Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 755
23755
Trang Cố Khương
Sau khi Khương Thục Đồng sinh Cố Niệm Đồng, Cố Minh Thành đã phân chia cho cô ta một triệu cổ phần của tập đoàn Minh Thành.
Một triệu cổ phần này là tài sản riêng của Khương Thục Đồng, không thuộc về tài sản chung.
Dù cho sau này hai người đường ai nấy đi, Khương Thục Đồng cũng có thể sống sung sướng.
Cố Minh Thành thực sự sợ rồi, ông ta và Khương Thục Đồng xa nhau tái hợp nhiều năm như vậy, nếu như hai người không đi đến bước cuối cùng, có thể thực sự là không thích hợp để ở chung với nhau, mặc dù đã sinh Cố Niệm Đồng.
Dù sao vẫn còn một Adam chưa kết hôn, hai người vẫn còn giữ liên lạc và quan hệ tình bạn rất tốt.
Cố Minh Thành chưa bao giờ có tri kỷ khác giới tính như vậy.
Cho nên, trong tình yêu, ông ta thẳng thắn hơn Khương Thục Đồng, Khương Thục Đông càng có đường lui.
Khương Thục Đồng nhìn thấy bản thoả thuận trên bàn.
“Có ý gì đây?”
“Sau này nếu có một ngày, hai chúng ta chia tay nhau, em cũng sẽ có cuộc sống tốt.”
Khương Thục Đồng rủ nhẹ mắt xuống, “Có ba đứa con rồi, chia tay nhau sao?”
“Anh sợ!”
“Thẳng thắn như Cố tổng, quả nhiên còn có khi sợ hãi sao? Anh không phải sợ, anh chỉ cần một thái độ của em. Anh chưa bao giờ ước tính sai chuyện gì cả, em biết được anh rõ ràng không phải là sợ, anh chỉ là muốn em thề!” Khương Thục Đồng nói xong, đưa tay lên, “Tôi Khương Thục Đồng thề rằng, cả đời này sẽ không rời xa Cố Minh Thành! Với anh ta tương thân tương ái, cùng anh ta đến khi con cháu đầy đàng! Đời này kiếp này sẽ ở bên nhau!”
Sở dĩ Cố Minh Thành đặt cho Cố Niệm Đồng cái tên “Tam Nhi”, thứ nhất bởi vì đây là đứa con thứ ba của ông ta, thứ hai, sự ra đời của Cố Niệm Đồng, thực sự trở thành người thứ ba giữa ông ta và Khương Thục Đồng, đúng là một tiểu Tam Nhi.
Nhưng mà cuối cùng vì trong nhà đứng thứ ba, cho nên, gọi “Tam Nhi” Cũng không sao.
Khương Thục Đồng rất yêu rất yêu Cố Minh Thành.
Trang Hành Cương, Đỗ Nhược
Sau khi Cố Hành Cương bắt đầu làm chủ trong Đỗ gia, tâm trạng của Đỗ Nhược đương nhiên cũng tốt, cả con người cũng rất hoà thuận, mỗi năm từ công ty của cha có thể chia được lợi nhuận hơn tỷ đồng, cha của cô ta tuy là nhà giàu mới nổi, nhưng ai bảo Đỗ Kim Anh làm về ngành nghề mới nhất có tương lại nhất.
Hơn nữa, sổ sách của mỗi năm sẽ đưa đến cho Cố Hành Cương, cho Cố Hành cương xét duyệt.
Khi mới sinh lão đại, thì Cố Hành Cương đặc biệt khẩn trương, không chỉ có niềm vui khi được làm cha, anh ta thấy lo âu nhiều hơn.
Đỗ Nhược không hề biết vì sao.
Khi Cố Thế Huân chào đời, Cố Hành Cương hầu như chặt chẽ nhìn vào những chi tiết kiểm tra sức khỏe của con.
Sau đó Đỗ Nhược hiểu được, di truyền hen suyễn, anh ta sợ con trai của mình cũng sẽ bị hen suyễn.
Trong thấp thoáng trong lòng mềm mại, thấy khó chịu.
Tuy rằng ở trước mặt người ngoài Cố Hành Cương luôn là người độc lập, cũng có khi không được thuận theo ý muốn, bệnh hen suyễn đôi khi dẫn đến sự bất tiện và không được ung dung khi ở trước mặt người khác, anh ta sợ sẽ ảnh hưởng đến con của mình.
Đỗ Nhược cũng đau lòng đó.
Hai đứa con, Cố Hành Cương luôn chú ý đến tình trạng sức khỏe của đứa trẻ.
Cũng may hai đứa con đều rất khỏe mạnh.
Đây là điểm yếu của Cố Hành Cương, tuy rằng cơ thể anh ta khỏe mạnh, không phát bệnh nhiều, ở trước mặt người khác cũng không có sự khác thường gì, nhưng trong mắt của Đỗ Nhược, đây là điểm tự bi của anh ta.
Sự tự bi chỉ có Đỗ Nhược biết được.
Hôm đó, Đỗ Nhược và Cố Hành Cương cùng đi tham gia một buổi tiệc.
Trên bàn ăn, Cố Hành Cương nói chuyện vui vẻ với người khác, bàn chuyện quốc gia đại sự, nhưng mà, ngay sau đó anh ta đã ho.
Thì Đỗ nhược biết có chuyện không lành.
Cô ta kéo lại quần áo của Cố Hành Cương, nói với mọi người một câu, “Xin lỗi các vị, tôi có chút không được khỏe, thất lễ quá, muốn nhờ chồng tôi đưa tồi về nhà.”
Cố Hành Cương còn có chút phản ứng không kịp, thì bị Đỗ Nhược kéo ra ngoài.
Đến trước cửa, Đỗ Nhược từ trong túi lấy ra chai xịt phun sương, giúp Cố Hành Cương xịt lên.
“Loại thuốc này, em vẫn luôn mang theo sao?” Cố Hàng Cương hỏi.
“Đúng một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, hai mươi bốn giờ, em đều mang theo! Anh hay sơ ý quá.”
Cố Hàng Cương nhéo vào dưới cằm của Đỗ Nhược, cười cười, “Nhưng anh không cảm thấy anh phát bệnh, cũng mấy năm không có phát bệnh rồi?”
“Khi anh muốn phát bệnh hen suyễn, hơi thở khác với bình thường đó, sự khác biệt vô cùng tinh tế, mấy năm trước em đã thu âm lại rồi, nghe đi nghe lại nhiều lần, cho nên, vừa nghe được anh ho, em đã biết.” Đỗ Nhược nghiêm túc nói.
Ngay lập tức Cố Hành Cương ôm Đỗ Nhược vào lòng, “Có được người vợ như vậy, còn gì hơn thế nữa chứ? Anh rất sợ con cái sẽ bị di truyền, nếu như đứa con bị di truyền, em sẽ như thế nào?”
“Sẽ khóc to lên! Khóc xong rồi nghĩ cách! Dù sao cũng là chồng và con của mình mà, không còn cách.” Đỗ Nhược lại nói, “Còn nữa, em mượn cớ nói với người khác là em muốn về nhà, anh đưa em xuống dưới lầu đi! Cho người khác biết được, không tốt lắm.”
“Em đi dạo trung tâm thương mại ở gần đây đi, một lát nữa chúng ta về nhà.” Cố Hành Cương nói.
Đỗ Nhược chăm sóc cho Cố Hành Cương tương đối tốt, đã kịp thời ngăn chặn được những cơn hen suyễn muốn tái phát, thậm chí chăm sóc còn tốt hơn Khương Thục Đồng, cho nên, Cố Hành Cương chưa bao giờ thất lễ trước mặt người khác.
Đây là bí mật nhỏ của hai người, ở nơi công chúng, Đỗ Nhược chưa từng nói qua, Cố Hành Cương cũng chưa bao giờ nói.
Trang Cố Nhị, Miêu Doanh Cửu.
Cuối cùng Miêu Doanh Cửu đã chọn được nhà ở, là nơi không xa đối diện với biệt thự giữa eo núi.
Sau này Cố Minh Thành muốn Cố Nhị làm chủ trong nhà này, đương nhiên không thể ở xa được, hơn nữa, còn có con cái.
Sau này Cố Minh Thành và Khương Thục Đồng lớn tuổi rồi, nhất định là trách nhiệm của Cố Nhị và Miêu Doanh Cửu.
Miêu Doanh Cửu suy nghĩ đến nhiều mặt, cuối cùng mua thêm một căn biệt thử lớn hơn, hơn một tỷ đó, gấp đôi diện tích với biệt thự giữa eo núi, dù sao mỗi lần tết đến, cố gia sẽ trở thành nơi tụ họp của mọi người, trước đây là biệt thự giữa eo núi, sau này có thể là nhà của Cố Nhị.
Thì Cố Nhị phải tiếp đãi mọi người, nhưng anh ta rất lười biếng.
Cố Nhị đương nhiên phải làm chủ căn nhà rồi, từ khi kết hôn với Miêu Doanh Cửu, đương nhiên cũng trở thành “Nhị bảo bảo”.
Chỉ nghe theo lệnh của Miêu Doanh Cửu.
Bởi vì mỗi lần Miêu Doanh Cửu nói xong, Cố Nhị đều cảm thấy - - Oa, rất có đạo lý đó!
Suy nghĩ chu đáo, lo đến tất cả lợi ích của mọi người, không ích kỷ, tương đối có phong cách của “Nữ vương!”
Đến Cố Nhị cũng khăm phục sát đất.
Miêu Doanh Cửu không chỉ xử lý tốt những chuyện trên công việc, trong cuộc sống sinh hoạt, cũng là tương đối bản lãnh đó.
Cố Nhị từng có một lần hối hận suy nghĩ, tiểu Cửu tốt như vậy, như vậy đã đi theo anh ta rồi sao?
Anh ta là một đứa trẻ hư như vậy, theo bản lãnh của anh ta, chỉ có thể cưới một người môn đăng hộ đối trong thành phố này, ví dụ như Hứa Thái Vi vậy đó.
Có bản lãnh gì mà có được sự để sự để ý của Miêu Doanh Cửu chứ?
Cũng chính là lúc bắt đầu Miêu Doanh Cửu đã thích anh ta, nếu như anh ta muốn theo đuổi, rõ ràng là không theo đuổi được, rõ ràng là không lọt vào trong mắt của người ta.
Cố Nhị cảm thấy bản thân là một người may mắn, tìm được một người có thể giúp đỡ cho bản thân, tìm được một người không cần anh ta bận tâm gì cả.
Trong tình yêu, không phải tình nguyện thì được, cũng phải có tính cách thế lực ngang nhau còn có sự hoà hợp về mọi mặt, mới bắt đầu ân ái yêu thương nhau nhiều, sau đó ly dị nhau cũng không ít.
Anh ta và Miêu Doanh Cửu, về sự nghiệp, về sở thích, nhịp bước của hai người càng ngày càng thống nhất.
Cuộc đời sau của Cố Nhị, chỉ có một mình Miêu Doanh Cửu!
Trang Cố Tam Nhi, Nam Lịch Viễn.
Khi Cố Niệm Đồng và Nam Lịch Viễn kết hôn, Nam Lịch Viễn từng nói một câu bên tai của Cố Niệm Đồng.
Cho đến hiện nay câu nói này, Cố Niệm Đồng đã quên lãng, nhưng mà Nam Lịch Viễn luôn ghi nhớ.
Câu nói đó là: Tam Nhi, cha của em giao em cho anh, từ nay về sau, anh chính là cha của em, là anh trai của em, cũng là chồng của em, những điều họ có thể làm cho em, anh sẽ làm tốt hơn cho em.
Dùng chân tình bao dung cô ta, khích lệ cô ta, cô ta muốn có được gì, ngôi sao trên bầu trời, mặt trăng cũng được, chỉ cần Cố Niệm Đồng nói ra, thì anh ta sẽ đi lấy.
Chỉ cần Cố Niệm Đồng biết được điểm tốt của anh ta, đối với điểm tốt của người khác không để trong mắt là được rồi.
Anh ta chính là muốn cô ta dựa vào trong tình yêu của bản thân - - Không thể trốn được!
Lần trước khi Miêu Doanh Đông ở Cố gia, ngồi xe của Cố gia đến miền Nam, đã từng nói: Những chuyện này, chỉ có anh ta mới làm được.
Giờ đây anh ta, đang chỉ chính là thủ đoạn theo đuổi người khác, cũng chỉ có Nam Lịch Viễn mới có thể làm ra mà thôi.
Nếu không phải thích Tam Nhi thích vào trong xương máu, Nam Lịch Viễn mới không đi làm những chuyện này, hơn nữa, Nam Lịch Viễn làm chính là làm cả đời đó!
Xem ra Nam Lịch Viễn đã tìm được người thích hợp với anh ta rồi.
Trang Minh Nguyên, Lệ Truyền Anh
Đêm tân hôn của Minh Nguyên và Lệ Truyền Anh, trên tay Lệ Truyền Anh còn đang đeo hai chiếc vòng đó.
“Làm gì vậy? Không muốn anh đến gần em sao?” Minh Nguyên nói bên cạnh Lệ Truyền Anh.
Hai người nằm nghiêng bên trong tấm mền đỏ.
“Oa, Minh Nguyên, cách ăn nói của anh có ẩn ý quá đó, thế nào gọi là gần bên người em? Là chữ gần nào đây? Là gần xa chữ gần hay là chữ gần vào trong chữ gần?” Đôi mắt của Lệ Truyền Anh phát sáng, nhìn chằm chằm vào Minh Nguyên nói.
Càng gần với Minh Nguyên, cô ta càng cảm thấy Minh Nguyên như chàng trai có kho báu vậy đó, chỉ là nhẹ nhàng mở miệng ra nói, nhưng bên trong lại là lòng thông cảm rộng lớn và một kho báu năm sắc rực rỡ.
Minh Nguyên thật tình là một con người rất tốt đó.
Nhưng mà rất tốt, không thể thay thế là - - Không dụng tục.
“Vậy em muốn anh làm sao đây? Không thôi chúng ta cả đêm chỉ bàn về định luật định hướng, hay là, anh chỉ ở gần bên em, ngắm nhìn em cả đêm, em đồng ý không?” Minh Nguyên hỏi.
“Minh Nguyên!” Lệ Truyền Anh giận dữ, tức giận nói một câu, “Anh nói như vậy, chính là nói ý lúc nãy của anh là muốn gần vào trong rồi!”
“Một đêm tân hôn đáng giá ngàn vàng đó! Ít nói chuyện, làm việc nhiều, trên tay em đeo chiếc vòng này - -”
“Sớm đã hết pin rồi!” Lệ Truyền Anh cười và nói.
Minh Nguyên đè lên trên.
“Lệ Truyền Anh, chỗ này có bao nhiêu người vào qua?” Minh Nguyên hỏi.
“Cửa của em nhỏ như vậy, từ đầu đến cuối, chỉ có một mình anh mà thôi!” Lệ Truyền Anh nói.
Động tác của Minh Nguyên càng hung dữ mạnh mẽ.
Trang Nhị Đông.
Từ khi Miêu Doanh Đông bắt đầu dạy dỗ con làm bài tập, không khí trong nhà ấm cúng nhiều hơn.
Khâu Đông Duyệt có nhiều thời gian hơn, cho nên, cô ta càng có nhiều thời gian để dưỡng da, để học tập, để tập luyện cơ thể, dáng người đã từ từ tập luyện như trước kia rồi đó.
“Cũng tốt đó, dáng người dần dần hồi phục chặt chẽ như năm đó rồi đó! Nghĩ thông suốt rồi.” Miêu Doanh Đông nói.
“Cám ơn đại gia ban thưởng, đã cho tiểu nữ thời gian!” Khâu Đông Duyệt giả vờ chắp tay thi lễ với Miêu Doanh Đông.
Hôm đó, hai người cùng nhau ngủ.
Khi ngủ đương nhiên không thể thiếu được chuyện đó.
Khâu Đông Duyệt đột nhiên nhớ đến một chuyện, “Đông, trước đây anh từng có bao nhiêu phụ nữ vậy?”
Lúc bắt đầu, anh ta đã nói với cô ta, anh ta không phải là trai còn trinh.
“Một người.”
Khâu Đông Duyệt cảm thấy, phụ nữ mà Miêu Doanh Đông để mắt đến, nhất định không thua kém được, Khánh Du xinh đẹp như vậy, gia thế tốt như vậy, cũng không lọt vào mắt của anh ta, dù cho là cô ta, cũng là lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, mỗi ngày tiếp xúc với nhau, mới cho anh ta phát hiện một số chi tiết, ưu điểm của một số mặt của bản thân, không thôi, cơ hội Khâu Đông Duyệt có thể theo đuổi được Miêu Doanh Đông đúng là thực sự rất thấp.
Không cần suy nghĩ, rõ ràng là không thể nào.
Cho nên, cũng có khả năng cả đời này của Miêu Doanh Đông sẽ không tìm được vợ đó.
Anh ta không cho người lạ đến gần, hầu như không đam mê nữ sắc.
“Cô ta có bộ dạng như thế nào vậy?” Khâu Đông Duyệt hỏi.
“Giống như em vậy.”
“Năng lực trên giường của cô ta như thế nào? Có lợi hại không?”
“Không tốt. Cần anh dẫn dắt.”
Khâu Đông Duyệt suy nghĩ rất lâu, thêm vào sự hiểu biết về Miêu Doanh Đông nhiều năm như vậy, và nói câu, “Người đó không phải là em chứ?”
“Chính là em, có được không?” Miêu Doanh Đông tức giận nói.
Khâu Đông Duyệt ngay lập từ trên giường ngồi dậy, “Oa” Lên một tiếng, “Miêu Doanh Đông, anh mất mắt quá đi!”
“Mất mặt sao? Họ không đáng để có được của anh - -”
“Cái gì của anh?”
Miêu Doanh Đông ôm lại Khâu Đông Duyệt, nói hai chữ bên tai của cô ta.
Khâu Đông Duyệt bắt đầu cười, “Anh hư quá đi!”
Trứng màu- - Tiểu Tam Nhi.
Hôm đó, Khâu Đông Duyệt đến nhà của Từ Thiến.
Gần đây sắc mặt của Khâu Đông Duyệt luôn rực rỡ, thì Từ Thiến biết được xích mích giữa hai người đã được giải quyết.
“Tiểu Tam Nhi nhà con có ăn bánh trứng hay không?” Từ Thiến hỏi câu.
“Mẹ, sao mẹ gọi cháu là tiểu Tam Nhi chứ?” Tuy rằng Tam Nhi khiến cho Miêu Doanh Đông và Khâu Đông Duyệt thêm hoà hợp với nhau, nhưng mà, Khâu Đông Duyệt vẫn không thích gọi là “Tiểu Tam Nhi” đó.
“Ủa, sao vậy, tên con tự đặt đó, bản thân không cho người khác gọi sao?” Từ Thiến cười và hỏi, “Lúc con mới sinh Miêu Miêu, mẹ và Doanh Đông vào trong phòng sinh thăm con, con toàn thân không có sức lực, nhắm lại đôi mắt, và nói, cuối cùng cũng giúp anh sinh được tiểu Tam Nhi rồi đó, anh hài lòng chưa? Thì Doanh Đông cười, nói cái tên tiểu Tam Nhi cũng rất hay, đúng thật là tiểu Tam Nhi đó. Có thể sau đó cảm thấy cái tên tiểu Tam Nhi dễ gây ra hiểu lầm, cho nên không gọi nữa. Bình thường chỉ gọi là Miêu Miêu, Doanh Đông là khi còn không ném xỉa anh ta, mới gọi Miêu Miêu là tiểu Tam Nhi đó.”
Khâu Đông Duyệt đột nhiên tỉnh ngộ, giống như là như vậy đó.
Tam Nhi chỉ lại một xếp hạng thôi, cũng không có ý chỉ là Cố Niệm Đồng.
Trong lòng cô ta từng oán hận Cố Niệm Đồng, trong lòng có chút áy náy.
Trứng màu phần hai Miêu Miêu và bác hai.
Có một năm, Nam Lịch Viễn và Cố Tam về nhà đón tết.
Nam Lịch Viễn xưa nay có thói quen dậy sớm.
Đêm qua Cố Niệm Đồng tăng ca tối với anh ta, vẫn còn đang ngủ.
Sau khi Nam Lịch Viễn thức dậy, không có chuyện gì làm thấy nhàm chán, thì đi đến thư phòng.
Sách của Cố Minh Thành, ngoại trừ những cuốn sách về quản lý, còn có nhiều sách triết học của nhiều triết gia nổi tiếng, xem ra là loại cũng sâu sắc huyền bí đó.
Nam Lịch Viễn chỉ muốn mượn cuốn sách để xem cho vui thôi, không cần đến huyền bí như vậy, sau đó luôn lật tìm.
Lật qua lật lại, dưới một đóng sách, phát hiện một bức tranh - - Miêu Miêu và bác hai.
Là khi Cố Niệm Đồng vẽ vào lúc ba tuổi đó.
Vô cùng sinh động, đẹp đẽ lại có linh khí.
Nam Lịch Viễn không nhịn được cười, trước đây bác hai là Cố Minh Thành, hiện nay nên đổi thành anh ta rồi đó.
Vốn dĩ muốn mang bức tranh này về bên Mỹ, nhưng mà anh ta nghĩ lại, đây là hồi ức tốt đẹp của tuổi thơ Cố Niệm Đồng, vẫn là giữ lại ở Cố gia đi, hiện nay, anh ta là bác hai trong ý nghĩa của cô ta, Cố Minh Thành chỉ là một suy nghĩ thôi, bức tranh này, vẫn là giữ lại cho Cố Minh Thành.
Anh ta vẫn giữ nguyên để vào chỗ cũ.
Năm đó, Miêu Doanh Đông và Khâu Đông Duyệt không có về Cố gia.
Trứng màu phần ba.
Hôm Miêu Miêu sinh nhật ba tuổi, Miêu Doanh Đông và Miêu Miêu đến trong chùa.
Không cự lại được với Miêu Miêu, Miêu Doanh Đông đã xin một quẻ xăm.
Nội dung trong quẻ xăm: Tân khổ tao phùng, nhất thế đảm đương, chiêu nhạ lãnh huyết đoạn trường nhân, hoàng cầu phượng dịch, phượng cải tính nan, chung cứu thị thanh minh nhất linh nhân.
Miêu Doanh Đông để xuống quẻ xăm, thì anh ta biết được đây là đang nói tình cảnh của anh ta và Khâu Đông Duyệt, trên cơ bản đều đang nói Khâu Đông Duyệt, thân thế khốn khổ của cô ta, không tự ti không kiêu ngạo, luôn ở lại bên cạnh của anh ta, bởi vì thích anh ta, rất yêu thích rất yêu thích, anh ta rốt cuộc là vì ai mà thay đổi tính tình của bốn mươi năm nay, đến cuối cùng, Khâu Đông Duyệt vẫn còn là một người đáng thương tuyệt sắc thông minh mà nhạy cảm.
Cho nên, bởi vì câu nói này, Miêu Doanh Đông đã thay đổi tính tình, anh ta sợ Khâu Đông Duyệt sẽ trở thành một người cô đơn lẻ loi.
Anh ta muốn cô ta trở thành người thực sự hạnh phúc trên đời này!
Bởi vì- - Rất yêu rất yêu em!
Trang Cố Khương
Sau khi Khương Thục Đồng sinh Cố Niệm Đồng, Cố Minh Thành đã phân chia cho cô ta một triệu cổ phần của tập đoàn Minh Thành.
Một triệu cổ phần này là tài sản riêng của Khương Thục Đồng, không thuộc về tài sản chung.
Dù cho sau này hai người đường ai nấy đi, Khương Thục Đồng cũng có thể sống sung sướng.
Cố Minh Thành thực sự sợ rồi, ông ta và Khương Thục Đồng xa nhau tái hợp nhiều năm như vậy, nếu như hai người không đi đến bước cuối cùng, có thể thực sự là không thích hợp để ở chung với nhau, mặc dù đã sinh Cố Niệm Đồng.
Dù sao vẫn còn một Adam chưa kết hôn, hai người vẫn còn giữ liên lạc và quan hệ tình bạn rất tốt.
Cố Minh Thành chưa bao giờ có tri kỷ khác giới tính như vậy.
Cho nên, trong tình yêu, ông ta thẳng thắn hơn Khương Thục Đồng, Khương Thục Đông càng có đường lui.
Khương Thục Đồng nhìn thấy bản thoả thuận trên bàn.
“Có ý gì đây?”
“Sau này nếu có một ngày, hai chúng ta chia tay nhau, em cũng sẽ có cuộc sống tốt.”
Khương Thục Đồng rủ nhẹ mắt xuống, “Có ba đứa con rồi, chia tay nhau sao?”
“Anh sợ!”
“Thẳng thắn như Cố tổng, quả nhiên còn có khi sợ hãi sao? Anh không phải sợ, anh chỉ cần một thái độ của em. Anh chưa bao giờ ước tính sai chuyện gì cả, em biết được anh rõ ràng không phải là sợ, anh chỉ là muốn em thề!” Khương Thục Đồng nói xong, đưa tay lên, “Tôi Khương Thục Đồng thề rằng, cả đời này sẽ không rời xa Cố Minh Thành! Với anh ta tương thân tương ái, cùng anh ta đến khi con cháu đầy đàng! Đời này kiếp này sẽ ở bên nhau!”
Sở dĩ Cố Minh Thành đặt cho Cố Niệm Đồng cái tên “Tam Nhi”, thứ nhất bởi vì đây là đứa con thứ ba của ông ta, thứ hai, sự ra đời của Cố Niệm Đồng, thực sự trở thành người thứ ba giữa ông ta và Khương Thục Đồng, đúng là một tiểu Tam Nhi.
Nhưng mà cuối cùng vì trong nhà đứng thứ ba, cho nên, gọi “Tam Nhi” Cũng không sao.
Khương Thục Đồng rất yêu rất yêu Cố Minh Thành.
Trang Hành Cương, Đỗ Nhược
Sau khi Cố Hành Cương bắt đầu làm chủ trong Đỗ gia, tâm trạng của Đỗ Nhược đương nhiên cũng tốt, cả con người cũng rất hoà thuận, mỗi năm từ công ty của cha có thể chia được lợi nhuận hơn tỷ đồng, cha của cô ta tuy là nhà giàu mới nổi, nhưng ai bảo Đỗ Kim Anh làm về ngành nghề mới nhất có tương lại nhất.
Hơn nữa, sổ sách của mỗi năm sẽ đưa đến cho Cố Hành Cương, cho Cố Hành cương xét duyệt.
Khi mới sinh lão đại, thì Cố Hành Cương đặc biệt khẩn trương, không chỉ có niềm vui khi được làm cha, anh ta thấy lo âu nhiều hơn.
Đỗ Nhược không hề biết vì sao.
Khi Cố Thế Huân chào đời, Cố Hành Cương hầu như chặt chẽ nhìn vào những chi tiết kiểm tra sức khỏe của con.
Sau đó Đỗ Nhược hiểu được, di truyền hen suyễn, anh ta sợ con trai của mình cũng sẽ bị hen suyễn.
Trong thấp thoáng trong lòng mềm mại, thấy khó chịu.
Tuy rằng ở trước mặt người ngoài Cố Hành Cương luôn là người độc lập, cũng có khi không được thuận theo ý muốn, bệnh hen suyễn đôi khi dẫn đến sự bất tiện và không được ung dung khi ở trước mặt người khác, anh ta sợ sẽ ảnh hưởng đến con của mình.
Đỗ Nhược cũng đau lòng đó.
Hai đứa con, Cố Hành Cương luôn chú ý đến tình trạng sức khỏe của đứa trẻ.
Cũng may hai đứa con đều rất khỏe mạnh.
Đây là điểm yếu của Cố Hành Cương, tuy rằng cơ thể anh ta khỏe mạnh, không phát bệnh nhiều, ở trước mặt người khác cũng không có sự khác thường gì, nhưng trong mắt của Đỗ Nhược, đây là điểm tự bi của anh ta.
Sự tự bi chỉ có Đỗ Nhược biết được.
Hôm đó, Đỗ Nhược và Cố Hành Cương cùng đi tham gia một buổi tiệc.
Trên bàn ăn, Cố Hành Cương nói chuyện vui vẻ với người khác, bàn chuyện quốc gia đại sự, nhưng mà, ngay sau đó anh ta đã ho.
Thì Đỗ nhược biết có chuyện không lành.
Cô ta kéo lại quần áo của Cố Hành Cương, nói với mọi người một câu, “Xin lỗi các vị, tôi có chút không được khỏe, thất lễ quá, muốn nhờ chồng tôi đưa tồi về nhà.”
Cố Hành Cương còn có chút phản ứng không kịp, thì bị Đỗ Nhược kéo ra ngoài.
Đến trước cửa, Đỗ Nhược từ trong túi lấy ra chai xịt phun sương, giúp Cố Hành Cương xịt lên.
“Loại thuốc này, em vẫn luôn mang theo sao?” Cố Hàng Cương hỏi.
“Đúng một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, hai mươi bốn giờ, em đều mang theo! Anh hay sơ ý quá.”
Cố Hàng Cương nhéo vào dưới cằm của Đỗ Nhược, cười cười, “Nhưng anh không cảm thấy anh phát bệnh, cũng mấy năm không có phát bệnh rồi?”
“Khi anh muốn phát bệnh hen suyễn, hơi thở khác với bình thường đó, sự khác biệt vô cùng tinh tế, mấy năm trước em đã thu âm lại rồi, nghe đi nghe lại nhiều lần, cho nên, vừa nghe được anh ho, em đã biết.” Đỗ Nhược nghiêm túc nói.
Ngay lập tức Cố Hành Cương ôm Đỗ Nhược vào lòng, “Có được người vợ như vậy, còn gì hơn thế nữa chứ? Anh rất sợ con cái sẽ bị di truyền, nếu như đứa con bị di truyền, em sẽ như thế nào?”
“Sẽ khóc to lên! Khóc xong rồi nghĩ cách! Dù sao cũng là chồng và con của mình mà, không còn cách.” Đỗ Nhược lại nói, “Còn nữa, em mượn cớ nói với người khác là em muốn về nhà, anh đưa em xuống dưới lầu đi! Cho người khác biết được, không tốt lắm.”
“Em đi dạo trung tâm thương mại ở gần đây đi, một lát nữa chúng ta về nhà.” Cố Hành Cương nói.
Đỗ Nhược chăm sóc cho Cố Hành Cương tương đối tốt, đã kịp thời ngăn chặn được những cơn hen suyễn muốn tái phát, thậm chí chăm sóc còn tốt hơn Khương Thục Đồng, cho nên, Cố Hành Cương chưa bao giờ thất lễ trước mặt người khác.
Đây là bí mật nhỏ của hai người, ở nơi công chúng, Đỗ Nhược chưa từng nói qua, Cố Hành Cương cũng chưa bao giờ nói.
Trang Cố Nhị, Miêu Doanh Cửu.
Cuối cùng Miêu Doanh Cửu đã chọn được nhà ở, là nơi không xa đối diện với biệt thự giữa eo núi.
Sau này Cố Minh Thành muốn Cố Nhị làm chủ trong nhà này, đương nhiên không thể ở xa được, hơn nữa, còn có con cái.
Sau này Cố Minh Thành và Khương Thục Đồng lớn tuổi rồi, nhất định là trách nhiệm của Cố Nhị và Miêu Doanh Cửu.
Miêu Doanh Cửu suy nghĩ đến nhiều mặt, cuối cùng mua thêm một căn biệt thử lớn hơn, hơn một tỷ đó, gấp đôi diện tích với biệt thự giữa eo núi, dù sao mỗi lần tết đến, cố gia sẽ trở thành nơi tụ họp của mọi người, trước đây là biệt thự giữa eo núi, sau này có thể là nhà của Cố Nhị.
Thì Cố Nhị phải tiếp đãi mọi người, nhưng anh ta rất lười biếng.
Cố Nhị đương nhiên phải làm chủ căn nhà rồi, từ khi kết hôn với Miêu Doanh Cửu, đương nhiên cũng trở thành “Nhị bảo bảo”.
Chỉ nghe theo lệnh của Miêu Doanh Cửu.
Bởi vì mỗi lần Miêu Doanh Cửu nói xong, Cố Nhị đều cảm thấy - - Oa, rất có đạo lý đó!
Suy nghĩ chu đáo, lo đến tất cả lợi ích của mọi người, không ích kỷ, tương đối có phong cách của “Nữ vương!”
Đến Cố Nhị cũng khăm phục sát đất.
Miêu Doanh Cửu không chỉ xử lý tốt những chuyện trên công việc, trong cuộc sống sinh hoạt, cũng là tương đối bản lãnh đó.
Cố Nhị từng có một lần hối hận suy nghĩ, tiểu Cửu tốt như vậy, như vậy đã đi theo anh ta rồi sao?
Anh ta là một đứa trẻ hư như vậy, theo bản lãnh của anh ta, chỉ có thể cưới một người môn đăng hộ đối trong thành phố này, ví dụ như Hứa Thái Vi vậy đó.
Có bản lãnh gì mà có được sự để sự để ý của Miêu Doanh Cửu chứ?
Cũng chính là lúc bắt đầu Miêu Doanh Cửu đã thích anh ta, nếu như anh ta muốn theo đuổi, rõ ràng là không theo đuổi được, rõ ràng là không lọt vào trong mắt của người ta.
Cố Nhị cảm thấy bản thân là một người may mắn, tìm được một người có thể giúp đỡ cho bản thân, tìm được một người không cần anh ta bận tâm gì cả.
Trong tình yêu, không phải tình nguyện thì được, cũng phải có tính cách thế lực ngang nhau còn có sự hoà hợp về mọi mặt, mới bắt đầu ân ái yêu thương nhau nhiều, sau đó ly dị nhau cũng không ít.
Anh ta và Miêu Doanh Cửu, về sự nghiệp, về sở thích, nhịp bước của hai người càng ngày càng thống nhất.
Cuộc đời sau của Cố Nhị, chỉ có một mình Miêu Doanh Cửu!
Trang Cố Tam Nhi, Nam Lịch Viễn.
Khi Cố Niệm Đồng và Nam Lịch Viễn kết hôn, Nam Lịch Viễn từng nói một câu bên tai của Cố Niệm Đồng.
Cho đến hiện nay câu nói này, Cố Niệm Đồng đã quên lãng, nhưng mà Nam Lịch Viễn luôn ghi nhớ.
Câu nói đó là: Tam Nhi, cha của em giao em cho anh, từ nay về sau, anh chính là cha của em, là anh trai của em, cũng là chồng của em, những điều họ có thể làm cho em, anh sẽ làm tốt hơn cho em.
Dùng chân tình bao dung cô ta, khích lệ cô ta, cô ta muốn có được gì, ngôi sao trên bầu trời, mặt trăng cũng được, chỉ cần Cố Niệm Đồng nói ra, thì anh ta sẽ đi lấy.
Chỉ cần Cố Niệm Đồng biết được điểm tốt của anh ta, đối với điểm tốt của người khác không để trong mắt là được rồi.
Anh ta chính là muốn cô ta dựa vào trong tình yêu của bản thân - - Không thể trốn được!
Lần trước khi Miêu Doanh Đông ở Cố gia, ngồi xe của Cố gia đến miền Nam, đã từng nói: Những chuyện này, chỉ có anh ta mới làm được.
Giờ đây anh ta, đang chỉ chính là thủ đoạn theo đuổi người khác, cũng chỉ có Nam Lịch Viễn mới có thể làm ra mà thôi.
Nếu không phải thích Tam Nhi thích vào trong xương máu, Nam Lịch Viễn mới không đi làm những chuyện này, hơn nữa, Nam Lịch Viễn làm chính là làm cả đời đó!
Xem ra Nam Lịch Viễn đã tìm được người thích hợp với anh ta rồi.
Trang Minh Nguyên, Lệ Truyền Anh
Đêm tân hôn của Minh Nguyên và Lệ Truyền Anh, trên tay Lệ Truyền Anh còn đang đeo hai chiếc vòng đó.
“Làm gì vậy? Không muốn anh đến gần em sao?” Minh Nguyên nói bên cạnh Lệ Truyền Anh.
Hai người nằm nghiêng bên trong tấm mền đỏ.
“Oa, Minh Nguyên, cách ăn nói của anh có ẩn ý quá đó, thế nào gọi là gần bên người em? Là chữ gần nào đây? Là gần xa chữ gần hay là chữ gần vào trong chữ gần?” Đôi mắt của Lệ Truyền Anh phát sáng, nhìn chằm chằm vào Minh Nguyên nói.
Càng gần với Minh Nguyên, cô ta càng cảm thấy Minh Nguyên như chàng trai có kho báu vậy đó, chỉ là nhẹ nhàng mở miệng ra nói, nhưng bên trong lại là lòng thông cảm rộng lớn và một kho báu năm sắc rực rỡ.
Minh Nguyên thật tình là một con người rất tốt đó.
Nhưng mà rất tốt, không thể thay thế là - - Không dụng tục.
“Vậy em muốn anh làm sao đây? Không thôi chúng ta cả đêm chỉ bàn về định luật định hướng, hay là, anh chỉ ở gần bên em, ngắm nhìn em cả đêm, em đồng ý không?” Minh Nguyên hỏi.
“Minh Nguyên!” Lệ Truyền Anh giận dữ, tức giận nói một câu, “Anh nói như vậy, chính là nói ý lúc nãy của anh là muốn gần vào trong rồi!”
“Một đêm tân hôn đáng giá ngàn vàng đó! Ít nói chuyện, làm việc nhiều, trên tay em đeo chiếc vòng này - -”
“Sớm đã hết pin rồi!” Lệ Truyền Anh cười và nói.
Minh Nguyên đè lên trên.
“Lệ Truyền Anh, chỗ này có bao nhiêu người vào qua?” Minh Nguyên hỏi.
“Cửa của em nhỏ như vậy, từ đầu đến cuối, chỉ có một mình anh mà thôi!” Lệ Truyền Anh nói.
Động tác của Minh Nguyên càng hung dữ mạnh mẽ.
Trang Nhị Đông.
Từ khi Miêu Doanh Đông bắt đầu dạy dỗ con làm bài tập, không khí trong nhà ấm cúng nhiều hơn.
Khâu Đông Duyệt có nhiều thời gian hơn, cho nên, cô ta càng có nhiều thời gian để dưỡng da, để học tập, để tập luyện cơ thể, dáng người đã từ từ tập luyện như trước kia rồi đó.
“Cũng tốt đó, dáng người dần dần hồi phục chặt chẽ như năm đó rồi đó! Nghĩ thông suốt rồi.” Miêu Doanh Đông nói.
“Cám ơn đại gia ban thưởng, đã cho tiểu nữ thời gian!” Khâu Đông Duyệt giả vờ chắp tay thi lễ với Miêu Doanh Đông.
Hôm đó, hai người cùng nhau ngủ.
Khi ngủ đương nhiên không thể thiếu được chuyện đó.
Khâu Đông Duyệt đột nhiên nhớ đến một chuyện, “Đông, trước đây anh từng có bao nhiêu phụ nữ vậy?”
Lúc bắt đầu, anh ta đã nói với cô ta, anh ta không phải là trai còn trinh.
“Một người.”
Khâu Đông Duyệt cảm thấy, phụ nữ mà Miêu Doanh Đông để mắt đến, nhất định không thua kém được, Khánh Du xinh đẹp như vậy, gia thế tốt như vậy, cũng không lọt vào mắt của anh ta, dù cho là cô ta, cũng là lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, mỗi ngày tiếp xúc với nhau, mới cho anh ta phát hiện một số chi tiết, ưu điểm của một số mặt của bản thân, không thôi, cơ hội Khâu Đông Duyệt có thể theo đuổi được Miêu Doanh Đông đúng là thực sự rất thấp.
Không cần suy nghĩ, rõ ràng là không thể nào.
Cho nên, cũng có khả năng cả đời này của Miêu Doanh Đông sẽ không tìm được vợ đó.
Anh ta không cho người lạ đến gần, hầu như không đam mê nữ sắc.
“Cô ta có bộ dạng như thế nào vậy?” Khâu Đông Duyệt hỏi.
“Giống như em vậy.”
“Năng lực trên giường của cô ta như thế nào? Có lợi hại không?”
“Không tốt. Cần anh dẫn dắt.”
Khâu Đông Duyệt suy nghĩ rất lâu, thêm vào sự hiểu biết về Miêu Doanh Đông nhiều năm như vậy, và nói câu, “Người đó không phải là em chứ?”
“Chính là em, có được không?” Miêu Doanh Đông tức giận nói.
Khâu Đông Duyệt ngay lập từ trên giường ngồi dậy, “Oa” Lên một tiếng, “Miêu Doanh Đông, anh mất mắt quá đi!”
“Mất mặt sao? Họ không đáng để có được của anh - -”
“Cái gì của anh?”
Miêu Doanh Đông ôm lại Khâu Đông Duyệt, nói hai chữ bên tai của cô ta.
Khâu Đông Duyệt bắt đầu cười, “Anh hư quá đi!”
Trứng màu- - Tiểu Tam Nhi.
Hôm đó, Khâu Đông Duyệt đến nhà của Từ Thiến.
Gần đây sắc mặt của Khâu Đông Duyệt luôn rực rỡ, thì Từ Thiến biết được xích mích giữa hai người đã được giải quyết.
“Tiểu Tam Nhi nhà con có ăn bánh trứng hay không?” Từ Thiến hỏi câu.
“Mẹ, sao mẹ gọi cháu là tiểu Tam Nhi chứ?” Tuy rằng Tam Nhi khiến cho Miêu Doanh Đông và Khâu Đông Duyệt thêm hoà hợp với nhau, nhưng mà, Khâu Đông Duyệt vẫn không thích gọi là “Tiểu Tam Nhi” đó.
“Ủa, sao vậy, tên con tự đặt đó, bản thân không cho người khác gọi sao?” Từ Thiến cười và hỏi, “Lúc con mới sinh Miêu Miêu, mẹ và Doanh Đông vào trong phòng sinh thăm con, con toàn thân không có sức lực, nhắm lại đôi mắt, và nói, cuối cùng cũng giúp anh sinh được tiểu Tam Nhi rồi đó, anh hài lòng chưa? Thì Doanh Đông cười, nói cái tên tiểu Tam Nhi cũng rất hay, đúng thật là tiểu Tam Nhi đó. Có thể sau đó cảm thấy cái tên tiểu Tam Nhi dễ gây ra hiểu lầm, cho nên không gọi nữa. Bình thường chỉ gọi là Miêu Miêu, Doanh Đông là khi còn không ném xỉa anh ta, mới gọi Miêu Miêu là tiểu Tam Nhi đó.”
Khâu Đông Duyệt đột nhiên tỉnh ngộ, giống như là như vậy đó.
Tam Nhi chỉ lại một xếp hạng thôi, cũng không có ý chỉ là Cố Niệm Đồng.
Trong lòng cô ta từng oán hận Cố Niệm Đồng, trong lòng có chút áy náy.
Trứng màu phần hai Miêu Miêu và bác hai.
Có một năm, Nam Lịch Viễn và Cố Tam về nhà đón tết.
Nam Lịch Viễn xưa nay có thói quen dậy sớm.
Đêm qua Cố Niệm Đồng tăng ca tối với anh ta, vẫn còn đang ngủ.
Sau khi Nam Lịch Viễn thức dậy, không có chuyện gì làm thấy nhàm chán, thì đi đến thư phòng.
Sách của Cố Minh Thành, ngoại trừ những cuốn sách về quản lý, còn có nhiều sách triết học của nhiều triết gia nổi tiếng, xem ra là loại cũng sâu sắc huyền bí đó.
Nam Lịch Viễn chỉ muốn mượn cuốn sách để xem cho vui thôi, không cần đến huyền bí như vậy, sau đó luôn lật tìm.
Lật qua lật lại, dưới một đóng sách, phát hiện một bức tranh - - Miêu Miêu và bác hai.
Là khi Cố Niệm Đồng vẽ vào lúc ba tuổi đó.
Vô cùng sinh động, đẹp đẽ lại có linh khí.
Nam Lịch Viễn không nhịn được cười, trước đây bác hai là Cố Minh Thành, hiện nay nên đổi thành anh ta rồi đó.
Vốn dĩ muốn mang bức tranh này về bên Mỹ, nhưng mà anh ta nghĩ lại, đây là hồi ức tốt đẹp của tuổi thơ Cố Niệm Đồng, vẫn là giữ lại ở Cố gia đi, hiện nay, anh ta là bác hai trong ý nghĩa của cô ta, Cố Minh Thành chỉ là một suy nghĩ thôi, bức tranh này, vẫn là giữ lại cho Cố Minh Thành.
Anh ta vẫn giữ nguyên để vào chỗ cũ.
Năm đó, Miêu Doanh Đông và Khâu Đông Duyệt không có về Cố gia.
Trứng màu phần ba.
Hôm Miêu Miêu sinh nhật ba tuổi, Miêu Doanh Đông và Miêu Miêu đến trong chùa.
Không cự lại được với Miêu Miêu, Miêu Doanh Đông đã xin một quẻ xăm.
Nội dung trong quẻ xăm: Tân khổ tao phùng, nhất thế đảm đương, chiêu nhạ lãnh huyết đoạn trường nhân, hoàng cầu phượng dịch, phượng cải tính nan, chung cứu thị thanh minh nhất linh nhân.
Miêu Doanh Đông để xuống quẻ xăm, thì anh ta biết được đây là đang nói tình cảnh của anh ta và Khâu Đông Duyệt, trên cơ bản đều đang nói Khâu Đông Duyệt, thân thế khốn khổ của cô ta, không tự ti không kiêu ngạo, luôn ở lại bên cạnh của anh ta, bởi vì thích anh ta, rất yêu thích rất yêu thích, anh ta rốt cuộc là vì ai mà thay đổi tính tình của bốn mươi năm nay, đến cuối cùng, Khâu Đông Duyệt vẫn còn là một người đáng thương tuyệt sắc thông minh mà nhạy cảm.
Cho nên, bởi vì câu nói này, Miêu Doanh Đông đã thay đổi tính tình, anh ta sợ Khâu Đông Duyệt sẽ trở thành một người cô đơn lẻ loi.
Anh ta muốn cô ta trở thành người thực sự hạnh phúc trên đời này!
Bởi vì- - Rất yêu rất yêu em!