Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 697
23697
Miêu Doanh Đông nói nếu gần đây Khâu Đông Duyệt không có việc gì làm, thì có thể đi học nâng cao tiếng Tây Ban Nha, biết nhiều một chút cũng không chết, nên anh để Khâu Đông Duyệt nâng cao học lực.
Khâu Đông Duyệt phát hiên rằng Miêu Doanh Đông đối với việc quản lý cuộc sống của cô không vội vàng gấp gáp, nhưng mỗi bước tiến đều có dụng ích, không giống như cô, một mình làm vội làm vàng.
Khâu Đông Duyệt nói, “có thể học thêm nhưng phải ở trong trường.”
Khâu Đông Duyệt đã nghe rất nhiều, vợ đi học nâng cao học lực, chồng ở nhà đi kiếm người phụ nữ khác.
Mặc dù Miêu Doanh Đông không phải là loại người đó, nhưng Khánh Du luôn để tâm đến anh.
Miêu Doanh Đông chau mày nhìn cô, “em có thể về nhà ở.”
Thấy Miêu Doanh Đông hiểu được ngụ ý của mình, Khâu Đông Duyệt luôn tủm tỉm cười.
Miêu Doanh Đông chọn giúp cô một trường đại học gần nhất, tìm mối quan hệ cho cô, cô có thể trực tiếp lấy bằng nghiên cứu sinh, về phương diện ứng dụng ngôn ngữ, cũng nghiên cứu một số văn học Tây Ban Nha, học thêm văn học cũng có ích cho việc nâng cao trình độ bản thân.
Khâu Đông Duyệt mỗi ngày đều về nhà.
Cô càng ngày càng yêu Miêu Doanh Đông.
Cô muốn viết một bức thư tình cho Miêu Doanh Đông.
Người hiện đại bây giờ rất hiếm khi viết thư tình, nhưng cô rất muốn viết, không viết thì những tâm tư tình cảm trong lòng kiềm nén không nổi.
Ban ngày cô đi học, buổi tối về nhà.
Sau khi nấu nướng xong, ngồi vào bàn viết thư cho Miêu Doanh Đông, rất tập trung tinh thần viết thư.
Miêu Doanh Đông bước vào rồi.
Cửa phòng đọc sách luôn đóng, Khâu Đông Duyệt không nghe tiếng Miêu Doanh Đông mở cửa.
Cho nên đến khi Miêu Doanh Đông đẩy cửa bước vào, đứng sau lưng cô, cô cũng không biết.
Nhìn thấy cô đang viết gì đó, Miêu Doanh Đông hỏi từ phía sau lưng, “mới học hai bữa mà đã biết viết thư tình cho người ta rồi sao? Viết cho thằng công tử bột nào vậy?”
Khâu Đông Duyệt lật đật che lá thư lại, ngước đầu lên, “nhìn lén thư của người khác là phạm pháp đó!”
Miêu Doanh Đông ưỡng người, “vậy sao? Vậy em đi tố cáo anh đi?”
“Anh——“ Khâu Đông Duyệt lại cứng họng.
Nhân tiện Miêu Doanh Đông đi khỏi, cô vội vàng bỏ lá thư vào trong hộc tủ.
Đi ăn cơm, những món hôm nay nấu Miêu Doanh Đông vô cùng hài lòng.
Miêu Doanh Đông tối mai không về nhà ăn cơm, có mấy dự án lớn bắt đầu thực hiện, có thể sẽ rất bận.
“Vậy em không cần phải về nấu cơm rồi?” Khâu Đông Duyệt hỏi.
“Không cần, ở trong trường đọc sách. Anh đến rước em.”
“Làm cái dự án lớn này, có phải thu nhập cũng không tệ?” Khâu Đông Duyệt hỏi, cô luôn canh cánh trong lòng chuyện tiêu rất nhiều tiền cho bữa đấu giá lần trước.
“Kiếm được một hai trăm triệu.” Miêu Doanh Đông vô cùng điềm nhiên.
Khâu Đông Duyệt suýt chút nữa phụt cơm ra ngoài.
Một hai trăm triệu, mà nói một cách nhẹ nhàng như vậy, xem ra tiêu tiền không tính toán gì hết.
Hơn nữa, một hai trăm triệu này là Miêu Doanh Đông tự thu hoạch, không phải của công ty, của công ty còn nhiều hơn nữa.
Ngày hôm sau đi học, lúc tan học, Khánh Du ở trong trường chờ Khâu Đông Duyệt.
Người lần trước tìm cô để mua chiếc vòng tay, muốn tặng cho bà Miêu.
Người mua vòng tay lại không biết giữa Khánh Du và Khâu Đông Duyệt có mối quan hệ gì.
Ban đầu Khánh Du nghĩ rằng người thân của Miêu Doanh Đông nhận hối lộ thì sẽ làm Miêu Doanh Đông sập bẫy, nhưng không ngờ Khâu Đông Duyệt lại không nhận.
Đầu óc không có ngốc ngếch nhỉ!
Cô tưởng đó là kỷ vật quý trọng nhất của người mẹ quá cố, Khâu Đông Duyệt tất nhiên sẽ nhận.
Cô thề là đơn tố cáo cô cũng đã viết rồi.
Nếu tùy ý tặng cho Khâu Đông Duyệt thì rõ rồi, như thế cô sẽ không có lỗ hỏng nào để nắm bắt.
Nhưng đàng này Khâu Đông Duyệt qua lại công việc với người ta, hơn nữa giá trị của chiếc vòng này luôn vượt ra ngời mức thu nhập công việc của Khâu Đông Duyệt.
Dấu hiệu này cũng chứng tỏ công ty cáp điện này có nhu cầu đối với Miêu Doanh Đông.
Nhưng Khâu Đông Duyệt lại không nhận.
Việc này làm cho Khánh Du xôi hỏng bỏng không.
Cô bực bội trong lòng, đương nhiên đi tìm Khâu Đông Duyệt để tính sổ.
Khâu Đông Duyệt thấy cô ta đến biết có chuyện chẳng lành, thêm chuyện chiếc vòng, Khánh Du chắc chắn đã biết rồi.
Đổ mồ hôi lạnh trên lưng, cũng may cô không có nhận.
Nếu mà nhận, không biết đã sập bẫy của Khánh Du như thế nào.
“Cô Khâu, tại sao cô không nhận chiếc vòng?” Khánh Du hỏi.
“Chiếc vòng nào? Cái gì mà nhận không nhận? Tôi không biết cô đang nói chuyện gì!” Khâu Đông Duyệt trả lời.
“Cô đóng kịch giỏi quá!”
“Chuyện riêng tư của tôi, tôi cứ làm ra vẻ không biết vậy đó, chị Khánh Du có quản được không?” Khâu Đông Duyệt mạnh mẽ công kích lại.
“Chuyện này cô có kể lại với Miêu Doanh Đông không?” Khánh Du lại hỏi tiếp.
“Tôi kể hay không kể với chồng tôi, chị cũng quản không được, đây là chuyện riêng tư của hai vợ chồng chúng tôi, chị không thấy chị quan tâm hơi nhiều rồi không?” Khâu Đông Duyệt phản bác.
Hình như sau khi chứng kiến Từ Thiến xử Quý Hồng, chứng kiến khẩu khí tuyệt vời của Miêu Doanh Đông, cô cũng đã học hỏi được.
Cô phát hiện nói chuyện nhất định phải cao cơ hơn, phải luôn nhìn xuống đối phương, không trả lời câu hỏi của đối phương, khiến cho đối phương lúng túng, đây mới là kỹ năng đàm thoại, đặc biệt khi đối mặt với loại người càn quấy như Khánh Du.
“Rốt cuộc cô có kể với anh ấy không?” Khánh Du lại hỏi.
Cô không muốn Khâu Đông Duyệt kể chuyện này cho Miêu Doanh Đông nghe, như vậy một chút ấn tượng tốt đẹp của cô trong mắt Miêu Doanh Đông sẽ bị thiêu rụi hết.
“Chị muốn biết à, vậy để tôi gọi cho anh ấy, chị trực tiếp hỏi anh ấy có được không?” nói rồi Khâu Đông Duyệt liền bấm gọi cho Miêu Doanh Đông, mở loa ngoài để cho Khánh Du nghe.
Đầu dây bên kia Miêu Doanh Đông đang nghe, một tiếng “alo” trầm ấm cao quý, vừa thốt lên Khâu Đông Duyệt liền nói, “ông xã, Khánh Du có việc muốn tìm anh!”
Đầu dây bên kia: “Anh không rảnh! Tại sao em lại đi với Khánh Du?”
“Ông xã, chị ấy ức hiếp em!”
“Anh đến liền!”
Gác máy, Khâu Đông Duyệt vô cùng vui vẻ.
Thái độ của Miêu Doanh Đông, đối với cô hay là đối với Khánh Du, muốn để Khánh Du nhìn thấy.
Quả nhiên mặt Khánh Du tái xanh.
Khâu Đông Duyệt vô cùng đắc ý, không cần phải quấy rối cô nữa.
Bây giờ cô càng chắc chắn rằng Khánh Du muốn cô sụp bẫy.
Làm thế nào cô lại dễ dàng mắc bẫy của Khánh Du chứ?
Bị Khâu Đông Duyệt chơi như vậy, Khánh Du bỏ đi.
Một lát sau, Miêu Doanh Đông lái xe đến.
Khâu Đông Duyệt đứng trước cổng trường chờ anh.
Trời đã tối, mặt trời đang lặn xuống núi, những đám mây xung quanh nhiều màu sắc vô cùng tuyệt đẹp.
Khâu Đông Duyệt bây giờ ngắm hoàng hôn, rồi ngắm những đám mây nhiều màu sắc đã không còn cảm giác cô đơn như hồi ở Venezuela.
Bởi vì cô đã có anh bên cạnh.
Lên xe Miêu Doanh Đông hỏi tại sao Khánh Du ở đó?
“Ai biết được tại sao chị ta lại đến.” Sau đó Khâu Đông Duyệt kể lại chi tiết về chuyện chiếc vòng, Khánh Du vì chuyện này mà đến.
Những chuyện này đối với Miêu Doanh Đông mà nói, căn bản chỉ là chuyện nhỏ nhặt, trái lại tư duy của Duyệt Nhi thì càng ngày càng hoàn thiện.
“Tại sao lại nghĩ đến việc không để cho chồng em dính dáng đến việc này?” anh hỏi.
“Suy nghĩ một chút, hàng ngày lại được bác gái chỉ bảo, em suy nghĩ thì biết thôi. Khánh Du muốn ức hiếp người khác.”
“Không tệ nhỉ, Duyệt Nhi đã trưởng thành rồi.”
Khâu Đông Duyệt mỉm cười.
Miêu Doanh Đông lái xe rất chậm, bỗng chốc trời tối sầm lại.
Một màn đen thui, ngoài đường cũng rất yên tĩnh.
Khâu Đông Duyệt đang ngồi nhìn ra cửa sổ, bên ngoài có một mảnh đất thiệt là to, đen thùi lùi, vô cùng đáng sợ
“Ông xã, ngoài đường có cái gì vậy?” Khâu Đông Duyệt hỏi.
Miêu Doanh Đông nhìn ra bên ngoài, điềm nhiên trả lời “nghĩa trang”!
Khâu Đông Duyệt liền co người lại hướng về Miêu Doanh Đông, căn bản là dựa vào cánh tay gạt cần số của anh.
“Em sợ màu đen, sợ ma!”
Miêu Doanh Đông mỉm cười quay sang nhìn cô, tại sao cảm thấy lời nói này của cô nghe quen tai?
Hai người hàng ngày sống rất đơn điệu, lại vô cùng ngọt ngào, không ai đề cập đến chuyện có con.
Miêu Doanh Đông hình như không vội, anh vốn dĩ sợ con nít phiền phức, khóc la um sùm, anh đoán là rất nhức đầu.
Khâu Đông Duyệt vì còn trẻ, nên vẫn chưa có ý thức sinh con.
Cứ như thế sống qua từng ngày.
Khâu Đông Duyệt đến nhà Từ Thiến thăm Thành.
Từ Thiến nói với Khâu Đông Duyệt, “Duyệt Nhi, con với Miêu Doanh Đông rất có duyên phận.”
“Thật hả bác?” Khâu Đông Duyệt mắt sáng rỡ.
Những người đang yêu, điều hy vọng nhất là người khác nói mình và chồng mình có duyên phận, đặc biệt là những lời lẽ này đối với con gái, có một sức hút vô cùng mạnh mẽ, bởi vì duyên càng nhiều, chứng tỏ mình với bên nam có hôn nhân chắc chắn, khi đến với nhau thì họ đã đi đoạn đầu tiên trong quãng đường dài hôn nhân, sẽ không thể tách rời nhau.
“Đúng thế, sinh ngày một, tên cũng giống nhau, cảm thấy hai con luôn bổ sung cho nhau.” Từ Thiến nói.
Bà tin con trai và con dâu sẽ hạnh phúc, điều này rất hiếm thấy trong giới nhà giàu.
Khâu Đông Duyệt trong lòng mừng vui hớn hở, vô cùng vui vẻ.
Bức thư Khâu Đông Duyệt viết cho Miêu Doanh Đông ba ngày sau nhận được.
Lúc thư ký lấy thư giùm cho Miêu Doanh Đông, cô cảm thấy rất kỳ lạ.
Cô lấy chuyển phát nhanh cho Miêu Doanh Đông không ít, tài liệu lấy cũng nhiều lần, nhưng thư—— vẫn là lần đầu tiên.
Bây giờ đã không còn ai viết thư nữa.
Miêu Doanh Đông cũng rất hiếm khi nhận thư, có thể mấy năm nay ngoài thư của Khâu Đông Duyệt ra thì không nhận được thư của bất kỳ ai.
Lần trước cũng nhận được một bức thư của cô, là trước khi cô đi Venezuela, lần này lại nhận được.
Anh đoán chính là bức thư hôm trước anh thấy cô ngồi viết trong phòng đọc sách, nhưng anh không biết là thư tình, nhưng lúc đó chỉ lướt mắt nhìn sơ thấy chữ “yêu”, cho nên anh đoán cô viết cho anh.
Viết đến ba trang, không ngắn.
Khâu Đông Duyệt cám ơn anh, đã khiến cô trở thành một người tự tin lạc quan, cám ơn anh, đã chỉ dẫn cô đi đúng con đường nhân sinh, có được anh, là dãi ngân hà cứu rỗi cuộc đời cô. Anh khiến cô trở thành con người như cô mong muốn.
Cô rất yêu anh, cô không thể tưởng tượng ra, nếu có một ngày anh không còn nữa, cô không biết cuộc sống mình sẽ như thế nào?
Viết rất nhiều từ hoa mỹ ca tụng.
Những từ hoa mỹ như thế này, một người Miêu Doanh Đông xem cả trăm lần cũng không chán.
Cho nên thư ký bước vào gọi anh đi họp, “chờ một chút, tôi xem xong bức thư này.”
Xem ra là một bức thư quan trọng, thư ký đi ra.
Tống Dương quay về Mỹ sau ba ngày nữa, lần này anh đã tiếp nhận sứ mệnh của Minh Nguyên, đến chỉnh đốn công ty ở Mỹ.
Khâu Đông Duyệt lúc còn làm ở công ty bên Mỹ, có rất nhiều nhược điểm, Minh Nguyên đã lập ra một quy tắc, thay đổi cách nhìn không ít.
Lần này Tống Dương phải chỉnh đốn toàn bộ công ty con ở Mỹ.
Về mỹ là anh xin với Minh Nguyên.
Xin rất lâu mới được đồng ý.
Từ khi Khâu Đông Duyệt về nước là anh bắt đầu xin rồi, thời gian nhận thông báo của Minh Nguyên, Khâu Đông Duyệt đã kết hôn rồi.
Tống Dương không ngờ rằng Miêu Doanh Đông lại quyết định kết hôn vội vàng như vậy!
Anh tưởng phải chờ đến nửa năm.
Cho nên anh về trễ rồi! Rất yêu rất yêu em
Miêu Doanh Đông nói nếu gần đây Khâu Đông Duyệt không có việc gì làm, thì có thể đi học nâng cao tiếng Tây Ban Nha, biết nhiều một chút cũng không chết, nên anh để Khâu Đông Duyệt nâng cao học lực.
Khâu Đông Duyệt phát hiên rằng Miêu Doanh Đông đối với việc quản lý cuộc sống của cô không vội vàng gấp gáp, nhưng mỗi bước tiến đều có dụng ích, không giống như cô, một mình làm vội làm vàng.
Khâu Đông Duyệt nói, “có thể học thêm nhưng phải ở trong trường.”
Khâu Đông Duyệt đã nghe rất nhiều, vợ đi học nâng cao học lực, chồng ở nhà đi kiếm người phụ nữ khác.
Mặc dù Miêu Doanh Đông không phải là loại người đó, nhưng Khánh Du luôn để tâm đến anh.
Miêu Doanh Đông chau mày nhìn cô, “em có thể về nhà ở.”
Thấy Miêu Doanh Đông hiểu được ngụ ý của mình, Khâu Đông Duyệt luôn tủm tỉm cười.
Miêu Doanh Đông chọn giúp cô một trường đại học gần nhất, tìm mối quan hệ cho cô, cô có thể trực tiếp lấy bằng nghiên cứu sinh, về phương diện ứng dụng ngôn ngữ, cũng nghiên cứu một số văn học Tây Ban Nha, học thêm văn học cũng có ích cho việc nâng cao trình độ bản thân.
Khâu Đông Duyệt mỗi ngày đều về nhà.
Cô càng ngày càng yêu Miêu Doanh Đông.
Cô muốn viết một bức thư tình cho Miêu Doanh Đông.
Người hiện đại bây giờ rất hiếm khi viết thư tình, nhưng cô rất muốn viết, không viết thì những tâm tư tình cảm trong lòng kiềm nén không nổi.
Ban ngày cô đi học, buổi tối về nhà.
Sau khi nấu nướng xong, ngồi vào bàn viết thư cho Miêu Doanh Đông, rất tập trung tinh thần viết thư.
Miêu Doanh Đông bước vào rồi.
Cửa phòng đọc sách luôn đóng, Khâu Đông Duyệt không nghe tiếng Miêu Doanh Đông mở cửa.
Cho nên đến khi Miêu Doanh Đông đẩy cửa bước vào, đứng sau lưng cô, cô cũng không biết.
Nhìn thấy cô đang viết gì đó, Miêu Doanh Đông hỏi từ phía sau lưng, “mới học hai bữa mà đã biết viết thư tình cho người ta rồi sao? Viết cho thằng công tử bột nào vậy?”
Khâu Đông Duyệt lật đật che lá thư lại, ngước đầu lên, “nhìn lén thư của người khác là phạm pháp đó!”
Miêu Doanh Đông ưỡng người, “vậy sao? Vậy em đi tố cáo anh đi?”
“Anh——“ Khâu Đông Duyệt lại cứng họng.
Nhân tiện Miêu Doanh Đông đi khỏi, cô vội vàng bỏ lá thư vào trong hộc tủ.
Đi ăn cơm, những món hôm nay nấu Miêu Doanh Đông vô cùng hài lòng.
Miêu Doanh Đông tối mai không về nhà ăn cơm, có mấy dự án lớn bắt đầu thực hiện, có thể sẽ rất bận.
“Vậy em không cần phải về nấu cơm rồi?” Khâu Đông Duyệt hỏi.
“Không cần, ở trong trường đọc sách. Anh đến rước em.”
“Làm cái dự án lớn này, có phải thu nhập cũng không tệ?” Khâu Đông Duyệt hỏi, cô luôn canh cánh trong lòng chuyện tiêu rất nhiều tiền cho bữa đấu giá lần trước.
“Kiếm được một hai trăm triệu.” Miêu Doanh Đông vô cùng điềm nhiên.
Khâu Đông Duyệt suýt chút nữa phụt cơm ra ngoài.
Một hai trăm triệu, mà nói một cách nhẹ nhàng như vậy, xem ra tiêu tiền không tính toán gì hết.
Hơn nữa, một hai trăm triệu này là Miêu Doanh Đông tự thu hoạch, không phải của công ty, của công ty còn nhiều hơn nữa.
Ngày hôm sau đi học, lúc tan học, Khánh Du ở trong trường chờ Khâu Đông Duyệt.
Người lần trước tìm cô để mua chiếc vòng tay, muốn tặng cho bà Miêu.
Người mua vòng tay lại không biết giữa Khánh Du và Khâu Đông Duyệt có mối quan hệ gì.
Ban đầu Khánh Du nghĩ rằng người thân của Miêu Doanh Đông nhận hối lộ thì sẽ làm Miêu Doanh Đông sập bẫy, nhưng không ngờ Khâu Đông Duyệt lại không nhận.
Đầu óc không có ngốc ngếch nhỉ!
Cô tưởng đó là kỷ vật quý trọng nhất của người mẹ quá cố, Khâu Đông Duyệt tất nhiên sẽ nhận.
Cô thề là đơn tố cáo cô cũng đã viết rồi.
Nếu tùy ý tặng cho Khâu Đông Duyệt thì rõ rồi, như thế cô sẽ không có lỗ hỏng nào để nắm bắt.
Nhưng đàng này Khâu Đông Duyệt qua lại công việc với người ta, hơn nữa giá trị của chiếc vòng này luôn vượt ra ngời mức thu nhập công việc của Khâu Đông Duyệt.
Dấu hiệu này cũng chứng tỏ công ty cáp điện này có nhu cầu đối với Miêu Doanh Đông.
Nhưng Khâu Đông Duyệt lại không nhận.
Việc này làm cho Khánh Du xôi hỏng bỏng không.
Cô bực bội trong lòng, đương nhiên đi tìm Khâu Đông Duyệt để tính sổ.
Khâu Đông Duyệt thấy cô ta đến biết có chuyện chẳng lành, thêm chuyện chiếc vòng, Khánh Du chắc chắn đã biết rồi.
Đổ mồ hôi lạnh trên lưng, cũng may cô không có nhận.
Nếu mà nhận, không biết đã sập bẫy của Khánh Du như thế nào.
“Cô Khâu, tại sao cô không nhận chiếc vòng?” Khánh Du hỏi.
“Chiếc vòng nào? Cái gì mà nhận không nhận? Tôi không biết cô đang nói chuyện gì!” Khâu Đông Duyệt trả lời.
“Cô đóng kịch giỏi quá!”
“Chuyện riêng tư của tôi, tôi cứ làm ra vẻ không biết vậy đó, chị Khánh Du có quản được không?” Khâu Đông Duyệt mạnh mẽ công kích lại.
“Chuyện này cô có kể lại với Miêu Doanh Đông không?” Khánh Du lại hỏi tiếp.
“Tôi kể hay không kể với chồng tôi, chị cũng quản không được, đây là chuyện riêng tư của hai vợ chồng chúng tôi, chị không thấy chị quan tâm hơi nhiều rồi không?” Khâu Đông Duyệt phản bác.
Hình như sau khi chứng kiến Từ Thiến xử Quý Hồng, chứng kiến khẩu khí tuyệt vời của Miêu Doanh Đông, cô cũng đã học hỏi được.
Cô phát hiện nói chuyện nhất định phải cao cơ hơn, phải luôn nhìn xuống đối phương, không trả lời câu hỏi của đối phương, khiến cho đối phương lúng túng, đây mới là kỹ năng đàm thoại, đặc biệt khi đối mặt với loại người càn quấy như Khánh Du.
“Rốt cuộc cô có kể với anh ấy không?” Khánh Du lại hỏi.
Cô không muốn Khâu Đông Duyệt kể chuyện này cho Miêu Doanh Đông nghe, như vậy một chút ấn tượng tốt đẹp của cô trong mắt Miêu Doanh Đông sẽ bị thiêu rụi hết.
“Chị muốn biết à, vậy để tôi gọi cho anh ấy, chị trực tiếp hỏi anh ấy có được không?” nói rồi Khâu Đông Duyệt liền bấm gọi cho Miêu Doanh Đông, mở loa ngoài để cho Khánh Du nghe.
Đầu dây bên kia Miêu Doanh Đông đang nghe, một tiếng “alo” trầm ấm cao quý, vừa thốt lên Khâu Đông Duyệt liền nói, “ông xã, Khánh Du có việc muốn tìm anh!”
Đầu dây bên kia: “Anh không rảnh! Tại sao em lại đi với Khánh Du?”
“Ông xã, chị ấy ức hiếp em!”
“Anh đến liền!”
Gác máy, Khâu Đông Duyệt vô cùng vui vẻ.
Thái độ của Miêu Doanh Đông, đối với cô hay là đối với Khánh Du, muốn để Khánh Du nhìn thấy.
Quả nhiên mặt Khánh Du tái xanh.
Khâu Đông Duyệt vô cùng đắc ý, không cần phải quấy rối cô nữa.
Bây giờ cô càng chắc chắn rằng Khánh Du muốn cô sụp bẫy.
Làm thế nào cô lại dễ dàng mắc bẫy của Khánh Du chứ?
Bị Khâu Đông Duyệt chơi như vậy, Khánh Du bỏ đi.
Một lát sau, Miêu Doanh Đông lái xe đến.
Khâu Đông Duyệt đứng trước cổng trường chờ anh.
Trời đã tối, mặt trời đang lặn xuống núi, những đám mây xung quanh nhiều màu sắc vô cùng tuyệt đẹp.
Khâu Đông Duyệt bây giờ ngắm hoàng hôn, rồi ngắm những đám mây nhiều màu sắc đã không còn cảm giác cô đơn như hồi ở Venezuela.
Bởi vì cô đã có anh bên cạnh.
Lên xe Miêu Doanh Đông hỏi tại sao Khánh Du ở đó?
“Ai biết được tại sao chị ta lại đến.” Sau đó Khâu Đông Duyệt kể lại chi tiết về chuyện chiếc vòng, Khánh Du vì chuyện này mà đến.
Những chuyện này đối với Miêu Doanh Đông mà nói, căn bản chỉ là chuyện nhỏ nhặt, trái lại tư duy của Duyệt Nhi thì càng ngày càng hoàn thiện.
“Tại sao lại nghĩ đến việc không để cho chồng em dính dáng đến việc này?” anh hỏi.
“Suy nghĩ một chút, hàng ngày lại được bác gái chỉ bảo, em suy nghĩ thì biết thôi. Khánh Du muốn ức hiếp người khác.”
“Không tệ nhỉ, Duyệt Nhi đã trưởng thành rồi.”
Khâu Đông Duyệt mỉm cười.
Miêu Doanh Đông lái xe rất chậm, bỗng chốc trời tối sầm lại.
Một màn đen thui, ngoài đường cũng rất yên tĩnh.
Khâu Đông Duyệt đang ngồi nhìn ra cửa sổ, bên ngoài có một mảnh đất thiệt là to, đen thùi lùi, vô cùng đáng sợ
“Ông xã, ngoài đường có cái gì vậy?” Khâu Đông Duyệt hỏi.
Miêu Doanh Đông nhìn ra bên ngoài, điềm nhiên trả lời “nghĩa trang”!
Khâu Đông Duyệt liền co người lại hướng về Miêu Doanh Đông, căn bản là dựa vào cánh tay gạt cần số của anh.
“Em sợ màu đen, sợ ma!”
Miêu Doanh Đông mỉm cười quay sang nhìn cô, tại sao cảm thấy lời nói này của cô nghe quen tai?
Hai người hàng ngày sống rất đơn điệu, lại vô cùng ngọt ngào, không ai đề cập đến chuyện có con.
Miêu Doanh Đông hình như không vội, anh vốn dĩ sợ con nít phiền phức, khóc la um sùm, anh đoán là rất nhức đầu.
Khâu Đông Duyệt vì còn trẻ, nên vẫn chưa có ý thức sinh con.
Cứ như thế sống qua từng ngày.
Khâu Đông Duyệt đến nhà Từ Thiến thăm Thành.
Từ Thiến nói với Khâu Đông Duyệt, “Duyệt Nhi, con với Miêu Doanh Đông rất có duyên phận.”
“Thật hả bác?” Khâu Đông Duyệt mắt sáng rỡ.
Những người đang yêu, điều hy vọng nhất là người khác nói mình và chồng mình có duyên phận, đặc biệt là những lời lẽ này đối với con gái, có một sức hút vô cùng mạnh mẽ, bởi vì duyên càng nhiều, chứng tỏ mình với bên nam có hôn nhân chắc chắn, khi đến với nhau thì họ đã đi đoạn đầu tiên trong quãng đường dài hôn nhân, sẽ không thể tách rời nhau.
“Đúng thế, sinh ngày một, tên cũng giống nhau, cảm thấy hai con luôn bổ sung cho nhau.” Từ Thiến nói.
Bà tin con trai và con dâu sẽ hạnh phúc, điều này rất hiếm thấy trong giới nhà giàu.
Khâu Đông Duyệt trong lòng mừng vui hớn hở, vô cùng vui vẻ.
Bức thư Khâu Đông Duyệt viết cho Miêu Doanh Đông ba ngày sau nhận được.
Lúc thư ký lấy thư giùm cho Miêu Doanh Đông, cô cảm thấy rất kỳ lạ.
Cô lấy chuyển phát nhanh cho Miêu Doanh Đông không ít, tài liệu lấy cũng nhiều lần, nhưng thư—— vẫn là lần đầu tiên.
Bây giờ đã không còn ai viết thư nữa.
Miêu Doanh Đông cũng rất hiếm khi nhận thư, có thể mấy năm nay ngoài thư của Khâu Đông Duyệt ra thì không nhận được thư của bất kỳ ai.
Lần trước cũng nhận được một bức thư của cô, là trước khi cô đi Venezuela, lần này lại nhận được.
Anh đoán chính là bức thư hôm trước anh thấy cô ngồi viết trong phòng đọc sách, nhưng anh không biết là thư tình, nhưng lúc đó chỉ lướt mắt nhìn sơ thấy chữ “yêu”, cho nên anh đoán cô viết cho anh.
Viết đến ba trang, không ngắn.
Khâu Đông Duyệt cám ơn anh, đã khiến cô trở thành một người tự tin lạc quan, cám ơn anh, đã chỉ dẫn cô đi đúng con đường nhân sinh, có được anh, là dãi ngân hà cứu rỗi cuộc đời cô. Anh khiến cô trở thành con người như cô mong muốn.
Cô rất yêu anh, cô không thể tưởng tượng ra, nếu có một ngày anh không còn nữa, cô không biết cuộc sống mình sẽ như thế nào?
Viết rất nhiều từ hoa mỹ ca tụng.
Những từ hoa mỹ như thế này, một người Miêu Doanh Đông xem cả trăm lần cũng không chán.
Cho nên thư ký bước vào gọi anh đi họp, “chờ một chút, tôi xem xong bức thư này.”
Xem ra là một bức thư quan trọng, thư ký đi ra.
Tống Dương quay về Mỹ sau ba ngày nữa, lần này anh đã tiếp nhận sứ mệnh của Minh Nguyên, đến chỉnh đốn công ty ở Mỹ.
Khâu Đông Duyệt lúc còn làm ở công ty bên Mỹ, có rất nhiều nhược điểm, Minh Nguyên đã lập ra một quy tắc, thay đổi cách nhìn không ít.
Lần này Tống Dương phải chỉnh đốn toàn bộ công ty con ở Mỹ.
Về mỹ là anh xin với Minh Nguyên.
Xin rất lâu mới được đồng ý.
Từ khi Khâu Đông Duyệt về nước là anh bắt đầu xin rồi, thời gian nhận thông báo của Minh Nguyên, Khâu Đông Duyệt đã kết hôn rồi.
Tống Dương không ngờ rằng Miêu Doanh Đông lại quyết định kết hôn vội vàng như vậy!
Anh tưởng phải chờ đến nửa năm.
Cho nên anh về trễ rồi! Rất yêu rất yêu em