Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 266
29266
“Bác sĩ bây giờ nhố nhăng thật. Nếu đã là mất kí ức có chọn lựa, nhưng qua từng ấy năm, hằng ngày đối diện với người và việc thân quen, làm sao lại không nhớ được tí nào? Phản khoa học.”
Giang Diệc Đình lắc đầu phì cười, từng bước chân vững chãi, tiến đến bên cô. Thấy gương mặt cô sợ sệt, trắng bệch, vẻ bỡn cợt của anh ta càng rõ rệt, cơ chừng rất hài lòng với cách phản ứng của cô.
Người đàn ông mặc áo blouse trắng, mắt nhìn đăm đăm, mải mê sắp xếp các loại ống nghiệm, tễ thuốc, thiết bị y tế trên bàn thí nghiệm giữa căn phòng. Các loại thuốc đủ màu được dốc ra, trộn trong phễu đựng không màu, mấy giây sau, chất thuốc màu đỏ cam phục hồi trạng thái trong suốt. Anh ta lại chiết chất lỏng trong suốt từ phễu vào ống nghiệm.
Gương mặt vô cảm, đôi mắt lại ánh lên sắc vẻ điên dại.
Diệp Bạc Hâm rùng mình, len lét nhìn anh ta. Người ta vẫn nói mấy người nghiên cứu đều là lũ điên, những kẻ quanh Giang Diệc Đình rốt cuộc thuộc thể loại sinh vật kì dị nào vậy?
Giang Diệc Đình nhận ống nghiệm từ tay anh ta, lắc nhẹ, chất lỏng bám lên thành ống, lại trượt xuống, li ti sủi bọt.
Giang Diệc Đình ngước mắt, tươi cười, liếc nhìn Diệp Bạc Hâm, tự hỏi rồi cũng tự trả lời: “Biết đây là thứ gì không? Thuốc RN phiên bản nâng cấp mới nhất hiện nay, có thể gây rối loạn thần kinh trong não con người, khiến họ nảy sinh ảo giác, thâm tâm càng sợ cái gì, cái đó lại càng hiện ra trước mắt. Mỗi lần chỉ cần một liều, con người sẽ như bấn loạn như phát điên, ý chí có kiên cường mấy cũng sụp đổ. Chỉ còn đau đớn, gương mặt méo mó vẹo vọ, hận không thể đập đầu vào tường. Nhưng nó còn có một tác dụng phụ, đó là khiến con người ta mất ký ức tạm thời, còn tạm thời là bao lâu, hiện chưa có khả năng dự đoán.”
Giang Diệc Đình giơ tay, chỉ vào Diệp Bạc Hâm: “Và cô, năm xưa từng được tiêm thứ thuốc này, nên mới dẫn đến việc mất ký ức. Lúc gặp cô ở rừng sâu biên giới Myanmar-Vân Nam, tôi đã thấy cô có điểm là lạ, vì sao lại nhìn tôi bằng ánh mắt như nhìn người dưng? Mà rõ ràng năm năm trước trước, mình từng gặp nhau, nhưng mỗi lần nhắc lại, cô chỉ nói tôi mất tích tám năm, thế còn năm năm trước thì sao? Rõ ràng cô từng gặp tôi cơ mà. Trước đó không lâu, tôi lấy được công thức điều chế thuốc RN từ một gã còn sống sót thoát được từ đợt càn quét Tam giác vàng. Năm xưa nhằm mục đích hành hạ những kẻ phản bội mình và những kẻ nằm vùng của quân cảnh, trùm buôn bán vũ khí đã nghiên cứu ra hệ thuốc mới này. Sau đó cũng dùng nó để moi tin từ những tù binh bắt được, hầu như không ai có thể sống sót.”
“Ông ta là người anh cả năm xưa từng dắt tôi thâm nhập vào giới buôn bán vũ khí, bỏ mạng trong cuộc càn quét mở rộng, liên minh giữa hai phía bộ đội và cảnh sát. Còn người đàn ông của cô, Tập Vị Nam chính là kẻ lên kế hoạch cho đợt càn quét đó. Từ bố trí gián điệp nằm vùng, từng bước xâm nhập vào nội bộ địch, gây mâu thuẫn từ bên trong, chặn đứng các đường kinh tế, tỉ mẩn bày binh bố trận suốt ba năm ròng. Và tôi, Giang Diệc Đình, chỉ là một quân cờ. Năm xưa tôi phạm pháp vào tù, nhờ có thái độ tốt, lại là kẻ liều mạng, nên phía cảnh sát cho tôi cơ hội lấy công chuộc tôi. Gài tôi vào nội bộ của trùm buôn bán vũ khí, lăn lộn từ một con lính tốt trèo lên vị trí quản lý nòng cốt. Phải giẫm lên máu tươi để từng bước tiến lên. Tôi chỉ có một niềm tin, đó là phải lập công, sau đó sẽ thi vào trường cảnh sát, sau này không làm quân du thử du thực nữa, phải đổi đời tứ đấy.”
Nói đến đó, sắc mặt Giang Diệc Đình thoắt đanh lại, như tích tụ vô vàn cơn bão tố, toàn thân tỏa ra làn khí buốt giá.
“Nhưng!” Giọng anh ta vống cao, Diệp Bạc Hâm nghe mà thót tim rùng mình, quay phắt ra nhìn, chỉ thấy anh ta cười nham hiểm:
“Cô biết cái cảm giác vỡ mộng là như thế nào không? Tôi nửa người nửa ngợm lăn lộn trong chốn đen tối ấy suốt ba năm, có lúc chính bản thân cũng thấy hoang mang, không biết từ bao giờ, hai tay mình đã vấy máu. Lâu đến nỗi tôi suýt thì quên đi, mình là gián điệp của cảnh sát, chứ không phải một phần tử tội phảm mạng như cỏ rác. Nhưng một kẻ tội ác đầy mình như tôi, làm sao có thể mơ tưởng quay về cuộc sống bình thường? Cô biết những gã cảnh sát mở miệng ra là đạo lý chính nghĩa công bằng, chúng đê tiện thế nào không? Chúng chưa bao giờ muốn cho tôi quay về, dù sao tôi cũng gây từng ấy tội ác, tôi là kẻ đáng chết. Chúng sợ người ta biết được cảnh sát cử một gã lao tù đi làm gián điệp, vì dang tiếng của bản thân, nên trong cuộc truy quét đó, chúng đã bỏ rơi tôi. Không ai có thể chứng minh cho sự trong sạch của tôi. Trong mắt cảnh sát, tôi và trùm tội phạm buôn bán vũ khí là một giuộc.”
“Tôi bị dồn vào đường cùng, đành tự lực cánh sinh, bao nhiêu năm làm gián điệp ngầm, cũng không uổng phí. Nếu đã dồn ép nhau như thế, thì tôi bắt buộc phải phản bội. Tôi không về nữa, cảnh sát không cho tôi đường sống, thì đành chọn con đường đen tối này. Tôi tiếp nhận các phi vụ làm ăn của đại ca, mượn danh tiếng của ông ta lại lần nữa gầy dựng danh tiếng trong giới buôn bán vũ khí. Đến bây giờ, cô vẫn ngây thơ cho rằng cảnh sát, bộ đội là người tử tế à?”
Diệp Bạc Hâm shock đến nỗi không thốt nổi nên lời, đây là lý do thật sự mà Giang Diệc Đình bỏ đi năm xưa? Anh ta không mất tích, mà bị bắt ngồi tù, rồi chuyển sang làm gián điệp ngầm của cảnh sát?
Sau cơn kích động, Giang Diệc Đình rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, nói không hận thì ấy là nói dối. Bây giờ, cũng là nhân vật hô mưa gọi gió trong giới, hầu như không ai dám đắc tội với anh ta. Phía cảnh sát muốn truy sát anh ta cũng còn phải đắn đo lên xuống, nhưng đồng thời, Giang Diệc Đình cũng đứng bên mép vực thẳm. Bất thình lình là có thể ăn ngay một phát đạn, thậm chí ngủ cũng không yên giấc. Sống kiểu đu dây thế này, anh ta đã ngấy tận cổ, nhưng năm xưa bị ép phải đi vào con đường này, đã xác định đã không còn lối về.
“Tôi hận Tập Vị Nam, chính hắn một tay lên kế hoạch càn quét đó! Hắn đã cài bao nhiêu điệp vụ ngầm, nhưng vào lúc sát sao theo dõi tình hình nội bộ địch, lại không hề hay biết bạn gái mình cũng được chọn lựa, được đào tạo thành điệp vụ, để tham gia vào cuộc truy sát. Đợi đến khi thấy tên cô trong danh sách những đặc vụ ngầm, lúc ấy quá muộn màng, hy sinh biết bao nhiêu đồng đội, hắn chỉ còn cách bỏ rơi cô, vì cái gọi là đại nghĩa, mà để cô hy sinh cho tổ quốc. Diệp Bạc Hâm, năm xưa nếu tôi biết Tập Vị Nam là người đứng đằng sau tất cả, và cô là người đàn bà của hắn, thì Giang Diệc Đình tôi vào lúc nguy hiểm then chốt, đã không chọn lựa cứu cô. Cứ để mặc cô cho đám súc sinh ấy làm nhục, để Tập Vị Nam nếm trải cái cảm giác sống không bằng chết.”
“À, không, chỉ e là Tập Vị Nam đến giờ vẫn tưởng cô đã bị cưỡng hiếp đến chết trong lần làm nhiệm vụ ấy. Dù sao, năm xưa những kẻ có ý định chà đạp cô đều bỏ mạng. Trừ cô và tôi, không ai biết sau đó xảy ra chuyện gì. Lúc ấy phía quân đội nhận được đoạn video, cô trong bộ dạng điên điên dở dở, sau khi bị tiêm RN, quần áo gần như không còn gì trên người, đau đớn tột cùng, không ai tin cô có thể thoát được bàn tay chúng. Chúng lấy cô ra để uy hiếp bộ đội buộc phải lui quân. Tôi thật sự rất muốn biết, Tập Vị Nam nắm toàn quyền chỉ huy khi ấy, vào lúc nhìn thấy bạn gái mình sắp bị cưỡng bức, lòng hắn đã nghĩ gì, sau cùng khi hắn từ bỏ cô, hạ lệnh kích nổ, hắn có suy sụp không? Khi đó, một khi đã kích nổ, đồng nghĩ với việc cô cũng khó sống nổi. Ha! Người yêu của cô đấy, đứng trước quốc gia đại sự, anh ta giương mắt nhìn cô bị cưỡng hiếp, bỏ mặc cô sống chết!”
“Diệp Bạc Hâm, khi tôi biết cô là người phụ nữ của Tập Vị Nam, mẹ kiếp tôi thật sự hối hận vì năm xưa đã cứu cô! Tôi mong muốn cái gì chứ? Thà để cô banh xác tại chỗ cho rồi!” Giang Diệc Đình nghiến răng nghiến lợi, tuy Tập Vị Nam không hẳn là người trực tiếp hủy hoại cuộc đời anh, nhưng đẩy anh đến bước đường ngày hôm nay, Tập Vị Nam không thể phủ sạch mọi liên quan. May thay, hắn cũng đau khổ từng ấy năm.
Diệp Bạc Hâm suýt thì đứng không vững, chuyện năm xưa bị bóc tách từng lớp, sắc hồng hào trên gương mặt cô bợt đi, tay chân lạnh ngắt, mọi thứ quá đường đột bất ngờ.
Cuối cùng cô đã hiểu, vì sao cả mẹ và cậu đều kịch liệt phản đối cô và Tập Vị Nam đến với nhau. Là bởi họ đều biết rõ chuyện năm đó ư? Biết Tập Vị Nam từng vì đại nghĩa quốc gia, bỏ rơi cô. Anh là quân nhân, sau này nếu có trường hợp tương tự, anh cũng chọn sẽ lựa bỏ rơi cô? Sự chọn lựa của anh không sai, nhưng với cậu và mẹ, họ là người thân của cô, cô xảy ra việc này, làm sao họ có thể thản nhiên chấp nhận được?
Vì thế nên anh tuyệt nhiên không nói gì, sau khi cô mất trí nhớ, thậm chí anh đã vờ như không quen biết cô. Như Giang Diệc Đình đã nói, anh tưởng cô đã hy sinh trong đợt truy sát. Sợ cô gặp anh, là nhớ lại những chuyện đau khổ, sợ cô không chịu được, nên mới ép mình phải rời xa cô?
Cô nhớ anh từng nói, nếu một ngày nào đó cô biết được chân tướng sự việc, mà không phải do chính miệng anh nói, sự việc ấy quá tàn nhẫn, anh sợ cô không chịu được sẽ hóa điên, mà anh lại không thể nói ra được.
Sau nay cô từng gặng hỏi, anh vẫn kín miệng như bưng, bất chấp mối quan hệ cả hai chiến tranh lạnh, thì anh vẫn chọn lựa im lặng. Anh đang sợ hãi, sợ cô biết chuyện năm xưa rõ ràng có thể cứu cô, nhưng anh lại bỏ mặc cô, sợ cô hận anh ư?
Nếu Giang Diệc Đình không kể ra tất cả, chỉ e cô mãi mãi không bao giờ biết được, thâm tâm anh lại cất giấu một bí mật to lớn nhường này. Nếu đã đau khổ đến mức ấy, vì sao vẫn quyết tâm ở bên cô?
Cô vẫn luôn tưởng rằng, anh đang cố giấu giếm chuyện giữa anh và Bạch Sở Khả. Mà không hề nghĩ rằng, thứ anh thực sự sợ hãi, đó là khi cô biết rằng anh từng bỏ rơi cô...
Năm năm, một ngàn ngày đêm có lẻ, anh tự mình gặm nhấm nỗi đớn đau, nếu đã cho rằng cô từng bị cưỡng hiếp, vì sao còn làm chuyện đó với cô?
“Anh... vì sao lại kể những chuyện này với tôi?” Giọng cô run lẩy bẩy, không thể đoán được Giang Diệc Đình muốn làm gì?
Giang Diệc Đình sững người, thần sắc có vẻ ảo não, những chuyện ghim trong lòng từ năm năm trước, hôm nay mới có cơ hội giải tỏa, thế là cứ tuôn hết ra, suýt quên mất chuyện quan trọng.
“Cô cứ coi như tôi đang nói linh tinh ấy mà.” Giang Diệc Đình đổi sắc mặt, vẻ bất bình ban nãy vợi đi, đôi mắt nâu lấp loáng ánh sáng, chăm chú nhìn Diệp Bạc Hâm: “Muốn phục hồi kí ức không?”
“Anh có cách à?” Diệp Bạc Hâm tiến lên mấy bước, lời nói của Giang Diệc Đình gợi cô tò mò, cô rất muốn nhớ lại những chuyện từng trải qua.
Giang Diệc Đình lãnh đạm nhìn người đàn ông mặc áo blouse trắng, gã quay người, rút một ống nghiệm đựng chất lỏng màu xanh lá trên bàn thí nghiệm.
Giang Diệc Đình hất cằm: “Nhìn thấy chưa, đây là loại thuốc vừa nghiên cứu, có tính tương khắc với cả RN, có thể loại bỏ tác dụng phụ của RN. Nhưng chúng tôi chưa thử nghiệm, không biết có hiệu quả không, nếu cô không sợ chết thì thử đi.”
Diệp Bạc Hâm liếc mắt nhìn, rồi lại ngước mắt trông về phía Giang Diệc Đình: “Vì sao anh lại giúp tôi?”
Giang Diệc Đình đón lấy ống nghiệm chứa chất lỏng màu xanh lá: “Tôi không giúp cô, mà tôi chỉ thiếu một người thử nghiệm. Năm xưa toàn bộ số thuốc RN đều bị tiêu hủy, công thức tôi có đươc ngày hôm nay cũng không rõ có phải thật không. Mà cô từng được tiêm RN, tôi muốn lấy mẫu máu của cô để thí nghiệm. Tôi cũng muốn xem xem, phương thuốc giải vừa điều chế này có thể khiến cô hồi phục kí ức hay không?”
“Bác sĩ bây giờ nhố nhăng thật. Nếu đã là mất kí ức có chọn lựa, nhưng qua từng ấy năm, hằng ngày đối diện với người và việc thân quen, làm sao lại không nhớ được tí nào? Phản khoa học.”
Giang Diệc Đình lắc đầu phì cười, từng bước chân vững chãi, tiến đến bên cô. Thấy gương mặt cô sợ sệt, trắng bệch, vẻ bỡn cợt của anh ta càng rõ rệt, cơ chừng rất hài lòng với cách phản ứng của cô.
Người đàn ông mặc áo blouse trắng, mắt nhìn đăm đăm, mải mê sắp xếp các loại ống nghiệm, tễ thuốc, thiết bị y tế trên bàn thí nghiệm giữa căn phòng. Các loại thuốc đủ màu được dốc ra, trộn trong phễu đựng không màu, mấy giây sau, chất thuốc màu đỏ cam phục hồi trạng thái trong suốt. Anh ta lại chiết chất lỏng trong suốt từ phễu vào ống nghiệm.
Gương mặt vô cảm, đôi mắt lại ánh lên sắc vẻ điên dại.
Diệp Bạc Hâm rùng mình, len lét nhìn anh ta. Người ta vẫn nói mấy người nghiên cứu đều là lũ điên, những kẻ quanh Giang Diệc Đình rốt cuộc thuộc thể loại sinh vật kì dị nào vậy?
Giang Diệc Đình nhận ống nghiệm từ tay anh ta, lắc nhẹ, chất lỏng bám lên thành ống, lại trượt xuống, li ti sủi bọt.
Giang Diệc Đình ngước mắt, tươi cười, liếc nhìn Diệp Bạc Hâm, tự hỏi rồi cũng tự trả lời: “Biết đây là thứ gì không? Thuốc RN phiên bản nâng cấp mới nhất hiện nay, có thể gây rối loạn thần kinh trong não con người, khiến họ nảy sinh ảo giác, thâm tâm càng sợ cái gì, cái đó lại càng hiện ra trước mắt. Mỗi lần chỉ cần một liều, con người sẽ như bấn loạn như phát điên, ý chí có kiên cường mấy cũng sụp đổ. Chỉ còn đau đớn, gương mặt méo mó vẹo vọ, hận không thể đập đầu vào tường. Nhưng nó còn có một tác dụng phụ, đó là khiến con người ta mất ký ức tạm thời, còn tạm thời là bao lâu, hiện chưa có khả năng dự đoán.”
Giang Diệc Đình giơ tay, chỉ vào Diệp Bạc Hâm: “Và cô, năm xưa từng được tiêm thứ thuốc này, nên mới dẫn đến việc mất ký ức. Lúc gặp cô ở rừng sâu biên giới Myanmar-Vân Nam, tôi đã thấy cô có điểm là lạ, vì sao lại nhìn tôi bằng ánh mắt như nhìn người dưng? Mà rõ ràng năm năm trước trước, mình từng gặp nhau, nhưng mỗi lần nhắc lại, cô chỉ nói tôi mất tích tám năm, thế còn năm năm trước thì sao? Rõ ràng cô từng gặp tôi cơ mà. Trước đó không lâu, tôi lấy được công thức điều chế thuốc RN từ một gã còn sống sót thoát được từ đợt càn quét Tam giác vàng. Năm xưa nhằm mục đích hành hạ những kẻ phản bội mình và những kẻ nằm vùng của quân cảnh, trùm buôn bán vũ khí đã nghiên cứu ra hệ thuốc mới này. Sau đó cũng dùng nó để moi tin từ những tù binh bắt được, hầu như không ai có thể sống sót.”
“Ông ta là người anh cả năm xưa từng dắt tôi thâm nhập vào giới buôn bán vũ khí, bỏ mạng trong cuộc càn quét mở rộng, liên minh giữa hai phía bộ đội và cảnh sát. Còn người đàn ông của cô, Tập Vị Nam chính là kẻ lên kế hoạch cho đợt càn quét đó. Từ bố trí gián điệp nằm vùng, từng bước xâm nhập vào nội bộ địch, gây mâu thuẫn từ bên trong, chặn đứng các đường kinh tế, tỉ mẩn bày binh bố trận suốt ba năm ròng. Và tôi, Giang Diệc Đình, chỉ là một quân cờ. Năm xưa tôi phạm pháp vào tù, nhờ có thái độ tốt, lại là kẻ liều mạng, nên phía cảnh sát cho tôi cơ hội lấy công chuộc tôi. Gài tôi vào nội bộ của trùm buôn bán vũ khí, lăn lộn từ một con lính tốt trèo lên vị trí quản lý nòng cốt. Phải giẫm lên máu tươi để từng bước tiến lên. Tôi chỉ có một niềm tin, đó là phải lập công, sau đó sẽ thi vào trường cảnh sát, sau này không làm quân du thử du thực nữa, phải đổi đời tứ đấy.”
Nói đến đó, sắc mặt Giang Diệc Đình thoắt đanh lại, như tích tụ vô vàn cơn bão tố, toàn thân tỏa ra làn khí buốt giá.
“Nhưng!” Giọng anh ta vống cao, Diệp Bạc Hâm nghe mà thót tim rùng mình, quay phắt ra nhìn, chỉ thấy anh ta cười nham hiểm:
“Cô biết cái cảm giác vỡ mộng là như thế nào không? Tôi nửa người nửa ngợm lăn lộn trong chốn đen tối ấy suốt ba năm, có lúc chính bản thân cũng thấy hoang mang, không biết từ bao giờ, hai tay mình đã vấy máu. Lâu đến nỗi tôi suýt thì quên đi, mình là gián điệp của cảnh sát, chứ không phải một phần tử tội phảm mạng như cỏ rác. Nhưng một kẻ tội ác đầy mình như tôi, làm sao có thể mơ tưởng quay về cuộc sống bình thường? Cô biết những gã cảnh sát mở miệng ra là đạo lý chính nghĩa công bằng, chúng đê tiện thế nào không? Chúng chưa bao giờ muốn cho tôi quay về, dù sao tôi cũng gây từng ấy tội ác, tôi là kẻ đáng chết. Chúng sợ người ta biết được cảnh sát cử một gã lao tù đi làm gián điệp, vì dang tiếng của bản thân, nên trong cuộc truy quét đó, chúng đã bỏ rơi tôi. Không ai có thể chứng minh cho sự trong sạch của tôi. Trong mắt cảnh sát, tôi và trùm tội phạm buôn bán vũ khí là một giuộc.”
“Tôi bị dồn vào đường cùng, đành tự lực cánh sinh, bao nhiêu năm làm gián điệp ngầm, cũng không uổng phí. Nếu đã dồn ép nhau như thế, thì tôi bắt buộc phải phản bội. Tôi không về nữa, cảnh sát không cho tôi đường sống, thì đành chọn con đường đen tối này. Tôi tiếp nhận các phi vụ làm ăn của đại ca, mượn danh tiếng của ông ta lại lần nữa gầy dựng danh tiếng trong giới buôn bán vũ khí. Đến bây giờ, cô vẫn ngây thơ cho rằng cảnh sát, bộ đội là người tử tế à?”
Diệp Bạc Hâm shock đến nỗi không thốt nổi nên lời, đây là lý do thật sự mà Giang Diệc Đình bỏ đi năm xưa? Anh ta không mất tích, mà bị bắt ngồi tù, rồi chuyển sang làm gián điệp ngầm của cảnh sát?
Sau cơn kích động, Giang Diệc Đình rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, nói không hận thì ấy là nói dối. Bây giờ, cũng là nhân vật hô mưa gọi gió trong giới, hầu như không ai dám đắc tội với anh ta. Phía cảnh sát muốn truy sát anh ta cũng còn phải đắn đo lên xuống, nhưng đồng thời, Giang Diệc Đình cũng đứng bên mép vực thẳm. Bất thình lình là có thể ăn ngay một phát đạn, thậm chí ngủ cũng không yên giấc. Sống kiểu đu dây thế này, anh ta đã ngấy tận cổ, nhưng năm xưa bị ép phải đi vào con đường này, đã xác định đã không còn lối về.
“Tôi hận Tập Vị Nam, chính hắn một tay lên kế hoạch càn quét đó! Hắn đã cài bao nhiêu điệp vụ ngầm, nhưng vào lúc sát sao theo dõi tình hình nội bộ địch, lại không hề hay biết bạn gái mình cũng được chọn lựa, được đào tạo thành điệp vụ, để tham gia vào cuộc truy sát. Đợi đến khi thấy tên cô trong danh sách những đặc vụ ngầm, lúc ấy quá muộn màng, hy sinh biết bao nhiêu đồng đội, hắn chỉ còn cách bỏ rơi cô, vì cái gọi là đại nghĩa, mà để cô hy sinh cho tổ quốc. Diệp Bạc Hâm, năm xưa nếu tôi biết Tập Vị Nam là người đứng đằng sau tất cả, và cô là người đàn bà của hắn, thì Giang Diệc Đình tôi vào lúc nguy hiểm then chốt, đã không chọn lựa cứu cô. Cứ để mặc cô cho đám súc sinh ấy làm nhục, để Tập Vị Nam nếm trải cái cảm giác sống không bằng chết.”
“À, không, chỉ e là Tập Vị Nam đến giờ vẫn tưởng cô đã bị cưỡng hiếp đến chết trong lần làm nhiệm vụ ấy. Dù sao, năm xưa những kẻ có ý định chà đạp cô đều bỏ mạng. Trừ cô và tôi, không ai biết sau đó xảy ra chuyện gì. Lúc ấy phía quân đội nhận được đoạn video, cô trong bộ dạng điên điên dở dở, sau khi bị tiêm RN, quần áo gần như không còn gì trên người, đau đớn tột cùng, không ai tin cô có thể thoát được bàn tay chúng. Chúng lấy cô ra để uy hiếp bộ đội buộc phải lui quân. Tôi thật sự rất muốn biết, Tập Vị Nam nắm toàn quyền chỉ huy khi ấy, vào lúc nhìn thấy bạn gái mình sắp bị cưỡng bức, lòng hắn đã nghĩ gì, sau cùng khi hắn từ bỏ cô, hạ lệnh kích nổ, hắn có suy sụp không? Khi đó, một khi đã kích nổ, đồng nghĩ với việc cô cũng khó sống nổi. Ha! Người yêu của cô đấy, đứng trước quốc gia đại sự, anh ta giương mắt nhìn cô bị cưỡng hiếp, bỏ mặc cô sống chết!”
“Diệp Bạc Hâm, khi tôi biết cô là người phụ nữ của Tập Vị Nam, mẹ kiếp tôi thật sự hối hận vì năm xưa đã cứu cô! Tôi mong muốn cái gì chứ? Thà để cô banh xác tại chỗ cho rồi!” Giang Diệc Đình nghiến răng nghiến lợi, tuy Tập Vị Nam không hẳn là người trực tiếp hủy hoại cuộc đời anh, nhưng đẩy anh đến bước đường ngày hôm nay, Tập Vị Nam không thể phủ sạch mọi liên quan. May thay, hắn cũng đau khổ từng ấy năm.
Diệp Bạc Hâm suýt thì đứng không vững, chuyện năm xưa bị bóc tách từng lớp, sắc hồng hào trên gương mặt cô bợt đi, tay chân lạnh ngắt, mọi thứ quá đường đột bất ngờ.
Cuối cùng cô đã hiểu, vì sao cả mẹ và cậu đều kịch liệt phản đối cô và Tập Vị Nam đến với nhau. Là bởi họ đều biết rõ chuyện năm đó ư? Biết Tập Vị Nam từng vì đại nghĩa quốc gia, bỏ rơi cô. Anh là quân nhân, sau này nếu có trường hợp tương tự, anh cũng chọn sẽ lựa bỏ rơi cô? Sự chọn lựa của anh không sai, nhưng với cậu và mẹ, họ là người thân của cô, cô xảy ra việc này, làm sao họ có thể thản nhiên chấp nhận được?
Vì thế nên anh tuyệt nhiên không nói gì, sau khi cô mất trí nhớ, thậm chí anh đã vờ như không quen biết cô. Như Giang Diệc Đình đã nói, anh tưởng cô đã hy sinh trong đợt truy sát. Sợ cô gặp anh, là nhớ lại những chuyện đau khổ, sợ cô không chịu được, nên mới ép mình phải rời xa cô?
Cô nhớ anh từng nói, nếu một ngày nào đó cô biết được chân tướng sự việc, mà không phải do chính miệng anh nói, sự việc ấy quá tàn nhẫn, anh sợ cô không chịu được sẽ hóa điên, mà anh lại không thể nói ra được.
Sau nay cô từng gặng hỏi, anh vẫn kín miệng như bưng, bất chấp mối quan hệ cả hai chiến tranh lạnh, thì anh vẫn chọn lựa im lặng. Anh đang sợ hãi, sợ cô biết chuyện năm xưa rõ ràng có thể cứu cô, nhưng anh lại bỏ mặc cô, sợ cô hận anh ư?
Nếu Giang Diệc Đình không kể ra tất cả, chỉ e cô mãi mãi không bao giờ biết được, thâm tâm anh lại cất giấu một bí mật to lớn nhường này. Nếu đã đau khổ đến mức ấy, vì sao vẫn quyết tâm ở bên cô?
Cô vẫn luôn tưởng rằng, anh đang cố giấu giếm chuyện giữa anh và Bạch Sở Khả. Mà không hề nghĩ rằng, thứ anh thực sự sợ hãi, đó là khi cô biết rằng anh từng bỏ rơi cô...
Năm năm, một ngàn ngày đêm có lẻ, anh tự mình gặm nhấm nỗi đớn đau, nếu đã cho rằng cô từng bị cưỡng hiếp, vì sao còn làm chuyện đó với cô?
“Anh... vì sao lại kể những chuyện này với tôi?” Giọng cô run lẩy bẩy, không thể đoán được Giang Diệc Đình muốn làm gì?
Giang Diệc Đình sững người, thần sắc có vẻ ảo não, những chuyện ghim trong lòng từ năm năm trước, hôm nay mới có cơ hội giải tỏa, thế là cứ tuôn hết ra, suýt quên mất chuyện quan trọng.
“Cô cứ coi như tôi đang nói linh tinh ấy mà.” Giang Diệc Đình đổi sắc mặt, vẻ bất bình ban nãy vợi đi, đôi mắt nâu lấp loáng ánh sáng, chăm chú nhìn Diệp Bạc Hâm: “Muốn phục hồi kí ức không?”
“Anh có cách à?” Diệp Bạc Hâm tiến lên mấy bước, lời nói của Giang Diệc Đình gợi cô tò mò, cô rất muốn nhớ lại những chuyện từng trải qua.
Giang Diệc Đình lãnh đạm nhìn người đàn ông mặc áo blouse trắng, gã quay người, rút một ống nghiệm đựng chất lỏng màu xanh lá trên bàn thí nghiệm.
Giang Diệc Đình hất cằm: “Nhìn thấy chưa, đây là loại thuốc vừa nghiên cứu, có tính tương khắc với cả RN, có thể loại bỏ tác dụng phụ của RN. Nhưng chúng tôi chưa thử nghiệm, không biết có hiệu quả không, nếu cô không sợ chết thì thử đi.”
Diệp Bạc Hâm liếc mắt nhìn, rồi lại ngước mắt trông về phía Giang Diệc Đình: “Vì sao anh lại giúp tôi?”
Giang Diệc Đình đón lấy ống nghiệm chứa chất lỏng màu xanh lá: “Tôi không giúp cô, mà tôi chỉ thiếu một người thử nghiệm. Năm xưa toàn bộ số thuốc RN đều bị tiêu hủy, công thức tôi có đươc ngày hôm nay cũng không rõ có phải thật không. Mà cô từng được tiêm RN, tôi muốn lấy mẫu máu của cô để thí nghiệm. Tôi cũng muốn xem xem, phương thuốc giải vừa điều chế này có thể khiến cô hồi phục kí ức hay không?”