Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 239
29239
Trầm hương uyển được xem như là câu lạc bộ giải trí trà đạo lớn nhất ở Bắc Kinh, là nơi tiêu khiển của các thân sĩ lưu danh, thương nhân công tử.
Trong phòng vip, khói thuốc nồng nặc, tiếng máy mạt chược trộn bài, chen lẫn với tiếng dỗ dành.
Người đàn ông miệng ngậm điếu thuốc, tay áo xắn cao tới khuỷu tay, dung mạo xuất chúng, ngồi vây trước bàn mạt chược, nói nói cười cười.
Bên cạnh có người đẹp đi theo, luôn che miệng cười yểu điệu.
Khoảnh khắc Sở Lâm đẩy cửa phòng vip ra, khói thuốc từ trong phòng xông ra làm cay mắt, anh ta sặc sụa, che miệng mũi bước vào, nhấc chân đá vào Lăng Diên Dung ngồi gần cửa nhất.
Trong miệng nói khẽ: "đều làm gì đây? Cả phòng ngột ngạt, một chút nữa anh Nam đến, đều khẩn trương hết lên, thu dọn thu dọn."
Trên sàn, trên bàn, khắp nơi đều là chai rượu.
Ba người đàn ông chơi mạt chược sững lại, cùng lúc ngẩng đầu lên.
"Sở Lâm vừa nãy nói gì cơ? Anh ấy nói anh Nam sẽ đến, tôi không nghe nhầm đấy chứ?" Lăng Diên Dung hoài nghi thính lực của mình có vấn đề, khuỷu tay đụng đụng vào bên người Kỳ Tương Tu.
Tàn thuốc rơi xuống, bỏng cả đầu ngón tay.
Kỳ Tương Tu tiếp lời lão đại, vê đầu thuốc lá trong gạt tàn.
"Tôi cũng nghe thấy rồi."
Lăng Diên Dung cười hơ hơ, nhìn vào Kỳ Tương Tu, Tần Yến Đường, bọn họ nhìn nhau cười, tiếp tục cuối đầu chơi mạt chược.
Tiếng lách tách rất ồn.
"Sở Lâm, anh khoe khoang rồi. Tôi một năm rồi đều chưa gặp được anh Nam, lần trước mấy người chúng ta tụ tập, vẫn là một năm trước, anh Nam là người thế nào chứ, anh ấy không giống mấy người rãnh rỗi như chúng ta, sống uổng phí thời gian, chuyện người ta làm đều là chuyện lớn cả."
"Tôi thấy Sở Lâm gần đây quá buồn chán rồi, đem chúng ta ra đùa cợt à, ôi, lẽ nào mấy cậu không phát hiện ra, tin tức về mấy vụ bê bối tình dục của Sở Lâm gần đây đều hết rồi?"
"Chắc là bị cô gái nào đá rồi." vừa nói tới chuyện này, Lăng Diên Dung liền hứng thú, vẻ mặt thích chí nói: "Tôi nói cho mấy cậu biết, lần trước cùng Sở Lâm trò chuyện, tôi nghe thấy tài xế nhà anh ấy nói rồi, có một người phụ nữ mắng cho Sở Lâm một trận, nói Sở Lâm để bụng, lừa gạt phụ nữ, đáng đời người trong lòng anh âyd không thích anh ấy. Hi hi, người phụ nữ này bá đạo, cũng không biết là cô ta tóm lấy thói trăng hoa của anh ấy, hay là Sở Lâm định hồi tâm lại.
Nói đến đây, Lăng Diên Dung ngẩng đầu, "tôi nói Sở Lâm, người trong lòng anh là ai vậy? Còn có người phụ nữ Sở Lâm anh không chinh phục được sao?"
Tần Yếm Đường nheo đôi mắt đòa hoa, cười theo, "nhìn thấy chưa, Sở Lâm trước kia xuất hiện bên cạnh đều có mỹ nữ, nhưng hôm nay lại đến một mình."
Sở Lâm bị đám người này chê cười, sắc mặt càng tối sầm hơn.
Sở Lâm nhìn một lượt phòng vip, ba người đàn ông ngồi vây trước bàn mạt chược, ba thiếu một, kèm một người phụ nữ đi theo.
Ba người đàn ông đều mang theo các người đẹp, đám đàn ông nói chuyện, bọn họ cười theo, rất biết điều không chen miệng vào.
Sở Lâm hiểu, bọn họ đi chơi đều sẽ tìm người đẹp đến để không khí thêm sôi nổi.
"Tôi không đùa với mấy cậu, anh Nam đang nghỉ phép, một lát sẽ tới đây, mấy cậu tự mà xem đi."
Sở Lâm tiện tay ném áo vest lên ghế sofa, xắn tay áo lên đi về phía bàn mạt chược.
Anh cũng rất lâu chưa đi chơi rồi, gần đây tiệc tùng xã giao nhiều, tới chỗ nào không phải yến tiệc thì cũng là hội nghị, bận đến mức giống như con quay, tối nay khó khăn lắm mới được thư giãn.
Còn vì sao anh bảo mấy người này thu dọn sạch sẽ?
Bởi vì anh Nam gần đây ghét nhất là cảnh tượng bừa bộn, chưa nhìn hết đã quay người đi rồi.
"Giả vờ giống thật đấy, tôi suýt chút nữa đã tin rồi." Tần Yến Đường ngậm điếu thuốc, nhìn anh ta một cái, đập đập vào cánh tay người phụ nữ bên cạnh, "đứng dậy, nhường chỗ cho Sở thiếu gia nào."
Sở Lâm ngồi vào vị trí người phụ nữ đó, rất hứng thú ra hiệu, thờ ơ nói: "thích tin hay không, một lúc nữa khiến người ngạt thở đi mất thì đừng trách tôi không nhắc trước."
Hôm đó quản gia thuật lại lời của Tập Khởi Kỳ cho anh, anh đã cùng Tập Vị Cận xác nhận, anh Nam quả thực đang nghỉ phép, anh ta vốn dĩ muốn hẹn riêng anh đi ăn một bữa cơm, tối nay mấy người này đến Trầm Hương Uyển chơi, anh ôm tâm thái muốn thử xem, nên gọi điẹn thaọi cho anh Nam, không ngờ anh Nam không hề do dự, mở miệng đồng ý ngay.
Đừng nói bọn họ không tin, bản thân anh ta bây giờ cũng có chút lờ mờ.
Mấy năm nay, anh Nam mặc dù thỉnh thoảng cùng bọn họ tụ tập, nhưng căn bản không đến mấy chỗ ăn chơi tiêu khiển.
Trầm Hương Uyển mặc dù là câu lạc bộ trà đạo, nhưng trang thiết bị giải trí hoàn toàn không hề ít.
Ba người sững sờ, tiếng lách cách tập tức dừng lại.
Nhìn nhau một cái, lại hỏi lại: "Sở Lâm, anh thật sự không đùa bọn tôi?"
Sở Lâm thong thả khảy khảy tay áo cơn bản không hề có hạt bụi nào, tìm một quân bài đánh ra, uể oải ngước mắt lên, "đoán chừng khoảng nửa giờ nữa là tới."
"Tôi thấy, Sở Lâm, anh sao lại không nói sớm?" Lăng Diên Dung đứng dậy trước, gọi mọi người, "nhanh, mau chóng làn việc đi, đem chai rượu gì đó dọn dẹp sạch sẽ lại."
"Rượu trên bàn, đúng đúng, đều chùi sạch đi."
"Mở cửa sổ thông khí bớt, đều là mùi thuốc."
"Cậu, cả cậu nữa, đừng đứng ngốc ra đó, phụ trách trang trí bình hoa đi."
Mấy người, vội vanagf như thiêu như đốt cả lên, đến mấy cô gái được mang tới cũng không hể may mắn tránh khỏi
Vừa ồn ào vừa thì thầm.
Sở Lâm thong dong nhìn, dù sao cũng không phải anh biến chỗ này trở nên ngột ngạt.
10 phút sau, Lăng Diên Dung mệt đừ ngồi xuống sofa, hai người đàn ông khác cũng không ngoại lệ, trên trán đều nhễ nhại mồ hôi.
Ba người phụ nữ không phải là diễn viên hạng hai hạng ba gì, đều là những người mẫu trẻ, ngày thường ỏng ẹo, làm gì cũng có người giúp đỡ sắp xếp ổn thỏa, lúc nào lại đến lượt mình động tay thu dọn đồ đạc, hôm nay vì chăm sóc cho mấy thiếu gia này, vậy mà cam tâm tình nguyện làm chuyện nặng nọc.
Sở Lâm bật cười, khó mà được xem dáng vẻ tay chân lúng túng của bọn họ, "mấy người ngốc à? Không biết gọi phục vụ vào sao?"
Dọn xong anh ta mới nói, cố ý đây mà, vừa nãy căng thẳng đến mức quên mất rồi, chỉ nhớ anh Nam phải đến đây, nói gì thì nói cũng không thể để anh ấy nhìn thấy cuộc sống nhếch nhác thối nát của bọn họ, vì thế chỉ biết dọn dẹp, đều quên mất còn có nhân viên phục vụ.
Lăng Diên Dung hờn tủi trừng mắt nhìn anh ta, "Sở Lâm, anh là đồ khốn."
Ba tên đàn ông không có não, Sở Lâm lười phản ứng lại.
……
Cô gái đi theo Lăng Diên Dung là Đường Tiêu Ninh-nữ diễn viên hạng ba, vai nữ phụ của rất nhiều bộ phim đều là cô thủ vai, người xinh đẹp, có khí chất, đáng tiếc khi vừa ra mắt đã nhận sai nhân vật, diễn vai một người phụ nữ độc ác, bởi vì diễn quá nhập vai, rất nhiều người nói cô bản chất giống hệt vai diễn, lại còn kêu gọi trên weibo yêu cầu cô cút khỏi làng giải trí.
Ssu đó cô đi thử vai, đạo diễn đều sắp xếp cho cô vai nữ chính 2, nữ phụ, không có ngoại lệ, đều là vai phụ nữ tâm địa độc ác, ác từ trong xương tủy, vì vậy sự nghiệp khởi sắc không nổi.
Quen biết Lăng Diên Dung là ngoài ý muốn, cũnh không ngờ sẽ có được sự coi trọng của anh ta.
Tối nay là Lăng Diên Dung chính thức mời cô, điều khiến cô ngạc nhiên là, Lăng Diên Dung lại đem cô đến gặp mặt anh em của anh ta.
Mấy người này, cô đã nghe sơ qua, đều là những thương nhân có máu mặt ở Bắc Kinh, thậm chí có người cha mẹ là quan chức trung ương, thế giới của anh ta, là thứ cô cả đời không cách nào đuổi kịp.
Đường Tiêu Ninh hơi nghi ngờ, mấy người đàn ông này thân phận hiển hách, anh Nam mà bọn họ luôn miệng nhắc tới lại là người thế nào, lại có thể khiến bọn họ căng thẳng đến như thế?
Đường Tiêu Ninh hiểu rõ thân phận của mình, mặc dù tò mò nhưng biết điều không hỏi.
"Yến Đường, lát nữa là ai tới mà nhìn các anh căng thẳng thế?"
Một giọng nữ ỏng ẻo vang lên.
Đường Tiêu Ninh đơ người, ngước mắt nhìn.
Người nói là cô gái đi cùng Tần Yến Đường, là á quân của cuộc thi siêu mẫu châu Á năm nay-Kỷ Nhiễm, Đường Tiêu Ninh lúc trước đã từng xã giao, hai người không cùng xuất hiện gì cả, nhưng cô nhìn ra được Kỷ Nhiễm là người có dã tâm rất lớn.
Tần Yến Đường ôm cánh tay của cô ta, nở nụ cười, "muốn biết à?"
"Dạ." Kỷ Nhiễm cười rạng rỡ, sáp lại gần, hôn lên mặt Tần Yến Đường.
Tần Yến Đường cười rất khoái chí, vỗ vỗ vào đầu cô ta, "một người anh của bọn anh, anh ấy một lát nữa sẽ tới, ngaon ngoãn gọi anh Nam nhé."
Cô gái của Kỳ Tương Tu cũng vẻ mặt hiếu kì, "là nhân vật lớn nào vậy?"
Kỳ Tương Tu miệng ngậm điếu thuốc, anh ta nghiện thuốc lá, khó chịu chau mày, trong tay ấn bật lửa, nhưng không châm lửa.
Ngón tay trắng trẻo thon dài từ cánh môi sắc sảo lấy điếu thuốc ra, gác lên bàn, nghiêng đầu...đôi mắt sâu nhìn cô gái đi cùng mình.
"Tìm hiểu anh Nam làm gì? Muốn bám vào anh ấy à?"
Cô gái đi cùng Kỳ Tương Tu nét mặt ngượng ngùng, "em....em tò mò mà thôi....."
Kỳ Tương Tu hậm hừ, người phụ nữ nàu có ý gì, anh ta nhìn một cái đã đoán ra rồi.
"Anh Nam, mấy người đừng mơ tưởng nữa, người anh này của tôi, lúc còn trẻ, thứ gì cũng chơi, chơi còn điên loạn hơn bọn này, duy nhất chỉ không chơi phụ nữ."
Lăng Diên Dung cười lạnh tanh, tiếp lời, "không sai, một lát nữa mấy cô có chút biết điều, đừng đi làm phiền anh ấy."
Ba người phụ nữ, ba thần sắc khác nhau.
Sở Lâm phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng, "nào nào, tiếp tục chơi mạt chược, đã lâu không chơi rồi."
Tiếng lách tách lại vang lên, lúc này không còn ai hút thuốc.
Đường Tiêu Ninh đứng sau lưng Lăng Diên Dung, massage nhẹ cho anh ta.
Kỷ Nhiễm rót một ly rượu vang mang lại, lắc nhẹ, chuyền tới bên miệng anh ta, đút cho anh uống một ngụm.
Kỳ Tương Tu nhìn Sở Lâm cô độc lẻ loi, bật cười, "Sở Lâm, cậu hôm nay sao thế? Có cần bọn này tìm cho cậu một em, anh nhìn em kìa, một mình thật buồn chán."
Người phụ nữ đi cùng Kỳ Tương Tu vừa nãy nói lời không đúng, lúc này ngoan ngoãn im miệng, không dám tiếp lời.
Sở Lâm uể oải nhìn bài, "Bỏ đi, ông đây không thiếu phụ nữ. Có điều, cậu tìm một người đẹp đến đây cho anh Nam đi. Đã sắp 30 rồi, cũng không biết đã nếm qua mùi vị phụ nữ chưa."
Lăng Diên Dung cười phá lên, "Sở Lâm, anh thế này là không có hậu rồi, rõ ràng biết anh Tập có một vị hôn thê, còn xúi giục bậy."
Sở Nam hừ một tiếng, có chút chẳng đáng, "cái gì mà vị hôn thê, anh Nam không thừa nhận rồi, đều là mưu mẹo của bà già."
Lăng Diên Dung nháy mắt, "tôi thấy Đặng Thụy Tây quá tốt rồi, xuất thân tốt, học thức cao, không có gì xấu tính, người lại dịu dàng."
Sở Lâm nhún vai, không phản đối cũng không tán thành.
Chuyện tình cảm, như người uống nước, lạnh ấm tự biết.
Nếu như Đặng Thụy Tây có triển vọng, anh Nam cũng sẽ không đơn độc nhiều năm như vậy.
Tần Yến Đường vẫn chưuma mở miệng, đột nhiên ngẩng đầu lên, mắt sáng trưng.
Anh ta vỗ vỗ vào người phụ nữ bên cạnh, "có quen biết tiểu thư nào không, kiểu trong sạch, tốt nhất là thuần khiết một chút?"
Sở Lâm nheo mắt, "Tần Yến Đường, anh muốn làm gì?"
Tần Yến Đường liếc anh ta một cái, không nói gì.
Kỷ Nhiễm chau mày, nhìn quay một lượt, đột nhiên mặt màu rạng rỡ.
"Có, em có người người bạn, ở học viện kịch trung ương, vẫn còn là sinh viên, vẫn trong trắng."
Tần Yến Đường vỗ tay, "được, em mau gọi người đó đến, tối nay ai có thể khiến anh Nam ngã gục, ông đây có thưởng."
Trầm hương uyển được xem như là câu lạc bộ giải trí trà đạo lớn nhất ở Bắc Kinh, là nơi tiêu khiển của các thân sĩ lưu danh, thương nhân công tử.
Trong phòng vip, khói thuốc nồng nặc, tiếng máy mạt chược trộn bài, chen lẫn với tiếng dỗ dành.
Người đàn ông miệng ngậm điếu thuốc, tay áo xắn cao tới khuỷu tay, dung mạo xuất chúng, ngồi vây trước bàn mạt chược, nói nói cười cười.
Bên cạnh có người đẹp đi theo, luôn che miệng cười yểu điệu.
Khoảnh khắc Sở Lâm đẩy cửa phòng vip ra, khói thuốc từ trong phòng xông ra làm cay mắt, anh ta sặc sụa, che miệng mũi bước vào, nhấc chân đá vào Lăng Diên Dung ngồi gần cửa nhất.
Trong miệng nói khẽ: "đều làm gì đây? Cả phòng ngột ngạt, một chút nữa anh Nam đến, đều khẩn trương hết lên, thu dọn thu dọn."
Trên sàn, trên bàn, khắp nơi đều là chai rượu.
Ba người đàn ông chơi mạt chược sững lại, cùng lúc ngẩng đầu lên.
"Sở Lâm vừa nãy nói gì cơ? Anh ấy nói anh Nam sẽ đến, tôi không nghe nhầm đấy chứ?" Lăng Diên Dung hoài nghi thính lực của mình có vấn đề, khuỷu tay đụng đụng vào bên người Kỳ Tương Tu.
Tàn thuốc rơi xuống, bỏng cả đầu ngón tay.
Kỳ Tương Tu tiếp lời lão đại, vê đầu thuốc lá trong gạt tàn.
"Tôi cũng nghe thấy rồi."
Lăng Diên Dung cười hơ hơ, nhìn vào Kỳ Tương Tu, Tần Yến Đường, bọn họ nhìn nhau cười, tiếp tục cuối đầu chơi mạt chược.
Tiếng lách tách rất ồn.
"Sở Lâm, anh khoe khoang rồi. Tôi một năm rồi đều chưa gặp được anh Nam, lần trước mấy người chúng ta tụ tập, vẫn là một năm trước, anh Nam là người thế nào chứ, anh ấy không giống mấy người rãnh rỗi như chúng ta, sống uổng phí thời gian, chuyện người ta làm đều là chuyện lớn cả."
"Tôi thấy Sở Lâm gần đây quá buồn chán rồi, đem chúng ta ra đùa cợt à, ôi, lẽ nào mấy cậu không phát hiện ra, tin tức về mấy vụ bê bối tình dục của Sở Lâm gần đây đều hết rồi?"
"Chắc là bị cô gái nào đá rồi." vừa nói tới chuyện này, Lăng Diên Dung liền hứng thú, vẻ mặt thích chí nói: "Tôi nói cho mấy cậu biết, lần trước cùng Sở Lâm trò chuyện, tôi nghe thấy tài xế nhà anh ấy nói rồi, có một người phụ nữ mắng cho Sở Lâm một trận, nói Sở Lâm để bụng, lừa gạt phụ nữ, đáng đời người trong lòng anh âyd không thích anh ấy. Hi hi, người phụ nữ này bá đạo, cũng không biết là cô ta tóm lấy thói trăng hoa của anh ấy, hay là Sở Lâm định hồi tâm lại.
Nói đến đây, Lăng Diên Dung ngẩng đầu, "tôi nói Sở Lâm, người trong lòng anh là ai vậy? Còn có người phụ nữ Sở Lâm anh không chinh phục được sao?"
Tần Yếm Đường nheo đôi mắt đòa hoa, cười theo, "nhìn thấy chưa, Sở Lâm trước kia xuất hiện bên cạnh đều có mỹ nữ, nhưng hôm nay lại đến một mình."
Sở Lâm bị đám người này chê cười, sắc mặt càng tối sầm hơn.
Sở Lâm nhìn một lượt phòng vip, ba người đàn ông ngồi vây trước bàn mạt chược, ba thiếu một, kèm một người phụ nữ đi theo.
Ba người đàn ông đều mang theo các người đẹp, đám đàn ông nói chuyện, bọn họ cười theo, rất biết điều không chen miệng vào.
Sở Lâm hiểu, bọn họ đi chơi đều sẽ tìm người đẹp đến để không khí thêm sôi nổi.
"Tôi không đùa với mấy cậu, anh Nam đang nghỉ phép, một lát sẽ tới đây, mấy cậu tự mà xem đi."
Sở Lâm tiện tay ném áo vest lên ghế sofa, xắn tay áo lên đi về phía bàn mạt chược.
Anh cũng rất lâu chưa đi chơi rồi, gần đây tiệc tùng xã giao nhiều, tới chỗ nào không phải yến tiệc thì cũng là hội nghị, bận đến mức giống như con quay, tối nay khó khăn lắm mới được thư giãn.
Còn vì sao anh bảo mấy người này thu dọn sạch sẽ?
Bởi vì anh Nam gần đây ghét nhất là cảnh tượng bừa bộn, chưa nhìn hết đã quay người đi rồi.
"Giả vờ giống thật đấy, tôi suýt chút nữa đã tin rồi." Tần Yến Đường ngậm điếu thuốc, nhìn anh ta một cái, đập đập vào cánh tay người phụ nữ bên cạnh, "đứng dậy, nhường chỗ cho Sở thiếu gia nào."
Sở Lâm ngồi vào vị trí người phụ nữ đó, rất hứng thú ra hiệu, thờ ơ nói: "thích tin hay không, một lúc nữa khiến người ngạt thở đi mất thì đừng trách tôi không nhắc trước."
Hôm đó quản gia thuật lại lời của Tập Khởi Kỳ cho anh, anh đã cùng Tập Vị Cận xác nhận, anh Nam quả thực đang nghỉ phép, anh ta vốn dĩ muốn hẹn riêng anh đi ăn một bữa cơm, tối nay mấy người này đến Trầm Hương Uyển chơi, anh ôm tâm thái muốn thử xem, nên gọi điẹn thaọi cho anh Nam, không ngờ anh Nam không hề do dự, mở miệng đồng ý ngay.
Đừng nói bọn họ không tin, bản thân anh ta bây giờ cũng có chút lờ mờ.
Mấy năm nay, anh Nam mặc dù thỉnh thoảng cùng bọn họ tụ tập, nhưng căn bản không đến mấy chỗ ăn chơi tiêu khiển.
Trầm Hương Uyển mặc dù là câu lạc bộ trà đạo, nhưng trang thiết bị giải trí hoàn toàn không hề ít.
Ba người sững sờ, tiếng lách cách tập tức dừng lại.
Nhìn nhau một cái, lại hỏi lại: "Sở Lâm, anh thật sự không đùa bọn tôi?"
Sở Lâm thong thả khảy khảy tay áo cơn bản không hề có hạt bụi nào, tìm một quân bài đánh ra, uể oải ngước mắt lên, "đoán chừng khoảng nửa giờ nữa là tới."
"Tôi thấy, Sở Lâm, anh sao lại không nói sớm?" Lăng Diên Dung đứng dậy trước, gọi mọi người, "nhanh, mau chóng làn việc đi, đem chai rượu gì đó dọn dẹp sạch sẽ lại."
"Rượu trên bàn, đúng đúng, đều chùi sạch đi."
"Mở cửa sổ thông khí bớt, đều là mùi thuốc."
"Cậu, cả cậu nữa, đừng đứng ngốc ra đó, phụ trách trang trí bình hoa đi."
Mấy người, vội vanagf như thiêu như đốt cả lên, đến mấy cô gái được mang tới cũng không hể may mắn tránh khỏi
Vừa ồn ào vừa thì thầm.
Sở Lâm thong dong nhìn, dù sao cũng không phải anh biến chỗ này trở nên ngột ngạt.
10 phút sau, Lăng Diên Dung mệt đừ ngồi xuống sofa, hai người đàn ông khác cũng không ngoại lệ, trên trán đều nhễ nhại mồ hôi.
Ba người phụ nữ không phải là diễn viên hạng hai hạng ba gì, đều là những người mẫu trẻ, ngày thường ỏng ẹo, làm gì cũng có người giúp đỡ sắp xếp ổn thỏa, lúc nào lại đến lượt mình động tay thu dọn đồ đạc, hôm nay vì chăm sóc cho mấy thiếu gia này, vậy mà cam tâm tình nguyện làm chuyện nặng nọc.
Sở Lâm bật cười, khó mà được xem dáng vẻ tay chân lúng túng của bọn họ, "mấy người ngốc à? Không biết gọi phục vụ vào sao?"
Dọn xong anh ta mới nói, cố ý đây mà, vừa nãy căng thẳng đến mức quên mất rồi, chỉ nhớ anh Nam phải đến đây, nói gì thì nói cũng không thể để anh ấy nhìn thấy cuộc sống nhếch nhác thối nát của bọn họ, vì thế chỉ biết dọn dẹp, đều quên mất còn có nhân viên phục vụ.
Lăng Diên Dung hờn tủi trừng mắt nhìn anh ta, "Sở Lâm, anh là đồ khốn."
Ba tên đàn ông không có não, Sở Lâm lười phản ứng lại.
……
Cô gái đi theo Lăng Diên Dung là Đường Tiêu Ninh-nữ diễn viên hạng ba, vai nữ phụ của rất nhiều bộ phim đều là cô thủ vai, người xinh đẹp, có khí chất, đáng tiếc khi vừa ra mắt đã nhận sai nhân vật, diễn vai một người phụ nữ độc ác, bởi vì diễn quá nhập vai, rất nhiều người nói cô bản chất giống hệt vai diễn, lại còn kêu gọi trên weibo yêu cầu cô cút khỏi làng giải trí.
Ssu đó cô đi thử vai, đạo diễn đều sắp xếp cho cô vai nữ chính 2, nữ phụ, không có ngoại lệ, đều là vai phụ nữ tâm địa độc ác, ác từ trong xương tủy, vì vậy sự nghiệp khởi sắc không nổi.
Quen biết Lăng Diên Dung là ngoài ý muốn, cũnh không ngờ sẽ có được sự coi trọng của anh ta.
Tối nay là Lăng Diên Dung chính thức mời cô, điều khiến cô ngạc nhiên là, Lăng Diên Dung lại đem cô đến gặp mặt anh em của anh ta.
Mấy người này, cô đã nghe sơ qua, đều là những thương nhân có máu mặt ở Bắc Kinh, thậm chí có người cha mẹ là quan chức trung ương, thế giới của anh ta, là thứ cô cả đời không cách nào đuổi kịp.
Đường Tiêu Ninh hơi nghi ngờ, mấy người đàn ông này thân phận hiển hách, anh Nam mà bọn họ luôn miệng nhắc tới lại là người thế nào, lại có thể khiến bọn họ căng thẳng đến như thế?
Đường Tiêu Ninh hiểu rõ thân phận của mình, mặc dù tò mò nhưng biết điều không hỏi.
"Yến Đường, lát nữa là ai tới mà nhìn các anh căng thẳng thế?"
Một giọng nữ ỏng ẻo vang lên.
Đường Tiêu Ninh đơ người, ngước mắt nhìn.
Người nói là cô gái đi cùng Tần Yến Đường, là á quân của cuộc thi siêu mẫu châu Á năm nay-Kỷ Nhiễm, Đường Tiêu Ninh lúc trước đã từng xã giao, hai người không cùng xuất hiện gì cả, nhưng cô nhìn ra được Kỷ Nhiễm là người có dã tâm rất lớn.
Tần Yến Đường ôm cánh tay của cô ta, nở nụ cười, "muốn biết à?"
"Dạ." Kỷ Nhiễm cười rạng rỡ, sáp lại gần, hôn lên mặt Tần Yến Đường.
Tần Yến Đường cười rất khoái chí, vỗ vỗ vào đầu cô ta, "một người anh của bọn anh, anh ấy một lát nữa sẽ tới, ngaon ngoãn gọi anh Nam nhé."
Cô gái của Kỳ Tương Tu cũng vẻ mặt hiếu kì, "là nhân vật lớn nào vậy?"
Kỳ Tương Tu miệng ngậm điếu thuốc, anh ta nghiện thuốc lá, khó chịu chau mày, trong tay ấn bật lửa, nhưng không châm lửa.
Ngón tay trắng trẻo thon dài từ cánh môi sắc sảo lấy điếu thuốc ra, gác lên bàn, nghiêng đầu...đôi mắt sâu nhìn cô gái đi cùng mình.
"Tìm hiểu anh Nam làm gì? Muốn bám vào anh ấy à?"
Cô gái đi cùng Kỳ Tương Tu nét mặt ngượng ngùng, "em....em tò mò mà thôi....."
Kỳ Tương Tu hậm hừ, người phụ nữ nàu có ý gì, anh ta nhìn một cái đã đoán ra rồi.
"Anh Nam, mấy người đừng mơ tưởng nữa, người anh này của tôi, lúc còn trẻ, thứ gì cũng chơi, chơi còn điên loạn hơn bọn này, duy nhất chỉ không chơi phụ nữ."
Lăng Diên Dung cười lạnh tanh, tiếp lời, "không sai, một lát nữa mấy cô có chút biết điều, đừng đi làm phiền anh ấy."
Ba người phụ nữ, ba thần sắc khác nhau.
Sở Lâm phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng, "nào nào, tiếp tục chơi mạt chược, đã lâu không chơi rồi."
Tiếng lách tách lại vang lên, lúc này không còn ai hút thuốc.
Đường Tiêu Ninh đứng sau lưng Lăng Diên Dung, massage nhẹ cho anh ta.
Kỷ Nhiễm rót một ly rượu vang mang lại, lắc nhẹ, chuyền tới bên miệng anh ta, đút cho anh uống một ngụm.
Kỳ Tương Tu nhìn Sở Lâm cô độc lẻ loi, bật cười, "Sở Lâm, cậu hôm nay sao thế? Có cần bọn này tìm cho cậu một em, anh nhìn em kìa, một mình thật buồn chán."
Người phụ nữ đi cùng Kỳ Tương Tu vừa nãy nói lời không đúng, lúc này ngoan ngoãn im miệng, không dám tiếp lời.
Sở Lâm uể oải nhìn bài, "Bỏ đi, ông đây không thiếu phụ nữ. Có điều, cậu tìm một người đẹp đến đây cho anh Nam đi. Đã sắp 30 rồi, cũng không biết đã nếm qua mùi vị phụ nữ chưa."
Lăng Diên Dung cười phá lên, "Sở Lâm, anh thế này là không có hậu rồi, rõ ràng biết anh Tập có một vị hôn thê, còn xúi giục bậy."
Sở Nam hừ một tiếng, có chút chẳng đáng, "cái gì mà vị hôn thê, anh Nam không thừa nhận rồi, đều là mưu mẹo của bà già."
Lăng Diên Dung nháy mắt, "tôi thấy Đặng Thụy Tây quá tốt rồi, xuất thân tốt, học thức cao, không có gì xấu tính, người lại dịu dàng."
Sở Lâm nhún vai, không phản đối cũng không tán thành.
Chuyện tình cảm, như người uống nước, lạnh ấm tự biết.
Nếu như Đặng Thụy Tây có triển vọng, anh Nam cũng sẽ không đơn độc nhiều năm như vậy.
Tần Yến Đường vẫn chưuma mở miệng, đột nhiên ngẩng đầu lên, mắt sáng trưng.
Anh ta vỗ vỗ vào người phụ nữ bên cạnh, "có quen biết tiểu thư nào không, kiểu trong sạch, tốt nhất là thuần khiết một chút?"
Sở Lâm nheo mắt, "Tần Yến Đường, anh muốn làm gì?"
Tần Yến Đường liếc anh ta một cái, không nói gì.
Kỷ Nhiễm chau mày, nhìn quay một lượt, đột nhiên mặt màu rạng rỡ.
"Có, em có người người bạn, ở học viện kịch trung ương, vẫn còn là sinh viên, vẫn trong trắng."
Tần Yến Đường vỗ tay, "được, em mau gọi người đó đến, tối nay ai có thể khiến anh Nam ngã gục, ông đây có thưởng."