Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 19
2719
Khóe môi Lục Vân Thâm vẫn mang theo ý cười như cũ, nhưng giờ khắc này, trong mắt người nhà họ Nhan nụ cười đó lại giống như ác ma chốn địa ngục vậy.
Có phải hắn điên rồi không?
“Vân Thâm, Hiểu Nhu, Hiểu Nhu hình như bệnh của nó tái phát rồi, chuyện hôn lễ chờ sau này hãy nói, chúng ta đưa Hiểu Nhu đến bệnh viện đi.”
Bà Nhan lên tiếng trước nhất, biết Nhan Hoan chết rồi, trong lòng bà quả thực cũng có chút khó chịu. Nhưng người chết rồi không thể sống lại, Hiểu Nhu ở trước mắt mới là quan trọng, cô vừa mới chịu sự kích động lớn biết bao, bệnh của cô…
“Đúng vậy Vân Thâm, người chết rồi không thể sống lại, đợi đưa Hiểu Nhu vào bệnh viện rồi chúng ta lại nói chuyện của Hoan Hoan, Ngu nhi đi lấy xe đi.” Ông Vân cau mày nói thêm vào.
Nhan Ngu đứng tại chỗ, sắc mặt thay đổi nhưng vẫn không nhúc nhích.
Hèn chi, một ngày ở tháng trước hắn hô hấp khó khăn, bụng đau nhức giống như sắp chết vậy, hóa ra Hoan Hoan quả thực đã chết rồi.
Người chị song sinh của hắn đã chết rồi.
Lục Vân Thâm nhìn ông bà Nhan đang vội vội vàng vàng muốn rời đi ở trước mắt, cuối cùng cũng có thể hiểu được tại sao lần nào Nhan Hoan cũng nhìn cánh cổng của nhà họ Nhan với ánh mắt mong đợi nhưng không vào.
Cuối cùng hắn cũng hiểu được tại sao mỗi lần hắn cho cô về nhà mẹ đẻ, cô luôn vui vẻ đồng ý nhưng trên thực tế lại đến khách sạn ở.
Có lần hắn còn cho rằng, do Nhan Hoan quái gở, do cô là kẻ phản nghịch, khinh thường thế lực của nhà họ Nhan không lớn bằng nhà họ Lục. Nhưng đến bây giờ, hắn mới cảm nhận được sự vắng vẻ lạnh lẽo, vắng vẻ lạnh lẽo không gì sánh bằng.
“Ba vợ, mẹ vợ, hai người còn nhớ chuyện ba năm trước, tài chính của Nhan thị quay vòng không sinh lời, đứng trước nguy cơ phá sản, sau đó được nhà họ Lục đầu tư không?”
“Nhớ chứ, sao lại không nhớ được?” Mặc dù ông Nhan không biết hiện tại Lục Vân Thâm nhắc lại vấn đề này là có ý gì nhưng vẫn đáp một tiếng rồi quay mặt nhìn về phía Nhan Hiểu Nhu với vẻ hớn hở.
“Nếu như không phải nhờ Hiểu Nhu tìm cậu nói rõ sự tình thì Vân Thâm sao cậu có thể đầu tư cho chúng tôi chứ?”
Lục Vân Thâm nhìn về phía Nhan Hiểu Nhu, rõ ràng cô ta đang co rúm lại về phía sau, không dám ngẩng đầu nhìn hắn.
“Con đầu tư là bởi vì Nhan Hoan đã quỳ một ngày một đêm trước cổng nhà họ Lục.”
Ông bà Nhan ngẩn người, nhưng lại nghe thấy Lục Vân Thâm nói tiếp.
“Hai năm trước, bởi vì Nhan thị gặp vấn đề về đóng thuế nên thiếu chút nữa ba vợ phải ngồi tù, sau đó lại được thả ra, mọi người còn nhớ không?”
“Đó là bởi vì Hiểu Nhu tìm người của chi cục thuế nói chuyện nên mới có thể cứu lão Vân ra.”
Bà Nhan giống như phải chứng minh điều gì đó, cướp lời nói.
“Ông ấy được ra khỏi cục cảnh sát là bởi vì Nhan Hoan đã dành cả một tuần không ăn không ngủ để chỉnh sửa lại toàn bộ báo cáo nộp thuế ở chỗ tài vụ của Nhan thị, bảo con giao cho tòa án đi kiểm tra đối chiếu sự thật.”
Sắc mặt Bà Nhan dần chuyển sang tái nhợt, đến thân thể cũng có chút không đứng vững.
“Nhan Ngu, lần trước cậu đi chơi gái, làm bụng người ta to lên, thiếu chút nữa là bị người nhà họ chém chết, sau đó lại nhặt lại được cái mạng, cậu còn nhớ không?”
“…”
Người của nhà họ Nhan không nói nữa, sao bọn họ lại không nhớ được chứ? Lần đó Nhan Hiểu Nhu cõng Nhan Ngu ra ngoài trong tình trạng toàn thân đầy máu, cũng kể từ giây phút đó trở đi, người của nhà họ Nhan chính thức công nhận Nhan Hiểu Nhu, mặc cho khi đó Nhan Hoan vừa mới quay về nhà họ Nhan.
“Chị cậu bị người nhà họ đánh đến sống dở chết dở, bị kéo lê rồi treo lên cột điện, lúc tôi đến thì đã bị sốc rồi, nhưng cậu thì thật thông minh, biết ngồi xe đi trước rồi.”
“Hoan Hoan, Hoan Hoan của mẹ.”
Lúc này, cuối cùng bà Nhan cũng không khống chế được, bà ngẩng đầu nhìn trân trân Nhan Hoan đang nằm trên sân khấu tổ chức hôn lễ, nước mắt dàn dụa.
Lúc này, khách khứa trong hội trường hôn lễ chẳng biết đã được người của Lục Vân Thâm sắp xếp rời đi trong yên lặng từ khi nào, cả một hội trường lớn như vậy chỉ còn lại vài người, người đứng trên người đứng dưới nhìn nhau.
“Hôm nay là ngày lành, trong hôn lễ, ba đều phải dắt tay con gái, hồi tưởng lại thời thơ ấu của con gái, sau đó đặt tay cô ấy lên tay con một cách trịnh trọng, đúng không?”
Lục Vân Thâm dừng một chút, khẽ vuốt khuôn mặt của người phụ nữ nằm trong quan tài, nói mơ màng.
“Hoan Hoan à, em đừng khóc, chỉ chút nữa thôi là không tủi thân nữa rồi.”
Hắn ngước mắt, nhìn về phía người nhà họ Nhan ở dưới sân khấu: “Ba vợ, mẹ vợ, hôm nay để con gợi lại những kí ức thời thơ ấu của con gái hai người nhé, hồi tưởng luôn cả kí ức của người con gái mà hai người yêu quý nhất, Nhan Hiểu Nhu.”
“Nhan Hiểu Nhu sống ở nhà họ Nhan giống như công chúa vậy, không cần lo vấn đề ăn mặc, muốn cái gì được cái đó; còn Nhan Hoan đi theo mẹ nuôi, bị người ta mắng là nghiệt chủng, ngày nào cũng bị đủ loại phụ nữ tát đến chảy máu, dọn phân, trốn đông núp tây.”
“Mùa đông, có giáo sư dạy kèm đến tận cửa, Nhan Hiểu Nhu chỉ ngồi chơi dương cầm cạnh lò sưởi, còn Nhan Hoan thì sao? Mẹ nuôi cô ấy còn bận lên giường với khách làng chơi nên cô ấy bị đuổi ra khỏi cửa dưới thời tiết âm mười mấy độ, ngồi xổm cạnh đống rách, đứng ở cửa mượn ánh sáng để làm bài tập, chân tay lạnh đến đóng băng cũng chẳng có ai quan tâm.”
“Nhan Hiểu Nhu ở nhà họ Nhan học lễ nghĩa, học nhạc cụ, học khiêu vũ, còn Nhan Hoan, lang thang theo mẹ nuôi, những lúc nghèo túng nhất còn phải cải trang thành ăn mày lừa tiền trên đường Tây Đan, bị người đánh người mắng, bị người phỉ nhổ nhưng vẫn phải tiếp tục để kiếm miếng cơm!”
“Nhan Hiểu Nhu yên tâm học tập vui chơi ở trường, còn Nhan Hoan phải giặt quần áo, nấu cơm, làm mọi việc vặt vãnh khác, còn phải đề phòng khách của mẹ nuôi cô ấy lấy thuốc lá làm bỏng rồi sờ soạng cô ấy.”
Lục Vân Thâm nghiêng đầu, giống như đang suy nghĩ điều gì đó: “Để con nghĩ xem, còn sót điều gì nữa?”
Hắn nhìn về phía Nhan Hiểu Nhu, đôi mắt âm u như lửa địa ngục: “Đúng rồi, con quên mất một việc. Nhan Hiểu Nhu cũng chịu khổ mà, dù sao cũng phải giả làm người bị bệnh tim nhiều năm như vậy, còn thường xuyên dùng vitamin thay cho thuốc bổ tim nữa, rất đòi hỏi kĩ năng đúng không?”
Khóe môi Lục Vân Thâm vẫn mang theo ý cười như cũ, nhưng giờ khắc này, trong mắt người nhà họ Nhan nụ cười đó lại giống như ác ma chốn địa ngục vậy.
Có phải hắn điên rồi không?
“Vân Thâm, Hiểu Nhu, Hiểu Nhu hình như bệnh của nó tái phát rồi, chuyện hôn lễ chờ sau này hãy nói, chúng ta đưa Hiểu Nhu đến bệnh viện đi.”
Bà Nhan lên tiếng trước nhất, biết Nhan Hoan chết rồi, trong lòng bà quả thực cũng có chút khó chịu. Nhưng người chết rồi không thể sống lại, Hiểu Nhu ở trước mắt mới là quan trọng, cô vừa mới chịu sự kích động lớn biết bao, bệnh của cô…
“Đúng vậy Vân Thâm, người chết rồi không thể sống lại, đợi đưa Hiểu Nhu vào bệnh viện rồi chúng ta lại nói chuyện của Hoan Hoan, Ngu nhi đi lấy xe đi.” Ông Vân cau mày nói thêm vào.
Nhan Ngu đứng tại chỗ, sắc mặt thay đổi nhưng vẫn không nhúc nhích.
Hèn chi, một ngày ở tháng trước hắn hô hấp khó khăn, bụng đau nhức giống như sắp chết vậy, hóa ra Hoan Hoan quả thực đã chết rồi.
Người chị song sinh của hắn đã chết rồi.
Lục Vân Thâm nhìn ông bà Nhan đang vội vội vàng vàng muốn rời đi ở trước mắt, cuối cùng cũng có thể hiểu được tại sao lần nào Nhan Hoan cũng nhìn cánh cổng của nhà họ Nhan với ánh mắt mong đợi nhưng không vào.
Cuối cùng hắn cũng hiểu được tại sao mỗi lần hắn cho cô về nhà mẹ đẻ, cô luôn vui vẻ đồng ý nhưng trên thực tế lại đến khách sạn ở.
Có lần hắn còn cho rằng, do Nhan Hoan quái gở, do cô là kẻ phản nghịch, khinh thường thế lực của nhà họ Nhan không lớn bằng nhà họ Lục. Nhưng đến bây giờ, hắn mới cảm nhận được sự vắng vẻ lạnh lẽo, vắng vẻ lạnh lẽo không gì sánh bằng.
“Ba vợ, mẹ vợ, hai người còn nhớ chuyện ba năm trước, tài chính của Nhan thị quay vòng không sinh lời, đứng trước nguy cơ phá sản, sau đó được nhà họ Lục đầu tư không?”
“Nhớ chứ, sao lại không nhớ được?” Mặc dù ông Nhan không biết hiện tại Lục Vân Thâm nhắc lại vấn đề này là có ý gì nhưng vẫn đáp một tiếng rồi quay mặt nhìn về phía Nhan Hiểu Nhu với vẻ hớn hở.
“Nếu như không phải nhờ Hiểu Nhu tìm cậu nói rõ sự tình thì Vân Thâm sao cậu có thể đầu tư cho chúng tôi chứ?”
Lục Vân Thâm nhìn về phía Nhan Hiểu Nhu, rõ ràng cô ta đang co rúm lại về phía sau, không dám ngẩng đầu nhìn hắn.
“Con đầu tư là bởi vì Nhan Hoan đã quỳ một ngày một đêm trước cổng nhà họ Lục.”
Ông bà Nhan ngẩn người, nhưng lại nghe thấy Lục Vân Thâm nói tiếp.
“Hai năm trước, bởi vì Nhan thị gặp vấn đề về đóng thuế nên thiếu chút nữa ba vợ phải ngồi tù, sau đó lại được thả ra, mọi người còn nhớ không?”
“Đó là bởi vì Hiểu Nhu tìm người của chi cục thuế nói chuyện nên mới có thể cứu lão Vân ra.”
Bà Nhan giống như phải chứng minh điều gì đó, cướp lời nói.
“Ông ấy được ra khỏi cục cảnh sát là bởi vì Nhan Hoan đã dành cả một tuần không ăn không ngủ để chỉnh sửa lại toàn bộ báo cáo nộp thuế ở chỗ tài vụ của Nhan thị, bảo con giao cho tòa án đi kiểm tra đối chiếu sự thật.”
Sắc mặt Bà Nhan dần chuyển sang tái nhợt, đến thân thể cũng có chút không đứng vững.
“Nhan Ngu, lần trước cậu đi chơi gái, làm bụng người ta to lên, thiếu chút nữa là bị người nhà họ chém chết, sau đó lại nhặt lại được cái mạng, cậu còn nhớ không?”
“…”
Người của nhà họ Nhan không nói nữa, sao bọn họ lại không nhớ được chứ? Lần đó Nhan Hiểu Nhu cõng Nhan Ngu ra ngoài trong tình trạng toàn thân đầy máu, cũng kể từ giây phút đó trở đi, người của nhà họ Nhan chính thức công nhận Nhan Hiểu Nhu, mặc cho khi đó Nhan Hoan vừa mới quay về nhà họ Nhan.
“Chị cậu bị người nhà họ đánh đến sống dở chết dở, bị kéo lê rồi treo lên cột điện, lúc tôi đến thì đã bị sốc rồi, nhưng cậu thì thật thông minh, biết ngồi xe đi trước rồi.”
“Hoan Hoan, Hoan Hoan của mẹ.”
Lúc này, cuối cùng bà Nhan cũng không khống chế được, bà ngẩng đầu nhìn trân trân Nhan Hoan đang nằm trên sân khấu tổ chức hôn lễ, nước mắt dàn dụa.
Lúc này, khách khứa trong hội trường hôn lễ chẳng biết đã được người của Lục Vân Thâm sắp xếp rời đi trong yên lặng từ khi nào, cả một hội trường lớn như vậy chỉ còn lại vài người, người đứng trên người đứng dưới nhìn nhau.
“Hôm nay là ngày lành, trong hôn lễ, ba đều phải dắt tay con gái, hồi tưởng lại thời thơ ấu của con gái, sau đó đặt tay cô ấy lên tay con một cách trịnh trọng, đúng không?”
Lục Vân Thâm dừng một chút, khẽ vuốt khuôn mặt của người phụ nữ nằm trong quan tài, nói mơ màng.
“Hoan Hoan à, em đừng khóc, chỉ chút nữa thôi là không tủi thân nữa rồi.”
Hắn ngước mắt, nhìn về phía người nhà họ Nhan ở dưới sân khấu: “Ba vợ, mẹ vợ, hôm nay để con gợi lại những kí ức thời thơ ấu của con gái hai người nhé, hồi tưởng luôn cả kí ức của người con gái mà hai người yêu quý nhất, Nhan Hiểu Nhu.”
“Nhan Hiểu Nhu sống ở nhà họ Nhan giống như công chúa vậy, không cần lo vấn đề ăn mặc, muốn cái gì được cái đó; còn Nhan Hoan đi theo mẹ nuôi, bị người ta mắng là nghiệt chủng, ngày nào cũng bị đủ loại phụ nữ tát đến chảy máu, dọn phân, trốn đông núp tây.”
“Mùa đông, có giáo sư dạy kèm đến tận cửa, Nhan Hiểu Nhu chỉ ngồi chơi dương cầm cạnh lò sưởi, còn Nhan Hoan thì sao? Mẹ nuôi cô ấy còn bận lên giường với khách làng chơi nên cô ấy bị đuổi ra khỏi cửa dưới thời tiết âm mười mấy độ, ngồi xổm cạnh đống rách, đứng ở cửa mượn ánh sáng để làm bài tập, chân tay lạnh đến đóng băng cũng chẳng có ai quan tâm.”
“Nhan Hiểu Nhu ở nhà họ Nhan học lễ nghĩa, học nhạc cụ, học khiêu vũ, còn Nhan Hoan, lang thang theo mẹ nuôi, những lúc nghèo túng nhất còn phải cải trang thành ăn mày lừa tiền trên đường Tây Đan, bị người đánh người mắng, bị người phỉ nhổ nhưng vẫn phải tiếp tục để kiếm miếng cơm!”
“Nhan Hiểu Nhu yên tâm học tập vui chơi ở trường, còn Nhan Hoan phải giặt quần áo, nấu cơm, làm mọi việc vặt vãnh khác, còn phải đề phòng khách của mẹ nuôi cô ấy lấy thuốc lá làm bỏng rồi sờ soạng cô ấy.”
Lục Vân Thâm nghiêng đầu, giống như đang suy nghĩ điều gì đó: “Để con nghĩ xem, còn sót điều gì nữa?”
Hắn nhìn về phía Nhan Hiểu Nhu, đôi mắt âm u như lửa địa ngục: “Đúng rồi, con quên mất một việc. Nhan Hiểu Nhu cũng chịu khổ mà, dù sao cũng phải giả làm người bị bệnh tim nhiều năm như vậy, còn thường xuyên dùng vitamin thay cho thuốc bổ tim nữa, rất đòi hỏi kĩ năng đúng không?”