Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 58
2258
Nguyễn Dụ ngồi trên thảm, sống chết ôm lấy mặt.
Hứa Hoài Tụng nhìn chằm chằm vào hai cái hộp ấy, đưa tay đẩy gọng kính, anh nghiêng đầu, cô đang nhòm anh qua kẽ ngón tay, thấy anh nhìn lại, cô lại vội vàng khép chặt.
Vì vậy anh lại quay đầu nhìn hai cái hộp đó lần nữa.
Khuôn mặt Nguyễn Dụ như ăn phải mướp đắng, vùi đầu vào giữa hai đầu gối.
Bộ dạng như đang đợi cứu viện.
Nhìn một lát, anh vẫn giữ nguyên dáng vẻ bình tĩnh, ngồi xổm lại gần cô, nói: “Lớn bằng này rồi còn ăn kẹo bigbabol à?”
“…”
Nguyễn Dụ ngẩng đầu, cực kỳ kinh ngạc.
“Hả?” Cô vô thức phun ra một từ nghi vấn.
Thì ra anh không biết thứ đồ chơi này à? Chẳng lẽ là do hai nền văn hoá Trung Mỹ khác nhau?
Hứa Hoài Tụng rất tự nhiên lục xem những món đồ ăn vặt nữa trong túi, lôi từng thứ một ra: “Thạch, bim bim, kẹo dẻo, em bao nhiêu tuổi rồi?”
Thấy biểu cảm “thảo nào lại sợ anh cười em” toát ra từ đáy lòng ấy của anh, khuôn mặt đỏ hồng của Nguyễn Dụ mới trở lại bình thường: “Không… không được à?”
Hứa Hoài Tụng nhìn cô cười: “Em vui là được rồi.” Anh vươn tay định cho hai cái hộp ấy vào trong túi.
Nguyễn Dụ nhanh tay nhanh mắt ôm chúng vào trong lòng: “Cái này là của em, những thứ khác có thể chia cho anh…”
Anh sờ đầu cô: “Anh không giành với em.” Sau đó anh lại đưa tay kéo cô, “đứng lên”.
Nguyễn Dụ dùng một tay ôm lấy cái hộp, tay kia mượn lực từ cánh tay anh đứng lên. Anh bước vào phòng, nói: “Anh đọc sách một lúc nữa rồi ngủ.”
Cô gật đầu thu dọn phòng khách, giấu cái hộp be bé ấy vào trong ngăn kéo, lúc vào trong phòng ngủ, cô thấy Hứa Hoài Tụng đang dựa vào đầu giường, tay lật xem một quyển sách, trông có vẻ rất nghiêm túc, như không hề bị ảnh hưởng bởi chuyện vừa rồi.
Anh thật sự không biết đó là bao cao su.
Không biết nên khóc hay cười, Nguyễn Dụ lướt qua anh, vào phòng tắm đánh răng. Nhìn vào gương, cô không thể hình dung được tâm trạng của mình lúc này.
Nên thấy may mắn, hay nên thấy buồn phiền?
Nhiệm vụ đánh răng hôm nay được cô thực hiện trong mười phút, mãi đến khi răng đã tê rần, cô mới điều chỉnh lại tâm trạng, vui vẻ mở cửa ra nhảy lên giường: “Hôm nay mệt quá, đừng đọc nữa, ngủ thôi!”
Hứa Hoài Tụng nói ừ, gấp quyển sổ ghi chép lại.
Nguyễn Dụ cười híp mắt nhìn anh, lướt qua bìa quyển sách, khoé miệng cô cứng lại.
Sao anh lại… cầm ngược sách vậy?
Hứa Hoài Tụng đặt quyển sách lên đầu giường, tắt đèn, để lại một bóng đèn nhỏ để soi đường.
Căn phòng tối hơn một nửa. Nguyễn Dụ ngơ ngác chớp mắt, nghĩ lại con chữ cô thấy trên bìa sách, đúng là cô không hoa mắt mà.
Nghĩa là, anh đọc ngược sách trong vòng mười phút, hơn nữa còn không phát hiện ra?
Vậy thì, anh đang thẩn thơ cái gì?
“…”
Nguyễn Dụ rón rén lật chăn lên, rón rén chui vào, rồi lại rón rén nhìn trần nhà.
Anh biết đó là bao cao su.
Sao anh có thể không biết đó là bao cao su chứ?
Biết mà giả vờ như không biết, bởi vì cái gọi là “sói không mang dụng cụ” chỉ là cái cớ.
Trước khi anh cho là có thể, anh thà rằng tắm nước lạnh, đọc ngược sách, cũng không đi chạm vào sợi dây ấy.
Năm mười tám tuổi, vì không thể quyết định tương lai, anh không nói “thích” cô, năm hai mươi sáu tuổi, vì không thể chắc chắn tương lai, anh không nói “yêu” cô.
Cho dù tình yêu đó đã mạnh mẽ đến mức anh có thể đánh lái mà không để ý tính mạng của mình.
Sống mũi Nguyễn Dụ cay cay, cô nhìn bóng đèn đã tắt lịm, cố không để nước mắt chảy ra.
Hứa Hoài Tụng, sao anh lại ngốc thế chứ.
Làm em không nỡ tức giận.
Hứa Hoài Tụng vừa định nằm xuống, lại thấy cô nhìn lên trần nhà, biểu cảm “khiến trời đất đều phải cảm động”, anh ngơ ngác hỏi: “Trên đó có gì à?”
Nguyễn Dụ hít một hơi, không để tiếng khóc bật ra: “Bóng đèn đó đẹp quá…”
“…”
Hứa Hoài Tụng: “Anh bật lên cho em nhìn?”
Cô lắc đầu: “Tắt rồi vẫn đẹp…”
Anh chống khuỷu tay, chớp mắt: “Vậy em ngồi đây xem một lát nữa?”
Cô gật đầu.
Hứa Hoài Tụng nằm xuống trước.
Nguyễn Dụ ôm lấy đầu gối, tiếp tục nhìn bóng đèn đó để lấy lại tinh thần, nhưng những cảm xúc đang dâng trào trong cô cứ càng ngày càng mãnh liệt.
Lúc buồn, Hứa Hoài Tụng trầm mặc.
Lúc yêu, Hứa Hoài Tụng cũng trầm mặc.
Người đàn ông này không phải pháo hoa sặc sỡ đủ màu, cũng không phải tiếng sấm rền vang đất trời, mà là một dòng nước nhỏ chảy dài, băng qua núi đá, qua các khe rãnh, mang theo tình yêu đẹp đẽ nhất trên thế giới này đến bên cô.
Êm đềm, nhưng lại là vĩnh viễn.
Nguyễn Dụ kéo chăn ra, từ từ nằm xuống, nghiêng người về phía anh, nói: “Hứa Hoài Tụng, liệu có một ngày nào đó anh chán em, sau đó rời bỏ em không?”
Hứa Hoài Tụng đang nằm thẳng, nghe thấy cô nói như vậy thì lập tức nhíu mày, nghiêng đầu nói: “Không.” Anh lại hỏi: “Đang nghĩ cái…”
“Em cũng sẽ không rời xa anh.” Cô ngắt lời anh, “thật sự sẽ không.”
Anh thả lỏng hàng lông mày đang nhíu, sau đó cô lại tiến tới gần anh: “Vậy nên, giữa hai chúng ta không có gì gọi là một tương lai không chắc chắn cả.”
“Ừ.” Anh cười rồi thở dài, “không cần an ủi anh, anh biết chuyện lúc trước là hiểu lầm rồi.”
Cô lắc đầu, tỏ vẻ không phải cô đang an ủi anh, ấp úng nói: “Ý của em là, đã như vậy rồi, tại sao chúng ta… không ở bên nhau?”
Anh ngẩn ra: “Chúng ta đã ở bên nhau hai…”
“Ý em là,” cô lại vội vàng ngắt lời anh, nhưng lại không nói lên lời, “ý em là…”
Từ sự ngượng ngùng của cô, Hứa Hoài Tụng đã hiểu ý cô, chớp mắt một cách chậm chạp.
Ánh mắt của anh loé lên, như có cả một vì sao rơi vào trong đó vậy.
Anh trầm mặc rất lâu mới xác nhận lại lần nữa: “Em nghiêm túc?”
Sợ anh lại bị sự do dự của mình đánh lui, Nguyễn Dụ không chút chần chừ gật đầu thật mạnh: “Không liên quan đến chuyện anh có cứu em không, cũng không liên quan đến chuyện anh khó chịu hay gì, là em muốn…”
Muốn phó thác bản thân mình cho anh.
Dứt lời, cô chết sống cụp mắt nhìn chóp mũi mình, không dám nhìn anh nữa.
Hứa Hoài Tụng ngồi im rất lâu, cứ thế nhìn cô.
Mãi đến lúc Nguyễn Dụ nhắm mắt nhắm mũi quyết định chủ động tiến quân, anh mới xoa nhẹ cằm cô, xác nhận là lần cuối cùng: “Vậy anh không nhịn nữa…”
Cô khẽ nhắm mắt, gật đầu.
Nguyễn Dụ ngồi trên thảm, sống chết ôm lấy mặt.
Hứa Hoài Tụng nhìn chằm chằm vào hai cái hộp ấy, đưa tay đẩy gọng kính, anh nghiêng đầu, cô đang nhòm anh qua kẽ ngón tay, thấy anh nhìn lại, cô lại vội vàng khép chặt.
Vì vậy anh lại quay đầu nhìn hai cái hộp đó lần nữa.
Khuôn mặt Nguyễn Dụ như ăn phải mướp đắng, vùi đầu vào giữa hai đầu gối.
Bộ dạng như đang đợi cứu viện.
Nhìn một lát, anh vẫn giữ nguyên dáng vẻ bình tĩnh, ngồi xổm lại gần cô, nói: “Lớn bằng này rồi còn ăn kẹo bigbabol à?”
“…”
Nguyễn Dụ ngẩng đầu, cực kỳ kinh ngạc.
“Hả?” Cô vô thức phun ra một từ nghi vấn.
Thì ra anh không biết thứ đồ chơi này à? Chẳng lẽ là do hai nền văn hoá Trung Mỹ khác nhau?
Hứa Hoài Tụng rất tự nhiên lục xem những món đồ ăn vặt nữa trong túi, lôi từng thứ một ra: “Thạch, bim bim, kẹo dẻo, em bao nhiêu tuổi rồi?”
Thấy biểu cảm “thảo nào lại sợ anh cười em” toát ra từ đáy lòng ấy của anh, khuôn mặt đỏ hồng của Nguyễn Dụ mới trở lại bình thường: “Không… không được à?”
Hứa Hoài Tụng nhìn cô cười: “Em vui là được rồi.” Anh vươn tay định cho hai cái hộp ấy vào trong túi.
Nguyễn Dụ nhanh tay nhanh mắt ôm chúng vào trong lòng: “Cái này là của em, những thứ khác có thể chia cho anh…”
Anh sờ đầu cô: “Anh không giành với em.” Sau đó anh lại đưa tay kéo cô, “đứng lên”.
Nguyễn Dụ dùng một tay ôm lấy cái hộp, tay kia mượn lực từ cánh tay anh đứng lên. Anh bước vào phòng, nói: “Anh đọc sách một lúc nữa rồi ngủ.”
Cô gật đầu thu dọn phòng khách, giấu cái hộp be bé ấy vào trong ngăn kéo, lúc vào trong phòng ngủ, cô thấy Hứa Hoài Tụng đang dựa vào đầu giường, tay lật xem một quyển sách, trông có vẻ rất nghiêm túc, như không hề bị ảnh hưởng bởi chuyện vừa rồi.
Anh thật sự không biết đó là bao cao su.
Không biết nên khóc hay cười, Nguyễn Dụ lướt qua anh, vào phòng tắm đánh răng. Nhìn vào gương, cô không thể hình dung được tâm trạng của mình lúc này.
Nên thấy may mắn, hay nên thấy buồn phiền?
Nhiệm vụ đánh răng hôm nay được cô thực hiện trong mười phút, mãi đến khi răng đã tê rần, cô mới điều chỉnh lại tâm trạng, vui vẻ mở cửa ra nhảy lên giường: “Hôm nay mệt quá, đừng đọc nữa, ngủ thôi!”
Hứa Hoài Tụng nói ừ, gấp quyển sổ ghi chép lại.
Nguyễn Dụ cười híp mắt nhìn anh, lướt qua bìa quyển sách, khoé miệng cô cứng lại.
Sao anh lại… cầm ngược sách vậy?
Hứa Hoài Tụng đặt quyển sách lên đầu giường, tắt đèn, để lại một bóng đèn nhỏ để soi đường.
Căn phòng tối hơn một nửa. Nguyễn Dụ ngơ ngác chớp mắt, nghĩ lại con chữ cô thấy trên bìa sách, đúng là cô không hoa mắt mà.
Nghĩa là, anh đọc ngược sách trong vòng mười phút, hơn nữa còn không phát hiện ra?
Vậy thì, anh đang thẩn thơ cái gì?
“…”
Nguyễn Dụ rón rén lật chăn lên, rón rén chui vào, rồi lại rón rén nhìn trần nhà.
Anh biết đó là bao cao su.
Sao anh có thể không biết đó là bao cao su chứ?
Biết mà giả vờ như không biết, bởi vì cái gọi là “sói không mang dụng cụ” chỉ là cái cớ.
Trước khi anh cho là có thể, anh thà rằng tắm nước lạnh, đọc ngược sách, cũng không đi chạm vào sợi dây ấy.
Năm mười tám tuổi, vì không thể quyết định tương lai, anh không nói “thích” cô, năm hai mươi sáu tuổi, vì không thể chắc chắn tương lai, anh không nói “yêu” cô.
Cho dù tình yêu đó đã mạnh mẽ đến mức anh có thể đánh lái mà không để ý tính mạng của mình.
Sống mũi Nguyễn Dụ cay cay, cô nhìn bóng đèn đã tắt lịm, cố không để nước mắt chảy ra.
Hứa Hoài Tụng, sao anh lại ngốc thế chứ.
Làm em không nỡ tức giận.
Hứa Hoài Tụng vừa định nằm xuống, lại thấy cô nhìn lên trần nhà, biểu cảm “khiến trời đất đều phải cảm động”, anh ngơ ngác hỏi: “Trên đó có gì à?”
Nguyễn Dụ hít một hơi, không để tiếng khóc bật ra: “Bóng đèn đó đẹp quá…”
“…”
Hứa Hoài Tụng: “Anh bật lên cho em nhìn?”
Cô lắc đầu: “Tắt rồi vẫn đẹp…”
Anh chống khuỷu tay, chớp mắt: “Vậy em ngồi đây xem một lát nữa?”
Cô gật đầu.
Hứa Hoài Tụng nằm xuống trước.
Nguyễn Dụ ôm lấy đầu gối, tiếp tục nhìn bóng đèn đó để lấy lại tinh thần, nhưng những cảm xúc đang dâng trào trong cô cứ càng ngày càng mãnh liệt.
Lúc buồn, Hứa Hoài Tụng trầm mặc.
Lúc yêu, Hứa Hoài Tụng cũng trầm mặc.
Người đàn ông này không phải pháo hoa sặc sỡ đủ màu, cũng không phải tiếng sấm rền vang đất trời, mà là một dòng nước nhỏ chảy dài, băng qua núi đá, qua các khe rãnh, mang theo tình yêu đẹp đẽ nhất trên thế giới này đến bên cô.
Êm đềm, nhưng lại là vĩnh viễn.
Nguyễn Dụ kéo chăn ra, từ từ nằm xuống, nghiêng người về phía anh, nói: “Hứa Hoài Tụng, liệu có một ngày nào đó anh chán em, sau đó rời bỏ em không?”
Hứa Hoài Tụng đang nằm thẳng, nghe thấy cô nói như vậy thì lập tức nhíu mày, nghiêng đầu nói: “Không.” Anh lại hỏi: “Đang nghĩ cái…”
“Em cũng sẽ không rời xa anh.” Cô ngắt lời anh, “thật sự sẽ không.”
Anh thả lỏng hàng lông mày đang nhíu, sau đó cô lại tiến tới gần anh: “Vậy nên, giữa hai chúng ta không có gì gọi là một tương lai không chắc chắn cả.”
“Ừ.” Anh cười rồi thở dài, “không cần an ủi anh, anh biết chuyện lúc trước là hiểu lầm rồi.”
Cô lắc đầu, tỏ vẻ không phải cô đang an ủi anh, ấp úng nói: “Ý của em là, đã như vậy rồi, tại sao chúng ta… không ở bên nhau?”
Anh ngẩn ra: “Chúng ta đã ở bên nhau hai…”
“Ý em là,” cô lại vội vàng ngắt lời anh, nhưng lại không nói lên lời, “ý em là…”
Từ sự ngượng ngùng của cô, Hứa Hoài Tụng đã hiểu ý cô, chớp mắt một cách chậm chạp.
Ánh mắt của anh loé lên, như có cả một vì sao rơi vào trong đó vậy.
Anh trầm mặc rất lâu mới xác nhận lại lần nữa: “Em nghiêm túc?”
Sợ anh lại bị sự do dự của mình đánh lui, Nguyễn Dụ không chút chần chừ gật đầu thật mạnh: “Không liên quan đến chuyện anh có cứu em không, cũng không liên quan đến chuyện anh khó chịu hay gì, là em muốn…”
Muốn phó thác bản thân mình cho anh.
Dứt lời, cô chết sống cụp mắt nhìn chóp mũi mình, không dám nhìn anh nữa.
Hứa Hoài Tụng ngồi im rất lâu, cứ thế nhìn cô.
Mãi đến lúc Nguyễn Dụ nhắm mắt nhắm mũi quyết định chủ động tiến quân, anh mới xoa nhẹ cằm cô, xác nhận là lần cuối cùng: “Vậy anh không nhịn nữa…”
Cô khẽ nhắm mắt, gật đầu.