Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 48
2348
Niếp tiểu thư,tên Niếp Doanh Doanh đã giấu trong lòng Khương Thục Đồng rất lâu,khiến cô ta có chút khó chịu,có chút hiếu kỳ,khiến cô ta không biết nên làm như thế nào。
Khương Thục Đồng không có nghiêng đầu qua,nhưng những ánh sáng trong đôi mắt lại nói với cô ta,ánh mắt của Cố Minh Thành đang nhìn sang hướng cô ta。
Rất lâu sau,anh ta nói một câu, “ Còn dám nói không ghen sao ? ”
Mặt Khương Thục Đồng trong giây lát đã đỏ lên,cô ta cúi đầu xuống “ Chỉ tùy miệng nói thôi ”。
Cố Minh Thành dùng ngón tay khều nửa bên mặt của cô ta,“ Sao cô lại dễ đỏ mặt như vậy chứ ? ”
Tuy rằng trên đường người rất ít,nhưng kiểu lái xe của anh ta như vậy,không xảy ra tai nạn mới lạ,Khương Thục Đồng đang muốn thoát ra,không nói chuyện nữa。
Ánh mắt của Khương Thục Đồng nhìn ra ngoài cửa sổ,ngoài kia pháo hoa đang bắn trên bầu trời,đặc biệt đẹp,cô ta từng xem trên mạng Facebook có loại pháo hoa “ Một giây là một trăm ngàn ”,pháo hoa đó đặc biệt cảm động lòng người,người giàu có tại Hải Thành cũng không ít,vì Khương Thục Đồng nhìn thấy,những pháo hoa đang bắn trên bầu trời,có kiểu hình trái tim,có kiểu rất nhiều màu sắc và nhiều kiểu khác nhau,thật là đẹp mà。
“ Anh xem,có đẹp không ? ” Khương Thục Đồng nhìn Cố Minh Thành vừa cười vừa nói。
Cố Minh Thành nhìn lên,hỏi ,“ Đây là từ đâu bắn ra vậy ? ”
“ Giống như – Giống như là vị trí bên Hồ Cẩm。”
Hồ Cẩm,anh ta và cô ta từng ôm nhau tại Hồ Cẩm,ở nới đó,tâm trạng anh ta không tốt,ở nới đó,anh ta nói Khương Thục Đồng nợ anh ta một đứa con。
Khương Thục Đồng cứ nghĩ là Cố Minh Thành sẽ đưa cô ta về nhà,kết quả xe anh ta lại càng lái càng xa,rất xa với nhà cô ta,lại rất gần với nhà của Cố Minh Thành,đêm nay là giao thừa đó,anh ta muốn dẫn cô ta đi đâu chứ。
“ Cố Tổng,Anh muốn dẫn tôi đi đâu ? ” Khương Thục Đồng hỏi,phụ nữ đã kết hôn,một đêm không về nhà cũng cảm thấy trong lòng có lỗi rồi,hơn nữa,còn đi với người đàn ông như thế này。
“ Về nhà。” Cố Minh Thành lặng lẽ nói。
“ Nhưng—Nhưng mà tôi là vợ người ta。” Giọng nói của Khương Thục Đồng càng ngày càng hoảng sợ。
Ánh mắt sâu sắc của Cố Minh Thành nhìn Khương Thục Đồng, “ Vợ người ta,vợ người ta có liên quan gì đến chuyện gói bánh xếp chứ ? ”。
Thì — Thì ra là gói bánh xếp sao ?
Khương Thục Đồng cứ tưởng là anh ta lại to gan như vậy dám dẫn cô ta về nhà,sau đó thì --,đại khái như những chuyện “ Anh ta muốn làm gì thì làm。”
“ Nhưng mà Cố Tổng,nếu như anh hôm nay không gặp được tôi,anh sẽ nhờ ai gói bánh xếp chứ ? ” Khương Thục Đồng hỏi。
“ Tùy tiện tìm một phụ nữ bên đường。” Anh ta tùy miệng cười giỡn。
Trên đường người rất ít,xe rất nhanh đã đi trên đèo,sau khi lên núi,thì là nhà của Cố Minh Thành。
Khương Thục Đồng rõ ràng biết là không nên theo anh ta đến đây,nhưng cô ta cũng không thể khống chế được bản thân。
Giống như gặp được Cố Minh Thành ,cô ta đã trở thành hai người khác nhau,một người thì cố gắng cản trở bản thân đừng gần anh ta quá,người kia lại không khống chế được bản thân theo hướng của anh ta,như là người tâm thần phân liệt vậy,cô ta ghét bản thân mình như vây。
Cửa nhà anh ta không có khóa,cả phòng đèn đều bật sáng lên,Khương Thục Đồng cảm thấy kỳ lạ,ba mẹ anh ta không có ở đây,là ai ở đây chứ ?
Vừa bước vào nhà,Từ Tranh Dương liền ập đến,ôm Khương Thục Đồng nói, “ Chị ơi,chị đến rồi sao ? ”
Khương Thục Đồng khi đó mới nhìn thấy,Từ Tranh Dương và Từ Mậu Thận cũng ở đó,hai người này cũng là người đã có gia đình rồi,đến đây làm gì chứ ?。
Tay áo của Từ Mậu Thận vén lên chỗ cổ tay áo,trên người đang đeo váy tạp dịch,tay đang gói bánh xếp,Từ Tranh Dương luôn ở đó chơi,âm thanh của tivi cũng rất lớn,Khương Thục Đồng hiện giờ thực sự mới cảm giác được bầu không khí vui như thế này。
Cố Minh Thành đã lấy những món ăn tại Lầu Hồng Tân đem vào trong bếp,Khương Thục Đồng không biết nên làm gì,đã vào trong bếp hỏi Cố Minh Thành。
Cố Minh Thành và Từ Mậu Thận ăn mặc rất giống nhau,cũng đều đeo trên người váy tạp dịch,mặc áo sơ mi,tay áo cũng vén lên。
Anh ta vốn dĩ rất gợi cảm,ăn mặc như thế này lại càng gợi cạm hơn,những người đàn ông trong bếp xưa nay luôn như thế này。
“ Cố Tổng,tôi phải làm gì đây ? ” Khương Thục Đồng hỏi。
Từ Tranh Dương lúc này cũng chạy vào trong bếp,đang quậy phá。
“ Cô lấy cái dĩa ra giúp tôi,tôi đã nhờ đầu bếp của Lầu Hồng Tân làm mấy món ăn ngon。” Cố Minh Thành nói。
“ Chị ơi,vì sao chú Cố lại đón chị nhanh như vậy ? ” Từ Tranh Dương hỏi 。
Khương Thục Đồng sửng sờ một lát,lúc nãy là Cố Minh Thành đến đón cô ta sao ? Nhưng chỉ là vô tình gặp được thôi,cho nên,anh ta nói tùy tiện bên ngoài đường tìm một phụ nữ về nhà chắc là do anh tùy miệng nói。
Từ Tranh Dương chạy qua chạy lại trong bếp,đã triệt để khiến Cố Minh Thành nổi nóng。
Anh ta búng vào đầu của Từ Tranh Dương một cái,“ Ra ngoài chơi。”
Người trưởng thành tùy tiện bị búng một cái cũng cảm thấy đau,hơn nữa lại búng trên người bé nhỏ của Từ Tranh Dương thế này。
Từ Tranh Dương thấp thoáng đã nhếch mép muốn khóc。
Khương Thục Đồng liền ngồi xỏm xuống,đang dỗ đứa bé,“ Đừng khóc nữa,ngoan,đừng khóc。”
Từ Tranh Dương liền ôm lấy Khương Thục Đồng。
Ánh mắt bất mãn của Khương Thục Đồng nhìn Cố Minh Thành, “ Anh đối với trẻ con quá nghiêm khắc rồi đấy ? ”。
Cố Minh Thành cười,“ Dù sao cũng nên có một người đóng vai phản diện chứ 。”
Từ Tranh Dương vừa khóc vừa chạy đi tìm ba,Khương Thục Đồng từ trong bếp đã nghe được tiếng khóc lóc kêu oan của Từ Tranh Dương,“ Chú Cố hư quá đi ! ”
Chắc có thể Từ Mậu Thận trong nhà cũng hay đóng vai phản diện,anh ta nhìn Từ Tranh Dương nói,“ Chắc do con không nghe lời rồi。”
“ Cô ra ngoài gói bánh xếp đi,món ăn đã làm xong rồi。”
Khương Thục Đồng liền ngồi xuống,bắt đầu gói bánh xếp,thật lòng mà nói,cô ta gói bánh xếp,cảm thấy có chút lo âu。
Vì hôm nay cô ta đang mang vớ màu đen,bên ngoài cô ta mặc chiếc váy bó sát,nếu như phải gói bánh xếp,chắc chắn đôi chân sẽ bành ra,nhưng cô ta đang mang vớ,cảm thấy bất tiện cho lắm。
Cũng may hôm nay người làm vỏ bánh là Từ Mậu Thận,cô ta chỉ cần ngồi bên cạnh ghế sofa gói là được rồi。
Đôi chân của cô ta rất dài,khi khép lại với nhau,cô ta y như một thục nữ vậy để chân sang một bên,y như đang có mặt tại những buổi hoạt động quan trọng vây,nếu như chia ra thì,đúng thật là quá -- Dâm đãng。
Khương Thục Đồng vốn dĩ như không chuyện gì xảy ra vậy ngồi đó gói bánh xếp,Từ Mậu Thận khi có khi không vậy nói chuyện với cô ta,nói mẹ của Từ Tranh Dương đang đi công tác ở nước ngoài,hôm nay là tết của người Trung Quốc,người nước ngoài cũng không có đón tết như vây,Từ Tranh Dương đang ngồi bên cạnh nắn hình người。
“ Từ phu nhân đúng là một phụ nử giỏi giang。” Khương Thục Đồng than một tiếng,cô ta cũng từng mơ ước sẽ trở thành phụ nữ giỏi giang như thế này,nhưng giờ đã không thành sự thật rồi,cảm thấy bản thân vô dụng quá。
Cố Minh Thành từ trong bếp bước ra,ánh sáng trong mắt anh ta nói với Khương Thục Đồng,những bước chân của Cố Minh Thành dừng lại。
Cô ta không để ý,tiếp tục gói bánh xếp,nữa bên mặt hướng về Cố Minh Thành。
“ Sắp gói xong rồi,Minh Thành。” Từ Mậu Thận nói。
Rất lâu sau,Cố Minh Thành “ Ừm ” một tiếng,Khương Thục Đồng cảm thấy anh ta có chỗ nào không đúng rồi,âm thành khàn khàn,lúc nãy cũng không nhìn ra thì ra anh ta đang bị cảm đó,có thể nào do ở trong bếp quá lâu không。
Khương Thục Đồng cũng không để ý,bánh xếp đã gói xong,cô ta liền bưng vào trong bếp nấu bánh xếp,dù sao đứng lên còn đỡ hơn ngồi xuống,vớ đen cũng không hiển thị quá ngại ngùng。
Trên người cô ta đang mặc chiếc áo len đan tay màu trắng,là loại bó sát thân thể,biểu hiện cô ta rất thục nữ,rất nhu dược,cô ta xưa nay thích kiểu ăn mặc như thế này,trên chân còn đang mang một đôi ủng cao gót bằng da cừu,khi bước vào nhà,cô ta không có thay giày,cô ta sợ lại xảy ra chuyện như hôm đó bên cạnh Cố Minh Thành,cảm giác rất là có lỗi,chiều cao không xứng với anh ta,khuôn mặt càng không xứng 。
Hơi nóng bốc lên khiến mặt cô ta đỏ lên,sau khi bưng bánh xếp ra ngoài,cha con Từ Tranh Dương cảm thấy rất vui sướng,chỉ có Cố Minh Thành với vẻ mặt như có tâm sự vậy。
Khương Thục Đồng không biết anh ta đang nghĩ gì,cũng không muốn biết。
Dù sao Khương Thục Đồng sớm đã ăn cơm rồi,cô ta ăn không nổi,cô ta vốn dĩ ăn rất ít,đợi khi họ ăn xong,Khương Thục Đồng đã thu dọn chén dĩa vào trong bếp rửa,khi bước ra mới nhìn thấy cha con Từ Tranh Dương đã quay về rồi。
Cố Minh Thành lười lười nằm trên ghế sofa,anh ta đang ấn vào huyệt thái dương của mình。
“ Họ vừa mới về,muốn nói tạm biệt với cô,cô đang trong bếp,nên không nghe thấy。” Cố Minh Thành cúi đầu,mắt nhắm lại,từ từ tiếp tục nói。
“ Ừm ,tôi cũng nên quay về đây ! ” Khương Thục Đồng đứng bên cạnh mặc áo khoác vào,đang bước xuống bậc thềm của nhà Cố Minh Thành。
Cô Minh Thành không nói gì,khi Khương Thục Đồng vừa bước xuống,liền bị Cố Minh Thành ôm lại,đôi môi liền đè lên đôi môi của cô ta。
Giày cao gót mà Khương Thục Đồng đang mang rất cao,cô ta sợ ngã,không dám cử động,cứ như vậy kinh ngạc mở to mắt ra nhìn Cố Minh Thành。
Tiếp đó,Cố Minh Thành đã bế Khương Thục Đồng lên,bước vào trong phòng ngủ của anh ta。
Chân của Khương Thục Đồng luôn đá,“ Cố Tổng,tôi vẫn chưa ly hôn,anh bắt tôi làm chuyện có lỗi với chồng mình,chuyện trái đạo đức như thế này,thật sự không tốt cho lắm。”
“ Không được nói chuyện ! ” Cố Minh Thành mang giọng điệu khàn nói。
Anh ta bế Khương Thục Đồng vào bên trong phòng ngủ mà lần trước cô ta đã xem qua,trên chiếc giường lớn đó。
Tay anh ta thò vào bên trong đôi chân,đang sờ mó đôi vớ của Khương Thục Đồng。
Anh ta cũng không nôn nóng cởi ra,chỉ là trong bóng đem chăm chút nhìn vào đôi mắt của Khương Thục Đồng,khiến cho nhịp tim của Khương Thục Đồng đập rất nhanh,nhưng động tác trên tay anh ta lại không có dừng lại。
Khương Thục Đồng vốn dĩ muốn nói chuyện,nhưng cô ta một câu cũng không nói ra được,vì đôi môi của cô ta đã bị Cô Minh Thành khóa chặt lại,cô ta đang nằm trên giường Cố Minh Thành đè lên người cô ta。
Loại cảm giác trong lòng khương Thục Đồng cứ nghĩ mình như một đãng phụ càng ngày càng nặng,cô ta đã toàn bộ quen đi những lời cảnh cáo của mẹ chồng,trong đầu tuy rằng toàn xuất hiện những pháo hoa,nhưng cô ta từ từ suy nghĩ lại : Có thể do cử chỉ cô ta vừa mang vớ vừa gói bánh xếp,đã khiến cho Cố Minh Thành liên tưởng。
Người đàn ông này,sự ham muốn tình dục lại mạnh như vậy ? Chẳng qua chỉ là một động tác thôi mà,đã khiến cho anh ta không ngại về liêm sỉ của Khương Thục Đồng,giữ cô ta ở lại trong nhà,nhưng nếu như là ngước khác,có phải cũng như vậy không ?
Lần trước bản thân đã uống rượu,vừa bị quyến rũ,thì đã lên giường với anh ta,nhưng nếu như là ngước khác,anh ta có phải cũng như vậy không ?
Trong lòng Khương Thục Đồng đã dồn lên nhiều việc không cam tâm,cô ta không hiểu rõ bản thân đối với Cố Minh Thành là loại tình cảm như thế nào。
Cô ta chỉ là vật thay thế khi cô Niếp tiểu thư không có ở đây sao。
Khương Thục Đồng càng muốn suy nghĩ như vây,động tác dưới thân lại càng mở thoáng ra。
Cố Minh Thành đã cởi đi đôi vớ của cô ta,anh ta rất có kinh nghiệm。
Đây như là hai người lần đầu tiên làm chuyện này tại một nơi như thế này,trên chiếc giường mềm mịn trong nhà,cũng là lúc hai người lần đầu tiên vẫn còn tỉnh táo。
Tuy nhiên đã không phải là lần đầu tiên,nhưng lần này lại có sự sảng khoái mà trước đây không có。
Khương Thục Đồng mang theo sự sảng khoái như muốn rơi xuống và động tác cản trở,không muốn Cố Minh Thành được như ý muốn,nhưng lại tăng tốc thêm cho động tác của Cố Minh Thành,cách anh ta quan hệ với Khương Thục Đồng lúc thì thô bạo hoang dã,lúc lại vô cùng dịu dàng。
Khoảnh khắc đổ mồ hôi như mưa của Khương Thục Đồng cô ta nghĩ,không biết phải trải qua bao nhiêu phụ nữ,mới đổi lại được làn gió màu xuân,và thể lực như mãnh thú như ngày hôm nay。
Sự thật là,trong lòng Khương Thục Đồng cảm thấy rất ấm ức。
Đây là cuộc yêu tốt nhất của hai người từ xưa đến nay,thời gian rất dài,cũng sắp đến nữa đêm luôn rồi。
Niếp tiểu thư,tên Niếp Doanh Doanh đã giấu trong lòng Khương Thục Đồng rất lâu,khiến cô ta có chút khó chịu,có chút hiếu kỳ,khiến cô ta không biết nên làm như thế nào。
Khương Thục Đồng không có nghiêng đầu qua,nhưng những ánh sáng trong đôi mắt lại nói với cô ta,ánh mắt của Cố Minh Thành đang nhìn sang hướng cô ta。
Rất lâu sau,anh ta nói một câu, “ Còn dám nói không ghen sao ? ”
Mặt Khương Thục Đồng trong giây lát đã đỏ lên,cô ta cúi đầu xuống “ Chỉ tùy miệng nói thôi ”。
Cố Minh Thành dùng ngón tay khều nửa bên mặt của cô ta,“ Sao cô lại dễ đỏ mặt như vậy chứ ? ”
Tuy rằng trên đường người rất ít,nhưng kiểu lái xe của anh ta như vậy,không xảy ra tai nạn mới lạ,Khương Thục Đồng đang muốn thoát ra,không nói chuyện nữa。
Ánh mắt của Khương Thục Đồng nhìn ra ngoài cửa sổ,ngoài kia pháo hoa đang bắn trên bầu trời,đặc biệt đẹp,cô ta từng xem trên mạng Facebook có loại pháo hoa “ Một giây là một trăm ngàn ”,pháo hoa đó đặc biệt cảm động lòng người,người giàu có tại Hải Thành cũng không ít,vì Khương Thục Đồng nhìn thấy,những pháo hoa đang bắn trên bầu trời,có kiểu hình trái tim,có kiểu rất nhiều màu sắc và nhiều kiểu khác nhau,thật là đẹp mà。
“ Anh xem,có đẹp không ? ” Khương Thục Đồng nhìn Cố Minh Thành vừa cười vừa nói。
Cố Minh Thành nhìn lên,hỏi ,“ Đây là từ đâu bắn ra vậy ? ”
“ Giống như – Giống như là vị trí bên Hồ Cẩm。”
Hồ Cẩm,anh ta và cô ta từng ôm nhau tại Hồ Cẩm,ở nới đó,tâm trạng anh ta không tốt,ở nới đó,anh ta nói Khương Thục Đồng nợ anh ta một đứa con。
Khương Thục Đồng cứ nghĩ là Cố Minh Thành sẽ đưa cô ta về nhà,kết quả xe anh ta lại càng lái càng xa,rất xa với nhà cô ta,lại rất gần với nhà của Cố Minh Thành,đêm nay là giao thừa đó,anh ta muốn dẫn cô ta đi đâu chứ。
“ Cố Tổng,Anh muốn dẫn tôi đi đâu ? ” Khương Thục Đồng hỏi,phụ nữ đã kết hôn,một đêm không về nhà cũng cảm thấy trong lòng có lỗi rồi,hơn nữa,còn đi với người đàn ông như thế này。
“ Về nhà。” Cố Minh Thành lặng lẽ nói。
“ Nhưng—Nhưng mà tôi là vợ người ta。” Giọng nói của Khương Thục Đồng càng ngày càng hoảng sợ。
Ánh mắt sâu sắc của Cố Minh Thành nhìn Khương Thục Đồng, “ Vợ người ta,vợ người ta có liên quan gì đến chuyện gói bánh xếp chứ ? ”。
Thì — Thì ra là gói bánh xếp sao ?
Khương Thục Đồng cứ tưởng là anh ta lại to gan như vậy dám dẫn cô ta về nhà,sau đó thì --,đại khái như những chuyện “ Anh ta muốn làm gì thì làm。”
“ Nhưng mà Cố Tổng,nếu như anh hôm nay không gặp được tôi,anh sẽ nhờ ai gói bánh xếp chứ ? ” Khương Thục Đồng hỏi。
“ Tùy tiện tìm một phụ nữ bên đường。” Anh ta tùy miệng cười giỡn。
Trên đường người rất ít,xe rất nhanh đã đi trên đèo,sau khi lên núi,thì là nhà của Cố Minh Thành。
Khương Thục Đồng rõ ràng biết là không nên theo anh ta đến đây,nhưng cô ta cũng không thể khống chế được bản thân。
Giống như gặp được Cố Minh Thành ,cô ta đã trở thành hai người khác nhau,một người thì cố gắng cản trở bản thân đừng gần anh ta quá,người kia lại không khống chế được bản thân theo hướng của anh ta,như là người tâm thần phân liệt vậy,cô ta ghét bản thân mình như vây。
Cửa nhà anh ta không có khóa,cả phòng đèn đều bật sáng lên,Khương Thục Đồng cảm thấy kỳ lạ,ba mẹ anh ta không có ở đây,là ai ở đây chứ ?
Vừa bước vào nhà,Từ Tranh Dương liền ập đến,ôm Khương Thục Đồng nói, “ Chị ơi,chị đến rồi sao ? ”
Khương Thục Đồng khi đó mới nhìn thấy,Từ Tranh Dương và Từ Mậu Thận cũng ở đó,hai người này cũng là người đã có gia đình rồi,đến đây làm gì chứ ?。
Tay áo của Từ Mậu Thận vén lên chỗ cổ tay áo,trên người đang đeo váy tạp dịch,tay đang gói bánh xếp,Từ Tranh Dương luôn ở đó chơi,âm thanh của tivi cũng rất lớn,Khương Thục Đồng hiện giờ thực sự mới cảm giác được bầu không khí vui như thế này。
Cố Minh Thành đã lấy những món ăn tại Lầu Hồng Tân đem vào trong bếp,Khương Thục Đồng không biết nên làm gì,đã vào trong bếp hỏi Cố Minh Thành。
Cố Minh Thành và Từ Mậu Thận ăn mặc rất giống nhau,cũng đều đeo trên người váy tạp dịch,mặc áo sơ mi,tay áo cũng vén lên。
Anh ta vốn dĩ rất gợi cảm,ăn mặc như thế này lại càng gợi cạm hơn,những người đàn ông trong bếp xưa nay luôn như thế này。
“ Cố Tổng,tôi phải làm gì đây ? ” Khương Thục Đồng hỏi。
Từ Tranh Dương lúc này cũng chạy vào trong bếp,đang quậy phá。
“ Cô lấy cái dĩa ra giúp tôi,tôi đã nhờ đầu bếp của Lầu Hồng Tân làm mấy món ăn ngon。” Cố Minh Thành nói。
“ Chị ơi,vì sao chú Cố lại đón chị nhanh như vậy ? ” Từ Tranh Dương hỏi 。
Khương Thục Đồng sửng sờ một lát,lúc nãy là Cố Minh Thành đến đón cô ta sao ? Nhưng chỉ là vô tình gặp được thôi,cho nên,anh ta nói tùy tiện bên ngoài đường tìm một phụ nữ về nhà chắc là do anh tùy miệng nói。
Từ Tranh Dương chạy qua chạy lại trong bếp,đã triệt để khiến Cố Minh Thành nổi nóng。
Anh ta búng vào đầu của Từ Tranh Dương một cái,“ Ra ngoài chơi。”
Người trưởng thành tùy tiện bị búng một cái cũng cảm thấy đau,hơn nữa lại búng trên người bé nhỏ của Từ Tranh Dương thế này。
Từ Tranh Dương thấp thoáng đã nhếch mép muốn khóc。
Khương Thục Đồng liền ngồi xỏm xuống,đang dỗ đứa bé,“ Đừng khóc nữa,ngoan,đừng khóc。”
Từ Tranh Dương liền ôm lấy Khương Thục Đồng。
Ánh mắt bất mãn của Khương Thục Đồng nhìn Cố Minh Thành, “ Anh đối với trẻ con quá nghiêm khắc rồi đấy ? ”。
Cố Minh Thành cười,“ Dù sao cũng nên có một người đóng vai phản diện chứ 。”
Từ Tranh Dương vừa khóc vừa chạy đi tìm ba,Khương Thục Đồng từ trong bếp đã nghe được tiếng khóc lóc kêu oan của Từ Tranh Dương,“ Chú Cố hư quá đi ! ”
Chắc có thể Từ Mậu Thận trong nhà cũng hay đóng vai phản diện,anh ta nhìn Từ Tranh Dương nói,“ Chắc do con không nghe lời rồi。”
“ Cô ra ngoài gói bánh xếp đi,món ăn đã làm xong rồi。”
Khương Thục Đồng liền ngồi xuống,bắt đầu gói bánh xếp,thật lòng mà nói,cô ta gói bánh xếp,cảm thấy có chút lo âu。
Vì hôm nay cô ta đang mang vớ màu đen,bên ngoài cô ta mặc chiếc váy bó sát,nếu như phải gói bánh xếp,chắc chắn đôi chân sẽ bành ra,nhưng cô ta đang mang vớ,cảm thấy bất tiện cho lắm。
Cũng may hôm nay người làm vỏ bánh là Từ Mậu Thận,cô ta chỉ cần ngồi bên cạnh ghế sofa gói là được rồi。
Đôi chân của cô ta rất dài,khi khép lại với nhau,cô ta y như một thục nữ vậy để chân sang một bên,y như đang có mặt tại những buổi hoạt động quan trọng vây,nếu như chia ra thì,đúng thật là quá -- Dâm đãng。
Khương Thục Đồng vốn dĩ như không chuyện gì xảy ra vậy ngồi đó gói bánh xếp,Từ Mậu Thận khi có khi không vậy nói chuyện với cô ta,nói mẹ của Từ Tranh Dương đang đi công tác ở nước ngoài,hôm nay là tết của người Trung Quốc,người nước ngoài cũng không có đón tết như vây,Từ Tranh Dương đang ngồi bên cạnh nắn hình người。
“ Từ phu nhân đúng là một phụ nử giỏi giang。” Khương Thục Đồng than một tiếng,cô ta cũng từng mơ ước sẽ trở thành phụ nữ giỏi giang như thế này,nhưng giờ đã không thành sự thật rồi,cảm thấy bản thân vô dụng quá。
Cố Minh Thành từ trong bếp bước ra,ánh sáng trong mắt anh ta nói với Khương Thục Đồng,những bước chân của Cố Minh Thành dừng lại。
Cô ta không để ý,tiếp tục gói bánh xếp,nữa bên mặt hướng về Cố Minh Thành。
“ Sắp gói xong rồi,Minh Thành。” Từ Mậu Thận nói。
Rất lâu sau,Cố Minh Thành “ Ừm ” một tiếng,Khương Thục Đồng cảm thấy anh ta có chỗ nào không đúng rồi,âm thành khàn khàn,lúc nãy cũng không nhìn ra thì ra anh ta đang bị cảm đó,có thể nào do ở trong bếp quá lâu không。
Khương Thục Đồng cũng không để ý,bánh xếp đã gói xong,cô ta liền bưng vào trong bếp nấu bánh xếp,dù sao đứng lên còn đỡ hơn ngồi xuống,vớ đen cũng không hiển thị quá ngại ngùng。
Trên người cô ta đang mặc chiếc áo len đan tay màu trắng,là loại bó sát thân thể,biểu hiện cô ta rất thục nữ,rất nhu dược,cô ta xưa nay thích kiểu ăn mặc như thế này,trên chân còn đang mang một đôi ủng cao gót bằng da cừu,khi bước vào nhà,cô ta không có thay giày,cô ta sợ lại xảy ra chuyện như hôm đó bên cạnh Cố Minh Thành,cảm giác rất là có lỗi,chiều cao không xứng với anh ta,khuôn mặt càng không xứng 。
Hơi nóng bốc lên khiến mặt cô ta đỏ lên,sau khi bưng bánh xếp ra ngoài,cha con Từ Tranh Dương cảm thấy rất vui sướng,chỉ có Cố Minh Thành với vẻ mặt như có tâm sự vậy。
Khương Thục Đồng không biết anh ta đang nghĩ gì,cũng không muốn biết。
Dù sao Khương Thục Đồng sớm đã ăn cơm rồi,cô ta ăn không nổi,cô ta vốn dĩ ăn rất ít,đợi khi họ ăn xong,Khương Thục Đồng đã thu dọn chén dĩa vào trong bếp rửa,khi bước ra mới nhìn thấy cha con Từ Tranh Dương đã quay về rồi。
Cố Minh Thành lười lười nằm trên ghế sofa,anh ta đang ấn vào huyệt thái dương của mình。
“ Họ vừa mới về,muốn nói tạm biệt với cô,cô đang trong bếp,nên không nghe thấy。” Cố Minh Thành cúi đầu,mắt nhắm lại,từ từ tiếp tục nói。
“ Ừm ,tôi cũng nên quay về đây ! ” Khương Thục Đồng đứng bên cạnh mặc áo khoác vào,đang bước xuống bậc thềm của nhà Cố Minh Thành。
Cô Minh Thành không nói gì,khi Khương Thục Đồng vừa bước xuống,liền bị Cố Minh Thành ôm lại,đôi môi liền đè lên đôi môi của cô ta。
Giày cao gót mà Khương Thục Đồng đang mang rất cao,cô ta sợ ngã,không dám cử động,cứ như vậy kinh ngạc mở to mắt ra nhìn Cố Minh Thành。
Tiếp đó,Cố Minh Thành đã bế Khương Thục Đồng lên,bước vào trong phòng ngủ của anh ta。
Chân của Khương Thục Đồng luôn đá,“ Cố Tổng,tôi vẫn chưa ly hôn,anh bắt tôi làm chuyện có lỗi với chồng mình,chuyện trái đạo đức như thế này,thật sự không tốt cho lắm。”
“ Không được nói chuyện ! ” Cố Minh Thành mang giọng điệu khàn nói。
Anh ta bế Khương Thục Đồng vào bên trong phòng ngủ mà lần trước cô ta đã xem qua,trên chiếc giường lớn đó。
Tay anh ta thò vào bên trong đôi chân,đang sờ mó đôi vớ của Khương Thục Đồng。
Anh ta cũng không nôn nóng cởi ra,chỉ là trong bóng đem chăm chút nhìn vào đôi mắt của Khương Thục Đồng,khiến cho nhịp tim của Khương Thục Đồng đập rất nhanh,nhưng động tác trên tay anh ta lại không có dừng lại。
Khương Thục Đồng vốn dĩ muốn nói chuyện,nhưng cô ta một câu cũng không nói ra được,vì đôi môi của cô ta đã bị Cô Minh Thành khóa chặt lại,cô ta đang nằm trên giường Cố Minh Thành đè lên người cô ta。
Loại cảm giác trong lòng khương Thục Đồng cứ nghĩ mình như một đãng phụ càng ngày càng nặng,cô ta đã toàn bộ quen đi những lời cảnh cáo của mẹ chồng,trong đầu tuy rằng toàn xuất hiện những pháo hoa,nhưng cô ta từ từ suy nghĩ lại : Có thể do cử chỉ cô ta vừa mang vớ vừa gói bánh xếp,đã khiến cho Cố Minh Thành liên tưởng。
Người đàn ông này,sự ham muốn tình dục lại mạnh như vậy ? Chẳng qua chỉ là một động tác thôi mà,đã khiến cho anh ta không ngại về liêm sỉ của Khương Thục Đồng,giữ cô ta ở lại trong nhà,nhưng nếu như là ngước khác,có phải cũng như vậy không ?
Lần trước bản thân đã uống rượu,vừa bị quyến rũ,thì đã lên giường với anh ta,nhưng nếu như là ngước khác,anh ta có phải cũng như vậy không ?
Trong lòng Khương Thục Đồng đã dồn lên nhiều việc không cam tâm,cô ta không hiểu rõ bản thân đối với Cố Minh Thành là loại tình cảm như thế nào。
Cô ta chỉ là vật thay thế khi cô Niếp tiểu thư không có ở đây sao。
Khương Thục Đồng càng muốn suy nghĩ như vây,động tác dưới thân lại càng mở thoáng ra。
Cố Minh Thành đã cởi đi đôi vớ của cô ta,anh ta rất có kinh nghiệm。
Đây như là hai người lần đầu tiên làm chuyện này tại một nơi như thế này,trên chiếc giường mềm mịn trong nhà,cũng là lúc hai người lần đầu tiên vẫn còn tỉnh táo。
Tuy nhiên đã không phải là lần đầu tiên,nhưng lần này lại có sự sảng khoái mà trước đây không có。
Khương Thục Đồng mang theo sự sảng khoái như muốn rơi xuống và động tác cản trở,không muốn Cố Minh Thành được như ý muốn,nhưng lại tăng tốc thêm cho động tác của Cố Minh Thành,cách anh ta quan hệ với Khương Thục Đồng lúc thì thô bạo hoang dã,lúc lại vô cùng dịu dàng。
Khoảnh khắc đổ mồ hôi như mưa của Khương Thục Đồng cô ta nghĩ,không biết phải trải qua bao nhiêu phụ nữ,mới đổi lại được làn gió màu xuân,và thể lực như mãnh thú như ngày hôm nay。
Sự thật là,trong lòng Khương Thục Đồng cảm thấy rất ấm ức。
Đây là cuộc yêu tốt nhất của hai người từ xưa đến nay,thời gian rất dài,cũng sắp đến nữa đêm luôn rồi。