủ quần áo: “Em nghe thấy cả rồi, này, anh đi tắm đi.”
Cô lấy một bộ đồ ngủ bằng lụa tơ tằm màu xám đặt vào tay anh, ánh mắt dịu dàng, không có vẻ gì là giận.
Trong phòng tắm, nước từ vòi hoa sen róc rách chảy xuống, lướt qua gương mặt sắc cạnh của người đàn ông, đôi mắt sâu nhắm nghiền, hàng mày rậm càng trở nên lạnh lùng, bờ môi mím lại.
Giọt nước chảy xuống cổ, anh hơi ngẩng đầu, yết hầu gợi cảm quặn lên quặn xuống. Nước men theo vòm ngực chắc nịch đổ xuống dưới. Trong làn hơi nước mù mịt, đường cong bờ hông thoắt ẩn thoắt hiện.
Bạch Sở Khả chưa chết, cô ta trở về, và lòng anh đang rối như tơ vò, không biết phải đối diện với Diệp Bạc Hâm như thế nào. Chuyện xảy ra trong quá khứ, Diệp Bạc Hâm tuy không nhắc lại, nhưng anh luôn biết rõ, Diệp Bạc Hâm vẫn để bụng chuyện đó. Anh luôn thận trọng, sợ cô sẽ tổn thương, sẽ buồn. Song lần này lại không tránh được.
Uổng cho sự nhìn xa trông rộng lý trí của anh, thậm chí chuyện tình cảm cũng không xử lý được.
Tập Vị Nam nhíu mày cưởi khổ.
Đầu giường bật một ngọn đèn, ánh sáng màu cam lắc rắc trên nửa bên gương mặt mịn màng mềm mại của người phụ nữ. Cô xoay lưng về phía anh, tấm chăn mỏng vắt ngang hông.
Tập Vị Nam lặng lẽ đứng bên giường nhìn ngắm cô hồi lâu, bầu không khí áp lực đến ngột ngạt.
Thà cô cứ nổi giận, còn hơn làm vẻ thản nhiên như không có gì vào lúc này.
Tập Vị Nam vén chăn, nằm xuống.
Cơ thể ấm sực sán lại gần, sống lưng Diệp Bạc Hâm cứng đờ, bờ mi khẽ run.
Bàn tay nóng ran luồn qua hông cô, nghịch ngợm chạy khắp cơ thể, những nụ hôn rải rác rơi trên chiếc cổ nõn nà. Bên tai là tiếng thở nặng nề của anh, nóng hôi hổi.
Cả hai thường xuyên sống xa nhau. Anh không phải người nhục dục, nhưng với chuyện giường chiếu lại khát khao khó tả. Trước kia không có cô ở bên, anh cũng không đam mê khoản này, nhưng bây giờ cô đã là người phụ nữ của anh, nằm trong vòng tay anh, làm sao có thể nhịn được?
“Đừng...” Diệp Bạc Hâm lãnh đạm, gạt tay anh ra.
Bạch Sở Khả trở về, lại ở cùng trong một căn nhà, cô thực sự không còn tâm tư nào làm chuyện đó cùng anh, lòng luôn có ngăn cản.
“Em đang chê anh à?” Giọng đàn ông rầu rầu cất lên từ phía sau.
“Không, em chỉ thấy hơi mệt thôi.” Nghe giọng anh buồn buồn, tim cô đau nhói. Cô biết người đàn ông này vô cùng thương mình, tuyệt đối không hai lòng.
Tập Vị Nam không ép cô. Mắt từ từ nhắm lại, đợi cơn sóng tình dịu xuống, giọng khàn khàn: “Ngủ đi.”
Tắt đèn đầu giường, căn phòng vụt tối.
Không biết bao lâu sau, Diệp Bạc Hâm vẫn trằn trọc. Cô biết người đàn ông đang ôm mình cũng vậy, cả hai đều mang những tâm sự riêng.
Bạch Sở Khả trở về, thì đã sao nào?
Bất kể Bạch Sở Khả muốn làm gì, người đàn ông này đã là của cô, cô phải giữ thật chặt, phải lèo lái cuộc hôn nhân, chứ không phải vì một người không liên quan mà lạnh nhạt với anh.
Cô để bụng chuyện của Bạch Sở Khả là thật, nhưng cũng có mấy phần ghen tỵ bên trong. Dù sao so với Bạch Sở Khả, cô cũng không có ưu thế nào hơn.
Nhớ đến dục vọng rạo rực mới rồi của anh, cuối cùng vì cô không vui mà phải đè nén. Diệp Bạc Hâm đỏ mặt hôn lên môi anh, bàn tay luồn vào trong áo ngủ, khẽ vuốt ve.
Trong đêm tối, tiếng thở dốc vang lên.
Người đàn ông lật người đè lên cô, khàn giọng nói: “Chả phải em mệt à?”
Dục vọng lại được nhen nhóm, muốn nén xuống không hề dễ.
Người phụ nữ này đích thị là đang tự chuốc họa vào thân.
“Không thích thì thôi.” Diệp Bạc Hâm bực mình nhéo anh một cái. Cô đã dày mặt, chủ động gạ gẫm anh, vậy mà người đàn ông này vẫn cứ phải truy rõ nguồn cơn.
“Thích!” Anh nghiến răng nói.
Vào lúc cao trào, Diệp Bạc Hâm nhũn nhừ như một bãi bùn, há miệng cắn vai anh, hậm hực nói: “Em ghét anh.”
“Nhưng anh yêu em.” Người đàn ông ôm cô, cưỡi khẽ.
“Đồ hư hỏng, chỉ giỏi bắt nạt em.” Mùi hương thanh mát trên cơ thể anh vẫn dễ chịu đến thế, vòng tay mạnh mẽ săn chắc. Rúc trong lòng anh, Diệp Bạc Hâm không nén được thút thít: “Em cũng yêu anh.”
Tập Vị Nam, vào khoảnh khắc này, em bỗng cảm thấy mình buông bỏ mọi nguyên tắc lẫn giới hạn để đến với anh, đều là xứng đáng. Anh luôn là người anh hùng của em, anh luôn từ trên trời bay xuống mỗi khi em cần.
Ngàn vạn lời đều tan thành ngất ngây, thể xác và linh hôn hòa làm một mới có thể xua tan những hoang mang mông lung trong lòng. Bất luận mưa gió, có anh ở bên luôn là ngày nắng.
Một đêm hoang hoải, Diệp Bạc Hâm trong giấc mơ cũng nở nụ cười bên khóe môi.
Tia nắng mai đầu tiên từ ban công rọi vào qua khe rèm cửa sổ, Diệp Bạc Hâm hơi chống người dậy, áo ngủ trượt khỏi bờ vai tròn lẳn, để lộ những nõn nà, và dấu vết đan xen của ân ái.
Cô đưa tay tỉ mĩ phác họa đường nét cương nghị quá đỗi sắc cạnh của người đàn ông. Động tĩnh cũng không khiến người đàn ông thường ngày luôn đề cao cảnh giác phải bừng tỉnh. Mấy hôm nay, đúng thật anh đã mệt nhoài.
Sự xuất hiện của Bạch Sở Khả khiến cô có cảm giác nguy hiểm, nhưng anh là của cô, cô tuyệt đối không buông tay!
Lúc Tập Vị Nam tỉnh dậy, trời đã sáng bảnh, lọt vào mắt anh là gương mặt tươi cười duyên dáng của người phụ nữ, nước da như ngọc, cặp mắt cong cong như hai vực nước suối trong.
Con tim anh xốn xang, bèn lại gần hôn lên môi cô. Chất giọng khàn khàn, trầm trầm vừa tỉnh giấc vào sáng sớm: “Không ngủ thêm nữa à?”
“Em không ngủ được.” Rõ ràng rất mệt, nhưng lại không buồn ngủ. Lòng cứ nơm nớp, luôn cảm giác có thứ gì đó lướt qua tim, song không nắm bắt được.
“Thế làm việc khác nhé?” Người đàn ông bừng lên ngọn lửa, dục vọng vào sáng sớm như con mãnh thú bị nhốt trong lồng chực nhảy sổng ra, âm ỉ rạo rực đến rùng mình.
Diệp Bạc Hâm kêu lên thất thanh. Bị anh đè xuống, cô bực mình đấm anh: “Đừng đùa nữa, lát nữa dậy muộn, bà lại giận đấy.”
“Em cứ để ý bà làm gì?” Người đàn ông bỗng cười khảy.
Cứ phải gân lên với bà cơ, Diệp Bạc Hâm thở dài, tính cách hai bà cháu đúng thật vừa gàn vừa bướng.
“Em thấy, anh có thành kiến rất lớn với bà. Bà tuổi tác đã cao, cũng chịu nhún nhường rồi, anh đừng lạnh nhạt với bà nữa, nhé?” Nể tình bà cụ đứng về phía mình, Diệp Bạc Hâm quyết định nói vun vào cho bà. Cô có thể nhận ra, thực chất bà cũng yêu thương cháu chắt, chỉ có điều tính cách được nuông chiều, không biết cách biểu đạt mà thôi.
Tập Vị Nam ậm ừ đáp.
...
Lúc xuống nhà, Bạch Sở Khả vẫn chưa đi.
Trên bàn ăn, Giang Nhan và Bạch Sở Khả đang vừa dùng bữa, vừa cười nói.
Bà cụ ngồi ở chính giữa, thần sắc lạnh nhạt, không khí có phần ngưng đọng.
Tập Vị Nam dắt tay Diệp Bạc Hâm xuống nhà, cả hai mặc bộ đồ thoải mái, áo xanh nhạt, quần cotton màu xám.
Bà cụ vẫy tay gọi Diệp Bạc Hâm, Tập Vị Nam cũng theo đó ngồi xuống cạnh bên.
Người làm bưng bữa sáng lên, Tập Vị Nam xắn tay áo, điềm nhiên lấy trứng luộc. Đập nhẹ vào thành bát, những ngón tay thanh mảnh thoăn thoắt bóc vỏ, rồi lại điềm nhiên đặt quả trứng đã bóc sạch sẽ vào đĩa của Diệp Bạc Hâm.
Ánh mắt Bạch Sở Khả tối sầm, gượng gạo nhìn lảng đi, cười chua chát.
“Khả Khả, hành lý của con để ở khách sạn nào? Lát nữa ăn xong, mẹ với con đi lấy. Về nhà rồi, nói gì cũng không thể ở bên ngoài được. Sau này con cứ về nhà sống.” Không khí trên bàn ăn im ắng, người làm trong nhà được dạy bảo quy tắc, hầu như không phát ra tiếng động, thế nên giọng nói của Giang Nhan mới lanh lảnh khác lạ.
Bà cụ dửng dưng với Bạch Sở Khả, Giang Nhan không phải không để ý thấy, nhưng bà không đào sâu tìm hiểu. Dù gì với đám con cháu, bà cụ vẫn luôn tỏ ra lạnh nhạt, Giang Nhan không dám mong mỏi bà cụ có thể hỏi han an ủi Bạch Sở Khả, nhưng không tỏ vẻ sưng sỉa đã là may lắm rồi.
“Mẹ, không cần đâu ạ, lần này con về nước là để thăm mọi người, tiện báo bình an, mấy ngày nữa là con đi rồi.” Bạch Sở Khả từ nhỏ đã quen gọi Giang Nhan bằng mẹ. Bà thực lòng yêu thương cô, cô có thể nhận ra.
Giang Nhan sửng sốt: “Đi? Con lại đi đâu?”
“Con về Mỹ.”
Diệp Bạc Hâm ngẩng đầu nhìn Bạch Sở Khả, Bạch Sở Khả tình cờ cũng nhìn lại cô.
Do cô “lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử” chăng? Bạch Sở Khả lần này về chỉ để báo bình an?
“Con... về Mỹ làm gì? Cả nhà đều ở đây, con ở bên Mỹ thì làm gì có ai chăm sóc. Một thân một mình lưu lạc bên ngoài, lúc ốm đau cũng không có ai biết, Khả Khả à...” Giang Nhan nhíu mày.
“Mẹ, mẹ yên tâm ạ, con không phải trẻ con nữa, con tự biết chăm sóc bản thân. Vả lại, mấy năm qua con ở bên đó cũng quen rồi, con rất thích nơi đó, sau này... chắc sẽ định cư luôn ở bển. Nhưng mẹ cứ yên tâm, con sẽ thường xuyên về thăm mẹ.”
Giang Nhan bặm môi không nói.
Diệp Bạc Hâm len lén nhìn sang Tập Vị Nam. Thấy thần sắc anh hờ hững, như thể không nghe thấy chuyện Bạch Sở Khả nói, nhưng vẻ kinh ngạc thoáng qua đầu mày vẫn bị cô bắt được.
Hồi lâu, Giang Nhan mới thở dài thườn thượt: “Các con cũng lớn cả rồi, đều có cuộc sống của riêng mình. Mẹ cũng không gượng ép, nhưng, mấy ngày ở trong nước, con vẫn nên dọn về nhà sống, khách sạn bên ngoài có tốt mấy cũng không bằng nhà mình được.”
Diệp Bạc Hâm cầm chặt chiếc muỗng, im ỉm ăn cháo đậu đỏ ý dĩ.
“Mẹ, việc dọn về nhà sống, chắc là thôi ạ.” Bạch Sở Khả thoáng nhìn Tập Vị Nam, lòng đau khổ chất chứa, đau đến nghẹt thở.
Khuyên hồi lâu không được, sau cùng Bạch Sở Khả đành thú thật. Cô ấy nói, lần này về nước có bạn trai đi cùng. Bạn trai là người nước ngoài, sợ Giang Nhan không chấp nhận, nên mới không dám nói thật. Bây giờ bạn trai cô ấy đang ở khách sạn, cô dọn về nhà sống thì không ổn lắm.
Giang Nhan thoạt đầu cũng sững sờ trước thông tin này, nghĩ lại cũng mừng, bèn bảo cô dắt bạn về nhà ra mắt.
Diệp Bạc Hâm quả thực cũng thảng thốt. Cô có thế thấy được, Bạch Sở Khả rõ ràng vẫn chưa thực sự buông được Tập Vị Nam, làm sao đã có bạn trai rồi?
Nhẽ nào Bạch Sở Khả lại cam tâm buông xuôi?
Trái lại, Tập Vị Nam nghe xong, vầng trán liền nhẹ nhõm đi hẳn.
Anh không muốn Bạch Sở Khả phải nhỡ nhàng. Ngoại trừ tình anh em, từ nhỏ đến lớn anh chưa từng cho Bạch Sở Khả bất kì cử chỉ lời nói bóng gió dễ gây hiểm lầm nào. Dù cho không gặp Diệp Bạc Hâm, anh cũng không thể đến với Bạch Sở Khả. Bây giờ nghe nói chuyện tình cảm của cô ấy đã có chỗ gửi gắm, sự áy náy trong lòng cuối cùng đã vợi bớt nặng nề.
“Mẹ, vậy mai con dẫn anh ấy về.” Thực sự không qua loa được với Giang Nhan, Bạch Sở Khả đành đồng ý.
Chuyện này coi như đã định, ngày mai Bạch Sở Khả dẫn con rể tương lai về ra mắt, Giang Nhan thông báo toàn thể gia đình phải có mặt.
Sau bữa sáng, Diệp Bạc Hâm phải đến công ty. Tập Vị Nam tiễn cô ra cửa.
Bạch Sở Khả về khách sạn, Giang Nhan cũng đi làm, ba chiếc xe rẽ hướng khác nhau.