Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 48
2848
Khi biết được Kỳ Thiệu Xuyên từng làm tổn thương Hổ Tình như vậy, Đoan Mộc Thụy vô cùng phẫn nộ, người con gái mà anh chăm sóc và trân trọng suốt một năm qua, người con gái mà ngay cả tỏ tình anh còn không dám, hóa ra, đã từng bị Kỳ Thiệu Xuyên giày vò tổn thương như vậy.
Nhìn thấy Kỳ Thiệu Xuyên, Đoan Mộc Thụy liền nhớ lại phần kết quả điều tra vừa rồi, ngón tay dần nắm chặt, tựa như được nghe thấy tiếng rốp rốp giòn tan phát ra từ khớp xương, Đoan Mộc Thụy nắm thành quả đấm, vung tay đấm một cú như trời giáng vào gò má Kỳ Thiệu Xuyên.
Sức chú ý của Kỳ Thiệu Xuyên đang tập trung hết vào Hổ Tình nên không hề phát hiện Đoan Mộc Thụy đến gần, anh sơ ý, bị Đoan mộc Thụy đánh thẳng vào mặt, gò má bên trái lập tức nổi lên màng bầu tím.
Kỳ Thiệu Xuyên sờ chỗ bị đấm trúng, đôi mắt lóe lên một tia hung tợn.
Rất tốt, anh đang đau đầu vì không tìm thấy được Đoan Mộc Thụy, bây giờ anh ta đã tự chạy đến. Ông trời đúng là giúp mình! Kỳ Thiệu Xuyên nghĩ trong lòng. khóe môi vẽ lên một nét cười nhạt, lan tỏa hàn ý.
“Tiểu Tình, em ngoan ngoãn ở đây chở anh nhé.” Kỳ Thiệu Xuyên nói với Hổ Tình, đẩy cô lùi ra vài bước.
Kỳ Thiệu Xuyên nóng nỏng muốn thử, tiếp đón ván tấn công thứ hai của Đoan Mộc Thụy, lập tức hai người đàn ông đã vật lộn với nhau, đánh nhau tay đôi, không ai cầm vũ khí.
Rất nhanh, khuôn mặt hai người đã bắt đầu thêm “màu”, nhưng so với Đoan Mộc Thụy, thì tình hình Kỳ Thiệu Xuyên phải nghiêm trọng hơn.
Đoan MộcThụy ở nước Anh đã từng đi học võ TEKONDO, lần này đánh nhau với Kỳ Thiệu Xuyên, Đoan Mộc Thụy tuy không dùng hết sức, nhưng cũng tầm 80%. Với lại, Đoan Mộc Thụy đang mang theo tâm lý là phải trả thù cho Hổ Tình, nên mỗi một cú đá đấm anh đều đánh vào chỗ cơ mềm trên người của Kỳ Thiệu Xuyên.
Hổ Tình nhìn thấy vết thương trên mặt Kỳ Thiệu Xuyên, trong lòng lóe lên một chút thương xót, nhưng rất nhanh đánh tan nó đi. Trên mặt có chút chần chừ, cuối cùng cô đi sang phía Đoan Mộc Thụy.
“Có sao không anh, có phải đi bệnh viện không?”
Đoan Mộc Thụy cười vui mừng, đôi mắt chớp qua một chút đắc ý, nhếch nhếch lông mày với Kỳ Thiệu Xuyên, như đang khiêu khích anh ta : đấy, nhìn đây, người Hổ Tình quan tâm vẫn là tôi.
Ngón tay Kỳ Thiệu Xuyên xiết chặt, đôi mắt hiện lên một tia do dự, cuối cùng anh mở miệng: “ Tiểu Tình, anh cũng bị thương rồi mà, với lại còn nặng hơn so với tên kia.”
Hổ Tình mặt xầm xì nhìn lại Kỳ Thiệu Xuyên, cô không phải là bác sỹ, không biết xem bệnh, nói với cô làm gì. Cách nói này khác gì một đứa trẻ con bị ngã đòi bố mẹ thổi phù phù cho đỡ đau.
Hổ Tình mặc kệ Kỳ Thiệu Xuyên, cần thận xem lại vết thương Đoan Mộc Thụy, cảnh này làm Kỳ Thiệu Xuyên tức chết đi được.
Nhìn Hổ Tình mặc kệ mình, kỳ Thiệu Xuyên mở miệng lần nữa, “Tiểu Tình, anh đau lắm.”
Kỳ Thiệu Xuyên nói với thái độ như điều tất nhiên, Hổ Tình hết lời, ông Tổng Tài bá đạo lạnh lùng trở thành một đứa trẻ ấu trĩ từ lúc nào vậy.
Không muốn trả lời Kỳ Thiệu Xuyên, Hổ Tình với Đoan Mộc Thụy ra khỏi khách sạn.
Chỉ để lại Kỳ Thiệu Xuyên cô đơn một mình đứng đó, nhìn cảnh hai người dìu nhau đi ra, trong lòng Kỳ Thiệu Xuyên vừa ghen tị vừa khổ sở, chỉ muốn^đá Đoan Mộc Thụy ra chỗ khác, để anh đi với Hổ Tình.
Đợi hai người kia lái xe ra khỏi chỗ này, Kỳ Thiệu Xuyên mới quay lại chiếc xe của mình, đi tới bệnh viện mua một ít rượu thuốc.
Anh còn muốn trông cậy vào gương mặt của mình để theo đuổi tiểu Tình, không hủy dung nhan được. Kỳ Thiệu Xuyên thì thầm trong lòng.
Ra khỏi bệnh viện, Hổ Tình lại mua thêm một ít thuốc tiệt trùng và giảm viêm quay lại khách sạn.
Mấy ngàu nay, Hổ Tình ngoài việc đi ra ngoài ăn cơm, thì luôn ở trong khách sạn, cho nên Kỳ Thiệu Xuyên muốn gặp cô, chỉ có thể đợi ở sảnh.
“Tiểu Tình, anh cứ tưởng là lúc đó em sẽ đi hỏi thăm thương tích của Kỳ Thiệu Xuyên trước cơ.” Đoan Mộc Thụy gắp một miếng sườn xào chua ngọt, nhét vào mồm, chậm rãi mở miệng.
“Đồ ấu trí kia, đừng nhắc đến anh ấy nữa.” Hổ Tình không muốn lúc ăn cơm vẫn nghe thấy tên của Kỳ Thiệu Xuyên.
Đoan Mộc Thụy cười khẽ, thì thầm: “Ấu trĩ? Ừ, rất phù hợp hình tượng lúc ấy của tên kia.”
Hai người ăn cơm và cùng bàn luận một số vấn đề, không phải vấn đề công việc thì là một số việc cá nhân.
Hổ Tình không ngần ngại nói hết cho Đoan Mộc Thụy biết, nhưng khi hỏi đến chuyện của cô và Kỳ Thiệu Xuyên, Hổ Tình đều im lặng không trả lời.
Đoan Mộc Thụy biết, Hổ Tình không muốn nhắc lại chuyện giữa cô và Kỳ Thiệu Xuyên, có thể vì sự tổn thương mà Kỳ Thiệu Xuyên gây ra quá nặng nề, cho nên Đoan Mộc Thụy không tiếp tục hỏi nữa.
Ngoại trừ lúc ban đầu, Hổ Tình và Đoan Mộc Thụy còn bàn tán vài câu ra, thời gian còn lại, hai người đều lẳng lặng ăn cơm, không có một chút giao lưu nào nữa.
Rất nhanh, Hổ Tình đã ăn xong, lau miệng, thả đũa xuống.
Khi biết được Kỳ Thiệu Xuyên từng làm tổn thương Hổ Tình như vậy, Đoan Mộc Thụy vô cùng phẫn nộ, người con gái mà anh chăm sóc và trân trọng suốt một năm qua, người con gái mà ngay cả tỏ tình anh còn không dám, hóa ra, đã từng bị Kỳ Thiệu Xuyên giày vò tổn thương như vậy.
Nhìn thấy Kỳ Thiệu Xuyên, Đoan Mộc Thụy liền nhớ lại phần kết quả điều tra vừa rồi, ngón tay dần nắm chặt, tựa như được nghe thấy tiếng rốp rốp giòn tan phát ra từ khớp xương, Đoan Mộc Thụy nắm thành quả đấm, vung tay đấm một cú như trời giáng vào gò má Kỳ Thiệu Xuyên.
Sức chú ý của Kỳ Thiệu Xuyên đang tập trung hết vào Hổ Tình nên không hề phát hiện Đoan Mộc Thụy đến gần, anh sơ ý, bị Đoan mộc Thụy đánh thẳng vào mặt, gò má bên trái lập tức nổi lên màng bầu tím.
Kỳ Thiệu Xuyên sờ chỗ bị đấm trúng, đôi mắt lóe lên một tia hung tợn.
Rất tốt, anh đang đau đầu vì không tìm thấy được Đoan Mộc Thụy, bây giờ anh ta đã tự chạy đến. Ông trời đúng là giúp mình! Kỳ Thiệu Xuyên nghĩ trong lòng. khóe môi vẽ lên một nét cười nhạt, lan tỏa hàn ý.
“Tiểu Tình, em ngoan ngoãn ở đây chở anh nhé.” Kỳ Thiệu Xuyên nói với Hổ Tình, đẩy cô lùi ra vài bước.
Kỳ Thiệu Xuyên nóng nỏng muốn thử, tiếp đón ván tấn công thứ hai của Đoan Mộc Thụy, lập tức hai người đàn ông đã vật lộn với nhau, đánh nhau tay đôi, không ai cầm vũ khí.
Rất nhanh, khuôn mặt hai người đã bắt đầu thêm “màu”, nhưng so với Đoan Mộc Thụy, thì tình hình Kỳ Thiệu Xuyên phải nghiêm trọng hơn.
Đoan MộcThụy ở nước Anh đã từng đi học võ TEKONDO, lần này đánh nhau với Kỳ Thiệu Xuyên, Đoan Mộc Thụy tuy không dùng hết sức, nhưng cũng tầm 80%. Với lại, Đoan Mộc Thụy đang mang theo tâm lý là phải trả thù cho Hổ Tình, nên mỗi một cú đá đấm anh đều đánh vào chỗ cơ mềm trên người của Kỳ Thiệu Xuyên.
Hổ Tình nhìn thấy vết thương trên mặt Kỳ Thiệu Xuyên, trong lòng lóe lên một chút thương xót, nhưng rất nhanh đánh tan nó đi. Trên mặt có chút chần chừ, cuối cùng cô đi sang phía Đoan Mộc Thụy.
“Có sao không anh, có phải đi bệnh viện không?”
Đoan Mộc Thụy cười vui mừng, đôi mắt chớp qua một chút đắc ý, nhếch nhếch lông mày với Kỳ Thiệu Xuyên, như đang khiêu khích anh ta : đấy, nhìn đây, người Hổ Tình quan tâm vẫn là tôi.
Ngón tay Kỳ Thiệu Xuyên xiết chặt, đôi mắt hiện lên một tia do dự, cuối cùng anh mở miệng: “ Tiểu Tình, anh cũng bị thương rồi mà, với lại còn nặng hơn so với tên kia.”
Hổ Tình mặt xầm xì nhìn lại Kỳ Thiệu Xuyên, cô không phải là bác sỹ, không biết xem bệnh, nói với cô làm gì. Cách nói này khác gì một đứa trẻ con bị ngã đòi bố mẹ thổi phù phù cho đỡ đau.
Hổ Tình mặc kệ Kỳ Thiệu Xuyên, cần thận xem lại vết thương Đoan Mộc Thụy, cảnh này làm Kỳ Thiệu Xuyên tức chết đi được.
Nhìn Hổ Tình mặc kệ mình, kỳ Thiệu Xuyên mở miệng lần nữa, “Tiểu Tình, anh đau lắm.”
Kỳ Thiệu Xuyên nói với thái độ như điều tất nhiên, Hổ Tình hết lời, ông Tổng Tài bá đạo lạnh lùng trở thành một đứa trẻ ấu trĩ từ lúc nào vậy.
Không muốn trả lời Kỳ Thiệu Xuyên, Hổ Tình với Đoan Mộc Thụy ra khỏi khách sạn.
Chỉ để lại Kỳ Thiệu Xuyên cô đơn một mình đứng đó, nhìn cảnh hai người dìu nhau đi ra, trong lòng Kỳ Thiệu Xuyên vừa ghen tị vừa khổ sở, chỉ muốn^đá Đoan Mộc Thụy ra chỗ khác, để anh đi với Hổ Tình.
Đợi hai người kia lái xe ra khỏi chỗ này, Kỳ Thiệu Xuyên mới quay lại chiếc xe của mình, đi tới bệnh viện mua một ít rượu thuốc.
Anh còn muốn trông cậy vào gương mặt của mình để theo đuổi tiểu Tình, không hủy dung nhan được. Kỳ Thiệu Xuyên thì thầm trong lòng.
Ra khỏi bệnh viện, Hổ Tình lại mua thêm một ít thuốc tiệt trùng và giảm viêm quay lại khách sạn.
Mấy ngàu nay, Hổ Tình ngoài việc đi ra ngoài ăn cơm, thì luôn ở trong khách sạn, cho nên Kỳ Thiệu Xuyên muốn gặp cô, chỉ có thể đợi ở sảnh.
“Tiểu Tình, anh cứ tưởng là lúc đó em sẽ đi hỏi thăm thương tích của Kỳ Thiệu Xuyên trước cơ.” Đoan Mộc Thụy gắp một miếng sườn xào chua ngọt, nhét vào mồm, chậm rãi mở miệng.
“Đồ ấu trí kia, đừng nhắc đến anh ấy nữa.” Hổ Tình không muốn lúc ăn cơm vẫn nghe thấy tên của Kỳ Thiệu Xuyên.
Đoan Mộc Thụy cười khẽ, thì thầm: “Ấu trĩ? Ừ, rất phù hợp hình tượng lúc ấy của tên kia.”
Hai người ăn cơm và cùng bàn luận một số vấn đề, không phải vấn đề công việc thì là một số việc cá nhân.
Hổ Tình không ngần ngại nói hết cho Đoan Mộc Thụy biết, nhưng khi hỏi đến chuyện của cô và Kỳ Thiệu Xuyên, Hổ Tình đều im lặng không trả lời.
Đoan Mộc Thụy biết, Hổ Tình không muốn nhắc lại chuyện giữa cô và Kỳ Thiệu Xuyên, có thể vì sự tổn thương mà Kỳ Thiệu Xuyên gây ra quá nặng nề, cho nên Đoan Mộc Thụy không tiếp tục hỏi nữa.
Ngoại trừ lúc ban đầu, Hổ Tình và Đoan Mộc Thụy còn bàn tán vài câu ra, thời gian còn lại, hai người đều lẳng lặng ăn cơm, không có một chút giao lưu nào nữa.
Rất nhanh, Hổ Tình đã ăn xong, lau miệng, thả đũa xuống.