Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 255
29255
Khớp ngón tay trắng nhợt, Đặng Thụy Tây siết chặt chiếc điện thoại.
Ánh sáng xanh rọi lên gương mặt cô, trong đôi mắt cuộn trào sóng dữ, phản chiếu tia ghen tỵ.
Anh Hai thích cô ta đến vậy ư?
Mình phải làm sao?
Từ nhỏ đã ái mộ anh, cô nỗ lực để kịp bước chân anh, biến mình trở nên ngày càng ưu tú.
Vẫn không được ư?
Đặng Thụy Tây ngẩng đầu, trông dung mạo thư thái của người đàn ông khi say dưới ánh đèn màu cam dìu dịu. Cô muốn đánh cược một lần, nếu thua, cũng không hối hận.
Bằng không, quả thực không cam lòng.
Anh Hai là người bướng bỉnh, sẽ không đời nào nghe lời bà nội, bằng lòng lấy cô làm vợ.
Nhưng nếu chuyện xảy ra lúc say, nếu hai người có quan hệ, anh ấy sẽ không thể chối bỏ trách nhiệm.
Chiếc điện thoại vẫn rung bần bật, Đặng Thụy Tây nhìn xuống cái tên nhảy nhót trên màn hình, hạ quyết tâm, ấn nút tắt máy.
Căn phòng lại trở về yên ắng.
Hơi thở gấp gáp nặng nề của người đàn ông không ngừng dụ dỗ Đặng Thụy Tây.
Bất chấp sĩ diện, đôi bàn tay cô run rẩy cởi cúc.
Chiếc áo sơ mi gam đỏ tươi tuột xuống đất.
Làn da nõn nà trắng trẻo, dưới ánh đèn mờ mờ, tản mác dư vị mê ly.
Lồng ngực Đặng Thụy Tây đập dồn dập, cô quỳ bên giường, ngón tay lướt qua sống mũi, mắt, mày, sau cùng dừng lại trên bờ môi mím chặt của anh.
Chưa bao giờ được gần với anh như lúc này, cô khom người là có thể ngửi thấy mùi hương mát lành trong trẻo trên cơ thể anh.
Đặng Thụy Tây lưu luyến, nhắm mắt lại, hít hà thật sâu, trong lồng ngực căng đầy hương vị của người đàn ông trưởng thành.
Tay trượt xuống, đặt trên cổ áo của anh.
Vô liêm sỉ thì đã làm sao? Cô muốn đánh cược một lần, thua, thì cũng còn một đêm đẹp, cho nửa đời sau hoài niệm.
Nhưng... nếu anh Hai tỉnh lại, tức giận cho rằng cô là ả đàn bà mặt dày mày dạn, đoạn tuyệt với cô nữa, thì cô phải làm sao?
Lúc ấy thật sự không còn cách nào cứu vãn nữa rồi.
Đặng Thụy Tây đắn đo.
Tấm chăn mỏng vắt ngang hông anh, đường nét gương mặt sắc cạnh, như được đẽo gọt tinh xảo, mỗi nét đều mang sự ưu đãi quý giá mà thượng đế ban tặng.
Đặng Thụy Tây si mê ngắm nhìn gương mặt anh, lý trí vừa trỗi dậy đã bị ái tình soán ngôi.
Cô muốn có được người đàn ông này.
Nếu không nhanh tay, đợi đến khi anh lấy người phụ nữ kia, lúc ấy sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa.
Diệp Bạc Hâm cúi rạp người, ngón tay lả lướt trên vòm ngực anh, trượt xuống, cảm nhận được những múi thịt căng đầy, cô không cầm nổi lòng, khẽ bật tiếng rên.
...
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, vui lòng gọi lại sau...”
Diệp Bạc Hâm chau mày, tay siết chặt điện thoại.
Mới rồi còn gọi được, giờ tự nhiên tắt máy rồi?
Trong lòng cảm thấy bất an, như có ai đó siết chặt cổ, khiến cô nghẹt thở, cảm giác ngột ngạt xâm chiếm bộ não.
Không được, cô phải về xem thế nào.
Diệp Bạc Hâm vùng dậy, khép lại vạt áo khoác, trên gương mặt trắng trẻo ăm ắp vẻ lo âu.
“Ọe...”
Một tay đã đặt lên nắm đấm cửa, trong phòng ngủ bỗng vẳng ra tiếng nôn mửa, và tiếng nước ào ào vang lên sau đó.
Thẩm Tư Á như thế này, cô thật sự không bỏ đi được.
Diệp Bạc Hâm đành quay lại.
Trong nhà vệ sinh, Thẩm Tư Á đang ôm bồn cầu, rũ người mọp dưới đất.
“Dậy nào, dưới đất lạnh lắm.” Diệp Bạc Hâm thở dài, khụy xuống, đỡ cánh tay Thẩm Tư Á, toan vực dậy.
Thẩm Tư Á mở đôi mắt lờ đờ, quặp lấy cổ cô, kéo xuống.
Diệp Bạc Hâm bị Thẩm Tư Á bất ngờ lôi xuống, chân mất trụ, ngồi phịch xuống đằng trước cô nàng.
“Há há... A Hâm... làm gì mà đong đưa thế?” Thẩm Tư Á cười ngây ngô, say không còn biết gì.
Diệp Bạc Hâm nghe đầu đau nhói, tự nhiên hối hận vì để cô nàng uống từng ấy rượu.
Uống rượu tiêu sầu cái quái gì, giả dối.
...
Cơn say của Tập Vị Nam không hẳn là mãnh liệt, nhưng người lại hoàn toàn không ý thức.
Cho đến khi Đặng Thụy Tây luồn tay vào quần anh, anh liền choàng mở mắt, như chú sư tử ngủ say bỗng sực tỉnh, đôi mắt sắc lẹm như dao, vằn vện tia máu.
Bàn tay mang sức mạnh, bắt lấy cánh tay không an phận của Đặng Thụy Tây, quắp chặt, không ngừng siết lại, phần xương vang lên tiếng “rắc.”
“Á á á....” Đặng Thụy Tây thảm thiết hét váng lên, gương mặt trắng nhợt rịn mồ hôi lấm tấm.
Tay trật khớp rồi.
Tập Vị Nam giận run lên bần bật, toàn thân tản ra sát khí, ánh mắt rợn người.
Những người quen thân đều biết, mỗi khi cơn giận bộc phát đến đỉnh điểm, quanh người anh thường tỏa ra làn khí rùng rợn, ánh mắt nhìn trừng trừng vào đối phương, như nhìn một kẻ sắp chết đến nơi.
Tập Vị Nam từng được huấn luyện đặc biệt, mỗi khi gặp nguy hiểm, cơ thể sẽ tự nhiên phản vệ. Kể cả lúc say, nhưng khi cảm nhận được nguy hiểm, anh cũng có thể tỉnh lại, đầu óc tuy mơ hồ, song ý thức vẫn có.
Gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Đặng Thụy Tây lọt vào tầm mắt, trên ngươi cô ta chỉ mặc độc chiếc áo lót màu tím, kẻ ngu si cũng nhận ra cô ta muốn làm gì.
Cơn giận bốc lên, Tập Vị Nam không ngờ chỉ chậm một chút nữa thôi anh sẽ lại giẫm lên vết xe đổ.
Rượu là thứ quả nhiên không nên đụng vào.
Hại người, hại mình.
“Anh... anh Hai...” Không thể ngờ anh lại bất ngờ tỉnh lại, Đặng Thụy Tây sợ đến độ tái mét mặt mày.
Ánh mắt Tập Vị Nam đanh quánh lại, tay bóp chiếc cổ thanh mảnh của cô ả, siết chặt.
“Đặng Thụy Tây, tôi cảnh cáo cô, nên biết thân biết phận. Làm phụ nữ, đừng dơ dáy như thế.”
Người phụ nữ này... tại anh đã dung túng cô ta quá mức...
Nếu đêm nay xảy ra chuyện gì đó, anh sẽ phải đối mặt với Diệp Bạc Hâm như thế nào?
“Khụ... khụ...” Cổ tay có cảm giác đau thấu xương, ngón tay thậm chí không co được, cổ thì bị bóp chặt, Đặng Thụy Tây không thở nổi, đôi mắt trợn lên, dòng lệ tuyệt vọng ứa ra, rơi xuống mu bàn tay anh.
Tập Vị Nam thấy ghê tởm, liền buông tay.
Đặng Thụy Tây bị anh hất văng xuống đất.
“Anh... anh Hai, em... sai rồi...” Đặng Thụy Tây ho dữ dội. Cô ôm cổ, gương mặt khiếp đảm thụt lùi về sau. Lúc này mới cảm thấy kinh hãi thật sự, người đàn ông như ác quỷ, không phải anh Hai của cô.... Người anh kia tuy lạnh lùng, nhưng không hề nóng nảy, vậy mà mới rồi, cô cảm nhận rõ rệt, người đàn ông này muốn giết mình.
Tập Vị Nam trừng mắt nhìn cô ta, ánh mắt như muốn róc xương lóc thịt cô.
Tập Vị Nam lật chăn ra, đầu đau như búa đổ, anh đè nén cơn choáng váng, loạng choạng chạy ra ngoài.
Tiếng thét thất thanh của Đặng Thụy Tây đánh thức tất cả mọi người trong căn biệt thự.
Đèn bật sáng trưng, ai nấy đều mở cửa phòng đi ra.
Nhưng chỉ thấy Tập Vị Nam mặt hằm hằm, phăm phăm lao ra khỏi phòng.
“Nam, sao thế?” Lục Tiễn Tây vừa đặt tay lên vai anh, nhưng bắt gặp đôi mắt vằn máu, sát khi đằng đằng của anh, liền giật lùi về sau.
“Đưa tôi về!” Tập Vị Nam không màng nhìn ai, sải chân đi xuống gác.
Men rượu vẫn chưa tiêu tan hẳn, lúc này bước chân anh hơi liêu xiêu.
“Chuyện... chuyện gì xảy ra thế?” Tập Khởi Nhu ngớ người đứng ngoài cửa, lòng mang máng dự cảm chẳng lành.
Anh Hai nổi giận, và cả tiếng hét rát tai của Đặng Thụy Tây...
Chắc không phải chị ta làm gì để anh Hai phải nổi cơn lôi đình chứ?
Tập Khởi Nhu hớt hải chạy vào phòng.
Đặng Thụy Tây vẫn chưa hết hoảng hồn, áo không kịp mặc.
Ánh mắt Tập Khởi Nhu co rụt lại, không dám tin, nhìn Đặng Thụy Tây đang ngồi mọp dưới đất.
Chẳng trách ánh mắt anh Hai lại như muốn giết người.
Do anh Hai say quá làm bừa, hay do Đặng Thụy Tây trót dại, gạ gẫm anh Hai?
Sở Lâm, Kỳ Tương Lâm, Tần Yến Đường đồng loạt theo vào sau.
Đặng Thụy Tây hốt hoảng, vội vã nhặt áo lên, hớt hải che đi cơ thể.
Tay cô bị bẻ sái, đến giờ vẫn chưa hoàn hồn.
Vết bầm trên cổ rợn mắt người nhìn, khiến ai nấy đều thót tim.
“Chị... chị Thụy Tây... chuyện gì đã xảy ra?” Tập Khởi Nhu nuốt nước bọt.
Bị bao nhiêu người nhìn, Đặng Thụy Tây sống sượng không biết để vào bao đâu.
“Ra ngoài! Cút hết ra ngoài!” Cô hét lên, nước mắt trào ra.
Tần Yến Đường chau mày, ánh mắt lướt qua cổ cô: “Cô bị thương rồi, tôi đưa cô đến bệnh viện.”
“Không, tôi không đi.” Như kẻ từng bị một lần ám ảnh, giờ thấy gì cũng sợ, Đặng Thụy Tây run rẩy né tránh bàn tay của Tần Yến Đường.
Gương mặt Tập Khởi Nhu nửa tái nhợt, nửa xanh mét. Được Sở Lâm dắt ra khỏi phòng, hai chân cô bủn rủn, suýt thì ngã sụp xuống đất.
Sở Lâm đỡ người cô, thấy cơ thể cô lẩy bẩy.
“Sao thế?” Anh đưa tay rờ trán cô.
Tập Khởi Nhu gỡ tay anh xuống, mặt luống cuống lo âu: “Sở Lâm, em chết chắc rồi, có khi nào anh Hai sẽ tìm em tính sổ không?”
Sở Lâm nheo mắt: “Em lại bày trò gì?”
Tập Khởi Nhu cắn răng, nắm chặt bàn tay Sở Lâm: “Em... em dắt chị Thụy Tây đến, cũng chính em dặn chị ấy chăm sóc anh Hai. Em chỉ muốn vun vào cho hai người họ, nhưng không nghĩ anh Hai lại nổi cơn lên, bây giờ phải làm sao?”
Tập Khởi Nhu luống cuống dậm chân, sắc mặt Sở Lâm cũng khó coi.
Vẻ mặt mới rồi của anh Nam, âm u như dự báo sắp có giông bão.
Sở Lâm trỏ trán Tập Khởi Nhu, bực mình trách móc: “Bình thường em nghịch ngợm sao cũng được, giờ lại dám phá bĩnh cả anh Hai của mình. Cũng chả phải em không biết Đặng Thụy Tây thích anh Hai em thế nào, em còn dám để hai người bọn họ ở riêng với nhau. Như thế chẳng phải em đẩy anh Hai em vào chỗ khó xử còn gì?”
Chắng trách anh Nam lại nổi giận đùng đùng, anh ấy vốn không thích bị người khác thao túng.
Nghe mắng, mà Tập Khởi Nhu chực bật khóc: “Em làm sao biết được, chẳng qua em thấy anh ấy mãi không có bạn gái, sợ anh ấy độc thân cả đời, em làm sao biết được anh ấy lại tỏ ra quyết liệt đến thế?
Sở Lâm hận không thể bổ được cái đầu cô ra, để xem rút cuộc trong ấy chứa những thứ gì.
Một cô gái mà có thể nói được những lời này sao?
“Anh hai của em có bạn gái rồi. May chuyện chưa có gì để dẫn đến hậu quả không thể cứu vãn. Bằng không anh Hai của em chắc sẽ lột da rút gân em...”
“Cái... cái gì?” Anh Hai có bạn gái rồi? Tập Khởi Nhu mếu máo: “Chết rồi, chết thật rồi, lần này anh Hai sẽ không tha cho em...”
...
“Nam, có chuyện gì thế?” Lục Tiễn Tây đuổi theo.
Cả hai nối gót nhau ra khỏi biệt thự.
Bên bờ biển, đèn đóm đã tắt ngóm.
Duy chỉ có căn biệt thự này là còn sáng đèn.
Tập Vị Nam đưa tay day ấn đường đang căng tức nhức nhối, bóng hình như lẫn vào màn đêm.
“Ai đưa Đặng Thụy Tây tới?” Trong tiếng gió gào thét, giọng nói của Tập Vị Nam sin sít rùng rợn.
Họ cũng chả phải không biết việc anh đã kết hôn, trong khi Đặng Thụy Tây là vị hôn thê mà bà cụ chỉ định cho anh. Chả nhẽ họ vẫn còn cảm thấy sự việc chưa đủ phức tạp hay sao?
Lục Tiễn Tây giật mình, quả nhiên do Đặng Thụy Tây giở trò.
“Không rõ.”
Tập Vị Nam không truy hỏi gay gắt, đôi mắt thăm thẳm trông ra biển lớn nhập nhoạng giữa màu đêm.
Nửa đêm phải lặn lội về, nơi này cách khu nội đô khá xa, chắc cũng phải mất một tiếng đồng hồ đi đường.
Lục Tiễn Tây gọi điện thoại cho nhân viên của resort, bên đó sắp xếp người đưa họ về.
Khớp ngón tay trắng nhợt, Đặng Thụy Tây siết chặt chiếc điện thoại.
Ánh sáng xanh rọi lên gương mặt cô, trong đôi mắt cuộn trào sóng dữ, phản chiếu tia ghen tỵ.
Anh Hai thích cô ta đến vậy ư?
Mình phải làm sao?
Từ nhỏ đã ái mộ anh, cô nỗ lực để kịp bước chân anh, biến mình trở nên ngày càng ưu tú.
Vẫn không được ư?
Đặng Thụy Tây ngẩng đầu, trông dung mạo thư thái của người đàn ông khi say dưới ánh đèn màu cam dìu dịu. Cô muốn đánh cược một lần, nếu thua, cũng không hối hận.
Bằng không, quả thực không cam lòng.
Anh Hai là người bướng bỉnh, sẽ không đời nào nghe lời bà nội, bằng lòng lấy cô làm vợ.
Nhưng nếu chuyện xảy ra lúc say, nếu hai người có quan hệ, anh ấy sẽ không thể chối bỏ trách nhiệm.
Chiếc điện thoại vẫn rung bần bật, Đặng Thụy Tây nhìn xuống cái tên nhảy nhót trên màn hình, hạ quyết tâm, ấn nút tắt máy.
Căn phòng lại trở về yên ắng.
Hơi thở gấp gáp nặng nề của người đàn ông không ngừng dụ dỗ Đặng Thụy Tây.
Bất chấp sĩ diện, đôi bàn tay cô run rẩy cởi cúc.
Chiếc áo sơ mi gam đỏ tươi tuột xuống đất.
Làn da nõn nà trắng trẻo, dưới ánh đèn mờ mờ, tản mác dư vị mê ly.
Lồng ngực Đặng Thụy Tây đập dồn dập, cô quỳ bên giường, ngón tay lướt qua sống mũi, mắt, mày, sau cùng dừng lại trên bờ môi mím chặt của anh.
Chưa bao giờ được gần với anh như lúc này, cô khom người là có thể ngửi thấy mùi hương mát lành trong trẻo trên cơ thể anh.
Đặng Thụy Tây lưu luyến, nhắm mắt lại, hít hà thật sâu, trong lồng ngực căng đầy hương vị của người đàn ông trưởng thành.
Tay trượt xuống, đặt trên cổ áo của anh.
Vô liêm sỉ thì đã làm sao? Cô muốn đánh cược một lần, thua, thì cũng còn một đêm đẹp, cho nửa đời sau hoài niệm.
Nhưng... nếu anh Hai tỉnh lại, tức giận cho rằng cô là ả đàn bà mặt dày mày dạn, đoạn tuyệt với cô nữa, thì cô phải làm sao?
Lúc ấy thật sự không còn cách nào cứu vãn nữa rồi.
Đặng Thụy Tây đắn đo.
Tấm chăn mỏng vắt ngang hông anh, đường nét gương mặt sắc cạnh, như được đẽo gọt tinh xảo, mỗi nét đều mang sự ưu đãi quý giá mà thượng đế ban tặng.
Đặng Thụy Tây si mê ngắm nhìn gương mặt anh, lý trí vừa trỗi dậy đã bị ái tình soán ngôi.
Cô muốn có được người đàn ông này.
Nếu không nhanh tay, đợi đến khi anh lấy người phụ nữ kia, lúc ấy sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa.
Diệp Bạc Hâm cúi rạp người, ngón tay lả lướt trên vòm ngực anh, trượt xuống, cảm nhận được những múi thịt căng đầy, cô không cầm nổi lòng, khẽ bật tiếng rên.
...
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, vui lòng gọi lại sau...”
Diệp Bạc Hâm chau mày, tay siết chặt điện thoại.
Mới rồi còn gọi được, giờ tự nhiên tắt máy rồi?
Trong lòng cảm thấy bất an, như có ai đó siết chặt cổ, khiến cô nghẹt thở, cảm giác ngột ngạt xâm chiếm bộ não.
Không được, cô phải về xem thế nào.
Diệp Bạc Hâm vùng dậy, khép lại vạt áo khoác, trên gương mặt trắng trẻo ăm ắp vẻ lo âu.
“Ọe...”
Một tay đã đặt lên nắm đấm cửa, trong phòng ngủ bỗng vẳng ra tiếng nôn mửa, và tiếng nước ào ào vang lên sau đó.
Thẩm Tư Á như thế này, cô thật sự không bỏ đi được.
Diệp Bạc Hâm đành quay lại.
Trong nhà vệ sinh, Thẩm Tư Á đang ôm bồn cầu, rũ người mọp dưới đất.
“Dậy nào, dưới đất lạnh lắm.” Diệp Bạc Hâm thở dài, khụy xuống, đỡ cánh tay Thẩm Tư Á, toan vực dậy.
Thẩm Tư Á mở đôi mắt lờ đờ, quặp lấy cổ cô, kéo xuống.
Diệp Bạc Hâm bị Thẩm Tư Á bất ngờ lôi xuống, chân mất trụ, ngồi phịch xuống đằng trước cô nàng.
“Há há... A Hâm... làm gì mà đong đưa thế?” Thẩm Tư Á cười ngây ngô, say không còn biết gì.
Diệp Bạc Hâm nghe đầu đau nhói, tự nhiên hối hận vì để cô nàng uống từng ấy rượu.
Uống rượu tiêu sầu cái quái gì, giả dối.
...
Cơn say của Tập Vị Nam không hẳn là mãnh liệt, nhưng người lại hoàn toàn không ý thức.
Cho đến khi Đặng Thụy Tây luồn tay vào quần anh, anh liền choàng mở mắt, như chú sư tử ngủ say bỗng sực tỉnh, đôi mắt sắc lẹm như dao, vằn vện tia máu.
Bàn tay mang sức mạnh, bắt lấy cánh tay không an phận của Đặng Thụy Tây, quắp chặt, không ngừng siết lại, phần xương vang lên tiếng “rắc.”
“Á á á....” Đặng Thụy Tây thảm thiết hét váng lên, gương mặt trắng nhợt rịn mồ hôi lấm tấm.
Tay trật khớp rồi.
Tập Vị Nam giận run lên bần bật, toàn thân tản ra sát khí, ánh mắt rợn người.
Những người quen thân đều biết, mỗi khi cơn giận bộc phát đến đỉnh điểm, quanh người anh thường tỏa ra làn khí rùng rợn, ánh mắt nhìn trừng trừng vào đối phương, như nhìn một kẻ sắp chết đến nơi.
Tập Vị Nam từng được huấn luyện đặc biệt, mỗi khi gặp nguy hiểm, cơ thể sẽ tự nhiên phản vệ. Kể cả lúc say, nhưng khi cảm nhận được nguy hiểm, anh cũng có thể tỉnh lại, đầu óc tuy mơ hồ, song ý thức vẫn có.
Gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Đặng Thụy Tây lọt vào tầm mắt, trên ngươi cô ta chỉ mặc độc chiếc áo lót màu tím, kẻ ngu si cũng nhận ra cô ta muốn làm gì.
Cơn giận bốc lên, Tập Vị Nam không ngờ chỉ chậm một chút nữa thôi anh sẽ lại giẫm lên vết xe đổ.
Rượu là thứ quả nhiên không nên đụng vào.
Hại người, hại mình.
“Anh... anh Hai...” Không thể ngờ anh lại bất ngờ tỉnh lại, Đặng Thụy Tây sợ đến độ tái mét mặt mày.
Ánh mắt Tập Vị Nam đanh quánh lại, tay bóp chiếc cổ thanh mảnh của cô ả, siết chặt.
“Đặng Thụy Tây, tôi cảnh cáo cô, nên biết thân biết phận. Làm phụ nữ, đừng dơ dáy như thế.”
Người phụ nữ này... tại anh đã dung túng cô ta quá mức...
Nếu đêm nay xảy ra chuyện gì đó, anh sẽ phải đối mặt với Diệp Bạc Hâm như thế nào?
“Khụ... khụ...” Cổ tay có cảm giác đau thấu xương, ngón tay thậm chí không co được, cổ thì bị bóp chặt, Đặng Thụy Tây không thở nổi, đôi mắt trợn lên, dòng lệ tuyệt vọng ứa ra, rơi xuống mu bàn tay anh.
Tập Vị Nam thấy ghê tởm, liền buông tay.
Đặng Thụy Tây bị anh hất văng xuống đất.
“Anh... anh Hai, em... sai rồi...” Đặng Thụy Tây ho dữ dội. Cô ôm cổ, gương mặt khiếp đảm thụt lùi về sau. Lúc này mới cảm thấy kinh hãi thật sự, người đàn ông như ác quỷ, không phải anh Hai của cô.... Người anh kia tuy lạnh lùng, nhưng không hề nóng nảy, vậy mà mới rồi, cô cảm nhận rõ rệt, người đàn ông này muốn giết mình.
Tập Vị Nam trừng mắt nhìn cô ta, ánh mắt như muốn róc xương lóc thịt cô.
Tập Vị Nam lật chăn ra, đầu đau như búa đổ, anh đè nén cơn choáng váng, loạng choạng chạy ra ngoài.
Tiếng thét thất thanh của Đặng Thụy Tây đánh thức tất cả mọi người trong căn biệt thự.
Đèn bật sáng trưng, ai nấy đều mở cửa phòng đi ra.
Nhưng chỉ thấy Tập Vị Nam mặt hằm hằm, phăm phăm lao ra khỏi phòng.
“Nam, sao thế?” Lục Tiễn Tây vừa đặt tay lên vai anh, nhưng bắt gặp đôi mắt vằn máu, sát khi đằng đằng của anh, liền giật lùi về sau.
“Đưa tôi về!” Tập Vị Nam không màng nhìn ai, sải chân đi xuống gác.
Men rượu vẫn chưa tiêu tan hẳn, lúc này bước chân anh hơi liêu xiêu.
“Chuyện... chuyện gì xảy ra thế?” Tập Khởi Nhu ngớ người đứng ngoài cửa, lòng mang máng dự cảm chẳng lành.
Anh Hai nổi giận, và cả tiếng hét rát tai của Đặng Thụy Tây...
Chắc không phải chị ta làm gì để anh Hai phải nổi cơn lôi đình chứ?
Tập Khởi Nhu hớt hải chạy vào phòng.
Đặng Thụy Tây vẫn chưa hết hoảng hồn, áo không kịp mặc.
Ánh mắt Tập Khởi Nhu co rụt lại, không dám tin, nhìn Đặng Thụy Tây đang ngồi mọp dưới đất.
Chẳng trách ánh mắt anh Hai lại như muốn giết người.
Do anh Hai say quá làm bừa, hay do Đặng Thụy Tây trót dại, gạ gẫm anh Hai?
Sở Lâm, Kỳ Tương Lâm, Tần Yến Đường đồng loạt theo vào sau.
Đặng Thụy Tây hốt hoảng, vội vã nhặt áo lên, hớt hải che đi cơ thể.
Tay cô bị bẻ sái, đến giờ vẫn chưa hoàn hồn.
Vết bầm trên cổ rợn mắt người nhìn, khiến ai nấy đều thót tim.
“Chị... chị Thụy Tây... chuyện gì đã xảy ra?” Tập Khởi Nhu nuốt nước bọt.
Bị bao nhiêu người nhìn, Đặng Thụy Tây sống sượng không biết để vào bao đâu.
“Ra ngoài! Cút hết ra ngoài!” Cô hét lên, nước mắt trào ra.
Tần Yến Đường chau mày, ánh mắt lướt qua cổ cô: “Cô bị thương rồi, tôi đưa cô đến bệnh viện.”
“Không, tôi không đi.” Như kẻ từng bị một lần ám ảnh, giờ thấy gì cũng sợ, Đặng Thụy Tây run rẩy né tránh bàn tay của Tần Yến Đường.
Gương mặt Tập Khởi Nhu nửa tái nhợt, nửa xanh mét. Được Sở Lâm dắt ra khỏi phòng, hai chân cô bủn rủn, suýt thì ngã sụp xuống đất.
Sở Lâm đỡ người cô, thấy cơ thể cô lẩy bẩy.
“Sao thế?” Anh đưa tay rờ trán cô.
Tập Khởi Nhu gỡ tay anh xuống, mặt luống cuống lo âu: “Sở Lâm, em chết chắc rồi, có khi nào anh Hai sẽ tìm em tính sổ không?”
Sở Lâm nheo mắt: “Em lại bày trò gì?”
Tập Khởi Nhu cắn răng, nắm chặt bàn tay Sở Lâm: “Em... em dắt chị Thụy Tây đến, cũng chính em dặn chị ấy chăm sóc anh Hai. Em chỉ muốn vun vào cho hai người họ, nhưng không nghĩ anh Hai lại nổi cơn lên, bây giờ phải làm sao?”
Tập Khởi Nhu luống cuống dậm chân, sắc mặt Sở Lâm cũng khó coi.
Vẻ mặt mới rồi của anh Nam, âm u như dự báo sắp có giông bão.
Sở Lâm trỏ trán Tập Khởi Nhu, bực mình trách móc: “Bình thường em nghịch ngợm sao cũng được, giờ lại dám phá bĩnh cả anh Hai của mình. Cũng chả phải em không biết Đặng Thụy Tây thích anh Hai em thế nào, em còn dám để hai người bọn họ ở riêng với nhau. Như thế chẳng phải em đẩy anh Hai em vào chỗ khó xử còn gì?”
Chắng trách anh Nam lại nổi giận đùng đùng, anh ấy vốn không thích bị người khác thao túng.
Nghe mắng, mà Tập Khởi Nhu chực bật khóc: “Em làm sao biết được, chẳng qua em thấy anh ấy mãi không có bạn gái, sợ anh ấy độc thân cả đời, em làm sao biết được anh ấy lại tỏ ra quyết liệt đến thế?
Sở Lâm hận không thể bổ được cái đầu cô ra, để xem rút cuộc trong ấy chứa những thứ gì.
Một cô gái mà có thể nói được những lời này sao?
“Anh hai của em có bạn gái rồi. May chuyện chưa có gì để dẫn đến hậu quả không thể cứu vãn. Bằng không anh Hai của em chắc sẽ lột da rút gân em...”
“Cái... cái gì?” Anh Hai có bạn gái rồi? Tập Khởi Nhu mếu máo: “Chết rồi, chết thật rồi, lần này anh Hai sẽ không tha cho em...”
...
“Nam, có chuyện gì thế?” Lục Tiễn Tây đuổi theo.
Cả hai nối gót nhau ra khỏi biệt thự.
Bên bờ biển, đèn đóm đã tắt ngóm.
Duy chỉ có căn biệt thự này là còn sáng đèn.
Tập Vị Nam đưa tay day ấn đường đang căng tức nhức nhối, bóng hình như lẫn vào màn đêm.
“Ai đưa Đặng Thụy Tây tới?” Trong tiếng gió gào thét, giọng nói của Tập Vị Nam sin sít rùng rợn.
Họ cũng chả phải không biết việc anh đã kết hôn, trong khi Đặng Thụy Tây là vị hôn thê mà bà cụ chỉ định cho anh. Chả nhẽ họ vẫn còn cảm thấy sự việc chưa đủ phức tạp hay sao?
Lục Tiễn Tây giật mình, quả nhiên do Đặng Thụy Tây giở trò.
“Không rõ.”
Tập Vị Nam không truy hỏi gay gắt, đôi mắt thăm thẳm trông ra biển lớn nhập nhoạng giữa màu đêm.
Nửa đêm phải lặn lội về, nơi này cách khu nội đô khá xa, chắc cũng phải mất một tiếng đồng hồ đi đường.
Lục Tiễn Tây gọi điện thoại cho nhân viên của resort, bên đó sắp xếp người đưa họ về.