Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22
2722
Lục Vân Thâm dừng chân ở trước ngõ một con hẻm cũ kỹ, ánh mắt thâm trầm nhìn đám trẻ con đang dồn một đứa bé gầy yếu vào góc hẻm, thằng bé bị vây quanh, không ngừng nhìn ra đầu hẻm như mong có người đến cứu nó.
“Con hoang, mắt mày có lồi ra thì cũng không ai cứu mày đâu, tẩn cho nó trận.”
Thẳng bé cao lớn đầu đàn tức giận quát, nhưng lúc đưa tay lên định đành thì đằng sau có người tóm lấy tay nó, lực không mạnh nhưng cũng đủ khiến nó đau đến hít một hơi khí lạnh.
Đám trẻ có lớn có nhỏ quay đầu, liền bị không mặt lạnh tanh của Lục Vân Thâm dọa cho sợ, lùi lại mấy bước.
Thằng bé này rất nhạy cảm, lập tức cảm giác được Lục Vân Thâm không dễ động đến, Lục Vân Thâm còn chưa kịp nói gì, nó liền hung hăng nhìn thằng bé bị bắt nạt, nói một câu ‘sau này tao sẽ xử mày sau’ rồi vội truồn đi.
“Có sao không?”
Lục Vân Thâm đưa tay về phía thằng bé, có lẽ là do nhìn thằng bé này có cảm giác gì đó rất quen thuộc, giọng nói lạnh lùng của hắn bỗng chốc trở nên ôn nhu hơn.
Nhưng không ngờ thằng bé kia lại hất tay hắn ra, mặt vô cảm, nói giọng trẻ con: “Chú à, tuy cháu rất cảm ơn chú đã ra tay bảo vệ kẻ yếu, nhưng chú làm như vậy sẽ làm hỏng việc của cháu đó.”
Lục Vân Thâm khẽ khựng người, chưa kịp phản ứng lại thì đã có mấy đứa bé chạy từ đầu hẻm vào, đứa nào cũng cao to hơn đám trẻ bắt nạt người lúc nãy, chạy rầm rầm đến trước mặt thằng bé gầy, thằng bé cầm đầu đưa tay ra nói.
“Kỷ Tiểu Lạc, đám người bắt nạt cậu chạy mất rồi, mặc dù chúng tôi không giúp cậu báo thù được nhưng chúng tôi chạy từ xa đến đây, cho nên không thể thiếu phí cực khổ đâu nhá.”
“Béo à, cậu khổ cái gì chứ, tôi giả vờ khóc dụ chúng nó vào đây mới khổ đây này, hơn nữa các cậu còn đến muộn, nếu không có chú này thì tôi đã bị đánh rồi, cậu còn có mặt mũi đòi phí cực khổ sao?”
Thằng béo xoa đầu, vẻ mặt xấu hổ, cảm thấy cũng đúng. Lúc nãy đi mò cá ở sông, suýt thì quên mất chuyện báo thù của Kỷ Tiểu Lạc, nếu không có chú núi băng kia ra tay thì có lẽ Kỷ Tiểu Lạc đã bị đánh đến chảy máu tím mặt rồi.
“Vậy tôi không cần nữa.” Thằng béo xoa mặt, có chút tội lỗi.
Kỷ Tiểu Lạc bước lên, vỗ vỗ vai nó: “Mấy anh em cũng không dễ dàng gì, thế này đi, mai này mọi người đến quán mì của mẹ tôi, tôi sẽ lấy giá ưu đãi, anh em mà, sao lại không thông cảm cho nhau chứ, có phải không?”
“Được đó, Tiểu Lạc cậu thật tốt!”
Lục Vân Thâm nhìn thằng bé thấp gầy nhưng tài giỏi Kỷ Tiểu Lạc kia, một củ cải nhỏ mà có thể khiến đám trẻ lớn hơn nó lập tức không đòi hỏi nữa, còn nhân thể kéo khách đến cho cửa hàng nhà mình, đáy mặt bỗng hiện lên ý cười.
Đúng là nhân tài có thể đào tạo.
Kỷ Tiểu Lạc lấy được lòng anh em cả về uy thế lẫn ân tình, quay đầu liền nhìn thấy Lục Vân Thâm đang nhìn chằm chằm nó, ánh mắt đó giống như phát hiện ra một châu lục mới, nhìn đến nỗi khiến nó nổi cả da gà.
Nó xoa cánh tay, đôi chân nhỏ bước ra đầu hẻm, bước những bước lớn đi về phía trước, đi được một lát, thấy Lục Vân Thâm vẫn đứng đó, mới gọi hắn.
“Chú à, mau đi thôi, để báo đáp ơn cứu mạng của chú, cháu dẫn chú đến tiệm mỳ nhà cháu ăn mỳ, cháu nói cho chú biết, tay nghề của mẹ cháu rất cừ đó!”
Lục Vân Thâm ngây người, ma xui quỷ khiến thế nào lại đi theo nó. Tuy thằng bé nhỏ con nhưng động tác rất linh hoạt, đi một lát thì hai người liền bước vào một tiệm mỳ.
Tiệm không lớn nhưng rất sạch sẽ, không có mùi thuốc lá như những quán ăn bình dân khác, ngược lại có mùi hoa lài phang phảng, gió vừa thổi, chiếc chuông gió trước cửa tiệm cũng nhẹ nhàng đung đưa.
Lục Vân Thâm bước vào trong tiệm, đặt túi xuống, sau đó ôn nhu nói chuyện với hộp tro cốt trước mặt.
“Hoan Hoan, có hương hoa lài em yêu thích đó.”
“Chú ơi, sao lại nói chuyện với cái bình vậy?” Kỷ Tiểu Lạc rất tò mò.
“Cô ấy không phải bình, mà là vợ chú.” Giọng người đàn ông rất ấm áp, y như gió xuân.
Biểu cảm trên mặt Kỷ Tiểu Lạc trở nên khó coi, quay đầu hét vào trong bếp.
“Tiểu Hoan Hoan, có khách nè! Lấy bát mỳ đi!”
“Kỷ, Tiểu Lạc.” Tong phòng bếp truyền lại tiếng phụ nữ nghiến răng nói, sau đó là tiếng bát đặt cạch cạch cạch, một thân ảnh mảnh mai màu vàng cầm thìa bước đến từ phòng bếp.
“Con khỉ nhà ngươi, nói với con bao lần rồi, gọi mẹ, đừng có gọi tiểu.”
“Hoan Hoan.”
Giọng nói run rẩy, trấn động của đàn ông vang lên, sau đó là tiếng thìa rơi trên mặt đất.
Lục Vân Thâm dừng chân ở trước ngõ một con hẻm cũ kỹ, ánh mắt thâm trầm nhìn đám trẻ con đang dồn một đứa bé gầy yếu vào góc hẻm, thằng bé bị vây quanh, không ngừng nhìn ra đầu hẻm như mong có người đến cứu nó.
“Con hoang, mắt mày có lồi ra thì cũng không ai cứu mày đâu, tẩn cho nó trận.”
Thẳng bé cao lớn đầu đàn tức giận quát, nhưng lúc đưa tay lên định đành thì đằng sau có người tóm lấy tay nó, lực không mạnh nhưng cũng đủ khiến nó đau đến hít một hơi khí lạnh.
Đám trẻ có lớn có nhỏ quay đầu, liền bị không mặt lạnh tanh của Lục Vân Thâm dọa cho sợ, lùi lại mấy bước.
Thằng bé này rất nhạy cảm, lập tức cảm giác được Lục Vân Thâm không dễ động đến, Lục Vân Thâm còn chưa kịp nói gì, nó liền hung hăng nhìn thằng bé bị bắt nạt, nói một câu ‘sau này tao sẽ xử mày sau’ rồi vội truồn đi.
“Có sao không?”
Lục Vân Thâm đưa tay về phía thằng bé, có lẽ là do nhìn thằng bé này có cảm giác gì đó rất quen thuộc, giọng nói lạnh lùng của hắn bỗng chốc trở nên ôn nhu hơn.
Nhưng không ngờ thằng bé kia lại hất tay hắn ra, mặt vô cảm, nói giọng trẻ con: “Chú à, tuy cháu rất cảm ơn chú đã ra tay bảo vệ kẻ yếu, nhưng chú làm như vậy sẽ làm hỏng việc của cháu đó.”
Lục Vân Thâm khẽ khựng người, chưa kịp phản ứng lại thì đã có mấy đứa bé chạy từ đầu hẻm vào, đứa nào cũng cao to hơn đám trẻ bắt nạt người lúc nãy, chạy rầm rầm đến trước mặt thằng bé gầy, thằng bé cầm đầu đưa tay ra nói.
“Kỷ Tiểu Lạc, đám người bắt nạt cậu chạy mất rồi, mặc dù chúng tôi không giúp cậu báo thù được nhưng chúng tôi chạy từ xa đến đây, cho nên không thể thiếu phí cực khổ đâu nhá.”
“Béo à, cậu khổ cái gì chứ, tôi giả vờ khóc dụ chúng nó vào đây mới khổ đây này, hơn nữa các cậu còn đến muộn, nếu không có chú này thì tôi đã bị đánh rồi, cậu còn có mặt mũi đòi phí cực khổ sao?”
Thằng béo xoa đầu, vẻ mặt xấu hổ, cảm thấy cũng đúng. Lúc nãy đi mò cá ở sông, suýt thì quên mất chuyện báo thù của Kỷ Tiểu Lạc, nếu không có chú núi băng kia ra tay thì có lẽ Kỷ Tiểu Lạc đã bị đánh đến chảy máu tím mặt rồi.
“Vậy tôi không cần nữa.” Thằng béo xoa mặt, có chút tội lỗi.
Kỷ Tiểu Lạc bước lên, vỗ vỗ vai nó: “Mấy anh em cũng không dễ dàng gì, thế này đi, mai này mọi người đến quán mì của mẹ tôi, tôi sẽ lấy giá ưu đãi, anh em mà, sao lại không thông cảm cho nhau chứ, có phải không?”
“Được đó, Tiểu Lạc cậu thật tốt!”
Lục Vân Thâm nhìn thằng bé thấp gầy nhưng tài giỏi Kỷ Tiểu Lạc kia, một củ cải nhỏ mà có thể khiến đám trẻ lớn hơn nó lập tức không đòi hỏi nữa, còn nhân thể kéo khách đến cho cửa hàng nhà mình, đáy mặt bỗng hiện lên ý cười.
Đúng là nhân tài có thể đào tạo.
Kỷ Tiểu Lạc lấy được lòng anh em cả về uy thế lẫn ân tình, quay đầu liền nhìn thấy Lục Vân Thâm đang nhìn chằm chằm nó, ánh mắt đó giống như phát hiện ra một châu lục mới, nhìn đến nỗi khiến nó nổi cả da gà.
Nó xoa cánh tay, đôi chân nhỏ bước ra đầu hẻm, bước những bước lớn đi về phía trước, đi được một lát, thấy Lục Vân Thâm vẫn đứng đó, mới gọi hắn.
“Chú à, mau đi thôi, để báo đáp ơn cứu mạng của chú, cháu dẫn chú đến tiệm mỳ nhà cháu ăn mỳ, cháu nói cho chú biết, tay nghề của mẹ cháu rất cừ đó!”
Lục Vân Thâm ngây người, ma xui quỷ khiến thế nào lại đi theo nó. Tuy thằng bé nhỏ con nhưng động tác rất linh hoạt, đi một lát thì hai người liền bước vào một tiệm mỳ.
Tiệm không lớn nhưng rất sạch sẽ, không có mùi thuốc lá như những quán ăn bình dân khác, ngược lại có mùi hoa lài phang phảng, gió vừa thổi, chiếc chuông gió trước cửa tiệm cũng nhẹ nhàng đung đưa.
Lục Vân Thâm bước vào trong tiệm, đặt túi xuống, sau đó ôn nhu nói chuyện với hộp tro cốt trước mặt.
“Hoan Hoan, có hương hoa lài em yêu thích đó.”
“Chú ơi, sao lại nói chuyện với cái bình vậy?” Kỷ Tiểu Lạc rất tò mò.
“Cô ấy không phải bình, mà là vợ chú.” Giọng người đàn ông rất ấm áp, y như gió xuân.
Biểu cảm trên mặt Kỷ Tiểu Lạc trở nên khó coi, quay đầu hét vào trong bếp.
“Tiểu Hoan Hoan, có khách nè! Lấy bát mỳ đi!”
“Kỷ, Tiểu Lạc.” Tong phòng bếp truyền lại tiếng phụ nữ nghiến răng nói, sau đó là tiếng bát đặt cạch cạch cạch, một thân ảnh mảnh mai màu vàng cầm thìa bước đến từ phòng bếp.
“Con khỉ nhà ngươi, nói với con bao lần rồi, gọi mẹ, đừng có gọi tiểu.”
“Hoan Hoan.”
Giọng nói run rẩy, trấn động của đàn ông vang lên, sau đó là tiếng thìa rơi trên mặt đất.