Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17
2617
Lệ Ngự Nam chủ động gọi điện cho Mạt Sinh rồi lạnh lùng nói trước mặt Kỉ Hướng Vãn: “Mạt Sinh, có thời gian không? Có thời gian thì lên ủy ban, chúng ta cùng làm thủ tục li hôn.”
Mạt Sinh đang nằm trên giường đau đớn rên rỉ, sắc mặc trắng bệch, mồ hôi đầm đìa, cầm điện thoại một cách khó khăn, cô cố kiềm cơn đau trong người mình, khóc không thành tiếng, câu nói này của anh như đã đẩy cô xuống vực sâu vạn trượng.
“Có nghe thấy không?” Lệ Ngự Nam tưởng Mạt Sinh cố ý không trả lời nên rất tức giận, “Mạt Sinh, duyên phận của chúng ta đã hết, lần này tôi sẽ không do dự nữa, sớm muộn gì cũng phải li hôn thì cần gì phải chờ mười tháng sau?”
Giọng của Mạt Sinh lạc đi: “Ngự Nam, anh không thể chờ được sao?”
“Cô đang giở trò gì thế? Giả vờ bị bệnh sao? Mạt Sinh, đừng để tôi cảm thấy cô đang giở trò, chỉ khiến tôi càng thêm chán ghét thôi.” Lệ Ngự Nam mỉa mai.
“Năm năm nay anh có từng yêu tôi không? Cho dù chỉ là nửa phút thôi.” Mạt Sinh co người lại, vào thời khắc yếu đuối nhất thì người mà cô muốn gặp nhất chính là Lệ Ngự Nam, nhưng anh vừa mở miệng là đã đòi li hôn với cô, tàn nhẫn dùng cách thức này để cắt đứt với cô.
“Không hề, Mạt Sinh, cô đừng có mãi không tỉnh nữa!” Lệ Ngự Nam phủ nhận, anh không thể tiếp tục xót thương Mạt Sinh nữa, nếu không sẽ không thể kết thúc được với cô.
Mạt Sinh không kì vọng nữa, nhẹ nhàng nói: “Được, ngày mai tôi sẽ đến ủy ban chờ anh.”
Nói xong, cô thực sự đau không chịu nổi nữa, lại cộng thêm mấy lời tuyệt tình của Lệ Ngự Nam, khiến hi vọng cuối cùng cũng bị dập tắt, cô đánh rơi di động xuống đất, nhắm mắt lại, hôn mê.
Khi tỉnh lại, Mạt Sinh thấy mình đang được truyền dịch, cả người mềm nhũn, như đang trôi lơ lửng, có cảm giác như sắp chết rồi.
Giản Tiếu đang ngồi bên cạnh, khóc sưng cả mắt, Mạt Sinh muốn đưa tay lau nước mắt cho cô, nhưng Giản Tiếu đã chộp lấy tay cô rồi khóc to: “Mạt Sinh, cậu bị bệnh như thế tại sao không nói cho mình biết? Tại sao lại xảy ra chuyện thế này? Mình nghĩ có lẽ chỉ là bác sĩ đang lừa mình thôi, Mạt Sinh, có phải họ đang lừa mình không? Cậu vốn rất khỏe cơ mà, sao lại bị ung thư dạ dày?”
Mạt Sinh và Giản Tiếu là bạn thân đã nhiều năm, tình như chị em, Giản Tiếu có thai, Mạt Sinh sợ cô lo lắng nên cứ luôn giấu cô, nhưng cuối cùng cũng không thể giấu được.
“Lệ Ngự Nam anh ta có biết không? Anh ta nhất định sẽ hối hận vì đã li hôn với cậu!” Giản Tiếu phản ứng dữ dội.
Tâm trạng Mạt Sinh lại rất bình tĩnh, thản nhiên đối diện với cơn đau bệnh tật, cuộc đời vốn ngắn ngủi, vào những năm tháng đẹp đẽ nhất lại không thể sống cuộc sống mà mình mong muốn, thế thì còn gì phải sợ nữa?
Đời này cô chỉ sống vì Lệ Ngự Nam, đã quá mệt mỏi rồi, có lẽ cái chết chính là một sự giải thoát, không yêu Lệ Ngự Nam nữa cũng là một sự giải thoát.
“Đừng cho anh ấy biết, mình muốn anh ấy xem như mình không tồn tại.”
Mạt Sinh cười cay đắng, mặt trắng bệch như tờ giấy, sau khi li hôn họ không còn qua lại nữa, có khi cô chết rồi Lệ Ngự Nam cũng không biết.
Nước mắt Giản Tiếu rơi lã chã, “Cậu ngốc quá, cậu sắp chết rồi mà vẫn cam tâm sao?”
“Giản Tiếu, cả đời này cậu cũng không hiểu cảm giác của mình đâu, bởi vì cậu có Tiết Lục rất yêu cậu, còn mình chỉ có một Lệ Ngự Nam luôn yêu người khác, mình đã theo đuổi anh ấy mười ba năm, đã quá đủ rồi, mình không kiên cường như cậu tưởng đâu, thế nên cậu đừng nói với anh ấy, mình không muốn liên quan gì đến anh ấy nữa, mình mệt rồi, không muốn tổn thương hay đau buồn thêm vì anh ấy nữa.”
Mạt Sinh chỉ mới hai mươi sáu tuổi, nhưng đã sống vì Lệ Ngự Nam suốt mười ba năm, dành phần lớn thời gian cuộc đời mình cho anh, thật ra cuộc đời cô trôi qua rất phẳng lặng, chẳng có gì đặc sắc, vì Lệ Ngự Nam mà đã từ chối tất cả những người đàn ông khác, cô trải qua tình yêu, nhưng lại là một tình yêu cay đắng và tuyệt vọng, cô ao ước chỉ một lần được yêu và được đáp lại.
“Không còn cơ hội nữa, kiếp sau mình sẽ tìm một người đàn ông yêu mình.”
Mạt Sinh gục mặt, nhưng chợt nhớ ra một việc bèn hỏi: “Mình ngủ bao lâu rồi?”
“Cậu ngủ suốt từ hôm qua đến bây giờ, nếu không phải mình đến tìm cậu thì chắc chẳng ai biết cậu ngất xỉu trong nhà.”
Mạt Sinh có hẹn với Lệ Ngự Nam về việc li hôn, giờ đã sắp đến giờ rồi, cô bèn vội vàng ngồi dậy, tháo kim truyền dịch ra.
Giản Tiếu thấy cô kích động như thế thì liền ngăn cô lại hỏi: “Cậu định làm gì thế?”
“Mình đã hẹn hôm nay gặp Ngự Nam ở ủy ban, mình phải đi tìm anh ấy!”
Lệ Ngự Nam chủ động gọi điện cho Mạt Sinh rồi lạnh lùng nói trước mặt Kỉ Hướng Vãn: “Mạt Sinh, có thời gian không? Có thời gian thì lên ủy ban, chúng ta cùng làm thủ tục li hôn.”
Mạt Sinh đang nằm trên giường đau đớn rên rỉ, sắc mặc trắng bệch, mồ hôi đầm đìa, cầm điện thoại một cách khó khăn, cô cố kiềm cơn đau trong người mình, khóc không thành tiếng, câu nói này của anh như đã đẩy cô xuống vực sâu vạn trượng.
“Có nghe thấy không?” Lệ Ngự Nam tưởng Mạt Sinh cố ý không trả lời nên rất tức giận, “Mạt Sinh, duyên phận của chúng ta đã hết, lần này tôi sẽ không do dự nữa, sớm muộn gì cũng phải li hôn thì cần gì phải chờ mười tháng sau?”
Giọng của Mạt Sinh lạc đi: “Ngự Nam, anh không thể chờ được sao?”
“Cô đang giở trò gì thế? Giả vờ bị bệnh sao? Mạt Sinh, đừng để tôi cảm thấy cô đang giở trò, chỉ khiến tôi càng thêm chán ghét thôi.” Lệ Ngự Nam mỉa mai.
“Năm năm nay anh có từng yêu tôi không? Cho dù chỉ là nửa phút thôi.” Mạt Sinh co người lại, vào thời khắc yếu đuối nhất thì người mà cô muốn gặp nhất chính là Lệ Ngự Nam, nhưng anh vừa mở miệng là đã đòi li hôn với cô, tàn nhẫn dùng cách thức này để cắt đứt với cô.
“Không hề, Mạt Sinh, cô đừng có mãi không tỉnh nữa!” Lệ Ngự Nam phủ nhận, anh không thể tiếp tục xót thương Mạt Sinh nữa, nếu không sẽ không thể kết thúc được với cô.
Mạt Sinh không kì vọng nữa, nhẹ nhàng nói: “Được, ngày mai tôi sẽ đến ủy ban chờ anh.”
Nói xong, cô thực sự đau không chịu nổi nữa, lại cộng thêm mấy lời tuyệt tình của Lệ Ngự Nam, khiến hi vọng cuối cùng cũng bị dập tắt, cô đánh rơi di động xuống đất, nhắm mắt lại, hôn mê.
Khi tỉnh lại, Mạt Sinh thấy mình đang được truyền dịch, cả người mềm nhũn, như đang trôi lơ lửng, có cảm giác như sắp chết rồi.
Giản Tiếu đang ngồi bên cạnh, khóc sưng cả mắt, Mạt Sinh muốn đưa tay lau nước mắt cho cô, nhưng Giản Tiếu đã chộp lấy tay cô rồi khóc to: “Mạt Sinh, cậu bị bệnh như thế tại sao không nói cho mình biết? Tại sao lại xảy ra chuyện thế này? Mình nghĩ có lẽ chỉ là bác sĩ đang lừa mình thôi, Mạt Sinh, có phải họ đang lừa mình không? Cậu vốn rất khỏe cơ mà, sao lại bị ung thư dạ dày?”
Mạt Sinh và Giản Tiếu là bạn thân đã nhiều năm, tình như chị em, Giản Tiếu có thai, Mạt Sinh sợ cô lo lắng nên cứ luôn giấu cô, nhưng cuối cùng cũng không thể giấu được.
“Lệ Ngự Nam anh ta có biết không? Anh ta nhất định sẽ hối hận vì đã li hôn với cậu!” Giản Tiếu phản ứng dữ dội.
Tâm trạng Mạt Sinh lại rất bình tĩnh, thản nhiên đối diện với cơn đau bệnh tật, cuộc đời vốn ngắn ngủi, vào những năm tháng đẹp đẽ nhất lại không thể sống cuộc sống mà mình mong muốn, thế thì còn gì phải sợ nữa?
Đời này cô chỉ sống vì Lệ Ngự Nam, đã quá mệt mỏi rồi, có lẽ cái chết chính là một sự giải thoát, không yêu Lệ Ngự Nam nữa cũng là một sự giải thoát.
“Đừng cho anh ấy biết, mình muốn anh ấy xem như mình không tồn tại.”
Mạt Sinh cười cay đắng, mặt trắng bệch như tờ giấy, sau khi li hôn họ không còn qua lại nữa, có khi cô chết rồi Lệ Ngự Nam cũng không biết.
Nước mắt Giản Tiếu rơi lã chã, “Cậu ngốc quá, cậu sắp chết rồi mà vẫn cam tâm sao?”
“Giản Tiếu, cả đời này cậu cũng không hiểu cảm giác của mình đâu, bởi vì cậu có Tiết Lục rất yêu cậu, còn mình chỉ có một Lệ Ngự Nam luôn yêu người khác, mình đã theo đuổi anh ấy mười ba năm, đã quá đủ rồi, mình không kiên cường như cậu tưởng đâu, thế nên cậu đừng nói với anh ấy, mình không muốn liên quan gì đến anh ấy nữa, mình mệt rồi, không muốn tổn thương hay đau buồn thêm vì anh ấy nữa.”
Mạt Sinh chỉ mới hai mươi sáu tuổi, nhưng đã sống vì Lệ Ngự Nam suốt mười ba năm, dành phần lớn thời gian cuộc đời mình cho anh, thật ra cuộc đời cô trôi qua rất phẳng lặng, chẳng có gì đặc sắc, vì Lệ Ngự Nam mà đã từ chối tất cả những người đàn ông khác, cô trải qua tình yêu, nhưng lại là một tình yêu cay đắng và tuyệt vọng, cô ao ước chỉ một lần được yêu và được đáp lại.
“Không còn cơ hội nữa, kiếp sau mình sẽ tìm một người đàn ông yêu mình.”
Mạt Sinh gục mặt, nhưng chợt nhớ ra một việc bèn hỏi: “Mình ngủ bao lâu rồi?”
“Cậu ngủ suốt từ hôm qua đến bây giờ, nếu không phải mình đến tìm cậu thì chắc chẳng ai biết cậu ngất xỉu trong nhà.”
Mạt Sinh có hẹn với Lệ Ngự Nam về việc li hôn, giờ đã sắp đến giờ rồi, cô bèn vội vàng ngồi dậy, tháo kim truyền dịch ra.
Giản Tiếu thấy cô kích động như thế thì liền ngăn cô lại hỏi: “Cậu định làm gì thế?”
“Mình đã hẹn hôm nay gặp Ngự Nam ở ủy ban, mình phải đi tìm anh ấy!”